Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

một chút nữa thôi

Ngày hôm sau, Jimin lại đi qua hành lang quen thuộc, nhưng cảm giác hôm nay khác lạ đến không thể tả. Mọi thứ cứ như đang có sự thay đổi, mà cậu không thể nào lý giải được. Cảm giác như Yoongi đã thật sự vắng mặt. Những ngày trước, dù Yoongi không nói gì, chỉ đứng đó, nhưng cậu vẫn luôn cảm nhận được sự hiện diện của anh.

Khi bước qua một góc hành lang, Jimin nghe thấy tiếng trò chuyện. Cậu không định dừng lại, nhưng lại bắt gặp câu hỏi của một người bạn.

"Này Yoongi, cậu nhóc người yêu của cậu đâu rồi nhỉ?"

Jimin không thể không dừng bước. Cậu chỉ đứng đó, băn khoăn không biết có nên tiếp tục đi hay không. Và rồi, câu trả lời của Yoongi vang lên, lạnh lùng, không chút cảm xúc:

"Người yêu gì? Chỉ là bạn bình thường thôi."

Một tiếng thở dài sâu trong lòng Jimin. Cậu chỉ đứng lặng lẽ, những lời đó như nhát dao đâm thẳng vào trái tim. Cậu không thể di chuyển, không thể làm gì ngoài việc để mặc cho cảm xúc vỡ vụn bên trong mình. Từ khi nào, từ lúc nào Yoongi lại xem cậu chỉ là "bạn bình thường"?

Một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, cậu muốn chạy đi, muốn bỏ lại tất cả và quên đi những cảm xúc đã từng tràn ngập trái tim mình. Nhưng rồi, Jimin nhìn xuống tay mình, nơi con hạt giấy 999 vẫn nằm im lìm.

Cảm giác trống rỗng dâng lên trong lòng, nhưng đồng thời cũng có một cơn giận dữ âm ỉ đang cháy. "Chỉ là bạn bình thường thôi," Jimin nghĩ, và tự hỏi liệu anh có bao giờ thật sự nhìn thấy mình là một phần trong thế giới của anh hay không.

Và rồi, ngay khi nghe xong cuộc trò chuyện đó, Jimin không còn nghĩ gì nữa. Cậu ngồi xuống, vội vã lấy giấy ra và gấp. Tay cậu hơi run, nhưng chính lúc này, con hạt giấy 999 đã được gấp xong. Đó là sự kết thúc của một chuỗi những đắn đo, của những hy vọng đã không bao giờ thành hiện thực.

Lúc này, cậu nhìn vào con hạt, cảm giác trái tim mình trống rỗng. "Cậu không cần phải lo lắng nữa đâu, Yoongi," Jimin thầm thì, nhưng những lời ấy lại như một lời từ biệt, một lời khẳng định cậu đã hiểu.

Và cứ thế, Jimin đứng dậy, cất con hạt vào túi, rồi tiếp tục bước đi mà không dám quay lại. Cảm giác ấy, cảm giác khi biết mình chẳng còn quan trọng nữa, nó thật sự đau đớn, nhưng có lẽ cậu đã quen với việc đó rồi. Bước đi trong những con đường vắng lặng, nơi không còn bóng dáng Yoongi, không còn những câu hỏi hay mong đợi.

Những con hạt giấy giờ đây, đối với Jimin, chỉ là những mảnh vụn vô nghĩa, giống như tất cả những gì cậu đã từng đặt vào hy vọng về Yoongi.

999 con hạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com