6. Hiểu lầm
Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)
.
.
.
Kể từ sau buổi trải nghiệm Cổng, Yoon Seung-jae như bị lửa đốt sau lưng, liên tục nói rằng muốn sớm vào hầm ngục. Hắn bắt đầu nghiêm túc tham gia các buổi huấn luyện chiến đấu. Tính ra, cũng đã một tháng kể từ lúc hắn thức tỉnh, đúng thời điểm nên chuyển từ rèn thể lực sang tập trung vào kỹ năng triệu hồi.
Yoon Seung-jae gần như dành bảy trên mười buổi để học Kiếm thuật. Trước giờ không biết, hóa ra hắn lại hứng thú với kiếm đến thế.
'Cậu ta mà có thức tỉnh kiểu Khiên thủ thì liệu có thất vọng không nhỉ...'
Ye-hyeon buồn bã nghĩ. Không hiểu sao, cảm giác đó cứ như chính cậu sẽ phải gánh nỗi thất vọng kia.
'Nhưng mà dù sao Yoon Seung-jae cũng là Thức tỉnh giả hạng S mà. Lo cái gì chứ.'
Cậu tự dằn lòng. Thứ hạng đó đã là một thế giới khác, không phải nơi mà một kẻ chỉ lo sống sót qua ngày như cậu có thể với tới. Một tiếng thở dài lặng lẽ trượt khỏi môi.
Yoon Seung-jae dường như không biết mệt là gì, kín lịch huấn luyện từ sáng đến tối. Đến mức đã gần một tuần, Ye-hyeon còn chưa thấy mặt hắn.
Yoon Seung-jae từng rủ cậu đi học kiếm chung, nhưng Ye-hyeon viện cớ vẫn đang thiếu thể lực cơ bản nên từ chối.
'Chuyện đó thì để sau đã...'
Ye-hyeon ngẩng lên nhìn tòa nhà Khu Rèn Luyện Thể Lực, lòng trĩu nặng. Từ sau hôm trải nghiệm Cổng, cậu cứ liên tục "tình cờ" đụng mặt Shin Do-gyeom.
Lần đầu là ở cửa hàng tiện lợi, nơi cậu ghé vào một cách bốc đồng vì thấy đói. Khi vừa quẹo vào góc kệ hẹp, cậu suýt đâm sầm vào y. Khoảng cách gần đến mức nếu cúi nhẹ đầu, trán cậu sẽ chạm vai y.
Sau này nghĩ lại, lẽ ra lúc đó phải chào ít nhất một tiếng. Nhưng Ye-hyeon khi ấy đã hoàn toàn đơ người, chỉ biết trố mắt nhìn y trân trân.
Trên mạng có không ít fan của Baek Hae-won kể rằng: "Tui đơ não toàn tập khi gặp thần tượng ngoài đời thật", thì Ye-hyeon của lúc đó chính là kiểu như vậy.
Cậu không nhớ đã làm sao để tính tiền, ra khỏi cửa hàng. Nhưng rõ là dáng vẻ khi ấy rất đáng nghi.
Giá như đó chỉ là một ấn tượng ban đầu tệ như lúc gặp Yoon Seung-jae thì đã tốt. Nhưng sau đó, những cuộc chạm mặt ngẫu nhiên lại tiếp tục lặp đi lặp lại từ công viên lúc nửa đêm khi không ngủ được, đến quán ăn vắng người vào quá trưa, thậm chí cả Khu Rèn Luyện Thể Lực. Bất kể cậu đi đâu, Shin Do-gyeom cũng có mặt ở đó.
Không phải một hai lần, mà là gần như mỗi ngày, hai ba lần gặp nhau. Đến mức Shin Do-gyeom dường như đã thuộc mặt cậu.
Vấn đề là nhớ mặt theo nghĩa xấu.
Ánh mắt Shin Do-gyeom ngày càng sắc lạnh, đầy cảnh giác. Vì lần nào cậu cũng đến sau y, có vẻ y đã hiểu lầm rằng cậu đang bám theo.
'Nếu giờ mà đến cả trường Bắn thì đúng là xác nhận luôn tội theo dõi người ta.'
Ngay từ lần đầu tiên đã lỡ mất cơ hội chào hỏi, giờ đây mọi thứ đều trở nên khó xử. Cảm giác như không chỉ cài sai chiếc cúc đầu tiên mà còn xé toạc luôn cái áo.
Vì đó là người cậu từng ngưỡng mộ từ rất lâu, nên Ye-hyeon càng muốn tạo ấn tượng tốt. Thế nhưng cứ đứng trước mặt Shin Do-gyeom, cậu lại nói năng lắp bắp, ngơ ngẩn như đứa trẻ.
'Mình vẫn luôn hơi căng thẳng khi nói chuyện với Shin Do-gyeom, nhưng không đến mức này mà...'
Vai cậu chùng xuống khi bước vào bên trong khu luyện thể.
Dù trong lòng rất muốn làm thân ngay lập tức, nhưng tốt nhất là nên tránh mặt y một thời gian, ít nhất cho đến khi Do-gyeom bớt nghi ngờ.
'Nhưng chẳng lẽ ở tận đây rồi mà cũng chạm mặt được chắc?'
Ye-hyeon lén nhìn vào trong từ sau cột trụ lớn.
Hầu hết những lần gặp mặt trước đó đều là quanh ký túc xá. Cậu đã cố tình chọn khu luyện thể nằm cách xa ký túc để tránh mặt, nên lần này chắc là không sao.
"Phù... Mình có làm gì sai đâu mà phải khổ sở thế này chứ."
Vừa thở ra một hơi dài, cổ họng cậu khô khốc vì căng thẳng. Khi đang rẽ vào hành lang dẫn đến phòng nghỉ thì—
Ye-hyeon nhìn thấy Shin Do-gyeom đang đi về phía mình.
'Phải trốn...'
Nhưng chưa kịp quay người, ánh mắt hai người đã chạm nhau. Shin Do-gyeom bước nhanh tới, không che giấu chút bực dọc nào.
'Tiêu thật rồi.'
Sắc mặt Ye-hyeon tái nhợt. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, không lùi lại. Nếu bỏ chạy bây giờ, sẽ chẳng khác nào tự thừa nhận mình là kẻ khả nghi.
"Cậu là gì?"
"Vâng...?"
"Sao cứ theo dõi tôi vậy? Cậu là tên bám đuôi à?"
Giọng Shin Do-gyeom như có gai, lạnh lùng như gió buốt giữa mùa đông. Ye-hyeon lắp bắp, không thể cãi lại.
"Làm sao cậu biết tôi ở đây?"
"Cái đó... tôi..."
"Cậu đang toan tính gì? Đừng có lén lút như ma bóng. Có gì thì nói thẳng đi."
Shin Do-gyeom nhìn cậu như muốn đâm xuyên qua người. Cổ họng Ye-hyeon khô khốc, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
"Không phải đâu! Là hiểu lầm đấy!"
Cậu vội vàng xua tay, nhưng ánh mắt y vẫn đầy nghi hoặc. Cảm giác oan ức khiến Ye-hyeon như muốn nhảy dựng lên.
"Thật mà! Tất cả chỉ là trùng hợp thôi. Tôi còn đang bận tập luyện, rảnh đâu mà đi theo anh suốt chứ?"
"Làm sao tôi biết được?"
Sự thờ ơ của y như xát muối vào lòng. Cậu biết mình đã bị ghét hoàn toàn.
Ye-hyeon hít một hơi sâu, cố lấy lại bình tĩnh, rồi nghiêm nghị nói.
"Cũng có thể... chính anh mới là người đang theo tôi."
"...Cái gì?"
"Đúng mà. Làm sao tôi biết được anh không đến trước để đợi sẵn. Tôi cũng thấy oan ức lắm chứ bộ."
Ye-hyeon nhìn thẳng vào mắt Shin Do-gyeom, từng lời rõ ràng, kiên quyết dù bản thân cũng biết đang nói dối. Cổ nóng ran, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Nhưng đây có thể là cơ hội cuối cùng để phá vỡ bức tường giữa họ. Ye-hyeon không muốn bỏ lỡ. Dù Shin Do-gyeom có là mục tiêu công lược hay không, cậu vẫn muốn được thân thiết với y.
'Trước khi quay về quá khứ, chuyện này đâu có khó như vậy...'
Ye-hyeon cắn nhẹ môi.
Hôm đó, khi thấy Shin Do-gyeom ở sảnh phòng quản lý, cậu đã nghĩ lần này cũng sẽ dễ dàng làm quen như kiếp trước. Nhưng giờ đây, mọi chuyện đã vượt ngoài dự tính.
Trước kia, ngay từ lần đầu gặp, Shin Do-gyeom đã có ấn tượng tốt với cậu, dù mãi sau này Ye-hyeon mới biết nhờ khả năng đọc cảm xúc.
Vì thế, trong mỗi lần xâm nhập hầm ngục, họ dần dần trò chuyện, kết nối. Mặc dù theo tiêu chuẩn của Shin Do-gyeom thì "thân thiết" chỉ là nói thêm một hai câu so với người khác, nhưng với Ye-hyeon, điều quan trọng là y không hề khó tiếp cận.
Còn bây giờ thì sao?
Cậu có linh cảm mãnh liệt rằng chẳng những không thể bắt chuyện, có khi còn trở thành kẻ mà Shin Do-gyeom tuyệt đối muốn tránh xa.
"Ha..."
Ye-hyeon vừa mạnh miệng đáp lại thì Shin Do-gyeom lại cười khẩy, như thể không thể tin nổi vào tai mình. Dù không phải là một nụ cười đúng nghĩa, nhưng việc y biểu lộ cảm xúc khác ngoài sự cáu kỉnh hay cái nhìn lạnh lùng vốn dĩ đã là chuyện hiếm.
"Thôi đủ rồi. Đừng để tôi thấy mặt cậu nữa. Ngứa mắt lắm."
Y để lại lời cảnh cáo sắc như lưỡi dao rồi lạnh lùng lướt ngang qua người cậu.
"Chờ đã...!"
Ye-hyeon vội vàng đuổi theo. Cậu định nắm lấy cổ tay y, nhưng Shin Do-gyeom đã sớm phát hiện ra khí động và tránh né nhanh như một cái bóng, để lại cánh tay của cậu chới với giữa không trung.
"Kh...!"
Nhưng Ye-hyeon không từ bỏ. Cậu lảo đảo giả vờ vấp ngã, vung cánh tay trái về phía lưng của Shin Do-gyeom.
Shin Do-gyeom vẫn linh hoạt xoay người né tránh, nhưng đầu ngón tay của Ye-hyeon vẫn lướt nhẹ qua lớp áo mỏng, khẽ chạm vào làn da săn chắc của y.
———
【Hệ thống】 Đã phát hiện 'Mục tiêu chinh phục số 3: Shin Do-gyeom'.
【Hệ thống】 Độ thân mật với 'Mục tiêu chinh phục số 3: Shin Do-gyeom' giảm 3 điểm.
———
Cùng lúc đó, Shin Do-gyeom vung tay mạnh mẽ gạt phăng tay của Ye-hyeon. Âm thanh chát chúa vang vọng trong hành lang trống vắng.
"Ư!"
"Đừng chạm vào tôi."
Dù đã xác nhận được Shin Do-gyeom là một trong các mục tiêu chinh phục, Ye-hyeon không thể cảm thấy vui vẻ. Trong ánh mắt lạnh như sương mù đầu đông của y lúc quay đi, không chỉ là sự khó chịu, mà là một sự khinh bỉ rõ rệt. Biểu cảm ấy sắc lạnh đến mức làm nhói lên tận thượng vị.
"Tôi, tôi xin lỗi..."
Nhưng Shin Do-gyeom không buồn nghe lấy một lời xin lỗi, cứ thế bỏ đi.
Ye-hyeon đứng lại một mình, ngẩn ngơ nhìn tay mình đã đỏ rát, khẽ xoa xoa lên mu bàn tay. Khuôn mặt u ám, méo mó vì tức giận của Shin Do-gyeom cứ như in hằn vào đáy mắt cậu, không tài nào xua đi được.
Phải mất một lúc lâu sau, Ye-hyeon mới mở bảng chinh phục lên.
"...Thân mật chưa kịp tăng mà đã giảm trước sao?"
———
<Mục tiêu chinh phục số 3: Shin Do-gyeom>
Thân mật: -8
Yêu mến: 4
———
Ye-hyeon trợn tròn mắt khi nhìn thấy con số.
"Âm... âm tám á?"
Lần này bị trừ ba điểm nghĩa là trước đó đã ở mức –5. So với Yoon Seung-jae, người chỉ cần 5 điểm đã trở nên khá thân thiết, thì –8 rõ ràng là một hố sâu khủng khiếp.
'Hệ thống này dùng thang từ –100 đến +100 sao?'
Ấy vậy mà yêu mến vẫn là 4 điểm. Còn cao hơn cả Yoon Seung-jae, người đã ở bên cậu gần một tháng.
"Thật không hiểu nổi."
Ye-hyeon lẩm bẩm một cách bất lực. Mục tiêu đã đạt được, nhưng cảm giác trong lòng chỉ có đắng chát.
"Thôi, kệ đi. Rồi tính tiếp."
Ye-hyeon vò đầu, cố dẹp cảm xúc hỗn loạn qua một bên. Vấn đề này không thể giải quyết ngay được.
Shin Do-gyeom có vẻ như đã rời khỏi khu thể lực.
Vốn định tiếp tục buổi luyện tập, Ye-hyeon liếc nhìn các thiết bị trong phòng và nhíu mày. Hai bên của thiết bị là những bánh tạ to gần bằng bắp tay. Được chế từ hợp kim đặc biệt dành cho Thợ săn, mỗi chiếc ít nhất cũng nặng đến 200kg.
Không chỉ một cái. Tất cả thiết bị xung quanh đều bị nhét đầy những tấm tạ dày cộp. Rõ ràng ai đó vừa khoe khoang sức mạnh ở đây.
'Dùng xong thì phải dọn lại chứ. Đó là luật cơ bản còn gì.'
Ye-hyeon thử chạm vào một bánh tạ với vẻ mặt mệt mỏi. Như dự đoán, nó không hề nhúc nhích. Cậu còn biết rất rõ giới hạn của bản thân, nếu cố bê mấy thứ này, lưng cậu có khi sẽ bị gãy làm đôi mất.
"Xin lỗi ạ..."
Cậu đảo mắt tìm một huấn luyện viên nhưng lạ thay hôm nay chẳng thấy bóng dáng ai. Mà nếu có người ở đây thì đống thiết bị chắc cũng chẳng bị bỏ bê như vậy.
'Có khi phải sang khu khác quá... Phiền thật. Xa xôi vậy mà vẫn đụng mặt Shin Do-gyeom...'
Ye-hyeon lưỡng lự một hồi rồi uể oải đứng dậy. Vừa định quay lưng rời đi thì từ phía sau, có ai đó lặng lẽ áp sát cậu...
"Ơ... hở?"
Người kia chưa cần cậu mở miệng nhờ vả đã thản nhiên nhấc nguyên cái tấm tạ 200kg chỉ bằng một tay.
Nhưng Ye-hyeon chẳng thể nào thấy biết ơn một cách trong sáng được. Mái đầu đen tuyền và góc mặt lờ mờ ấy, nhìn kiểu gì cũng là Kwon Joo-ho. Đã gần một tuần trôi qua kể từ lần cuối cậu nhìn thấy anh ta.
"...Cảm ơn ạ."
Ye-hyeon miễn cưỡng kéo ra một câu cảm ơn nghẹn trong cổ. Kwon Joo-ho chỉ liếc cậu một cái bằng ánh mắt hờ hững rồi cứ thế rời đi.
'Gì vậy trời.'
Không biết nên gọi đó là tử tế hay là bất lịch sự nữa. Dù lòng có biết ơn đi nữa, nhưng từ lúc bị anh ta ghét bỏ, mọi hành động của anh ta đều chẳng thể nào đáng yêu được với cậu.
'Nhưng mà... Sao anh ta có thể nhấc nó bằng một tay vậy? Cấp bao nhiêu thế?'
Vừa tò mò vừa ganh tị, Ye-hyeon mở bảng trạng thái của Kwon Joo-ho.
———
【Bảng trạng thái】
▪︎ Tên: Kwon Joo-ho
▪︎ Tuổi: 26
▪︎ Cấp độ: 9
▪︎ Chức nghiệp: ??? bất tử (?)
▪︎ Danh hiệu: Thợ săn tập sự (F)
▪︎ Kỹ năng: ??? (chưa học), ??? (chưa học), ??? (chưa học)
▪︎ Trạng thái: Bình thường
———
'Cấp 9 á? Cấp 9 thì quá đáng thật nhá!'
Một tuần đã trôi qua, cũng là lúc Kwon Joo-ho chuẩn bị tốt nghiệp khỏi trại huấn luyện. Nhưng dù là người đứng đầu bảng xếp hạng trong tương lai, chuyện lên cấp 9 chỉ sau vài ngày luyện tập vẫn là điều quá phi lý.
'Trong khi mình thì phải loay hoay giết từng con quái còn sống sót trong đống xác, với thanh kiếm cùn còn chả ăn thua nữa kia.'
Đã thế, không ít lần cậu suýt chết vì đòn phản kháng cuối cùng của lũ quái. Nỗi ấm ức trong lòng Ye-hyeon chẳng những không nguôi mà còn biến thành cảm giác thua thiệt rõ rệt.
Đã không có cảm tình với Kwon Joo-ho từ đầu, giờ lại càng thấy ghét anh ta hơn.
Khi đang lẩm bẩm bất mãn trong đầu, cậu lại cảm thấy ánh mắt như muốn đâm xuyên sau gáy. Lần này thì cậu bắt đầu phát bực. Ye-hyeon nghiến răng, quyết không ngoái đầu lại để đáp trả ánh nhìn của Kwon Joo-ho.
'Nhìn vừa phải thôi chứ, thật sự bực mình quá... Ơ?'
Giữa lúc cau có vì bị nhìn chằm chằm, một suy nghĩ lạ lóe lên khiến Ye-hyeon sững lại.
'...Chẳng lẽ cảm giác này chính là thứ Shin Do-gyeom phải chịu đựng từ mình?'
Dù không cố ý, nhưng xét hoàn cảnh thì những hành động của cậu cũng chẳng khác gì những gì Kwon Joo-ho đang làm. Không hề bắt chuyện, chỉ đứng nhìn từ xa, cứ luẩn quẩn quanh khiến người khác khó chịu.
Đáng buồn thay, chỉ với điều đó thôi, cậu đã hoàn toàn hiểu được nét mặt lạnh lẽo của Shin Do-gyeom hôm trước. Ye-hyeon cứ ngỡ bản thân vẫn còn cơ hội, nhưng giờ đây lại thấy tương lai thân thiết với y đang dần trở nên xa vời, như bị hút vào hố đen.
Toàn thân cậu xụi lơ vì hụt hẫng. Ye-hyeon rời khỏi máy tập với vẻ mặt mệt mỏi.
'Thôi kệ. Hôm nay nghỉ.'
Không còn chút động lực nào nữa, Ye-hyeon lê bước chậm rãi ra khỏi phòng tập.
***
Trở về ký túc xá, Ye-hyeon vùi mặt vào chăn và lăn lộn cả đêm suy nghĩ.
Với cậu, Shin Do-gyeom không chỉ đơn thuần là một người để ngưỡng mộ.
Có lẽ bởi họ cùng tuổi, nên ngay từ trước khi gặp mặt, Ye-hyeon đã cảm thấy một loại đồng cảm mơ hồ. Nếu Shin Do-gyeom nghe được hẳn sẽ cười khẩy, nhưng với Ye-hyeon, cảm giác đó là thật.
Đã nhiều lần cậu chứng kiến cách y chiến đấu mà không khỏi thầm ao ước mình cũng chiến đấu được như vậy. Đáng xấu hổ là đôi khi cậu còn tưởng tượng bản thân mình trong hình ảnh của Shin Do-gyeom.
Kể từ khi quay ngược thời gian, mục tiêu hàng đầu của Ye-hyeon luôn là cứu được chị gái và ngăn chặn Cổng siêu cấp.
Nhưng nếu có ai hỏi về một ước vọng hoàn toàn cá nhân, cậu sẽ không do dự trả lời: "Tôi muốn trở thành đồng đội của Shin Do-gyeom". Chính vì là giấc mơ không thể với tới, nó lại càng tha thiết hơn.
"Âm tám điểm..."
Ye-hyeon mở lại bảng đối tượng cần chinh phục lần nữa, dù đã xem không biết bao nhiêu lần.
Lúc đầu thấy điểm thân mật của Shin Do-gyeom âm, cậu đã choáng váng, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì mọi chuyện vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng. Vẫn còn thời gian để sửa chữa.
Ye-hyeon không muốn để lỡ bất kỳ cơ hội nào để xây dựng mối quan hệ với Shin Do-gyeom. Nếu cứ tiếp tục do dự, lặp lại mấy hành động khó xử thì thể nào cũng đi đến kết cục như giữa cậu và Kwon Joo-ho, đầy khó xử và xa cách mãi mãi.
Tuy vậy, dù nghĩ nát óc cậu vẫn không tài nào hình dung được "thân thiết hơn" cụ thể là làm gì.
'Làm sao để kết bạn nhỉ?'
Ye-hyeon chẳng có ai để gọi là bạn thân cả. Không phải cậu là kẻ cô độc, thậm chí trước khi trở thành Thợ săn, cậu còn là kiểu người được người khác chủ động tiếp cận.
Yoon Seung-jae thì đơn giản. Hắn còn trẻ, chỉ cần trêu chọc đôi ba câu là độ thân mật cũng tăng. Nhưng Shin Do-gyeom thì lạnh lùng đến mức ngay cả những Thợ săn giỏi giao tiếp cũng ngại tiếp cận.
So ra thì còn dễ nói chuyện với những kẻ ghét mình hơn. Chỉ cần giữ nụ cười trên môi và đáp lại bằng mấy câu xã giao cũng xong.
Mải trôi theo dòng suy nghĩ nối tiếp nhau không dứt, Ye-hyeon ngẩng lên nhìn ra cửa sổ. Trời vẫn chưa hửng sáng.
"...Không biết thì cứ đào cho đến khi biết vậy."
Ye-hyeon dứt khoát bật dậy khỏi giường.
Trong suốt một tuần qua, ngày nào cậu cũng đụng mặt Shin Do-gyeom vài lần, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ thấy y vào buổi sáng. Điều đó khiến cậu đoán rằng Shin Do-gyeom hẳn đang luyện tập ở trường bắn vào buổi sáng sớm.
Cứ ru rú trong phòng thì chẳng giải quyết được gì. Dù kết quả ra sao, Ye-hyeon quyết định phải thử một lần. Tiện thể, cũng để xóa đi cái danh "kẻ bám đuôi", lần này chính cậu sẽ là người chờ Shin Do-gyeom.
'Hôm nay thử đến Trường Bắn số 1. Nếu không gặp thì mai đến số 2. Chẳng lẽ Shin Do-gyeom lại thay đổi chỗ tập như Yoon Seung-jae?'
Ye-hyeon chải tóc tỉ mỉ hơn mọi ngày.
Trường bắn nằm rải rác dọc theo sườn núi phía bắc của trại huấn luyện. Sau một hồi leo dốc mướt mồ hôi, cậu cũng đến được Trường Bắn số 1. Khi đó mới chỉ là 5 giờ sáng.
Ye-hyeon cố thủ ở trường bắn cho đến tận trưa, kiên nhẫn chờ Shin Do-gyeom.
Nhưng y không xuất hiện ở Trường Bắn số 1. Cũng không có mặt ở Trường Bắn số 2.
Mỉa mai thay, khi cậu cầu mong đừng chạm mặt thì lại đụng phải y hoài, nhưng đến khi chủ động tìm, Shin Do-gyeom lại như bốc hơi khỏi nơi này.
Ngày thứ ba trong hành trình tìm kiếm, Ye-hyeon hướng về phía Trường Bắn số 3.
'Hôm nay mong là sẽ gặp được y...'
Liên tục phải dậy sớm khiến cậu uể oải rã rời. Ye-hyeon vừa ngáp vừa đi một vòng quanh Trường Bắn số 3.
Giống như những khu bắn cung khác, nơi đây không hề có bóng người, chỉ có tiếng côn trùng rả rích vọng lại từ rừng. Các trường bắn đều nằm ở khu ngoại vi của khu huấn luyện, đã vắng người lại càng thêm lặng lẽ.
Dù là vì giờ còn quá sớm, việc chẳng có lấy một ai ngoài cậu ở cơ sở huấn luyện này vẫn là điều hiếm thấy.
Cung thuật từng có thời được săn đón khi nghề Thợ săn mới bắt đầu phổ biến, nhưng giờ thì sức hút ấy đã nguội lạnh từ lâu. Vì số người muốn học quá ít, đến cả thợ hướng dẫn cũng biến mất, chỉ để lại mỗi cái chuông gọi chỏng chơ trên bàn.
So với ma pháp hay kiếm thuật, cung thuật chẳng có gì gọi là nổi bật. Không hào nhoáng, cũng chẳng mạnh mẽ. Ngược lại, nhược điểm thì vô số: mất thời gian ngắm bắn, tiêu hao tên khiến năng lực chiến đấu kéo dài bị hạn chế...
Dù toàn bộ hệ thống tấn công tầm xa đều gặp khó khi solo quái, cung thủ vẫn bị xem là đặc biệt yếu thế. Có người còn mỉa mai rằng họ chỉ biết "mò mà hỗ trợ từ xa", nghe như thể họ chẳng khác gì gánh nặng. Không có ai ngạc nhiên khi các trường bắn bị bỏ mặc.
'Tạm thời là như vậy thôi.'
Chính Shin Do-gyeom đã đập tan định kiến rằng cung thuật chỉ toàn là bất lợi. Kể từ khi y trở thành tân binh nổi bật, Ye-hyeon từng đọc được tin rằng số người muốn học cung thuật đã tăng lên một cách đáng kể.
Ye-hyeon nhấc một cây cung từ giá đỡ. Dù khu tập bắn trông có vẻ bị bỏ quên, nhưng cung được bảo quản khá tốt.
Cậu bước đến trước bia ngắm, kéo dây cung thật chậm. Dù cánh tay run lên vì sức yếu, tư thế của cậu vẫn trông đâu ra đấy.
Ye-hyeon cũng từng là một trong số nhiều người học cung vì chịu ảnh hưởng từ Shin Do-gyeom. Thực ra, lúc còn ở trung tâm huấn luyện, cậu đã học cung lâu hơn cả kiếm.
Kể từ sau khi quay về quá khứ, đây là lần đầu tiên cậu chạm vào cung. Những bó cơ ít được vận dụng đau âm ỉ, như đánh thức ký ức ngủ quên. Cậu nín thở, tập trung cao độ rồi thả dây cung.
Vút. Cạch. Tạch.
Mũi tên xé gió bay đi, rồi gục xuống mặt đất phía sau bia ngắm mà chẳng trúng đâu cả. Ye-hyeon mỉm cười gượng, xoay nhẹ bờ vai đang ê ẩm như thể đã đoán trước kết quả.
"Đúng là bắn chẳng trúng gì."
Sau đó, cậu thử thêm vài phát nữa, và phải đến mũi tên thứ năm mới chạm được mép của bia ngắm. Khi còn luyện chăm chỉ, cậu cũng hiếm khi trúng quá nửa số phát bắn. Nói thật thì cậu chẳng có năng khiếu gì hết.
'Nhưng lâu rồi cầm cung lại cũng thấy vui phết. Nhớ thật.'
Bắn hết cả mười mũi tên, cánh tay Ye-hyeon tê dại. Cậu vung vẩy tay để thư giãn, chuẩn bị đi lượm tên hơn là rút tên khỏi bia như người ta vẫn thường.
Sau khi cẩn thận đặt cây cung xuống, cậu vẫn quyến luyến dùng tay gẩy dây cung căng bóng, rồi quay người định tiến về phía bia.
———
【Hệ thống】Độ yêu mến của 'Mục tiêu chinh phục số 3: Shin Do-gyeom' tăng 1 điểm.
———
'Ối dồi ôi, làm hết cả hồn...!'
Dòng thông báo bất ngờ bật lên trước mặt khiến Ye-hyeon suýt hét toáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com