Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

I'd Agree With You, But Then We'd Both Be Wrong

Seulgi nghĩ mình đã thiết lập một kỷ lục mới cho việc một người có thể không nói chuyện với người cùng chia sẻ tiền nhà lâu nhất.

Nghiêm túc đấy, cô chỉ nói chuyện với người bạn cùng nhà duy nhất một lần trong thời gian 1 tháng họ sống cùng nhau thì phải? Hoặc có lẽ là hai - và chỉ có thế thôi, nếu cô tính cả lần họ họp mặt cùng nhau để nói chuyện với chủ nhà về chuyện thuê nhà. Seulgi cảm thấy may mắn vì ít ra cô vẫn biết bạn cùng nhà với mình nhìn như thế nào. Lý do duy nhất khiến cô nhớ tên cô gái kia - Irene Bae - là bởi vì nó được viết theo kiểu uốn lượn ở trên cánh cửa đối diện với phòng ngủ của Seulgi.

Dù sao đi nữa, họ vẫn biết đến sự hiện diện của nhau, mặc dù chỉ với vài chuyện cực kỳ nhỏ nhặt. Seulgi làm bữa tối (hoặc gọi bên ngoài/hâm nóng lại đồ mua bên ngoài, theo đúng nghĩa đen luôn) và để lại một phần vừa đủ cho Irene khi cô ấy quay lại căn hộ vào buổi sáng sớm, sau khi cô ấy đi làm chuyện gì thì có trời mới biết. Ngạc nhiên thay, Irene là một đầu bếp giỏi, cô ấy nấu ăn cho Seulgi và dọn dẹp nhà khi Seulgi đi làm. Họ như thể có thỏa thuận ngầm với nhau, mặc dù họ không gặp nhau nhưng dù sao thì hệ thống trong nhà cũng vẫn hoạt động.

Phải rồi, có thể không được an toàn và không lý tưởng lắm khi tất cả Seulgi biết về Irene đó là cô ấy lớn tuổi hơn Seulgi (mấy tuổi thì Seulgi cũng không rõ), nhưng ít nhất thì cô vẫn biết điều đó. Seulgi chắc đến 91% bạn cùng nhà của cô không phải là kẻ giết người hàng loạt, và điều đó là đủ với cô. Và có thể cô vẫn đang tuyệt vọng cần một người đồng hành vào 4h sáng, khi cô lao đầu chơi video games ngoài phòng khách, chứng mất ngủ vẫn đập cô với full damage hit nhưng dù sao thì cô vẫn biết điều đó.

Hơn nữa, bạn cùng nhà của Seulgi chỉ là tự nhiên biết được Seulgi thích sushi, vậy nên hầu hết các ngày, Seulgi quay trở về nhà với những cuộn sushi chờ đợi mình trên bàn bếp.

Cô chắc chắn sẽ đánh giá tốt cho Irene vì hành động đó.

Có lẽ bởi vì Irene đã chuyển vào được 2 tháng rưỡi rồi và Seulgi vẫn chưa có một cuộc trò chuyện hẳn hoi nào với cô gái lớn tuổi hơn, Seulgi đã mua một chiếc bảng trắng và nam châm để dán nó lên tủ lạnh của họ, như một mốc kỉ niệm vậy.

Seulgi là một người khá tích cực, gần như là 75% thời gian luôn, vậy nên cô bắt đầu viết những lời nhắn động viên và chờ xem liệu người bạn cùng nhà với mình có để ý tới không. Bởi vì ai cũng cần chút ánh nắng ấm áp sưởi ấm cuộc đời họ, đúng không nào?

Tươi cười lên nhé! là dòng chữ trên chiếc bảng trước khi Seulgi rời đi làm vào lúc 7h sáng.

Làm thế quái nào mà tươi cười được khi mà cô phải rời giường trước khi mặt trời mọc? là những gì trên bảng khi Seulgi quay lại từ studio nhảy vào lúc 8h tối, 13 tiếng sau đó. Những dòng chữ lười nhác nằm trên tấm bảng, khiến cô bật cười sau một ngày dạy nhảy vất vả.

Đúng vậy, Seulgi chắc chắn sẽ dùng tấm bảng này thường xuyên hơn.

Thực ra, cô đã quyết định khiến việc này trở thành 1 hoạt động của riêng họ - giao tiếp qua chữ viết, đúng thế. Seulgi luôn luôn dậy trước Irene để có thời gian vẽ vời trên tấm bảng. Cô nhận ra rằng việc này cổ lỗ sĩ đến mức độ nào, giao tiếp qua bảng trắng và bút viết, nhưng đây là điều tốt nhất mà họ có thể làm vào lúc này, và là công cụ duy nhất để giao tiếp mà họ có nên Seulgi sẽ không phàn nàn gì cả. Ít ra thì cách này sẽ đỡ ngượng ngùng hơn.

Vào ngày thứ 2, Seulgi tiếp tục với chương trình "tích cực động viên" mà cô đã bắt đầu từ hôm trước.

Cô viết không ai hoàn hảo ở giữa tấm bảng trắng trước khi hào hứng đi làm, tự hỏi không biết Irene sẽ đáp trả gì lần này.

Và Irene cực kỳ sáng tạo, Seulgi phải công nhận điều đó, bởi vì khi cô quay lại đã thấy dòng chữ của cô vẫn ở giữa bảng, nhưng đã có thêm chữ được viết thêm vào và thành thực mà nói, Seulgi thích phiên bản này hơn.

tôi không là ai

không ai hoàn hảo

vậy nên, tôi hoàn hảo

Seulgi cười lớn vì nó quá đúng - dù sao đi nữa, Irene chính xác là "không ai cả" với Seulgi. Họ thậm chí không biết nhau mặc dù sống cách nhau có một cái hành lang. Vậy nên, Seulgi quyết định không xóa chữ đi, thay vào đó, cô viết thêm

tôi đồng ý với chị, nhưng vậy thì cả hai chúng ta sẽ đều sai

Tối hôm đó, khi Seulgi tắm xong và bước vào bếp tìm chút nước hoa quả, cô shock khi nhìn thấy tủ lạnh chi chít những dòng chữ được tạo bởi nam châm đầy màu sắc - đầy đủ cả chữ hoa và chữ thường - và Seulgi đã bị sặc bởi máu nghệ thuật kì lạ của người bạn cùng nhà.

Ở bên dưới chiếc bảng nhỏ có ghi dòng chữ bằng nam châm (bởi vì không còn chỗ để viết trên bảng), nó ghi:

okay, nhưng cô thì lùn, và tôi thì nhỏ mọn lắm đấy

Seulgi cười toe toét bởi vì Irene giống như là đã chấp nhận cô (và đã có người biết đến sự thông minh của cô).

---------------

Seulgi không có ngốc. Cô biết rằng Irene có mang... khách về nhà mỗi tuần.

Thực ra là cô không quan tâm cho lắm. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện này từ ngày đầu tiên rồi. Lý do duy nhất mà Seulgi đăng tin tìm bạn cùng nhà là bởi vì cô biết rằng tường của phòng ngủ được cách âm và cô cần người chia sẻ một nửa số tiền nhà cùng.

Dù sao, phòng ngủ thì cách âm nhưng không phải các phòng khác đều như vậy. Seulgi vẫn bị tỉnh dậy giữa đêm vào cuối tuần khi nghe thấy tiếng rên rỉ, thở dốc và tiếng hét vào thời điểm Irene và ai đó khác ập vào nơi ở nhỏ bé của họ, có thể là tiếng đập đầu vào cửa chính và sau đó biến mất khi họ tiến vào phòng ngủ của Irene. Cô không quan tâm việc Irene mang khách về nhà mỗi tuần, nhưng Seulgi vẫn để ý trong khi ngái ngủ rằng, cô không bao giờ nghe thấy cùng 1 tiếng rên rỉ hay thở dốc 2 lần. Nó đều khác nhau vào mỗi tuần, Seulgi tự hỏi liệu chuyện này có healthy không nhưng cô cũng không dám hỏi bất cứ chuyện gì.

Dù sao thì, cô thậm chí không quen biết Irene.

Vào vài dịp, cô tỉnh dậy vào buổi sáng bởi những tiếng nói chuyện thầm thì, tiếng cửa chính đóng lại và Irene thở dài trước khi quay về phòng. Có lẽ vài vị khách hơi nhạy cảm hơn so với những gì Seulgi nghĩ. Việc này khiến cô tự hỏi thực sự Irene đang theo đuổi điều gì.

Nhưng điều đó không ngăn cản cô viết lên bảng dòng chữ chị hơi bị lớn tiếng đó, có thể yên lặng hơn không?

Cô thấy nam châm tạo thành dòng chữ tôi sẽ cố nhưng không đảm bảo đâu nhé ;) với ;) được viết trên một tờ giấy nhớ buổi tối hôm đó.

Thôi kệ, dù sao thì cô cũng đánh tiếng rồi.

--------------

Mọi chuyện thay đổi vào một buổi chiều tối, khi Seulgi về nhà từ studio như mọi khi, cô lục lọi quanh bếp để tìm đồ cho vào miệng. Cô không nhận ra rằng có người khác bước vào phòng cho đến khi có một giọng nói dịu dàng cất lên,

"Này, tôi có để lại cho cô ít đồ Thái ở trong tủ lạnh đấy."

Seulgi xoay lại, mắt mở to và tay ôm tim. Cô giật nảy mình khi thấy dáng hình bé nhỏ của Bae Irene đứng đằng sau mình, quan sát Seulgi với cái đầu hơi nghiêng sang phải một cách tò mò.

Một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên môi Irene khi cô ấy nhìn Seulgi mở rồi đóng miệng như một con cá, không một từ nào được thốt ra cả.

"Sao?" Cô ấy trêu chọc cô gái nhỏ tuổi hơn. "Mèo ăn mất lưỡi rồi à?"

"Một con thỏ thì đúng hơn." Seulgi nói mà không thèm suy nghĩ, bởi vì Irene nhìn giống chú thỏ đáng yêu nhất mà Seulgi từng gặp, tỏa sáng trong ánh đèn vàng dịu nhẹ trong bếp, khoác trên người một chiếc áo phông oversize và một chiếc quần cũng rộng. Irene nhướng mày.

"Hử?"

"Chị thực sự có thật này!" Seulgi thốt lên thay vì trả lời, và rồi cô tự bịt mồm lại bởi vì chả có gì đúng theo kế hoạch cả và cô đang tự làm bẽ mặt mình, nhưng khi cô thấy đôi mắt tròn sáng lấp lánh của Irene, cô nghĩ rằng điều đấy cũng xứng đáng.

"Tôi có thật!" Irene đồng ý, những từ ngữ được thốt ra với giọng nói làm Seulgi liên tưởng tới tiếng chuông ngân, và đó là tiếng Irene cười. "Và cô cũng thế!"

Điều này chả giống sự thật chút nào cả, đó là điều Seulgi nghĩ. Ở thời điểm này, Seulgi đã nghĩ rằng cô và Irene đã trúng lời nguyền mà đi vòng quanh cuộc đời nhau suốt những năm tháng qua với vai trò là bạn cùng phòng. Và từ lúc nào mà Irene lại xinh đẹp như vậy? Điều này khiến cho Seulgi ước rằng cô có thể quay lại quá khứ và kết bạn với Irene ngay từ giây phút đầu tiên - đối mặt với nhau, hội thoại thực sự, bỏ qua phần đối-thoại-qua-bảng-bởi-chúng-ta-quá-ngại-ngùng-để-nói-chuyện-trực-tiếp.

"Tôi đã thực sự bắt đầu nghi ngờ sự tồn tại của chị," Seulgi thở ra, thực sự không biết nên nói gì. Cô nên dừng suy nghĩ bằng cái miệng thôi. "Tôi đã nghĩ chị ghét tôi vì lý do nào đó."

"Thật vậy sao? Tôi tưởng chúng ta đang khá ăn ý đấy chứ," Irene kéo dài giọng, chỉ chỉ về phía cuộc hội thoại gần nhất của họ trên tủ lạnh (Seulgi đọc được tôi chỉ nhận lời xúc phạm dưới hình thức khen ngợi và Irene trả lời với wow, cô lùn thật <3 bằng nam châm.)

"Chờ đã." Giống như kiểu trong đầu cô vừa có một chiếc bóng đèn vừa được bật lên vậy, từ vị trí đang chui đầu vào tủ lạnh để lấy đồ ăn Thái ra, Seulgi đột nhiên dừng lại, đứng thẳng người lên và chỉ tay về phía Irene. Thật là không công bằng và sai trái mà! "Chờ một chút, tôi cao hơn chị!"

"Tôi biết." Irene nhìn cực kỳ thích thú.

"Nhưng chị nói-"

"Cô cao hơn tôi thì sao nào?" Irene nhe răng cười một cách ranh mãnh, và Seulgi biết cuộc trò chuyện này đang đi tới đâu. "Cô vẫn được coi là lùn so với tất cả các loại tiêu chuẩn, Seulgi."

Seulgi không đáp lại bằng lời. Cô chỉ rên rỉ và đập đầu mình vào tủ bếp, một tay vẫn cầm hộp đồ Thái và tay còn lại nắm đôi đũa khi Irene cười thầm. Irene quá xinh đẹp, Seulgi công nhận. Bạn cùng phòng của cô có lẽ là cô gái xinh đẹp nhất mà Seulgi từng thấy, và cô luôn ở thể yếu quanh các cô gái xinh đẹp, vậy nên cô sẽ nhịn và để Irene thắng vòng này.

----------------

Seulgi không ngờ mọi chuyện thay đổi sau đó, nhưng vì lý do nào đó, mọi chuyện thực sự đã thay đổi. Cô nhìn thấy Irene dạo quanh nhà nhiều hơn và đó là một sự thay đổi tốt cho cả mắt của Seulgi và cảnh quan phòng ở (Seulgi nghĩ mọi thứ trở nên sáng sủa hơn vì lý do nào đó; có thể đó là do sự nhận thức về bạn đồng hành. Nhưng nói về cánh quan, đó là điều mà phòng ngủ của Seulgi không có. Căn hộ của họ rất hấp dẫn, đặc biệt là với Irene. Phòng ngủ của Seulgi thì không như vậy.

Cô nhíu mày khi nằm trên giường một chiều cuối tuần nọ, nhìn chằm chằm vào bức tường trống màu trắng như thể bức tường cũng đang nhìn lại cô một cách nhàm chán. Phòng của cô thực sự chán ngắt, chả cần phải nghi ngờ gì thêm. Nó không giống phòng ngủ cũ đầy cá tính của cô ở nhà bố mẹ. Khi cô 17 tuổi, Seulgi và vài người bạn đã dọn dẹp căn phòng và vẩy sơn màu lên tường. Đó là hành động tự phát, cực kỳ vui và thỏa mãn về mặt nghệ thuật, rất giống tính cách của Seulgi thời kỳ đó.

Bây giờ, 5 năm sau, Seulgi vẫn thân thiết với những người bạn cũ đó (họ vẫn gặp nhau, kiểu như vài ngày một lần,) nhưng mặc dù làm việc đó khá vui, Seulgi không muốn lịch sử lặp lai lần nữa. Nhìn chằm chằm vào bức tường một màu, cô tìm kiếm một thứ gì đó... trưởng thành hơn. Nhưng vẫn phải nghệ thuật, tất nhiên rồi. (Một điều thật tốt đó là chủ nhà của họ thực sự cho phép họ tu sửa lại căn hộ, Seulgi biết không phải ai cũng tốt bụng như vậy.)

Mãi cho tới lúc cô nhìn ra khỏi cánh cửa phòng đang mở của mình và nhìn sang cửa phòng đang đóng chặt của Irene, một nguồn cảm hứng đột nhiên đến với cô.

Trong tâm trí của cô, Seulgi mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân của Irene nhẹ nhàng vang ở ngoài hành lang trong khi cô đang di chuyển kệ sách, tủ quần áo, bàn và tủ xung quanh phòng. Cô thực sự nên chú ý hơn về vị trí của người bạn cùng phòng này, nhưng ít nhất lần này cô không giật thót người khi Irene lên tiếng sau một phút yên lặng quan sát.

"Cô đang làm gì vậy?" Irene hỏi, nghiêng nghiêng đầu. (Seulgi có chú ý tới việc Irene sẽ hơi nghiêng đầu khi cô ấy tò mò về điều gì đó, và nó thực sự đáng yêu.)

"Di chuyển đồ của tôi để tạo không gian trống cho bức tường này," Seulgi trả lời, chỉ vào bức tường đằng xa nơi mà từng có rất nhiều nội thất dựa vào.

"Tại sao?"

Seulgi nhún vai, tiếp tục mày mò trong chiếc tủ đựng đồ vẽ vời của mình. Không may rằng cô vẫn luôn bận rộn kể từ lúc chuyển tới và không có thời gian để vẽ vì vẫn phải điều chỉnh lịch trình dạy nhảy của mình, nhưng sao cũng được. Hiện tại là một ngày thích hợp để mở lại các hộp màu vẽ.

"Phòng của tôi khá nhàm chán. Tôi muốn thêm chút gia vị cho nó một chút."

"Tôi không biết cô vẽ đấy," Irene nói, giọng cô ấy nhẹ nhàng nhưng nghe giống kiểu đang điều tra. "Tôi tưởng cô là biên đạo nhảy."

Seulgi mìm cười. Vậy là Irene có chú ý tới cô...

"Đúng vậy," Seulgi trả lời. "Nhảy luôn là niềm đam mê hàng đầu đối với tôi, nhưng nghệ thuật chắc chắn luôn bám sát ở vị trí số 2. Phòng cũ của tôi đầy tranh canvas, các chồng giấy và sổ vẽ. Để tôi có thêm vài tháng nữa và nơi này cũng sẽ trở thành như thế," cô khúc khích cười, lắc lắc đầu khi nhớ tới đống bừa bộn ở phòng cũ.

Irene gật đầu, một nụ cười mỉm xuất hiện trên môi. "Tôi không chờ được để xem những gì cô vẽ, Seulgi. Thực ra thì, tôi nghĩ cô đã phải làm gì với căn phòng này rồi, bởi nó thiếu sức sống như thế cơ mà."

Seulgi nhìn Irene như thể mới tìm kiếm được sự thích thú mới. "Vậy chị đã làm gì với bức tường phòng chị chưa, Irene?"

Một cái gật đầu khác."Tôi ghét sự đơn điệu của nó ngay từ lúc mới chuyển vào, vậy nên tôi bắt đầu luôn kế hoạch ngày hôm sau. Thực ra, nó có kết quả... khá tốt."

"Tôi có thể ngó qua được không?" Seulgi cố không tỏ ra vồ vập quá, nhưng khá là khó khi người bạn cùng nhà luôn lượn lờ xung quanh cuộc sống lại đột nhiên quan tâm đến cuộc sống cá nhân của mình. (Thực ra là do Seulgi đã tò mò về Irene ngay từ ban đầu rồi.)

"Được thôi," Irene nói và hơi khúc khích cười khi Seulgi cố gắng tự cụng nắm đấm của mình vào nhau trong bí mật. "Đi theo tôi."

Phòng của Irene, phần lớn, giống như những gì Seulgi đã tưởng tượng - sạch sẽ, gọn gàng với một chiếc giường đã được gấp gọn gàng (khá chắc kèo là sẽ không gọn gàng thế sau tối nay, bởi vì đây là một tối thứ 7 và Irene chắc chắn sẽ có khách mời ghé qua), và một chiếc bàn hơi lộn xộn.

Điểm sáng nhất trong căn phòng là bức tường không-hề-trống của Irene.

Có những câu trích dẫn khắp mọi nơi, bắt đầu từ đầu giường của Irene và dường như lan ra khắp mọi nơi với các từ ngữ, tất cả đều được viết bằng nét chữ viết tay nghiêng nghiêng đầy sang chảnh; cùng một nét chữ mà Seulgi nhận ra giống chữ "Irene Bae" ở bên ngoài cửa phòng. Nhìn nó trông thật rườm rà nhưng xinh đẹp và rất Irene, đó là cách duy nhất mà Seulgi có thể giải thích được.

"Tôi là một nhà văn," Irene giải thích, dõi theo khi Seulgi bước lại gần bức tường và di tay theo dòng chữ trên đó. Giờ thì có lý rồi; điều đó giải thích cho chiếc bàn lộn xộn kia. "Đây là những điều mà tôi thích; chủ yếu là trích dẫn từ các bài hát, sách, phim, show truyền hình và kể cả những điều mà tôi tình cờ nghe được từ cuộc sống đời thường. Tôi thích viết ra những thứ đáng nhớ. Còn cách nào để ghi nhớ tốt hơn là việc viết nó ra chứ?"

"Tôi từng có mong ước được thoát khỏi cuộc sống tầm thường này, nhưng cuộc đời tôi chưa bao giờ tầm thường cả." Seulgi đọc một câu trích dẫn, và Irene mỉm cười. "Tôi chỉ là thất bại với việc nhận ra nó phi thường tới cỡ nào."

"Câu đó trong cuốn sách Trại trẻ đặc biệt của cô Peregrine," cô gái lớn hơn nói. "Một cuốn sách yêu thích của tôi."

"Tôi sẽ ghi nhớ cái tên đó," Seulgi nói. Đây là lời thật lòng, cô sẽ nhớ. Cô thích việc lâu lâu lại ngồi xuống để đọc một cuốn sách hay. Và Irene là một nhà văn, vậy là thêm 1 lý do nữa để ghi nhớ. Có thể cô sẽ chấp nhận lời gợi ý của Irene và cho nó vào danh sách những việc cần làm. "Tôi chưa ngồi xuống và thưởng thức một cuốn sách hay nào trong một khoảng thời gian rồi."

"Cô sẽ không thất vọng đâu," Irene cam đoan, và Seulgi nghĩ cô ấy cực kỳ đáng yêu khi cô gái lớn hơn nhìn quá tự tin với lựa chọn văn học của mình. Irene chắc chắn rất đam mê lĩnh vực này.

Seulgi bước quanh chiếc giường và sang phía bên kia và cô nhướn lông mày một cách bất ngờ khi nhận ra một câu trích dẫn quá ư quen thuộc.

"Điều ước có thể trở thành hiện thực, nhưng không thể nếu bạn chỉ chờ đợi phép màu. Phép màu là những điều chúng ta tự mình tạo nên. Tại đây và ngay bây giờ." cô đọc lớn lên trước khi nhìn Irene đầy hứng thú. "Câu này ở trong Final Fantasy XIII. Tôi yêu trò chơi đó! Chị chơi video game sao?"

"Tôi là một fan khá lớn của các trò chơi nhập vai," Irene thú nhận, và nụ cười của cô ấy nở rộng hơn khi thấy Seulgi dường như bừng sáng hơn sau khi nhận được lời thừa nhận đó. "Tôi là nhà văn và tôi thực sự bị cuốn bởi những trò chơi có cốt truyện hay. Final Fantasy là một tựa game yêu thích của tôi, nhưng gần đây thì tôi không chơi thường xuyên được nữa."

"Tôi vừa nhận được Final Fantasy XV," Seulgi kêu lên, nhảy lên nhảy xuống giống một đứa trẻ trong lễ Giáng sinh, nếu Giáng sinh sớm hơn vài tháng thì đúng thời điểm này rồi. Cô đột nhiên dừng lại, thay vào đó là hơi đung đưa người và nhìn thẳng vào Irene. "Chị...chị có muốn chơi với tôi vào lúc nào đó không? Nó được review là có cốt truyện rất hấp dẫn và tôi... tôi nghĩ rằng chị sẽ thích đấy, Irene."

Nụ cười của Irene đang rất bừng sáng rồi lại còn trở nên rộng hơn nữa. "Tôi rất thích, Seulgi."

"Tuyệt vời!" Seulgi hô lớn, nhịp tim cô đột nhiên đập nhanh với lời chấp nhận của Irene. Sau đó, cô quay lại với bức tường, tiếp tục xem xung quanh trước khi cười lớn với một câu quen thuộc.

Ở đó, nằm ngay ngắn giữa những dòng trích dẫn, niềm tự hào và niềm vui của Seulgi.

Tôi đồng ý với chị, nhưng vậy thì cả hai chúng ta sẽ đều sai

Giọng cười của Seulgi vang vọng trong căn phòng, lớn và không có chút ngại ngùng nào, và ngay sau đó Irene cũng tham gia vào cùng khi cô ấy nhận ra mình đã bị bắt quả tang.

"Trời ạ, tôi còn nghĩ rằng cô sẽ không chú ý tới nó đâu!" Irene búng tay một cách hững hờ và cô ấy không thèm cố diễn xuất nữa. "Nó là một câu trích dẫn hay, được chưa?" Cô ấy tinh nghịch liếc liếc Seulgi. "Đừng có mà tự mãn quá!"

Seulgi lắc đầu, vẫn cười run cả người. "Tôi phải bỏ ra bao nhiêu tiền cho để chị viết câu nói tuyệt vời nhất trong lịch sử này giữa bức tường phòng tôi để tất cả mọi người được chiêm ngưỡng, bằng chữ viết tay của chị ấy?"

Seulgi không nhận được một câu trả lời bằng miệng, Irene chỉ nhặt một chiếc gối lên và ném vào đầu cô.

(Irene ném trượt. Tất nhiên rồi. Seulgi cười toe toét và ném lại cô ấy mạnh hơn.)

------------------

"Tôi có thể thêm một điều được không?" Seulgi hỏi, và Irene chậm rãi gật đầu tỏ ý cho phép, nhào nặn chiếc gối trong tay.

Và Seulgi đúng theo nghĩa đen viết nhanh vào trong dấu ngoặc đơn câu chị lùn (hơn tôi) bằng cỡ chữ nhỏ nhất mà cô có thể viết lên tường phòng Irene khi chiếc gối thứ hai bay tới chỗ cô, và "Kang Seulgi!!!" được hét lên trong phòng.

Irene đuổi theo Seulgi đang cười sặc sụa về phòng của cô, nơi cô đè Seulgi xuống sàn, thiếu chút nữa làm đổ hết đống cọ của cô gái cao hơn và tấn công cô bằng con gấu bông ưa thích của Seulgi, đe dọa sẽ nhúng con gấu bông tội nghiệp vào thùng màu.

"Xin lỗi đi, đồ ngốc!" Irene vẫn hớn hở và Seulgi có thể nói rằng cô ấy không thực sự tức giận và đã bỏ qua cho cô rồi. Nhưng một lần nữa, Seulgi lại gặp rắc rối bởi vẻ đẹp của cô ấy, và một lần nữa, Seulgi ở thế yếu với các cô gái xinh đẹp. Vậy nên lần này, cô sẽ lại chịu thua và để Irene thắng. Một lần nữa.

-----------------

Đây là một tối thứ Sáu ở một nơi nào đó và Seulgi đang tận hưởng ở một quán bar với bạn của cô, khá là say nhưng chưa đến nỗi say bí tỉ (cho đến bây giờ thôi), và cô đang phàn nàn về cuộc sống nói chung (giống như kiểu người say ở bar khi họ bị bắt phải ra khỏi nhà bởi bạn bè.) Cô tự hỏi tại sao cô lại đồng ý đến ngay từ ban đầu, và đến bây giờ vẫn đang vậy.

"Tại sao tớ lại ở đây?" Seulgi rên rỉ, nằm gục đầu xuống chiếc bàn tròn. Động tác này hơi khó khi cô đang bị ép giữa Yeri và Joy, hai người đang hơi say. "Tớ có thể ở nhà, không bị đau đầu, chơi game."

"Cậu đang bị ám ảnh đấy," Wendy, người bạn tốt, giống như một người mẹ và hơn nữa là tỉnh táo, la mắng từ phía bên kia chiếc bàn. "Cậu cần hít thở không khí."

"À ừ," Seulgi đáp lại một cách hờ hững, cố gắng nhấc đầu lên và nhìn vào mắt Wendy theo kiểu đang say. "Bởi vì bầu không khí sặc mùi rượu và mùi khói thuốc này đúng là điều tớ cần vào buổi tối thứ Sáu xinh đẹp này. Tớ vẫn không hiểu tại sao tớ lại ở đây."

"Kể từ lúc nào mà chị Seulgi lại thích mỉa mai vậy?" Yeri hỏi, cười khúc khích --- hoặc nấc lên? Không ai có thể nhận ra được. "Chúng ta thậm chí không thể gây ảnh hưởng tới chị ấy như thế được, và chị Joy và em còn đã cố gắng làm việc đó mỗi ngày từ trung học cơ."

"Kể từ lúc có Irene!" Seulgi rên rỉ thêm lần nữa, đập đầu xuống bàn với lực mạnh hơn. "Tớ phải cố bắt kịp bộ não xinh đẹp của chị ấy." Cô dừng lại một nhịp. "Điều đó khó hơn các cậu nghĩ," cô thêm vào sau một hồi suy nghĩ. "Irene là một nhà văn. Tất cả từ ngữ của chị ấy đều tuyệt đẹp. Mặt chị ấy cũng quá xinh đẹp. Tất cả mọi thứ về Irene đầu xinh đẹp. Kể cả đằng sau lưng cũng vậy."

Wendy nhướng một bên lông mày, hỏi, "Irene? Bạn cùng nhà mà cậu không bao giờ gặp á?", cùng lúc đó Joy cũng cười thầm, "cả từ sau lưng luôn!"

"Tớ gặp chị ấy nhiều hơn những ngày này. Chị ấy có thật," Seulgi khẳng định một cách chắc nịch, như kiểu sợ bạn bè cô không tin vậy. Cô không thể trách họ được, đặc biệt với tâm trí đang mông lung của cô. Cô cũng khó mà tin được Irene thực sự có thật. "Chị ấy là nhà văn, thích viết lên tường. Chị ấy cũng thích chơi game. Chúng tớ sẽ chơi với nhau một ngày nào đó... tại sao tớ lại ở đây cơ chứ? Trong khi tớ có thể ngồi chơi game với Irene! Chị ấy cũng thấp hơn tớ nữa."

"Ai biết được chị ấy đang không đi chơi bên ngoài như chị bây giờ chứ?" Joy thách thức, và Seulgi lắc đầu.

"Không, chị ấy không đi ra ngoài vào thứ Sáu. Chị ấy ra ngoài vào thứ Bảy cơ. Hôm nay là thứ Sáu... phải không? Hay đã là thứ Bảy rồi?"

Với một cái liếc nhanh vào đồng hồ, Wendy cười khẩy, vươn người qua bàn để vỗ đầu Seulgi. "Vừa sang thứ Bảy. 12h30. Cũng khá đúng, nhỉ?"

"Tớ muốn về nhà và ngủ," Seulgi lí nhí khi vùi mặt vào tay áo nỉ của mình. "Tớ mệt quá."

"Vậy à," Wendy cười lớn, đứng dậy và di chuyển sang phía bên kia bàn, kéo Joy, Yeri và Seulgi đứng lên. "Đưa mấy đứa về nhà nào. Tất cả mọi người."

--------------

Seulgi về nhà một cách an toàn (phải cảm ơn Wendy vì là người tài xế ân cần chu đáo nhất với thuốc giảm đau trong xe và tất cả mọi thứ), và điều đầu tiên cô làm là sập ở ngay ghế dài. Cô không cảm thấy quá tệ nữa bởi vì đã ngủ trong suốt thời gian di chuyển về nhà, khi họ bị tắc đường và tốn gấp đôi thời gian hơn bình thường. Thuốc giảm đau của Wendy cũng có tác dụng nữa. Nhưng dù vậy, cô vẫn cảm thấy mệt chết, và đói nữa nhưng cô không thể tự mình di chuyển trong bếp được.

Cô nằm úp mặt xuống dưới ghế có thể trong một vài phút khi, ngạc nhiên thay, Irene bước ra phòng khách với chiếc hoodie oversize phủ trên chiếc quần short. Cô ấy nhếch mép với Seulgi, thong thả bước tới chiếc ghế dài và ngồi trên tay ghế.

"Vậy là..." Irene bắt đầu, và Seulgi yên lặng hét lên một giọng cao vút kiểu đang phải chịu đựng vào chiếc gối mà cô đang vùi đầu vào. Irene khúc khích cười. "Cô không nghĩ rằng mình đang phản ứng một cách quá đà à?"

"Không." Seulgi càu nhàu. "Tôi cảm thấy như sắp chết."

Cô không nhìn thấy, nhưng cô biết rằng Irene đang có vẻ mặt cười nhăn nhở trên mặt cô ấy.

"Thật sao? Như kiểu, chết thật luôn?"

Với giọng điệu đùa cợt đó, Seulgi trở người để lườm cô gái lớn hơn. "Đúng vậy."

Irene lại cười một lần nữa, Seulgi nhăn mũi và thè lưỡi với cô gái kia.

"Vậy sao cô lại nằm ở trên ghế mà không phải trên giường?"

"Bởi vì tôi đói," Seulgi rên rỉ, cố gắng vươn tay tới bếp mà không thành, vì căn bếp cách cô khoảng hơn 2m, cô đã cố gắng diễn giống cảnh người leo núi cố vươn người tới đỉnh núi vậy. "Nhưng tôi cũng quá mệt và không hề muốn di chuyển chút nào. Với lại, tôi nghĩ đống thuốc giảm đau đang dần có tác dụng."

Irene đảo mắt nhưng vẫn hơi cười cười và Seulgi nghĩ rằng cô có nghe thấy chút tình thương từ giọng cô ấy khi Irene đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay Seulgi và nói, "Được rồi, đồ kém tắm. Chờ ở đây một chút."

Và với câu nói đó, Irene tiến tới căn bếp. Seulgi có thể nghe thấy tiếng mở tủ lạnh, tiếng tủ chạn mở ra và tiếng nước chảy từ vòi nước.

Mắt Seulgi sáng lên khi Irene quay lại phòng khách với đĩa sushi bên tay phải, một đôi đũa với một cốc nước đầy bên tay trái. Cô ấy đặt chúng xuống bàn cà phê và nhẹ nhàng đẩy Seulgi ngồi dậy, giúp cô gái trẻ hơn làm vậy mà không khiến đầu bị đau. Khi Seulgi ngồi thoải mái, Irene lôi ra một lọ Advil từ trong túi áo hoodie của mình và đặt nó lên bàn, ngay cạnh cốc nước.

Ngay khi cô tống hai viên Advil vào mồm, Seulgi nhìn Irene một cách biết ơn.

"Cảm ơn vì điều này," Seulgi nói một cách chân thành, cầm đôi đũa và gặp một miếng sushi. "Cảm ơn chị rất nhiều, Irene. Buổi sáng ngày mai của tôi sẽ không quá tệ nhờ vào chị."

Irene mỉm cười và nhún vai. "Không có gì. Có một người bên cạnh mình vào mỗi đêm là một điều tốt - kể cả nếu bạn vật lộn với họ trên đường vào phòng mình hay là trường hợp có người chờ ở nhà."

"Tôi sẽ rất vui khi được làm trường hợp thứ hai, chờ ở nhà," Seulgi lảm nhảm và nhận được một tràng cười khác từ Irene. "Không, tôi nghiêm túc đấy! Tôi sẽ chăm sóc cho chị, Irene - thật á, khi chị ở một mình và cần được chăm sóc - không phải là tôi không chăm sóc chị khi chị không một mình hay gì đâu, và...và... và tôi lại đang lảm nhảm rồi đúng không?"

Trời ạ, sao mình không học được cách ngậm miệng lại cơ chứ...

Nhưng ánh mắt Irene trở nên lấp lánh, giống như hôm mà Seulgi lảm nhảm khi cô và bạn cùng phòng quen biết nhau thực sự vào đêm hôm đó ở bếp, và sau đó, tất cả mọi thứ đã thay đổi. Seulgi tự hỏi làm cách nào mà Irene có thể thu gọn cả bầu trời quang đầy sao vào đôi mắt ấy, đặc biệt khi họ sống ở thành phố và ánh sao thường khó thấy.

"Cảm ơn, Seulgi," Irene nói, giọng cô ấy trong trèo, thành thật và chân thành giống như thái độ của Seulgi trước đó vậy; như thể Seulgi chưa đủ ngượng ngùng vậy. "Tôi nghĩ chúng ta đang trên đường trở thành những người bạn cùng nhà đúng nghĩa rồi đó," cô ấy đùa.

Seulgi cũng bật cười nhưng rất đồng ý với điều đó. Cô thích Irene rất nhiều. Cô thích cách Irene khiến cô cảm thấy; kiểu như cô xứng đáng, một người xứng đáng được chăm sóc.

Họ ngồi trên chiếc ghế dài đó và nói chuyện một lúc lâu, nhưng sau khoảng 30 phút, cả hai người đều cảm thấy họ đang trong một cuộc thi xem ai ngáp nhiều hơn và cả hai đều rút ra kết luận rằng họ cảm thấy buồn ngủ.

Seulgi đi vào bếp để dọn đĩa và đũa trong khi Irene quay lại hành lang, chuẩn bị bước vào phòng của mình. Đột nhiên, cô ấy dừng và quay lại nhìn qua vai, xuyên vào bếp nơi Seulgi đang rửa chiếc đĩa.

"Seulgi? Em có làm gì tối thứ Bảy này - à tối nay không? Như kiểu, ra ngoài chơi hay gì đó?"

Seulgi bật cười, vô tình làm bắn nước và vài giọt xà phòng bắn hẳn lên mặt cô.

"Em không nghĩ thế đâu," cô trả lời khi lau các vết trên mặt. "Không muốn có một bữa đau đầu nữa. Em chỉ đi chơi tối này - tối qua thôi? Bây giờ là 2h sáng rồi, nên em không rõ nữa - bởi vì em đi ra ngoài chỉ vì bạn em lôi em đi. Chắc em chỉ ở quanh đây và chơi game thôi."

Irene chậm rãi gật đầu, một nụ cười mỉm xuất hiện trên mặt cô ấy. "Okay, biết vậy. Ngủ ngon, Seulgi."

"Ngủ ngon, Irene."

---------------------

Seulgi ngủ một mạch qua buổi trưa, thức dậy vào tầm hơn 2h chiều. Cô chớp mắt vài lần, dụi dụi khi bước ra khỏi phòng. Irene để cửa phòng mở (và điều đó khiến Seulgi cảm thấy vui vẻ, bởi vì họ đã đến mức có thể thoải mái với nhau) và Seulgi không ngạc nhiên khi không thấy cô gái lớn hơn trong phòng. Irene thường ra ngoài cả ngày thứ Bảy, mặc dù Seulgi không biết cô ấy làm gì.

Cô dành cả ngày dọn dẹp căn hộ (mặc dù không có nhiều việc dọn dẹp cho lắm bởi vì Irene chăm sóc nơi này khá tốt khi Seulgi không có ở đây) và sau đó bắt đầu vẽ vời trên bức tường trong phòng ngủ mà cô đã bắt đầu 2 tuần trước.

Sau vài giờ vẽ vời không ngừng nghỉ, khi đôi tay của cô dính đầy màu hồng và cam, Seulgi đi tới phòng tắm để tẩy rửa đôi bàn tay, lầm bầm rằng đáng lẽ cô nên dùng cái cọ xoong để rửa sạch được đống màu này mất.

Tới 11h đêm, cô ngồi tại ghế dài trong phòng khách, chơi trò chơi hiện tại cô đang rất thích, Overwatch, với tai nghe và cố gắng không hét vào đồng đội vô dụng của mình, hay còn biết đến là những biên đạo cùng chỗ làm với cô. Dưới kệ TV, chỉ ngay dưới màn hình là Final Fantasy XV. Cô đã có trò chơi này được một khoảng thời gian rồi nhưng vẫn chưa nghĩ đến việc bắt đầu nó mà không có Irene. Họ vẫn chưa tìm được thời gian thích hợp, nhưng không sao. Từng bước nhỏ một cũng ổn.

Seulgi đoán một cách chắc chắn Irene sẽ xông vào căn hộ với một người bạn đồng hành vào khoảng nửa đêm. Chuyện đó luôn xảy ra vào thứ Bảy mà không lỡ một ngày nào cả, vậy nên Seulgi biết mình đang chờ đợi điều gì và cô đã hoàn toàn chuẩn bị sẵn để chạy nước rút về phòng ngủ của mình. (Nhưng điều đó không có nghĩa rằng cô chuẩn bị để thấy Irene thực sự có mối quan hệ/hành động tình cảm nào với một người lạ, nhưng Seulgi có thể làm gì được chứ?)

Vậy nên cô cắm đầu vào một trận đấu và một đối thủ vừa giết cô lần thứ n. Seulgi chửi thầm, không để ý tới cánh cửa căn hộ được mở ra một cách yên lặng. Sau khi trận game kết thúc sau đó 5 phút với chiến thắng của đội cô, Seulgi thở dài nhẹ nhõm và bỏ tai nghe ra -

- trước khi gần như nhảy cả người lên khi nghe thấy tiếng cười khúc khích từ bên cạnh mình, và bạn biết gì không? Bae Irene đang ngồi vô cùng thích thú theo dõi cô, cắn môi khi cố gắng giữ yên lặng.

"Chết t-!" Seulgi thét lên, nhảy ra khỏi cái ghế dài, một tay tóm lấy áo nơi mà trái tim của cô đang ngự trị. Cô tiếp đất dưới sàn nhà với một tiếng thịch, thở dốc và nhìn chằm chằm vào Irene, người đang cười run bần bật.

"Chị ở đây từ lúc nào vậy?!" Seulgi thở dốc. Sau đó đôi mắt cô mở to. "Chờ đã." Cô nhìn Irene, người mặc bộ váy đen, giày cao gót và đôi môi màu đỏ, sau đó đến tờ lịch đầy tranh hội họa của Van Gogh trên tường, rồi lại quay lại Irene - hoặc là, sự thiếu vắng của một người nào đó, thường là người lạ, cùng với Irene. Chắc chắn hôm nay là tối thứ Bảy. Vậy thì tại sao...?

"Chị về nhà sớm," Seulgi nói và Irene gật đầu một cách đáng yêu. "Chị không bao giờ về sớm vào thứ Bảy - không phải em không vui khi thấy chị hay gì. Và chị còn về một mình...?"

Irene cười và nhún vai. "Không cảm thấy muốn làm gì tối nay."

Họ đều hiểu "làm gì" mà Irene muốn nói là gì. (Giống như là "ai đó" thì đúng hơn, Seulgi nghĩ, một chút đau xót xuất hiện trong lòng cô.)

Nhưng cô gái trẻ hơn chỉ có thể gật đầu, chớp mắt trong sự ngạc nhiên. "Ồ... được thôi. Chị... chị cũng không say...?"

"Không." Khi nhận được cái nhìn thắc mắc từ bạn cùng nhà, Irene lại tiếp tục nhún vai. "Chị không biết nữa... không cảm thấy muốn say sưa gì hôm nay. Chị bảo đám bạn ở quán bar rằng chị mệt và muốn về nhà, nhưng chị không hẳn là mệt, chỉ là không muốn ở đấy."

Seulgi cắn phần má trong, vẫn chậm rãi gật đầu. "Em hoàn toàn hiểu cảm giác đó."

"Chị không biết nữa..." Irene ngập ngừng như kiểu đang suy ngẫm gì đó. "Chị đã nghĩ rằng chúng ta có thể... chị không biết nữa..." Có sự bức bối trong ánh mắt của Irene, như thể có gì đó kẹt trong cổ họng cô ấy khiến cô ấy không nói ra được. Seulgi có cảm giác cô biết điều Irene muốn hỏi là gì và quyết định giúp đỡ cô gái lớn hơn khỏi trận chiến nội tâm.

"Chị có muốn chơi Final Fantasy XV với em không?" Seulgi nhẹ nhàng hỏi, đứng dậy khỏi chỗ cô đang an tọa dưới đất và ngồi xuống cạnh Irene. Với lời đề nghị của cô, khuôn mặt Irene bừng sáng như thể Seulgi vừa phục vụ cô cả thế giới tên một chiếc đĩa bạc vậy. Cô có thể thấy điều đó rõ ràng trong mắt Irene.

"Chúng ta có thể không?" Irene hỏi một cách ngại ngùng. "Em không mệt sao?"

Seulgi nhếch mép. "Em ngủ tới tận 2h chiều hôm nay, Irene. Em tỉnh như sáo. Em còn định chơi xuyên đêm cơ."

"Vậy em sẽ làm gì nếu chị đem ai đó về và khách của chị và chị đang...?" Irene không nói hết câu nhưng Seulgi có cảm giác nó có liên quan đến việc ăn mặt của nhau.

"Em đã sẵn sàng để chạy hết tốc lực về phòng." Seulgi nói với một nụ cười lười nhác, ngả người về sau khi Irene đùa giỡn đánh vào tay cô. "Dù gì thì em cũng phải lo lắng về việc đó nữa. Nhưng không đùa đâu, em đã thực sự chuẩn bị sẵn rồi. Em thậm chí còn viết bình luận dí dỏm lên chiếc bảng và đính lên cửa phòng chị nữa cơ."

Irene đảo mắt nhưng vẫn cười lớn. "Chị có cần phải biết không?"

Seulgi nhe răng cười. "Chị sẽ thấy thôi. Đi thay chiếc váy đó ra và mặc đồ thoải mái đi. Em sẽ bắt đầu trò chơi khi chị thay đồ."

Irene nghe lời và bước về phòng mình. Seulgi biết rằng Irene đã nhìn thấy lời nhắn của cô khi cô ấy cười lớn và hét lên "KANG SEULGI!" từ hướng phòng ngủ. Khi Irene quay lại với áo phông và quần nỉ cùng chiếc bảng ở trên tay cô ấy, Seulgi đã có chiếc màn hình với Final Fantasy đang lập lòe.

"Thật sao, Seul?" Irene hỏi, giọng cười vẫn vang vọng khắp nơi khi cô ấy giơ chiếc bảng trắng có dòng chữ:

Xin chào Irene và "bạn" của Irene! Em có thể lấy cho 2 người cái gì không? Chút đồ ăn vặt? Ba Con Sói?

Seulgi chuyển từ cười toe toét sang kiểu xấu tính. "Ồ, còn nữa cơ! Ngày mai, em định gửi tin nhắn cho chị cái hình động 2 anh chàng cầm chiếc bánh có ghi dòng chữ Chúc mừng cho cuộc vui!"

"Em tệ thật đấy!" Irene la lên, nhặt một chiếc gối trên ghế và đè nó lên mặt Seulgi. "Và chị còn tưởng chúng ta đang tiến triển tốt!"

"Ủa? Gì? Ai biết đâu?" Seulgi đùa, cầm chiếc điều khiển PS4 lên và bắt đầu chọn các lựa chọn trong game và Irene thì thè lưỡi với cô.

"Em chưa bắt đầu trò chơi sao?" Irene hỏi trong hoang mang khi thấy Seulgi chọn phần New Game trong màn hình trang chủ.

"Nope," Seulgi nói, nhấn mạnh âm "p" trong từ. "Không muốn bắt đầu chơi một mình vì chị có thể bỏ lỡ cốt truyện của nó. Em đã nghĩ rằng đây có thể là trò chơi của riêng chúng ta hoặc kiểu như vậy. Chị biết đó, chúng ta chỉ chơi cùng nhau khi cả hai đều rảnh, còn không thì thôi."

Irene im lặng một lúc, cắn cắn môi và Seulgi suýt chút nữa đã nghĩ rằng cô nói gì sai trước khi Irene nhẹ nhàng chạm vai mình vào vai Seulgi.

"Cảm ơn em, Seul." Irene lí nhí, ngồi sát vào Seulgi hơn.

Seulgi giật thót với sự động chạm, xương sống của cô như có một dòng điện chạy qua. Cô cũng chạm nhẹ vào vai Irene.

"Không có gì, Rene."

------------

"Quào, cậu nhìn như chết trôi ý," Wendy bình luận từ đằng sau bàn làm việc, nhặt nhạnh số ghi chép và nhướng mày nhìn bọng mắt nặng trĩu dưới mắt Seulgi. "Đừng nói với tớ cậu lại đi quẩy tối qua nhé...?"

Seulgi lắc đầu, thất bại trong việc nhịn ngáp. "Khồng. Tớ có một buổi chơi game suốt đêm. Tớ ngủ được có 1 tiếng thôi."

Đôi mắt cô bạn thân mở lớn. "Tại sao cậu lại làm chuyện đấy cơ chứ?"

"Lúc đó tớ không mệt tí nào," Seulgi bĩu môi. "Irene thức cùng tớ. Bọn tớ chơi game cùng nhau và chúng tớ không đi ngủ cho đến khi diệt được con boss đầu tiên."

"Cả hai người đều thức muộn?" Wendy hỏi theo kiểu không thể tin được. "Và Irene đâu? Ngủ hả?" Khi nhận được cái gật đầu từ Seulgi, cô ấy nhíu mày. "Vậy cậu làm gì ở đây vậy?"

Seulgi nhún vai. Không phải cô rời khỏi căn hộ mà không có lý do gì mà do có chủ đích (Em ra ngoài một lát, cô viết vậy trên bảng trắng, em sẽ mua ít pizza về cho bữa tối). Sau một tiếng ngủ quý giá, suy nghĩ của cô cứ dạo quanh mãi về Irene và về việc thật là tốt khi có một người bạn cùng nhà bên cạnh mình, giữ cho mình được ấm áp. Bây giờ Seulgi đã biết cảm giác ấy rồi, cô dường như không biết đủ là gì nữa; Irene thậm chí còn quấy rầy giấc mơ của cô.

Được ở chung không gian, chỉ việc ở trong căn hộ cũng khiến đầu óc Seulgi quay cuồng rồi. Cô chưa bao giờ cảm thấy như thế này trước đây; cô chưa bao giờ lại có cảm giác nhung nhớ nhanh đến vậy. Cô phát hiện mình thích những cô gái từ trung học nhưng đây là một trải nghiệm thực sự khác biệt. Seulgi học được rất nhiều điều trong thời gian gắn kết với bạn cùng nhà: đầu tiên, cô thích việc nhìn thấy Irene xung quanh căn hộ và cô yêu những lúc họ trao đổi và sự chú ý mà Irene dành cho cô. Thứ hai, cô cuối cùng cũng hiểu lý do tại sao bụng cô quặn lại khi nghe thấy tiếng ai đó khiến cho Irene thở gấp, rên rỉ hay la hét.

Một cái búng tay trước mặt Seulgi khiến cô tỉnh lại từ trong mộng tưởng.

"Trái đất gọi Seulgi?" Wendy gọi, vẫy vẫy tay trước mắt Seulgi. "Cậu ổn không, bạn hiền?"

"À ừ," Seulgi gật đầu, nuốt khan. Cô đút tay vào túi và thở dài. Đúng vậy. Cô đến tiệm bánh của Wendy là có mục đích.

"Tớ cần, ừm, tớ cần một chiếc bánh cà rốt," Seulgi nói, cắn môi. "Một cái bánh được trang trí dành cho sinh nhật Irene. Chị ấy thường không làm gì để chúc mừng mà cứ để nó trôi qua thôi và nó sẽ vào thứ Sáu tuần này, tớ muốn ít nhất tặng chị ấy loại bánh mà chị ấy thích nhất."

"Chị ấy thích bánh cà rốt?" Wendy ghi lại, nguệch ngoạc trên sổ ghi chép với nụ cười mỉm. "Lựa chọn tốt đó, tớ cũng thích. Cậu hỏi chị ấy à?"

"Ừm, không," Seulgi lí nhí. "Không hẳn? Chị ấy có một bức tường với một đống trích dẫn, cậu biết đấy - ừm, không hẳn tất cả đều là trích dẫn nhưng cậu hiểu kiểu đấy mà. Chị ấy ghi bánh cà rốt với một trái tim to đùng bên cạnh trong cái danh sách có tựa đề Những điều khiến tôi hạnh phúc, nên tớ đoán vậy... Ý tớ là, nếu nó không phải loại chị ấy thích nhất thì nó vẫn khiến chị ấy hạnh phúc, phải không?"

Wendy cười theo kiểu hiểu biết. "Tớ đoán vậy, KangSeul. Cậu biết đấy, ở thời điểm này thì tớ rất muốn gặp người chị Irene này đấy. Tớ cá rằng Joy và Yeri cũng muốn."

"Tớ sẽ giới thiệu mọi người với nhau vào dịp nào đó," Seulgi hứa với cái gật đầu chắc nịch. "Chị ấy thích nấu ăn và nướng bánh giống cậu. Cậu sẽ thích chị ấy cho coi."

"Tớ đoán chắc là vậy rồi," Wendy tốt bụng đồng ý. "Ai khiến cậu lún sâu vào lưới tình như thế này chắc hẳn rất đặc biệt."

Seulgi dừng lại, nhíu mày.

"Rõ ràng như vậy sao?"

Wendy bật cười. "Cậu có vẻ ngoài tương tư y hệt Joy khi con bé gặp Yeri."

Seulgi cúi đầu, đỏ mặt. "Trời ạ... tớ mong chị Irene không nhìn ra..."

"Đừng lo," Wendy nói, dướn người qua quầy để vỗ vỗ vai Seulgi, an ủi. "Nó nhìn hợp với cậu lắm. Chiếc bánh sẽ sẵn sàng cho cậu tới lấy vào thứ Sáu và cậu có thể làm cho chị Irene bất ngờ vào buổi tối. Đừng lo lắng gì hết, và về nhà ngủ đi! Cậu còn có lớp nhảy để dạy vào ngày mai đấy!"

--------------

Vào đêm sinh nhật mình, Irene rời khỏi phòng sau một ngày dài viết lách và thấy tất cả đèn trong căn hộ của cô và Seulgi đều bị tắt. Cô nhíu màu khi cẩn trọng bước tới nhà bếp. Seulgi vừa gõ cửa phòng để gọi cô ra ăn tối đúng không? Vậy tại sao tất cả đèn lại... ồ.

Và Seulgi ở đó, đứng giữa căn bếp với một chiếc bánh cà rốt có dòng chữ Happy Birthday Irene! được trang trí bằng đường trắng và gel hồng, có vài cây nến được thắp lên, làm lu mờ khuôn mặt của Seulgi.

Irene có thể cảm nhận được mắt mình dần ướt khi cô bước lại gần người bạn cùng nhà quá tuyệt vời này. Không thể nào mà một người con gái như thế này lại có thực được. Không ai nên được phép hoàn hảo như thế này. Nhưng Seulgi đây đã vượt qua mọi mong đợi của mọi người, đánh tan bức tường ngăn cách trong Irene như mưa lớn đầy sảng khoái và bão cát đầy dịu dàng.

Cô gạt nước mắt khi Seulgi bắt đầu hát, "Happy birthday to you, happy birthday to you..." với giọng hát trầm ấm, ngọt ngào và du dương của cô ấy, không thể nào một người hoàn hảo như thế này lại có thật được.

Irene thổi tắt những cây nến và Seulgi hào hứng nói với cô.

"Chúc mừng sinh nhật, Irene!"

Irene mỉm cười với đôi mắt ướt đẫm. "Cảm ơn em, Seulgi!"

--------------

"Chị sẽ ra ngoài tổ chức sinh nhật cùng bạn chị vào ngày mai à?" Seulgi hỏi, xắn một miếng bánh cà rốt. Cô đã mong đợi một câu trả lời là đúng vậy, nhưng Irene tiếp tục thách thức mong đợi của cô khi cô gái lớn hơn lắc đầu, miệng đầy bánh, hai má phồng lên như một chú thỏ đáng yêu nhất mà Seulgi từng gặp.

"Không," Irene nói. Cô ấy đặt chiếc dĩa xuống và hai tay bắt đầu cử động một cách đầy lo lắng, Seulgi để ý rằng cô ấy sẽ làm vậy khi có điều do dự muốn nói. "Chị đang tự hỏi liệu chúng ta có thể chơi Final Fantasy XV vào ngày mai không? Chị... chị thực sự thích cốt truyện buổi chơi hôm trước và sẽ rất tuyệt nếu chúng ta tiếp tục bởi vì chúng ta không có thời gian nào khác vào tuần này - nhưng em không phải đồng ý nếu em không chơi được hay không thích đâu! Nhưng chị đã rất vui khi chơi với em vào cuối tuần trước, nên..."

"Em cũng rất vui mà!" Seulgi cảm nhận thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn và cô nắm bàn tay đang đầy mồ hôi của mình lại khi gật đầu liên tục. "Hãy chơi cùng nhau đi!"

-------------------

Mọi chuyện tiếp tục như vậy. Họ không đi quanh nhau như người lạ nữa, không hề. Seulgi vẫn viết tin nhắn cho Irene trên chiếc bảng trắng và Irene vẫn tìm được sơ hở và phản bác lại bằng chính từ ngữ của cô. Seulgi vẫn mua đồ ăn về và để phần Irene mỗi khi cô nhà văn ra ngoài muộn gặp biên tập của mình hoặc khi cô gái lớn hơn đi gặp mặt bạn về muộn. Irene vẫn dọn dẹp xung quanh căn hộ khi Seulgi không có ở phòng.

Ngoại trừ, Irene dậy sớm hơn để gặp Seulgi trước khi cô đi tới phòng tập nhảy, họ sẽ nói về lịch trình của mình vào bữa sáng. Họ dành nhiều thời gian hơn cho nhau. Seulgi tìm ra một chiếc thư viện mới mở cách nhà họ vài tòa nhà và mời Irene đi tới đó cùng cô. Irene thì nghe được tin sắp có một cái lễ hội về video game chuẩn bị diễn ra ở trong thành phố và kiếm được vé vào cửa thậm chí trước khi Seulgi mở miệng ra hỏi. Họ cười với nhau về tất cả mọi việc trong cuộc sống bình thường, như về việc Seulgi sẽ nhảy nhót cùng chiếc máy hút bụi khi dọn dẹp nhà, hay như Irene sẽ rap theo mấy bài hát của boygroup khi rửa bát đũa, sử dụng một chiếc thìa nào đó làm mic.

Và họ cũng làm nhiều điều khác cho người kia. Khi Seulgi nhận được lời đề nghị từ SM Entertainment để biên đạo cho một đĩa đơn của nhóm nhạc nữ mới của họ, Irene là người đầu tiên mà Seulgi gọi để thông báo, và Irene sẽ hét lên đầy phấn khích cùng cô và nhảy lên nhảy xuống. Ngày hôm đó, Irene đến đón Seulgi từ chỗ làm và đi ăn cùng nhau ở quán sushi yêu thích của Seulgi.

Irene bàn bạc thành công được một thỏa thuận cực hấp dẫn với bên nhà xuất bản và Seulgi ở đó để ôm chặt Irene trong khi cô gái lớn hơn thì sụt sùi trong niềm hạnh phúc. Lần này, là Seulgi đón Irene ở tòa nhà và họ cùng nhau đi bộ tới một khu chợ truyền thống, Seulgi khẳng định rằng cô sẽ trả cho bất cứ đồ ăn nào Irene thích.

Nhưng phần tuyệt vời nhất là vào 4h sáng, khi cô say sưa chơi game ở phòng khách, cơn mất ngủ thực hiện hết chức năng của nó, Seulgi không tuyệt vọng mong có ai ở bên cạnh để xem cô chơi và đạt được hết các thành tích nữa. Thay vào đó, Irene ngả đầu vào vai Seulgi, nhiệt tình xem người bạn cùng nhà này tập trung vào game, thậm chí còn hỏi Seulgi dạy cô ấy chơi nữa. Seulgi không nghĩ cô sẽ bao giờ chán việc vươn người tới để chỉ cho Irene cách di chuyển nhân vật xung quanh hoặc chỉ để chỉnh tư thế cho cô ấy để ngắm bắn - bởi vì đó là cớ để cô được gần hơn với Irene, để chạm vào Irene, được ở bên Irene. Và Seulgi thì không bao giờ chán Irene.

Thứ Bảy trở thành ngày của Irene và Seulgi và nó chính thức trở thành ngày ưa thích của Seulgi trong tuần.

Vậy là, mọi chuyện tiếp tục như thế này.

------------------

Cho đến khi nó không còn như thế nữa, vì một lý do nào đó.

Chuyện bắt đầu vào một ngày thứ Hai ngẫu nhiên, khi Seulgi ăn bữa sáng một mình lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dường như vĩnh viễn, viết một thông điệp trên bảng trắng (chị rất xinh đẹp cho dù họ nói gì đi chăng nữa) và không có lời hồi đáp nào từ phía Irene khi cô quay lại vào buổi tối.

Cô không nhìn thấy Irene ở nhà vào tối hôm đó và đó là điều buồn cười biết bao, bởi vì Seulgi vừa nhận ra đây là mái ấm của cô. Irene đã biến căn hộ của họ không còn là "căn hộ" nữa mà là "nhà của họ". Seulgi thích nghĩ rằng cô cũng khiến Irene cảm thấy như vậy - nhưng đây chỉ là giả thuyết của cô mà thôi, kiểu vậy.

Ngoại trừ việc bây giờ, giả thuyết của Seulgi bị đánh tan bởi vì vào thứ Ba, mọi chuyện rõ ràng là Irene đang tránh cô như tránh tà.

Giống như vài tháng vừa qua chưa từng xảy ra vậy.

Những buổi sáng với bữa sáng cùng nhau, nhưng tối kể cho nhau nghe về một ngày của mình, những lần dạo bộ quanh thành phố, và cả những tối thứ Bảy chơi game cùng nhau tan biến như một giấc mơ. Mối quan hệ tốt đẹp mà họ cất công xây dựng không giống như bị sụp đổ. Không, thay vào đó, nó như kiểu chưa từng có vậy.

Irene ngay ở đó - theo nghĩa đen - ngay trong căn phòng phía bên kia hành lang (Seulgi biết được cô ấy ở trong đó), nhưng với Seulgi, giống như thể Irene chưa bao giờ xuất hiện vậy. Và điều đó khiến Seulgi cảm thấy nôn nao. Mười lần tệ hơn lúc say xe.

Cơn quặn đau trong dạ dày của cô chỉ trở nên tệ hơn khi cả tuần cứ thế trôi qua. Và Irene thì không có ở đây để khiến cô cảm thấy tốt hơn.

Vào thứ Sáu, Seulgi cảm thấy như bị ốm. Ốm đau và yếu ớt. Cô không thể cố ra khỏi phòng mình được; cô không muốn nhìn thấy cánh cửa đóng kín phía bên kia căn hộ, với dòng chữ Irene Bae uốn lượn. Vì vậy, cô gọi tới phòng tập nhảy và báo ốm (cô còn không biết làm cách nào mà cô có thể bình tĩnh mà thực hiện được cuộc gọi đó) và ở trong phòng cả ngày.

Cả buổi sáng cô trải qua với việc ôm đầu gối, tự hỏi mình trong im lặng mình đã làm gì sai?

Đến buổi chiều, Seulgi quyết định đắm chìm trong thế giới hội họa, cố gắng không nghĩ ngợi về Irene nữa.

"Quá đủ với việc không nghĩ về chị ấy nữa," Seulgi tự lẩm bẩm với mình vài giờ sau đó, đứng lùi ra sau để quan sát công việc của mình. (Cô ngạc nhiên khi mình vẫn có thể mỉa mai mình được, kể cả trong tâm trạng như thế này. Cô đoán là do vị đắng trong miệng mình điều khiển.)

Seulgi đã vẽ một con gấu đẩy xích đu cho một con thỏ được gắn liền với một cành cây, nền là màu hồng và cam của hoàng hôn.

Quá đủ với việc không nghĩ về Irene nữa rồi.

-----------------------

Tối thứ Sáu đó, trời mưa bão. Seulgi thì không quan tâm tới nó lắm nhưng cô biết rằng Irene ghét tiếng ồn to. Trong tâm trí của cô, cô tự hỏi cô gái lớn hơn có đang bị tiếng sấm dọa sợ không.

Cô vừa xoay người chuẩn bị đi ngủ khi cửa phòng cô bật mở, làm cho Seulgi bật dậy, mắt mở to khi ngồi thẳng trên giường.

Đột nhiên, một cơ thể khác lao về phía cô, đôi tay ôm chặt eo cô.

Đó là Irene trong bộ pyjama thường ngày của cô ấy, đôi mắt ươn ướt và đang run rẩy.

"Chi xin lỗi!" Irene nức nở trong lòng Seulgi và cô gái trẻ hơn nhẹ nhàng lắc đầu. "Chị rất, rất xin lỗi!"

Seulgi không biết lý do tại sao Irene lại tránh mặt cô suốt tuần qua. Cô cũng chẳng biết có gì đang diễn ra trong đầu Irene lúc này đây. Cô chỉ biết rằng cô gái mà cô yêu đang sợ hãi và cô đơn. Điều cô biết đó là cô rất yêu Irene và sẽ làm tất cả để có được cô ấy trong vòng tay của mình.

"Không sao mà, Irene," cô nhẹ nhàng nói. Seulgi cũng tự hỏi liệu ngày mai Irene có quay lại với việc tránh mặt cô nữa không.

"Có sao mà!" Irene thở dốc, lùi người lại khỏi Seulgi, đôi mắt đỏ bừng. "Seulgi, em biết rằng chị đang tránh mặt em! Em biết chị đang làm vậy, và điều đó khiến em bị tổn thương!"

Seulgi nhún vai, cười rạng rỡ. "Nhưng chị đang ở đây rồi."

"Tại sao em lại hoàn hảo như vậy!" Irene lớn tiếng, đôi tay vò đầu trong bực bội. "Trời ơi, Seulgi, em không... em không hiểu được..." Giọng Irene nhỏ dần và biến thành lời thì thầm, cánh tay cũng buông thõng xuống.

Seulgi bắt lấy tay của Irene.

"Vậy thì nói cho em biết đi," cô xoa nhẹ tay và lúc đó cô mới nhận ra Irene đang run rẩy đến mức nào. "Em không muốn mãi trốn tránh, Irene. Nói cho em biết chuyện gì xảy ra để chúng ta có thể giải quyết nó."

"Seulgi à, chưa bao giờ là em làm sai cả," Irene nói, giọng vỡ vụn. "Nếu có ai cần phải thay đổi điều gì, đó phải là chị."

Seulgi gật đầu. "Được rồi... Vậy hãy bắt đầu giải quyết đi. Giúp em hiểu vấn đề đi."

Irene suy nghĩ và khóe môi hơi cong lên một cách đầy ngại ngùng nhưng có vẻ sẵn sàng. "Được rồi. Chị chỉ..." Cô ấy dừng lại. "Chị là một nhà văn. Chị chưa từng trải qua cái kiểu tình yêu mà các tác giả khác viết và chị muốn điều đó. Chị đã rất ghen tị. Vậy nên chị tới những quán bar mỗi cuối tuần với bạn bè và đưa một người lạ về nhà bởi vì chị muốn trải qua cảm giác khi thời gian ngừng trôi, trái tim rung động, một tình yêu ấm áp giống như những tiểu thuyết tình cảm trên giá sách của chị. Nhưng chị không tìm được... ít nhất là không phải với những người xa lạ chỉ muốn chị bởi vẻ ngoài."

Irene run rẩy, cố ngước lên để nhìn thẳng vào mắt Seulgi.

"Chị dừng việc đi tới bar và dừng việc đưa người khác về nhà bởi vì chị bắt đầu cảm thấy những điều đó ngay tại căn hộ của mình. Ngoại trừ việc nó không phải cảm giác như có bướm bay xung quanh bởi hormone hay gì đó mà người bình thường cảm thấy, nhưng trời ạ, Seulgi! Em khiến chị cảm thấy rung động! Em khiến chị cười với những lời nhắn trên bảng, em khiến chị rung động khi em nhìn chị, và Seul, khi em chăm sóc chị, nói ấm áp thì không đúng. Nó giống như lửa trong rừng vậy, mọi thứ bốc cháy xung quanh chị nhưng chị lại không muốn di chuyển. Và những rung động và ngọn lửa trong rừng... làm chị sợ, Seul."

Seulgi nhìn Irene đầy hoảng hốt. "Em làm chị sợ?"

Đôi mắt Irene mở lớn và cô ấy liên tục lắc đầu tỏ vẻ phản đối.

"Không! Không! Không phải em! Vĩnh viễn không phải em, Seul, không bao giờ! Em hoàn hảo đối với chị và em sẽ mãi như vậy," Irene nhanh chóng khẳng định, vươn tay ra kéo Seulgi lại gần với cô ấy, bàn tay quấn quít trên tay Seulgi. "Chị chỉ là chưa bao giờ tưởng tượng được chị sẽ có trải nghiệm thời gian trôi qua nhanh như vậy xung quanh chị, bởi vì chị chỉ muốn dành nhiều thời gian hơn nói chuyện với em. Nhưng còn hơn cả vậy. Em... em khiến chị cảm thấy những điều không thể hiểu và không thể miêu tả ra thành lời được, và chị là một nhà văn! Chị đáng lẽ ra phải tìm ra một cách miêu tả sinh động và hoàn hảo cho mọi thứ! Bỗng dưng không tìm ra được từ ngữ nào để miêu tả cảm nhận khiến chị có chút sợ hãi." Irene nở nụ cười khi thấy cảnh tượng Seulgi khúc khích cười, mắt vẫn còn ướt đẫm nước mắt.

"Điều đó đáng sợ, hoảng loạn, sợ hãi,... và khó chịu, và chị không biết phải làm gì cả. Chị thực sự đã phát hoảng! Vậy nên chị đã trốn tránh," cô gái lớn hơn đau khổ nói và Seulgi nhíu mày, ngồi sát hơn với Irene, ôm cô ấy vào lòng. Irene rùng mình nhưng cũng vòng tay qua cổ Seulgi và vùi mặt vào vai cô, "và chị quyết định trốn tránh 1 tuần để xem liệu cảm giác của mình có sai không."

"Có phải chúng sai không?" Seulgi hỏi, hơi nghẹn lại trong cổ họng khi chờ đợi đáp án từ Irene.

"Tất nhiên là không phải rồi," Irene nhẹ nhàng nói, dụi mũi vào làm da mịn màng của Seulgi. "Chẳng có thứ gì mạnh mẽ như vậy có thể sai được. Chị nhớ em ngay cả khi nằm trên giường ban đêm, Seul, và em thì ngay cánh cửa bên kia. Chị cần em, Seulgi, và chị biết không có điều gì có thể ngụy biện cho hành vi của chị suốt cả tuần vừa rồi, nhưng..."

Irene hít một hơi thật sâu. "Chị đang trong tình yêu cực kỳ sâu sắc đến mức không thể miêu tả được bằng lời và không thể phủ nhận được với em, Kang Seulgi."

Và Seulgi có thể cảm nhận được nụ cười nở rộng trên mặt mình, không thể dừng lại được khi cô đang rất hạnh phúc với thiên thần xinh đẹp trong vòng tay mình. Nó chỉ mở rộng ra thêm khi cô thấy Irene cũng đang lặp lại hành động như cô.

Với một tiếng hú đầy phấn khích, Seulgi đứng bật dậy khỏi giường, kéo Irene với cô và quay cô gái lớn hơn vòng vòng. Khi Seulgi dừng lại, Irene bật cười với tất cả niềm hạnh phúc và quặp chân quanh hông Seulgi để tránh mình bị ngã. Seulgi giữ Irene trong vòng tay mạnh mẽ của mình và Irene nghĩ cô sẵn sàng để chết chìm trong sự ấm áp này.

"Seulgi!" Irene cười, bàn tay ôm lấy má của người thương. Cô ấy cúi xuống, chạm trán mình với Seulgi để thì thầm một cách chân thành, "Chị yêu em."

"Em cũng yêu chị," Seulgi thở ra với phấn khích. Irene yêu mình. Irene yêu mình! "Em nhiều chị nhiều lắm Irene!"

Và Irene không thể ngừng cười được, cô ấy vươn người ra và chạm môi mình vào môi Seulgi cho một nụ hôn nồng nhiệt. Giống như ngọn lửa trong rừng vậy.

----------

"Là Juhyun," Irene thầm thì vào làn da của Seulgi, trải những nụ hôn xuống cổ cô.

"Gì cơ?" Seulgi thở dốc, tự cảm thấy khó mà tập trung được khi nắm chặt lấy ga giường trắng bên dưới.

"Juhyun," Irene nói lại một lần nữa, dướn người lên để hôn Seulgi. "Tên thật của chị."

"Juhyun!" Seulgi lặp lại và Irene đỏ mặt vì giọng điệu vui vẻ của Seulgi trước khi kéo cô vào một nụ hôn khác.

-------------

"Juhyun!" Seulgi gọi lên khi cô chạm ngưỡng thiên đường và Irene cũng run rẩy theo khi họ dán chặt vào với nhau, da chạm da. Tên thật của cô ấy chưa bao giờ nghe ngọt ngào như thế này, cô muốn nghe Seulgi gọi nhiều lần nữa.

Cô là người có nickname đặt theo một nữ thần, nhưng Irene dùng cả đêm nay để thờ phụng nữ thần riêng của cô.

-----------------

Họ thức dậy vào sáng hôm sau với tứ chi quấn vào nhau và điện thoại của họ thì rung liên hồi. (Vào thời điểm nào đó lúc nửa đêm, trước khi họ ngất đi vì kiệt sức, Irene nhớ mang máng cô đã mặc chiếc áo phông oversize của Seulgi và Seulgi thì chìm vào giấc ngủ với chiếc áo của cô.)

Irene nằm trong lòng Seulgi, gác đầu lên phần cổ dưới cằm của cô ấy và khẽ cựa quậy khi nghe thấy tiếng ồn. Cô ấy chớp chớp mắt và hơi nhổm dậy để kiểm tra xem lũ bạn của cô nhắn tin về vấn đề gì, Seulgi thì ôm cô chặt hơn.

"Đừng màaaaaa..." Seulgi lầm bầm khi dụi mặt vào tóc Irene, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. "Lơ nó đi. Là em thì em sẽ làm thế."

Irene khúc khích cười, cô nghiêng đầu để đặt một nụ hôn lên xương hàm của Seulgi.

"Có thể là việc quan trọng mà," Irene nói và Seulgi không làm được gì khác ngoài mềm lòng, thả lỏng vòng tay mình ra để cô gái kia có thể cử động được.

"Rồi sao?" Seulgi hỏi ngay sau 5 giây khi cô nhìn thấy Irene mở khóa điện thoại và đảo mắt ngán ngẩm. Cô cố ngồi dậy, di chuyển đến chiếc bàn ở bên, cầm điện thoại lên và nhảy lên giường, kéo Irene lại gần mình. "Có phải chuyện quan trọng không?"

"Tất nhiên là không rồi," Irene nói, ngả đầu vào vai Seulgi. "Yongsun và Byulyi mời chị qua quán bar mới mở gần đây để gặp mặt."

"Thật sao?" Seulgi hỏi, lười nhác vòng tay qua người Irene, tay cầm điện thoại của cô ngang tầm mắt trước khi liếc cô gái lớn hơn với một nụ cười nhếch mép. "Trùng hợp làm sao. Bạn em cũng hẹn em đi chơi này."

Irene cười lớn, quay người lại, đôi tay vòng qua cổ Seulgi một cách đầy sở hữu. Trán họ cụng vào nhau và Irene chạm mũi cô vào mũi Seulgi. "Vậy là tối nay chúng ta đi chơi hả?"

Seulgi nhe răng cười một cách vui vẻ.

"Em đoán vậy."

-----------------------------

Không hề xạo, nhìn thấy bạn bè Seulgi làm ầm nhóm chat lên vì cô đồng ý ra ngoài quá dễ dàng khá là thú vị (Tất cả những gì cô gửi đi là "Được thôi, tớ sẽ ra ngoài tối nay", và cả nhóm như vỡ òa. "CHỜ ĐÃ, chị thực sự nghiêm túc hả KangSeul???" "CÓ CHẮC ĐÂY LÀ CHỊ ẤY KHÔNG VẬY???" "Seulgi, nếu cậu không confirm rằng cậu thực sự sẽ đến với một câu khẳng định với đầy đủ chủ ngữ và vị ngữ và dấu câu, tớ sẽ tới nhà cậu để điều tra ngay đấy."

Irene thực sự được cười thả ga khi đọc được. ("Điều này thực sự cho thấy em ra ngoài thường xuyên đến mức nào đấy, Seul." "Chị yên lặng đi." "Khiến chị im lặng đi." "Rất sẵn lòng.")

Đó là câu chuyện về việc Seulgi đến đây thế nào, cô ngồi ở một chiếc bàn lớn trong quán bar, tỉnh rượu một cách vui vẻ, đùa giỡn với Wendy, Joy và Yeri và một số bạn đại học mà Seulgi chưa gặp kể từ khi tốt nghiệp vào năm ngoái. Seulgi phải thừa nhận rằng cô đang tận hưởng buổi gặp mặt này một cách vui vẻ. (Vì thật lòng mà nói, đây giống như một buổi họp lớp thì đúng hơn.) Cô đang cười nói suốt cả buổi với Mijoo và YooA, hai người bạn cùng chuyên ngành vũ đạo với cô nhưng làm việc ở phòng tập khác thì Wendy đứng lên và chào đón vài người đi tới.

"Tiền bối Moonbyul!" Cô ấy gọi lớn, át đi tiếng ồn. Với cài tên này, Seulgi quay lại nhìn ngay lập tức.

Cô nàng tóc vàng tiến tới chiếc bàn một cách hào hứng, một cô gái khác theo ngay sau, nắm tay Moonbyul.

"Chị không biết mấy đứa tụ tập ở đây đấy." Moonbyul cười toe toét, đứng đằng sau Seulgi và đưa tay vò đầu cô. "Chào nhóc! Lâu lắm rồi nhỉ!"

Mọi người cười lớn và Seulgi giả vờ rên rỉ. Trong cả nhóm, cô chắc chắn là người thân thiết nhất với người chị tóc vàng này, Moonbyul thậm chí còn gọi Seulgi là "người thừa kế tinh thần" của cô ấy.

"Em chả nhớ chị chút nào đâu, Byul." Seulgi thè lưỡi và Moonbyul cũng đáp trả lại y như vậy.

Cô gái tóc nâu bên cạnh Moonbyul khúc khích cười. "Chị đoán đây là Seulgi trong truyền thuyết mà chị đã nghe Byul kể rất nhiều?"

Seulgi gật đầu, hài hước đưa tay lên chào kiểu quân đội. "Chính là em, tòng phạm của Byul."

"Cô khiến tôi như một kẻ chuyên làm chuyện xấu trong thời kỳ cầm đầu mấy cô vậy." Moonbyul đảo mắt, di chuyển tới bàn của những cô gái đang khúc khích cười. "Mọi người, đây là bạn gái của chị, Solar. Solar, đây là những đứa trẻ quý giá dưới trướng của em khi còn là sinh viên năm cuối. Bọn em từng nhiều lần bị bắt làm mấy trò trẻ trâu nhưng dù sao thì vẫn là mấy trò vui nhất."

"Sao chị không thấy bất ngờ nhỉ." Solar cười, đặt tay lên vai Moonbyul.

"Bọn em chỉ nghe theo lời chị thôi mà, tiền bối." Yeri líu lo và Moonbyul giả vờ đánh cô gái thấp hơn.

"Hai chị đi một mình hả?" Wendy hỏi và Moonbyul lắc đầu.

"Không, có một vài người nữa. Bọn chị đặc biệt đến cùng bạn thân của Solar thời đại học. Nhắc mới nhớ, Sol, chị ấy đâu rồi? Chị ấy vừa ở đây vài giây trước thôi mà..." Moonbyul nhíu mày và nhìn ngó quanh quán. Sau đó, cô nhún nhún vai. "Chắc hẳn là chị ấy lại bị tán tỉnh bởi mấy người xung quanh rồi. Ồ kia kìa. Chính xác, lại bị tán tỉnh rồi."

Seulgi thực sự cố gắng không bật cười khi nhìn theo hướng nhìn của Moonbyul và thấy không ai khác ngoài Irene ngồi ở đó. Cô gái lớn hơn nhìn có vẻ xin lỗi (như kiểu 1% thôi) khi từ chối một người khi họ dường như đang cố mời cô ấy một ly rượu. Có vẻ như lời từ chối thổi bay luôn tự trọng của anh chàng đó luôn rồi. Seulgi có thể cảm thấy niềm tự hào căng tràn trong lồng ngực.

"Tội nghiệp." Solar nói nhưng không có tí nào gọi là tội nghiệp trong giọng của cô ấy cả. "Không có chút cơ hội nào luôn. Juhyun đã từ chối tất cả mọi người cả tháng nay rồi."

"Em sẽ thử một lần." Seulgi nói mà không suy nghĩ gì cả và khi cô nhìn mọi người sau khi rời ánh mắt khỏi Irene, tất cả bạn bè của cô đều tròn xoe mắt nhìn. "Sao?" Cô hỏi, thực sự thấy khó hiểu bởi biểu cảm của bạn bè mình. "Mọi người nghĩ tớ không ghi điểm được à?"

"Không." Joy ngây người và Seulgi thì nheo mắt lại. Dưới ánh nhìn của Seulgi và Wendy, Joy giơ tay lên đầu hàng. "Em xin lỗi vì nói ra sự thật. Chị Seulgi yếu đuối trước con gái. Và, nó kiểu như sự thật hiển nhiên ý: như nước thì ướt, bầu trời màu xanh và Kang Seulgi không thể nói chuyện được với gái xinh."

"Em đánh giá thấp chị rồi." Seulgi bình tĩnh nói làm cho Moonbyul bật cười, cô ấy đánh nhẹ vào lưng cô.

"Để xem em làm được gì, Seulgi."

Seulgi đảo mắt, quay lại phía Irene. Với một nụ cười chiến thắng trên mặt, cô gọi to cô gái kia.

"Người lạ ơi!"

-----------------

Như thể đã biết trước, Irene ngay lập tức quay lại phía tiếng gọi, nở một nụ cười, cô bước tới chỗ của bạn cùng nhà. Seulgi há hốc mồm khi cô nhận ra Irene đang bước đi và đánh hông hơi quá so với mọi khi cô ấy tới gần chỗ mình. (Đó là một cảnh tượng quá nóng bỏng đối với Seulgi.)

"Chúng ta gặp nhau rồi sao?" Irene đùa, nhìn thẳng cô gái đang bị hớp hồn ở chiếc bàn cùng với những người bạn của mình. Cô ấy đưa tay chạm vào tay Seulgi và kéo cô đứng lên. "Em có vẻ hơi lùn đấy, người lạ."

Seulgi bật cười, ngay lập tức đưa tay vòng qua eo Irene và kéo cô ấy lại gần, gần tới nỗi lồng ngực của họ chạm vào nhau. Irene cười khúc khích và cảnh tượng quán bar và bạn bè của họ mờ dần. Chỉ có Seulgi và Irene cùng nhau, quấn nhau như cặp đôi mới cưới, như thể họ đang an toàn ở trong bốn bức tường căn hộ của họ.

"Hyunie, em đồng ý với chị, nhưng vậy thì cả hai chúng ta sẽ đều sai."

"Chị chỉ nhận lời xúc phạm dưới hình thức lời khen thôi, Seul."

"Wow! Chị lùn quá này!"

Irene là người chịu thua trước, chủ yếu là bởi vì Seulgi đã giả vờ bắn cô với khẩu súng bằng tay và tiếng cười của cô bật ra khỏi lồng ngực. Seulgi không thể ngưng việc cười một cách ngu ngốc và cô ấy rướn người qua, nuốt hết tiếng cười của Irene với đôi môi của mình và người yêu của cô cũng sẵn lòng đáp trả, tiến người lại gần hơn với Seulgi. Seulgi có thể hôn Irene mãi mãi. Với mỗi nụ hôn, họ đều cảm thấy như thời gian đang kéo dài mãi (trái tim cô vẫn đặp như thể cô đang chạy đường dài mà không có hồi kết) và đó là theo nghĩa tốt.

-----------

Khi họ rời khỏi nụ hôn, tất cả mọi thứ lại như vỡ tung, và điều đó thật buồn cười.

"CHỜ ĐÃ!" Joy gần như không tin nổi, cô ấy đứng bật dậy, tay mở rộng và làm động tác time out trong thể thao. Tất cả mọi người im lặng. "CHỜ CMN ĐÃ. CHUYỆN QUÁI GÌ VỪA XẢY RA VẬY?!"

Seulgi thở dài, kéo Irene lại gần cạnh mình, nhìn cô với ánh mắt đầy trìu mến và đầy tình yêu.

"Đây là bạn cùng nhà với tớ, Irene, người mà cũng vừa trở thành bạn gái tớ."

Irene cảm thấy trong lòng rung động khi cô nghe thấy danh nghĩa mới từ miệng Seulgi lần đầu tiên. Những rung động mà cô biết rằng mình rất thích.

Và tất cả mọi thứ lại hỗn loạn. (Đó là một điều kỳ diệu khi họ không bị đuổi cổ ra khỏi quán bar.)

Họ tuôn ra những câu hỏi từ hai phía:

"Tớ thề, cậu bảo chúng tớ rằng cậu và Irene chưa bao giờ nói chuyện?"

"Bỏ qua chuyện đó đi, nhưng làm thế nào chị có thể tán được một người như chị ấy? Quyến rũ chị ấy bằng sự vụng về của chị à?"

"Tại sao chúng em chưa bao giờ gặp chị ấy vậy? Chúng em là bạn thân của chị cơ mà KangSeul!"

("Ừ, tớ cũng đang cố tìm ra lý do tại sao đây..." Seulgi lí nhí, vùi mặt vào mái tóc của Irene.)

Và:

"Đây là lý do chị luôn từ chối nói tên bạn cùng nhà của chị với bọn em sao? Em biết em ấy, Irene! Em ấy như thể em gái ruột của em vậy!"

"Được rồi, nhưng đây là lý do mà cậu ngừng tham gia với bọn tớ tới các quán bar hả? Vì cậu chưa bao giờ cho chúng tớ một lý do chính đảng cả."

("Chờ đã, chị dừng ra ngoài vào thứ Bảy cả mấy tháng trước rồi." Seulgi lẩm bẩm và Irene đỏ bừng mặt. "Có thể là do chị đã thích em từ lúc đó rồi chăng." Irene nói và Seulgi cảm thấy như mình sắp bùng nổ vì hạnh phúc.)

Và như vậy, đó là một buổi tối thứ Bảy, và Seulgi không ở nhà để chơi tựa game quen thuộc cùng Irene như mọi tuần (họ vẫn chưa chơi xong Final Fantasy XV nhưng không sao cả, họ có đầy thời gian cùng nhau.) Thay vào đó, Seulgi ở trong một quán bar, nói chuyện cùng bạn bè, những người trở thành gia đình thứ hai của cô. Cô gái quan trọng nhất của cô đang ngồi vui vẻ trên đùi cô, bởi vì quá nhiều người và Seulgi đơn giản là thích thân mật với Irene. Irene thích thú đặt những nụ hôn lên trán Seulgi như thể không có ai đang nhìn họ và Seulgi cảm thấy ấm áp như ngọn lửa cháy trong rừng vậy.

Mọi chuyện diễn ra như vậy, và Seulgi không muốn nó thay đổi một chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com