002.
002.𝒂𝒑𝒑𝒍𝒆-𝒎𝒐𝒊.
"call me."
.
.
.
em cực kì ám ảnh bởi những cái tên mà người khác gọi mình. vì vốn dĩ, có lẽ mọi thứ vốn đã chẳng nhẹ nhàng hay dễ dàng với em ngay từ đầu, em sợ những cái tên bôi nhọ, hàng chục ánh mặt nhìn về mình, những ánh mắt tựa như những con dao sắc nhọn, những ánh mắt tựa những lời soi mói, bình phâm, đánh giá đâm thẳng vào trái tim cũng như tinh thần nhỏ bé của em từ khi còn ở trên trường lớp, rồi để khi về nhà, em sợ hãi những cái tên chẳng kém cạnh gì nơi học đường nhưng lại được buông ra từ chính miệng máu mủ của mình. những cái tên đấy đôi khi làm em giật mình, trong lòng rối ren rồi lại buồn đến đau lòng, nhưng có đau lòng đến mấy lại cũng chẳng dám khóc dù chỉ một lần, chỉ biết cắn răng mà chịu đựng từ ngày này qua tháng nọ, mọi sự hỗn loạn đều được giấu đi trong đáy mắt, nơi mà luôn trực trào khóc mà vỡ òa. vỡ òa mà tưởng chừng như đã dồn nén thật nhiều, dồn nén đến nghẹt thở, đến mức tựa như chỉ cần em kể hết ra tâm tư của mình, mọi thứ sẽ nổ tung. nổ tung vì sự rối ren, nổ tung vì vốn nó như một cái mê cung vô hình mà chẳng có lối thoát, và chỉ có em luôn một mình mà đơn độc lạc lối trong mê cung ấy. cái mê cung mà em đã tưởng chừng như là một đoạn thẳng, nhưng nếu ngoảnh đầu mà nhìn lại, cái thứ mà em tưởng vốn là một đoạn thẳng đã vòng vèo, méo mó cùng những bước chân mà em đã đi qua cùng thời gian, chẳng ngờ rằng nó đã thành thứ mà chính em chẳng có lối ra tựa khi nào mà chính em cũng không biết. những nơi em đã đi qua, những thứ mà em đã trải qua thật tệ hại, chẳng khác gì mà chân trần nhưng lại rảo bước trên con đường đi đầy gai góc cả. mà đớn thay, một người yếu lòng, nhỏ bé như em vốn lại phải bước trên con đường đời từ quá sớm, chẳng phải quá ép buộc. nhưng từ những cảm xúc đau đớn đấy lại làm em nhìn thấu những gì xảy ra xung quanh, rồi lại tự đau lòng vì những thứ mình thấy, những thứ mình đã trải qua. em tiêu cực, em chẳng có lối thoát, cảm xúc và suy nghĩ của em tựa như những tản đá ngàn cân.
em, vốn đã có những vết thương trong lòng, những vết thương của thưở ấu thơ, cái thưở mà người ta luôn muốn trở lại thêm một lần, cái thưở mà người ta hay nói là được hồn nhiên, trong sáng lắm, muốn được quay lại để về cái ngày mà cởi trần tắm mưa mà chẳng phải suy nghĩ, muốn được quay lại thức khuya, cực khổ thêm một chút để trải lại cái bữa sáng ăn cho qua ở căn tin trường học, rồi lại là cốc café sữa còn đọng vị ngọt ở đáy cốc hay những chồng đề cương trắng có chữ mực in, rồi lại màu bút hightlight sáng cùng những dòng chữ trên miếng giấy note vàng như ánh nắng của tuổi trẻ rực rỡ dưới cái nắng hè và gốc cây mát dịu. nhưng với em nó lại chẳng đáng quay lại, trên bàn cùng những tờ giấy mực lại là nước mắt, vị café sữa lại như những cuộc tình chóng vánh thoáng qua, ngọt ở đầu môi là những ngày đầu tiên, rồi những vị đắng nơi cuống họng của café lại là thứ nhiều nhất, những tổn thương mà những mối quan hệ toxic của tuổi học trò dể lại cho em, hay những bữa sáng qua loa ấy lại giống như những lời chửi mắng của cha mẹ em, dù có là chửi mắng thì em biết nó cũng sẽ qua thôi, vốn chẳng phải suy nghĩ nhiều làm gì, để rồi lại thật đau lòng biết bao đi thôi. nhưng cũng giống như những bữa sáng qua loa ấy, nếu kéo dài thì sẽ dẫn đến hậu quả là viêm loét dạ dày.
.
nhưng sau tất cả mưa giông, bão tố của mùa hè, những cái nắng gắt trở lại sau cơn mưa rào mùa hạ. em tìm thấy sae, người mà luôn sẵn sàng nắm tay em đi qua mọi cơn giông, bão tố, sẵn sàng làm một nơi vững chắc để em vùi mặt vào mà khóc nấc lên, dù có làm ướt hết cả một mảng áo lớn trên bờ vai ai kia hay làm trong lòng anh bồi hồi và đau đớn đến nghẹn lòng vì em, nhưng sae luôn là nơi để em về, là nơi để em được thoải mái, được trẻ con đúng với độ tuổi của mình và được cưng chiều như một nàng công chúa. một nàng công chúa bên một thiên tài, thiên tài như itoshi sae tự nguyện và tự nhận mình là vệ sĩ của em suốt đời. để rồi khi cả hai trao nhau đôi nhẫn và tiến vào lễ đường, em sẽ là hoàng hậu được vị vua hay cựu vệ sĩ che chắn thân hình mình khỏi bao nhiêu bão tố hay đau đớn của cuộc đời, rồi xung quanh cũng chỉ còn vị ngọt đầu môi thay cho vị café đắng ngắt, những lời thương tựa ngọt như mật rót vào tai thay cho những lời nói đau đớn em đã từng trải. em là một nàng công chúa với sae, sae tự nhận là vệ sĩ của sae. nhưng có lẽ, trong đáy mắt của cả hai, vốn có lẽ chẳng phải một nàng công chúa hay một vệ sĩ vững chắc, rồi tương lai sẽ là hoàng đế với hoàng hậu. có lẽ, đôi khi nhờ sợi dây tình yêu, chỉ cần nhìn qua đáy mắt, phần nào đến mức cả người ngoài cũng có thể nhìn ra được, cả hai đã coi nhau là tín ngưỡng, biểu tượng của tình yêu trong trái tim mình từ khi nào chẳng hề hay biết.
sae luôn nhìn em, với một ánh mắt tựa như có cả thiên đường của sự nuông chiều, đáy mắt xanh ngọc sâu thăm thẳm tựa như có muôn ngàn vì sao lằng lặng phản chiếu dưới mặt nước trong vắt. sae không dùng lời nói để thể hiện tình cảm của mình, những thứ duy nhất sae biết nói để mà dành cho em chỉ là những câu từ khô khan, đơn giản, nhưng lại đầy sự an toàn và yêu thương dành cho một kẻ tầm thường như em giữa dòng đời xô bồ. sae là một thiên tài, sae là báu vật của đất nước mặt trời mọc, nhưng sau tất cả những cái tên mỹ miều mà người ta dùng để gọi anh ấy, dù cho có là báu vật của toàn nhật bản đi chăng nữa. itoshi sae-cái kẻ mà luôn ngạo mạn ngẩng cao đầu giữa dòng đời mà khinh thường người khác, sae là kẻ mạnh, và là lẽ thường tình, khi mà kẻ mạnh ấy luôn có quyền lợi như vậy, vì vốn hơn người kia cơ mà, ấy vậy mà. sae nguyện làm một vệ sĩ của riêng em và ở bên một mình em. sae biết, đôi khi em sẽ nhìn sae với đáy mắt trầm lặng của sự hi vọng, của sự cứu rỗi, chứa tình yêu vô bờ mà chẳng thế kể xiết của em cho anh. Đôi môi em lúc đó không còn gọi sae là "anh ơi" nữa, mà một câu, hai tiếng cũng chỉ có hai từ nhẹ như cánh hoa rơi bên cửa sổ rồi theo gió thu đầu mùa mà bay theo mất, chỉ hai từ "người ơi".
.
sae biết, em nhỏ bé và vốn rất nhạy cảm, rất dễ bị tổn thương, giống như một chậu cây nhỏ bé, nhưng lại phải trải qua những cơn mưa giông to lớn cùng những hạt mưa nặng hạt, cùng ánh sáng nhấp nháy sáng rực mà tưởng như chia cắt đôi cả bầu trời đen kịt, những tiếng sấm như những trận đổ vỡ sâu trong lòng em. Rồi sau những cơn bão ấy, chậu cây nhỏ ngập nước mưa, phát úng và rồi dần chết đi. cũng như em, em chết ngạt vì sự tiêu cực và những chuyển biến to lớn so với em, khiến đôi chân em đứng không vững, chỉ muốn ngã quỵ xuống tại vực thẳm tối tăm, chỉ có mình em cùng những đổ vỡ, nỗi đau và cú sốc tinh thần như những bức tường vững nhưng nhỏ nhen của thiếu nữ mới lớn mà tan vỡ, đổ rụp xuống thành muôn vàn mảnh vụn vỡ, rồi thành những mảnh thủy tinh nhỏ bé, chỉ cần bất cẩn dẫm vào, máu đỏ sẽ tuôn ra, mùi tanh nồng sẽ tỏa ra, rồi những đổ vỡ của bức tường đất cát ấy sẽ bám vào vệt máu trên đôi bàn chân em, rồi sẽ nhiễm trùng mà chết.
nhưng sae với em là ánh sáng, là tín ngưỡng, là tình yêu mà ông trời ban xuống cho em, là người mà chắt chiu những giọt nước úng trong chậu cây của sự tiêu cực ấy, là ánh sáng luồn qua những kẽ đất, để chúng tơi xốp trở lại và sống trở lại. với tâm hồn em cũng vậy, sae lắng nghe em, dùng hành động của mình để tình thương thay vào những vết nứt của sự đổ vỡ, thay cho những giọt nước nhạt toẹt màu trong suốt của sự thất vọng bằng đường mật của hạnh phúc. Sae với em không chỉ là thiên tài, là vệ sĩ, là tín ngưỡng, mà là tình yêu em luôn tìm kiếm, là tình yêu muôn đời em sẽ chẳng thể buông tay. cứ thế bám víu vào sự nhẹ nhàng và ngọt ngào của anh mà sống...
.
những lần em tiêu cực, sae luôn ôm em, rồi lại vuốt ve mái tóc mai đã bết vì nước mắt, lau khuân mặt tèm lem của em bằng đôi tay đã chai sần, rồi chính đôi tay chai sần ấy lại đi lấy khăn ngâm nước ấm để lau mắt cho em. Sae biết em thích được cưng chiều, nên sae biết rằng em thích được gọi là một nàng công chúa, một nàng công chúa chỉ nên sống trong nhung lụa, tiền bạc và đá quý, có người hầu, kẻ hạ như trong những trang truyện cổ tích mà ngày bé sae nghe qua khi ở lớp mầm non, với sae, một kẻ mạnh, có tiền, có quyền như anh thì điều đó là dễ dàng, chỉ cần em ngỏ lời, sae chẳng ngại mua lại pháp luật để chuộc em từ gia đình. và cũng chỉ cần em ngỏ lời, chẳng cần người hầu hay kẻ hạ, chính sae sẽ cúi mình để làm điều đó cho em, tiền bạc, tiếng tăm lẫn danh vọng của anh cũng sẽ là vì em tất. không chỉ vậy, sae mỗi lần nhìn thẳng vào nơi đáy mắt em, nghe hai tiếng "người ơi" phát ra từ đôi môi mà anh hằng mong được tham lam chiếm lấy, chỉ nghe thôi cũng biết rằng em đang mềm lòng, anh biết em muốn được gọi là gì. vì vốn, một lần trong cơn mê của lửa tình, khi sae đang ngủ, em đã thầm nói rằng.
"nếu muốn yêu chiều, xin hãy gọi em là một nàng công chúa, còn nếu muốn là một nơi vững chắc, là nơi mà em cảm thấy được an toàn, được yêu, thì hãy gọi em là dấu yêu của người."
vậy nên mỗi lần em yếu lòng, sae sẽ thủ thỉ vào tai em thật nhẹ nhàng rằng.
"em sẽ mãi là dấu yêu của tôi, là đóa hồng duy nhất giữa thế giới đau đớn và khô cằn. là đóa hồng mang chất gây nghiện mà vĩnh hằng tôi chẳng thể dứt ra được. dấu yêu à."
thật sến súa đi mà, như này thì đâu ai nghĩ là báu vật của nhật bản, là cái kẻ luôn ngạo nghễ cùng sắc mặt lạnh tanh trên sân cỏ đâu. nhưng yêu rồi thì biết sao được đây? đã là em, thì muôn kiếp chắc chắn itoshi sae cũng không buông tay cho được, dù có thế nào đi chăng nữa. itoshi sae này cũng chỉ có ba tiếng gọi, một là "em", hai là công chúa, và ba là "dấu yêu của tôi", và cũng dù có thế nào đi chăng nữa, chỉ cần là em, với em. thì itoshi sae này sẽ chỉ dành cho em những lời nói và cử chỉ nhẹ nhàng, ngọt ngào nhất.
.
"tu es mon cadeau le plus précieux"
"you are my most precious gift."
.
.
.
END-002. apple-moi|080623| 3:27 PM| 2229 words.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com