12
"Lời anh nói có ý gì?" Tô Bạch ngạc nhiên, khuôn mặt xinh đẹp toát lên hận ý, hắn ta tận tâm tận lực bố trí những thứ này, làm nơi này thoạt nhìn thật lãng mạn lại ấm áp, thậm chí trên giường còn rãi đầy cánh hoa hồng.
Làm những thứ này, chính là muốn đến nghe hắn nhục nhã mình sao?
Kim Thái Hanh đã mất đi kiên nhẫn với hắn ta, vẫy vẫy tay: "Tô Bạch, cậu tốt nhất là từ nơi nào đến thì về lại nơi đó đi, nếu còn dám đơn độc gặp Quốc Quốc, nói những lời này với em ấy, làm em ấy không vui, thì đừng trách tôi vô tình!"
"Kim Thái Hanh!" Bởi vì một tên thế thân mà uy hϊếp hắn ta, Tô Bạch cảm thấy mình bị mạo phạm: "Anh nói lại lần nữa xem!"
Lười cùng hắn ta nhiều lời vô nghĩa, Kim Thái Hanh xoay người đi: "Quốc Quốc còn chờ ở nhà, tôi phải về trước."
"Anh không được đi." Thấy người muốn đi, Tô Bạch một bước tiến lên, từ phía sau ôm lấy hắn: "Thứ cậu ta có thể cho anh em cũng đều có thể, không phải anh yêu em sao?"
Ngay lúc này, cửa bị đẩy ra.
Kim Thái Hanh vừa định tránh cái ôm của Tô Bạch, cửa đã bị đẩy ra, người mở cửa là Điền Chính Quốc, cậu một phen cầm dù ướt dầm dề, một thân hơi nước, ống quần cũng bị ướt.
Thấy một màn này, Điền Chính Quốc hốc mắt cũng ướt, tựa hồ không đoán được sẽ là cảnh tượng này, chớp mắt hai cái hạ mi xuống, xoay người thất hồn lạc phách mà chạy đi.
"Quốc Quốc!"
Lúc này, Kim Thái Hanh trực tiếp đẩy người ra, chạy nhanh đuổi theo.
Tô Bạch ngã ngồi trên mặt đất, nhìn Kim Thái Hanh chạy đi, cười lạnh một tiếng: "Dựa vào cái gì? Điền Chính Quốc, tôi nhất định phải đoạt lại những thứ thuộc về tôi!
Bên ngoài còn đang mưa, Điền Chính Quốc lao ra khỏi cửa khách sạn, trời ngoài kia mưa to tầm tã trong nháy mắt đem người làm ướt hết, lảo đảo hướng ra bên ngoài mà chạy.
Kim Thái Hanh chạy theo, nhìn đến bóng dáng cậu trong màn mưa, hắn cũng mặc kệ mưa lớn bên ngoài, đâm đầu lao theo bước chân của cậu: "Quốc Quốc!"
Biết hắn đuổi theo, Điền Chính Quốc không có dừng lại, ngược lại nhanh chân nện bước tiếp tục đi về hướng phía trước, nhưng cậu chạy không lại Kim Thái Hanh, vừa đến ven đường, muốn vẫy tắc xi, người đã bị chặn ngang ôm lấy. "Quốc Quốc!"
Điền Chính Quốc không quan tâm, xoay người một phen đẩy người đang ôm mình ra: "Kim Thái Hanh, anh còn chơi chưa có chơi đủ phải không!? Nhìn tôi xấu mặt anh rất vui sao?!"
"Anh không có." Kim Thái Hanh lúc này cũng không biết phải giải thích như thế nào, tiến lên một bước: "Quốc Quốc em nghe anh nói hết sao?"
Thấy hắn tiến lên một bước, Điền Chính Quốc liền lui về phía sau một bước, kéo khoảng cách ra: "Không sai, là tôi tiện, bám lấy anh quấn lấy anh, còn tu hú chiếm tổ, làm anh chỉ có thể gặp lén Tô Bạch ở khách sạn, thôi bỏ đi Kim Thái Hanh, cứ như vậy đi."
"Quốc Quốc, anh tới nơi này chỉ là vì muốn cùng Tô Bạch nói rõ ràng, thật sự không phải muốn đến gặp hắn ta, Quốc Quốc tin anh, cầu xin em!"
Ba chữ thôi bỏ đi, thật sự kí©h thí©ɧ đến Kim Thái Hanh, hiện tại tim hắn quặn đau, hận không thể cho mình một cái tát, hắn không nên nghĩ còn có thể cùng Tô Bạch nói chuyện.
Điền Chính Quốc suy sụp hạ bả vai, dùng tay gạt nước trên mắt: "Có lẽ Tô Bạch nói đúng, là em không xứng, không nên cản trở hai người mà trở thành kẻ thứ ba, Kim Thái Hanh, cứ như vậy đi, ngày nào cũng phải thấp thỏm như vậy, em cũng mệt mỏi rồi."
"Không thể tính, Quốc Quốc anh cầu xin em, không thể tính!" Nếu tính, hắn nên làm thế nào để sống? Sống không được cũng sống không nổi, Kim Thái Hanh muốn đến gần cậu, lại một bước đem cậu bức lui.
Kim Thái Hanh tới gần, Điền Chính Quốc liền không có đừng lui, hai người ở trong màn mưa giằng co, cả người ướt đẫm.
"Có lẽ, em không nên xuất hiện trong cuộc đời của anh, như vậy mọi người đều tốt." Điền Chính Quốc thở dài cười khổ, cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Toàn thân Kim Thái Hanh giống như không còn sức lực, vô pháp nghĩ tới sau này mỗi ngày đều không có cậu, hắn phải sống như thế nào.
Ánh mắt hắn ngẩn ngơ nhìn cậu, đột nhiên không kịp chuẩn bị thình lình quỳ hai đầu gối xuống đất: "Quốc Quốc!"
Ngoạ tào? Chơi lớn như vậy?
Thấy hắn quỳ, Điền Chính Quốc cũng hoảng sợ, bất quá người ta đều đã quỳ xuống, bậc thang đều chuẩn bị tốt, đương nhiên là phải đi xuống, vì thế chủ động chạy tới, khom lưng muốn đem người kéo lên: "Anh làm gì? Mau đứng lên!"
Thấy cậu tiến lại gần, Kim Thái Hanh không cho chuẩn bị một tay đem người ôm lấy, ấn cậu vào trong lòng ngực: "Anh cầu xin em nghe anh giải thích, anh không phải tới gặp lén Tô Bạch!"
Hắn quỳ, Điền Chính Quốc cũng đứng không tốt, bị hắn ấn vào trong lòng ngực, cũng là tư thế quỳ, hạt mưa lớn đánh vào trên người bọn họ, bắn lên những hạt mưa nhỏ.
"Anh đứng lên trước đi!" Điền Chính Quốc bắt đầu giãy dụa, nhưng bất đắc dĩ vì sức lực người này quá lớn, dùng hết lực đẩy cũng không nhúc nhích, lắc đến xương cốt cũng đau.
"Em nghe anh giải thích." Người đã ở trong ngực, Kim Thái Hanh nắm bắt thời gian mà nói rõ ràng với cậu: "Anh nhận được tin nhắn, Tô Bạch muốn nói rõ ràng, dụ anh đến, anh muốn hắn ta không được đến quấy rầy em, cho nên liền tới khách sạn, kết quả hắn lại lì lợm la liếʍ, khi đó anh định rời đi, kết quả em liền xuất hiện."
Người trong lòng ngực trầm mặc, biết cậu chưa tin, liền tiếp tục nói: "Tôi Kim Thái Hanh nguyện dùng mệnh để thề, tôi tuyệt đối không yêu Tô Bạch, cũng chưa từng cùng hắn ta phát sinh quan hệ, người tôi yêu chính là Điền Chính Quốc, không phải bởi vì em ấy là thế thân, nếu có nửa câu nói dối, liền bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế!"
Mưa to như thế này phát lời thề có chút mạo hiểm, gia hỏa này đối với bản thân thật đủ tàn nhẫn.
"Phi phi phi, đừng nói bậy!" Điền Chính Quốc nhanh tay che miệng hắn lại, giống như sợ lời thề ứng nghiệm.
Thấy cậu phản ứng, Kim Thái Hanh nhìn đến rạng đông, lấy tay cậu ra, trụ mặt lại hôn lên, nước mưa theo khe hở môi răng hai người thấm vào, phá lệ kí©h thí©ɧ.
Việc đã đến nước này, vở kịch trong mưa này không khác biệt lắm cũng nên kết thúc rồi, Điền Chính Quốc duỗi tay vòng lấy cổ hắn, cho biết hắn đã được tha thứ.
Trong lòng lại suy nghĩ: Mẹ nó, hắn vừa bùm một cái quỳ xuống, cậu thiếu chút nữa nhịn không được nói một câu: Ái khanh bình thân!
Buông môi cậu ra, Kim Thái Hanh mới ý thức được thân thể Quốc Quốc không tốt, nếu bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ, nhanh tay đem người bế lên, nhanh chân trở về.
Lúc sau về tới nhà, sợ cậu cảm lạnh, Kim Thái Hanh lại cho cậu tắm nước nóng, lại nấu trà gừng, chờ đem người bọc vào trong chăn rồi hắn mới đi tắm rửa.
Xối nước ấm lêи đỉиɦ đầu, nước theo tóc chảy xuống, mãi cho đến cơ bụng rồi rượt xuống phía dưới.
Kim Thái Hanh nghĩ đến trong mưa, lời Quốc Quốc nói, tim lại nhói lên, không thể kiềm chế mà đau lòng, Tô Bạch đáng chết cư nhiên lại tính kế hắn!
Thời điểm ra ngoài, đôi mắt cậu còn mở to, đi qua, ngồi vào mép giường: "Tại sao còn chưa ngủ?"
"Anh....anh!" Điền Chính Quốc bọc toàn thân vào trong chăn, chỉ còn lộ ra cái đầu, nhìn thật manh, một lúc cậu mở miệng nói, mắt đào hoa ẩm ướt trừng hắn: "Về sau không được đi gặp Tô Bạch, có nghe thấy không!"
Dùng thanh âm mềm mại nói ra những lời uy hϊếp, giống như là bánh kem dâu tây bơ, ngọt đến tận tim.
Kim Thái Hanh cũng rất phối hợp, đôi tay nhéo lỗ tai cậu, túm túm, ngữ khí sủng nịch theo yêu cầu cậu nói: "Biết! Về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời Quốc Quốc, không đi gặp Tô Bạch, nếu thấy hắn ta thì sẽ xem như là không khí, bằng không sẽ che hai mắt lại, được không?"
Được hắn bảo đảm, Điền Chính Quốc giống như tiểu hài tử được âu yếm cho đồ chơi mà thỏa mãn, gật gật đầu: "Này cũng không tồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com