Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

9

"Trời... trời ơi... bạn... bạn..."

Yura ngước mắt lên nhìn cô bạn bất hạnh. Và cô... trợn tròn mắt. Kim Jisoo đang đứng đó, không nhúc nhích, mắt nhìn xuống chân mình... bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

Tay Yura run lên, không phải vì vết bỏng của cô bạn nữa mà là vì sự thản nhiên đến kỳ lạ của Jisoo. Chưa kịp để Yura làm gì hơn, cô quản gia đã tiến lại, giơ thẳng tay, dùng hết sức, tát mạnh liên tiếp ba cái vào mặt cô bé. Đầu óc Jisoo quay cuồng vì bất ngờ bị đánh... nhưng rốt cuộc, cô vẫn ngước lên nhìn cô quản gia – bình thản!

"Mày muốn giết người hả con ranh kia? Mày không có mắt hay mù rồi? Nhỡ ấm nước đổ vào chân người khác mày định sao?"

Jisoo im lặng, nhìn Kim Haerin. Máu dồn lên đầu, Haerin lại giơ thẳng tay, trợn trừng mắt... Nhưng Yura đã kịp cản lại:

"Chị Haerin, bạn ấy bỏng rồi, chữa thương đã, có gì nói sau."

Rồi Yura kéo Jisoo chạy đi.

"Mẹ... mẹ ơi..."

"Thế này là thế nào? Nó bình thản khi cả ấm nước mới sôi đổ vào chân."

"Nó... nó không phải người..."

"Chó cũng biết đau cơ mà..."

Chỉ có Kim Haerin đứng đó, chưa khỏi ngỡ ngàng...

Ở khu vệ sinh, Yura đưa chân cô bạn vào vòi nước, cứ để dòng nước xối xuống chân.

"Rát lắm phải không? Đau lắm phải không?... Này! Con nhỏ này! Đau cứ nói là đau, sao phải giả vờ không có gì? Mà làm sao giả vờ được chứ... Trời ơi... trời..."

Yura xoa xoa tay vào chân cô bạn. "Đã kêu đứng dậy nhanh rồi. Thấy chị đó đặt ấm nước bên cạnh phải biết đường tránh cho xa đi chứ. Con ngốc này!"

Yura nhìn Kim Jisoo, cô bé vẫn đứng im như phỗng.

"Bạn... đau không? Mấy cái tát ấy?"

"Có sao đâu! Mai... hết đỏ thôi..."

Jisoo trả lời cụt lủn. Cúi xuống tắt vòi nước rồi... quay đi... chậm rãi. Yura vẫn ngồi yên... ngây người...

Chiều...

Kim Sehun về nhà, tay khoác vai một cô tiếp viên khách sạn, ngông nghênh bước lên hành lang về phòng 100.

"Cậu chủ đã về!"

"Mừng cậu chủ về!"

Kim Sehun hút điếu thuốc dở từ miệng, khua tay:

"Im đi! Điếc tai!"

Cô tiếp viên hích nhẹ vào hông Sehun.

"Sao thế! Nhà anh giúp việc nhỉ."

"Sao? Muốn ở lại ăn cơm không?"

"Thật á? Em được ở lại sao! Ôi... yêu anh thế."

"Tôi hỏi cô muốn ở lại không, chứ tôi bảo mời cô ở lại hả?"

"Ơ... em..."

Kim Sehun có tính cách vô cùng khó chịu. Ngang tàn, độc đoán, bạo lực. Hắn hay chơi gái nhưng không phải hạng vứt tiền cho gái như các đại gia khác... Với quyền thì tham vọng, với tình thì chiếm đoạt. Thích thì nói, thích thì làm. Tóm lại, hắn không ưa ai, mà cũng chẳng ai ưa hắn.

Sehun đưa cô tiếp viên về phòng mình. Chuyện này xảy ra như cơm bữa, và hắn chưa từng lặp lại một người lần thứ hai.

"Oa... phòng anh rộng thế, đẹp thế. Đúng là thiếu gia có khác..."

Sehun đứng dựa vào bàn, nhìn cô gái trẻ, tay tháo từng khuy áo sơ mi.

"Tôi đưa về phòng mười người thì chín người nói như cô. Hỏi thật, các cô không giỏi việc gì hơn ngoài việc này hả?"

"Sao anh cứ phải nói thế với em. Em chỉ cố làm anh vui thôi, chưa gặp ai mang gái về nhà mà như anh."

Sehun vứt chiếc áo xuống ghế, tiến lại phía giường. Đứng sát trước mặt cô tiếp viên, hắn đưa tay kéo mạnh cổ áo cô ta lên:

"Nói lại đi! Làm tôi vui hay lấy lòng tôi để kiếm tiền?"

"Đương nhiên... làm... anh..."

"Tôi ghét nhất là dối trá!"

"Thì... thực... thực ra... những đứa như em..."

Kim Sehun rút từ túi quần jean ra vài tờ tiền, quăng xuống bên cạnh cô tiếp viên. Rồi đẩy mạnh cô ta xuống giường, chống hai tay xuống:

"Vậy thì nhận tiền rồi làm việc cần làm. Tôi ghét những đứa con gái ở trong phòng tôi quá hai tiếng."

Hắn đưa tay tháo khuy áo cô tiếp viên, từ từ cúi xuống...

"Khoan đã!!! Anh!!!"

Cô tiếp viên bất chợt đẩy Sehun lên...

"Anh vội thế. Cho em tắm cái đã. Đi ngoài đường người em dơ quá mà..."

Cô ta vừa dứt lời, Sehun đã đứng thẳng dậy, quay đi.

"Cô làm tôi mất hứng! Cút khỏi đây trong mười giây!"

"Ơ... anh! Em... em xin lỗi. Em không tắm cũng được. Em xin lỗi... anh cứ..."

Kim Sehun quay đầu, nhìn cô ta bằng ánh mắt quyền lực.

"Tôi bảo cho cô mười giây! Hoặc ra khỏi đây, hoặc tôi giết cô!"

"Anh... em xin lỗi mà. Em biết lỗi rồi mà..."

Cô tiếp viên đứng phắt dậy, túm lấy tay Sehun, sụt sịt. Sehun từ từ quay người, đưa ngón tay đẩy cằm cô ta lên:

"Đừng có õng ẹo với tôi! Tôi coi mấy đứa như cô là đồ chơi bên đường, thích thì xem, chán thì vứt. Đừng đòi hỏi yêu cầu bất cứ thứ gì. Và nên nhớ, khi bên cạnh tôi, thì–tôi–là–vua!"

Bỏ tay khỏi cô gái vũ trường, Sehun quay lại bàn, lấy chiếc áo sơ mi, đi về phía cửa:

"Biến đi trước lúc tôi quay lại!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com