Chương 2 Hoa Rơi Hữu Ý, Nước Chảy Vô Tình
Chương 2 Hoa Rơi Hữu Ý, Nước Chảy Vô Tình
“Nhược Y, buổi sáng ngươi đã cùng ta ra ngoài một chuyến, bây giờ lại đi một chuyến này thân thể của ngươi có thể chịu được không? Nếu không được hay là ngươi trở về đi, ta tự mình đi là được rồi.” Một chiếc xe ngựa hướng tới vùng thị trấn gần nhất mà đi, Tư Không Thiên Lạc ngồi ở trong xe ngựa đem lò sưởi bỏ vào trong tay Diệp Nhược Y để giúp nàng ấm áp.
“Ta thân mình tuy là có yếu ớt một chút, cũng không đến mức chịu không được một chút gió táp mưa sa này, lại nói chúng ta còn đang ngồi xe ngựa, ta nào có kiều khí như vậy.” Diệp Nhược Y cười nói
Tư Không Thiên Lạc thấy nàng nói như vậy cũng không khuyên bảo nàng thêm, hai tay kéo đầu thở dài, trên mặt tràn ngập tâm sự.
Diệp Nhược Y thấy nàng thở ngắn than dài, tám phần là bởi vì Tiêu Sắt, nàng biết Thiên Lạc thích Tiêu Sắt, một thiếu niên ưu tú như thế nào có người nào sẽ không thích hắn chứ, chính là hoa rơi thì cố ý nhưng nước chảy thì vô tình, nàng không đành lòng nhìn hảo tỷ muội tốt của chính mình gả cho một người không yêu nàng.
“Thiên Lạc……” Diệp Nhược Y có chút đau lòng nhìn nàng, lại tiểu tâm cẩn thận hỏi: “Ngươi không vui sao?”
“Nào có, ta không có.” Tư Không Thiên Lạc biện minh giải thích.
Diệp Nhược Y đem mặt tiến đến trước mặt nàng dùng tay chọc nhẹ lấy gương mặt trắng nõn mềm mại của nàng mà nói: “Ngươi xem, trên mặt đều viết là, tâm trạng không tốt.”
Tư Không Thiên Lạc ngẩng đầu, có chút do dự nhìn xem nàng, hai tay lại theo thói quen đùa nghịch, cuối cùng vẫn là đem suy nghĩ trong lòng hỏi ra tới “Nhược Y, ta có phải hay không quá nóng vội rồi, ta cảm thấy trong lòng có một chút…… Không sai là ta thích hắn, ta có thể vì hắn vào sinh ra tử, hắn muốn làm cái gì ta đều sẽ dùng hết toàn lực giúp hắn hoàn thành, đã thế nhưng như vậy ta vẫn còn cảm thấy là ở giữa chúng ta có khoảng cách, ta nhìn không thấu được hắn. Nhược Y, các ngươi từ nhỏ lớn lên cùng nhau ngươi nói Tiêu Sắt rốt cuộc trong lòng suy nghĩ cái gì?”
Diệp Nhược Y có chút khiếp sợ, nàng không nghĩ tới nha đầu này tâm tư vẫn là rất tinh tế, nàng nắm lấy Tư Không Thiên Lạc tay nói: “Thiên Lạc, ta cùng Sở Hà ca ca tuy là từ nhỏ liền biết nhau là sự thật, nhưng nhiều năm như vậy tới ta cũng đều không đoán được hắn suy nghĩ cái gì, hắn tâm tư kín đáo, hỉ nộ đều giống nhau không có thể hiện, muốn làm cái gì trước nay đều chưa từng cùng người khác thương lượng qua.” Diệp Nhược Y muốn nói lại thôi, Tư Không Thiên Lạc không nói gì, chỉ là yên lặng mà nghe. “Thiên Lạc, ngươi cảm thấy thích một người mà ngươi vĩnh viễn không nhìn thấu hắn thì ngươi sẽ hạnh phúc sao?” Diệp Nhược Y do dự một chút, vẫn là nhịn không được hỏi nàng.
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, nàng nhớ tới buổi sáng cùng Tiêu Sắt đối thoại, nàng nhớ tới dĩ vãng bọn họ cùng nhau đối thoại, hắn giống như chưa bao giờ cùng nàng thổ lộ tiếng lòng, nàng ở trước mặt hắn như nước trong, có thể nhìn thấu triệt để mà hắn Tiêu Sắt ở trước mắt nàng lại mơ hồ giống một cái bóng, một chút biểu tình cũng đều đoán không ra.
Tư Không Thiên Lạc biểu tình chợt lóe, ngơ ngác nhìn Diệp Nhược Y nói: “Những lời này cha của ta cũng từng nói qua, hắn nói Tiêu Sắt tâm tư quá nặng không thích hợp với ta, còn nói với ta rằng ta có thích hắn hay không chính mình đều không thể xác định…… Chỉ là khi đó ta không có đi để ý tới, ta cảm thấy chỉ cần ta vì hắn toàn lực ứng phó, chỉ cần ta thích hắn là đủ rồi.” Nói xong Tư Không Thiên Lạc ánh mắt ảm đạm, thật lâu sau, trong mắt tựa hồ có nước mắt ở đảo quanh, Diệp Nhược Y đau lòng nhìn nàng nhất thời cũng không biết nên an ủi nàng như thế nào cho phải.
“Nhược Y, Tiêu Sắt hắn…… Có phải hay hắn không thích ta…… Hoặc là nói hắn không muốn đến muốn cưới ta……” Tư Không Thiên Lạc chực chờ nước mắt nhìn Nhược Y hỏi
“……” Diệp Nhược Y duỗi tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Tư Không Thiên Lạc , một đôi mắt ngập tràn nước mắt mở to, làm người càng thêm thương tiếc vài phần, Diệp Nhược Y trong lòng không khỏi cảm khái vạn phần, Sở Hà ca ca a, mỹ nữ như thế đều không đả động được trái tim của ngươi sao? Rốt cuộc là cái dạng nhân tài như thế nào mới có thể lưu lại trong lòng người đây!
“Thiên Lạc, ngươi thích hắn là chân thật, mà hắn đối với việc thích ngươi lại quá hỗn loạn phức tạp, hắn đáp ứng cưới ngươi là có suy nghĩ muốn báo đáp ngươi vì hắn mà vào sinh ra tử, hắn cảm thấy không thể để ngươi thua thiệt càng không thể để Tuyết Nguyệt thành thua thiệt với người ta……”
“Thì ra…… Như thế, ta không cần hắn báo đáp ta như vậy ! Ta Tư Không Thiên Lạc tuy không biết nặng nhẹ, nhưng đạo lý thì ta vẫn là hiểu được, ta vốn chính là một trong Tứ Thủ Hộ, bất luận người ta bảo hộ chính là ai ta đều sẽ vì hắn liều mạng đây là chức trách của ta, mà Tuyết Nguyệt thành càng là Bắc Ly đệ nhất Thành, có chuyện gì đương nhiên là đạo nghĩa không thể chối từ. Các ngươi đều nói hắn tâm tư quá nặng, như thế nào chuyện này hắn lại làm như thể hắn ngu dốt.” Không đợi Diệp Nhược Y nói xong Tư Không Thiên Lạc đánh gãy nàng lời nói, quật cường ngẩng đầu lên, bộ dáng vừa nhìn đã thương không còn nữa tồn tại nữa, tình cảm của nàng đã rõ, kiên định nói những lời này làm cho Diệp Nhược Y hoảng hốt cảm thấy được đâu đó bóng dáng của Tam Thành chủ Tư Không thúc thúc ở trên người nàng.
"Tư Không Thiên Lạc ta đây như thế nào lại có thể cưỡng bách một người không yêu ta để cùng ta ở bên nhau chứ, đây không phải là phong cách của bổn đại tiểu thư, ta muốn chính là toàn tâm toàn ý của hắn đối tốt với ta, hắn Tiêu Sắt…… Không được ta phải đi tìm người kia nói cho rõ ràng.”
“Thiên Lạc……” Diệp Nhược Y bỗng nhiên cảm thấy cô nương trước mắt này làm cho nàng lại có thêm một cái nhìn thật khác.
“Ta hiểu được rồi, cảm ơn ngươi Nhược Y, nếu không phải ngươi kịp thời đánh thức ta, chỉ sợ hậu quả sẽ càng nghiêm trọng. Ta đường đường là đại tiểu thư của Tuyết Nguyệt thành, con gái của thương tiên Tư Không Trường Phong, không phải người nào muốn thì đều có thể khi dễ!” Tư Không Thiên Lạc hai tay véo eo ở trong xe ngựa đột nhiên đứng thẳng dậy vẻ mặt ngạo thế quần hùng.
Diệp Nhược Y nhìn người trước mắt này, lâm vào trầm tư một chút, thật sự là có thể dễ dàng như vậy sao nói cắt đứt liền cắt đứt? Thứ tình cảm này là đường cũng là đao, cũng may đường chưa biến đổi, đao là chưa ra khỏi vỏ……
Chờ hai người trở lại sơn trang là đã là hoàng hôn, tuyết đã sớm ngừng rơi, giống như cái gì cũng chưa phát sinh qua, ngày mai chính là giao thừa, cho nên trong sơn trang từ trên xuống dưới đều ở bận rộn bố trí tất cả, Diệp Nhược Y cùng Lôi Vô Kiệt vội vàng ở trên cửa sổ dán tranh tết, hai người tiểu nhị thì làm vị trí quét dọn rác khắp nơi, chỉ có Tiêu Sắt dựa vào trên ghế ở bên trong nhà nhắm mắt dưỡng thần.
“Tiêu Sắt, ta có lời muốn cùng ngươi nói.” Nghe thanh âm, là Tư Không Thiên Lạc, Tiêu Sắt trợn mắt theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy Tư Không Thiên Lạc đứng ở lan can của lầu hai nhìn hắn.
Nên tới vẫn là tới…… Tiêu Sắt lười biếng đứng dậy đi theo nàng đi tới lầu hai lên tới phía trên sân phơi , nhìn thân hình đơn bạc của Tư Không Thiên Lạc đang đưa lưng về phía chính mình, trong lòng có chút không đành lòng, cởi xuống áo lông chồn tiến lên khoác lên trên người của nàng, chỉ cảm thấy thân hình nàng đột nhiên run lên nhè nhẹ, cũng không quay đầu lại nhìn hắn.
“Tiêu Sắt, hai người chúng ta dừng ở đây đi…… Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, là bổn đại tiểu thư cự tuyệt ngươi trước, là ta…… Chướng mắt ngươi.” Tư Không Thiên Lạc nói xong trong mắt đã ngận nước.
Tiêu Sắt trong lòng sửng sốt, loại tình huống này thật là có một chút nằm ngoài dự đoán của hắn, tiểu nha đầu Nhược Y kia cũng không biết đã cùng nàng nói cái gì đó, mà có thể làm nàng quyết tuyệt như thế này.
“Thực xin lỗi, Thiên Lạc, ngươi là một cô nương tốt……” Tiêu Sắt cũng không biết nên nói với nàng như thế nào, mở miệng ra chỉ có thể nói thực xin lỗi.
Tư Không Thiên Lạc giơ tay ở trước mặt xoa xoa, sau đó xoay người cao ngạo đem áo lông chồn trên người đưa tới trước mặt Tiêu Sắt mà nói: “Ngươi không cần phải nói xin lỗi ta, chỉ là ta một bên tình nguyện mà thôi, thân là Thiên Khải Tứ Thủ Hộ của ngươi, bảo hộ ngươi là chức trách của ta, ngươi cũng không nợ Tuyết Nguyệt thành cái gì cả, ngươi thân là Vĩnh An vương, Tuyết Nguyệt thành phải có cái này trách nhiệm này. Từ hôm nay trở đi chúng ta không ai nợ ai, nhưng ngươi cũng đừng hòng mơ tưởng đem ta đuổi đi, bởi vì ta là có chức trách ở trong người.”
“A ~” Tiêu Sắt cười, là lần đầu tiên Tư Không Thiên Lạc nhìn thấy hắn cười như thế , hắn cho rằng nàng sẽ khóc lớn đại náo một hồi, thậm chí cùng hắn ân đoạn nghĩa tuyệt. Không nghĩ tới………… Cái loại cảm giác tiêu sái này đột nhiên hắn nghĩ quả là con gái của Thành chủ Thương Tiên Tư Không Trường Phong, từ bắt đầu đến lúc kết thúc có vẻ chỉ có chính mình một chút phóng khoáng cũng không có.
“Vậy sao ngươi còn khóc?” Hắn chính là như vậy một người ở trong lòng suy nghĩ cái gì thì đến bên miệng liền biến thành cái khác mà nói. Tư Không Thiên Lạc cho rằng hắn sẽ cảm thán chính mình vài câu, không nghĩ hắn cư nhiên ở trước mặt còn trêu chọc nàng khóc nhè, nàng mặt đỏ tía tai lớn tiếng kêu lên: “Ta khóc thì như thế nào hả, ta thất tình mà ngươi còn không cho ta khóc một chút? Ta yêu như thế nào thì bây giờ liền khóc như thế đấy, ngươi quản được ta sao! Hừ! Miệng độc như vậy thì cả đời ngươi độc thân luôn đi!” Nói xong hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, lướt qua bên người, dùng thân thể hung hăng đụng vào người hắn một chút, hướng cửa mà đi.
Xưa nay chưa từng có cảm giác nhẹ nhàng toàn thân như vậy, Tiêu Sắt khó được cảm thấy tối nay tuyết rơi một chút cũng đều không lạnh thậm chí còn có chút ấm áp, nàng thật ra là một cô nương rất tốt, chỉ là bọn hắn có duyên không phận mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người trong nhà đều bị âm thanh của pháo hoa đánh thức, một đám người kìm chế tức giận đi vào đại sảnh, chỉ thấy Lôi Vô Kiệt trong tay cầm hương vẻ mặt cao hứng đứng ở cửa, ngoài cửa đã là một mảnh hồng.
“Mọi người giao thừa vui sướng!” Lôi Vô Kiệt vui vẻ nhảy dựng lên, trong nháy mắt mọi người không có biểu cảm gì, nguyên lai thì ra hôm nay là giao thừa.
“Cơ Tuyết cô nương như thế nào còn chưa có trở về? Câu đối ta đều dán xong rồi.” Lôi Vô Kiệt đem hương trong tay dập tắt, Diệp Nhược Y tiến lên đem mấy tấm giấy pháo hoa dính trên tóc của hắn kéo xuống còn giúp hắn vỗ vỗ phủ đi tất cả khói bụi trên người.
Tiêu Sắt ngáp một cái đặt mông ngồi lên ghế mà nói: “Nàng hôm nay không về được, nói là có tin tức cần phải xác nhận.”
Lôi Vô Kiệt vừa định hỏi Đường Liên ở đâu, thì ngoài cửa đã nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần cửa lớn mở rộng, Đường Liên đã sớm đứng ở bên ngoài cửa, “Ta đã trở về! Thật xa liền nghe thấy được âm thanh của pháo hoa!”
“Đại sư huynh! Ta rất nhớ ngươi a!” Lôi Vô Kiệt đi lên ôm lấy Đường Liên, “Sư huynh ngươi thơm quá a, có phải hay không dùng mùi hương của Thiên Nữ Nhụy?” Không chờ Lôi Vô Kiệt nói xong Đường Liên đầy mặt ghét bỏ đem hắn từ trên người kéo xuống. Tiểu nhị bưng tới một chén trà nóng đưa cho Đường Liên, tất cả mọi người ngồi xuống vây quanh cái bàn.
Sắc trời dần hạ xuống, đèn lòng treo phía trên cửa mái hiên cũng dần dần tỏa sáng đem tuyết rơi dưới đất chiếu trở thành một màu đỏ, trong phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười nói vui vẻ, thanh âm hết đợt này đến đợt khác truyền tới, cùng với gió lạnh thấu xương ở ngoài phòng tất cả đều không giống nhau, bên trong là nơi ấm áp sung sướng để tránh đi gió lạnh thấu xương ngoài kia.
Nghe một tiếng “Sủi cảo tới rồi!” Mọi người đều nuốt nuốt nước miếng, Vị tiểu nhị kia cố ý nâng cao giọng nói của mình mà nói: “Các vị từ từ đã, hôm nay trong sủi cảo còn có chứa một chút bí mật ở bên trong".
“U! Nhị Hổ, ngươi lúc nào thì đã học cách nói chuyện úp úp mở mở thế này?” Lôi Vô Kiệt cười hỏi.
Tiểu nhị cũng không để ý tới hắn, nói tiếp: “Trong tất cả sủi cảo này có tổng cộng hai viên đường và ba cái đồng tiền.”
“Thả đồng tiền là phát tài, vậy còn thả đường là vì sao?” Diệp Nhược Y nghi hoặc hỏi Nhị Hổ.
“Hắc hắc, Diệp cô nương không hiểu đi, đường này chính là dùng đường cao cấp nhất, thượng đẳng của Thiên Khải Thành cùng với táo đỏ và mật ong mà chế thành, cho nên nó sẽ ngọt ngào như mật ……” tiểu nhị khoe khoang mà nói
Đường Liên gắp một cái sủi cảo, nhìn nhìn, nói: “Nga…… Nói cách khác ăn đến viên đường thì đại biểu cho cảm tình ngọt như mật?”
“Nếu có người trong lòng có thể nói như vậy, còn nếu không có người trong lòng thì biểu thị là sắp có. Cho nên các vị nỗ lực lên, xem ai may mắn nhất!” Tiểu nhị nói xong đã lui đi vào trong phòng bếp để ăn cơm cùng với mấy ca ca của hắn.
“Nhiều sủi cảo như vậy nhưng chỉ có năm cái là có giấu bảo bối bên trong, quá không công bằng!” Lôi Vô Kiệt nhìn trên bàn có tận mấy đĩa lớn sủi cảo mà lầu bầu.
“Vậy nhìn xem chúng ta mấy người có thể ăn trúng nó!” Tư Không Thiên Lạc nói xong liền kẹp lên một cái sủi cảo nhét vào trong miệng, tất cả mọi người thấy tình hình như vậy đều cầm lấy chiếc đũa gắp lên mà ăn, trong phòng trừ bỏ âm thanh ăn uống thỏa thích thì cũng không có âm thanh của người nói chuyện.
Loại này an tĩnh duy trì cũng không biết bao lâu, thì bị một tiếng cười to đánh vỡ. “Ha ha!” Lôi Vô Kiệt còn đầy cả một miệng sủi cảo, tay phải giơ cao lên, chiếc đũa phía trên kẹp một viên đường màu đỏ mật. “Ta ăn đến nó rồi! Ha ha”
“Khiêng hàng, đem sủi cảo trong miệng của ngươi nuốt xuống đi rồi hãy tiếp tục nói” Tiêu Sắt đỡ trán bất đắc dĩ nói đến.
“Hừ! Khoe ân ái! Ta mới không cần ăn đường, thứ bổn đại tiểu thư muốn ăn đến chính là tiền!” Tư Không Thiên Lạc không cam lòng yếu thế tiếp tục tìm sủi cảo ăn.
“Để Tiêu Sắt một người ăn trúng viên đường là được rồi, dù sao hai ngươi cũng là cùng nhau.” Đường Liên còn không biết hai người bọn họ phía trước phát sinh chuyện gì, dường như không có việc gì mà nói.
Tư Không Thiên Lạc “Bang” một tiếng đem chiếc đũa một lược, quát “Ai muốn cùng hắn ở cùng nhau chứ! Hắn mới không phải người trong lòng của ta! Đường Liên, nhiều sủi cảo như vậy cũng không đổ được hết vào miệng ngươi!”
Đường Liên bị nói như vậy thì có chút sửng sốt, bình thường nói lui nói tới những điều vậy nàng đều sẽ không nhịn được mà vui vẻ, hôm nay đây là có chuyện gì xảy ra, ăn hỏa dược? Lôi Vô Kiệt cũng không hiểu rõ, vừa muốn hỏi, bị Diệp Nhược Y thồn cho một cái sủi cảo vào trong miệng vội vàng nhìn tới Đường Liên lắc đầu. “Ai nha! Nhược Y, ngươi không cần nói dối thay ta đâu, bổn cô nương chính thức tuyên bố ta cùng với Tiêu Sắt đã đường ai nấy đi.” Tư Không Thiên Lạc nói.
“A? Này…… Đây là chuyện khi nào? Ta giống như là đã bỏ lỡ chuyện gì đó thì phải” Đường Liên chấn động, lúc này chỉ mới đi mấy ngày, mọi chuyện liền phát triển trở thành như thế này vậy.
Lôi Vô Kiệt cũng là một biểu cảm giống Đường Liên, hắn còn chưa đi kịp đi đâu đã xảy ra chuyện như vậy, nhìn hắn không khác nào là một tên ngốc tử đâu chứ? Bất đắc dĩ trong miệng ngậm quá nhiều sủi cảo nên không thể nào nói chuyện, ngày hôm qua còn nói đem sính lễ tới, hôm nay liền đường ai nấy đi, tình cảm này cũng quá mỏng manh rồi. Hắn vội vàng nhìn về phía Tiêu Sắt, chỉ thấy hắn thật ra rất ổn, nhìn thấy mọi người đang nhìn về phía hắn, hắn mới gật gật đầu, tỏ vẻ xác định lời Thiên Lạc nói.
“A! Ta ăn được tiền! Năm nay ta muốn phát tài!” Đường Liên đánh vỡ bầu không khí xấu hổ gượng gạo này, vui vẻ đem tiền lấy ra tới mà khoe khoang.
“Ngô! Ta cũng ăn được rồi!” Tư Không Thiên Lạc cao hứng nhảy lên.
Xem bộ dáng của nàng giống như là cũng không chịu bao nhiêu ảnh hưởng, mọi người đều yên tâm rất nhiều, lúc này sắc mặt của Tiêu Sắt biến đổi, ngoài miệng động tác cũng ngừng lại, hắn chỉ cảm thấy trong miệng một cổ hương vị táo thơm ngọt cùng mật ong thanh khiết chảy vào yết hầu, hắn vội vàng há mồm dùng chiếc đũa gắp ra tới bên ngoài.
“Mật đường!” tất cả mọi người cùng kêu lên.
“Này……” giống như là Đường Liên mong muốn , mới vừa nói xong hắn liền ăn mật đường
“Phốc ha ha! Tiêu Sắt, ngươi nhanh như vậy đã sắp có người trong lòng à! Ha ha” Lôi Vô Kiệt cười ha hả
“Hừ! Miệng hắn độc như vậy, sẽ có cô nương nào coi trọng hắn sao.” Tư Không Thiên Lạc khinh thường lầu bầu một câu.
“Như thế nào, hối hận?” Tiêu Sắt nhướng mày hỏi
“Quỷ háo sắc mới hối hận! Tìm hòa thượng cũng không tìm ngươi! Hừ!” Tư Không Thiên Lạc đầy mặt đỏ bừng, Lôi Vô Kiệt cười to nói: “Sư tỷ, hòa thượng ở chỗ chúng ta cũng có, ngươi xem Vô Tâm thế nào? Hòa thượng kia đem so với mỹ nhân chính là còn muốn xinh đẹp hơn đó, ha……” Lúc này một ánh mắt sắt bén quét tới ở trên người hắn của hắn, làm hắn đem tươi cười nuốt ngược trở về, nhỏ giọng lầu bầu một câu đến chính mình cũng không nghe rõ là nói gì.
Tiêu Sắt thu hồi ánh mắt, không chút để ý lại ăn thêm một cái sủi cảo, chỉ nghe “Lộp bộp” một tiếng, hắn từ trong miệng nhả ra một cái đồng tiền.
“Hoắc! Chỉ có thể là Tiêu Sắt nha, tài sắc đều tới cùng nhau a!” Đường Liên không biết từ khi nào cũng bắt đầu nhịn không được mà đùa giỡn, xem ra tính tình này của Lôi Vô Kiệt sẽ bị lây……
Theo hắn phun ra một đồng tiền cuối cùng, bữa cơm này cũng coi như ăn xong rồi, mâm sủi cảo đã còn lại không có mấy cái, đồ ăn cũng ăn còn lại không nhiều, vài người ăn đến mức căng bụng nằm liệt ghế trên rượu cũng uống hơn phân nửa, qua hồi lâu, Lôi Vô Kiệt bị Diệp Nhược Y đỡ vào phòng cho khách, Đường Liên đem Tư Không Thiên Lạc cũng đưa về phòng cho khách, xoay người xuống dưới, phát hiện Tiêu Sắt đã không ở phòng trong, vì thế liền trở lại phòng ngủ của chính mình.
Ban đêm đặc biệt an tĩnh, Tiêu Sắt cầm bình rượu thanh hoa ngồi ở trước cửa sổ trong phòng ngủ của hắn, mặc cho gió lạnh thổi vào cảm giác trên mặt chính là đặc biệt thoải mái, ẩn ẩn còn mang theo hương vị của một chút khí lạnh và một chút hương vị của bông tuyết. Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một đoạn thơ, không tự chủ được liền nói ra tới miệng :
Ta muốn cưỡi gió bay về bắc, Hiên Viên tuyết lớn tựa bão dông.
Ta muốn mượn thuyền chèo về đông, tiên tử yểu điệu đứng đón gió.
Ta muốn cưỡi mây ngàn vạn dặm, long ngâm trong triều làm gì ta?
Trên đỉnh Côn Luân tắm nắng dương, tận cùng biển cả ngắm núi xanh.
Gió thổi vạn dặm yến về tổ, không thấy chân trời chẳng về đâu!”
“A! Đúng là không thấy chân trời người cũng không trở về.” Nói xong liền uống thêm mấy ngụm rượu, nhắm mắt lại, cảm thụ thế giới bên ngoài cửa sổ.
“Tiêu Sắt…… Tiêu Sắt……” Âm thanh quen thuộc vang lên rõ ràng ở bên tai, hắn nỗ lực mở mắt ra, thế nhưng lại phát hiện chính mình đang đứng ở một nơi tuyết trắng xoá phủ khắp nơi, ở phía xa có một người đang nằm trên người, đầy người đầy máu, hắn thấy không rõ là ai cũng chẳng biết là nam hay nữ, hắn liền hướng tới người nọ mà chạy tới nhưng lại phát hiện chạy mãi bản thân vẫn đứng yên vị một chỗ. Hắn suy nghĩ thử nói chuyện thì phát hiện chính mình miệng cũng không mở nổi để nói, trong lòng hắn nóng như lửa đốt, không biết vì sao trong ngực đặc biệt đau, giống có người ở đó đánh mạnh vào ngực hắn.
“Tiêu Sắt, đây là thực tại!” Âm thanh quen thuộc của Lôi Vô Kiệt từ phía sau vang lên, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện chính mình đang ở Thiên Khải thành, mà chính mình đang đối diện đó chính là Dược nhân Vô Tâm, gương mặt hắn vô cùng tuấn mỹ mặt cách hắn rất gần rất gần, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào chính mình, Tiêu Sắt nhịn không được hô to, “Vô Tâm, ngươi tỉnh tỉnh, ta là Tiêu Sắt!”
Vô luận hắn như thế nào kêu Vô Tâm đều thờ ơ nhìn về phía hắn, phía sau Lôi Vô Kiệt sớm đã vung đao nhảy lên bổ về phía Vô Tâm.
“Không cần!” Tiêu Sắt bỗng nhiên bừng tỉnh, bình rượu ngã trên mặt đất đã đổ văng đầy đất, hắn vuốt ngực thở hổn hển, hắn còn chưa từng nằm mộng như thế, càng kỳ quái hơn chính là, vì cái gì hắn sẽ mơ thấy Vô Tâm?
Hắn luôn có một loại dự cảm không tốt, cả một năm nay, hắn chưa một lần nhận được thư tín từ Vô Tâm, cũng không biết hắn ở Thiên Ngoại Thiên thế nào.
“Vô Tâm, ngươi có khỏe không?” Tiêu Sắt nhìn ngoài cửa sổ nhẹ giọng nói.
____________
Bản dịch chỉ đúng 60-70% một chỗ chỗ mình đọc không hiểu nên tùy hoàn cảnh mà thêm văn của mình đọc cho dễ nghe hơn, mong mọi người đọc thì hãy cố chấp nhận dùm mình 😿😿. Mãi iuuuu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com