Giấc Mơ
Couple: Lee Sanghyeok - Choi Hyeonjoon
Thể loại: Hiện thực hướng, chữa lành
Warning: ooc, địa điểm ở đây chỉ là giả tưởng
Tác phẩm thuộc Project 𝑰'𝒎 𝒉𝒆𝒓𝒆
Trong tâm trí em lúc nào cũng quanh quẩn một hình bóng mơ hồ nhưng khiến em bồi hồi vương vấn, em cứ tò mò mãi dáng vẻ của người luôn xuất hiện trong từng giấc mơ ấy... Mãi đến những năm sau này thì em mới biết hóa ra đó là anh...
Giấc mơ và dòng ký ức vụn vỡ
Những cơn nắng nóng của mùa hè chói chang lại đến những chú ve sầu thi nhau ca vang những tiếng kêu inh ỏi náo động cả một khung trời yên tĩnh, chẳng biết thời gian lúc nào lại trôi qua nhanh như thế nữa thoáng chốc đã nửa năm rồi, cũng gần đến ngày Choi Hyeonjoon chuẩn bị quay lại trường thực hiện công tác giảng dạy rồi, thật sự quá là chán đi mà, thật bản thân mình vẫn chưa nghỉ đủ mà...
Hyeonjoon không biết mình đã vô thức chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, dường như cảm giác mình đang ở một cánh đồng hoa dại hình như ở đây bản thân mình đã từng đặt chân đến đây thì phải, chẳng nhớ nữa.
Nhưng nơi này lạ quá, Hyeonjoon không biết bản thân mình bị làm sao nữa trái tim dường như bị ai đó bóp đến nghẹt, mỗi nhịp thở ngày càng khó khăn, tâm trí hỗn loạn quá, tại sao thế nhỉ ? Choi Hyeonjoon cố gắng điều chỉnh lại hơi thở bản thân để có thể bình tĩnh hơn trong thế giới mờ ảo hư vô này.
Hình như ở phía xa kia có hình bóng của ai đó, lúc này có ai đang thôi thúc Choi Hyeonjoon chạy lại gần hình bóng ấy hơn, đôi chân em từ từ đi men theo con đường mòn phía trước, xung quanh hai bên đường là những bụi hoa hoa cúc dại đan xen là những cây cỏ mọc um tùm, chắc hẳn nơi đây là cánh đồng cỏ đã bị bỏ hoang lâu lắm rồi nhỉ, em càng đến gần hình bóng ấy hơn thì trái tim lại nhói lên một nhịp, em dường như không hiểu cảm xúc mình ngay lúc này.
Em quá mệt vì cảm xúc muốn bức điên em này nên chỉ đứng dưới chân ngọn đất bé kia, thì ra dáng vẻ đó là hình bóng của một chàng trai nhưng người này là ai thế nhỉ tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của em.
Đột nhiên một dòng nước đang lăn dài trên khuôn mặt của em, bàn tay em theo phản xạ mà chạm vào trên gò má. Em rơi nước mắt rồi thì phải, tại sao em lại như thế này vậy nhỉ, tại sao khi gặp dáng vẻ chàng trai ấy em lại khóc, ôi cái cảm xúc nghẹn ngào bứt rứt này.
Hình bóng ấy mờ quá tôi không thể nào thấy rõ được đường nét của người ấy, chúng tôi đang đứng ngược chiều ánh sáng của nhau và điều đó kiến tầm nhìn tôi dường như rơi vào khoảng không gian lặng với một trái tim đau xót như có những chiếc gai đang mọc từ trong con tim ấy ra.
Em lấy hết sức bình sinh của mình để chạy về phía anh ấy nhưng ngay lúc này chân em nhấc lên, dường như có một tảng đá nặng đang đè lên cả hai chân em, từng bước đi lại trở nên khó khăn hơn.
Em cứ chạy về phía dáng vẻ ấy dù hiện tại em có vẻ thảm hại như thế nào, em dường như trở trên khát khao hơn khi muốn nhìn thấy khuôn mặt ấy...Gần thấy được rồi, một chút nữa thôi, em lao đến đó như một con thiêu thân mà đâm đầu vào một mục tiêu mơ màng vậy.
Em bỗng nhiên mất đà hụt chân té khi em ngó lên thì chỉ nhìn thấy một nụ cười nhẹ nhàng như rót và lòng em một liều thuốc chữa lành hiện tại, em thật sự muốn lên tiếng nhưng có một điều gì đó khiến tôi nghẹn ngào không thể phát âm thanh. Em thật muốn hỏi rằng:
"Này là ai vậy"
"Anh thật sự là ai vậy"
"Làm ơn hãy trả lời tôi đi mà"
Một âm thanh vội vã phát ra từ cánh cửa, em giật mình hé mở đôi mắt, khung cảnh mờ ảo ấy đã biến mất thay thế khung cảnh quen thuộc của em. Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ mà thôi nhưng em khóc là thật, chiếc gối nằm của em đẫm nước mắt, tại sao trái tim em bồi hồi đến thế, kỳ lạ thật nhỉ. Em chắc độc thân tới mức có duyên âm rồi, tỉnh dậy thôi, bắt đầu công việc thôi.
Âm thanh gõ cửa lúc nãy chắc hẳn là mẹ Choi, hình như đã tới giờ ăn trưa rồi, nhưng lại thật đấy, chàng trai trong giấc mơ là ai, tại sao khung cảnh đó nó lại giống một nơi trong mớ ký ức vụn vỡ của bản thân đến thế, đau đầu quá trời ơi, phải tỉnh táo ngay thôi. Vừa dứt tràng suy nghĩ thì chất giọng ấm và đỗi dịu dàng của mẹ từ ngoài cửa truyền vào:
"Này Thỏ, đã dậy chưa con, 11:20 rồi đấy, tỉnh lại sửa soạn mà ăn cơm nào, chiều con có lịch đi tập huấn giảng dạy mà đúng không?"
Choi Hyeonjoon vội vã xua tan sự mơ hồ trong lòng và đáp lời mẹ
"Dạ vâng, con ra liền, con vệ sinh cá nhân một chút" hình như mẹ xuống lầu rồi thì phải.
Những giọt nước dưới tác động của đôi tay đang chà sát trên khuôn mặt, một cảm giác thật mát lạnh của kem đánh răng vị bạc hà bùng trong khoang miệng em khiến em ngày càng thêm tỉnh táo sau cơn mê mang đó.
Xuống tầng dưới, mùi hương ngào ngạt của đồ ăn mẹ nấu xộc vào mũi nó khiến bụng em reo lên vì đói, ngủ nướng cả buổi sáng nên em cũng chưa bỏ gì vào bụng cả. Thấy mẹ đang xào món gì đó, Hyeonjoon tiến lại thì âm thanh của mẹ vang lên
"Con vào dọn chén đũa ra đi, mẹ xào rau sắp xong rồi, dọn ra bắt đầu ăn là vừa đó con"
Em cũng nhanh chóng làm, thoáng chốc trên bàn đã đầy ắp đồ ăn. Hyeonjoon và mẹ ngồi đối diện với nhau chậm rãi bắt đầu bữa cơm trưa. Cơm mẹ nấu đúng là ngon thật nhưng hôm nay cảm giác khẩu vị mình không ổn lắm, trong đầu em lúc nào cũng suy nghĩ về chàng trai trong giấc mơ ấy. Đang chìm sâu vào những dòng suy tư ấy thì giọng nói của mẹ vang lên đánh gãy luồng suy nghĩ đó.
" Thỏ này con đã để ý con nhà ai chưa? Mẹ thấy con cũng 26 tuổi rồi đó mau kiếm người yêu đi chứ, nhìn bạn bè ai nấy đều một vợ hai con rồi sao con cứ như này mãi thế, muốn làm ông chú hay gì. Mau mau kiếm người về cho mẹ đi chứ...".
Hyeonjoon cười trừ và lắc đầu ngao ngán, người yêu sao em không biết nữa, em không có cảm giác với ai cả, dường như tình cảm em nó đã bị chết ở đâu đó thì phải. Không biết nữa thôi cứ làm ông chú già ế dẩm đi.
"Này Thỏ, con có nghe mẹ nói không vậy? Sao từ đầu bữa ăn tới giờ con cứ đần ra như một thằng ngốc thế, ngủ tới ngơ rồi hả?"
" Con không có, con không thích ai cả, cũng không có hứng thú yêu đương luôn, chuyện tình cảm đời sống càng dục tốc thì bất đạt mà mẹ, bây giờ con muốn tập trung cho sự nghiệp thôi". Mẹ em cầm đôi đũa gõ thẳng vào tay em và bắt đầu giảng thuyết
" 26 27 tuổi rồi sự nghiệp cái gì, đống huy chương đó chưa đủ hay gì mà sự nghiệp hoài. Con trai con nôi tới giờ chưa yêu nỗi lấy một ai, hàng xóm họ hàng hỏi con quá trời kìa tính để nhà mình tuyệt tử tuyệt tôn hả cái thằng này. Nói chung là tết năm nay mà con không đem được ai nào về nhà thì đừng bén mảng về nhà này nữa, mẹ nói trước."
Em hơi bất ngờ với phản ứng gay gắt này của mẹ, em cũng hoảng hồn mà vội vàng xin lỗi mẹ:
" Thôi mà mẹ, tình yêu không tới sao con muốn được, cái đó phải để ông trời, chứ bây con muốn nhưng mà không thích con thì sao con có bồ được, con sẽ cố gắng trong tương lai nha ".
Mẹ em vọng đáp "Mẹ biết con vẫn rất tự ti về năm đó nhưng cả hai cũng đã rất vui vẻ rồi, con cũng trở thành một người bình thường rồi đừng để nỗi đau che đi tương lai được không."
em sững sờ lòng đầy thắc mắc "Đó là ai vậy mẹ? Tại sao con lại đau khổ? Mẹ đang nói cái gì vậy ạ?" Trái tim em bỗng nhiên nhói lên một nhịp, khuôn mặt em trở nên sượng và ngượng ngạo, một vài khoảnh khắc bỗng nhiên lóe lên trong đầu em .
Mẹ tôi vội vàng nói dường như bà đang muốn che giấu một cái gì đó đã lỡ lời nói ra với em "Người nào vậy, hình như con nghe nhầm rồi đó, ngủ tới ngu rồi hả, hay lại đau đầu rồi?".
"Mẹ có giấu con cái gì trong quãng thời gian đen của con không?" Em bất chợt hỏi, và bản thân mình cũng không biết tại sao mình lại hỏi câu này nữa.
Hành động của mẹ trở nên cứng nhắc lại dường bị nói trúng điểm đen của mình vậy, bà cười sượng rồi mau chóng dọn bàn và xua tay hối thúc em đi ra ngoài phòng khách.
"Mẹ giấu con cái gì, có bao nhiêu ký ức thì mẹ đã kể cho con hết cả rồi chứ mẹ cất làm gì. Với lại con tới giờ đi tập rồi kìa nghỉ ngơi cho cơm xuống rồi sửa soạn mà đi đi, coi chừng muộn giờ"
Từ lời nói của mẹ lẫn cử chỉ khiến em càng nảy sinh những thắc mắc trong lòng, thật sự đau đầu quá, tự nhiên lại rối rắm thế này. Dường có những cảm xúc vụn vỡ đang chiếm trọn trái tim bản thân em.
Vào mùa hè năm năm về trước, toàn bộ những ký ức lẫn khoảnh khắc đời sống của Choi Hyeonjoon bị cướp đi bởi một vụ tai nạn giao thông sau một lần em đi ngắm bình minh cùng những người bạn. Sau chuyến đi ấy em như sống trong thế giới vụn vỡ với đầy khoảng đen ký ức, một sự trống rỗng bao lấy tinh thần và thể xác em không còn một mảnh vụn nào tồn đọng lại tất cả dường như được quét dọn một cách sạch sẽ, em lúc nào cũng trong trạng thái tìm kiếm bản thân mình của quá khứ và hiện tại.
Thời điểm lúc em tỉnh dậy thì đập vào mắt là khung cảnh trần nhà trắng xóa của phòng bệnh, mùi thuốc tiệt trùng cay nồng chiếm lấy khoang mũi, ánh mắt em hoang mang với tình cảnh hiện tại, tất cả đều xa lạ, em như ở trong một khu rừng không lối ra và cũng không biết ngôi rừng này ở đâu, em đang đứng ở hướng nào. Đông hay tây đây, hay là nam hoặc bắc, thần trí em hỗn loạn lo sợ với mọi thứ ở trước mắt từ khung cảnh lẫn con người ở đây, em sợ hãi co rúm bản thân mình như ai đó đang cầm con dao kề vào cổ em vậy.
Tất cả đều xa lạ, kể từ lúc đó em như một đứa trẻ mất đi độ tuổi lẫn nhận thức của bản thân. Người kề cận em lúc đó là người mà hiện tại em gọi là ba, ở ngay lúc ấy em còn hoài nghi không biết ông ấy có phải thật sự là ba em không.
Trong quãng thời gian đắp chăn nằm viện ấy, có rất nhiều người tới thăm em với nhiều tư cách khác nhau nhưng em chẳng nhận ra ai cả, khi nào những khuôn mặt ấy và cơn đau đầu về tinh thần lẫn thể xác đều hành hạ tra tấn em, dường như nó muốn em nhận ra những người trước mặt là ai, mỗi khi thế em như hóa thành một gã điên.
Em luôn cố gắng tìm tòi những thông tin ít ỏi hay những ký ức còn sót lại sau những khủng hoảng hôm ấy nhưng sự đau đớn cứ thế ấn chìm tôi trong hoài nghi của chính mình. Một chặng dài như thế nhưng em chẳng nhớ ra mình là ai.
Thật sự, những ký ức cuối cùng còn đọng lại trước khi mọi thứ được xóa nhòa của em là hình ảnh hai bàn tay đan chặt vào nhau đi trên ánh bình minh của biển trời bao la. Mở mắt ra là vùng ký ức trắng xóa, chẳng thể nhớ cũng chẳng thể biết được mình đã tồn tại như thế nào.
Một con thuyền lênh đênh trên biển lớn nhưng chẳng biết mình có nguồn gốc từ nơi nào đã trải qua chuyến hành trình ra sao, mọi thứ như bọt sóng nổi trắng khắp biển rồi lại tan biến chẳng còn dấu vết
Trong chặng tìm lại ký ức ấy, mọi người xung quanh đã giúp đỡ em rất nhiều, Ryu Minseok, em hàng xóm nhà bên mỗi ngày đều chạy tới bệnh viện kể cho em những kỷ niệm, kể về những câu chuyện thời thơ ấu mà cả hai đã trải qua như có hôm Choi Hyeonjoon chở Ryu Minseok đi học thì bị hội giang hồ trong trường chặn đầu và sau đó Ryu Minseok một mình cân 3 mặc cho Choi Hyeonjoon có kéo em ra sau khi về nhà cả hai đã bị gia đình cho ăn chửi té tát vì liều.
Mỗi khoảnh khắc mà Ryu Minseok kể cho em đều như một bộ phim hoạt hình tràn đầy màu sắc, ở trong bộ phim ấy Choi Hyeonjoon và Ryu Minseok như là hai nhân vật chính vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu lại rất an tĩnh, đôi lúc cả hai sẽ sang nhà anh Kim Hyukkyu đầu ngỏ để quậy tưng bừng, khiến anh phải đau đầu mà chiều chuộng những đứa trẻ.
Những nhân vật trong bộ phim ký ức ấy đều xuất hiện với những khoảng khắc sinh động khác nhau và có một điều mỗi khi Minseokie kể đến ai là hôm sau nhân vật ấy đến thăm em. Dù chẳng thể nhớ ra họ là ai nhưng trong tâm trí em đều cảm nhận được mối liên kết giữa mọi người và em, có những hôm em có thể nhớ ra những hình ảnh ấy ngang qua đầu nhưng cơn đau cũng kéo đến khiến em như hóa thành người điên.
Mỗi lần đau đớn là mỗi chặng ký ức hiện về. Dần dần em cũng tìm được ra một quãng ký ức của chính mình, em nhớ những khoảnh khắc khi ở bên họ, nhớ lại những quá khứ của em và Minseokie nhưng em vẫn còn một khoảng trống ký ức mà em vẫn không thể nhớ được.
Luôn có một người xuất hiện trong những giấc mơ của em, dáng vẻ về người ấy luôn mờ ảo trong tâm trí em, dường luôn có một cái gì thôi thúc em tìm kiếm về nó. Đôi khi em đã tìm đến Minseok để hỏi về thông tin người bí ẩn này nhưng tất cả đều là câu trả lời ngập ngừng với ba từ "Em không biết đâu mà".
Dù đã kết hợp với các biện pháp điều trị tâm lý nhưng Choi Hyeonjoon thật sự vẫn không thể nhớ ra những ký ức được chôn vùi sau cơn tai nạn năm ấy. Thời gian trôi, em cũng dần chấp nhận được mọi chuyện và bắt đầu lại một cuộc đời mới hơn, bởi do sự cố năm ấy thời gian của Choi Hyeonjoon cũng chững lại một nhịp, em thi vào ngành sư phạm của một trường đại học ở seoul sau khi tốt nghiệp thì được thi vào biên chế của một trường cấp 3 gần nhà và giảng dạy tới thời điểm hiện tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com