Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

【 Văn Kỳ Tường】Anh ấy hướng về phía ánh sáng

Thể loại: Hiện thực hướng, bắt nguồn từ trò nhảy Bungee.

Sản phẩm thuộc về trí tưởng tượng, vui lòng không áp dụng lên người thật.

----------------------------------------------------

Ba người kém may mắn bị thua trò chơi giờ đây đang run rẩy bước vào thang máy để đi lên. Khoảnh khắc cánh cửa mở ra phát ra âm thanh cót két rồi đóng lại khiến khuôn mặt của Mã Gia Kỳ tái nhợt.

Bọn họ một người trời sinh dũng cảm, một người khí thế dũng mãnh , một người tuyệt đối dịu dàng, nhưng ngoại trừ Lưu Diệu Văn ra, hai người còn lại ai cũng đều sợ độ cao. Mã Gia Kỳ đang đứng nhưng cảm thấy chân mình như sắp nhũn ra đến nơi rồi.

Mã Gia Kỳ đưa tay lên tự làm rối tóc mái của mình như để xua đi cái cảm giác bủn rủn này, Lưu Diệu Văn quay sang nhìn, tận dụng khóc khuất camera không thể quay đến, sói con lén lút vòng tay qua ôm lấy eo của anh trai, thì thầm, "đừng sợ."

Mã Gia Kỳ nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng, cố gắng trấn an bản thân phải thật bình tĩnh, bình tĩnh. Lại nói đến Nghiêm Hạo Tường, người này sắc mặt cũng không tốt lắm, bề ngoài thì có vẻ như không sợ trời, chả sợ đất, vào nhà ma tự nhiên như đang ở nhà, nhưng thực ra dưới lớp mặt nạ cứng rắn ấy là một Nghiêm Hạo Tường sợ độ cao.

Thấy vậy Mã Gia Kỳ cũng truyền sự dũng cảm của Lưu Diệu Văn sang cho Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường là người đầu tiên, vẫy tay với những người còn lại rồi tiến đến đội mũ bảo hiểm. Nhìn xuống dưới, Nghiêm Hạo Tường không biết độ cao từ chỗ này là bao nhiêu, chỉ biết rằng liếc mắt một cái liền cảm thấy choáng váng đầu óc, tối sầm mặt mày.

Hai người đang ở khu vực chờ phía sau nhìn Nghiêm Hạo Tường vẫy tay ra hiệu với nhân viên và nói đợi một chút bằng tiếng Anh với vẻ mặt đau khổ. Mã Gia Kỳ thấy vậy cũng bắt đầu sợ, quay người sang ôm lấy Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn vòng tay ôm cơ thể nhỏ nhắn của anh trai. Mấy năm gần đây, Lưu Diệu Văn trưởng thành rất nhanh, chiều cao của Mã Gia Kỳ và cậu cách biệt cũng không nhiều. Nhưng hiện tại anh trai lại gầy quá.

Đứng trên cao nên không tránh khỏi việc bị gió thổi dữ dội. Mã Gia Kỳ lạnh rồi, ở nơi máy quay phim không quay đến mà run rẩy cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn nhỏ giọng nhắc lại, "đừng sợ, lão sư quay phim đã đi sang chỗ Nghiêm Hạo Tường rồi, tạm thời bọn họ không có ở đây". Nghe vậy Mã Gia Kỳ lại càng run rẩy, nép chặt vào người Lưu Diệu Văn. Còn Lưu Diệu Văn hết lần này đến lần khác an ủi Mã Gia Kỳ, mỗi lần lại xưng hô một cách khác nhau, từ Mã Ca đến Gia Kỳ, lại còn thêm cả Gia Kỳ Bảo Bảo.

Mã Gia Kỳ thở dài, từ trong vòng tay của Lưu Diệu Văn ngẩng đầu lên, Nghiêm Hạo Tường vừa lúc đó cũng trở lại.

Hiếm khi có cảm giác sợ hãi như vậy, Nghiêm Hạo Tường lựa chọn trở về để điều chỉnh lại trạng thái của mình, đổi thành Lưu Diệu Văn là người đầu tiên. Em út mở cửa ra hỏi lại, "em sao?", vẫn còn không tin được là đổi sang bản thân, kìm nén nửa ngày Lưu Diệu Văn mới khẳng định lại lần nữa, "me?". Sau khi nhận được câu trả lời, Lưu Diệu Văn đi thẳng đến chỗ bục nhảy, khi đi ngang qua Nghiêm Hạo Tường còn cố ý đẩy nhẹ tay người ta.

Nghiêm Hạo Tường đứng phía ngoài lan can, Mã Gia Kỳ đứng bên trong lan can, Lưu Diệu Văn đứng ở bệ nhảy, cảm nhận được từng luồng gió đang thổi dữ dội cùng không khí trên cao.

Nghiêm Hạo Tường đi vào làm nũng với Mã Gia Kỳ, đưa tay ra ôm lấy anh mà nói, "Mã Ca, em sợ quá, nó cao lắm luôn." Mã Gia Kỳ cũng ôm lại cậu, nhịp tim của hai người thoáng chốc hòa làm một, cảm giác đập vô cùng nhanh.

Khi máy quay quay đến, Nghiêm Hạo Tường rời khỏi vòng tay của Mã Gia Kỳ. Nếu đặt lên bàn cân so sánh thì Nghiêm Hạo Tường biết kiềm chế hơn Lưu Diệu Văn, sẽ không để máy quay bắt được, nhưng vẫn lặng lẽ nắm tay Mã Gia Kỳ ở phía bên dưới lan can.

Những ngón tay đan xen của hai người họ vừa vặn được che lại, camera không quay được gì.

Còn Lưu Diệu Văn ở phía bên kia hít một hơi thật sâu, sau đó dứt khoát nhảy xuống dưới không chút do dự.

Mã Gia Kỳ ngưỡng mộ, "Văn Ca thật dũng cảm." Trời sinh dũng cảm quả không phải chỉ là lời nói suông, sự can đảm của đứa nhỏ này chính xác là từ bẩm sinh đã có.

Nghiêm Hạo Tường quay sang hỏi Mã Gia Kỳ, "Tiểu Mã Ca, anh có nhảy không?". Mã Gia Kỳ cúi đầu, khi ngẩng mặt lên ánh mắt anh vô cùng kiên định.

"Nhảy."

"Được, em cũng nhảy." Nghiêm Hạo Tường nói và vẫy tay với anh, "Vậy em đi trước đây, Tiểu Mã Ca."

Mã Gia Kỳ nhìn thấy khẩu hình miệng của Nghiêm Hạo Tường.

Em đợi anh.

Lưu Diệu Văn đã hạ cánh an toàn, đứng từ phía đài quan sát nhìn lên, thấy bóng dáng của Nghiêm Hạo Tường, trong vài giây đếm ngược, Nghiêm Hạo Tường cũng dứt khoát nhảy xuống.

Nghiêm Hạo Tường là tự mình nhảy xuống. Toàn thân lao về phía trước, nghe tiếng gió rít bên tai, nhưng lại thấy cũng nhẹ nhàng.

Mã Gia Kỳ lặng lẽ nhìn hai em trai nhảy xuống. Hai đứa trẻ đã cho anh dũng khí, tiếp thêm sức mạnh để anh thực hiện, vậy thì chả có lý do gì để anh phải chạy trốn cả.

Huống hồ, là tự mình muốn nhảy Bungee, ngay cả khi sợ hãi, cũng vẫn phải đối mặt với nó.

Mã Gia Kỳ bước đến bệ nhảy. Lưu Diệu Văn hô to "cố lên" lên để cổ vũ tinh thần anh. Mã Gia Kỳ cũng nghe thấy tiếng hét của Tống Á Hiên và Trương Chân Nguyên, anh nhìn thấy sáu chấm nhỏ ở phía xa xa.

"Em đợi anh." Mã Gia Kỳ nhớ lại câu nói của Nghiêm Hạo Tường, sau đó anh lẩm bẩm, "tôi sẵn sàng rồi."

Mã Gia Kỳ nhắm mắt, phía dưới Nghiêm Hạo Tường ngẩng đầu nhìn lên, nhìn vào hình dáng người đang ở mép của bệ nhảy.

Lưu Diệu Văn vỗ vỗ vai Nghiêm Hạo Tường, "không cần lo lắng, Tiểu Mã Ca thực sự rất dũng cảm."

Một.

Mã Gia Kỳ cảm thấy toàn thân không trọng lượng trong giây lát, anh nhảy xuống và nhìn được đài quan sát đang ở gần mình hơn. Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường đứng cạnh nhau, vẫy tay với anh.

"Mã Gia Kỳ....."

"Anh có thể...."

Như đang ở trong cuộc truy đuổi của gió, Mã Gia Kỳ hướng về phía có ánh sáng.

Bọn họ chính là ánh sáng của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com