Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

11

Kim Thái Hanh xử lý công việc trong tay xong mới về phòng ngủ, lại nhìn đến người đang nằm ngủ trên giường, càng thêm cảm thấy không ổn.

Đi qua, ngồi vào mép giường: "Quốc Quốc, em mệt lắm sao?"

"Vâng, em ngủ trước." Điền Chính Quốc nói xong, kéo chăn trực tiếp che đầu lại.

Kim Thái Hanh trong lòng còn có nghi hoặc, lại không biết phải hỏi như thế nào, tắt đèn xong cũng bò lên giường, từ phía sau một phen ôm lấy eo cậu, muốn đem người kéo vào trong lòng ngực.

Kết quả Điền Chính Quốc lúc này lại phản kháng, lúc sau trực tiếp đem tay hắn kéo xuống, lại hướng mép giường xê dịch, không quan tâm đến hắn.

Sao lại thế này, Kim Thái Hanh có chút tức giận, nhưng chung quy vẫn không có phát tác, tự an ủi mình: Em ấy chỉ là có chút mệt, đêm nay để em ấy nghỉ ngơi, ngày mai lại hỏi.

Này như đang làm khổ Điền Chính Quốc, cậu cũng không có ngủ sớm như vậy, trợn tròn mắt đầu óc cư nhiên lại hiện lên danh sách đồ ăn: Bữa sáng mì chua cay, lỗ nấu, lẩu cay, lẩu thái, gà rán, cá hầm cải chua...... Nước mắt từ khoé miệng chảy ra!

Đến rạng sáng 1 giờ, hô hấp người bên cạnh bắt đầu đều đều, Điền Chính Quốc không vui, vì cái gì anh còn ngủ được, không được, anh cùng ông thức.

Vì thế, đem nước mắt từ khoé miệng nghẹn lên khoé mắt, bắt đầu thấp giọng nức nở.

Kim Thái Hanh đang chợp mắt, liền nghe được tiếng khóc nhẹ nhàng bỗng nhiên mở to mắt, lấp tức bò dậy bật đèn lên: "Quốc Quốc, em làm sao vậy?"

Điền Chính Quốc trốn ở trong chăn, cũng không chịu lên tiếng, ngược lại âm thanh nức nở càng lúc càng lớn.

"Quốc Quốc, làm sao lại thế này?!" Kim Thái Hanh muốn kéo chăn đi, lại bị cậu gắt gao giữ chặt, lần này hắn cũng bắt đầu luống cuống, giọng điệu ôn nhu dỗ dành: "Quốc Quốc có chuyện gì vậy, em nói cho anh biết được không, anh làm chuyện gì sai sao?"

Nào biết nói như vậy, cậu khóc càng lớn tiếng hơn, doạ đến Kim Thái Hanh, nếu phần ngoài đánh vào không được, vậy từ bên trong công phá.

Cứ như vậy, Kim Thái Hanh cũng chui vào trong chăn, theo chân cậu chậm rãi sờ soạng lên trên, sau đó thuận thế xốc chăn lên, liền nhìn thấy cậu khóc đến hốc mắt đều đỏ lên, gối đầu cũng có chút ướt: "Quốc Quốc em làm sao vậy?"

"Ô ô ô~" Điền Chính Quốc nghẹn ngào, mạnh miệng lắc đầu.

Lúc này nói gì cũng đều vô dụng, Kim Thái Hanh khoá ngồi trên người cậu, một phen trụ mặt cậu, kéo gần khoảng cách, hai người chóp mũi kề nhau: "Nói cho anh biết có chuyện gì xảy ra!"

Lúc này ngữ khí Kim Thái Hanh có chút kì quái, có một loại hơi thở nguy hiểm, hắn tức giận, Điền Chính Quốc biết.

Diễn đến đây liền không sai biệt lắm, vì thế nghẹn ngào trả lời: "Tô tiên sinh nói, anh....anh sẽ chán ghét em, ô ô huhuhu~ anh yêu hắn mười lăm năm nói vứt bỏ liền vứt bỏ, huống chi chúng ta quen biết mới mấy tháng....Ô ô ô~~"

Ban đầu trong lòng rất tức giận, bây giờ tất cả đều biến thành áy náy, Kim Thái Hanh mềm lòng đến rối tung rối mù, liền hôn lên nước mắt cậu: "Quốc Quốc, anh sẽ không rời bỏ hay chán ghét em, chỉ cầu em đừng rời bỏ anh, được không?"

"Tô tiên sinh nói đúng, em so với hắn ta kém hơn, ô ô ô hức... Thái Hanh, có thể hay không đừng chán ghét em!" Điền Chính Quốc khóc khụt khịt, gắt gao ôm chặt lấy cánh tay hắn.

Lúc này, Kim Thái Hanh hít hà một hơi.

Điền Chính Quốc sợ hãi, thật nhanh buông cánh tay cậu vừa kéo qua, cái tay kia là nơi lúc trước bị phỏng, cư nhiên còn chưa tốt: "Sao lại như vậy? Thế nào nó còn chưa tốt lên?"

Không ổn, đều qua nhiều ngày như vậy, không có khả năng miệng vết thương còn như vậy.

Nhưng như thế này cũng không làm chậm trễ hắn diễn, ngược lại diễn càng sâu hơn, khóc thảm hại hơn: "Ô ô ô~, thực xin lỗi Thái Hanh, em không cố ý đều do em, em đi lấy hòm thuốc cho anh."

Nói lung tung một hồi, lấy tay lau nước mắt, liền muốn đứng dậy.

Nhưng Kim Thái Hanh căn bản không cho cậu cơ hội, đôi tay thủ đoạn bắt lấy, ấn hai bên đầu cậu, cúi người xuống, dùng chóp mũi cọ gương mặt cậu, dùng ngữ khí phi thường trịnh trọng: "Quốc Quốc, đời này anh không có tâm nguyện gì khác, là muốn cùng em ở bên nhau, làm em hạnh phúc."

"Thái Hanh....." Điền Chính Quốc đáp lại, dùng chóp mũi cọ lên mặt hắn: "Anh thật sự sẽ không giống như những lời Tô tiên sinh nói, vứt bỏ em phải không?"

"Sẽ không, anh yêu em." Kim Thái Hanh dúi đầu vào hõm vai, điên cuồng mà tham luyến hương vị trên người cậu, hận ý trong lòng đột nhiên tăng lên: Tô Bạch đáng chết!

Hận sao? Hận Tô Bạch đúng không?

Vậy là đúng rồi! Đừng cho là tôi sẽ quên, đời trước là Tô Bạch bịa đặt lời đồn, bôi nhọ nguyên chủ, bức cho cậu ấy cùng đường cuối cùng đang sống sờ sờ như vậy lại bệnh chết.

Tô Bạch người này, dùng sự thanh cao che giấu sự ích kỷ cùng ác độc trong xương tủy.

Điền Chính Quốc cùng hắn tương triền, giống như hai chú thiên nga, dùng da thịt cận kề để giảm bớt sự không an ổn của đối phương.

Đêm nay, Kim Thái Hanh không làm gì, chỉ ôm lấy cậu, dùng ngôn ngữ trấn an để cậu yên tâm nghỉ ngơi.

Dỗ dành một hồi, Điền Chính Quốc thật sự ngủ mất, nhưng tay vẫn gắt gao ôm chặt cánh tay hắn, như là sợ hắn rời đi.

Kim Thái Hanh nhìn dung nhan khi ngủ của cậu, duỗi tay sờ nhẹ lên chóp mũi hồng hồng vì khóc, còn cảm thấy đáng yêu, nhưng lại nghĩ đến nguyên nhân khiến cậu khóc, vui vẻ đột nhiên biến mất, có loại khí tức nguy hiểm, từ trong mắt hắn tràn ra.

Cậu thật sự khóc, khóc lâu liền sẽ mệt, ngày hôm sau thời điểm Điền Chính Quốc rời giường đôi mắt đều sưng hết lên, thở dài cảm thấy có chút đói.

Xốc chăn lên xuống giường, chân vừa chạm đất, sau lưng đã bị người chặn ngang lại ôm trở về: "Thái Hanh....."

"Quốc Quốc~" Kim Thái Hanh ngồi dậy từ phía sau đem người chặn ngang ôm lấy, kéo vào trong lòng ngực: "Đi đâu?"

"Đi nấu cơm." Điền Chính Quốc cũng không có đẩy ra, ngược lại không muốn rời xa dựa đầu vào vai hắn, thường thường dùng trán cọ vào cổ hắn, đáng yêu đến không xong.

Hai người lại triền miên chốc lát, Điền Chính Quốc liền đi nấu cơm, Kim Thái Hanh một mình ở trong phòng ngủ.

Cánh tay còn bị phỏng, mấy ngày nay miệng vết thương vẫn chưa tốt, Kim Thái Hanh nhìn miệng vết thương, lại duỗi ngón trỏ ra đè mạnh lên, mày đều không nhăn lấy một cái.

Thế nào lại bởi vì một chút đau này liền hít hà một hơi, nhưng nếu có thể kêu lên một chút sẽ làm cho Quốc Quốc đau lòng với hắn, thì chút thương tích này có lành hay không liền không sao cả.

Hai người này, thật là tâm cơ boy ngang nhau.

Trên bàn cơm, Điền Chính Quốc múc cho hắn chén cháo, dặn dò: "Hôm nay trời sẽ mưa, khi ra khỏi cửa anh nhớ mang theo dù."

"Ừm, ngày hôm nay em không có khoá thì cũng không cần đi ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở lại." Kim Thái Hanh nhận lấy chén, lúc này di động vừa lúc vang lên, cũng không xem thử.

Lúc này, di động Điền Chính Quốc cũng nhận được một tin tức, nhưng cậu cũng không xem, hai người thanh thản an ổn ăn bữa sáng.

Điền Chính Quốc tiễn Kim Thái Hanh ra cửa, lúc gần đi dặn dò muốn hắn trở về sớm một chút, đóng cửa xong liền cầm di động lên, là Tô Bạch gửi tin nhắn tới: Đêm nay 11 giờ, đến khách sạn Thái Hoà lấy đồ vật.

Oa ô~ tên Tô Bạch này, thật xuẩn a! Điền Chính Quốc có điểm ghét bỏ.

"Vậy cậu có đi hay không?" Hệ thống hỏi.

Điền Chính Quốc đóng điện thoại lại, một lúc sau liền đi rửa chén: "Đương nhiên! Đi mới có trò hay để xem."

Vừa qua khỏi 11 giờ, khách sạn Thái Hoà phòng 2003 liền phát sinh tranh chấp, khách sạn xa hoa cách âm tốt, nếu không hai bên lại tranh cãi nhau thì thật không hay.

"Điền Chính Quốc là cái thá gì? Anh vì sao lại để ý đến cậu ta như vậy?"

Kim Thái Hanh nhìn nam nhân mặc áo ngủ trước mặt, không biết vì sao, hắn cảm thấy thật xa lạ, sắc mặt của hắn ta như thế thật làm người chán ghét: "Không để bụng em ấy chẳng lẽ để ý đến cậu sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #yhwg2g