Mặt trận ngắm bắn + Huyết thống
___
_Mặt trận ngắm bắn
Mew vào rừng, thông qua máy định vị tìm được chỗ của Mã Hán. Mã Hán đang núp đằng sau một cái cây, trên tay cầm súng bắn tỉa hay dùng, phía sau có hai người, một người là Trần Hi, hắn đang đỡ Chu Dật bị thương ở bả vai, mặt khác, chẳng thấy hai người đi theo Chu Dật đâu.
Đầu vai Chu Dật đầy máu, xem ra… tiếng súng vừa rồi là bắn trúng hắn, Mew nhìn ra, bị thương có vẻ nặng.
Mew vẫn mang thân phận là sinh viên, cho nên không tiện rút súng, hắn chỉ nấp ở chỗ bí mật, nhìn Mã Hán.
Mã Hán và Mew liếc mắt nhìn nhau, Trên Hi bên cạnh cũng thấy, còn xua tay với hắn, ý bảo đi đi.
Mew biết… Khoảng trống từ chỗ gốc cây của hắn tới chỗ Mã Hán chính là khu vực xạ kích, trên mặt đất có vết máu, Chu Dật vừa rồi phỏng chừng bị bắn ở chỗ này.
Mew nhìn xung quanh, muốn thoát khỏi khu rừng này đưa Chu Dật đi bệnh viện, nhanh nhất chỉ có con đường này. Mã Hán chọn vị trí này là tuyệt đối chính xác, nhưng tình hình hiện giờ, không ai che chắn, hắn không đào thoát được. Chỉ có thể núp sau gốc cây, Mew ở trước mặt Trần Hi và Chu Dật không thích hợp để rút súng, cho dù có rút súng, vị trí hiện tại cũng không ổn, tốt nhất là phải ở chỗ xa hoặc cao…
Mã Hán nhíu mày lắc đầu nhìn Mew, xoay đầu lại nhìn thoáng qua Chu Dật. Mew thuận thế nhìn sang, Chu Dật máu chảy không ngừng, mặt mũi trắng bệch, nếu cứ chờ thế này, hắn sẽ mất quá nhiều máu mà chết. Mew hiểu ý, Mã Hán nói vị trí này không được, hơn nữa mình không thể chờ được nữa, bảo Mew nghĩ cách.
Mew suy nghĩ, ngoại trừ mấy sinh viên, người trong rừng mang theo súng chỉ có ba người, một là Triệu Tuyết Diễm, hai là Eleven, người còn lại là Ghost thần bí.
Ba người này đều là sát thủ giết người không chớp mắt, chỉ có một điểm khác nhau, chính là tại sao Eleven lại gọi Mã Hán vào? Đơn giản chỉ vì muốn hắn tới xem náo nhiệt? Hay Eleven biết trong này có sinh viên chơi thực chiến, bảo Mã Hán vào đây bảo vệ bọn họ? Trên đời này hẳn là không có tay bắn tỉa nào tốt như vậy…
Nghĩ tới đây, Mew bỗng nhiên hơi ngẩn người — Hảo tâm? Mew nhớ lại lúc Gulf hỏi về chiếc bật lửa của Mã Hán, Mã Hán hình như đã từng nói, lúc Eleven dạy hắn bắn súng, có nói, tay súng bắn tỉa giỏi nhất, sẽ không bao giờ tạo ra bất kì thương tổn nào cho người vô hại!
Nói cách khác, Eleven gọi Mã Hán vào, chính là bảo hắn bảo vệ nhóm sinh viên!
Nghĩa là, Mã Hán dẫn hai sinh viên ra ngoài, Eleven tuyệt đối sẽ không nổ súng ngăn cản, chỉ còn lại Triệu Tuyết Diễm và Ghost. Hai người đều muốn đưa đối phương vào chỗ chết, nhất định đều đang nấp ở vị trí tốt, một trong hai người ai cũng sẽ không nổ súng trước, nếu không sẽ để lộ vị trí của mình. Vậy người bắn bả vai Chu Dật lúc nãy là ai?
Mew đưa ra giả thuyết đơn giản, Ghost dẫn bọn họ vào rừng, cô ta hẳn sẽ không ngu ngốc tới độ núp trong rừng, cho nên vị trí tốt nhất là ngắm bắn ở vị trí cách đó không xa. Theo góc độ trúng đạn của Chu Dật, hình như là từ trên cao bắn xuống, nói cách khác người bắn Chu Dật không chín thì mười, chính là Triệu Tuyết Diễm.
Từ nãy tới giờ chỉ có một tiếng súng, tỏ vẻ Ghost vẫn chưa bắn. Ở đây có sát thủ và tay súng bắn tỉa hàng đầu thế giới, tình huống nào lại biết vị trí của đối phương nhưng lại không có cách nổ súng? Kể cả có chướng ngại vật. Lấy súng ngắm có kính viễn vọng ở bội số lớn mà nói, lá cây, tán cây đều không thể ngăn trở tầm nhìn của mục tiêu. Nói cách khác có một thân cây có thể che cả người, cây thụ thân to ở đây, không nhiều lắm.
Mew cuộn mình lại trốn sau thân cây nhìn xung quanh… Liếc mắt liền thấy một cây thông sừng sững ở cách đó không xa… Nơi Triệu Tuyết Diễm trốn, chỉ có thể ở đó.
Mew thuận thế nhướn người ra trước, xoay mặt về phía cây thông kia, lặng lẽ rút súng ở phía sau, khoát tay với Mã Hán.
Mã Hán nhìn thủ thế của Mew, thấy hắn nhìn về phía cây thông, điểm bắn của Ghost hẳn là cũng hướng về gốc cây đó.
Mã Hán ngầm hiểu, cùng Trần Hi đỡ Chu Dật dậy, chạy nhanh sang chỗ Mew, quả nhiên không bị bắn.
Mew gật đầu với Mã Hán, hắn tựa vào thân cây, nói với Trần Hi, “Dìu hắn ra ngoài!”
Trần Hi có chút do dự.
“Sao còn chưa đi!” Mã Hán trừng mắt, “Nếu không đi hắn sẽ chảy máu tới chết đó!”
Trần Hi đành phải đỡ Chu Dật dậy, dìu hắn ra ngoài.
Đồng thời, liền nghe tiếng súng rất vang truyền đến…
Trong nháy mắt này, Trần Hi và Chu Dật cũng không phát hiện, bọn họ chỉ cắm đầu mà chạy, không nhận ra không phải chỉ có một phát súng.
Phát thứ nhất, bắn trúng cây thông che cho Triệu Tuyết Diễm. Đồng thời hắn thấy thân ảnh Triệu Tuyết Diễm chợt lóe, giơ súng che thân…
Phát thứ hai, bắn trúng gáy cô ta.
Mã Hán cũng nổ súng cùng lúc, bắn về hướng trái ngược cây thông.
Vừa lúc đó, Mew chợt thấy đằng sau có một cảm giác khác thường, trong lòng lập tức căng thẳng, mạnh mẽ kéo Mã Hán trốn ra phía sau gốc cây.
“Rầm” một tiếng, một thi thể nam bị trúng đạn rơi xuống sau lưng bọn họ.
Đợi hai người thấy rõ ràng là ai, Mew liền sửng sốt — Là Lưu Ảnh!
Mà kì lạ chính là, trên tay Lưu Ảnh có cầm súng. Mew ngẩng đầu nhìn, Mã Hán đã cất súng đi, “Có thể tôi đã bắn chết một người.”
Mew chỉ chỉ Lưu Ảnh bị bắn trên mặt đất, “Hắn bị ai bắn?”
Mã Hán nhìn thật lâu, lắc đầu, “Không phải Eleven, phát thứ nhất là do Eleven bắn, mục tiêu là Triệu Tuyết Diễm. Phát thứ hai phải là của tôi.”
” Cậu bắn trúng Ghost?” Mew tò mò.
Mã Hán đưa súng cho hắn, “Phỏng chừng không phải, bởi vì người tôi bắn trúng là nam.”
Mew cầm súng ngắm về phía xa — Quả nhiên! Chỉ thấy cách đó khoảng hai ba trăm mét, có một căn nhà nhỏ, trên lan can có một thi thể nằm úp sấp. Mew nhìn nhìn, cảm thấy không hợp lý, hắn bỗng nhiên hướng nhìn lên cao…
Thật lâu sau, hắn bỏ súng xuống, “Là người đó…”
“Eleven hẳn là đi rồi.” Mã Hán tò mò hỏi Mew, “Còn một phát nữa là ai bắn?”
Mew suy nghĩ, ảm đạm cười, “Cứu viện.”
Gulf và Triệu Hổ ở bên ngoài, sau khi nghe một tiếng súng rất vang kia, trong lòng đều không yên.
Rất nhanh liền thấy Trần Hi dìu Chu Dật chạy ra, Triệu Hổ nhanh chóng chạy xuống, gọi cấp cứu. Gulf lo lắng nhìn chằm chằm rừng cây, thật lâu sau… nhìn thấy Mew và Mã Hán bước ra.
Gulf thở một hơi — Bình an vô sự!
“Xem ra, không kinh động cảnh sát là không được rồi.” Mew gọi cho Bao Chửng, bảo ông liên lạc với cảnh sát địa phương. Hắn còn bị Bao Chửng nhân tiện chửi mấy câu, mới bắt đầu đã phát hiện một thây khô, giờ còn bắn chết ba người, đụng trúng ngay ổ rồi!
Trong chốc lát, xe cấp cứu liền có mặt, đưa Chu Dật tới bệnh viện, Trần Hi có chút rối loạn, “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy!”
Lúc này, trong rừng lại có hai người chạy ra, là hai người đi theo Chu Dật, mặt tái mét, vừa chạy vừa giữ quần. Thì ra bọn họ lúc nãy đang chơi thực chiến thì mắc tiểu, cả hai chạy vào nhà vệ sinh, cho nên tránh được một kiếp, mới mở cửa ra liền nghe thấy tiếng súng, sợ tới mức giật bắn, lao ra chạy về đây.
Mew đã sớm cất súng đi, bởi vậy Trần Hi không hề nghi ngờ hắn, chỉ nhìn Mã Hán, “Thầy là giáo viên, sao lại có súng thật?”
Mã Hán đứng dậy, “Chỉ là đạn tập luyện thôi, hơn nữa tôi cũng không bắn trúng ai.” Mã Hán trả lời qua loa cho xong.
“Không sao chứ?” Gulf chạy tới bên cạnh Mew, nháy mắt với hắn, ý hỏi — Có tìm được Ghost không?
Mew lắc đầu nhẹ, Eleven cũng được, cứu viện cũng tốt, hắn chỉ không nghĩ ra… Tại sao Lưu Ảnh lại giống như một sát thủ, cầm súng, trốn ở phía trên mai phục?
“Á, Tiểu Manh, Tiểu Lộ, sao hai người lại ở đây?”
Lúc này, Trần Hi chạy lên văn phòng, thấy Lưu Manh và Trần Lộ đang ngồi ngẩn người, nhìn chăm chăm về phía trước, kêu cũng không có phản ứng.
“Khụ khụ.” Gulf ho khan một tiếng, Lưu Manh và Trần Lộ đột nhiên tỉnh lại, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khóe miệng Mew khẽ rút, trừng Gulf, hạ giọng, “Cậu thôi miên bọn họ…”
Gulf than thở, “Tình huống khẩn cấp mà!”
Trong chốc lát, có cảnh viên tới thu thập thi thể, đại khái hỏi Mew và Mã Hán vài câu, sau đó liền rời khỏi, không hỏi nhiều… Hiển nhiên, Bao Chửng đã gọi cho bọn họ.
Chờ Mew bọn họ thoát khỏi cuộc truy vấn của đám sinh viên, trời cũng đã tối đen.
Gulf đói bụng thầm kêu, “Chết đói, căng thẳng quá cũng tiêu hao năng lượng a.”
“Về ăn cơm đi.” Mew nhìn di động, có tin nhắn mới, “Mild nói thi thể đã đem về an toàn, Type đang khám nghiệm tử thi, tìm được rất nhiều manh mối.”
“Còn thi thể hai nam sinh kia? Có thể đưa tới chỗ chúng ta không?” Gulf hỏi.
Mew nhíu mày, có chút khó xử lắc đầu, “Tôi thấy khó đó, dù sao thi thể cũng không thể vận chuyện bậy bạ… Nhiều nhất cũng chỉ có thể xin bảo báo cáo khám nghiệm tử thi thôi.”
“Hai người kia đều là nam, nghĩa là không phải Ghost, nhưng xem ra, kỹ thuật lại rất chuyên nghiệp, trong cái trường này rốt cuộc có bao nhiêu tên khủng bố?!”
Về tới trạm xe lửa, mới mở cửa ra liền ngửi thấy mùi thơm, trên bàn là mấy dĩa mì Ý.
“Chú mua ở ngoài?” Gulf ngồi xuống, tò mò hỏi Mild.
Mọi người ngồi xuống, sau khi ăn một miếng, tất cả sửng sốt… ngẩng đầu nhìn Mew.
“Cậu nấu khi nào vậy?” Gulf vừa ăn vừa hỏi Mew.
Mew lắc đầu, “Không phải tôi làm.”
“Không phải cậu?” Ngoại trừ Mild, ai cũng kinh ngạc xoay đầu sang.
“Mùi vị giống y chang!” Triệu Hổ có chút không tin.
Tất cả đều gật đầu, so với tài nghệ của Mew, phải nói là không khác gì!
Mew nghĩ nghĩ, xoay đầu nhìn Gulf,Gulf thì nhìn Mild.
Mild chậm chạp bóc vỏ tôm.
“Cứu viện kia đâu?” Mew đột nhiên hỏi.
Mild bĩu môi, “Là viện trợ từ bên ngoài, chẳng phải chủ lực nên đuổi đi rồi!”
“Dù sao người ta cũng cứu tôi với Mã Hán, gọi tới để mọi người gặp mặt đi?” Mew mở miệng.
Mild bĩu môi, “Hắn cứu cậu là chuyện phải làm, để ý làm gì!”
Tharn nhìn trái nhìn phải, cảm thấy không khí có chút kì cục, liền hỏi Mild, “Đang nói ai vậy?”
Mild mếu máo không nói lời nào, giống như bị nghẹn.
Gulf híp mắt, đột nhiên vươn tay chỉ ông, “Hiểu rồi, người kia là khắc tinh của chú!”
Mild lập tức bốc hỏa, vươn tay chỉ mũi mình, “Sao không phải là hắn khắc ta?”
“Vậy chú sợ người ta làm gì?” Gulf cảm thấy biểu tình lúc này của Mild rất thú vị, nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Sợ cái mốc xì, không biết phân biệt, ông đây phải cắt đứt quan hệ với hắn!” Nói xong, cơm cũng không ăn nữa, nổi giận đùng đùng quay về phòng.
Mọi người nhìn nhau, Type lúc nãy chỉ lo khám nghiệm tử thi, không để ý tình hình bên ngoài, liền hỏi Tharn, “Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại nóng nảy?”
“Cãi nhau thôi mà.” Tharn nở nụ cười ẩn ý, sau đó tiếp tục ăn.
Nhìn hai người này cứ thần thần bí bí, Mew và Mew càng muốn biết người kia là ai.
Type đột nhiên nhớ tới chính sự, ngẩng đầu nói, “Đúng rồi, thi thể chúng ta tìm được trong vách tường, chức nghiệp của hắn cũng là sát thủ!”
_Huyết thống
“Cũng là sát thủ?” Mew khó hiểu, “Sao lại biết được?”
“Đợi chút.” Type buông nĩa, vào phòng phía sau lấy ra một cây súng săn dài, đặt xuống trước mặt Gulf bọn họ.
“Đây là súng gì?” Cho tới bây giờ Gulf cũng chưa từng thấy qua, “Rất dị dạng.”
“Remington…” Mã Hán cầm súng lên.
“Remington dài dữ vậy hả?” Triệu Hổ cảm thấy không giống.
“Đây là đời đầu tiên.” Tharn vươn tay lấy súng, nhìn nhìn, điều chỉnh một chút, bên trong chỉ còn một viên đạn, vươn tay lấy ra, “Từ súng tới đạn, đều là tự mình lắp, những tay súng bắn tỉa đời đầu đều sử dụng súng săn cải tạo thành súng ngắm.”
Tất cả hơi mở miệng liếc nhìn đại ca của Jongcheveevat gia.
Gulf nhỏ giọng hỏi Mew, “Anh hai quả nhiên có buôn bán súng ống đạn dược…”
Tharn đặt súng trước mặt Mew, “Súng dạng này được sản xuất hàng loạt trong khoảng sáu năm, nhưng người ở thập niên 80 sẽ không dùng nữa.”
“Đây chẳng phải là chuyện của 40 năm trước sao?” Mew nhíu mày, hỏi Type, “Kết quả khám nghiệm tử thi đâu? Đã chết bao lâu rồi?”
Type nhún vai, “Khoảng ba năm.”
Mọi người nhìn nhau.
Mã Hán cầm viên đạn lên, bên trên chỉ có hai kí tự tiếng Anh đơn giản — B.K.
“B.K…” Mã Hán nhíu mày, “Không phải…”
“Thế nào?” Gulf hỏi hắn.
Mã Hán ngẩng đầu nhìn Gulf, “Eleven đã từng nói với tôi, lúc trước ông ấy đã từng hợp tác với một người có ngoại hiệu là K, đã mất tích hai mươi năm trước. Eleven luôn luôn đi tìm người kia, theo như ông ấy nói, người đó là là một tay súng bắn tỉa rất tuyệt, còn là người cải tạo súng giỏi nhất.”
“Cây súng này quả là được cải tạo rất lớn.” Mew chỉ chỉ nòng súng, “Súng ngắm muốn làm cho thanh âm biến mất là không có khả năng, nhưng cây súng này được cải tạo vô cùng phức tạp, khi bắn cơ hồ không hề nghe thấy tiếng. Nếu dùng để tập kích gần, nó sẽ là vũ khí giết người hoàn mỹ nhất, còn có thể giúp tay súng an toàn thoát thân, không làm bại lộ tung tích.”
Gulf nhíu mày, “Mất tích hai mươi năm, đã chết ba năm… Vậy trong mười bảy năm hắn đã làm gì?”
Mọi người đều nghĩ không ra.
“Tôi chỉ nói thi thể đã chết ba năm thôi.” Type bỗng nhiên ngẩng đầu, chiếc nĩa bạc trong tay đang cắm một con tôm, nụ cười trên mặt mang hàm ý khác, “Cũng đâu có nói người đã chết ba năm.”
Tất cả giống như ăn phải đồ hư, xoay mặt nhìn Type, hình dung đơn giản chỉ có — Mờ mịt và khó hiểu.
Triệu Hổ gãi đầu, “Là sao?”
“Tóc?” Singto đột nhiên hỏi.
Type mỉm cười.
Gulf cũng gật đầu, “Tóc của người bình thường có thể dài được như vậy, ít nhất cũng phải tốn hai mươi năm.”
Mew nhíu mày, “Sau khi chết tóc vẫn dài ra tôi còn có thể hiểu, nhưng dài trong những hai mươi năm, chất dinh dưỡng ở đâu ra để nuôi tóc?”
“Tế bào.” Type ngẩng đầu, “Tôi vừa gọi cho Mã Hân mang dụng cụ tới đây, bước đầu kiểm tra, thi thể này tuy đã khô héo, nhưng vẫn còn một số tế bào còn sống!”
Mọi người há to miệng.
Tharn nhìn Type, “Vừa rồi em bảo anh lấy một sợi tóc của Mild, chính là vì cái này?”
Type gật đầu, “Dùng để so sánh, tế bào đó không chết nhưng không phải dạng sinh lực mạnh mẽ, mà là đang từ từ suy kiệt.”
“Em nghe không hiểu.” Gulf không rõ, “Tế bào là thông qua tái sinh? Người đã chết, tế bào làm sao tái sinh được?”
“Người đã chết, thân thể đã mục nát, nhưng tế bào tái sinh so với người bình thường được duy trì rất lâu, tế bào cũng từ từ chết chứ không giống như con người.” Type đưa ra ví dụ, “Nếu dùng người sống để làm ví dụ, thì nó sẽ thế này, khi bị thương nhẹ sẽ mau lành hơn người khác, khi bị thương nặng sẽ bị nhiễm khuẩn chậm hơn người khác.”
“Quỷ hút máu?” Triệu Hổ bĩu môi, “Có răng nanh không? Thật sự là B.K?”
“Chỉ sợ người này chính là B.K mà Eleven vẫn luôn đi tìm.” Type có chút tiếc nuối gật đầu, nói với Mã Hán, “Bởi vì tôi phát hiện một hình xăm trên bàn tay hắn, nguyên bản thi thể đã khô quắt không thể thấy, nhưng lúc tôi khám nghiệm dùng tia tử ngoại mới thấy được.”
“Là K?” Mã Hán hỏi.
Type gật đầu, “Khi soi ra thì chính là xăm một chữ K.”
Mã Hán khẽ thở dài, “Eleven đột nhiên xuất hiện ở đây, đừng nói là có liên quan tới cái chết của hắn đi?”
“Vậy hắn chết thế nào?” Mew hỏi Type.
“Bị trúng đạn ngay tim.” Type đưa đầu đạn cho hắn xem.
“Là súng ngắm.” Mã Hán cầm viên đạn, nhíu mày, nhìn Mew, “Cũng là súng cải tạo.”
Mew tới chỗ thi thể, cẩn thận xem xét, “Có thể khôi phục dung mạo không? Bây giờ có nhìn thì cũng chỉ thấy một cái xác khô héo.”
“Tế bào vẫn còn một nửa là còn sống.” Type nói, “Nếu đem thi thể đi đóng băng, qua mấy chục năm, khoa học kỹ thuật đều đã tiến bộ, nói không chừng có thể tái sinh những tế bào còn lại, như vậy hắn có thể sống lại một lần nữa.”
“Phim khoa học viễn tưởng sao?” Singto tựa bên cửa nhìn thi thể, “Ân, đề tài này đúng là rất mới.”
“Eleven cũng không già đi?” Gulf hỏi Mã Hán.
Mã Hán lắc đầu, “Tôi cũng biết có chút kì cục, so với Mild bọn họ đúng là có chút giống. Nhưng mà ổng để râu, bình thường lại lôi thôi lếch thếch, thoạt nhìn cũng không trẻ tới vậy.”
Gulf vuốt cằm, “Thú vị nha.”
Mild nhìn hắn, “Thú vị cái gì?”
Gulf nghĩ nghĩ, vươn tay vỗ bả vai Mew, “Mỗi khi ăn xong cậu thường làm gì?”
Mew nhíu mày, “Hả?”
“Làm cơm tối.”
“Ăn cơm.”
“Ăn cơm xong?”
“Rửa chén.”
…
Mọi người khinh bỉ nhìn Gulf, không nấu cơm cũng không rửa chén!
Gulf ho khan, “Rửa chén xong?”
“Rửa tay.”
“Rửa tay xong?” Gulf có chút nổi nóng.
“…” Mew trầm mặc một lúc, “Giặt quần áo.”
Gulf nổi điên, chỉ vào Mew, “Đừng có tả mình như người chồng mẫu mực! Rõ ràng ăn cơm xong cậu sẽ đi tiêu thực!”
Mew nghĩ nghĩ, hình như hắn có thói quen ăn xong sẽ ra ngoài đi dạo, chơi với Lisbon bọn nó…
Nghĩ tới đây, Mew tò mò nhìn Gulf.
Gulf gật gật đầu, “Có muốn đi nhổ tóc không?”
Mew hiểu ý, cười cười gật đầu, cùng Gulf ra ngoài.
Krist hoang mang, “Hai ảnh đi đâu vậy?”
Singto vỗ vỗ, “Tiêu thực đó, kệ bọn họ đi.”
Type cầm dao phẫu thuật, nhìn thây khô trên bàn, hỏi Mã Hán, “Cậu có định gọi điện cho Eleven, hỏi ổng có muốn đóng băng thi thể này không?”
Mã Hán dở khóc dở cười, “Đóng băng để ở đâu? Everest hay Bắc Cực?”
Triệu Hổ vỗ tay một cái, “Tiểu Mã ca, chủ ý này của anh rất hay!”
Tharn ra ngoài hút thuốc, tiếp tục ngồi đọc báo, còn Type tiếp tục nghiên cứu vấn đề tế bào.
Mew và Gulf ra ngoài, nhìn trước nhìn sau chẳng thấy bóng người, cách đó không xa có một công trường, bên trong có một dàn giáo. Dàn giáo này rất lớn, giống như dàn tháp vậy, cứ vứt ở đây, cũng chẳng thấy ai hoàn thành công trường.
Mew bỗng nhiên chỉ tầng cao nhất cho Gulf nhìn.
Ánh trăng đêm nay rất sáng, một vòng tròn lớn treo lơ lửng giữa bầu trời đen.
Ánh trăng chiếu xuống một người… Gulf lắc đầu, giống như Mew, cân xứng, ngạo mạn. Người nọ một tay đút vào túi quần, một tay làm động tác mà Mew ngày thường sẽ không làm — Hút thuốc.
Không biết có phải là do ảo giác, hay do cách người nọ hút thuốc — Cảm giác giống như Tharn vậy.
Gulf lại lắc đầu, là ảo giác ư? Người đó giống như một sự kết hợp giữa Tharn Jongcheveevat và Mewsuppasit Jongcheveevat.
Hoàn mỹ!
Từ kia vừa hiện ra trong đầu Gulf, hắn lập tức xoay mặt nhìn Mew.
Gulf lại xuất thần… Đây mới là hoàn mỹ, còn trẻ nữa. Suy nghĩ bỗng nhiên tuôn ra ào ào, Gulf có chút không thể khống chế, hắn nghĩ tới rất nhiều từ, nói ví dụ như — Tiến hóa!
“Mèo nhỏ!” Mew kêu hắn, cắt ngang dòng suy nghĩ, “Có muốn lên đó không?”
Gulf nhìn độ cao, thành thật nói, “Giờ mà leo lên thì mệt lắm, nhưng nếu đứng trên đó thì rất đẹp.”
Mew bật cười, “Có thể gọi chú ta xuống, nếu đã xuất hiện ở đây, cũng tỏ vẻ không muốn tránh mặt chúng ta.”
“Gặp rồi nói gì giờ?” Gulf hỏi, “Hi, Jongcheveevat Jongcheveevat Jongcheveevat Jongcheveevat Jongcheveevat tiên sinh, chú có phải tên là Boat Jongcheveevat không? Là Boat Jongcheveevat hay là Boat? Chẳng phải chú đang nằm dưới đất sao? Sao lại đội mồ sống dậy? Còn nữa a, chú có quan hệ gì với Mewsuppasit? Có quan hệ gì với ba Mewsuppasit? Có quan hệ gì với ba của ba của Mewsuppasit?”
Gulf nói một tràng, Mew bó tay, kéo hắn đi về phía trước.
Trong xe ở phía sau, Mild tựa bên cửa sổ, nguyên bản đang thưởng thức bóng dáng ai kia dưới ánh trăng, lại thấy Gulf và Mew đi ngang. Mild nghĩ nghĩ, đứng lên chạy ra ngoài xem náo nhiệt!
Sinhto thấy Mild lúc nãy đang tức giận, giờ thì như con thỏ phóng ra ngoài, có chút ngạc nhiên, kéo màn ra, liếc nhìn ra ngoài, sờ cằm.
“Trinh.” Krist chọt hắn, “Nhìn cái gì vậy?”
“Nga.” Singto xoay đầu lại, “Lần sau mua dàn giáo về, sau đó anh đứng ở trển, rồi để ánh trăng chiếu xuống, em thấy thế nào?”
“Á!” Krist mở to miệng, vỗ tay, “Ngầu nha!”
Singto sờ đầu hắn, “Ngoan!”
Tharn vốn đang đọc báo, nghe hai người nói vậy, cũng nhịn không được ngẩng đầu, vén màn lên nhìn, thấy người nọ đứng dưới ánh trăng.
Type không biết đã bước tới cạnh hắn từ khi nào, ngồi xuống, cầm điếu thuốc trong tay hắn, tự mình hút, soạt một tiếng mở báo ra.
Tharn nhìn hắn.
Type dùng ngón trỏ đẩy kính mắt, hỏi hắn, “Anh có biết yếu tố cần thiết nào cho việc vừa hút thuốc vừa đọc báo không?”
Tharn mờ mịt nhìn hắn.
Type giơ chân lên cho hắn xem đôi dép lê xù xù, “Dép lê đó! Nó là thứ tốt nhất!”(/゚Д゚)/
Tharn buồn cười, đơn giản vươn tay kéo màn ra, nghiêng người tựa vào Type, lấy mắt kính của hắn, nhìn tình hình bên ngoài.
Type híp mắt giơ báo lên, “Quả nhiên… kính mắt quan trọng hơn dép lê!”
Tharn xoay đầu lại, kéo cà vạt hắn, mỉm cười, “Cho anh dựa một chút.”
Type đỡ đầu hắn nằm xuống đùi mình, còn mình thì tựa vào lưng ghế, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong bóng đêm một mảng mơ hồ, chỉ có người đứng dưới ánh trăng, bóng người kéo dài, làm một động tác quen thuộc, rút ra điếu thuốc thứ hai.
“Thì ra di truyền cũng không phải thứ thần kì nhất.” Type bỗng nhiên lầm bầm.
Tharn ngẩng đầu, “Vậy là gì?”
Type trầm mặc một lát, mở miệng, “Là huyết thống.”
Mew và Gulf chạy tới bên dưới dàn giáo.
Gulf ngẩng mặt nhìn, dàn giáo này được xếp đan xen nhau, vô cùng vững chắc, dù sao mỗi dàn giáo đều được làm rất thô. Nhưng thật ra cũng không cao, nhiều nhất cũng chỉ có ba tầng, nhưng mà rất rộng, cho nên cảm giác rất cao.
Mew ngẩng đầu, liền nhìn thấy mấy đốm đỏ từ trên cao rơi xuống… Đụng phải mặt đất, là tàn thuốc.
Gulf còn đang nhìn tàn thuốc, đột nhiên cảm thấy tiếng gió.
Mew phía sau kéo hắn lui lại, trước mặt liền có thân ảnh nhảy xuống đất. Đạp lên tàn thuốc kia, áo khoác đen và quần jean đen, giống như Mewsuppasit bước vào lọ mực vậy, trời và đất, ngày và đêm.
Gulf đánh giá người trước mặt, cố gắng dứt bỏ hành động nhảy xuống lúc nãy, một hành động rất trái với quy luật tự nhiên.
Gương mặt tương tự, nhưng cằm người nọ vẫn chưa được cạo sạch râu, một thứ mà không bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt sạch sẽ của Mewsuppasit. Nhưng mà… lại mang theo vài nét tang thương.
Hai bên nhìn nhau trong chốc lát, người nọ đi ngang qua hai người, bước tới cách đó không xa, cầm lên một cái vali dài, giống như loại vali xách tay đựng đàn vilolin, tùy tay đeo phía sau, bước đi, cũng chẳng phải đi về hướng xe lửa, mà là hướng ngược lại, trong màn đêm trống trải, không biết người nọ muốn đi đâu.
“Boat Jongcheveevat?” Mew nhịn không được, lên tiếng hỏi.
Người nọ dừng cước bộ, xoay đầu nhìn Mew, “Boat Jongcheveevat đang nằm dưới mồ.”
Gulf nghe thấy thanh âm của người nọ, không hiểu sao lại thấy có chút quen thuộc, đã nghe thấy ở đâu? Tưởng tượng, trong lòng không hiểu sao lại ngứa ngáy, quái dị nói không nên lời — Là thanh âm xen lẫn giữa giọng nói của Mewsuppasit và Tharn Jongcheveevat.
Mew nhíu mày, “Vậy chú là ai?”
Người nọ nhìn chằm chằm hai người trong chốc lát, đột nhiên khóe miệng cong lên, xoay người tiếp tục đi, lơ đãng giơ tay nhẹ nhàng ngăn lại, chậm rì rì nói, “Người giám hộ Mild.”
“Phốc…” Gulf không hiểu sao lại hết giận, nhịn không được cười ra tiếng.
Phía sau, Mild đang trốn ở chỗ bí mật nghe lén, đột nhiên nhảy ra, đá chân mắng chửi, “Giám cái đầu anh, giỡn cái p gì chứ, có ngon thì đừng về nữa!”
Một thân hắc y rất nhanh biến mất trong màn đêm.
Mew và Gulf xoay đầu lại, khó hiểu hỏi, “Người đó rốt cuộc là ai?”
Vẻ giận dữ trên mặt Mild dần dịu đi, nhìn nhìn hai người, “Hai đứa cảm thấy sao?”
“Người đó rất mạnh.” Mew thấp giọng nói, “Dùng chìa khóa xử lý Taber chính là ông ấy?”
Mild bỗng nhiên nở nụ cười, vươn ngón tay đặt lên môi, “Xuỵt.”
Gulf nhíu mày, Mild muốn…
Nhưng mà không đợi Gulf mở miệng, Mild đã lên tiếng trước, dùng thanh âm trầm thấp, ẩn chứa hàm ý nói, “Trên đời này, hắn là người duy nhất, thành phẩm hoàn mỹ nhất, không chút tỳ vết, không thể làm lại, không thể tiêu hủy… Một người đã mất đi tư cách chết.”
CHUYỂN VER
Bản Gốc : SCI Mê Án Tập
➩Bản chuyển thể đã có sự cho phép của Tác Giả dịch SCI!
⇢Không tự ý mang Bản Chuyển Thể đi bất cứ đâu,nơi nào! khi chưa xin phép với TG Chuyển Ver
⇢ Không nói năng hay nói xấu về NV trong chuyện!
⇢ Bản Chuyển Thể giống bản gốc 98%
⇢ 2% còn lại TG Chuyển Ver chuyển ý lại!
➩ Bản gốc của Bạn Trung Quốc nên Bản Chuyển Ver không hoàn toàn là Quốc Gia của NV trong Bản Chuyển Ver!
➩ Ý Nào trong Bản Chuyển Ver bạn không hiểu có thể hỏi,Không buôn lời xấu với Ý Nghĩa của bản Chuyển Ver!
➩ Có lỗi trong Chuyển Ver thì hãy báo cho Ta,để ta chỉnh sửa lại!
⇢➩ Cảm Ơn vì đã đọc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com