Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Thích ta sao?

Thấy Mộ Dung Cẩm (慕容锦) có lễ vật nhận lấy, Tiểu Lan (小蘭花) lập tức từ thức hải của Mộ Dung Cẩm bay ra. Một mặt lấy lòng bay đến trước mặt Thẩm Húc Nghiêu (沈旭堯), nhảy cho đối phương một đoạn vũ đạo.

"Húc Nghiêu ca ca, Tiểu Lan cũng muốn lễ vật năm mới."

Nhìn tiểu Lan Hoa (小蘭花) đang làm nũng trong lòng bàn tay. Thẩm Húc Nghiêu cười. "Đương nhiên là có, sao có thể thiếu phần của tiểu Lan chúng ta được chứ?" Nói rồi, Thẩm Húc Nghiêu lấy ra một cái không gian giới chỉ (空間戒指) đưa cho Tiểu Lan.

"Húc Nghiêu ca ca, trong giới chỉ có gì vậy?" Cầm lấy giới chỉ, Tiểu Lan hiếu kỳ hỏi.

"Linh ngọc (靈玉), trước đó đi trấn trên, mua cho ngươi một trăm khối linh ngọc. Tặng ngươi làm lễ vật năm mới, được không?"

Nghe vậy, Tiểu Lan cao hứng từ lòng bàn tay Thẩm Húc Nghiêu nhảy dựng lên. "Tốt a, tốt a, Húc Nghiêu ca ca thật tốt, Húc Nghiêu ca ca là người tốt nhất tốt nhất, Tiểu Lan thích Húc Nghiêu ca ca nhất."

"Ngươi cái tiểu quỷ tinh linh này." Dùng tay chọc chọc hoa nụ của Tiểu Lan, trong đáy mắt Thẩm Húc Nghiêu tràn đầy sủng nịch.

"Húc Nghiêu ca ca, ta cũng có lễ vật tặng ngươi. Ngày mai ta tiết ra một ít độc phấn (毒粉), lưu lại cho ngươi phòng thân tốt không?" Nghĩ nghĩ, Tiểu Lan nói muốn tặng lễ vật.

Nghe lời này, Thẩm Húc Nghiêu nhíu mày. "Nhưng mà, tiết độc phấn thì ngươi sẽ rất mệt."

"Không sao cả, ta sẽ không mệt. Húc Nghiêu ca ca chờ ta làm tốt độc phấn, tặng ngươi tốt không?"

Đối mặt với Tiểu Lan ngẩng hoa đầu, một mặt chờ mong. Thẩm Húc Nghiêu gật gật đầu. "Nếu tiểu Lan muốn tặng cho ta, đương nhiên ta thích. Chỉ là sợ ngươi quá mệt, quá vất vả."

"Sẽ không, không vất vả. Đúng không chủ nhân?"

Thấy Tiểu Lan nhìn sang, Mộ Dung Cẩm có chút dở khóc dở cười. "Ngươi đã đáp ứng tặng lễ vật rồi, mới nhớ ra hỏi ta sao?"

Nghe vậy, Tiểu Lan lập tức bay qua cọ má Mộ Dung Cẩm, các loại hoa thức lấy lòng. "Chủ nhân, chúng ta tặng một ít độc phấn cho Húc Nghiêu ca ca được không?"

"Nếu ngươi muốn tặng độc phấn, vậy ngươi còn phải tặng thêm một ít hoa phấn cho Húc Nghiêu nữa, Húc Nghiêu không phải ta, hắn không phải chủ nhân của ngươi, miễn dịch không nổi độc của ngươi. Cho nên, ngươi phải cho hắn giải dược, bằng không, hắn sẽ tự độc chết mình." Nói đến đây, Mộ Dung Cẩm rất là bất đắc dĩ. Trong lòng nói: Cái Tiểu Lan này a, chỉ nghĩ đến tặng độc phấn cho Húc Nghiêu phòng thân, đều không nghĩ Húc Nghiêu có hay không sẽ tự độc chết mình.

"Ồ, vậy a! Ta biết rồi." Gật gật đầu liên tục, Tiểu Lan biểu thị hiểu.

"Mộ Dung, Tiểu Lan tiết độc phấn và giải dược, sẽ rất tiêu hao linh lực của nó, hay là thôi đi. Dù sao, chúng ta đều ở cùng một chỗ, nếu ta gặp nguy hiểm, ngươi và Tiểu Lan cũng sẽ bảo hộ ta, phải không?"

Nghe lời này, Mộ Dung Cẩm nhìn về Thẩm Húc Nghiêu. "Yên tâm đi, không sao cả. Đây chính là Tiểu Lan tặng lễ vật cho ngươi, ngươi không thể cự tuyệt a!"

"Tốt thôi!" Thấy chủ tớ hai người đều kiên trì như vậy, Thẩm Húc Nghiêu đành phải đáp ứng chủ tớ hai người kia.

Sau bữa ăn, Mộ Dung Cẩm trở về phòng, ngồi trên hỏa cương (火炕) ấm áp, lắc lư lên ba chi dược tề (药剂) Thẩm Húc Nghiêu tặng hắn.

Nằm sấp trên vai Mộ Dung Cẩm, nhìn dược tề trong hộp, lại nhìn không gian giới chỉ trên lá của mình, Tiểu Lan cười. "Húc Nghiêu ca ca thật chu đáo. Hắn nhất định là đoán được, chúng ta muốn tấn cấp. Cho nên, tặng chủ nhân dược tề, còn tặng ta một đống lớn linh ngọc."

Nghe vậy, Mộ Dung Cẩm bất đắc dĩ nhìn Tiểu Lan. "Đoán? Ngươi xấu hổ nói sao, chẳng lẽ không phải ngươi nói với Húc Nghiêu? Ngươi cái đại miệng này, cái gì cũng nói."

"Thì, thì Húc Nghiêu ca ca hỏi ta mà? Ta là hài tử ngoan, ta không thể nói dối."

Nghe vậy, Mộ Dung Cẩm có chút dở khóc dở cười. Hắn đột nhiên phát hiện, nhà mình Tiểu Lan bị Húc Nghiêu tẩy não rồi. Đúng vậy, hài tử ngoan không nói dối, cho nên, cái gia hỏa này liền biến thành "tiểu phản đồ", cái gì cũng nói với Húc Nghiêu.

"Chủ nhân, ngươi xem Húc Nghiêu ca ca đối với ngươi tốt như vậy, nhị cấp dược tề (二級药剂) quý như vậy, một hơi liền tặng ngươi ba chi. Ngươi có thể hay không nghĩ biện pháp, để chúng ta vĩnh viễn lưu lại ở đây, vĩnh viễn cùng Húc Nghiêu ca ca ở bên nhau a?"

Nghe lời này, Mộ Dung Cẩm nhướn mày. "Ngươi có biện pháp gì a?"

"Có a, chờ đến Húc Nghiêu ca ca mười lăm tuổi thời điểm thành niên, ngươi liền đi tìm Húc Nghiêu ca ca, ngươi nói, ngươi muốn gả cho hắn làm tức phụ (媳婦) của hắn, vậy chúng ta không phải có thể luôn lưu lại sao."

Nghe vậy, Mộ Dung Cẩm ngẩn ra. Khuôn mặt đỏ bừng lên. "Nói bậy gì vậy? Ta, ta sao có thể nói loại lời đó a?"

"Vậy nếu ngươi không xấu hổ nói, ngươi phối một ít ngốc dược (蠢药) đi! Đến lúc đó, ta giúp ngươi phóng đáo trong cơm nước của Húc Nghiêu ca ca, thế nào?"

Nhìn Tiểu Lan lắc đầu lắc não nói một mặt đắc ý, Mộ Dung Cẩm một tay che miệng đối phương. "Không được, không thể hạ độc cho Húc Nghiêu."

"Sợ gì a, cái độc đó cũng không có nguy hiểm a?"

"Đó cũng không được, không cho nghĩ những chuyện tà môn ngoại đạo này."

Bị chủ nhân quát một trận. Tiểu Lan cúi đầu. "Ồ, biết rồi."

"Không đúng, ai dạy ngươi những cái này?" Nghĩ nghĩ, Mộ Dung Cẩm lập tức ý thức được không đúng.

"Lạn Thạch Đầu (爛石頭) a! Hắn nói, Húc Nghiêu ca ca thích ngươi, chính là mặt da mỏng không xấu hổ nói với ngươi. Hắn nói, để ta trở về khuyên ngươi, để ngươi chủ động một chút a!"

Được đáp án như vậy, Mộ Dung Cẩm không khỏi ngẩn ra. Là Tiểu Ngôn (小言) nói sao, đây là ý của Húc Nghiêu sao? Nghĩ đến đây, Mộ Dung Cẩm trong lòng vừa kinh vừa hỉ, cho nên, Húc Nghiêu thích ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com