Chương 23. Hoàng tước kế
Trong Bồ Tát Đường, khi Thẩm Y bước vào, mọi người đều nghiêm nghị, đồng loạt nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ.
Thẩm Y bị bọn họ nhìn chằm chằm cảm thấy có chút không thoải mái, cúi đầu ôm quyền nói với mấy người: “Bái kiến chưởng môn công tử, bái kiến đường chủ, bái kiến sư phụ.”
“Vừa về đã vào đường tĩnh tư, sao? Làm gì trái với lương tâm à?” Đàm Mặc nhướng mày hỏi, là người đầu tiên gây khó dễ.
Không đợi Thẩm Y trả lời Đàm Vân đã bước lên, giọng điệu vẫn dịu dàng trước sau như một: “Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đừng sợ, có sư phụ ở đây, cứ từ từ nói.”
“Tối hôm qua? Đồ nhi đến Phong Nguyệt Lâu như đã hẹn, trò chuyện vui vẻ cùng Tạ công tử, hắn cho đồ nhi xem pháo hoa, con đã ngắm pháo hoa suốt đêm, chỉ vậy thôi.” Thẩm Y thành thật bẩm náo, chỉ giấu đi những chuyện liên quan đến Dạ Ly Tước.
Đàm Vân hỏi tiếp: “Không có gì khác sao?”
“Không có gì khác.” Thẩm Y không hoảng không loạn, “Con đến Phật đường chỉ vì muốn tụng kinh cầu phúc cho a tỷ. Tối qua Tạ công tử nói, nếu muốn sớm gặp lại a tỷ, không có việc gì thì đến cầu nguyện với Bồ Tát, có khi hữu ích.”
Đàm Vân không nói gì thêm, nghiêng mặt liếc nhìn Tát Châu.
Ánh mắt Tát Châu thâm trầm, phất tay: “Thẩm Y, ngươi lui xuống đi.”
“Vâng.” Thẩm Y cúi đầu chào xong thì rời khỏi Bồ Tát Đường.
Đợi Thẩm Y đi xa, Đàn Vũ im lặng đã lâu mới mở miệng nói: “Nàng ta từ trước đến nay vốn thật thà, chắc hẳn đều nói thật.”
Đàm Mặc cười lạnh: “Ai bảo tam muội nhà chúng ta không chịu từ bỏ ý định, phái Bồ Tát Tướng theo dõi nàng ta, xem đi, lần này lỗ vốn lớn, vậy mà đụng phải thành chủ Võng Lượng Thành Doanh Quan, mất một vị Bồ Tát Tướng.”
Đàm Vân nhíu mày: “Đại tỷ, lời này không thể nói như vậy, ai mà ngờ Võng Lượng Thành lại đến trấn Thiên Phật?”
“Hắn không ở trong sào huyệt Minh Nguyệt Sơn, chạy đến trấn Thiên Phật làm gì?” Tát Châu nhìn ba muội muội, ánh mắt đầy ẩn ý, “Chẳng lẽ...… hắn đã biết Thẩm Y ở đây?”
“Dạ La Sát đã tìm đến Thẩm Y, xem ra Doanh Quan biết cũng không có gì lạ.” Đàn Vũ nghiêm giọng.
Sắc mặt Tát Châu càng thêm khó coi.
Doanh Quan là người võ công cao thâm khó lường, năm đó cũng nhờ chưởng môn công tử của tứ đại thế gia cùng nhau truy kích, nếu đơn đấu, hươu chết về tay ai còn chưa biết được. Khi đó Doanh Quan đến vì 《Âm Thực Quyết》, nếu biết Thẩm Y ở đây, chắc chắn sẽ không tiếc mọi giá bắt nàng, ép hỏi tung tích của 《Âm Thực Quyết》. Nếu sát thủ Võng Lượng Thành dốc hết lực lượng, dù Thiên Phật Môn chiếm giữ địa thế hiểm trở, cũng tuyệt đối không thể chống lại sự tấn công mạnh mẽ của những kẻ liều mạng từ Võng Lượng Thành.
Đàm Mặc cười lạnh: “Năm đó đã nói, không cần thiết cứu tiểu nha đầu này, giờ thì thực sự là vác đá nện vào chân mình.”
Tát Châu hung hăng trừng mắt nhìn Đàm Mặc, “Chuyện đến nước này, nếu Thiên Phật Môn xong đời, ngươi cho rằng ngươi có thể sống sót một mình?”
Đàm Mặc không cho là đúng, “Cùng lắm, ta chấp nhận hôn sự với Tam Sơn Các, gả sang đó là được, cũng tốt hơn ở đây lo sợ kẻ địch mạnh.”
Mười năm trước, Đàm Mặc đã định hôn với Liễu Hộ Pháp của Tam Sơn Các, chỉ là người kia phong lưu thành tính, Đàm Mặc tự nhiên không vừa mắt. Bất đắc dĩ hôn sự này là do chưởng môn công tử hai nhà định ra, dù là Đàm Mặc hay Liễu Hộ Pháp cũng không thể hủy hôn không có lý do, vì thế mà kéo dài hơn mười năm.
“Đại tỷ, lời này cũng không thể nói như vậy!” Đàm Vân thẳng thắn chọc thủng sự thật, “Nếu Thiên Phật Môn không còn, ngươi nghĩ gả qua đó cuộc sống sẽ dễ chịu sao?”
Nghe lời này, Đàm Mặc lập tức im lặng.
Đàn Vũ bất chợt nghĩ ra một kế, “Tháng sau chính là sinh nhật lần thứ bốn mươi lăm của chưởng môn công tử Tứ Hải Bang.”
Đàm Mặc bật cười, “Nhìn không ra nha, nhị muội còn có chiêu kéo người xuống nước này, hay đấy.”
“Tứ đại thế gia có vinh cùng hưởng, có nạn cùng chịu, cách này của nhị muội khả thi.” Tát Châu nghĩ tới nghĩ lui, nếu Võng Lượng Thành đã nhắm vào Thiên Phật Môn, cách tốt nhất là liên hợp với ba nhà còn lại, cùng nhau chống lại Võng Lượng Thành.
“Mang Thẩm Y theo?” Đàm Vân hỏi.
Tát Châu gật đầu, “Không phải mang theo, mà là để nàng ta đi trước, chúng ta đi sau. Sát thủ Võng Lượng Thành sở dĩ khó đối phó, vì chúng ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng. Nếu bọn chúng muốn Thẩm Y, thì chúng ta sẽ làm hoàng tước rình sau lưng.”
Đàm Mặc không khỏi khen ngợi: “Đại ca diệu kế!”
“Đường núi quá nhiều chỗ ẩn nấp, lần này chúng ta đi đường thủy, theo dòng sông Thương đi về phía Đông, có thể kịp đến đảo Linh Lung trên Đông Hải trước sinh nhật Lý Bá Lăng.” Tát Châu đã nghĩ kỹ, “Thuyền của chúng ta sẽ bảo trì khoảng cách với thuyền phía trước một dặm.”
“Lỡ như Võng Lượng Thành thừa cơ ra tay thì sao?” Đàm Vân nhắc nhở.
“Thì chờ bọn chúng đến.” Tát Châu cười mỉa, “Chúng ta bố trí cơ quan mai phục trên thuyền, có thể khiến Võng Lượng Thành cũng mất vài tên cao thủ.”
Bồ Tát Tướng của Thiên Phật Môn không phải bọn chúng muốn giết là giết, Võng Lượng Thành cũng phải trả giá đắt.
Đây là Võng Lượng Thành chủ động gây chuyện, không phải Thiên Phật Môn đến khiêu khích, theo quy tắc giang hồ, kỹ năng không bằng người khác, chết là chết.
Kế hoạch đã định, Tát Châu liền phân phó ba muội muội đi chuẩn bị thuyền.
Nghe nói chưởng môn công tử muốn đi dự thọ yến, lần này còn chuẩn bị mang theo vài đệ tử, nhiều đệ tử đều háo hức mong chờ sư phụ chọn mình đi Đông Hải một chuyến.
Tề Tiểu Đường yêu thích náo nhiệt nhất, sau khi nghe thấy tin này, liền chạy về nơi ở.
“Sư tỷ! Sư phụ bọn họ không làm khó ngươi chứ?”
“Chỉ hỏi vài câu theo lệ thôi.”
Thẩm Y ngồi xổm bên giỏ tre nhỏ, cầm rau xanh cho thỏ con ăn.
Tề Tiểu Đường ngồi xổm bên cạnh Thẩm Y, vuốt ve đầu thỏ, “Ngươi nói xem, lần này sư phụ có mang chúng ta theo không?”
“Hửm?” Thẩm Y thắc mắc nhìn nàng.
“Sư tỷ còn chưa biết à, chưởng môn công tử muốn đi Đông Hải mừng thọ, lần này sẽ mang theo vài người đến Tứ Hải Bang. Ta nghe nói phong cảnh bên đó rất đẹp! Còn có cá lớn, tôm lớn, cua lớn, mỗi món đều là thực phẩm hạng nhất đó!” Tề Tiểu Đường vừa nói vừa thèm thuồng đặc sản Đông Hải, “Lần trước các sư tỷ từ Đông Hải trở về đều nói ngon lắm! Hận không thể sống trên đảo Linh Lung cả đời!”
Nhìn vẻ mặt ao ước của nàng ấy, Thẩm Y không nhịn được búng nhẹ trán Tề Tiểu Đường, “Chỉ biết ăn, đã luyện dùng kim châm chưa? Năm sau ngươi còn thế này, chỉ sợ sư phụ sẽ mắng ngươi.”
Tề Tiểu Đường đắc ý vỗ ngực, “Sư tỷ yên tâm! Ta chắc chắn sẽ luyện! Năm sau sư tỷ đến cổ vũ cho ta, ta nhất định có thể vào Niêm Hoa Đường!” Nói rồi, nàng dựa sát vào Thẩm Y, nhỏ giọng thì thầm, “Từ khi sư tỷ vào Niêm Hoa Đường, ta ngây ngốc ở Kim Châm Đường buồn chết mất thôi.”
Thẩm Y lắc đầu, “Cần cù có công, chơi bời vô ích, hay là...”
“Mới vào Niêm Hoa Đường có mấy ngày, sao sư tỷ lại trở nên dài dòng như vậy?” Tề Tiểu Đường lẩm bẩm.
Thẩm Y muốn nói lại thôi, quả thực, nàng và Tề Tiểu Đường không giống nhau. Nàng gánh trên vai món nợ nhiều mạng người của Dương Uy tiêu cục, nàng nhất định phải luyện tốt võ công, tìm ra hung thủ thật sự đêm đó, báo thù rửa hận cho họ.
A tỷ, tỷ nhất định phải phù hộ cho muội.
Tầm mắt nàng dừng lại trên người thỏ con, ánh mắt bỗng trở nên nhu hoà. Nàng thật sự có chút may mắn, đêm ấy ở khách điếm Vô Hồi gặp được yêu nữ kia, kể từ đó, nàng đã không còn một mình trên con đường báo thù này.
Giật mình nhận ra mình lại nhớ đến người đó, Thẩm Y vội vàng lắc đầu, xua tan niệm tưởng tự dưng xuất hiện này.
“Sư tỷ không thoải mái sao?” Tề Tiểu Đường khẽ hỏi.
Thẩm Y nhàn nhạt nói: “Không sao, tối qua ngắm pháo hoa lâu quá, giờ hơi buồn ngủ.” Nói rồi, Thẩm Y đặt rau xanh xuống, đứng dậy, “Ta đi ngủ một lát.”
Tề Tiểu Đường nghe thấy điều thú vị, “Không được ngủ! Thành thực khai báo!” Nàng khoác lấy tay Thẩm Y, quấn quýt hỏi chuyện Tạ công tử, “Tối qua pháo hoa đó ta cũng thấy, nói đi, khi nào ta có thể sửa miệng gọi Tạ công tử một tiếng tỷ phu?”
“Nói hươu nói vượn!” Thẩm Y vỗ nhẹ tay nàng ấy, “Ta với Tạ công tử......” Nàng miễn cưỡng dừng lại, Tạ công tử vốn dĩ được Dạ Ly Tước gửi gắm, giả vờ có ý với nàng chỉ để bảo vệ nàng, làm sao nàng có thể nói sự thật cho Tề Tiểu Đường?
Tề Tiểu Đường càng thêm hào hứng, cười lớn: “Sư tỷ ngại ngùng nha!”
“Nhiều chuyện!” Thẩm Y rút tay ra, bước đến bên giường, vừa cởi giày vớ định nằm xuống, Tỉnh Thần Ngọc trên eo không cẩn thận trượt xuống đất.
Tề Tiểu Đường ra tay cực nhanh, đã chộp lấy được, “Đã có tín vật định tình rồi!”
“Mau trả ta!” Thẩm Y không kịp giành lại.
Tề Tiểu Đường giấu ngọc bội ra sau lưng, “Sư tỷ, thành thực khai báo, ta sẽ trả tín vật cho ngươi!”
Thẩm Y không muốn dây dưa với nàng ấy, bất ngờ đánh ra một chưởng, Tề Tiểu Đường thuận thế tránh né. Nào ngờ Thẩm Y đột ngột đổi chiêu, tay kia đã nắm lấy cổ tay Tề Tiểu Đường, hơi dùng lực, Tề Tiểu Đường bị đau liền buông tay.
Lần đầu tiên Tề Tiểu Đường thấy sư tỷ để ý một thứ gì đến vậy, chắc hẳn sư tỷ đã động chân tình với Tạ công tử.
Thẩm Y nắm chặt Tỉnh Thần Ngọc, thầm nghĩ chính mình đã hơi quá tay, nhẹ giọng hỏi: “Có làm đau ngươi không?”
“Không sao mà, không đau!” Tề Tiểu Đường nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay.
Thẩm Y cất ngọc bội cẩn thận, dịu dàng nắm tay Tề Tiểu Đường, nhìn thật kỹ, chắc chắn không có vết bầm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Không sao là tốt.”
Tề Tiểu Đường cười khúc khích: “Thật sự không sao.” Nói rồi, Tề Tiểu Đường kéo Thẩm Y ngồi xuống bên giường, “Sau này có thêm người chăm sóc sư tỷ cũng tốt, như vậy sư tỷ sẽ cười nhiều hơi.” Nàng đặt hai ngón tay lên môi, kéo lên, làm mặt quỷ với Thẩm Y, “Như thế này.”
Thẩm Y cuối cùng không nhịn được cười, xoa xoa gáy Tề Tiểu Đường, “Sau này ta sẽ cười nhiều hơn.”
“Vậy ta yên tâm rồi.” Tề Tiểu Đường nói xong, vỗ vỗ vai Thẩm Y, “Ta không làm phiền sư tỷ nữa, sư tỷ nghỉ ngơi nha.”
“Ừm.”
Tề Tiểu Đường đứng dậy rời khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại, sợ làm ồn đến Thẩm Y.
Thẩm Y không nhịn được mà bật cười, toàn bộ Thiên Phật Môn, cũng chỉ có sư muội này làm nàng thấy ấm lòng. Nàng mệt mỏi nằm xuống giường, kéo chăn đắp kín.
Hơi cúi đầu, nàng đưa Tỉnh Thần Ngọc sát vào chóp mũi, ngửi ngửi. Ngọc toả ra mùi hương nhàn nhạt, ẩn ẩn có chút gắt mũi, vốn định ngủ, ngửi xong lại tỉnh táo hơn nhiều.
Nàng vội cất ngọc bội vào ngực, nhắm mắt, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Nhưng đã ngửi Tỉnh Thần Ngọc, làm sao còn ngủ được? Đặc biệt là khi nhắm mắt, khuôn mặt tươi cười của yêu nữ kia luôn hiện lên. Thẩm Y trằn trọc lăn qua lộn lại trên giường, dứt khoát ngồi dậy, thở dài một hơi.
“Quỷ đáng ghét!”
Thỏ con ăn no rau xanh cũng không chịu ngủ, ngược lại nhảy ra khỏi giỏ tre, nhảy đến bên giường, cuộn tròn trên giày của Thẩm Y.
“Chỗ này lạnh...” Thẩm Y cúi người định bế nó lên, đưa về giỏ tre nhỏ, nào ngờ tay vừa chạm vào bụng thỏ con, liền sờ đến một mảnh ướt át.
Thẩm Y không biết nên cười hay nên giận, yêu nữ đó “đáng ghét” đã đành, thỏ con nàng ấy tặng cũng “ngỗ nghịch” như vậy!
Lần sau gặp lại, nàng nhất định phải tính toán sòng phẳng với nàng ấy!
_____
Chú giải
Hoàng tước kế: bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng. Tương tự ngư ông đắc lợi.
Thọ yến: tiệc sinh nhật.
Tỷ phu: anh rể.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com