Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Ôm

Đó là vào những giây phút cuối cùng của trận đấu, khi bảng đếm thời gian co lại từ mười phút, chỉ còn lại mười giây.

Tích tắc.

Tích tắc.

Kylian nghe vang vọng tiếng đồng hồ điểm ngược, tất nhiên, anh biết chẳng có cái cái đồng hồ nào xung quanh cả, tất cả chỉ là những nhịp tim nhảy loạn khi adrenalin sôi sục trong huyết quản giữa cơn khát cầu chiến thắng.

Mười. Kylian cảm thấy chân mình lao đao.

Chín. Có vẻ như mặt sân quá mềm yếu.

Tám. Tới nỗi chúng dường như sắp sập xuống.

Bảy. Kylian cảm thấy đầu óc ong ong.

Sáu. Cái mỏi mệt sau một trận đấu dài bủa vây tâm trí.

Năm. Chúng làm anh muốn khuỵu xuống.

Bốn. Nhưng Kylian vẫn lao lên.

Ba. Vì vẫn còn cơ hội.

Hai. Và những chiến binh sẽ không bao giờ từ bỏ.

Một. Mặt đất sụp xuống, Kylian thấy mình đang rơi, nhưng anh vẫn cố bấu vào một cái gì đó. Vì bọn họ vẫn còn....

Tiếng còi kết thúc vang lên...

và Kylian thấy mình đang rơi xuống một đại dương sâu thẳm.

Thất bại không phải một chuyện dễ dàng chấp nhận, chúng càng phải một ngụm nước dễ nuốt trôi, nhưng anh không cần gì lúc này cả, không cần những người đồng đội bên cạnh dịu dàng an ủi, không cần ba mẹ gia đình với những cái ôm ấm áp. Kylian không cho rằng tại thời điểm hiện tại anh cần chúng. Anh chỉ muốn ở một mình. Chỉ một mình mà thôi. Trong căn phòng tối tăm. Dưới lớp chăn bông dày. Khi đang bịt chặt tai, rúc mình sâu trong áo.

Anh nghe thấy tiếng cổ động viên hô vang tên mình.

"Kylian Mbappe. Kylian Mbappe. Mbappe. Mbappe."

Rằng những tiếng hô vang cứ thấp dần, nhỏ lại – có lẽ giống như kỳ vọng của fan dành cho anh, sau những màn trình diễn gây thất vọng ê chề.

Anh nghe thấy cổ động viên hô vang tên mình.

"Mbappe."

"Mbappe."

"Mbappe."

Rằng những tiếng hô vang cứ thấp dần, nhỏ lại rồi biến đâu mất, chỉ để lại Kylian với những tâm tư hỗn độn rối bời, bờ vai nặng trĩu, còn trái tim thì như bị lẹm đi một góc. Anh không nghe thấy gì cả. Tiếng những fan hâm mộ gọi tên anh. Anh không nghe thấy gì cả. Những lời cổ vũ của họ. Kylian không nghe thấy gì cả. Thế giới giờ chỉ văng vẳng những tiếng ong ong đầu óc quay cuồng, thế giới giờ chỉ văng vẳng những câu miệt thị, những lời chỉ trích, đàm tiếu hay vô vàn những điều khác.

Lại nữa rồi.

Ký ức về mùa Euro trước như cuồng phong bão tố càn quét chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại trong tâm trí anh. Kylian rúc sâu hơn, nhưng chúng là không thể vì anh đã ôm quá chặt bản thân mình.

Mọi thứ xung quanh tối đen, Kylian không biết tại sao, tầm mắt anh đen kịt, giống như Paris xa hoa, kinh đô của ánh sáng vắng tanh và lạnh ngắt, giống như bầu trời Paris ngày mưa rỉ rích, giống như đêm đen ở nơi ngóc ngách không trăng không sao. Anh giống như một thằng mù, mò mẫm, mò mẫm, cố gắng lần tìm cái gì đó giữa đất trời thênh thang.

Là trăng? Là sao? Hay là ánh sáng rực rỡ? Hay là ánh bạc lóe sáng của chiếc cúp danh giá?

Không. Không phải chúng. Chỉ từng là chúng thôi.

Kylian vươn tay, cố gắng múc lấy chúng dưới mặt đại dương sâu thẳm mà anh đang chới với. Và rồi chúng chạy đi, len lỏi qua khẽ tay, đâm xuyên từng tầng da thịt, hay bất kỳ cách nào đó để rồi bỏ anh lại.

Mọi thứ xung quanh tối đen, Kylian biết tại sao, vì anh không bật đèn, chỉ thế thôi, vì không muốn bản thân, hay bất kỳ ai khác chứng kiến bộ dạng này, vì anh là đội trưởng tuyển Pháp, vì anh là cầu thủ của Real Madrid, vì anh là chân sút hàng đầu thế giới, vì anh là Kylian Mbappe.

Tiếng chuông điện thoại réo rắt vang lên, giống như từng lưỡi dao liên tục lẹm từng nhát lên trái tim vốn chẳng lành lặn.

"Đừn-"

Anh chỉ muốn ở một mình. Chỉ một mình mà thôi. Trong căn phòng tối tăm. Dưới lớp chăn bông dày. Khi đang bịt chặt tai, rúc mình sâu trong áo. Ở một nơi thuộc về anh. Và chẳng có gì cả. PSG, Pháp, Real Madrid, hay đồng đội, gia đình, đối thủ. Chẳng còn gì cả. Ở một nơi thuộc về anh. Nơi đại dương thăm thẳm chẳng có chút ánh sáng nào có thể len lỏi.

Tiếng chuông điện thoại rít dài từng hơi, cho tới khi nó tự động ngắt. Màn hình khóa sáng lên, gửi đi thông báo về cuộc gọi nhỡ, Kylian bắt đầu nghe những tiếng tinh tinh nối đuôi nhau không ngớt.

Làm thế nào mà...

Kylian tự hỏi, khi gần như tất cả mọi cách thức liên lạc đều bị anh tắt tiếng, facebook, instagram, hay ti tỉ thứ khác nữa, gần như chẳng còn cách nào để liên lạc cho anh mỗi khi anh không muốn. Một chút tò mò len lỏi trong tâm trí thôi thúc anh mở máy ra xem thử.

Thông báo của ngân hàng về mấy cuộc giao dịch. Mười thông báo đẩy, chỉ lần lượt là.

"Kylian, nghe điện đi."

"Kylian, mở cửa cho em."

"Em ở ngoài của này."

"Đi mà."

"Anh không muốn mai thấy tên em trên báo đâu mà."

"Kyliannn."

"Em lôi cả anh theo đấy."

"Mở đi, nếu không mai hai đứa lên trang nhất đấy."

"Em không tự tin về khả năng cải trang của mình đâu."

"Kyliannnn."

Đến từ Haaland. Anh không hiểu tại sao cậu ta tới đây. Nhưng cũng không thể để gã đứng hoài ở cửa. Chỉ đành vậy, Kylian vớ lấy cái áo bên cạnh lau mặt rồi chạy bổ vào nhà vệ sinh dội qua một làn nước mới chậm rãi ra mở cửa.

Kylian ngó qua mắt mèo, thấy một người mũ đen, kính râm, khẩu trang kín mít cứ đi qua đi lại trước cửa phòng. Hiển nhiên người bên ngoài cũng vô cùng sốt ruột, đến đứng cửa phòng một siêu sao sau một trận thua không phải một chuyện nên làm nhất là khi bạn cũng là một cầu thủ hàng đầu còn người kia được coi là đối thủ của mình dù khách sạn có cấm quay chụp hay đưa tin về khách hàng.

Anh mở cửa, người kia vội vàng len vào rồi đóng sầm cánh cửa lại trong khi ghim Kylian lên tường với cánh tay vòng qua eo nâng anh khỏi mặt đất.

Kylian luống cuống, chưa kịp ổn định trọng tâm chỉ đành vội vàng quoàng tay ôm lấy cổ cậu ta kiếm điểm bấu víu.

"Lâu rồi mới gặp."

Haaland nói, khi dụi đầu sát vào gáy anh, lớp vải của khẩu trang cộm quoạm nơi tuyến thể nhạy cảm khiến Kylian khó chịu.

"Tôi không nhớ chúng ta thân thiết tới vậy."

Tâm trạng Kylian không tốt và việc một Alpha trội xuất hiện trong lãnh thổ của mình càng làm anh thêm khó chịu, càng không kể tới những hành động mang tính xâm lược của gã trai mét 9 khiến Kylian theo bản năng phát ra những tiếng gầm gừ cảnh cáo.

"Anh biết em là ai mà. Thế là đủ để em tới đây rồi."

Haaland cười, thu lại pheromone của mình trong khi thả Kylian xuống để cởi chỗ phụ trang trên mặt mà chẳng chút để tâm tới sự cảnh báo của Alpha nhỏ hơn.

"Với lại anh cũng mở cửa cho em mà. Thế nên chấp nhận đi."

Cậu ta thản nhiên ngồi lên giường trước ánh nhìn hình viên đạn của chủ phòng, còn chẳng ngần ngại vỗ vỗ lên đệm làm ý kêu anh ngồi xuống.

"Thôi nào Alpha của em, đừng tỏ ra không quen biết nhau như thế chứ."

Haaland khẽ nhếch môi, pheromone vừa mới thu lại lại bùng lên mang theo sự thống trị tuyệt đối của một Alpha trội. Cậu ta mang mùi biển, mang mùi mặn chát của muối, mang mùi của những cơn gió hung tàn quật thẳng vào người đối diện hòng cho gã chùn chân lui bước.

Nhưng Kylian cũng không thể nhẫn nhịn, ngay lập tức pheromone là hỗn hợp của vô vàn loại quả mọng như quả bom nổ trong không khí ngọt ngào nhưng đầy gai góc chống trả sự xâm lấn lãnh thổ của Haaland.

"Giờ thì nhớ ra rồi chứ."

Chẳng khó khăn gì để cậu ta có thể lôi Kylian ngồi lên giường, nói đúng hơn là lên đùi cậu ta, chỉ cần túm chặt tay rồi giật mạnh, Kylian không cẩn thận sẽ đổ nhào vào lòng cậu, dù sao cách dễ nhất để đối phó với một Kylian đang trong trạng thái thất vọng về bản thân là một chút cay nghiệt, thô bạo và xen lẫn một chút gì đó dịu dàng.

"Ôm nhé."

Haaland biết mối quan hệ của cả hai không đủ tốt để có thể nói mấy lời âu yếm, an ủi hay thứ nào đó đại loại thể. Dù sao thì cả hai chỉ được xây nên từ những viên gạch tình dục không chắc chắn, chẳng có hồ, có xi hay bất kỳ thứ gì đó gia cố, chỉ có những đêm đen kịt làm móc xích, và cả dục vọng khát khao thống trị là bản chất trong tận sâu thẳm của các Alpha làm keo dán, thế là xây thành một căn nhà, nhỏ bé đến mức chẳng đáng để tâm, lúc nào cũng lung lay chao đảo như sắp sụp đổ.

Nhưng nó vẫn đứng vững.

Giống như cách cậu ta ôm lấy anh.

Siết thật chặt tay, để lại vô số vết hằn đỏ au chuyền dần sang màu xanh tím của máu bầm, đó là những dấu vết của cậu ta, đó là những minh chứng cho những đêm bỗ bàng và sỗ sàng vồ vập lấy đối phương, cào cấu, cắn xé, đay hằn nhai nghiến, cho bằng tan bằng nát tất thảy kiêu ngạo từ tận xương cốt của những Alpha đầy tính thống trị.

"Làm đi."

Anh nói, khi gục đầu vào vai Haaland, khi cái nanh nhọn ghim chặt lên bả vai, khi nghe tiếng tiếng rít lên đau đớn của cậu nhóc nhỏ hơn.

"Thôi nào, em cũng không phải là công cụ hình người để anh xả stress c-"

Những lời còn lại bị một đôi môi bịt chặt, chạy không nổi, thoát chẳng ra lại đổ ngược về tim, chỉ sót lại những tiếng nhóp nhép của môi lưỡi quyện hòa.

Haaland biết trong nụ hôn ấy, là thất vọng, là cay đắng, là lẫn lộn vô số cảm xúc tồi tệ của người nọ sau một trận thua ê chề.

Haaland biết trong nụ hôn ấy, là những gì mong manh nhất của người nọ, là những điều chẳng mấy ai hay bị giấu nhẹm sau nụ cười kia.

Haaand biết. Và cậu ta còn biết nhiều hơn thế.

Cậu ta biết cách ôm người này

Cậu ta biết cách hôn người này.

Cậu ta biết cách cho nhiều thứ hơn thế này.

Rằng ôm, rằng hôn, và rất nhiều điều khác, tựu chung lại cũng là một câu nói.

"Kylian."

Tiếng thì thầm vang vọng quanh tai, Kylian chợt nhớ tới tiếng hô vang của những fan hâm mộ.

Đều đặn, chậm rì mà vững chãi.

"Kylian."

"Kylian."

"Kylian."

Anh nghĩ, mình lại được ngồi trên một gò đất cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com