Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Sung sướng như thể sắp tan thành nước

Trần Phong nhìn chằm chằm chiếc mặt nạ quỷ đang nhăn nhó trên mặt đất hồi lâu, cúi xuống, nhặt lên, đặt lại trên bàn.

Sau đó, hắn lại cất điện thoại vào túi, nhìn xung quanh, cầm lấy cây lau nhà, đứng trước cửa.

"Ai đó?" Trần Phong hỏi.

Chuông cửa dừng lại, ngoài cửa truyền đến giọng nói thận trọng của một cô gái: "Dì Triệu có ở nhà không? Cháu Tiểu Duyệt đây."

Trần Phong suy nghĩ hồi lâu vẫn không lên tiếng.

"Ờm, anh là gì của dì Triệu... A!"

Cô gái chưa kịp dứt lời, ngoài cửa đột ngột truyền đến tiếng va đập, theo sau là tiếng hét đầy sợ hãi của cô gái. Trần Phong cau mày, lập tức tiến lên một bước, mở cửa.

Một cô gái mười bảy, mười tám tuổi kinh hãi che miệng, lùi vào góc tường. Trước mặt cô là một người đàn ông trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai.

Người đàn ông ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt đỏ ngầu giăng đầy tơ máu.

——Là người thợ sửa vòi nước tại nhà hai ngày trước.

Cậu ta tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Trần Phong, "Là anh đánh giá kém tôi, anh khiếu nại tôi, rõ ràng lúc tôi sửa xong anh còn khen tôi làm tốt, thế mà anh lại mắng tôi, tại sao? Anh cố ý đúng không? Anh ngứa mắt tôi à? Tôi đã làm gì anh? Anh dựa vào cái gì mà bắt nạt tôi? Tại sao?!"

Trần Phong dư quang liếc nhìn con dao găm trong tay của chàng trai trẻ, tay trái nắm chặt cây lau nhà, từ từ lui về phía sau một bước: "Tôi xin lỗi, chuyện này do tôi nhầm lẫn, cậu bình tĩnh lại đã có gì từ từ nói, bây giờ tôi đi gỡ đánh giá ngay."

"Anh nhầm? Anh còn dám nói anh nhầm cơ à? Tôi ngày nào cũng kiên trì uống thuốc, ngày nào cũng nghiêm túc đi làm, ngày nào cũng chăm chỉ làm việc, chỉ vì cái đánh giá kém của anh mà tôi bị mất tiền thưởng, không được trao giải nhân viên xuất sắc, còn bị trừ lương nữa. Chỉ vì anh nhầm nhọt mà anh bắt nạt được tôi, có phải hay không?..."

Giọng hắn càng lúc càng lớn, biểu cảm càng lúc càng kích động, ngữ khí càng lúc càng giận dữ. Nói xong câu cuối cùng liền lộ ra dao găm trong tay, đâm thẳng về phía Trần Phong.

Tim Trần Phong thắt lại, nhanh chóng lùi lại một bước, tay trái lập tức cầm cây lau nhà vụt tới, thanh niên không ngờ Trần Phong thế mà có phòng bị, bất ngờ bị đánh một đòn đau đến mức rên lên, lúc ngẩng đầu, động tác càng thêm giận dữ điên cuồng.

Cô gái trong góc run lên vì sợ hãi, nhưng vẫn cầm cặp sách hung dữ tát vào đầu nam thanh niên.

Thanh niên hai mắt đỏ hoe, quay đầu lại, đạp cô ngã xuống đất.

Trần Phong nhân cơ hội lấy cây lau nhà đánh vào đầu nam thanh niên, nhưng lại bị thanh niên nhanh mắt né được, cây lau nhà đập mạnh vào khung cửa.

Tiếng ồn ào náo động hàng xóm bên cạnh, Vương Bát Cường mở một cánh cửa, vừa thấy tình huống liền vội vàng đóng ngay lại.

Trần Phong tay phải đắp thạch cao, tay trái vốn là không phải tay thuận, cầm cây lau nhà quá dài, trong lúc đánh nhau, cây lau nhà suýt bị vướng vào khung cửa. Lúc Trần Phong rút được cây lau nhà ra đánh vào vai nam thanh niên, hắn mặc kệ nó đánh vào vai, hai mắt đỏ lên, cầm dao găm hung tợn đâm vào đầu Trần Phong.

"Bịch!"

Ngay khoảnh khắc đó, Vương Hà như từ trên trời rơi xuống đột ngột xuất hiện, đá một phát vào cổ tay của nam thanh niên. Trước khi hắn kịp phản ứng, cậu hung hăng đá tiếp một cú thứ hai làm thanh niên trượt cả người đi.

Trần Phong đang muốn tìm một sợi dây trói thanh niên lại rồi báo cảnh sát, nhưng hắn mới đứng thẳng người đã thấy thanh niên phun ra một ngụm máu, hơi thở thoi thóp ngã lăn ra mặt đất.

Trần Phong vội vàng đi tới dò xét hơi thở của hắn, phát hiện hắn vẫn còn sống mới thở phào nhẹ nhõm.

Trần Phong đứng lên, lấy điện thoại trong túi ra, gọi 110 xong gọi 120.

"Anh đang làm gì vậy?" Vương Hà hỏi.

"Gọi cảnh sát, gọi xe cấp cứu."

Vương Hà trầm ngâm gật đầu, "Ồ, gọi cảnh sát, để bắt hắn lại đúng không? Xe cấp cứu—"

Vương Hà dường như cuối cùng cũng có hiểu ra ý của Trần Phong, vẻ mặt dại ra, gần như không thể tin được: "Anh còn muốn chữa cho hắn?"

Trần Phong liếc nhìn vũng máu thanh niên nôn ra: "Hắn bị thương rất nặng."

Trong tình huống này, gọi cảnh sát và gọi xe cấp cứu là hai quy trình cơ bản không hề mâu thuẫn với nhau.

Nhưng Vương Tử không thể nào hiểu nổi, cậu cười lạnh, nhìn Trần Phong bằng con mắt 'đồ hết thuốc chữa', giọng mỉa mai: "Anh Trần đây quả là một người cực kỳ tốt bụng."

Cậu nửa dựa vào khung cửa, liếc mắt nhìn xuống đất, nhìn qua nam thanh niên sau đó nhìn Trần Phong, nói: "Trần Phong, anh nghĩ lại kỹ càng đi, vừa rồi hắn suýt chút nữa giết anh. Trong lòng anh không có một chút xíu tức giận nào à?"

Trần Phong quay đầu nhìn Vương Tử, đột nhiên mỉm cười: "Vương Hà."

Thanh âm hắn rõ ràng rành mạch:

"... Cảm ơn cậu đã thay tôi tức giận."

Vương Tử: ...

Có ý gì? Nói như thể tôi quan tâm anh lắm ấy, rõ ràng là tôi đang móc mỉa anh cơ mà.

Trần Phong, sớm muộn gì tôi cũng băm anh ra.

Cậu thô bạo đá vào khung cửa, để lại cái lỗ to đùng, may mà Trần Phong không nhìn thấy.

Trần Phong đi vòng qua thanh niên bị đá gục phun máu trên mặt đất, đến chỗ cô gái đang đứng trong góc, hỏi: "Cô có bị thương không?"

"Có một chút." Cô gái vỗ vỗ bụi bẩn trên váy, giơ cánh tay trái lên. "Lúc nãy em không để ý bị dao cứa qua. "

Trên cánh tay cô có một vết thương dài tầm 10 cm, còn đang rỉ máu.

Trần Phong lấy hộp cứu thương, lục tung lên mới tìm thấy một cuộn băng gạc và một lọ cồn i-ốt, học theo trên TV giúp cô khử trùng qua rồi mới băng lại: "Cảm ơn cô đã giúp tôi."

Cô gái xấu hổ cười cười: "Không có gì đâu, dì Triệu là dì ruột của em. Vậy anh chắc là chú của em."

Trần Phong hỏi, "Vừa nãy là cô nhấn chuông?"

"Dạ vâng. "Cô gái gật gật đầu.

Động tác băng bó của Trần Phong khựng lại, nhưng hắn không nói gì, bình tĩnh hỏi: "Muộn như vậy rồi cô còn tới đây làm gì?"

"Cháu..."

Giọng cô gái bỗng trở nên nghẹn ngào, nước mắt không ngừng tuôn rơi lã chã, "Cháu ... nhà cháu cháy sạch hết rồi, cháu là người duy nhất còn sống. Cháu không có người thân, không có bạn bè, cũng không còn nơi nào để đi. Chỉ có thể đi tìm dì Triệu, chú ơi, chú thương tình cho cháu ở nhờ với, chú giúp cháu với."

Trần Phong vỗ vỗ lưng an ủi cô một hồi mới khiến cô ổn định lại cảm xúc.

Xe cảnh sát cùng xe cấp cứu vừa đúng lúc đến nơi, Trần Phong phải đến đồn cảnh sát lập biên bản, vì vậy hắn trở về phòng lo cho Trần Cửu Tinh xong xuôi trước.

Các bác sĩ bận rộn bên ngoài, Vương Tử và Tề Điềm Duyệt bình tĩnh cùng nhau ngồi trên sô pha.

Nước mắt trên mặt Tề Điềm Duyệt biến mất không còn một giọt, cô nhìn Vương Tử, cúi đầu, thấp giọng chào hỏi: "Điện hạ."

"Ngươi vừa mới ấn chuông cửa?" Vương Tử lạnh giọng hỏi.

Tề Điềm Duyệt trả lời: "Đây là lần đầu tiên ta được ra ngoài, mấy chuyện liên quan đến con người ta còn chưa hiểu rõ lắm, nhưng trước khi đi các tỷ tỷ đã dặn cách nhân loại gõ cửa là nhấn chuông, nhưng mà tìm mãi không thấy chuông nên ta liền dùng phép nhấn luôn."

Vương Tử cau mày, "Vậy người có biết nhà Trần Phong không có lắp chuông cửa không?"

Tề Điềm Duyệt nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm lớn, cả người run lên, sợ hãi nói:" ... Cái đó ... cái đó, làm sao bây giờ? Ta ...ta xin lỗi, ta ...không biết, là ta quá ngu ngốc."

"Lần này không bị phát hiện, xem như ngươi may mắn, lần sau nếu còn tái phạm sai lầm cỏn con như vậy, liền lập tức trở về." Vương Tử nói.

"... Dạ vâng." Cô gái cúi đầu lo lắng quấn lấy ngón tay, ngón tay mềm mại như không xương, ngón trỏ cùng ngón giữa tay trái xoắn vào nhau như sợi dây thừng.

"Tay." Vương Tử không kiên nhẫn mà nhắc nhở cô.

Tề Điềm Duyệt lập tức hoảng hốt buông tay ra.

Vương Tử liếc nàng một cái, giọng nói tràn đầy chán ghét: "Tả Ngạn sao lại gọi ngươi chứ? Thân thể con người của ngươi còn chưa đủ tuổi trưởng thành."

Trần Phong làm sao có thể rơi vào lưới tình với một thiếu nữ 17 tuổi dáng vẻ vụng về ngốc nghếch như thế này được chứ? Còn chưa nói đến độ yêu mà không có được?

Tề Điềm Duyệt nhỏ giọng giải thích: "Các tỷ tỷ của ta đều đã thử qua nhưng không được, cho nên bảo ta đến thử xem, không biết chừng Trần Phong lại thích mẫu người như ta."

Không biết vì sao, trong lòng Vương Tử rất chắc chắn: Trần Phong tuyệt đối không thích mẫu người như ngươi.

Khi Trần Phong bước vào phòng ngủ, thấy Cửu Tinh vẫn đang ngủ ngon lành.

Trần Phong thở dài, tìm một chiếc chăn nhỏ ôm lấy Trần Cửu Tinh đang ngủ say đến gõ cửa nhà Vương Bát Cường.

Vương Bát Cường vui vẻ đón lấy Trần Cửu Tinh, đảm bảo sẽ chăm sóc đứa nhỏ thật chu đáo.

Vương Hà nhướng mày: "Anh cũng giao đúng người quá nhỉ?"

"Dù sao hắn cũng là cha ruột của Cửu Tinh, để hắn chăm Cửu Tinh tôi cũng yên tâm phần nào." Trần Phong nói.

"Chú." Tề Điềm Duyệt đi tới, cười nói ngọt ngào, "Chúng ta đi thôi."

Trần Phong liếc nhìn Tề Điềm Duyệt, gật gật đầu.

Tề Điềm Duyệt nói cô ấy đã bấm chuông cửa, nhưng Trần Phong chắc chắn rằng cửa nhà mình không hề lắp chuông.

Tề Điềm Duyệt nói mình là con gái một người chị họ của Triệu Lâm Lâm.

Nhưng Triệu Lâm Lâm là trẻ mồ côi.

Mọi người đều nghĩ rằng Trần Phong sau khi mất trí nhớ thì trở thành một tên ngốc không biết gì, nhưng họ đâu biết ngay ngày đầu tiên sau khi mất trí, Trần Phong đã giành một giờ để học thuộc tất cả các mối quan hệ liên quan đến mọi người xung quanh.

Vương Hà và Tề Điềm Duyệt đi trước, Trần Phong đi theo sau.

Hắn thò tay vào túi, bắt lấy thứ kia trong tay, mở ra.

Đó là một thứ trong suốt có những sáu mắt.

Nó ngoan ngoãn, mở cái miệng rộng hoác, si mê nhìn, nằm xụi lơ bất động trong tay Trần Phong.

Sung sướng như thể sắp tan thành nước.

------

Hết chương 9.

------

Ai đó chắc chắn Trần Phong không thể nào thích mẫu người như cô đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com