Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 158. Tôi thấy hắn chỉ muốn để Thời Tễ làm hoàng đế, còn hắn làm hoàng hậu

Tạ Chước ngây người.

Hai chữ lạnh lùng của chỉ huy khiến Alpha cấp 5S hàng đầu lập tức biến thành một tên ngốc nói lắp.

"Ờ, ờ ờ....... xoa xoa, xoa."

Đầu óc Tạ Chước còn chưa phản ứng kịp, tay đã ngoan ngoãn nghe lời đặt lên sau đầu Thời Tễ, nhẹ nhàng xoa dịu vết thương cho anh.

Thời Tễ yên lặng nhắm mắt lại.

Lòng bàn tay của tiểu Alpha ấm áp, ngón tay thon dài, bình thường khi khống chế sóng biển thì khớp xương rõ ràng nguy hiểm.

Nhưng khi lướt qua mái tóc lại vô cùng dịu dàng.

Bên tai chợt vang lên giọng nói trầm khàn dễ nghe của Tạ Chước, "Anh đang làm nũng."

Thời Tễ không đáp lại cậu.

Không tính là làm nũng.

Chỉ là anh không muốn tiếp tục dùng cách phủ nhận như trước để che giấu vết thương, ít nhất là trước mặt Tạ Chước thì không cần như vậy nữa.

Tên nhóc này lại càng được đà, lát sau lại cúi xuống thì thầm bên tai anh, "Anh đúng là đang làm nũng mà."

"......"

Giọng Tạ Chước nhuốm chút ý cười vui vẻ, hôn nhẹ vành tai trắng ngần của anh.

Âm cuối kéo dài mê hoặc lòng người, "Bé cưng mèo nhỏ làm nũng với em, muốn được xoa xoa."

"Em còn chưa dùng cỏ bạc hà mèo với anh đâu, anh đúng là yêu chết....."

Thời Tễ lạnh nhạt ngước mắt nhìn cậu.

Tạ Chước lập tức đổi giọng, "......tay của em."

"......"

Không thể quá càn rỡ.

Quá không có tiền đồ rồi, Tạ Hỏa Chước.

"Ừm." Thời Tễ lơ đãng liếc sang bàn tay còn lại đang đặt trên vai áo sơ mi của mình, đưa tay hờ hững nhấc lên xem xét, "Cũng được."

Đầu óc Tạ Chước một lần nữa bị treo máy.

Cậu chính là không có tiền đồ, không có tiền đồ, chỉ huy nói thích tay của cậu.

Cái này có khác gì thích cả người cậu đâu chứ!

Bàn tay khớp xương rõ ràng được đưa đến trước mắt Thời Tễ, Tạ Chước mang theo ý cười dò hỏi, "Vậy hôn một cái nhé?"

Thời Tễ hơi nhíu mày, anh đúng là chưa từng chủ động hôn tay ai bao giờ.

Cảm giác rất kỳ lạ, cũng rất mập mờ.

Con chó con lông bạc này lại nhìn anh đầy mong đợi.

Thời Tễ có lẽ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hẳn, môi mỏng thuận theo chạm nhẹ vào đầu ngón tay cậu, như chuồn chuồn lướt nước đặt lên ngón trỏ của thiếu niên một nụ hôn.

Ngay giây tiếp theo, anh bất ngờ bị người kia bóp cằm.

Đầu ngón tay ép lên đôi môi mỏng trực tiếp thâm nhập vào trong miệng, Thời Tễ nhíu mày hơi ngửa đầu, cổ trắng như ngọc hơi nâng lên, "......Tạ Chước!"

Tên nhóc thối được đằng chân lân đằng đầu.

Giọng nói thanh lãnh pha chút ẩm ướt, cảm nhận được ngón tay quét nhẹ qua đầu lưỡi, đầu óc Thời Tễ hoàn toàn tê dại.

"Anh ngoan quá chỉ huy ơi." Tạ Chước như người mất hồn mà rúc vào người anh cọ cọ, trái tim mềm nhũn như sắp tan chảy.

"Sao anh vừa tỉnh dậy đã mềm thế này vậy?"

Nếu không phải lo cho vết thương trên người chỉ huy, cậu thật sự muốn đè mèo nhỏ xuống mà hung hăng bắt nạt một trận.

Chỉ huy chỉ có thể nhìn cậu với vẻ ngơ ngác như muốn khóc mà không khóc được.

Thời Tễ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, lạnh lùng đẩy người ra, "Thần kinh."

Tạ Chước lập tức bật ngồi dậy, mắt hoa đào nhìn theo anh, trong chớp mắt lại trở nên ngoan ngoãn vô cùng.

"Anh trai, anh đi đâu vậy?"

Sơ mi trên người Thời Tễ hơi xộc xệch, vẫn là chiếc áo cũ, Tạ Chước sợ động vào vết thương của anh nên không thay cho anh.

Dù sao thì chỉ huy mặc cái gì cũng thơm cả.

Nhưng tính kỷ luật cao của Thời Tễ khiến anh lập tức muốn đi tắm rửa thay quần áo.

Anh khẽ ngước mắt nhìn Alpha đang lắc lư chỏm tóc ngốc trên đầu, "Đói bụng, ăn cơm."

Tạ Chước lập tức nhảy xuống giường, "Chờ chút, em đi làm ngay cho anh!"

Chó con lông bạc vèo một cái đã biến mất.

Khóe môi Thời Tễ khẽ cong lên một độ cong nhẹ, lúc này mới đưa tay cởi cúc áo trên người, cởi chiếc sơ mi ra.

Chiếc sơ mi trắng trượt xuống theo bờ vai sắc sảo, quần dài được anh tiện chân giẫm xuống đất, mắt cá chân nhỏ trắng như sứ hiện ra tinh xảo.

Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng bộp đập đầu, "Oái—"

Thời Tễ cả người cứng đờ, quay đầu lại.

Nhìn thấy Tạ Chước đã đi rồi quay lại đứng ở cửa, ánh mắt kinh ngạc rơi trên người anh, từ trên xuống dưới nhìn lướt qua không sót một chỗ.

Từ trong sáng đơn thuần dần trở nên sâu thẳm đỏ sậm.

Ánh sáng trắng lóe lên trong chớp mắt, cánh cửa bị Tạ Chước đẩy mạnh rầm một tiếng đóng sầm lại.

"Anh trai, anh trai, chỉ huy, em chỉ muốn hỏi anh có muốn ăn chút cá khô nhỏ trước không, em sợ em làm chậm quá....."

Thời Tễ mặc áo choàng tắm, soạt một tiếng mở cửa ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu.

"Tôi không thích ăn cá khô nhỏ."

Sau đó dưới ánh mắt nóng bỏng đến đỏ bừng tai của Tạ Chước, đóng cửa lại lần nữa.

"Không được vào nữa!"

Cửa lại rầm một tiếng đóng lại, Tạ Chước có vẻ vô tội xoa xoa chóp mũi.

"Người ta cũng không phải rất muốn vào mà ~ "

Alpha tóc bạc hớn hở xắn tay áo hoodie đen lên vào bếp nấu cơm.

Nhị và tam trưởng lão hạ mình đến đại sứ quán, muốn thăm dò tình hình người kế vị đế vương mới.

Kết quả vừa vào đã thấy người nào đó đang vừa ngân nga hát vừa bận rộn nấu cơm trong bếp.

Thế giới quan của hai vị trưởng lão như sụp đổ hoàn toàn.

Nhị trưởng lão vốn lạnh lùng vô tình, ánh mắt sắc bén dán chặt vào bóng lưng của Tạ Chước, lắng nghe cậu vừa huýt sáo vừa hát líu lo.

"Hắn đang ngân nga cái gì thế?"

Tam trưởng lão cẩn thận phân biệt rồi nụ cười dần cứng lại, "Nếu tôi không nghe nhầm, chắc là....."

"Tôi yêu meo meo, meo meo yêu tôi?"

"......."

Sự im lặng tựa như Khang Kiều đêm nay.

Tạ Chước bưng bữa tối bước ra, liền thấy trong tiền sảnh có thêm hai vị khách không mời.

"Ối, trùng hợp thế ~ "

Tạ Chước thuận miệng hỏi, "Hai vị tối nay ăn gì chưa?"

Nhị trưởng lão không trả lời.

Tam trưởng lão vẫn cười mỉm vuốt râu nói, "Vẫn chưa."

Thật ra giờ này đã ăn rồi, nhưng cũng không tiện làm mất mặt tiểu đế vương tương lai.

Tạ Chước cắt một quả cà chua bi, đặt một trái tim nhỏ đỏ rực lên miếng cá tuyết nướng.

Không thèm ngẩng đầu, chỉ khẽ ừ một tiếng, "Vậy sao không ăn đi rồi hãy đến?"

Nhị, tam trưởng lão: "........"

Thời Tễ bước ra từ phòng, liền thấy bầu không khí trong tiền sảnh có chút khó hiểu.

Anh đã rũ bỏ vẻ mơ màng vừa tỉnh ngủ, đã lấy lại vẻ thanh lạnh điềm tĩnh, bước đến tiền sảnh khẽ gật đầu với hai vị trưởng lão, "Hai vị trưởng lão đêm khuya ghé thăm có việc gì?"

Tạ Chước kéo ghế ra nhẹ nhàng đỡ anh ngồi xuống, trước mặt đã chuẩn bị sẵn dao nĩa và sữa tươi.

Cá tuyết nướng thơm ngào ngạt, măng tây luộc trắng giòn thanh mát, Tạ Chước luôn nhớ thói quen ăn uống của anh.

Nhưng Thời Tễ xưa nay luôn lễ độ chu đáo, khi bậc trưởng bối có việc cần bàn thì sẽ không dùng bữa trước.

Vì vậy Tạ Chước cũng nhìn về phía hai vị trưởng lão, "Hai vị trưởng lão đêm khuya ghé thăm có việc gì?"

Thời Tễ: "........"

Đồ học đòi.

Hai vị trưởng lão: "........"

Nhị trưởng lão căn bản không muốn mở miệng.

Tam trưởng lão nét mặt ôn hòa, vẫn cười mỉm nói, "Tiểu Thần hắn.... hiện giờ không rõ tung tích, nay tám đại tinh hệ rối loạn bất an, không ít trưởng quan dưới trướng hắn đều đang phản đối, hai bên mỗi bên một ý, vẫn chưa thể bình ổn."

Ánh mắt ôn hòa nhưng sắc bén của ông quét về phía Tạ Chước, không nói điều gì quá rõ ràng.

"Bọn ta sẽ tạm thời ra mặt để chủ trì cục diện, nhưng tinh hệ không thể một ngày vô chủ, việc này còn cần phải bàn bạc kỹ lưỡng."

Thời Tễ bình tĩnh hỏi, "Thật sự đã quyết định thay đổi ngôi vị đế vương tinh hệ sao?"

Anh trước đây đã từng trải qua một lần thay đổi ngôi, mà khoảng cách đến lần trước cũng chỉ mới hơn mười năm.

So với thiên phú thấp kém của tiên đế, thì Tạ Thần bạo ngược thất thường rõ ràng còn quá đáng hơn.

Tam trưởng lão biết anh đang muốn thăm dò ý tứ.

Liền cười như cáo già, "Khó nói lắm, hiện tại các trưởng lão đều có số phiếu ngang nhau, đại trưởng lão thì đang vô cùng tức giận, thứ đó trên người Tiểu Thần vẫn cần phải điều tra rõ mới bàn tiếp được."

Tóm lại, bây giờ Bạch Đế Tinh đang hỗn loạn như mớ bòng bong.

"Ta biết xưa nay ngươi không tham gia tranh đấu nội bộ, nên chỉ đến báo một tiếng, dạo này bên ngoài nguy hiểm, cứ yên tâm dưỡng thương ở đây trước đã."

Vũ khí của chỉ huy xưa nay chưa từng hướng về người nhà.

Thời Tễ nhàn nhạt gật đầu, "Tôi hiểu rồi."

"Khụ."

Tạ Chước hờ hững nắm tay che miệng khẽ ho một tiếng.

Mọi người cùng quay sang nhìn cậu.

Tạ Chước ý tứ rõ ràng nhìn về phía bữa tối tình yêu kia, chậm rãi nghiêng đầu cười khẽ, "Cổ hơi ngứa."

Hai vị trưởng lão: "........"

Nhị trưởng lão giận đùng đùng rời khỏi đại sứ quán.

"Tôi đã nói gì? Con chó điên nhỏ này quả nhiên danh xứng với thực."

Nhị trưởng lão nghiêng đầu, uy nghiêm nói, "Chỉ như thế này thôi mà ông cũng muốn để hắn kế vị?"

Tam trưởng lão cười bất đắc dĩ, "Nhưng thiên phú của hắn thật sự không ai bì nổi."

Trên đời này còn ai có tin tức tố bá đạo vô song như sóng biển nữa chứ?

"Hừ."

Nhị trưởng lão lạnh lùng cười, "Ông nhìn cái bộ dạng đó xem, có chút nào giống Alpha cấp 5S không?"

"Tôi thấy hắn chỉ muốn để Thời Tễ làm hoàng đế, còn hắn làm hoàng hậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com