Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

10

Điền Chính Quốc nói những lời này thật chất chỉ là đang phun tào, kết quả Kim Thái Hanh ngơ ngẩn đứng dại ra tại chỗ, đột nhiên biến sắc mặt.

Lúc này cậu mới ý thức được mình nói sai, vốn dĩ chỉ là đơn thuần đùa một chút mà thôi, không nghĩ tới lại là lanh mồm lanh miệng.

"Em vẫn còn để ý chuyện đó sao?" Tim Kim Thái Hanh như bị nhéo vào, cơ hồ không dám đi đến bên cạnh cậu, sắc mặt trắng bệch mà đứng tại chỗ.

Nhìn bộ dáng này, Điền Chính Quốc cảm thấy sự tình không ổn, nếu không dỗ cho tốt xem chừng lại thành chuyện lớn, cố ý làm bộ tức giận, chu miệng lên: "Đúng vậy, để ý! Cho nên tại sao anh lại còn chưa đến hôn em!"

Lúc này thật ra đã làm Kim Thái Hanh bật cười ra tiếng, nơi nào còn không cao hứng chứ, đi đến mép giường cúi người hôn lấy đôi môi cậu, trằn trọc một lúc lâu mới buông ra: "Anh theo đuổi Tô Bạch mười lăm năm, nhưng đến tay anh cũng chưa từng nắm qua, đương nhiên cũng chưa cùng những người khác nắm qua."

"Vâng a." Điền Chính Quốc tiết đột nhiên cảm thấy tên gia hỏa này thật thảm, theo đuổi mười lăm năm, người ta đến tay cũng không cho anh nắm, anh còn theo đuổi cái rắm.

Ông đây thân thể kiều nhuyễn, không thơm sao?

Để hắn gối lên đùi mình, cho tăm vào lỗ tai, một bên nói với hắn: "Cô gái hồi trưa là ai a? Thật hung dữ, còn mắng em."

"Cô ta?" Kim Thái Hanh hơi nheo đôi mắt lại, không biết đang hưởng thụ hay là gì: "Không sao đâu, về sau cô ta không có cơ hội mắng em, đừng sợ."

Vì sao những lời này nghe nguy hiểm như vậy?

Điền Chính Quốc nhạy bén cảm thấy có chút không thích hợp, Kim Thái Hanh như thế nào còn có loại dấu hiệu bệnh kiều hắn hoá này? Không đúng a, không phải hắn phải thật ôn nhu sao?

Nhưng cậu cũng đã việc lớn đời người, cho nên vẫn thực trấn định, ngoáy xong tai kia, lại đổi tai khác: "Em không gây thêm phiền phức cho anh chứ? Công việc có sao không?"

"Không sao." Kim Thái Hanh cảm thấy không sai biệt lắm, ngồi dậy, nghiêm túc nói: "Nhưng mà, em làm cho sinh hoạt của anh thêm không ít phiền toái."

Điền Chính Quốc trừng lớn đôi mắt, cảm thấy có chút kỳ quái, lão tử đối với anh tận tâm tận lực, làm cho anh thêm phiền toái? Là làm hại anh không thể gánh vác sinh hoạt, hay là đứt tay đứt chân?

Mắt đào hoa mở to, nước mắt chực trào giống như giây tiếp theo liền khóc ra.

"Em quá ngọt, làm anh không cách nào rời đi, làm hại anh làm cái gì cũng đều nhớ đến em." Kim Thái Hanh giả bộ làm ra vẻ buồn rầu, cầm tay cậu kéo vào lòng ngực: "Quốc Quốc."

Nam nhân ngốc này, tại sao lại đột nhiên nói ra những lời âu yếm đó, Điền Chính Quốc đỏ mặt không dám nhìn hắn: "Anh....anh làm gì?"

"Quốc Quốc, em không thể rời bỏ anh." Kim Thái Hanh đã chịu không nổi cái loại sinh hoạt này, đột nhiên bổ nhào vào người, dùng mặt cọ vai cậu: "Quốc Quốc."

Nhìn như thế nào cũng giống con chó bự, Điền Chính Quốc vươn tay, vỗ vỗ sau lưng hắn, trấn an hắn cho tốt: "Vâng, sẽ không rời đi."

Kết quả, tên gia hỏa này cọ cọ liền có chút vấn đề, Điền Chính Quốc cảm thấy được điểm khác thường, đem người đẩy ra: "Hừ, không biết xấu hổ!"

Thấy cậu muốn ngồi dậy, Kim Thái Hanh không cho cậu cơ hội, đem người đẩy ngã, áp toàn bộ người lên: "Quốc Quốc~"

"Anh!" Điền Chính Quốc giãy giụa không được, liền mặc kệ hắn, nhỏ giọng nói với hắn: "Ngày mai buổi sáng em có tiết, nên dậy sớm."

"Vậy làm hai lần?" Kim Thái Hanh nói, tay đã nhanh nhẹn thăm dò tiến vào trong áo, nhìn da thịt dưới thân, giống như bánh kem dâu tây bơ, làm người ta cảm thấy sung sướиɠ.

Kim Thái Hanh cảm thấy, lúc trước chịu khổ, đại khái đều là vì hôm nay mới ngọt, nếu thật là như vậy thì cũng không tồi.

"Ưm~~ Thái Hanh, anh......"

Kim Thái Hanh thế này thật sự là sọ não có bao, hai lần, một lần một giờ phải không?

Đỡ eo làm xong bữa sáng, Điền Chính Quốc liền lái xe đi làm, hôm nay có một khoá, không sai biệt lắm bây giờ phải đi về, kết quả mới vừa xuống lầu đã bị người ngăn lại.

"Có thể nói chuyện không?" Tô Bạch nhìn người trước mặt, có chút khinh thường, hắn ta cao ngạo, đến bây giờ đều khinh thường cái tên thế thân này.

Điền Chính Quốc gục đầu xuống, lộ ra vẻ tự ti, gật gật đầu: "Được."

Hai người đi đến quán cà phê gần đây, ngồi đối diện nhau, Tô Bạch gọi một ly Cappuccino, Điền Chính Quốc gọi ly cà phê đá, lại từ trong bao thuốc lá lấy ra một điếu bạc hà yên.

Làm trò trước mặt Tô Bạch, hút một hơi, thổi ra một vòng khói bạc hà yên, đem hai người vây quanh, làm Tô Bạch không hiểu rõ ý đồ cậu.

"Tôi hi vọng cậu có thể tự giác rời khỏi Thái Hanh." Tô Bạch hơi ngưỡng cổ ra sau, muốn tránh đi khói thuốc, hắn ta không thích những người hút thuốc, cũng không biết vì sao Kim Thái Hanh có thể cho phép người bên cạnh hắn hút thuốc.

Tô Bạch đều nhìn không hiểu, Kim Thái Hanh này bị mù mắt hay sao mới coi trọng người như Điền Chính Quốc?

Điền Chính Quốc gục đầu xuống, nhìn điếu thuốc bạc hà yên chậm rãi tàn dần: "Chính là, Thái Hanh hắn yêu tôi, tôi cũng yêu hắn, tôi cũng không nghĩ sẽ rời bỏ hắn."

Tình yêu là cái thứ gì?

Tô Bạch thực khinh thường, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, tùy tay ném lên bàn: "Trong này có 500 vạn, cầm lấy rồi rời khỏi Kim Thái Hanh, thế nào?"

Kịch bản kinh điển tới rồi!

Điền Chính Quốc nóng lòng muốn thử, nhìn thẻ ngân hàng lại mang theo một bộ dáng đáng thương nhu nhược: "Không phải, cậu hiểu lầm rồi Tô tiên sinh, tôi là vì yêu Thái Hanh nên mới có thể cùng anh ấy ở bên nhau, thật sự không phải vì tiền!"

"Thật sự như thế sao? Cậu không yêu tiền sao?" Tô Bạch ngồi thẳng lên, dùng tay đẩy sương khói quanh quẩn trước mặt ra: "Cầm 500 vạn này, cậu muốn làm gì với nó thì tùy, dù sao cậu cũng không xứng với Thái Hanh, chờ đến tương lai hắn chán ghét cậu, còn không bằng hiện tại liền rời đi, cũng còn một chút thể diện."

"Anh ấy? Chán ghét tôi?" Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn hắn ta, nhìn người trước mặt tương tự mình, hốc mắt dần dần phiếm hồng.

Thấy cậu dao động, Tô Bạch thừa thắng xông lên, tiếp tục khuyên bảo: "Không phải sao? Hắn yêu tôi mười lăm năm, nói vứt bỏ liền vứt bỏ, cậu sao? Mới mấy tháng? Nói không chừng ngày mai liền chán ghét, cậu hẳn là nên vì chính mình mà tính toán một chút."

Điền Chính Quốc trầm mặc, có lẽ là đang tự hỏi, đột nhiên đứng lên: "Không, Thái Hanh sẽ không như vậy."

Nói xong xoay người đi nhanh ra ngoài, để một mình Tô Bạch ở lại trong quán cà phê, Tô Bạch nhíu mày, từ trong túi lấy ra bút ghi âm, có chút tức giận, không nghĩ tới gia hỏa này miệng lại nghiêm như vậy, đều không có nửa điểm sai lầm.

Ra khỏi quán cà phê, Điền Chính Quốc có chút khinh thường: "A, thủ đoạn bút ghi âm này, mấy trăm năm trước tôi đều không cần dùng đến, sao có thể để cậu bắt được nhược điểm."

Hút một ngụm lớn thuốc, hít mây nhả khói thập phần vui vẻ, bất quá, trình diễn bên này xong, bên Kim Thái Hanh cũng không thể bỏ, đã làm thì phải làm nguyên bộ.

Lái xe trở về, đã hơn 9 giờ, Kim Thái Hanh biết cậu hôm nay bận, liền tự mình gọi cơm hộp, nghe được âm thanh mở cửa, liền đứng dậy nghênh đón: "Trở về rồi?"

Điền Chính Quốc thất hồn lạc phách, một lúc sau mới thấy hắn, hốc mắt có chút hồng hồng, đôi mắt đào hoa ướt dầm dề có phần đáng kể: "Thái Hanh, anh....."

"Đây là làm sao?" Kim Thái Hanh cảm thấy không ổn, đang yên lành làm sao hốc mắt lại đỏ lên: "Quốc Quốc, em không thoải mái chỗ nào?"

"Không phải." Điền Chính Quốc vội vàng cúi đầu phủ nhận, ngăn chặn tiếng khóc nức nở: "Có chút mệt, em đi tắm rửa trước."

Không đúng, tuyệt đối có vấn đề!

Cậu không nói, trong lòng Kim Thái Hanh càng lo lắng, trước kia Quốc Quốc sẽ không như vậy, nhưng không biết nên nói gì, chỉ có thể để cậu đi tắm trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #yhwg2g