3. Trại huấn luyện
Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)
.
.
.
Ye-hyeon lên đường từ sớm, hướng về rìa phía xa của tỉnh Gyeonggi, nơi đặt trại huấn luyện.
Hành lý của cậu chỉ là một chiếc túi gọn nhẹ đựng vài bộ quần áo. Gần như mọi thứ thiết yếu đều có sẵn trong trại huấn luyện, nên mang theo nhiều chẳng qua chỉ là vướng víu.
Từ cửa sổ xe buýt, khu đất rộng lớn của trại huấn luyện dần hiện rõ. Dù vậy, điều duy nhất nhìn thấy vẫn chỉ là bức tường xanh cao vút, chạy dài tưởng chừng không có điểm dừng.
Dù được gọi là "trại huấn luyện", nơi này rộng ngang một thành phố. Việc nhập trại là bắt buộc với mọi người đã thức tỉnh. Bởi dù người ta có biết mình đã thức tỉnh, không ai kể cả bản thân có thể dự đoán khi nào và ở đâu năng lực sẽ bộc phát, nên vì lý do an toàn, xã hội buộc phải cô lập họ.
Ở nước ngoài, người ta gọi đó là vi phạm nhân quyền. Nhưng ở Hàn Quốc, đại đa số người thức tỉnh lại tán thành hệ thống này. Họ được sống trong môi trường tối ưu hóa cho việc phát huy kỹ năng, không bị ràng buộc gì, lại còn nhận hỗ trợ tài chính suốt thời gian lưu trú. Chẳng có lý do gì để phản đối cả.
Những ai từng có bất mãn cũng nhanh chóng thay đổi sau vài ngày sống trong trại. Các Thợ săn từng lê lết khắp các Cổng đều gọi nơi này là thiên đường.
'Không ngờ mình lại quay về đây.'
Ye-hyeon nhìn lối vào đang dần tới gần, ánh mắt phảng phất vị đắng.
Cậu từng mang hy vọng lớn lao trong lòng khi sống ở đây. Đã từng ngây thơ mộng tưởng, chẳng hề biết rằng thực tại tàn khốc đến mức nào.
Do thức trắng đêm, mắt cậu nhức nhối. Ye-hyeon lấy tay ấn lên mí, cố xoa dịu cơn mỏi mệt.
'Trước hết, phải tìm cho được Yoon Seung-jae đã.'
Khi cơn giận đã nguôi, lý trí dần quay trở lại. Việc duy nhất thay đổi kể từ khi Ye-hyeon quay về quá khứ là...
Cậu đã trở thành người chơi game hẹn hò.
Dù vẫn cảm thấy chuyện đó khó chấp nhận, nhưng ngoài thay đổi đó ra, cậu chẳng còn gì để bấu víu. Chỉ còn biết hy vọng đây không phải là chiếc phao mục nát.
***
"Rốt cuộc Yoon Seung-jae đang ở đâu chứ?"
Ye-hyeon lẩm bẩm bực bội khi bước ra khỏi Phòng rèn luyện thể lực số 3. Trán cậu lấm tấm mồ hôi.
Bốn ngày trôi qua kể từ khi vào trại, cậu chẳng làm gì ngoài việc đi tìm Yoon Seung-jae, thế mà một lần cũng chưa gặp. Tất cả là tại cái trại huấn luyện chết tiệt này quá rộng.
Phương pháp huấn luyện được khuyến nghị thì vô cùng đơn giản: cầm kiếm, chạm vào lửa, nhảy từ trên cao xuống... tất cả để ép năng lực bộc phát. Ye-hyeon vốn đã biết mình là "người chơi", nên chỉ giả vờ làm theo cho có. Tuy nhiên, dù nghe có vẻ thô sơ, phương pháp đó vẫn tỏ ra hiệu quả.
Với nguyên tắc ấy, trại huấn luyện được trang bị đủ mọi thứ: sân đấu, trường bắn, bể bơi, khu nhảy tự do... và chúng không ngừng được mở rộng để tạo điều kiện huấn luyện tốt hơn. Đến mức có tới sáu sân đấu và ba trường bắn.
Ye-hyeon chẳng đoán nổi Yoon Seung-jae sẽ chọn huấn luyện gì, vì hắn chưa biết mình sẽ thức tỉnh thành một Khiên thủ. Điều duy nhất cậu có thể làm là đi hết các phòng huấn luyện thể lực cơ bản bắt buộc của mọi tân binh.
Có hàng chục phòng rèn thể lực rải khắp trại, mỗi ngày chỉ di chuyển thôi cũng mất ít nhất sáu tiếng. Ban đầu còn khó chịu, giờ Ye-hyeon đã chuyển sang chế độ... cố chấp.
'Cứ để tao lên cấp 10 xem. Tao thề là sẽ khỏi làm cái nhiệm vụ ngu ngốc kia luôn.'
Nghĩ vậy, cậu hậm hực bước vào Phòng thể lực số 1.
Muốn trở thành Thợ săn, cần phải bộc phát kỹ năng, gọi là kỹ năng chủ động và vượt qua bài kiểm tra thợ săn.
Tìm ra kỹ năng nhanh thì một tháng, thường là hai tháng, lâu thì tận nửa năm. Nhưng nếu đã ở trại hơn ba tháng mà vẫn chưa phát hiện được kỹ năng, thì gần như chắc chắn là sẽ bị xếp hạng F, không thích hợp chiến đấu.
Ye-hyeon biết năng lực của mình là gì, nhưng vì nó đang bị khóa, cậu chẳng thể dùng, càng không thể chứng minh trước ban giám định. Nếu không mở được Kho chứa, cậu sẽ bị mắc kẹt ở đây sáu tháng vô ích, rồi cuối cùng cũng chỉ được cấp giấy chứng nhận Thợ săn hạng F, bị xã hội loại bỏ đi.
Dù mở được Kho Chứa sớm, thì cậu vẫn sẽ bị phân loại thành cấp F. Nhưng ở hiện trường càn quét Cổng, ít ra còn có cơ hội thu thập thông tin. Bị giam cầm sáu tháng trong trại chẳng khác gì phí hoài cuộc đời.
Cậu từng phút từng giây đã cảm thấy nghẹt thở rồi. Huống chi đây còn là tận nửa năm trời.
Với xác suất một phần triệu, nếu may mắn cậu có thể mở được cửa hàng kỹ năng từ phần thưởng hướng dẫn. Cơ hội mong manh, nhưng thử cũng không mất gì.
Ye-hyeon vừa đi dọc theo bức tường, vừa cẩn thận quan sát để tránh gây chú ý. Phòng thể lực trông chẳng khác gì một phòng gym cao cấp.
Không thấy Yoon Seung-jae đâu. Khi Ye-hyeon chuẩn bị rời khỏi, mắt cậu dừng lại ở một mái tóc xoăn sáng màu, lấp ló sau các thiết bị tập.
'Cuối cùng cũng thấy rồi.'
Cậu buông vai, thở ra nhẹ nhõm.
Yoon Seung-jae đang khởi động. Có vẻ hắn vừa bắt đầu luyện tập, đứng ở ngay chỗ gương phản chiếu rõ nhất. Sau những ngày vật vờ tìm kiếm, Ye-hyeon thậm chí thấy mừng khi nhìn thấy hắn.
"Khụ, khụ."
Cậu lấy cớ ho nhẹ vài tiếng rồi chậm rãi tiến lại gần. Khi còn cách một khoảng, ánh mắt họ gặp nhau qua gương.
"Chào nhé?"
Ye-hyeon vẫy tay, cười nhẹ như thể họ đã quen từ lâu.
"Là... anh à?"
Yoon Seung-jae cau mày quay ngoắt lại. Có vẻ hắn nhận ra Ye-hyeon ngay lập tức.
"Lâu không gặp ha?"
Ye-hyeon cố gắng cứu vãn ấn tượng đầu tiên tệ hại bằng một nụ cười tươi. Tiếc là mặt Yoon Seung-jae lại càng nhăn nhó hơn.
"Đã là gì mà làm như thân thiết tôi lắm ấy."
"Lần trước là lỗi của tôi. Cũng do hôm đó tâm trạng tôi không tốt, nên mới lỡ trút giận lên cậu."
Dù Yoon Seung-jae nói khó nghe, Ye-hyeon vẫn lễ độ xin lỗi. Đây là nhân vật cậu phải lấy lòng, nên cúi đầu là chuyện đương nhiên.
Cũng không phải lời sáo rỗng. Dù có bối rối thế nào, việc trút giận lên một đứa trẻ như Yoon Seung-jae vẫn là hành động thiếu suy nghĩ.
Suy cho cùng, Yoon Seung-jae cũng chỉ là một nạn nhân khác của cái hệ thống đó. Khác nhau chỉ ở việc ai biết rõ hơn thôi.
Khi Ye-hyeon chủ động mềm mỏng, Yoon Seung-jae tỏ ra bối rối. Đôi mắt nhạt màu của hắn đảo qua lại, như thể đang tìm lời đáp.
Theo lời đồn, Yoon Seung-jae là kiểu người bị chửi thẳng mặt cũng không chớp mắt. Nhưng có vẻ ba năm tuổi đời là một khác biệt không nhỏ.
"Tôi là Choi Ye-hyeon. Còn cậu tên gì?"
Ye-hyeon cố gắng lái câu chuyện đi hướng khác một cách tự nhiên nhất có thể.
Dù rõ ràng Yoon Seung-jae chẳng buồn che giấu vẻ không muốn trả lời, cậu vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ nhàng, không nhún nhường cũng không lùi bước. So với sự phũ phàng đến trần trụi mà cậu từng phải nhẫn nhịn và chịu đựng trước đây, thì mức độ khó chịu thế này chẳng qua chỉ là trò trẻ con.
"...Yoon Seung-jae."
Hắn kéo dài sự im lặng một lúc trước khi miễn cưỡng mở miệng. Có vẻ như việc Ye-hyeon phản ứng không như hắn dự đoán khiến hắn bối rối không biết phải đối mặt thế nào.
"Vậy anh bao nhiêu tuổi rồi?"
Yoon Seung-jae đột ngột hỏi, giọng cộc lốc. Có lẽ hắn vẫn còn để bụng vụ tranh cãi về tuổi tác hôm chạm mặt ở trụ sở Hiệp hội.
"Hai bả— à không... Tôi hai tư."
Suýt chút nữa Ye-hyeon đã nói hớ. Cậu khẽ cắn đầu lưỡi, giấu đi sự lỡ lời.
"Hai mươi tư á?"
"Hai mươi tư."
Lẽ ra nghe vậy thì bỏ qua cũng được rồi, nhưng Yoon Seung-jae vẫn bám riết không buông. Dù cố đính chính lại bằng giọng điệu bình thản, Ye-hyeon vẫn thấy sự ngượng ngùng bám riết lấy mình.
"Với cái mặt đó mà hai mươi tư?"
Yoon Seung-jae nheo mắt nghi ngờ, không tin nổi. Cảm giác như hắn đang nhìn một đứa nhóc học sinh cấp ba cố gắng giả vờ trưởng thành.
Ye-hyeon cố kiềm chế tiếng cười khô khốc đang trực trào nơi cổ họng. Bị một thằng nhóc nhỏ hơn mình nhiều tuổi xem như trẻ con, đúng là chẳng biết nói gì luôn.
"Sao chứ?"
"Không có gì."
Ye-hyeon giả vờ không nghe thấy, hỏi lại một cách hồn nhiên. Yoon Seung-jae đáp lại bằng một cái phì mũi đầy khinh khỉnh. Lẽ ra kiểu phản ứng đó phải khiến người ta thấy bực mình, nhưng vì hắn mới mười chín tuổi nên lại có chút buồn cười.
"Vậy anh đây lớn vế nè? Hay nhóc gọi là anh Ye-hyeon đi."
"Bộ anh là ông già à? Giờ còn muốn tôi dùng kính ngữ luôn chắc?"
"Nói trống cũng được, nhưng vẫn phải gọi anh chứ."
Ye-hyeon dịu giọng khuyên bảo, không áp đặt cũng chẳng cưỡng ép. Dù vậy, mặt Yoon Seung-jae vẫn vênh ra đầy bực bội, lầm bầm mấy câu không rõ thành lời.
'Con nít thật.'
Ye-hyeon khẽ mím môi, bất giác thấy buồn cười. Càng nói chuyện, cậu lại càng cảm nhận rõ khoảng cách tuổi tác giữa mình và hắn.
"Thôi được rồi, tránh ra. Tôi còn phải tập."
Nói xong, Yoon Seung-jae vung tay đuổi cậu như để trả đũa hành động hôm trước của Ye-hyeon. Trông hắn cứ như đang cố giành lại thế chủ động trong một trận chiến vô hình.
"Cứ tập đi. Tôi cũng đến để tập mà."
Nhưng Ye-hyeon cứ thản nhiên chiếm lấy chỗ bên cạnh Yoon Seung-jae, rồi bắt đầu khởi động.
Hắn nhìn Ye-hyeon duỗi tay chân rất tự nhiên, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng rồi lại chỉ thở dài một hơi, quay mặt sang hướng khác. Có vẻ định lơ đi thì hơn.
Ye-hyeon kiên quyết đeo bám, mỗi lần Yoon Seung-jae đổi vị trí là cậu lại đi theo sát gót, kiếm cớ bắt chuyện từng chút một để kéo gần khoảng cách.
Ban đầu, Yoon Seung-jae giả vờ như không thấy không nghe, nhưng sau vài lần cậu cứ lảng vảng quanh hắn, khóe miệng hắn bắt đầu giật giật.
"Sao cứ bám theo vậy? Biến ra chỗ khác đi trời."
Giọng hắn khàn khàn, đầy bực dọc như sắp trào ra khỏi cổ họng.
"Mới vào trại huấn luyện, tôi còn gà mờ lắm. Giúp anh giai này chút cái coi."
"Tôi giúp chi?"
"Thôi nào. Mà cậu vô trại này bao lâu rồi?"
Thứ gọi là khả năng giao tiếp của Ye-hyeon chỉ xoay quanh kiểu xã giao dựa trên lợi ích. Cậu có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng việc cố tỏ ra thân thiện lại khiến cậu cảm thấy ngượng ngập đến mức muốn quay đầu bỏ chạy.
"Ba tuần."
Dù mặt mày cau có, Yoon Seung-jae vẫn đều đều trả lời sau vài lần bị Ye-hyeon lặp đi lặp lại câu hỏi. Cậu bắt đầu cảm thấy mình như một tên lừa đảo chuyên dụ dỗ đứa trẻ ngây thơ.
Nhưng Ye-hyeon không có dư dả để nhường chỗ cho những thứ như lương tâm.
"Quào, vậy cậu là tiền bối của tôi trong trại huấn luyện rồi còn?"
Ye-hyeon còn vỗ tay như thể vừa phát hiện ra điều vĩ đại. Gương mặt vốn cau có của Yoon Seung-jae nhanh chóng lộ rõ vẻ tự mãn.
"Ờ thì nói là tiền bối cũng đúng đấy."
Cái cách hắn gật đầu với vẻ đắc ý trông thật buồn cười và trẻ con đến đáng yêu.
Hiểu sơ qua về tính cách của Yoon Seung-jae, Ye-hyeon bắt đầu cố tình gọi hắn là tiền bối thêm vài lần. Hắn ngoài miệng thì giả vờ không thích nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ phấn khích thấy rõ.
"Cái này dùng sao vậy?"
Ye-hyeon chỉ vào một thiết bị tập luyện đơn giản cho người mới, cố tình giả ngu hỏi.
"Trời đất. Cái đó mà anh cũng không biết? Nhìn này. Phải nắm chỗ này rồi..."
Yoon Seung-jae lập tức trở nên đắc ý như thể bản thân là huấn luyện viên chính hiệu, bắt đầu giảng giải tận tình.
Ye-hyeon chăm chú gật đầu tỏ vẻ đang học hỏi lắm, trong khi lén liếc nhìn huấn luyện viên thực thụ đang quan sát hai người từ đằng xa.
Dù trung tâm huấn luyện giao phần lớn các bài tập cho Thợ săn tự do thực hiện, nhưng trong mỗi khu vực luôn có các Thợ săn chính quy túc trực.
Ye-hyeon phải cố gắng lắm mới không để bật ra tiếng cười.
"Được rồi chứ? Giờ tự làm đi."
"Thôi mà, đang tập rồi thì tập chung luôn đi. Một mình buồn lắm ấy."
Yoon Seung-jae lườm cậu, nhưng Ye-hyeon vẫn bám lấy không rời.
Ban đầu cậu nghĩ việc phải gượng ép làm thân với mục tiêu chỉ định sẽ rất mệt mỏi, nhưng trò chuyện vẩn vơ với Yoon Seung-jae hóa ra lại chẳng tệ như tưởng. Nghĩ kỹ lại, đã bao lâu rồi cậu chưa từng có một cuộc đối thoại vô nghĩa mà không phải vì mục đích công việc?
Dù Yoon Seung-jae chắc chắn không vui, nhưng cảm giác lại giống như đột nhiên có một đứa em trai từ trên trời rơi xuống vậy.
'Hồi nhỏ mình từng năn nỉ ba mẹ cho có em trai nhỉ...'
Một ký ức mờ nhạt bỗng hiện về.
"Buồn cái con khỉ."
Yoon Seung-jae khịt mũi khinh bỉ.
Ye-hyeon cười nhạt rồi lại lẽo đẽo bám theo hắn như thể không nghe thấy gì.
***
Trước khi chia tay, Ye-hyeon cuối cùng cũng moi được số điện thoại của Yoon Seung-jae.
Dĩ nhiên hắn cực kỳ không muốn cho, nhưng Ye-hyeon hiểu rất rõ rằng nếu giữ khoảng cách mập mờ sau khi đã chạm mặt vài lần, thì cuối cùng sẽ còn tệ hơn cả người xa lạ. Cậu không có lựa chọn nào khác.
Huống chi nếu lần này để vụt mất cơ hội, thì cậu sẽ lại phải lang thang khắp trại vài ngày chỉ để tìm hắn. Nghĩ thôi đã thấy muốn gục ngã.
Ye-hyeon gần như vứt bỏ cả thể diện, năn nỉ bằng giọng dở sống dở chết mới khiến Yoon Seung-jae miễn cưỡng đưa điện thoại ra. Biểu cảm bất lực đến chán chường lúc ấy của hắn vẫn còn in đậm trong đầu cậu.
Từ hôm đó, Ye-hyeon giả điên mà gửi tin nhắn mỗi sáng, rủ Yoon Seung-jae đi tập cùng. Như dự đoán, không có hồi âm.
Nhưng với tinh thần của thời mới bắt đầu làm trợ thủ, khi từng phải gửi hàng trăm tin nhắn tìm khách, Ye-hyeon cứ sửa đi sửa lại nội dung, mỗi ngày một kiểu khác nhau mà không bỏ cuộc.
Một tuần trôi qua, cuối cùng Yoon Seung-jae cũng chịu gửi lại một chuỗi ký hiệu không ai hiểu nổi, thay cho lời hồi đáp.
Rời khỏi ký túc vào buổi sáng muộn, Ye-hyeon vừa đi vừa mở lại tin nhắn sáng nay.
▪︎ ▪︎ ▪︎
Yoon Seung-jae
Hôm nay cậu ở đâu?
ㅁ
Mau lên.
Tôi sắp đi.
4
Nhóc tới chưa?
ㄱㄵ
Không hiểu nói gì. Phòng rèn luyện thể lực số 4. Đang tới đấy nhé.
▪︎ ▪︎ ▪︎
"Chậc."
Giải mã từng ký hiệu theo đúng cái kiểu dở hơi mà hắn bày, Ye-hyeon khẽ tặc lưỡi.
"Bị gãy ngón tay hay sao ấy? Đám nhóc thời nay đúng là không hiểu nổi."
Ye-hyeon lắc đầu ngán ngẩm. Dù cậu cũng từng nhắn tin kiểu cụt ngủn với bạn hồi cấp ba, nhưng chưa bao giờ đến mức này. Có lẽ vì sau chừng ấy năm chỉ liên lạc bằng tin nhắn công việc, nên sự khác biệt càng trở nên rõ rệt.
Dù vậy, sau khoảng hai tuần kiên trì bám theo, lớp phòng bị của Yoon Seung-jae cũng dần sụp đổ. Hắn chẳng còn né tránh như trước, thậm chí đôi lần còn chủ động nói cho Ye-hyeon biết mình đang ở đâu mà không cần gặng hỏi.
Ye-hyeon lướt qua loạt tin nhắn qua lại gần đây với Yoon Seung-jae, rồi bỏ điện thoại vào túi.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ động liên lạc thường xuyên với ai đó, mà lại không phải là chị cậu. Cảm giác lạ lẫm đến khó tả.
***
"Ư... hộc."
Ye-hyeon gần như ngã gục xuống sàn, đặt tấm thanh bạc lên giá đỡ bằng cánh tay run rẩy. Nếu trạng thái hiển thị chỉ số như game, thì thể lực của cậu chắc chắn thấp hơn chỉ số khởi điểm. Dù phản xạ và thần kinh vận động của cậu thuộc loại khá, nhưng sức mạnh cơ bắp và sức bền thì lại yếu một cách kỳ lạ.
Huấn luyện viên đi vòng quanh chỉnh tư thế cho các Thức tỉnh giả, liếc nhìn Ye-hyeon đang bẹp dí trên sàn bằng ánh mắt thương hại, rồi quay mặt đi đến chỗ khác. Dù các Thức tỉnh giả mới thức tỉnh đều được ưu tiên giám sát kỹ trong tháng đầu, nhưng có vẻ hắn ta đã đánh giá rằng Ye-hyeon không có tiềm năng. Một sự thật cay đắng, nhưng không thể phản bác.
Thình.
Tiếng động nặng nề vang lên ngay bên cạnh khiến Ye-hyeon phản xạ quay đầu.
Yoon Seung-jae vừa hạ cây tạ đòn chồng mấy lớp đĩa nặng xuống sàn. So với cây tạ mỏng như cái bánh đa của Ye-hyeon thì sự khác biệt rõ rệt đến mức tủi thân.
Hắn đã lên cấp 5 chỉ sau vài tuần vào trại huấn luyện.
Trong khi người ta chỉ cần luyện tập thôi là tăng cấp, thì cơ chế tăng cấp của cậu cứ như một trò đùa. Cảm giác như bị cả thế giới trêu chọc vậy.
Không công bằng một chút nào. Ye-hyeon thầm lẩm bẩm trong đầu.
"Mới tập tí đã mệt? Anh yếu thật đấy. Thế này thì vào Cổng kiểu gì?"
Chưa kịp nguôi cơn xấu hổ vì kiệt sức nhanh đến mức đáng ngại, Ye-hyeon đã bị Yoon Seung-jae chọc đúng chỗ đau. Nụ cười lém lỉnh cùng giọng điệu trêu chọc khiến gương mặt hắn vừa ngứa mắt vừa có gì đó đáng yêu, dù cậu rất muốn phủ nhận.
"Yoon Seung-jae, cậu đúng là..."
Thở còn không xong, cậu lấy đâu ra sức mà phản pháo.
Ye-hyeon mệt mỏi lướt mắt nhìn Yoon Seung-jae từ đầu đến chân. Cậu đang muốn tìm khuyết điểm để đáp trả, nhưng chán nỗi lại chẳng có lấy một cái.
Thân hình hắn vốn đã đẹp sẵn, tỉ lệ cân đối, vai rộng eo thon, thêm vào đó là cơ thể phát triển cơ bắp cực nhanh, cứ mỗi ngày trôi qua lại thấy to lên một chút. Trông đã ngang ngửa người mẫu rồi, vậy mà vẫn chưa đến mức hoàn thiện.
Trong hồi ức trước khi quay ngược thời gian, có một Khiên thủ nổi tiếng trong giới Thợ săn vì thể hình cực phẩm. Khi ấy Ye-hyeon chưa biết mặt hắn, nhưng cái tên ấy chính là Yoon Seung-jae. Chỉ mới nhìn thoáng qua hắn mặc giáp từ xa, nhưng bây giờ nghĩ lại thì đó hẳn là hắn rồi.
"Nhóc kỳ thật đấy. Không sợ vác nặng sớm quá rồi lùn luôn hả?"
Ye-hyeon nhăn mũi, nửa thật nửa đùa. Sự ganh tị và tị hiềm hiện rõ trên nét mặt.
"Nói gì đấy. Tôi sẽ cao hơn anh cho xem!"
Yoon Seung-jae bướng bỉnh hất cằm lên. Như thể muốn cao thêm vài phân bằng tư thế, hắn ngồi thẳng lưng và ngẩng cổ lên trời.
Ye-hyeon bật ra tiếng cười khô khốc. Đúng là cái tuổi đang nhạy cảm với chiều cao.
"Ừ ừ, được rồi."
Cậu lơ đễnh gật đầu.
'Mười chín tuổi mà cao tầm 1m75 là gần xong rồi còn gì. Ba năm sau khứa này cao bao nhiêu nhỉ?'
Bây giờ hắn và cậu cao gần như nhau. Nếu phải so thì có thể Yoon Seung-jae nhỉnh hơn một, hai phân, nhưng đứng cạnh nhau thì chẳng ai nhận ra.
"Trông anh như vậy nghĩa là không tin chứ gì?"
Yoon Seung-jae ngồi phịch xuống bên cạnh, liếc sang Ye-hyeon đang mệt rũ.
Cứ thế đấu khẩu không ngơi nghỉ, hai người giống như đôi anh em thân thiết chí chóe suốt ngày.
———
[Mục tiêu chinh phục số 4: Yoon Seung-jae]
Điểm thân mật: 0
Điểm yêu mến: 0
———
Tuy trông có vẻ đã thân hơn khá nhanh nhờ tính cách dễ gần của Yoon Seung-jae, nhưng thanh tiến trình kia vẫn cắm rễ ở con số 0. Không nhúc nhích dù chỉ một chút.
'Chẳng lẽ là vì cái đó?'
Ánh mắt Ye-hyeon dừng lại nơi mái tóc mềm mại như mây của Yoon Seung-jae
Ye-hyeon vẫn đang canh me cơ hội để xoa đầu Yoon Seung-jae. Nhưng vì hắn khá khó chiều một cách tinh tế, cậu vẫn do dự, sợ hắn không thích. Dù gì cũng đâu phải đòi nắm tay hay ôm ấp, chỉ là sờ đầu một chút thôi mà. Chắc thử một lần cũng không sao.
Khóe môi Ye-hyeon nhếch lên khe khẽ khi cậu đưa tay, nhẹ nhàng luồn vào mái tóc xoăn tơi của Yoon Seung-jae.
"Tin mà, anh tin chứ."
Những sợi tóc mềm mại lướt qua kẽ tay Ye-hyeon, mềm hơn nhiều so với tưởng tượng. Cảm giác ấy khiến khóe miệng cậu khẽ nhếch lên theo bản năng.
Ngay sau đó là tiếng ting quen thuộc vang lên.
———
【Hệ thống】Độ yêu mến với 'Mục tiêu chinh phục số 4: Yoon Seung-jae' tăng 1 điểm.
———
Không rõ bao lâu rồi mới lại thấy được tin nhắn khiến lòng nhẹ bẫng thế này. Ye-hyeon mỉm cười rạng rỡ, mắt gần như nheo hẳn lại vì vui sướng.
"Bỏ tay xuống coi."
Yoon Seung-jae càu nhàu, nhưng chỉ quay đầu né đi thay vì hất tay Ye-hyeon ra.
Tìm được cách tăng độ yêu mến thì sao Ye-hyeon chịu dừng lại dễ dàng?
"Thật sự hiệu quả luôn này."
Đôi mắt Ye-hyeon sáng rực, cậu bật dậy ngồi thẳng lưng.
"Gì cơ?"
Dường như cảm thấy điềm xấu, Yoon Seung-jae lùi người lại theo bản năng.
"Đột nhiên anh bị làm sao thế?"
"Thằng nhóc này. Đáng yêu thật đấy."
Ye-hyeon bật cười khúc khích, hai tay bù xù mái đầu xoăn tít của Yoon Seung-jae. Mỗi lần cậu vuốt tay qua, mái tóc gọn gàng của hắn lại rối tung như mớ bông gòn bị giũ tung.
Yoon Seung-jae cứng đờ người như bị đóng băng trước khoảng cách đột nhiên rút ngắn. Đến khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì đã muộn, hắn vội chụp lấy cổ tay Ye-hyeon.
"Anh làm tóc tôi rối hết cả rồi."
Hắn làu bàu như thể đã nhịn đủ và cuối cùng cũng hết sạch kiên nhẫn.
"Không sao. Dù rối vẫn đẹp trai mà."
"Thì đương nhiên."
Ye-hyeon nói bừa cho qua chuyện để xoa dịu, nào ngờ Yoon Seung-jae lại gật gù đầy đồng tình. Cậu bật cười bất lực.
Thực ra Yoon Seung-jae đúng là có gương mặt ưa nhìn, nhưng vẫn còn vẻ non nớt, đường nét tròn trịa nên tổng thể trông vẫn thiên về dễ thương. Có lẽ năm năm nữa, hoặc mười năm nữa thì khuôn mặt đấy mới thực sự tỏa sáng. Mà giờ thì lại không hiểu cái sự tự tin đó từ đâu ra.
"Để anh sửa cho."
Ye-hyeon viện cớ chỉnh tóc để tiếp tục vò mái đầu bông mềm ấy thêm một lúc nữa. Đáng tiếc là hệ thống không nhả thêm điểm nào.
Có chút tiếc nuối, cậu đưa ngón trỏ chọc vào má Yoon Seung-jae vẫn còn phúng phính đầy thịt. Không tì vết, làn da mềm mịn lõm xuống dưới đầu ngón tay.
"Da cậu mịn thật."
Ye-hyeon cảm thán một cách chân thành, rồi nhẹ nhàng véo má hắn một cái.
"Anh làm gì đấy. Muốn bóp thì bóp má anh ấy."
"Không được. Cảm giác khác nhau."
Cậu dứt khoát từ chối. Tuy cũng thường được khen là da đẹp, nhưng tuổi dậy thì vẫn có độ đàn hồi mà không một người trưởng thành nào bắt chước được.
Cái cảm giác mềm mịn ấy gần như gây nghiện. Ye-hyeon cắn môi nén cười, mân mê má của Yoon Seung-jae như đang nhồi bánh mochi. Càng xoa càng thích.
"Khác gì mà khác. A-anh này! Làm ơn dừng lại đi."
"Hahaha."
Yoon Seung-jae gắt gỏng, nhưng với cái má bị kéo dài ra kia, hắn chỉ càng thêm buồn cười. Ye-hyeon rốt cuộc không nhịn được mà bật cười trong trẻo.
———
【Hệ thống】Độ yêu mến với 'Mục tiêu chinh phục số 4: Yoon Seung-jae' tăng 1 điểm.
———
Miệng thì càu nhàu, nhưng xem ra hắn cũng không hẳn ghét. Một cảm giác thành tựu len lỏi trong lòng. Ye-hyeon bất giác nới lỏng nét mặt, trở nên mềm mại.
"Giờ thì hiểu sao chị cứ thích bóp má mình rồi đấy."
Ye-hyeon lầm bầm. Thực ra chỉ khi say chị mới vậy, nhưng mỗi lần là sẽ liên tục vuốt má cậu đến phát chán.
"Anh có chị gái à?"
Yoon Seung-jae tò mò hỏi. Ye-hyeon gật đầu. Đôi mắt tròn của hắn chớp nhẹ.
"Chị ấy mấy tuổi?"
"Lớn hơn nhóc nhiều. Đừng có mơ anh giới thiệu nhé."
"Anh đang nói gì đấy? Ai thèm đòi giới thiệu. Tránh tay ra coi."
Yoon Seung-jae phẩy tay như xua muỗi.
Ye-hyeon né được cú đẩy đó, còn cố tình nấn ná thêm một chút, nhưng độ thân thiết vẫn dậm chân tại chỗ ở điểm thứ hai.
'Chẳng lẽ có thời gian hồi chiêu?'
Ye-hyeon tiếc nuối rút tay lại. Có lẽ sau này phải tranh thủ mỗi ngày một lần, sờ tóc hoặc má mới được.
Có vẻ như mấy hành động thân mật nhẹ kiểu này lại có tác dụng tốt. Thế là Ye-hyeon bắt đầu quanh quẩn gần Yoon Seung-jae hơn bình thường, cố tình để vai khẽ chạm vào hoặc vỗ nhẹ lưng hắn, rồi lén quan sát phản ứng.
Tiếc là thay vì tăng độ thân thiết, cậu chỉ nhận được ánh nhìn hoài nghi kiểu 'Cái anh này bị gì vậy?' từ Yoon Seung-jae. Có vẻ cố nữa chỉ phản tác dụng, Ye-hyeon đành bỏ cuộc.
Khi gần đến giờ ăn trưa, Yoon Seung-jae bất chợt đứng dậy, có vẻ lại định một mình lặng lẽ đi ăn như mọi ngày.
"Yoon Seung-jae, đợi đã."
Ye-hyeon vội nhảy khỏi máy tập, cố bám theo. Chân cậu run đến mức như muốn quỵ xuống.
"Chi vậy?"
"Dù sao anh cũng định xuống nhà ăn. Đi chung đi."
"Giờ đến ăn cũng phải dính với nhau à?"
Gương mặt Yoon Seung-jae lộ rõ vẻ chán chường. Cứ tưởng hắn trốn tránh giờ ăn vì có lý do riêng, ai ngờ chỉ đơn giản là không muốn suốt ngày bị dính lấy.
Thực lòng Ye-hyeon cũng không hẳn muốn ăn cùng hắn. Chẳng qua thấy độ thân thiết tăng hai điểm liên tiếp, nên hơi tham vọng một chút.
Kết quả lại biến thành kẻ lẽo đẽo đeo bám Yoon Seung-jae. Mặc dù trước giờ cũng đâu khác mấy, nhưng lần này bị chỉ đích danh nên cậu có hơi chột dạ. Ye-hyeon cố nén lại cảm xúc, nuốt xuống một hơi.
"Ăn một mình thì chán lắm. Có người ngồi cùng vẫn hơn chứ."
Ye-hyeon gắng gượng nở một nụ cười hiền.
"...Tùy anh."
Yoon Seung-jae đành phải gật đầu như không còn cách nào khác.
Cả hai vừa trao đổi vài câu chuyện nhạt nhẽo vừa cùng nhau đi về phía nhà ăn. Từ khá xa, mùi đồ ăn thơm ngào ngạt đã len lỏi qua không khí. Có vẻ đói thật sự, bước chân của Yoon Seung-jae ngày càng gấp gáp.
Nhà ăn trong trại huấn luyện là dạng tự phục vụ, và được đồn là còn ngon hơn cả buffet trong khách sạn hạng sang.
Ye-hyeon chỉ lấy vừa đủ để lấp đầy đĩa, nhưng cậu lại giật mình khi thấy chồng cơm cao ngất mà Yoon Seung-jae bê về.
"Yoon Seung-jae, nhóc định ăn hết cái đống đó thật à?"
Bát cơm loại dùng cho cơm trộn đã đầy tràn như núi, phải tới bốn bát tiêu chuẩn chứ chẳng ít. Bỏ qua chuyện tiêu hóa, cậu còn nghi ngờ liệu cái bụng kia có chứa nổi không.
"Anh mới sao ấy, ăn có mỗi tí như chim mổ rồi suốt ngày yếu ớt, nhìn chẳng đáng tin."
"Ừ ừ, vậy anh thôi cằn nhằn đây. Ăn ngon miệng đi."
Ye-hyeon mỉm cười, tay cầm thìa run nhẹ vì đau cơ khắp cánh tay.
Từ nhỏ, mỗi lần cậu cười, ai cũng bảo giống chị. Tuy không bằng chị thật, nhưng ít ra cũng không đến mức khó coi. Vậy nên khi cần phải lấy lòng ai đó, Ye-hyeon không ngại mà nở nụ cười, kể cả là gượng ép.
Sau khi trở thành Thợ săn, những nụ cười như thế lại càng cần thiết hơn. Cậu đã quen với việc nở nụ cười giả tạo như một cỗ máy phục vụ.
———
【Hệ thống】Độ yêu mến với 'Mục tiêu chinh phục số 4: Yoon Seung-jae' tăng 1 điểm.
【Hệ thống】Độ thân mật với 'Mục tiêu chinh phục số 4: Yoon Seung-jae' tăng 1 điểm.
———
...Nhưng điều không ngờ là độ thân mật cũng tăng theo.
"Không được!"
"Hả? Không được ăn à?"
Ye-hyeon thốt ra theo bản năng. Dù chỉ là 1 điểm, cậu vẫn thấy lạnh cả sống lưng.
Yoon Seung-jae đang định xúc một thìa đầy bỏ vào miệng thì khựng lại, quay sang nhìn Ye-hyeon với vẻ hoang mang.
"Cậu, cậu không được như thế, Yoon Seung-jae. Thật đấy, không được đâu."
"Tôi đói. Ăn thôi thì có gì sai?"
Hắn tròn mắt, vẻ mặt ngây thơ như chẳng biết gì.
'Đừng có thích tôi mà.'
Ye-hyeon không thể nào thốt ra thứ rác rưởi ấy. Dù chỉ là 1 điểm thân mật, cậu cũng chẳng thể dập tắt nó bằng một câu phủ nhận tàn nhẫn như vậy. Chỉ biết ngậm miệng, mím môi trong bất lực.
"Nhóc tuyệt đối không được dễ dãi đấy. Nghe chưa?"
"Anh lại nói tào lao nữa rồi. Anh biết mình dạo này lạ lắm không? À không, anh vẫn luôn kỳ quặc ấy."
Yoon Seung-jae chẳng buồn để ý tới lời Ye-hyeon, coi như một trò đùa vớ vẩn. Hắn lắc đầu ngán ngẩm rồi cúi xuống bắt đầu bữa ăn.
Hắn ăn cực nhanh nhưng vẫn gọn gàng đến lạ. Nhìn hắn ăn ngon lành như vậy, người ta cũng cảm thấy no lây.
'Rồi mắc gì mà độ thân mật lại tăng chứ?'
Trong khi đó, Ye-hyeon đột nhiên mất hết khẩu vị, chỉ gảy gảy đồ ăn và len lén nhìn sang Yoon Seung-jae. Khi ánh mắt họ chạm nhau, cậu cũng thử mỉm cười lần nữa, nhưng Yoon Seung-jae chỉ lạnh nhạt quay đi.
Bữa ăn đầu tiên giữa hai người kết thúc, để lại một dấu hỏi lớn không lời giải trong đầu Ye-hyeon.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com