Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

80. Tôi không nhường đó rồi sao?

Đại học Bắc Thành tổ chức hình thức cắm trại cuối tuần cho sinh viên, kết hợp hoạt động leo núi nhằm khích lệ tinh thần cho các vận động viên tham gia kỳ Thế vận hội Olympic mùa hè sắp diễn ra.

Đây là hoạt động tự nguyện, cách thức tham gia thông qua đường link đăng ký trên cổng thông tin trường. Văn Toàn với mấy hoạt động này không có hứng thú lắm, nhưng Chu Ái Ái nằng nặc rủ cô đi, Văn Toàn chỉ đành đồng ý.

Không những cô, mà chuyến cắm trại này còn có cả Nhã Yến Kỳ. Cô ấy mấy hôm trước đã chủ động nói chuyện thân thiết với Văn Toàn như lúc trước.

Quan hệ của hai người lại quay về những ngày tháng tươi đẹp. Với sự thay đổi trong thời gian qua của Nhã Yến Kỳ, Văn Toàn không hề đề phòng. Cô nghĩ rằng cô ấy có chuyện rắc rối khó nói, nên tính tình mới trở nên bất thường như vậy.

Sinh viên phải tự chuẩn bị đồ ăn trưa cho mình trong ngày đầu cắm trại, vì thế Văn Toàn đã dậy từ sớm để làm sandwich và cơm cuộn.

Văn Toàn làm hai phần, một cho cô, còn phần kia cho Nhã Yến Kỳ.

Chuyến đi chưa đầy hai ngày, bọn họ ngoài những vật dụng cá nhân như bàn chải, kem đánh răng và khăn mặt, thì chỉ mang thêm một bộ đồ thể thao cho hoạt động leo núi vào chiều mai.

“Yến Kỳ, nhanh nhanh lên nào. Chúng ta sắp trễ rồi!”

“Được được, chờ tớ thêm một lát.”

Nhã Yến Kỳ nhanh tay quẹt một lớp son mỏng lên môi, rồi với cái ba lô trên bàn, chạy theo Văn Toàn.Hai cô gái cùng với Chu Ái Ái đang đứng ngoài cổng ký túc xá, đón xe buýt lên trường.

Từ trường đại học Bắc Thành, họ ngồi xe do trường chuẩn bị, đi khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ thì đến điểm cắm trại.

Vương Phong là người chịu trách nhiệm chính cho chuyến đi cắm trại lần này. Đồng hành với anh còn có ba giảng viên trong tổ Giáo Dục Thể Chất. Và còn một nhân vật nữa…

Quế Ngọc Hải! Hắn cũng tham gia hoạt động lần này.

Bọn họ đến nơi đã thấy anh và hắn chờ sẵn ở đó. Hai người mặc trang phục hoàn toàn đối lập, một trắng, một đen đứng nghiêm nghị chắp tay sau lưng.

“Tút-ttttt… Tập hợp.”

Sinh viên vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng còi và khẩu hiệu tập hợp từ phía Vương Phong. Người người tay xách nách mang, nhanh chóng tập hợp thành năm hàng ngay ngắn trước mặt hai người đàn ông kia.

Ai nấy đều bất ngờ trước sự có mặt của Quế Ngọc Hải, nhưng không một ai dám hó hé gì. Hắn dường như đoán ra được suy nghĩ của đám thanh niên này, nên nhàn nhạt nói:

“Vì tổ Giáo Dục Thể Chất không đủ người, tôi lại vừa lúc rảnh rỗi nên đến giúp một chân, còn có thể góp chút không khí vui vẻ cho buổi cắm trại. Không tệ nhỉ?”

Đám sinh viên vừa nghe thấy cụm từ “góp chút không khí vui vẻ” đã rùng cả mình. Ở chung một chỗ với Quế Ngọc Hải, nếu không bị cảm thấy lạnh lẽo đến mức đóng băng đã phải cảm tạ trời đất rồi, lấy đâu ra “không khí vui vẻ” như lời hắn nói chứ?

Văn Toàn đứng ở hàng thứ hai, ánh mắt thi thoảng ngước lên nhìn Quế Ngọc Hải. Mà hắn cũng đặt hết sự chú ý về phía cô, nhưng lại làm một kẻ khác hiểu lầm…

Chu Ái Ái - cô nàng mũm mĩm đang đứng cạnh Văn Toàn, chính xác thì nãy giờ cô ta cũng nhìn say đắm Quế Ngọc Hải, còn tưởng hắn nhìn mình mà cực kỳ vui vẻ.

“Chúng ta chia đội đi.”

Nghe tới câu này, Văn Toàn bắt đầu có dự cảm chẳng lành. Tại sao ư? Bởi vì không cần chia cô cũng biết mình sẽ về đội của ai rồi.

Quế Ngọc Hải, hắn mà tha cho cô mới có chuyện lạ!

“Chia theo hàng đi. Mỗi hàng xếp thành một đội, tôi chọn hàng thứ hai.” Vương Phong nhanh nhảu đưa ra ý kiến.

“Hửm? Tôi cũng muốn hàng thứ hai. Vương Phong, hay thầy nhường tôi chọn trước đi?”

Ba giảng viên còn lại trố mắt nhìn nhau. Ai cũng biết hai người họ là cặp đôi bài trùng của cái trường đại học Bách Thành này, tâm linh tương thông, đến chọn đội cũng ăn ý.

Mà cái hàng thứ hai có gì đặc biệt nhỉ? Sáu nữ, bốn nam, so về vóc dáng cũng không được nổi trội như những hàng khác.

“Tôi không nhường đó, thì sao?”

“Không nhường cũng phải nhường. Quyết định thế đi! Nhanh chóng chúng ta còn dựng lều trại.” Quế Ngọc Hải chốt câu cuối.

Ai đó chỉ biết phát ra mấy tiếng “hừ hừ” bất mãn trong miệng. Công cuộc chia hàng lại tiếp tục, chẳng mấy chốc đã xong.

Tiếp đến là dựng lều và trang trí cổng trại. Con trai thì vác các tuýp sắt từ xe xuống, con gái thì khênh bạt. Mấy giảng viên chọn ra những cậu thanh niên khỏe mạnh, bắt đầu ghép khung sắt, cố định các mối nối bằng ốc vít và phủ bạt lên phần khung. Sau cùng là cố định bạt vào cột, rồi cắm cột xuống đất để đảm bảo độ chắc chắn.

Có tổng cộng bảy lều được dựng, ba cái dành cho nam và ba cái dành cho nữ, hoàn toàn không phân biệt sinh viên với giảng viên. Cái còn lại nhỏ hơn một chút, chỉ để một mình Quế Ngọc Hải sử dụng.

“Hừ, lập dị như vậy thì ở nhà luôn đi! Đến mấy cái chỗ như thế này làm gì?” Vương Phong vẫn còn tức Quế Ngọc Hải chuyện ban nãy, bèn tìm cớ bắt bẻ.

“Cậu biết cái quái gì? Cứ kệ tôi đi.” Hắn nhếch mép cười khinh.

Dựng lều xong đã đến giờ ăn trưa. Mọi người bắt đều đem phần thức ăn mình chuẩn bị, cùng ngồi trên một tấm bạt lớn ở giữa trung tâm bãi đất trống. Văn Toàn loay hoay tìm phần cơm trưa của mình, nhưng hình như nó đã biến mất không chút vết tích.

“Quái lạ, rõ ràng ban nãy còn ở đây mà?” Cô lẩm bẩm trong miệng.

Mọi người quây lại thành từng nhóm ngồi ăn trưa. Vương Phong thấy Văn Toàn cứ lượn lờ xung quanh lều trại tìm kiếm thứ gì đó, bèn gọi lớn:

“Văn Toàn, sao không qua đây ngồi ăn cơm cùng mọi người đi?”

Cô cuối cùng cũng từ bỏ tìm kiếm, bất lực đi đến ngồi xuống cạnh Nhã Yến Kỳ. Văn Toàn nhìn về phía mọi người, đầy khó xử:

“Hộp cơm trưa của em mất tích rồi. Rõ ràng buổi sáng có mang theo, nhưng bây giờ lại không thấy đâu cả.”

“Đã tìm kỹ chưa? Có phải trong lúc dọn dẹp, vứt lung tung ở đâu rồi không?” Quế Ngọc Hải lên tiếng.

Văn Toàn lắc đầu, cô đã tìm rất cẩn thận mà vẫn không thấy. Phen này trưa nay cô phải nhịn đói là cái chắc!

“Không sao đâu Văn Toàn. Cậu ăn chung phần với tớ đi!”

Nhã Yến Kỳ đẩy hộp cơm của mình dịch sang chỗ Văn Toàn, còn lấy thêm một đôi đũa sạch trong đưa cho cô. Nhã Yến Kỳ biết rõ Chu Ái Ái là người giấu hộp cơm, vì chính mắt cô ấy nhìn thấy cô ta trong lúc mọi người tập trung chụp ảnh ở cổng trại, đã lén lút cuỗm mất hộp cơm, giấu vào trong ba lô của mình.

Vương Phong nhìn vào hộp cơm của Nhã Yến Kỳ, nói:

“Một chút cơm như thế sao hai người ăn đủ no? Văn Toàn, tôi chia phần cơm của mình cho em. Chiều nay còn có hoạt động thể chất ngoài trời, ai cũng phải ăn no để tham gia.”

Quế Ngọc Hải nhìn khay cơm của Vương Phong, chẳng thấy khá khẩm hơn là bao. Hắn liếc nhìn anh, mỉa mai:

“Cơm của Nhã Yến Kỳ ít thì cơm của cậu nhiều sao? Một mình cậu ăn còn chưa chắc no, bày đặt chia với chả sẻ!”

Rồi hắn múc cơm và thức ăn của mình vào một cái hộp nhựa, đưa cho Văn Toàn:

“Ăn đi, phần ăn trưa của tôi rất nhiều. Đừng nói là một mình em, chia cho ba người nữa còn đủ đó.”

Vương Phong không phục, liền bật lại:

“Cậu ăn không hết mà mang lắm thế làm gì? Nếu không Văn Toàn không ăn, cậu đổ đi chắc?”

Hắn nhún nhẹ vai, bình thản nói:

“Mua phần ăn người ta bán sẵn thôi! Trùng hợp lại hết size nhỏ rồi.”

Quế Ngọc Hải chắc phải cảm ơn quán cơm mà hắn mua hồi sáng mất. Vì Vương Phong đi chung xe với Quế Ngọc Hải, anh cứ giục hắn phải đến sớm. Lúc người giao cơm đến nhà hắn mới biết người ta đưa nhầm phần cho cặp đôi, nhưng sợ trễ giờ nên Quế Ngọc Hải không đổi lại.

Hắn còn định đánh giá một sao trên ứng dụng giao hàng vì sự cẩu thả của quán. Bây giờ thì không cần nữa rồi!

“Em ăn thêm thức ăn đi. Ăn nhiều mới no được!” Vương Phong vẫn không chịu thua kém, dứt khoát gắp phần thịt nguội jambon của mình vào phần cơm của Văn Toàn.

Nhã Yến Kỳ cũng không chịu thua thiệt. Dù sao những món cô ấy đang ăn đều là do Văn Toàn một tay chuẩn bị vào sáng sớm, nên vẫn phải chia cho cô một ít.

“Ăn cả cơm cuộn nữa này. Cậu làm ngon lắm đó Văn Toàn!”

Kết quả Văn Toàn lại là người được ăn nhiều nhất. Cô ăn phần của cả ba người chia cho, đến mức chiếc bụng nhỏ căng tròn lên.

Chu Ái Ái ngồi đối diện Văn Toàn, nhìn thấy cô ăn ngon lành thì trong lòng vô cùng đố kỵ. Cô ta cũng muốn được ăn chung phần cơm của Quế Ngọc Hải!

Ăn xong, mọi người dọn dẹp sơ rồi nghỉ ngơi. Buổi chiều quả nhiên diễn ra những hoạt động rất sôi nổi, từ kéo co đến chơi cướp cờ và gánh nước thi. Ai nấy đều mệt mỏi rã rời.

Vậy mà vui!

“Nào nào, mọi người mau chụp chung một tấm ảnh làm kỷ niệm đi.” Vương Phong hô to.

Ai cũng chụp, mỗi mình Quế Ngọc Hải bỏ về lều trại. Hắn vừa mệt, vừa không có hứng thú chụp ảnh.

Tối đến mọi người đốt lửa nướng thịt. Ăn tối xong thì cùng tụm lại hát hò giống chuyến đi biển lần trước. Chơi cũng mệt, lại còn phải giữ sức cho các hoạt động ngày mai nên ai nấy cũng tranh thủ về lều đi ngủ.

Văn Toàn nằm trong lều không sao ngủ được. Cô đau bụng nên cứ trằn trọc trở mình, mặt mày thì nhăn lại như khỉ. Rõ là vì cả ngày hôm nay cô ăn rất nhiều thứ, nên bây giờ mới rơi vào hoàn cảnh khốn đốn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com