Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2:


"Nhị ca, đệ có thể ngừng uống được không?" Tiêu Sắt nhìn thấy bát thuốc màu đen trong tay Tiêu Sùng liền cảm thấy đau đầu, đưa tay nắm lấy ống tay áo Tiêu Sùng, cố gắng dụ dỗ không uống thuốc, "Đệ uống thuốc này hay không cũng vậy. Dù sao vẫn còn đau, không uống thuốc cũng tốt, đắng quá.

  "Tuyệt đối không, đệ không hiểu tình trạng của mình hay sao? Sở Hà, đệ là ngoan nhất. Mặc dù loại thuốc này có chút vị đắng, nhưng nó thực sự là một loại thuốc tốt để điều hòa cơ thể." Tiêu Sùng kiên quyết khác thường. Sức khỏe của tiểu Lục , tất cả bọn họ đều thống nhất, mặc cho Tiêu Sắt đã cư xử như một tiểu hài tử và khiến trái tim Bạch vương điện hạ mềm nhũn ra từ lâu, nhưng hắn vẫn không thể từ bỏ nguyên tắc,  đệ ấy phải uống thuốc !

  "Hừ, nhị ca tốt !" Tính tình của Tiêu Sắt mấy năm nay đã bị bọn họ dung túng, càng ngày càng kiêu ngạo, nghe Tiêu Sùng lời nói nghiêm khắc vô tư cũng không khỏi có chút khó chịu. . , hờn dỗi một mình.

  "Xem ra ta tới không đúng lúc." Một giọng nói tràn đầy ý cười vang lên trong đại sảnh, Tiêu Sắt nghe được thanh âm này hai mắt sáng lên, lập tức vén chăn ngồi dậy, nhìn về phía cửa đại sảnh, "Vô Tâm!"

  Chính là Vô Tâm đến đây, vừa nhìn thấy bát thuốc còn nguyên trong tay Tiêu Sùng, liền biết Tiêu Sắt nhất định sợ , không chịu uống thuốc nên lấy ra một xấp kẹo diều hâu để ra trước mắt Tiêu Sắt lắc lắc, dỗ dành: "Ngoan ngoãn uống thuốc đi, ta sẽ cho ngươi kẹo diều hâu, được không? Đó là loại kẹo mà ngươi thích nhất. Ta đã xếp hàng để mua nó từ sáng sớm."

  "Thật sao?" Tiêu Sắt chớp chớp mắt, mong đợi nhìn những viên kẹo đường.

  "Đương nhiên, ta lừa ngươi khi nào?" Vô Tâm nhẹ nhàng gãi gãi Tiểu Sắt mũi, cười nói.

  "Được." Tiêu Sắt nhận lấy thuốc trong tay Tiêu Sùng, nắm chặt mũi nhắm mắt lại, một ngụm uống hết. Vị đắng nhanh chóng lan tràn trong miệng, khiến y muốn nôn mửa ra hết. 

  Vô Tâm thấy vậy, vội vàng nhét một viên kẹo diều hâu vào miệng y, sau đó ôm vào lòng, xoa xoa lồng ngực cho thông khí, cuối cùng uống hết thuốc, nhổ ra lại phải hối hận nữa.

  "Nếu ngươi đã ở đây, vậy ta đi trước." Tiêu Sùng còn có một số việc cần giải quyết, thấy Vô Tâm yên tâm ở bên cạnh Tiêu Sắt, hắn liền rời đi trước.

  "Ngươi hôm nay làm sao một mình tiến cung? Lôi Vô Kiệt đám người không đi cùng ngươi sao?" Tiêu Sắt quay đầu ho khan hai tiếng, hỏi.

  "Cha và nương đã trở lại , họ chỉ muốn quay lại Thiên Khải để ở lại một thời gian ngắn. Lôi Vô Kiệt và những người khác đều muốn gặp ngươi khi họ nghe tin ngươi lại ốm, nhưng ta nghĩ rằng hiện sức khỏe ngươi vẫn còn yếu. Họ đang nghỉ ngơi trong sơn trang của cha ta trước nên ta  tự mình đến gặp ngươi trước." "Không gặp ngươi hơn một tháng rồi? Ngươi lại biến thành như vậy sao? Mùa đông ta không phải đã dặn ngươi giữ ấm sao? 

  "Nghe tin Hoàng thúc ở trong ngục, ta chỉ là kích động mà thôi." Tiêu Sắt biết mình sai, thấp giọng biện hộ, "Bọn họ không có nói cho ta biết đây là một vở kịch ."

  "Ngươi có ngốc không? Nếu Lang Gia vương thực sự âm mưu chống lại Minh Đức đế và bị tống vào ngục, ngươi nghĩ cha tao và những người khác sẽ không làm gì sao?" Ngươi bình thường  thông minh thì sao? Một khi gặp phải chuyện của Lang Gia vương, nhất định sẽ loạn!"

  "Ồ, ta hiểu rồi,  hứa lần sau sẽ không làm điều này nữa." Tiêu Sắt nhẹ nhàng nói.

  "Ta cảm thấy ngươi thật sự muốn hù chết chúng ta!" Vô Tâm tức giận nói, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo của Tiêu Sắt, hắn lại không nhịn được, lại lớn tiếng với y, "Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi chính là ngươi. Bây giờ đặt bản thân lên hàng đầu. Đó là cơ thể của ngươi, hãy chăm sóc nó thật tốt, chúng ta còn muốn đưa ngươi đi chơi vào sinh thần của ngươi ."

  Bởi vì bệnh tim nghiêm trọng của Tiêu Sắt, y chưa bao giờ ra khỏi Thiên Khải từ khi còn nhỏ, đương nhiên, y rất tò mò về phong cảnh và mọi thứ bên ngoài , và luôn muốn ra ngoài vui chơi. Nhưng cho dù hiện tại y đã là cao thủ Tiêu Dao Thiên Cảnh, Minh Đức Đế vẫn không cho phép y rời kinh thành, bởi vì sức khỏe y thật sự không tốt, không chịu nổi hành trình dài. Nhưng Vô Tâm và những người khác đã thảo luận riêng, và năm nay, vào sinh thần của y, muốn bí mật đưa anh ấy ra khỏi cung để vui chơi.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

END CHAP 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com