Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 025: Bạo tạc Lê Nguyệt

Hai ngày sau......

Bước vào trong một gia phường tử son phấn nổi tiếng nhất Thiên Thủy Thành (天水城), Thủy gia tứ tiểu thư —— Thủy Thiên Điệp (水千蝶) mang theo tiểu nha hoàn Trân Châu (珍珠) đang chọn lựa son phấn.

"Lão bản, hộp son phấn này bán thế nào vậy?" Nhấc lên một hộp son phấn trên quầy, Thủy Thiên Điệp hỏi thăm giá cả.

"Ôi chao, tứ tiểu thư quả nhiên có ánh mắt a! Hộp này là Bích Ngọc Hồng (碧玉紅), là son phấn nổi tiếng nhất của tiểu điếm chúng ta. Bán chạy lắm, chỉ còn lại có một hộp này thôi. Giá không đổi, mười lăm khối linh thạch."

Lộ ra nụ cười nịnh nọt, lão bản vội vàng báo giá.

"Cái gì? Chỉ một hộp son phấn thôi? Thế mà đòi mười lăm khối linh thạch, lão bản, ngài quá đen tối rồi!" Nghe được giá cả, tiểu nha hoàn Trân Châu bất mãn kêu gào lên.

"Đúng vậy, quả thực có phần đắt đỏ a!" Thủy Thiên Điệp tuy là thiên kim của đại gia tộc. Nhưng mỗi tháng tiền tiêu cũng có hạn, một hộp son phấn này đã đòi mười lăm khối linh thạch, quả thực là có phần đắt đỏ.

"Ê ê, tứ tiểu thư, vật có giá trị tương xứng mà, loại son phấn này là nổi tiếng nhất, ngay cả các thiên kim danh môn và quý phụ ở Thiên Đô (天都) cũng dùng loại son phấn này. Tứ tiểu thư vốn đã thiên sinh lệ chất, lại bôi lên Bích Ngọc Hồng của ta nữa thì càng là người so hoa còn yêu kiều hơn. Cô nói có phải không?" Vẫn là nụ cười nịnh nọt, nữ lão bản không tiếc sức lực đẩy mạnh son phấn của mình.

"Cái này......" Nghe nữ lão bản nói vậy, Thủy Thiên Điệp không khỏi có chút do dự.

"Bích Ngọc Hồng phải không? Ta muốn rồi!" Vừa bước vào cửa, ánh mắt Lê Nguyệt (黎月) liền trực tiếp rơi vào hộp son phấn trong tay Thủy Thiên Điệp, hoàn toàn là bộ dáng tất nhiên sẽ đạt được.

"Ôi, đây chẳng phải Lê gia (黎家) ngũ tiểu thư sao! Ngũ tiểu thư cô đến rồi a!" Thấy Lê Nguyệt đến, nữ lão bản vội vàng chào hỏi.

"Lão bản, cái Bích Ngọc Hồng kia ta muốn rồi, ta cho cô ba mươi khối linh thạch!" Liếc mắt nhìn Thủy Thiên Điệp một cái, Lê Nguyệt ngạo nghễ chỉ xướng khí sử nói, hoàn toàn không để vị Thủy gia tứ tiểu thư này vào mắt.

"A, cái này......" Nghe vậy, nữ lão bản khá là khó xử nhìn về phía Thủy Thiên Điệp bên cạnh.

"Ta nói ngũ tiểu thư, cô sao có thể như vậy chứ? Hộp son phấn này, rõ ràng là tứ tiểu thư nhà ta nhìn trúng trước mà!" Nhìn Lê Nguyệt, Trân Châu bất mãn oán trách lên tiếng. Trong lòng thầm nghĩ: Vị Lê gia ngũ tiểu thư này, càng ngày càng kiêu ngạo rồi.

"Hừ, Thủy gia các ngươi càng ngày càng không có quy củ sao? Khi nào chủ nhân nói chuyện, đến lượt nha hoàn xen miệng a?" Nói đến đây, Lê Nguyệt không vui vẻ nhìn về phía Thủy Thiên Điệp.

"Lê Nguyệt tỷ tỷ, hộp son phấn này là muội nhìn trúng trước!" Nhìn Lê Nguyệt, Thủy Thiên Điệp bất mãn nói.

"Hừ, ngươi nhìn trúng cũng không có linh thạch mua, chi bằng nhường ta đi?" Bĩu môi, Lê Nguyệt không cho là đúng nói.

Nghe vậy, Thủy Thiên Điệp tức giận cắn răng một cái. "Lê Nguyệt tỷ tỷ, ngươi......"

"Được rồi, buông son phấn xuống đi!" Khinh miệt nhìn Thủy Thiên Điệp một cái, Lê Nguyệt không khách khí nói.

"Hảo a, vậy thì để lại cho Lê Nguyệt tỷ tỷ đi!" Nói rồi, Thủy Thiên Điệp tức giận đặt son phấn lên quầy. Xoay người liền tức hộc máu rời đi. Nếu không phải vì nhị tỷ, cô ta mới không nhường Lê Nguyệt cái nha đầu chết này chứ?

"Hừ!" Nhìn bóng lưng Thủy Thiên Điệp phẫn nộ rời đi, Lê Nguyệt đắc ý câu lên khóe miệng, thanh toán linh thạch trực tiếp mua hộp son phấn kia. Trong lòng nghĩ: Thủy Thiên Điệp ngươi tính là cái gì chứ? Ngươi tưởng ngươi là Thủy Thiên Tình (水千情) cái tiện hàng kia sao? Còn muốn đấu với ta, nằm mơ.

Ở trong phường tử son phấn cướp được son phấn của Thủy Thiên Điệp, tâm tình Lê Nguyệt vô cùng tốt. Đi trên đường về nhà, Lê Nguyệt đi đi đột nhiên phát hiện phía trước không có đường. Trước mắt hỗn độn một mảnh, hiển nhiên là tiến vào kết giới của người khác.

"Người nào?" Vừa thấy tình huống không đúng, Lê Nguyệt lập tức cảnh giác lên, nhìn chằm chằm bốn phía trống không, Lê Nguyệt lớn tiếng chất vấn, mà đáp lại cô ta lại là một quyền thiết quyền.

"A......" Bị một quyền đánh ngã, Lê Nguyệt thảm kêu ra tiếng, còn chưa đợi cô ta đứng dậy, quyền đầu giống mưa phùn lại lần nữa rơi xuống. Vốn là Lê gia ngũ tiểu thư Lê Nguyệt yểu điệu, mỹ yến động nhân, không đầy khoảnh khắc liền bị đánh thành một cái đại trư đầu, bày ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sưng lên giống như cái màn thầu, thảm không nỡ nhìn.

"Là tên tạp chủng nào cái giấu đầu lộ đuôi, lăn ra đây, lăn ra đây cho ta!" Đối với kết giới trống không một người, Lê Nguyệt phá khẩu đại mạ. Đáp lại cô ta là một cước phi đá, trực tiếp đá cô ta ngã trên mặt đất. Tiếp theo, kết giới lay động một trận, Lê Nguyệt lần nữa trở lại trên đại nhai trước đó của cô ta.

"A......" Thấy mọi người xung quanh đều ném tới ánh mắt kinh ngạc, Lê Nguyệt vội vàng che khuôn mặt thảm không nỡ nhìn bị đánh của mình, vội vã bỏ đi.

Cho đến khi Lê Nguyệt một hơi chạy không thấy bóng, trong một con hẻm nhỏ mới xuất hiện thân ảnh Diệp Cẩm Phong (葉錦楓). Nhìn hướng Lê Nguyệt rời đi, đôi mắt phượng đẹp đẽ của Diệp Cẩm Phong khẽ nheo lại. Trong lòng thầm nghĩ: Lê Nguyệt ngươi cái tiện nhân này, dám động đến Hạ Hạ của ta nữa, ta trực tiếp phế ngươi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com