Chương 12: Rượu thật sự quá đáng sợ.
Trần Phong nhìn chằm chằm vật nhỏ này không chớp mắt.
Ngay giờ phút này, Trần Phong rốt cuộc mới trông thấy rõ dáng vẻ của nó trông như thế nào.
Nó có bộ lông trắng mịn không tì vết, đôi cánh đen nhánh mềm mại, dưới thân hình tròn múp mềm như bông có các chân ngắn ngủn, móng vuốt tí hon đầy lông tơ xù xù, làm người ta không nhịn được muốn ôm lấy nâng niu, nó cũng cực kỳ phối hợp, không chạy trốn không nhúc nhích, cuộn tròn ở trong lòng Trần Phong, mặc hắn vuốt ve nhào nặn..
Giống đôi mắt của Vương Tử, đôi mắt nó đẹp lộng lẫy như hồng ngọc, có thể là bởi vì buồn ngủ, ánh mắt không sắc bén như Vương Tử, lông mi khẽ chớp chớp, trong đôi mắt xinh đẹp lại mang theo vẻ lười biếng muốn ngủ.
Trần Phong gần như quên mất mình muốn làm gì, hắn cứ cầm vật nhỏ, đứng bất động tại chỗ, bóp bóp móng vuốt nhỏ, lại nhéo nhéo cái đuôi con con.
Khi chạm đến đuôi, vật nhỏ có vẻ hơi khó chịu, mắt nó mở to, cơn buồn ngủ biến mất ngay lập tức, nó vặn vẹo người, dường như không muốn cho người ta chạm vào đuôi của nó, nhưng lại tham lam muốn được Trần Phong ôm, bỏ thì thương vương thì tội, lưỡng lự ngước nhìn Trần Phong với vẻ mặt vừa khó xử vừa đáng thương.
Nhìn thấy bộ dạng đó của nó, Trần Phong không muốn trêu chọc nó nữa, hắn vội vàng bỏ tay ra khỏi đuôi, vuốt vuốt lưng nó trấn an, nó mới thả lỏng trở lại.
Ngay khi Trần Phong cố gắng dìm toàn bộ lòng bàn tay vào bộ lông của nó, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ của Tề Điềm Duyệt.
Trần Phong vội vàng ôm nguyên hình của tiểu Vương Tử vào lòng, mở cửa phòng ngủ trốn vào trong.
Trần Phong bây giờ mới nhận ra đã sắp sáng rồi, vật nhỏ ôm trong lòng hình như có chút buồn ngủ, lúc này đã vào phòng ngủ, Trần Phong ôm vật nhỏ cùng nhau nằm trên giường, nâng vật nhỏ lên trước mặt, nhìn chằm chằm vào nó không chớp mắt.
Vật nhỏ dường như vô cùng thèm muốn hơi thở của Trần Phong, lại có vẻ không bằng lòng với khoảng cách xa như vậy, liền tránh thoát hai tay hắn, lao cả người vào trong lòng ngực của Trần Phong.
Trần Phong mỉm cười, chiều theo ý nó, ôm chặt nó vào lòng. Đúng lúc này, cửa phòng ngủ của Trần Phong bị gõ hai lần. Trần Phong cau mày, kéo chăn bông mỏng bên cạnh lên, che kín vật nhỏ trong lòng.
Trần Phong nhìn ra ngoài cửa hỏi: "Ai?"
"Chú, là cháu." Giọng nói nhẹ nhàng của Tề Điềm Duyệt từ ngoài cửa truyền đến.
Trần Phong: "Muộn như vậy, cô có chuyện gì sao?"
Tề Điềm Duyệt cẩn thận đẩy cửa vào: "Cháu muốn đi tắm nhưng không hiểu sao lại không có nước nóng."
Trần Phong liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, hỏi: "Bốn giờ sáng đi tắm à?"
Tề Điềm Duyệt vuốt tóc ra sau tai, nhỏ giọng nói: "Cháu không ngủ được."
Cô ngẩng đầu lên nhìn Trần Phong, vẻ mặt vô tội đáng thương, nức nở: "Hôm nay xảy ra mấy chuyện như vậy, cháu sợ lắm,... cháu... cháu có thể ngủ với chú được không?"
"Không." Trần Phong đáp.
Tề Điềm Duyệt mặt đỏ bừng, cúi đầu, nhỏ giọng 'Dạ.' một tiếng rồi chậm rãi đóng cửa lại.
Ổ khóa cửa ở nhà đã hỏng, Trần Phong vốn cứ nghĩ rằng ổ khóa cửa bị hỏng cũng không sao, nhưng bây giờ đột nhiên muốn tìm người sửa ngay lập tức.
Nhìn thấy cửa đã hoàn toàn đóng lại, Trần Phong chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Hắn vén chăn bông lên, nhìn xuống vật nhỏ trong tay mình, sờ nhẹ lên đầu nhỏ, nói: "Cũng may."
Vật nhỏ ngẩng đầu lên, nghiêng đầu, không hiểu gì chớp mắt.
"Cũng may là cậu nhỏ như vậy."
Nếu lớn hơn, chăn bông mỏng manh có thể sẽ không che được.
Vật nhỏ có vẻ không thích từ "nhỏ" lắm, không phục mà hừ một tiếng, khuôn mặt phồng phồng đỏ lên vì tức giận.
Trần Phong nhịn không được buồn cười, cố tình trêu thêm, lại gần vừa dùng trán cụng cụng đầu nó vừa nói: "Vật nhỏ, vật nhỏ, vật nhỏ."
Vật nhỏ tức giận thở phì phì nhìn chằm chằm Trần Phong, ngay sau đó, chỉ thấy một tầng ánh sáng vàng lóe lên, vật nhỏ trong tay Trần Phong đột nhiên biến thành một người.
Một người, trần truồng, không mảnh vải che thân.
Lưng xù xù mềm mại mà Trần Phong vẫn đang vuốt ve trong một giây đã biến thành vòng eo mịn màng của thiếu niên.
Và môi hắn, đang chạm vào trán cậu.
Trần Phong sững người.
Sai trái hơn nữa, cửa phòng ngủ không khóa, lại đột nhiên bị đẩy ra.
"Nhân tiện, chú ơi, cháu muốn hỏi vị linh sư họ Vương kia đi đâu..."
Giọng Tề Điềm Duyệt càng lúc càng nhỏ cho đến khi im bặt.
Cô đã thấy gì?
Trần Phong nằm ở trên giường, trên người đắp chăn bông mỏng, trong chăn mỏng rõ ràng còn một thiếu niên đang nằm.
Bắp chân mịn màng của cậu vươn ra khỏi tấm chăn mỏng, tấm chăn mỏng bị động tác của thiếu niên làm trượt xuống, để lộ bờ vai trần.
Cậu không mặc gì cả.
Như cảm nhận được hơi thở lạ, thiếu niên hơi quay đầu lại.
"A!"
Nhìn rõ mặt của thiếu niên, Tề Điềm Duyệt thét lên một tiếng chói tai, xoay người bỏ chạy như chạy trốn.
Có lẽ cô đã nhắm mắt chạy, hoảng loạn quên cả né đường, trực tiếp đâm đầu vào tường, đâm ra một cái lỗ toác loác, lại đâm sầm vào cửa kính, cùng với đám kính vỡ vụn nhảy xuống khỏi tầng 33.
... May là tường không bị đâm sụp.
Trần Phong nghĩ thầm.
Trần Phong dời mắt về.
Vương Tử nhắm mắt lại như cũ muốn lao vào ngực Trần Phong.
Không được.
Trần Phong bình tĩnh nghĩ.
Trần Phong gỡ tay Vương Tử ra, dùng chăn bông mỏng quấn chặt kín, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Vật nhỏ đều bị biến trở về, ngủ nghê cái gì nữa?
Trần Phong sửa sang quần áo, bước ra ngoài ...
Bước, bước...không được.
Vương Tử phía sau khóa chặt eo hắn, cảm giác phía sau như bị một tảng đá lớn nặng 3000 ký kéo về phía sau.
Trần Phong thở dài quay đầu nhìn Vương Tử.
Nhìn chằm chằm Vương Tử hai phút đồng hồ, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, chớp chớp mắt, nhỏ giọng dỗ, "Biến hình nha?"
Vương Tử ôm eo không đáp.
Trần Phong: "..."
Trần Phong từ bỏ mơ tưởng, nói: "Vậy cậu ít ra cũng biến ra quần áo mặc vào?"
Vương Tử đưa má cọ vào ngực Trần Phong, không nói lời nào.
Trần Phong bất lực thở dài, từ trong tủ lấy ra một bộ quần áo thể thao mềm mại, mặc cho Vương Tử rồi kéo cậu lên giường.
Trần Phong từ bỏ một cánh tay để Vương Tử ôm, tay kia hắn cầm cuốn bách khoa toàn thư mới mua, xem từng trang một.
Vương Tử bên cạnh nhanh chóng ngủ say, Trần Phong ngập ngừng rút tay ra, đóng sách lại, đi ra khỏi phòng ngủ.
Trần Phong rất bình tĩnh, bình tĩnh đóng cửa, bình tĩnh nhìn đồng hồ, bình tĩnh tắm nước lạnh, lại bình tĩnh ngã một phát.
Trần Phong chống tường đứng lên khỏi mặt đất.
Cực kỳ ghét bỏ sàn nhà tắm tại sao lại trơn như vậy.
Hắn cũng không hiểu, rõ ràng đã tắm bằng nước lạnh, tại sao vẫn còn nóng như vậy?
Chắc là mùa hè tới rồi.
Trần Phong vừa nghĩ vừa dội gáo nước lạnh vào đầu.
Khi Vương Tử tỉnh dậy, cậu cau mày nhìn quần áo trên người mình. Không hiểu tại sao mình lại mặc một bộ đồ xấu xí như vậy.
Chẳng lẽ hôm qua uống say xong biến ra à?
Rượu thật sự quá đáng sợ.
Uống xong rượu cậu thế mà đầu óc lung tung beng tự thay đồ cho mình luôn.
Đáng sợ, quá đáng sợ.
Vương Tử lắc đầu.
Vương Tử mặc cho mình một bộ quần áo mới rồi vươn vai, mở cửa bước ra ngoài. Trần Phong đang làm bữa sáng, trông rất ngon miệng. Nhưng điểm chú ý của Vương Tử rõ ràng không nằm ở bàn ăn. Cậu cau mày nhìn bức tường phía sau Trần Phong: "Bức tường này sao lại sập?"
Vương Tử quay đầu lại nhìn: "Cửa sổ đâu? Sao cửa sổ cũng nát thế này?"
Động tác bày đũa của Trần Phong khựng lại, nói: "Cái cô tên Tề Điềm Duyệt kia làm, đêm qua lúc cổ bỏ chạy thì đâm vào tường, nát luôn."
"Tại sao?" Vương Tử nhíu mày.
Trần Phong đặt đũa xuống, chột dạ sờ sờ mũi: "Tôi không biết."
Vương Tử vừa ăn vừa nghĩ: Xem ra phải ra lệnh cho Tả Ngạn tìm người khác tới, đáng tin một chút chứ đừng tìm một con quái vật như Tề Điềm Duyệt, thứ này quá bất cẩn.
Sau khi ăn sáng, Trần Phong đưa Trần Cửu Tinh đến trường. Vương Tử trở về Hồ Minh giới.
Về việc yêu quái bị Trần Phong phát hiện, toàn bộ kế hoạch bị phá vỡ, cậu sẽ bàn bạc lại với thuộc hạ của mình. Ngoài ra còn phải hỏi Tề Điềm Duyệt tại sao tự nhiên muốn chạy trốn, còn làm sụp tường nhà người ta, có tí đạo đức nghề nghiệp nào không?
Tả Ngạn, Lục Phi cải trang thành Trần Tử Hoa, Tịch Trạch đại sư trừ tịch quán, quản lý Thạc sĩ, Lộc Cốt đại nhân cùng một số thân tín khác của Vương Tử đứng chỉnh tề thành hàng ngay ngắn dưới bảo điện, mắt không chớp mà nhìn bóng dáng của Trần Phong trong gương thần.
Con ốc sên sáu mắt chạy trốn khỏi tay Trần Phong, sau đó, họ nghe thấy,Trần Phong nói: "Tôi dường như đã bị xóa trí nhớ."
Trên trán Lộc Cốt đổ mồ hôi hột.
Trong gương thần, Trần Phong vẫn đang đếm hết những chuyện quái gở mà mình nhận thấy.
Rõ ràng đám quái vật xung quanh đã hoàn toàn bại lộ.
Chị cả của Tề Điềm Duyệt, Tề Dư, người đã sử dụng phép thuật nhấn chuông cửa cầu cứu vì ống nước nhà bị vỡ bụp một tiếng quỳ xuống đất.
Nàng run giọng nhận lỗi: "Lần này bại lộ, ba tỷ muội ta không thể nào thoái thác tội của mình, bấm chuông cửa là do ta đầu têu, Điện hạ xin hãy trừng phạt một mình ta."
"Phải phạt." Vương Tử từ tốn: "Ta chỉ biết yêu quái cấp thấp rất ngu ngốc, không ngờ các ngươi là yêu quái cấp cao cũng ngu ngốc..."
Vương Tử còn chưa dứt lời, một giọng nói khác từ không trung truyền đến.
"Cậu sẽ giúp tôi, đúng không? Ngài linh sư có đôi cánh đen và đôi mắt đỏ."
"Choang!" Vương Tử dùng lòng bàn tay đập vỡ chiếc gương thần.
Giọng nói của Trần Phong đột ngột dừng lại.
Không khí im lặng trong giây lát.
Lộc Cốt cúi người đi tới, nhìn sắc mặt Vương Tử, phá vỡ cục diện bế tắc, cũng cho Vương Tử bậc thang đi xuống: "Điện... Điện hạ, tiểu nhân khẩn cầu Điện hạ xét xử phân minh, thật ra ai cũng không đáng trách, chỉ vì Trần Phong này quá gian dối xảo quyệt, yêu quái trong Hồ Minh giới của chúng ta đều quá lương thiện ngây thơ, chơi không lại, xét về mặt tình cảm có thể bỏ qua."
Nếu như Điện hạ muốn phạt, hắn là chưởng quản lũ bọ xóa ký ức, thế nào cũng bị dính dáng không thoát đâu được.
Những người khác cũng sôi nổi ủng hộ.
"Đúng vậy, thằng người này quá xảo quyệt!"
"Quả nhiên, con người là loài gian trá nhất..."
"Con người quá đáng sợ!"
Vương Tử hơi mất tự nhiên mà thay đổi tư thế, ho nhẹ hai tiếng, bỏ qua chủ đề này.
"Mà này, tại sao Tề Điềm Duyệt không tới? Ta không phải đã cố ý phân phó mang cô ta đến sao?"
Tề Dư thận trọng trả lời, "Tiểu Duyệt... Tiểu Duyệt không có về nhà, muội ấy đã nhờ linh trùng gửi thư, nói nàng trong lòng hỗn loạn, đã đi tu ở Ám Đàm rồi."
Ám Đàm vạn năm không thấy ánh sáng, không có một cọng cỏ. Mặc dù là một nơi tốt để tu hành, nhưng do môi trường khắc nghiệt, nó gần như đã trở thành một nơi đặc biệt cho những con quái vật phạm sai lầm đến đóng kín cửa ăn năn hối lỗi.
Vì Tề Điềm Duyệt đã chủ động tu hành, coi như đã nhận tội, Vương Tử sẽ không thể trách cứ nữa.
Vương Tử cau mày: "Nàng trong lòng sao lại hỗn loạn? Trong thư có nhắc tới không?"
Tề Dư do dự, cẩn thận từ trong tay lấy ra một tập thư, đưa lên đỉnh đầu: "Trong thư cũng coi như có nhắc đến... Điện hạ, ngài nhìn thử."
Vương Tử mất kiên nhẫn xua tay: "Ngươi đọc đi."
Tề Dư cắn môi, mở bức thư ra, nhỏ giọng thì thầm.
"Ta cứ nghĩ mãi... các chị đẹp như vậy mà Trần Phong mãi không chịu cắn câu? Nhưng không ngờ..."
Tề Dư ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt Vương Tử, giọng khẽ run: "Thì ra là Trần Phong, Trần Phong là một tên thích đàn ông, không biết Điện hạ còn tìm chúng ta làm gì, ngài tự mình ra trận không phải tốt hơn..."
"Rầm!"
Cây cột phía sau Tề Dư đổ sập ầm ầm.
Vương Tử ngồi trên ngai vàng, vẻ mặt âm trầm khó coi.
------
Hết chương 12.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tề Điềm Duyệt: Tam quan vỡ nát, nhìn thấu hồng trần, tức giận bỏ nhà đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com