1
"Anh ta là ai vậy?" Eleven hỏi người bạn thân nhất của mình khi họ dừng lại ở hành lang nhà cô ấy để cởi giày.
Trong phòng khách, có một chàng trai không phải là anh trai của người bạn thân nhất của Eleven. Người này trông cao, cao lêu nghêu, với mái tóc sẫm màu và làn da nhợt nhạt. Anh đang xem TV với đôi mắt buồn nhất mà cô từng thấy.
"Đó là anh họ của tớ," Max trả lời. "Mike."
Vào ngày 6 tháng 11 năm 2016, Ted và Karen Wheeler qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, để lại ba đứa trẻ mồ côi: Nancy, 20 tuổi và đang theo học khoa Báo chí, Mike, 17 tuổi và đang học năm cuối cấp trường trung học, và Holly, mười tuổi và có niềm yêu thích lớn với vẽ.
Sau cái chết đột ngột của Ted và Karen, tất cả người thân họ hàng của họ đã cùng nhau tìm ra giải pháp cho ba đứa trẻ mồ côi. Nancy, người có quyền có mặt trong cuộc họp mặt đó, cho biết rằng cô sẽ kiếm một công việc để trả tiền thuê căn hộ và tiếp tục học đại học. Cô ấy nói với các chú và dì rằng cô ấy không muốn trở thành gánh nặng vì cô ấy đã hai mươi tuổi và đã đặt ra nhiều mục tiêu cho bản thân. Tuy nhiên, cô bé Holly vẫn còn là một đứa trẻ. Những người họ hàng của Wheeler đã quyết định với nhau rằng cô sẽ ở với ông bà nội, cha mẹ của bố cô bé, ở Ohio cho đến khi Nancy Wheeler học xong đại học và kiếm được một công việc thực sự.
Sau đó, đến chàng trai trẻ. Tất cả họ đều đồng ý rằng Mike Wheeler, ở tuổi mười bảy, có thể là một chàng trai độc lập hơn, nhưng anh ấy bắt buộc phải ở gần chị gái mình, Nancy, vì anh ấy đã không thể đối mặt với cái chết của cha mẹ mình, vì cả hai người đều không thể đối mặt với thực tế sự qua đời của cha mẹ mình. Em gái của Karen Wheeler, Mandy, đã kết hôn với một anh chàng tên là John Winter, và có hai người con, một trai một gái, cô ấy sẽ chăm sóc Mike vì họ sống ở Hawkins, một thị trấn nhỏ ở Indiana. Nancy đang theo học tại Đại học Indiana và chỉ cách họ một giờ đi xe.
Vì vậy, ba chị em nhà Wheeler thấy rằng mình đã bị chia cắt, chỉ với những lời hứa sẽ nói chuyện điện thoại hàng ngày và gặp nhau trong những ngày nghỉ.
Vào ngày 18 tháng 11, Mike chuyển đến sống cùng với vợ chồng dì Mandy. Những đứa con của họ, Billy và Max, chào đón anh ấy hết sức có thể. Billy là một chàng trai 21 tuổi lẽ ra phải học đại học, nhưng đã trượt trong năm học thứ hai và vẫn chưa quay lại việc học của mình. Anh ấy cũng không làm việc.
Max là một cô bé tóc đỏ mười lăm tuổi yêu thích trượt ván và có một người bạn thân, thật kỳ lạ, lại thích được gọi là Eleven.
"Đây là Eleven, Mike," Max giới thiệu người bạn thân nhất của mình với người anh họ, người đã lặng lẽ xem TV cho đến khi họ đi học về, "Cô ấy rất tuyệt và anh sẽ gặp cô ấy nhiều đấy, được chứ?"
Mike nhìn cô gái mười lăm tuổi mà em họ anh đã đưa về nhà. Cô ấy là một cô gái nhỏ nhắn, với mái tóc ngắn xoăn màu nâu và đôi mắt to màu nâu. Cô ấy mặc một chiếc váy màu hồng với đôi tất dài đến đầu gối màu trắng và đang nhìn anh một cách kỳ lạ mà anh không hiểu lắm.
"Ổn chứ, phải không?" Max nhấn mạnh.
Mike nhún vai.
Thế là đủ với Max, cô kéo Eleven vào bếp, nơi họ sẽ ăn nhẹ và sau đó làm bài kiểm tra tiếng Anh.
"Anh ấy không nói nhiều, phải không?" Eleven hỏi cô bạn thân.
"Bố mẹ anh ấy đã mất cách đây khoảng mười ngày," Max nói với cô. Eleven mở to mắt. "Mẹ tớ nói anh ấy hơi bị tổn thương. Anh ấy chỉ nói chuyện điện thoại với chị em của mình, và đôi khi với mẹ tớ. Anh ấy rất ngầu, thật đấy. Tớ nhớ anh ấy như thế nào trước đây... Anh ấy đã từng cười rất nhiều. Bây giờ, anh ấy chỉ... buồn. Thật buồn."
Trong khi Max chuẩn bị cho cả hai vài chiếc bánh sandwich, Eleven lén nhìn chàng trai trong phòng khách. Mike vẫn đang xem TV với ánh mắt ảm đạm đó. Cô tự hỏi liệu anh có đang chú ý đến những gì đang diễn ra trên TV hay chỉ đơn giản là đang mơ về những khoảng thời gian khác.
Eleven không thể tưởng tượng được việc sống thiếu mẹ, Terry Ives. Cô chưa bao giờ gặp cha mình, vì vậy sống không có cha cũng không sao; nó thật bình thường. Cô ấy có mẹ và thế là đủ. Nhưng nó sẽ hủy hoại cô nếu một ngày nào đó mẹ cô biến mất khỏi cuộc đời cô. Nó sẽ là khủng khiếp. Mike đã phải chịu đựng rất nhiều.
Bất ngờ, Mike quay đầu lại và ánh mắt họ chạm nhau. Tim Eleven lỡ nhịp. Cô đột nhiên sợ phản ứng của anh khi thấy cô nhìn chằm chằm vào anh. Cô ấy nên nhìn đi chỗ khác và giả vờ rằng đó là một tai nạn . Tuy nhiên, cô ấy lại không rời mắt đi.
Tại sao cô không thể rời mắt đi?
Anh ấy đã cười từng rất nhiều, Max đã nói thế.
Eleven đột nhiên chắc chắn rằng Mike Wheeler có một nụ cười rất đẹp.
"Của cậu đây, Ellie."
Max đặt một chiếc đĩa có bánh sandwich trước mặt người bạn thân nhất của cô. Mắt Eleven rời khỏi Mike và cô ấy nhìn Max với vẻ tội lỗi. Sau khi nhận thấy người bạn thân nhất của mình không nhìn thấy cảnh cô ấy đã nhìn chằm chằm vào Mike, Eleven mỉm cười và lấy chiếc bánh sandwich.
"Cảm ơn. Bánh mì kẹp phô mai của cậu là ngon nhất, Max."
Max đảo mắt.
"Tớ biết, Ellie, tớ biết."
"Tại sao em lại gọi mình là Eleven?" Mike hỏi cô.
Eleven nhìn anh chằm chằm, sững sờ, hoàn toàn quên mất rằng cô cần phải vào nhà vệ sinh để đánh răng và đi vệ sinh. Cô đã đợi khoảng mười phút để phòng tắm không còn một ai, mơ mộng về Mike Wheeler và đôi mắt của anh lúc nào cũng buồn như thế nào. Cô không ngờ chính Mike lại là bước ra khỏi đó và sau đó nói chuyện với cô. Kể từ lần đầu tiên cô nhìn thấy anh tại nhà người bạn thân nhất của cô cách đây một tháng, Mike chưa bao giờ nói chuyện với cô. Cho đến tận câu hỏi này.
"Đó là sinh nhật của em" cô lầm bầm đáp lại. " Ngày mười một, tháng mười một."
Mike cau mày, vẻ suy tư. Sau đó, anh gật đầu và bỏ đi, quay về phòng ngủ của mình, cách phòng tắm hai cánh cửa và ngay trước cửa phòng Max, nơi Eleven đã ngủ lại vào đêm hôm trước.
Sau khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại, Eleven đưa một tay lên ngực. Tim cô đập như một con chó điên đuổi theo khúc xương.
"Này, Mike có ở quanh đây không?"
Eleven ngẩng đầu lên khỏi bài tập sau khi nghe thấy giọng nói của một chàng trai vang vọng khắp hành lang và vang vào tận trong bếp.
"Ừ, ở dưới tầng hầm," Max trả lời. "Các anh có thể vào."
"Cảm ơn," một giọng nói khác – giọng này trầm hơn và ngọt ngào hơn giọng kia.
Eleven nhìn thấy hai chàng trai đi qua sảnh và đi về hướng xuống tầng hầm. Một trong số họ cao và có nước da ngăm đen, người còn lại khá nhỏ con so với tuổi và có mái tóc thẳng màu nâu. Anh chàng để ý đến Eleven và mỉm cười với cô trước khi biến mất sau anh chàng kia.
"Mike có bạn," Max nói khi vào bếp. Cô ấy có vẻ ngạc nhiên. "Tớ không biết điều đó đấy."
"Anh ấy đã ở đây hơn ba tháng rồi," Eleven trả lời.
Thực ra Mike đã sống với gia đình Winters được ba tháng sáu ngày. Và cô ấy đã không để ý rằng anh ấy cũng không có mặt trong dịp lễ Giáng sinh.
"Anh ấy đã ở đây 3 tháng rồi ư, phải không?" Max chợt nhận ra khi cô ngồi xuống cạnh Eleven và chộp lấy cuốn sách Sinh học của cô ấy. "Dù sao thì, một trong những người bạn của anh ấy rất dễ thương. Cái người thấp thấp. Cậu có thấy anh ấy không?
Eleven gật đầu.
"Cậu có nghĩ rằng anh ấy dễ thương không?"
Eleven nhún vai.
Max rên rỉ. "Tại sao cậu không bao giờ nghĩ con trai dễ thương?"
Eleven nhìn xuống bài tập đang trả lời dở dang của mình và cố để không đỏ mặt. Cô ấy đã nghĩ Mike thật dễ thương. Nhưng Max không thể biết được điều đó.
"Tớ nghĩ các chàng trai rất dễ thương," Eleven trả lời, một câu trả lời ngây thơ nhất mà cô ấy có được.
"Nhưng không bao giờ giống như tớ," Max phàn nàn. Sau đó, cô đá vào chân Eleven dưới gầm bàn. "Một trong số chúng ta có gu đàn ông thật kinh khủng và tớ chắc chắn đó là cậu."
Eleven đảo mắt và tiếp tục hoàn thành bài tập còn dang dở của mình.
Vẻ đẹp không có một định kiến nhất định, Eleven đã biết điều đó từ khi còn rất nhỏ. Mẹ cô đã dạy cô biết điều đó. Nhưng Max đang trải qua thời kỳ mà cô ấy nghĩ chỉ có một kiểu con trai là dễ thương (và hầu hết bọn họ, vì một lý do nào đó, trông giống những chàng trai từ nhóm One Direction), và Eleven chỉ... nhìn mọi người theo một cách khác. Giống như... đôi mắt buồn và đôi môi ít khi cười của Mike. Chúng đã mê đắm cô theo cách mà cô không thể hiểu nổi.
Cô tự hỏi, nhiều đêm trước khi đi ngủ, gương mặt anh sẽ như thế nào nếu anh cười. Anh ấy vốn đã rất đẹp trai rồi, nhưng hãy tưởng tượng với một nụ cười...
"Cậu có biết câu trả lời cho bài 5 không?" Max hỏi.
Eleven nhìn chằm chằm vào cuốn sổ tay của mình. Hai trang giấy trước mặt cô gần như toàn là đáp án bài tập. Nhưng cô ấy chưa làm đến bài 5. Vì vậy, cô ấy lắc đầu và quay lại nghĩ về gương mặt của Mike.
Cô ước mình có thể nói với Max về... về cái gì? Tình yêu thầm ngu ngốc này? Đó có phải là yêu thầm không? Tất cả những gì cô ấy biết là cô ấy đã nghĩ về gương mặt của Mike Wheeler quá nhiều và tim cô ấy đập như điên mỗi khi anh ấy xuất hiện. Chỉ một lần anh nói chuyện với cô đã khiến cô mơ mộng về anh suốt một tuần liền.
Nhưng, không, cô không thể nói với Max. Max sẽ phát hoảng vì đó là anh họ của cô ấy. Người anh họ đang trong giai đoạn trải qua một thời gian dài với những cảm xúc hầu như không nói chuyện với bọn họ mặc dù đã sống cùng với họ hàng tháng nay.
Có lẽ đó là cảm giác "bad boy" mà anh ấy đã thể hiện.
Eleven chun mũi. Bad boy? Mike Wheeler đã không ra vẻ mình là một "bad boy". Anh ấy chỉ... quá im lặng và quá... bất ngờ.
"Này đằng ấy!"
Eleven và Max đồng thời ngẩng đầu lên. Chàng trai cao, da ngăm đen vừa bước vào bếp, theo sau là anh chàng thấp hơn, dễ thương và Mike. Đôi mắt của Eleven dừng lại ở Mike, anh ấy nhìn cô vài giây trước khi bước đến tủ lạnh và mở nó ra.
"Anh là Will," anh chàng có chiều cao thấp hơn tự giới thiệu.
Người còn lại, người đã đi cùng Mike và giờ đang thản nhiên dựa lưng vào quầy bếp, khịt mũi.
"Giờ cậu đang tự giới thiệu à, Will?"
"Phải, và cậu cũng nên như vậy. Đó là điều lịch sự nên làm," Will trả lời. Anh chàng đảo mắt. "Đó là Lucas."
Max nhìn cả hai với vẻ kỳ lạ trước khi mỉm cười.
"Chào. Em là Max. Đây là Eleven." Cô ấy chỉ vào Eleven, người đã quay đầu lại và kín đáo nhìn xem Mike và Lucas đang làm gì. Họ đã lấy pho mát và giăm bông từ tủ lạnh ra và giờ đang đứng bên bàn bếp nhỏ nơi bà Winter chuẩn bị hầu hết các bữa ăn. Họ cũng mang theo túi bánh mì.
"Eleven? Tại sao lại là Eleven?" Lucas hỏi, anh nhìn cô bằng một cái nhìn kỳ lạ.
Trước khi Eleven có thể trả lời, Mike, người đang làm bánh sandwich, đã nói, "Đó là vì sinh nhật của em ấy."
Miệng Max há hốc khi mắt cô nhìn sang Eleven đang đỏ mặt.
"Thật sự?" Lucas ngạc nhiên nói.
Mike gật đầu và đưa cho anh ta một chiếc bánh sandwich giăm bông và pho mát.
"Ừ, ngày mười một, tháng mười một." Mike nhìn qua Eleven. "Phải không?"
Eleven mở miệng muốn nói, nhưng không có lời nào phát ra. Vì vậy, cô nuốt nước bọt và gật đầu.
Trái tim cô ấy đập mạnh hơn đủ để mọi người có thể nghe thấy. Cổ họng cô khô khốc và má cô bắt đầu đỏ ửng hơn vì cái nhìn chằm chằm đầy sửng sốt của Max. Cô xoay người trên ghế và nắm chặt cây bút chì để bắt đầu làm bài tập lại. Hoặc, ít nhất, cố gắng bắt đầu lại.
Một lúc sau, Mike và những người bạn của anh ấy rời khỏi bếp. Họ đã ăn bánh mì và uống nước, vì vậy họ quay trở lại tầng hầm để đi chơi.
"Được rồi, làm sao anh ấy biết được điều đó?" Max hỏi.
Eleven liếm môi, cổ họng vẫn khô khốc, tim vẫn đập với tốc độ khác thường.
" Anh ấy đã hỏi tớ một lần."
Max chớp mắt, lảo đảo.
"Anh ấy hỏi cậu?! C-cái gì? Anh ấy đã nói chuyện với cậu?"
Eleven gật đầu và cố đọc lại đề bài của bài 5. Nhưng tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là đôi mắt của Mike khi anh nhìn cô chăm chú, chờ đợi sự xác nhận của cô về biệt danh của chính cô. Anh ấy luôn có ánh nhìn buồn bã đó, ngay cả khi làm những việc bình thường như làm bánh sandwich cho bạn bè... Eleven không muốn anh ấy có cái nhìn buồn bã đó.
"Có phải cậu thích anh họ của tớ không, Ellie?!"
Eleven đánh rơi cây bút chì và nhìn sang người bạn thân nhất của mình. Cô bắt đầu lắc đầu như điên.
"K-không! Anh ấy đã hỏi tớ một lần về điều đó và tớ đã trả lời. Chỉ có vậy thôi, Max! Chúa ơi!"
Max nhìn cô bạn thân với ánh mắt ngờ vực. Eleven cúi đầu nhìn cuốn sách giáo khoa Sinh học, giả vờ phớt lờ trái tim đang đập nhanh và cảm giác căng thẳng hằn trên vai. Max không thể biết về... bất cứ điều gì về Mike.
"Được rồi," Max cuối cùng cũng nói, quay lại vào sách của cô ấy. " Tớ chỉ ngạc nhiên khi anh ấy nói chuyện với cậu. Anh ấy hầu như không nói chuyện với tớ."
"Tớ ở nhà cậu rất nhiều lần." Eleven lầm bầm, chống một tay lên đầu khi cô đọc lại bài tập một lần nữa để cố gắng hiểu nó.
"Ừ, Có lẽ anh ấy đã quen với sự có mặt của cậu." Max đồng tình.
Eleven nắm chặt tay, túm lấy vài sợi tóc của chính mình. Cô không biết phải phản ứng thế nào với bất kỳ loại thông tin hay phỏng đoán nào về hành động của Mike đối với cô.
"Hôm nay là Lễ tình nhân và em đang ở trong thư viện."
Eleven ngạc nhiên ngẩng đầu lên và thấy Mike Wheeler đang nhìn cô chằm chằm với đôi mắt buồn, gần như là thờ ơ.
Cô đỏ mặt và nhìn xuống cuốn sách cô đang đọc – Harry Potter và Hoàng tử lai. Đó là tập yêu thích của cô ấy trong số tất cả các tập còn lại.
"Max có một cuộc hẹn Valentine và em thực sự..." Eleven ngậm miệng lại.
Mike nhíu mày, cố gắng hiểu rốt cuộc câu nói của cô là gì. Khi hiểu ra, anh ngồi xuống trước mặt cô.
Eleven ngạc nhiên nhìn anh.
"Lucas và Will cũng có những buổi hẹn Valentine," anh nói với cô. Sau đó, anh ấy cũng mở cuốn sách của mình và bắt đầu đọc.
Tim của Eleven đập loạn nhịp cả buổi chiều hôm đó.
---
"Tớ không nghĩ chuyện đó sẽ ổn giữa hai người," Jennifer Hayes nói với Eleven khi cô ấy tết tóc cho cô. "Ý tớ là, anh ấy có vẻ như... như thể anh ấy không có cảm xúc."
Eleven buồn bã thở dài.
Jennifer Hayes và Eleven là hàng xóm của nhau từ khi họ mới 5 tuổi, sau khi gia đình cô ấy chuyển đến Hawkins vì ông Hayes được thăng chức trong công việc. Jennifer là một cô gái nhỏ nhắn, tóc vàng với làn da mềm mại và nụ cười nhân hậu. Hai cô gái hầu như không nói chuyện ở trường và vì Eleven luôn đi cùng Max nên hai người chỉ thỉnh thoảng gặp nhau khi cả hai không có việc gì phải làm ở nhà. Nhưng họ đã luôn tin tưởng nhau và nói với nhau những điều mà họ không muốn chia sẻ với ai khác.
Không có can đảm để nói với Max về người anh họ của cô ấy, Eleven quay sang nói với Jennifer Hayes trong một buổi chiều ấm áp đầu tháng Ba. Max đã đi chơi một ngày với gia đình cô ấy, bao gồm cả Mike, và Eleven thì mắc kẹt ở nhà trong khi mẹ cô ấy làm việc cho đến năm giờ chiều. Jennifer cũng đang ở nhà nên cả hai quyết định dành cả buổi chiều để xem phim. Tại một lúc nào đó, Jennifer quyết định rằng Eleven sẽ trông thật dễ thương với bím tóc và bắt đầu nghịch tóc của cô.
"Tớ không muốn làm tổn thương cảm xúc của cậu," Jennifer nói thêm sau khi Eleven im lặng quá lâu. "Ý tớ là-"
"Tớ biết, đừng lo lắng. Anh ấy chỉ là... một ảo ảnh. Một giấc mộng ban ngày, tớ nghĩ vậy."
"Bởi vì anh ấy hoàn toàn bí ẩn," Jennifer cười khúc khích nói.
"Chà, không... Và ừ. Tớ không biết. Anh ấy chỉ... dễ thương thôi."
Jennifer hoàn thành bím tóc của Eleven và ngồi xuống trước mặt cô bé. Cô đặt một tay lên vai cô gái.
"Có rất nhiều chàng trai dễ thương trên thế giới, Ellie. Đừng để bị mắc kẹt với một người."
Nhưng làm thế nào cô có thể không yêu với anh ấy đây? Tất cả những ánh mắt mà học đã trao nhau, buổi chiều ngày Valentine hôm ấy họ đã ở trong thư viện cùng nhau, những lần anh mở cửa cho cô ở nhà Max, hay đưa cho cô một chiếc bánh sandwich vì anh đã chuẩn bị sẵn một ít... Anh ấy rất tốt bụng. Anh ấy chỉ không cười, hay nói nhiều vì anh ấy bị mắc kẹt trong quá khứ... Vào ngày cha mẹ anh ấy qua đời.
Có lẽ anh ấy nghĩ rằng anh ấy không xứng đáng được hạnh phúc trong cuộc sống này khi họ đã ra đi. Có thể anh ấy đã bỏ lại bạn bè ở nơi anh ấy từng sống trước đây và anh cũng buồn bã vì điều đó. Có lẽ anh ấy ghét ở Hawkins. Có lẽ... đây chính là anh ấy bây giờ.
Nhưng anh ấy có thể cười, Eleven nghĩ. Một nụ cười-
"Ellie?" Jennifer gọi cô.
Eleven chớp mắt, bối rối. Cô thấy Jennifer đang nhìn cô lo lắng và cố nặn ra một nụ cười.
"Tớ sẽ không bị mắc kẹt với một chàng trai khi có rất nhiều người ngoài kia."
Jennifer mỉm cười với cô.
"Chính xác." Sau đó, cô quay lại với lấy điều khiển tivi trên bàn cà phê và bắt đầu chuyển kênh. Cô dừng lại ở kênh E!. "Ồ, nhà Kardashians."
Phần còn lại của buổi chiều được dành để xem các tập của chương trình Keeping up with the Kardashians, cả hai chỉ dừng lại khi Terry Ives đi làm về với một hộp bánh ngọt. Cô làm việc tại quán cà phê nổi tiếng nhất ở Hawkins, là một trong những nhân viên của nơi này được 5 năm rồi.
Tối hôm đó, trong bữa tối, Terry hỏi con gái một ngày của cô trôi qua như thế nào. Eleven cố trả lời đơn giản, nói rằng cô ấy đã dành buổi chiều với Jennifer vì Max đã đi vắng cả ngày với gia đình cô ấy.
"Ồ vậy ư? Chúng ta cũng nên có một ngày nghỉ, con yêu. Con nghĩ sao?" Terry hỏi.
Eleven gật đầu với một nụ cười.
"Nghe hay đấy mẹ."
"Dù sao thì, bạn trai của Max thế nào?"
Eleven khịt mũi.
Bạn trai mới - và cũng là người đầu tiên - của Max là một nam sinh cùng lớp tên là Troy Harrington. Cậu ấy là một chàng trai dễ thương điển hình mà tất cả các cô gái thấy được anh ta dễ thương, nhưng không ai sẽ thực sự hẹn hò với anh ta. Nhưng Max, là Max, quyết định rằng cô ấy muốn hẹn hò với Troy và nhờ cậu ta đưa cô ấy đi chơi vào Ngày lễ tình nhân. Bây giờ, họ đã hẹn hò được gần một tháng. Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp. Tuy nhiên, Eleven không nghĩ Troy là chàng trai dành cho Max.
"Cậu ấy tốt, con nghĩ vậy," Eleven nói.
Cô ấy vẫn gặp Max thường xuyên, nhưng không còn nhiều như trước. Max, người từng dành tất cả các ngày rảnh rỗi trong tuần với Eleven, giờ chỉ còn ba hoặc bốn ngày, tùy thuộc vào tuần đó. Troy muốn dành nhiều thời gian với bạn gái của mình, nhiều hơn Max muốn dành cho bạn trai của cô ấy. Eleven cứ mặc kệ họ miễn là Max thấy vui.
"Bạn trai của con thì sao?" Terry Ives hỏi với một nụ cười lén lút.
Eleven trợn tròn mắt.
"Mẹ ơi, con đã nói với mẹ điều này cả triệu lần: nếu con có bạn trai, mẹ sẽ là người thứ hai biết."
"Thư hai?" Terry cau mày, tỏ ra như bị xúc phạm.
" Tất nhiên là Max sẽ là người đầu tiên biết."
Terry Ives cười.
"Tất nhiên rồi."
"Max thích những thứ gì?" Mike hỏi cô ấy một cách bất ngờ.
Eleven đang đi từ phòng tắm trở lại phòng ngủ của Max thì cửa phòng ngủ của Mike mở ra và anh xuất hiện.
"Hừm,..."
"Tuần sau là sinh nhật cô ấy phải không?"
Eleven gật đầu.
"Em ấy muốn quà gì?"
Eleven suy nghĩ một chút, cố bỏ qua việc cô đột nhiên trở nên lo lắng. Những ngón tay cô run run khi chạm vào chiếc váy màu vàng.
"Ván trượt. Đồ ăn. Sách về nữ quyền."
Mike nhướng một bên mày và khuôn mặt của anh ấy trở nên hơi nhăn nhó. Eleven chắc chắn đó là cách thể hiện nụ cười hoặc cái khịt mũi của anh ấy.
"Được rồi. Cảm ơn, Eleven." Anh trở vào phòng ngủ của mình.
Eleven đứng yên ở đó một lúc. Anh đã gọi cô bằng biệt danh. Trái tim cô không thể xử lý nổi điều đó.
"Vậy là họ vẫn đang hẹn hò," Jennifer để ý khi cô nhìn sang Max và Troy đang chơi bóng chuyền cùng với bạn của Mike, Will và Lucas. Họ đã đến để đưa Mike đi chơi, nhưng Max nói rằng đó là bữa tiệc sinh nhật của cô ấy và anh họ của cô ấy không thể rời đi, nhưng họ được mời ở lại. Vì vậy, họ đã ở lại đây.
"Ừ," Eleven trả lời, nhìn vào nơi Mike đang ngồi, bên cạnh Dustin Henderson, một cậu bé cùng lớp được mời vì cậu ấy hài hước và Max coi cậu ấy là một người bạn thực sự hơn là một người bạn cùng lớp. Một vài người khác trong lớp của họ cũng đã được mời. Jennifer có tên trong danh sách khách mời vì Max biết cô ấy và Eleven khá thân với nhau ngoài trường học, và bạn của El cũng là bạn của Max. "Hai tháng nay."
"Chúa ơi." Jennifer nhăn mặt. "Tớ không thể chịu nổi Troy Harrington trong hai tháng. Ý tớ là, anh ta cũng dễ thương, nhưng... tớ không biết. Tôi chỉ không thể.
Eleven đưa tay lên che miệng để giấu tiếng cười khúc khích. Cô không thể có ác ý với bạn trai của người bạn thân nhất của mình. Anh ấy đã làm Max hạnh phúc.
"Dù sao thì, kia là Mike, phải không?" Jennifer bất ngờ hỏi, chỉ ngón tay của cô ấy một cách kín đáo về phía Mike, người đang tập trung trò chuyện với Dustin. Thật thú vị khi thấy anh ấy tương tác với người khác, nhìn thấy môi anh ấy mấp máy khi anh ấy trả lời mọi người, nhìn thấy anh ấy gật đầu bất cứ khi nào anh ấy đồng ý với điều gì đó...
"Đúng rồi."
Jennifer nhìn anh chằm chằm một lúc. Eleven đánh vào tay cô.
"Đừng nhìn chằm chằm vào anh ấy."
"Tại sao? Anh ấy không nhìn- Ồ, bây giờ anh ấy đang nhìn."
Ngượng ngùng, Eleven liếc nhìn Mike và thấy rằng Dusting đang đứng cạnh bàn đồ ăn nhẹ, trong khi Mike đang nhìn về phía họ với vẻ cau mày. Eleven quay mặt để không nhìn vào anh.
"Chúa ơi, cậu đang đỏ mặt," Jennifer nhận xét, ngạc nhiên. " Mặt cậu đỏ hết lên rồi. Giống-"
"Này, Jennifer," Max gọi. "Cậu có muốn chơi với Will không? Lucas phát điên vì anh ấy cứ thua mãi." Và cô ấy quay lại cười cùng với Troy.
"Không, anh không phát điên," Lucas bị xúc phạm trả lời. "Anh chỉ cảm thấy hơi mệt thôi."
Will đảo mắt. "Phải rồi, Lucas."
Jennifer nhìn Eleven.
Eleven cau mày.
"Cậu không cần phải xin phép tớ đâu."
Jennifer cúi xuống hôn lên má cô rồi đứng dậy chạy đến chỗ 3 người kia đang chơi. Cô ấy là thành viên của đội bóng chuyền ở trường trung học Hawkins từ năm mười bốn tuổi và đã được chọn làm đội phó trong năm nay. Khi Will biết được thông tin này, anh ấy đã hét lên sung sướng.
"Chúng ta chắc chắn sẽ thắng ngay bây giờ!"
"Ừ tốt đấy!" Lucas hét lên từ bàn đồ ăn nhẹ, giả vờ khó chịu.
Eleven cố gắng chú ý đến trận bóng chuyền lúc này Jennifer cũng đang chơi và cô ấy không có ai để nói chuyện. Những người khác trong lớp mà Max đã mời đến đều đang làm việc của họ, Dustin hiện đang nói chuyện với Lucas bên bàn đồ ăn nhẹ và Mike-
Eleven cau mày. Mike không ở xung quanh đây, cô không nhìn thấy anh ấy.
Cô quay lại nhìn vào cửa kính của phòng bếp và chỉ nhìn thấy Billy đang ở bên trong uống bia và nói chuyện với cha của anh. Cô ấy nhìn lại những người bạn của mình đang chơi bóng chuyền, nhưng lần này không thực sự để tâm đến.
Mike đã đi đâu? Anh ấy sẽ không để bạn bè của mình ở lại đây và trốn trong phòng ngủ của mình. Anh ấy không phải là loại người đó, điều mà Eleven biết rõ. Đã nhiều lần cô thấy Lucas và Will trò chuyện nhỏ với Billy, bà Winter hoặc thậm chí là ông Winter, họ là những người lịch sự, và Mike sẽ chỉ đứng đó bên cạnh họ, lúng túng và muốn rời khỏi đó, nhưng anh ấy sẽ không thật sự rời đi.
Vậy, anh ấy đã ở đâu-
"Này."
Eleven ngẩng đầu lên và thấy Mike đang nhìn cô chằm chằm. Cô chớp mắt, bối rối. Và cô càng bối rối hơn khi anh ngồi xuống cạnh cô.
"Anh đã tặng một cuốn sách về nữ quyền cho Max," anh nói với cô, khoanh chân lại và đặt tay lên đầu gối.
"T-thật à?" Eleven cố kiềm chế bản thân để nói. Trái tim cô đang đập rất nhanh. Dừng lại đi, trái tim.
"Tối qua," Mike trả lời, nhìn qua người em họ của mình. "Em ấy rất thích nó. Em ấy thậm chí còn mời anh đến bữa tiệc sinh nhật của em ấy và cho bạn bè của anh ở lại nữa".
Eleven nhìn trận đấu bóng chuyền. Will và Jennifer đang nhảy múa trong sự vui vẻ trong khi Troy và Max thì lắc đầu chịu thua.
"Thật tuyệt." Eleven trả lời, không chắc đó có phải là điều hay ho để nói hay không. "Em đã nói với anh rằng cậu ấy sẽ thích," cô ấy nói thêm.
Mike liếc nhìn cô.
"Còn em thì sao?"
Mười một chớp mắt.
"Còn em thì sao à?"
"Em đã tặng gì cho Max làm quà sinh nhật?"
"À." Eleven thốt lên. " Tất nhiên là sự hiện diện của em rồi."
Mike quay đầu về phía cô.
"Sự hiện diện của em?"
"Vâng. Nó có trị giá như... một tỷ viên kim cương, vì vậy... ừ thế đó," cô ấy giải thích với vẻ mặt nghiêm túc.
Mike nhìn cô chằm chằm, đôi mắt hơi mở to. Anh ấy có vẻ bối rối, Eleven nhận thấy. Sau đó, anh ấy mím môi lại và chúng bắt đầu di chuyển lên xuống, gần như thể anh ấy đang điều khiển thứ gì đó.
Eleven đang cố hiểu xem anh ấy đang làm gì thì Mike cúi đầu và bật ra một tiếng cười nhỏ.
Cô chớp mắt.
Mike... vừa mới cười. Vì một câu đùa tệ hại mà cô vừa nói
Anh ấy cười.
Mike lúc này đang lắc đầu, cố gắng kiềm chế tiếng cười khúc khích của mình và ngước nhìn cô.
"Anh không nghĩ là em sẽ nói điều đó," anh ấy thú nhận với một nụ cười trên gương mặt.
"Cảm ơn?" Mười một nói, không chắc lắm.
Và rồi, thật bất ngờ, trái tim của Eleven đập nhanh hơn bao giờ hết, Mike Wheeler lần đầu tiên mỉm cười với cô. Và nó thật đẹp biết bao.
Tôi biết anh ấy đẹp hơn rất nhiều với một nụ cười trên môi.
"Không có gì, Eleven."
Eleven cười đáp lại.
"Các em có cần giúp gì không?" Mike hỏi họ.
Eleven nhìn anh từ phía sau Max, và nhận thấy ánh mắt anh dán chặt vào cô mặc dù chính Max là người trả lời, "Anh có thể giúp chúng em môn tiếng Anh không?"
Mike nhún vai.
"Anh có thể thử," anh nói.
Max nhìn Eleven, hỏi ý kiến của cô ấy. Cô nhún vai, giả vờ bình tĩnh với điều đó, mặc dù tim cô đập như điên và tay phải cô run lên khi Mike bước vào bếp.
" Đây, giúp chúng em đi," Max nói và chuyển đồ đạc của cô sang một chiếc ghế khác
Khi Mike ngồi xuống giữa họ, Eleven có thể ngửi thấy mùi nước hoa của anh ấy. Nó không có mùi nồng, cũng không có vị ngọt như nước hoa của cô ấy hay của Max, nhưng cũng rất tuyệt. Có vị hơi chua, nhưng rất tuyệt.
Mùi của anh ám ảnh cô từ đó.
"Tớ đã chia tay với Troy," Max nói vào ngày cuối cùng của năm học.
Họ đã ăn trưa xong một lúc trước và Max đã biến mất sau đó, nói rằng cô ấy có việc phải làm. Eleven đã nghĩ rằng cô ấy đã đi vệ sinh hay gì đó, nhưng không. Cô đã đi nói chuyện với Troy.
"Tại sao?" Eleven hỏi, tránh xa một vài cô gái đang đi dọc hành lang và chiếm quá nhiều không gian.
"Bây giờ là mùa hè, và... tớ muốn tận hưởng nó. Bên cạnh đó, Troy sẽ tham gia một trại hè. Tớ biết anh ấy sẽ làm gì ở đó với tất cả những cô gái đó.
Eleven nhìn bạn mình, bối rối.
"Sao cậu có thể nghĩ như vậy?"
Max nhún vai. Họ đến chỗ tủ đồ của cô ấy và cô ấy mở nó ra.
"Tớ biết Troy. Tớ đã hẹn hò với anh ấy trong vài tháng qua.
Eleven nhăn mặt không nói gì. Miễn là Max hạnh phúc...
"Này các cậu!" Dustin bước đến. "Các cậu đã sẵn sàng cho tiết học cuối cùng của chúng ta chưa?"
Max đóng tủ đựng đồ và kéo khóa cặp sách của cô ấy.
"Hơn cả sự sẵn sàng, Dustin. Hơn cả sự sẵn sàng!" Cô ấy nói lại với một nụ cười lớn. "Tớ nóng lòng được dành cả ngày để cắm trại và trong hồ bơi, phải không El?"
Eleven nhăn mũi khi nghĩ đến việc dành buổi chiều của mình trong hồ bơi công cộng. Nơi đó thật kinh tởm. Trẻ em tè trong hồ bơi và những ông già đến đó để ngắm nghía các cô gái.
"Ồ, thỉnh thoảng chúng ta có thể gặp nhau, phải không?" Dustin hỏi khi họ bắt đầu di chuyển.
"Tất nhiên," Max trả lời. "Ý tớ là, chúng ta phải chơi bắn súng sơn. Tớ không quên là cậu đã hứa với tớ điều đó."
Dustin cười khúc khích một cách căng thẳng.
"Tớ tưởng cậu không nhớ chứ..."
"Vô lý! tớ rất muốn ném bóng sơn vào cậu đấy,Henderson."
Eleven nhìn thấy mặt Dustin đỏ bừng và lắp bắp trả lời Max.
"Ch-chắc chắn rồi, M-Max."
Max mỉm cười với anh, ngây thơ trước việc cô đã khiến cậu bé lo lắng như thế nào.
Sau khi học xong lớp Sinh học và chuông tan học học vang lên, một làn sóng thanh thiếu niên phấn khích lấp đầy các hành lang, nhiều nhất là mười phút trước khi trường trung học Hawkins hoàn toàn trống vắng. Trong ba tháng, về cơ bản nó sẽ như vậy suốt 3 tháng hè.
Eleven đang cùng Max đợi Billy đến đón. Mẹ của Eleven không bao giờ có thể đón cô ấy vì cô tan học lúc bốn giờ và mẹ cô thì tan làm lúc năm giờ. Vì vậy, trong nhiều năm nay, Eleven hay đến nhà Max chơi cho đến khi mẹ cô đến đón, hoặc cô bắt xe buýt về nhà.
"Anh ấy sẽ không đến đâu," Max tức giận phàn nàn.
Billy có một nhiệm vụ liên quan đến em gái của mình: đón cô ấy khi bố mẹ cô ấy không thể. Nhưng anh ta hầu như không bao giờ đến. Anh ta luôn quên. Cha mẹ của họ sẽ càu nhàu với anh ta trong vài phút rồi bỏ qua.
"Hoặc là anh ấy có," Eleven trả lời, với một nụ cười nhẹ, khi nhìn thấy chiếc ô tô màu đen của Billy rẽ ở cuối phố và lăn bánh cho đến khi nó dừng lại ngay trước mặt họ.
Max và cô ấy nhìn vào trong và thấy Mike đang cầm lái. Max nhíu mày.
"Billy đâu?"
"Đang ngủ," Mike trả lời. "Anh ấy bảo anh đến đón các em."
Max đảo mắt.
"Thằng khốn đó," cô lẩm bẩm và đi vòng quanh xe để đến ghế hành khách phía trước.
Eleven và Mike nhìn nhau trong vài giây.
"Em không vào à?" Cuối cùng anh cũng hỏi cô.
Cô gật đầu và vụng về lên xe, ngồi sau Mike.
Mike là người lái xe cẩn thận, không giống như anh trai của Max, người hầu như không quan tâm đến đèn đỏ. Max luôn hét vào mặt anh trên đường lái xe từ trường về nhà, và Eleven sẽ giả vờ như cô không ở đó khi nghe thấy hai anh em họ cãi nhau. Tuy nhiên, với Mike, trong xe hoàn toàn im lặng. Max không có bất kỳ lý do gì để hét vào mặt anh ấy, cô cũng không biết cách trò chuyện với anh vì Mike thích sự yên tĩnh.
Trong suốt chuyến đi, Eleven chỉ nghịch lớp vải mềm của chiếc váy xanh nhạt và cố gắng không nhìn vào đầu Mike ở trước mặt.
"Này, hôm nay anh có đi học không?" Max hỏi anh họ của cô ấy.
Mike lắc đầu.
"Đây là ngày cuối cùng của năm học. Họ có thể dạy anh điều gì vào ngày cuối cùng chứ?" Mike đặt câu hỏi.
"Ừ, đó là những gì em đã nói với mẹ, nhưng dù sao thì mẹ cũng bắt em phải đến trường."
Mike không trả lời.
Họ im lặng một lúc, Eleven nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những con phố lướt qua. Trong một vài căn nhà, cô nhìn thấy một vài đứa trẻ đang chơi đùa trên sân trước của ngôi nhà. Sau đó, cô thấy hai người phụ nữ hàng xóm nói chuyện với nhau bên cạnh hộp thư của họ.
Đây là mùa hè. Bạn có thể cảm thấy mùa hè ở khắp mọi nơi. Eleven khẽ cười.
Mùa hè không phải là mùa yêu thích của cô ấy, nhưng cô ấy thích trải qua ba tháng không đến trường. Hơn nữa, cô ấy và mẹ dành nhiều thời gian cho nhau hơn vì thỉnh thoảng cô ấy sẽ đến quán cà phê và giúp đỡ một vài thứ.
"Vậy, các em sẽ làm gì trong Mùa hè này?" Mike hỏi.
Max nhìn anh họ của cô, thoáng ngạc nhiên vì anh đã bắt chuyện. Sau khi sự ngạc nhiên biến mất khỏi mắt cô, cô nhún vai.
"Chúng em sẽ tận hưởng nghỉ, phải không, Ellie?"
Eleven ngượng ngùng gật đầu.
Trên thực tế, Max đã lên kế hoạch cho rất nhiều ý tưởng. Cô ấy chỉ chờ đợi thời điểm thích hợp để thuyết phục Eleven làm điều đó với cô ấy. Eleven có một chút, chà, sợ hãi, nhưng không sợ hãi để giao lưu với những người khác. Max muốn đi chơi nhiều vào mùa hè này vì cô biết bố mẹ cô sẽ tổ chức lễ kỷ niệm lần thứ 25 của họ bằng một kỳ nghỉ ba tuần ở đâu đó ở châu Âu và Billy đã có một công việc mùa hè làm việc ca đêm tại một nhà máy.
"Và anh?" Max hỏi Mike.
Mike nhún vai, rẽ phải vào con phố là nhà của họ.
"Lucas và Will muốn dành nhiều ngày ở hồ," anh nói.
"Hồ? Nghe vui đó!" Max quay đầu về phía Eleven. "Nhỉ?"
Eleven nhún vai.
"Anh nghĩ vậy."
"Chúng em có thể đi với các anh một lúc không?" Max hỏi anh họ của cô ấy khi anh ấy đỗ xe của Billy trước nhà họ.
Mike quay sang nhìn em họ của mình và cau mày.
"Chắc chắn rồi. Tôi đoán là thế."
"Tuyệt," Max trả lời với một nụ cười tự hào và bước ra khỏi xe.
Eleven cũng vậy, gần như cùng lúc với Mike. Có một khoảnh khắc họ lại nhìn vào nhau. Sau đó, Eleven đóng cửa xe và theo Max vào nhà.
Cô ấy không muốn Mike nhìn thấy cô ấy mặc bikini. Cô không thể đi đến hồ với họ. Max đang nghĩ gì vậy?!?
Max không biết về tình yêu ngu ngốc của bạn.
Có lẽ đã đến lúc để nói với cô ấy.... Có lẽ, nếu Eleven nói với cô ấy, tình yêu thầm này sẽ biến mất. Cô ấy chỉ cần thú nhận điều đó với một người cũng biết Mike, không phải Jennifer Hayes. Có thể sau đó, cô ấy sẽ nhìn thấy được Mike qua cái nhìn của Max và rời xa anh ấy.
Eleven dừng lại ở giữa nhà. Max đang ở trong bếp, chắc chắn là đang chuẩn bị bữa ăn nhẹ cho họ. Eleven nuốt nước bọt. Cô ấy định nói với Max về-
"Tại sao em lại đứng đó?"
Eleven quay gót và thấy Mike bước vào nhà, đóng cửa lại sau lưng.
"K-không có gì đâu." cô nói.
Mike cau mày.
"Em có ổn không?" Anh ấy hỏi.
Eleven gật đầu.
"Vâng, chỉ là, anh biết đấy, choáng ngợp... với kỳ nghỉ."
Trước sự ngạc nhiên của cô, anh cười nửa miệng trước câu trả lời của cô.
"Em thật hài hước, Eleven" Mike nói và đi vòng qua cô ấy để đi vào hành lang và đi xuống tầng hầm.
Eleven nhắm mắt lại trong một giây.
Tại sao anh lại cười và khen cô?
"El, cậu có đến hay không? Tớ có một cái Cheetos!" Max hét lên từ trong bếp.
Eleven khịt mũi và lắc đầu trước lời nói của bạn mình trước khi để cặp sách của mình cạnh móc áo khoác, giống như Max đã làm, và vào bếp.
"Tớ nghĩ đây là mùa hè, El, mùa hè mà cậu có thể hôn một chàng trai," Max nói với cô ấy vào một buổi chiều ở sân sau nhà của Max, khi họ đang tắm nắng.
Eleven người đang đưa một tay lên trán để che nắng, đảo mắt.
"Tớ đã hôn một chàng trai."
"Ừ, tớ rất tiếc là James Moore hồi học lớp sáu không được tính nữa. Đã quá lâu rồi."
Eleven không đáp lại những lời đó. Chàng trai cô muốn hôn lại không hôn cô.
Eleven hít một hơi thật sâu, cảm thấy bị mắc kẹt giữa cơ thể của Mike và Max. Họ ngồi ở ghế sau trên xe tải của Lucas, trên đường đến hồ. Đó là tuần thứ hai của tháng Bảy và hôm qua bố mẹ Max đã Châu Âu để nghỉ dưỡng. Billy bị bỏ lại ở nhà để ngủ. Anh ấy về nhà sau ca trực lúc gần mười giờ tối và đi thẳng lên giường.
"Tôi hy vọng Cindy ở đó," Lucas bất ngờ nói.
Will và Mike khịt mũi với anh ta.
"Cindy là ai?" Max tò mò hỏi.
Eleven cụp mắt xuống hai bàn tay đang đan vào nhau trên đùi. Cánh tay cô ấy đã chạm vào tay Mike một lúc rồi. Cô có thể cảm nhận được làn da anh ấm áp như thế nào, và điều đó khiến tim cô đập nhanh.
Tim cô ấy luôn đập nhanh khi có Mike ở bên.
"Cô gái mà Lucas đã thầm thích" Will nói.
"Cô ấy là tình yêu của đời tôi!" Lucas kêu lên.
Will cười lớn trước những lời đó.
"Cô ấy chỉ có vẻ nóng bỏng thôi." Mike nhận xét.
"CHỈ? CHỈ? Mike, cậu - tớ thật không biết phải nói gì với anh nữa!" Lucas nghe có vẻ bị xúc phạm. Will cứ cười mãi.
Max nhìn sang người anh họ của mình.
"Đó không phải là điều các anh muốn sao? Một cô gái nóng bỏng?" Cô chế giễu.
"Đó là điều Lucas muốn," Mike trả lời.
Max khịt mũi và lắc đầu, quay ra cửa sổ. Về cơ bản, họ đang ở giữa rừng. Bây giờ họ đang ở gần hồ nước.
Eleven có can đảm ngẩng đầu lên và nhìn Mike. Anh hạ mắt nhìn lại cô. Eleven thấy mình đang cắn môi dưới. Mike cũng nhận thấy điều đó và chớp mắt.
"Tớ không hiểu vấn đề của cậu với Cindy là gì," Lucas đột nhiên nói. "Cô ấy thật tuyệt."
"Vấn đề của chúng tớ là cách cậu hành động khi cậu ở gần cô ấy, anh bạn," Will nói. "Phải không Mike?"
Mike rời mắt khỏi Eleven và gật đầu, đồng ý với Will.
"Tớ không- ờ, thôi đừng bận tâm." Lucas dừng xe lại. "Chúng ta đã đến."
Hồ nước không đông đúc lắm, vì vậy họ có một chỗ ngồi đẹp cạnh một cái cây, đó là khoảng cách hoàn hảo giữa xe tải và hồ nước.
Eleven và Max đặt khăn tắm cạnh nhau và các cậu bé đặt khăn tắm của họ phía sau, Mike chiếm một chỗ dưới gốc cây.
Max không ngại ngùng khi nói đến cơ thể của mình, vì vậy cô ấy cởi quần soóc và áo phông mà không có vấn đề gì, rồi chỉ vào Lucas và Will. " Đua xem ai xuống nước nhanh nhất không?"
"Anh vẫn còn mang giày!" Lucas phàn nàn.
Will, người cũng đã cởi hết quần áo, chạy theo Max xuống nước.
Lucas thầm chửi và cởi giày nhanh nhất có thể trước khi đuổi theo họ. Khi anh ấy nhảy xuống nước, có một vệt sóng nước lớn. Max và Will bật cười sau khi phun ra thứ nước mà họ đã nuốt phải vì cú nhảy của Lucas.
Eleven liếc nhìn Mike phía sau cô, người không mặc áo sơ mi và đang ngồi trên chiếc khăn tắm với một cuốn sách trên tay. Cô ấy cau mày.
"Anh không muốn xuống nước à?" Cô hỏi.
Mike ngẩng đầu lên.
"Không phải bây giờ. Anh ổn khi ở đây," anh trả lời. Anh liếm môi và mắt anh lướt từ khuôn mặt cô đến cơ thể được che phủ của cô. "Em sẽ tắm nắng trong bộ quần áo đó à?"
Eleven lắc đầu và quay lại, đối mặt với hồ nước. Cô ấy đã chọn một chiếc váy trắng vào sáng nay, một trong những chiếc váy dễ thương nhất mà cô ấy có kể từ khi cô ấy biết mình sẽ đến hồ cùng với Mike và những người bạn của anh ấy. Cô ấy cũng có một trong những bộ bikini đẹp nhất của mình, nhưng cô ấy sợ khoe nó ra. Max thích nó, tất nhiên. Đó là một bộ bikini màu hồng nhạt với một dải ruy băng nhỏ trên áo ngực.
Lấy một chút can đảm, và giả vờ như Mike không ở phía sau mình, Eleven kéo một dải váy ra khỏi vai, rồi đến dải còn lại. Chiếc váy nhanh chóng rơi xuống đất và cô bước ra khỏi nó.
Eleven quay lại và cúi xuống nhặt chiếc váy lên. Khi cô đứng dậy, mắt cô bắt gặp ánh nhìn của Mike. Anh đã ngay lập tức nhìn xuống cuốn sách của mình một cách nhanh chóng.
"EL, XUỐNG ĐÂY ĐI!" Max hét lên từ phía hồ, vẫy tay.
Eleven gật đầu và giơ một ngón tay lên, như để nói với Max rằng cô ấy sẽ đến đó trong một phút nữa. Đầu tiên, cô cất chiếc váy vào trong túi và sau đó, nhìn Mike lần cuối, cô bước đến chỗ hồ nước.
Cô không thích nhảy vào đó như Max và hai chàng trai kia. Cô ấy thích đi xuống làn nước lạnh một cách chậm rãi, đầu tiên là nhúng bàn chân và nửa cẳng chân của mình vào trong đó, sau đó, cô ấy sẽ nhảy vào trong và cố gắng lặn xuống.
"MIKE, CÒN CẬU THÌ SAO?" Lucas hét lên.
Mike vẫy tay với họ, nói không.
"Chán chết!" Lucas hét lên.
Mike đảo mắt nhìn bạn mình.
"Cô gái Cindy đó có quanh đây không?" Max hỏi Lucas.
Lucas nhìn quanh một lúc trước khi lắc đầu.
"Không."
"Có lẽ là lần sau," Will nói đùa, bơi ngửa.
Cả Max và Eleven đều cười khúc khích với anh. Anh nhìn họ một lượt trước khi lặn xuống nước.
Max bất ngờ bị kéo xuống nước và Eleven bật cười trước vẻ mặt đau khổ của bạn mình.
"Lucas, thật đấy à!" Max kêu ca sau khi bơi từ dưới nước.
Lucas lắc đầu, những giọt nước nhỏ bắn ra khỏi đầu.
"Em muốn làm thế lần nữa hả?" Anh hỏi với một nụ cười lén lút.
"Ồ, KHÔNG?!"
Nhưng Lucas đã lặn xuống và họ lại bắt đầu làm thế.
Một cách kín đáo, Eleven nhìn qua vai về phía Mike đang ngồi. Anh ấy đang tập trung vào cuốn sách của mình, với một cái cau mày hằn sâu và cắn môi dưới.
"Em thích cậu ấy, hả?"
Eleven giật mình kinh ngạc. Will đã bơi đến mép hồ và đặt tay lên bãi cỏ ướt, bên cạnh Eleven. Anh đang nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.
"K-không," Eleven lầm bầm, cố gắng kiềm chế bản thân không nhìn Mike lần nữa. Cô ấy bắt đầu nghịch với đôi chân của mình trong làn nước.
"Nếu em thực sự thích cậu ấy thì cũng không sao đâu," Will trả lời.
Cô nhìn anh, bối rối.
"Tại sao?" Cô hỏi.
Will chỉ mỉm cười, tự đẩy mình vào trong hồ và bơi đi.
Max và Lucas đã ở giữa hồ, làm quen với những người khác.
Eleven nghịch nước một chút, nhưng cô không có tâm trạng để nhảy vào và cùng bạn bè giao lưu với người lạ. Cuối cùng, cô đứng dậy và đi đến chỗ chiếc khăn tắm của mình.
Mike ngẩng đầu lên khi nghe thấy có người đến gần. Nhìn thấy cô, anh cười nửa miệng.
"Mệt rồi à?"
"Lạnh quá," cô nói dối và nằm sấp trên chiếc khăn tắm.
Eleven nhắm mắt lại, cố xua đi mọi tiếng ồn và suy nghĩ ra khỏi tai và tâm trí. Cô ấy muốn tìm một cảm giác mà cô ấy thấy bình yên, gần như thể cô ấy đang ngủ. Cô biết Mike đang ở đó, chỉ cách vài bước chân, nhưng trái tim cô vẫn đập bình thường. Cô ấy chỉ muốn thư giãn và tận hưởng vài giờ ở đây, bên hồ. Cô không muốn nghĩ về bất cứ điều gì có thể gây rắc rối cho cảm xúc của mình, cũng không muốn cảm thấy lo lắng.
"Em có muốn đi dạo không?" Giọng nói của Mike lọt vào tai cô.
Eleven mở mắt và quay đầu lại, tì cằm lên khăn tắm, để nhìn Mike.
Anh đã đặt cuốn sách xuống và đang nhìn cô, chờ đợi câu trả lời.
Cô muốn thư giãn trong vài giờ. Không có trái tim đập nhanh không kiểm soát. Không có những cảm xúc dữ dội. Không Mike. KHÔNG-
"Vâng," cô nghe thấy chính mình nói.
Họ đã không thông báo với những người khác rằng họ sẽ rời đi một lúc. Họ chỉ đứng dậy, đi dép vào và đi về phía khu rừng.
Họ đi loanh quanh một lúc trong im lặng. Eleven cảm thấy hối hận vì đã không mang theo váy vì dưới bóng cây râm mát không khí hơi se lạnh. Mike cũng không mang theo áo phông và Eleven có thể nhìn thấy da anh đang run lên.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Cô hỏi.
"Đi loanh quanh," Mike trả lời. Anh liếc nhìn cô. "Đừng lo lắng. Anh sẽ không làm gì em đâu."
"Em biết mà," Eleven trả lời với một cái cau mày. "Em biết anh."
"Em biết anh?" Mike dừng lại và quay sang cô. "Biết như thế nào?"
Cô ấy nhún vai.
"Em giỏi đọc vị người khác," cô nói dối. Trên thực tế, cô ấy đã dành hàng tháng trời để nhìn chằm chằm vào Mike và cố gắng hiểu mọi hành động của anh ấy.
Mike cố gắng nở một nụ cười nhẹ với cô.
"Không, em không phải," anh nói.
Eleven chớp mắt, và cảm thấy bị xúc phạm mặc dù thực tế là anh ấy đã đúng.
"Vâng, em là một người giỏi đọc vị." cô nhấn mạnh.
Mike cười khúc khích và lắc đầu.
"Anh thực sự không phải là người giỏi đọc vị đâu, El."
El.
Anh chưa bao giờ gọi cô là El.
"Tại sao anh lại gọi em là El?" Cô hỏi.
Mike chớp mắt.
"Max thỉnh thoảng gọi em như vậy. Anh đoán nó đã bị kẹt lại trong tâm trí của anh."
"Không," Eleven cau mày trả lời và khoanh tay trước bụng để giữ ấm. "Max gọi em là Ellie."
Mike nhìn cô chằm chằm vài giây trước khi nhìn đi chỗ khác. Nếu anh không có làn da trắng sáng như vậy, Eleven sẽ không chú ý đến gò má của anh ta bắt đầu đỏ lên như thế nào.
"Anh đoán... anh đoán đó là cách anh gọi em," Mike thú nhận. "Khi anh nghĩ về em."
Eleven chớp mắt.
Có phải... Anh ấy vừa thú nhận là có nghĩ về cô ấy không? Phải chăng cô đã từng mơ mộng, chàng trai mà cô hằng đêm hằng ngày mơ tưởng, đã nói rằng anh ấy cũng nghĩ về cô?
Nhưng làm thế nào nó có thể xảy ra được?
Đột nhiên, có một bàn tay nắm lấy cánh tay đang khoanh lại của Eleven.
"El," Mike nói, kéo tay cô ấy ra khỏi người và bước lại gần, "Nếu anh vượt qua ranh giới, xin hãy ngăn anh lại."
Và sau đó, anh ấy bắt đầu lại gần Eleven hơn.
Tim của Eleven đập nhanh và cô dường như quên mất cách thở trong một giây.
Nhưng cô phải thở. Mike chuẩn bị hôn cô ấy.
Mike Wheeler định hôn cô ấy.
Eleven hít một hơi thật sâu ngay trước khi môi Mike chạm vào môi cô.
" Cậu không thể thích Mike," Max nói với đôi mắt mở to.
Eleven vừa thú nhận với người bạn thân nhất của mình rằng cô ấy thích Mike. Sau nhiều tháng giữ kín, Eleven phải chia sẻ những cảm xúc đó với Max.
"T-tại sao?" Eleven cảm thấy đau lòng. Tại sao cô ấy không thể thích Mike?
"Bởi vì anh ấy... anh ấy không biết cách thích một người, Ellie. Kể từ khi bố mẹ anh ấy qua đời."
Mike đã dành cả tháng 8 với hai chị em gái của mình ở Ohio. Eleven không gặp anh lấy một lần, cũng không nói chuyện điện thoại với anh, một là anh không gọi cho cô, hai là cô không có dũng khí để gọi cho anh.
Đặc biệt là sau những gì Max đã nói với cô.
Eleven thú nhận với người bạn thân nhất của cô ấy về cảm xúc của cô ấy đối với Mike ba ngày sau khi anh ấy đi Ohio. Cô ấy nghĩ việc nói với Max sau đó sẽ cho cô ấy thời gian để chấp nhận lời thú nhận của Eleven và sẽ hành động như thể cô ấy không biết về cảm xúc của Eleven cũng như nụ hôn mà cô và Mike đã có khi anh vẫn ở Hawkins. Tất nhiên, Max thậm chí còn không để cô nói đến đoạn họ hôn nhau trong rừng.
Max đã nói với cô rằng anh không biết cách thích một ai đó. Vì bố mẹ anh đã mất và anh nghĩ mình không xứng đáng được hưởng hạnh phúc của tình yêu. Anh ấy chỉ bắt đầu có bạn sau khi chị gái của anh ấy, Nancy, nói chuyện với anh ấy. Max nói với Eleven rằng anh ấy đã trải qua kỳ nghỉ lễ Giáng sinh vừa qua với các chị em gái của mình và đó là lúc Nancy cuối cùng đã thuyết phục được anh ấy nên kết bạn. Lucas và Will bắt đầu đến nhà Max sau đó.
Eleven đang đến nhà Max (họ đã lên kế hoạch dành cả buổi chiều để ăn kem và xem TV) thì cô nhìn thấy Troy Harrington. Anh ấy đang dựa vào chiếc ô tô màu đỏ của mình và nhìn vào ngôi nhà màu vàng của bạn gái cũ của anh ấy.
Eleven cau mày, tự hỏi anh ta đang làm gì ở đó, và bắt đầu đi về phía anh ta.
Troy nghe thấy cô ấy và quay đầu lại. Anh ấy đã mỉm cười.
"Này, Jane."
"Chào, Troy. Cậu đang làm gì ở đây?" Cô ấy đã hỏi anh ấy.
"Tớ ở đây để nói với Max rằng tớ đã làm rất tốt trong trại hè. Chưa hôn ai. Chúng tớ có thể hẹn hò lần nữa."
Eleven cố gắng nhịn cười.
"Troy," cô bắt đầu và muốn chạm vào vai anh để an ủi, "Max không thích cậu nữa đâu."
Troy chớp mắt và nhìn xuống dưới chân, lắng nghe những lời của Eleven.
"Ừ, tớ đoán là cậu nói đúng." anh nói sau một lúc im lặng và đứng thẳng dậy. Anh quay sang cô. "Cậu có đang hẹn hò với ai không, Jane?"
Eleven khịt mũi.
"Không, nhưng tớ cũng sẽ không bắt đầu hẹn hò với cậu đâu, Troy. Đó là điều chắc chắn," cô đáp.
Troy cau mày.
"Tại sao không?"
"Bởi vì cậu đã từng hẹn hò với Max. Cô ấy là bạn thân nhất của tớ."
"Cô ấy không còn thích tôi nữa."
"Vẫn thế thôi. Nguyên tắc của anh em."
"Các cậu không phải là anh em," Troy trả lời.
"Chúng tớ là chị em," Eleven nói, đảo mắt.
"Nhưng, Jane, hẹn hò cũng chẳng hại gì!" Troy thốt lên. "Cậu thậm chí không cần phải nói với cô ấy."
"Dù sao thì tớ cũng sẽ nói với cô ấy," Eleven nói.
Có một khoảnh khắc yên tĩnh giữa hai người họ.
"Vì vậy, cậu có muốn có một buổi hẹn với tớ không?"
Eleven nghĩ về Mike Wheeler và khuôn mặt đẹp trai ngu ngốc của anh ấy. Anh không biết làm thế nào để thích một người. Troy Harrington có biết không?
"Ừ, được rồi."
"Tuyệt vời. Ngày mai ở nhà hàng Benny?"
"Đón tớ nếu không tớ sẽ không đến đâu.," Eleven trả lời và bắt đầu đi về phía nhà Max.
"Vậy thì bảy giờ!"
"Ừ được" Cô ấy nói lại.
Eleven cuối cùng cũng đối diện với cánh cửa của gia đình Winter. Cô chớp mắt, bối rối trong giây lát với những gì mình vừa làm.
Cô ấy đang hẹn hò với Troy Harrington. Cái quái gì đã đi xảy ra trong tâm trí của cô ấy vậy?
Cô phải nói với Max.
Eleven gõ cửa, lo lắng. Billy ra mở nó, nói với cô ấy rằng Max đang ở trong phòng ngủ của cô ấy và Eleven chạy lên lầu.
"Tớ sẽ hẹn hò với Troy," cô ấy nói ngay sau khi mở cửa phòng ngủ của người bạn thân nhất của mình.
Max, người đang đọc tạp chí, nhìn lên và cau mày, ngạc nhiên với thông tin đó.
"Tớ xin lỗi," Eleven nói khi đóng cửa lại. "Cậu ấy ở bên ngoài, chúng tớ đã nói chuyện và tớ nói với cậu ấy rằng cậu không còn thích cậu ấy nữa và đột nhiên Troy ngỏ lời hẹn hò với tớ và tớ nói không, nhưng sau đó cậu ấy hỏi lại và tớ kiểu như cái quái gì vậy, tại sao lại không? , và tớ rất xin lỗi!" Eleven ngồi trước mặt cô bạn thân với ánh mắt cầu xin.
Max nhíu mày nhìn Eleven chằm chằm. Sau đó, cô đóng cuốn tạp chí đang đọc dở lại và nhoài người về phía trước, nắm lấy tay của Eleven.
"Ellie," cô bắt đầu. "Anh ấy là một người có kiểu nói chuyện cực kỳ tệ hại, nhưng lại là một người có khả năng hôn tuyệt vời."
Eleven chớp mắt hai lần.
"C-cái gì?"
"Nếu tớ là cậu, tớ sẽ cắt ngang cuộc trò chuyện đó thật nhanh và hôn anh ấy," Max giải thích rồi kéo tay cô lại. "Đó là lời khuyên tốt nhất của tớ để đối phó với Troy."
Eleven lại chớp mắt, càng bối rối hơn. Cô nhìn quanh, như thể chắc chắn rằng mình đang ở một chiều không gian khác. Nhưng không, cô ấy đang ở cùng với Max, trong phòng ngủ của cô ấy, nói về việc Eleven hẹn hò với bạn trai cũ của Max và cô ấy nói rằng cô ấy thấy rất vui với chuyện đó.
"Tớ đang rất bối rối."
"Cái gì? Tớ không còn thích anh ấy nữa, và cậu cần phải vượt qua, cậu biết đấy, cái cảm tình ngớ ngẩn mà cậu dành cho anh họ của tớ."
Eleven đột nhiên cảm thấy như chết lặng.
Cô biết Max là người bạn tốt nhất mà cô luôn có. Xem xét tình cảm của cô với Mike như thế này là một trong những cách để Max trở thành một người bạn tốt. Hai người họ luôn quan tâm đến nhau. Nhưng nó cũng rất đau. Thật đau lòng vì Eleven đã dành hàng tháng trời để mơ mộng về Mike. Cô đã hôn anh! Chúa ơi, anh đã hôn cô và Max thậm chí còn không biết điều đó. Và bây giờ, ... bây giờ, Eleven thậm chí không muốn nói với cô ấy rằng nụ hôn đó đã xảy ra.
"Được rồi," Eleven lẩm bẩm. "Tớ nghĩ là tớ sẽ hôn anh ấy thật nhiều"
Max cười khúc khích.
"Cậu cứ làm thế đi Ellie."
Và cô ấy đã làm thế, vào đêm ngày hôm sau, tại quán ăn của Benny, sau khi ăn xong chiếc burger của cô ấy. Max đã đúng khi cô ấy nói Troy là một người nói chuyện rất tệ. Anh ấy không biết làm thế nào để duy trì cuộc trò chuyện với người khác.
Vì vậy, khi có cơ hội, Eleven đã yêu cầu Troy lấy tiền. Cả hai cùng trả tiền cho bữa ăn, vì Eleven không thích cái kiểu quý ông trả tiền cho bữa ăn của cô, và sau đó quay về phía lối ra của quán ăn.
Trước sự ngạc nhiên của cô, khi cô mở cửa quán ăn để rời đi, Lucas và Will bước vào.
"Này, Eleven," họ chào.
Eleven hoảng hốt trong giây lát. Cô ấy nhìn Troy, người đang nhìn những cậu bé lớn hơn với ánh mắt nghi ngờ.
"Chào Lucas. Chào Will. Đây là Troy."
"Xin chào," Troy chào.
"Có chuyện gì vậy, anh bạn?" Lucas nói và Will đẩy nhẹ anh. "Cái gì?"
"Đừng có nói 'Có chuyện gì vậy, anh bạn?' Không phải cậu đang tán gẫu với một người bạn đâu." Will nói.
Lucas đảo mắt.
"Ừ, ừ, sao cũng được."
"Chúng em thực sự phải rời đi," Eleven bước vào.
"Ồ ừ? Gặp lại sau nhé." Lucas mở cửa cho họ, "chúc ngủ ngon!"
"Ngủ ngon nhé, El," Will nói với một nụ cười tử tế.
Eleven kinh ngạc trong giây lát, cơ thể cô cứng đơ trên mặt đất. Troy phải đẩy cô ra khỏi cửa.
El. Will gọi cô ấy là El. Chỉ có Mike gọi cô ấy như vậy...
"Anh đoán... anh đoán đó là cách anh gọi em... khi anh nghĩ về em."
Anh ấy cũng nhắc đến cô sao?
"Họ là ai vậy." Troy hỏi sau khi họ rời quán ăn.
"Bạn của bạn tớ." Eleven lẩm bẩm.
Khi họ lên xe, Troy quay sang cô, "Vậy, cậu muốn đi đâu? Tớ biết một quán bar tuyệt vời gần đây-"
Eleven hôn anh.
Cô sẽ không dành thêm hai giờ để nghe Troy nói về những điều vô nghĩa trước khi anh ta cố gắng chủ động với cô. Vì vậy, cô đã hôn anh ấy, vì đó là thứ anh ấy muốn đêm kết thúc, và cô ấy sẽ thoát khỏi anh ấy sau một giờ nữa.
Max đã đúng về kỹ năng hôn của Troy. Anh ấy làm rất tốt.
Nhưng không giỏi bằng Mike.
"Hiện tại em có bạn trai chưa?" Mike hỏi cô.
Eleven dừng bước và nhắm mắt lại. Tại sao họ luôn gặp nhau khi cô ấy đến hoặc đi từ phòng tắm?
"Em chưa" Eleven trả lời, quay gót đi.
Mike đang đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ của mình, dựa vào nó.
"Hôm trước Max đã nói đùa về chuyện đó," anh nhận xét. "Và Lucas và Will nói rằng họ đã thấy em đi cùng một anh chàng vài tuần trước."
"Em không có bạn trai," Eleven trả lời.
Mike nhìn cô chằm chằm.
"Tốt."
Cô ấy cau mày.
"Tốt?"
"Ừ, tốt," anh nói và bước vào phòng ngủ. Anh để cửa mở. Anh ấy không bao giờ để cửa mở.
Max sẽ giết cô ấy nếu cô ấy phát hiện ra.
Eleven đã đuổi theo Mike vào ngày hôm đó, ngày mà anh để ngỏ cửa phòng ngủ cho cô đi theo. Cô đã hoàn toàn quên mất nhu cầu đi vệ sinh của mình và đi theo anh. Sau khi cô vào trong, anh đóng cửa lại, nhẹ nhàng đẩy cô vào cửa và hôn cô.
Tại sao cô lại để Mike hôn mình?
Bây giờ, ... bây giờ nó là một cơn nghiện.
Bất cứ khi nào Max không có ở bên, Mike sẽ hôn trộm một hoặc hai nụ hôn với cô. Đôi khi, Eleven giả vờ đi gọi điện cho mẹ hoặc đi vệ sinh, và thay vào đó, cô sẽ vào phòng ngủ của anh. Anh không yêu cầu cô bất cứ điều gì, anh không ép cô đến với anh, nhưng cô vẫn làm điều đó. Nó rất tuyệt. Thật tuyệt khi được hôn anh ấy.
"Max đâu?" Mike hỏi cô ấy vào một buổi chiều tháng chín ấm áp.
"Dưới nhà, chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho chúng em," Eleven trả lời.
Cô đang đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ của anh. Anh đang ngồi ở bàn làm việc, máy tính đang bật trước mặt.
"Chúng ta có thời gian không?" Anh ấy nói với cô
"Năm phút, có thể."
Mike mỉm cười ấm áp với cô. Tim Eleven lỡ một nhịp.
" Đến đây."
Và cô ấy đã làm theo, đóng cánh cửa lại phía sau cô. Cô bước đến gần anh và dừng lại cách anh vài cm. Mike nắm lấy tay cô và kéo cô lại gần, kéo cô vào lòng anh. Cánh tay của Eleven quàng quanh cổ anh và anh cúi xuống hôn cô.
Môi Mike mềm mại và ấm áp chạm vào môi cô. Chúng khiến cô cảm thấy hàng triệu thứ cùng một lúc. Chúng khiến cô ngày càng ham muốn anh hơn.
Tại sao điều này vẫn tiếp tục xảy ra? Cô không thể để anh làm điều đó nữa, nhưng cô vẫn để anh làm. Bởi vì cô đã nghiện. Và cô đã thích anh.
Tôi phải ngừng thích anh ấy.
Mike không biết làm thế nào để thích một ai đó. Đó là điều Max đã nói với cô trong kỳ nghỉ hè. Anh từ chối để mình được hạnh phúc vì cha mẹ anh không còn sống để được hạnh phúc và nhìn thấy anh hạnh phúc.
Nếu anh đã như vậy thì tại sao lại đùa giỡn với tình cảm của cô?
"Có lẽ anh ấy không biết cậu thích anh ấy," Jennifer vừa nói vừa tết tóc.
Eleven cố quay đầu lại, nhưng Jennifer không cho.
"Ngồi yên. Tớ gần xong rồi."
"Ý cậu là sao, anh ấy không biết tớ thích anh ấy? Chúng tớ đã đùa giỡn với nhau khoảng, cái gì, gần hai tháng rồi?"
Mike đã trở lại sau kỳ nghỉ của anh ấy vào ngày 25 tháng 8 . Cô biết điều đó vì hôm đó cô đã từ chối đến nhà Max và hai người họ đã dành cả buổi chiều ở bể bơi công cộng.
Khi Mike lần đầu tiên hỏi cô về bạn trai, đó là ngày 30 tháng 8 . Bây giờ, họ đã đi được nửa tháng mười, gần đến tháng mười một. Max vẫn không biết cô và Mike đã làm gì. Max thực sự tin rằng Eleven đã hết thích anh ấy. Nếu cô ấy biết... Chúa ơi, nếu cô ấy biết Eleven đã càng yêu Mike biết bao nhiêu kể từ tháng Tám....
Bởi vì anh ấy rất tốt với cô ấy, tốt bụng, dịu dàng và... Làm sao anh ấy có thể không biết cách thích một người? Làm sao anh có thể không biết rằng cô có tình cảm với anh? Cô đã quá rõ ràng...
"Nếu, đối với anh ấy, đây chỉ là một cách giết thời gian, thì anh ấy sẽ không biết bạn thích anh ấy, Ellie, vì anh ấy sẽ nghĩ đó cũng là một cách giết thời gian của bạn."
Eleven vùng ra khỏi tay Jennifer và quay sang bạn cô.
"Ôi, bím tóc sẽ bị xấu mất thôi!"
"Một cách để giết thời gian?!" Eleven gần như hét lên.
Jennifer nhận thấy rằng có những giọt nước mắt long lanh trong đôi mắt của bạn mình.
"Ôi, Ellie, tớ - tớ không nên diễn đạt theo cách đó."
Nhưng nó đã quá trễ rồi. Eleven bắt đầu khóc.
Jennifer ôm cô và vuốt lưng cô.
"Xả hết ra đi, cứ xả hết ra đi."
Và cô đã làm đúng như vậy, cùng với lời hứa rằng cô ấy sẽ rời xa Mike. Cô sẽ không bao giờ hôn anh nữa.
Eleven phớt lờ Mike trong những tuần tiếp theo. Bất cứ khi nào anh ấy cố gắng hôn hoặc chạm vào cô ấy, cô ấy sẽ tránh xa, lắc đầu và đến gặp Max mọi lúc mọi nơi trong nhà. Mike không hiểu chuyện gì đang xảy ra và Eleven không có can đảm để nói với anh rằng cô không phải là một cách để giết thời gian. Anh không cần phải làm như vậy với cô, vậy tại sao cô phải làm vậy với anh ấy?
Bất ngờ thay, Mike đã đi đâu đó.
Lúc đầu, Eleven cố gắng không hỏi Max về anh. Cô thậm chí còn giả vờ không nhận thấy sự vắng mặt của chàng trai trong căn nhà.
Tất nhiên, điều đó không kéo dài lâu.
"Anh ấy ở với chị gái," Max nói với cô ấy vào một buổi chiều trên đường đến nhà cô ấy. "Đã một năm kể từ khi cha mẹ họ qua đời."
Eleven chớp mắt.
Tất nhiên rồi. Mike đã đến sống với Max vào tháng 11 năm ngoái. Làm thế nào cô ấy có thể quên về điều đó?
"Anh ấy thế nào rồi?"
Max nhún vai.
"Tớ không biết. Anh ấy đã không gọi cho chúng tớ kể từ khi anh ấy đến đó... Nhưng anh ấy sẽ quay lại sau ba ngày nữa, vì vậy, chúng ta sẽ thấy điều đó sau."
Sau khi hết ba ngày và Mike trở về, Eleven từ chối đến nhà Max trong suốt một tuần. Cô bắt đầu viện cớ, nói rằng mẹ cô cần giúp việc ở quán cà phê, hoặc rằng cô cảm thấy không khỏe và muốn về nhà hơn.
Cô không hiểu hành động của chính mình.
Cô ấy đang cố gắng đạt được điều gì với tất cả những hành động này? Phớt lờ Mike khi anh ấy đang đau buồn là một hành động hèn hạ. Eleven biết điều đó. Không quan trọng nếu cảm xúc của cô ấy cũng bị tổn thương, anh ấy đã mất cha mẹ và Eleven đã hoàn toàn bỏ quên và phớt lờ anh ấy vài tuần trước ngày giỗ của họ.
Anh ấy nghĩ gì về cô? Làm thế cô ấy lại trở thành một người tệ hại? Cô ấy đã trở thành một người tệ hại.
"Cái gì, em không thể đối xử với tôi như vậy?" Mike hỏi cô.
Eleven không ngờ anh lại xuất hiện ở trước nhà cô. Cô nhìn anh chằm chằm, há hốc miệng.
"Tôi không hiểu," anh tiếp tục. "Tại sao em lại làm điều đó?" Có những giọt nước mắt trong đôi mắt anh. Tại sao em lại phớt lờ tôi?
"Em-"
Mike lắc đầu.
"Đáng lẽ tôi không nên đến đây."
"Đứng lại," Eleven nói, giọng cô vỡ vụn.
Mike đã đi được nửa đường qua sân trước nhà cô ấy, tiến đến chiếc ô tô màu đen của Billy. Anh không dừng lại như cô yêu cầu.
Eleven chạy đến chỗ anh và đứng trước mặt anh trước khi anh lên xe.
"Đứng lại."
"Tại sao?" Anh ấy hỏi.
Eleven ngước nhìn anh. Cổ họng cô khô khốc, tay cô run rẩy và trái tim ngu ngốc của cô... Nó đập điên cuồng như mọi khi, khi Mike ở bên.
Dừng lại đi, trái tim.
"Anh có coi em là một thứ để giết thời gian?" Eleven hỏi anh.
Mike chớp mắt, bối rối.
"C-cái gì?"
"Có đúng là anh không biết cách thích một người không?"
Mike nhìn cô chằm chằm, há hốc miệng.
"Em đang nói gì vậy?"
"Tại sao anh vẫn tiếp tục hôn em?" Eleven hỏi.
"Bởi vì tôi muôn."
"Được rồi. Bây giờ hãy trả lời hai câu hỏi còn lại của em." cô yêu cầu, khoanh tay lại.
Muốn hôn cô không có nghĩa là anh thích cô.
Mike giơ tay lên đầu, trông giống như một người đàn ông lạc lõng vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ và không biết mình đang ở đâu.
"Tôi không thể hiểu nổi em, El."
"Đừng gọi em là El. Trả lời câu hỏi của em."
Mike nhìn cô chằm chằm.
"Tại sao em lại nghĩ rằng tôi coi em là một thứ giết thời gian?"
"Bởi vì anh không biết làm thế nào để thích một ai đó. Bởi vì anh từ chối hạnh phúc."
Mike hạ tay xuống. Anh nhìn cô chằm chằm trong vài giây. Sau đó, anh ấy lắc đầu.
Eleven cứ nhìn chằm chằm vào anh, tự hỏi có điều gì đang diễn ra trong đầu anh ta.
"Tôi nghĩ là em đã đúng," Mike cuối cùng cũng nói.
"Anh thực sự thích đôi môi của em," Mike thì thầm vào môi cô.
Eleven cười ngại ngùng và quay mặt đi. Anh cố gắng với theo cô, để chạm vào môi cô lần nữa. Cô đứng dậy khỏi giường anh.
" Em phải quay lại với Max."
Mike nhìn cô chằm chằm.
"Ừ."
"Được rồi."
Cô rời khỏi phòng ngủ của anh.
"Đừng thuận theo em," cô hỏi. "Hãy chiến đấu cho chính bản thân mình đi."
Mike nhún vai.
"Em muốn tôi nói gì, El? Tôi không biết làm thế nào để hạnh phúc. Em có nghĩ..." Anh thở dài. "Em tưởng tôi không biết sao? Tôi gặp ác mộng, được chứ? Về bố mẹ tôi. Về việc họ trở về từ cõi chết để phán xét tôi vì tôi hạnh phúc. Chị em tôi không có những cơn ác mộng đó. Họ buồn bã và thỉnh thoảng khóc, nhưng họ... họ không có cảm giác tội lỗi sâu bên trong."
Eleven cảm thấy nước mắt lưng tròng. Cô cảm thấy một giọt nước mắt vụt đã tràn khỏi mắt mình và Mike chỉ nhìn cô chằm chằm, nước mắt lưng tròng.
"Tôi sẽ không thể làm em hạnh phúc, nếu đó là điều em muốn tôi nói."
"Em k-không," Eleven run rẩy trả lời.
"Vậy em muốn gì ở tôi?"
Cô không biết.
Có phải cô không biết?
"Tôi đi đây," Mike lẩm bẩm và đi vòng qua cô.
Nếu cô để anh ấy đi bây giờ, bất cứ điều gì đã xảy ra giữa họ sẽ còn hơn cả kết thúc. Eleven có muốn điều đó không? Cô ấy có muốn Mike Wheeler bước ra khỏi cuộc đời cô ấy như thế này không?
Nếu anh không chiến đấu vì chính mình, tại sao cô không làm điều đó vì anh? Tại sao cô lại để anh ra đi? Anh chưa một lần nói rằng anh không thích cô... Anh chưa một lần nói cô là một thứ để giết thời gian.
Tại sao cô ấy phản ứng thái quá với tất cả mọi thứ?
"Đừng đi," cô nói không quay lại.
Mike dừng bước và nhìn qua vai.
"Vậy thì đừng phớt lờ tôi," anh trả lời.
Eleven cuối cùng cũng quay lại.
"Em sẽ làm cho anh hạnh phúc và không cảm thấy cảm giác tội lỗi về điều đó," cô nói.
Mike cười nửa miệng.
"Đó là một lời hứa?"
Eleven gật đầu. "Đúng vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com