Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

13

Thấy cậu chịu nghe, biểu đạt cậu vẫn để ý hắn, trong lòng Kim Thái Hanh thở phào nhẹ nhõm.

Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, thoải mái dễ chịu mà nằm trong chăn.

Hiện tại Tô Bạch nhất định ngủ không được, loại kịch bản này mấy trăm năm trước đã chơi chán, ở trước mặt tổ tông nói về bối phận, gia gia ngươi vẫn là gia gia ngươi a.

Sợ quấy rầy đến cậu nghỉ ngơi, Kim Thái Hanh đi ra ngoài sấy tóc. Đến khi trở về, người đã ngủ rồi, thật cẩn thận bò lên giường, chậm rãi dịch đến bên cạnh cậu, lại đem người ôm lấy.

Thoải mái mà than thở một tiếng, người ở trong ngực mới an tâm nhất.

Đến sáng, cảm thấy không có vấn đề gì, đại khái là do đêm qua uống canh gừng. Điền Chính Quốc nấu cháo, cho rằng dạ dày hắn không tốt, nên bữa sáng đều uống cháo gạo kê.

Nấu cháo xong người con chưa xuống, Điền Chính Quốc còn có khoá, nên thu dọn đi làm trước, kết quả mới lên xe, hệ thống liền nhắc nhở: "Tô Bạch nhờ người, tuôn ra tin tình yêu cùng Kim Thái Hanh, còn nói cái bóng hình lúc trước chụp được là hắn ta."

"Gì?" Hắn ta còn không sáng tỏ chuyện là như thế nào sao? Điền Chính Quốc lắc đầu, cầm trong tay một cái bánh trứng vừa ăn vừa đi: "Hắn gây chuyện thị phi là muốn đem bản thân đang sống sờ sờ đi tìm đường chết a!"

Tới trường học, nữ lão sư trong trường đều đang thảo luận, hình như phía trước có một người lúc trước là bạn học chung, tuôn ra chuyện Kim Thái Hanh từ nhỏ đến lớn theo đuổi Tô Bạch, mười lăm năm đã tu thành chính quả.

Quả nhiên, giáo chủ cầm lão sư nói chuyện thật dễ nghe, đem chuyện này nói đến âm thanh và tình cảm thật là phong phú, làm Điền Chính Quốc cũng nghe đến mê mẩn, không khỏi vì câu chuyện của hai người mà cảm động.

Nhưng ngẫm lại cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao cậu lại cảm động? Không phải là nên tức giận sao?

Buổi tối, Kim Thái Hanh đàm phán bộ phim mới xong, mới mở cửa đem chìa khóa tùy tay trên tủ giày, đổi thành dép lê đi vào, kết quả nghênh đón hắn là một cái gối từ phía sô pha bay qua, thẳng tắp nện vào mặt hắn.

Bị ném đến ngây người, Kim Thái Hanh cảm thấy có chút kỳ quái: "Quốc Quốc?"

"Cùng Tô Bạch mười lăm năm yêu nhau, tình yêu lâu dài thành công đúng không? Sao anh còn không mệt chết a!" Điền Chính Quốc nói, túm lên cái gối ôm khác ném qua.

Nhưng Kim Thái Hanh cả ngày hôm nay đều ở chỗ dao lưu nhân vật mới, căn bản không rảnh đi quản những việc khác, khom lưng đem gối trên mặt đất nhặt lên, đi qua ngồi xuống: "Cái gì lâu dài?"

Điền Chính Quốc không nghĩ tới cư nhiên hắn không biết chuyện này, hừ nhẹ một tiếng, mở điện thoại ra đưa cho hắn: "Anh tự xem đi, anh nhìn xem!"

Không thể hiểu được mà nhận di động, nhìn thấy những tin tức đó, Kim Thái Hanh càng xem mày càng nhăn: "Đây đều là bọn họ nói bậy, anh không có!"

"Vậy tại sao bọn họ lại không nói bậy anh và em a?" Điền Chính Quốc hai tay ôm ngực, đem mặt hướng qua bên kia.

"Nếu bọn họ nói là anh với em, như vậy thì không phải nói bậy a."

Điền Chính Quốc đột nhiên ngơ ngẩn, ngoạ tào!

Nam nhân cộc lốc này nói thật đúng là mẹ nó có đạo lý, cậu thế nhưng cũng không có lời gì để nói, nhịn không được nín khóc mà cười.

Thấy cậu cười, Kim Thái Hanh buông gối ôm xuống, hai tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, đem người ôm lên đùi mình ngồi mặt đối mặt: "Đó đều là truyền thông nói bậy."

Điền Chính Quốc bẹp miệng, ôm cổ hắn, có chút ủy khuất: "Bọn họ nói anh cùng Tô Bạch thực xứng đôi."

"Là bọn họ chưa thấy em, Tô Bạch lớn lên giống em, nếu nhìn thấy em mới biết thế nào được gọi là xứng đôi." Kim Thái Hanh ách giọng nói, tay lại không thành thật mà theo vào trong áo sơ mi.

Lúc trước là Điền Chính Quốc lớn lên giống Tô Bạch, hiện lại là Tô Bạch lớn lên giống Điền Chính Quốc.

Vẻ mặt ủy khuất của Điền Chính Quốc hơi buông lỏng, dẩu miệng, đôi môi phấn nộn ướŧ áŧ ở trước mặt hắn dụ dỗ: "Vậy anh muốn cùng truyền thông giải thích như thế nào a?"

"Vì sao lại muốn giải thích?" Kim Thái Hanh cười, nhưng tay hắn đã không thành thật mà duỗi đến sườn eo cậu, nhẹ nhàng niết một phen, làm người đang ngồi trên chân hắn mềm nhũn: "Đem em mang ra ngoài, để cho bọn họ nhìn xem chính chủ là ai thì tốt rồi, không cần phải nhiều lời giải thích."

Eo sườn thịt mềm, rất mẫn cảm, eo Điền Chính Quốc lập tức mềm, dựa đầu vào vai hắn thở hổn hển: "Vậy, em nên làm cái gì bây giờ?"

Ngữ khí mang theo sự khẩn trương, còn có một tia tìиɧ ɖu͙©.

"Ngày mai em không có khoá, bồi anh ngoài ăn một bữa cơm đi." Kim Thái Hanh đáp lại, tay phải từ sườn eo chậm rãi lướt đến ngực, nhẹ nhàng véo một cái.

Điền Chính Quốc bị kí©h thí©ɧ, eo đột nhiên căng lên, cổ cũng không tự chủ mà ngước lên, nam nhân cộc lốc này, biết mỗi một cái nhược điểm trên người cậu.

Cái cổ mảnh khảnh ở trước mặt, Kim Thái Hanh sao có thể không nhấm nháp, dùng đôi môi chậm rãi hôn lên.

Điền Chính Quốc nhắm mắt lại hưởng thụ, lại có chút buồn cười: Tô Bạch gấp không chờ nổi mà dâng tặng đầu người, tôi đây liền không khách khí thu hoạch đâu.

Một tay nâng mặt cậu lên, Kim Thái Hanh ngậm lấy đôi môi phấn nộn ướŧ áŧ, chậm rãi bắt đầu xông lên.

Kim Thái Hanh có thói quen kỳ quái, chính là rất thích hôn môi cậu, Điền Chính Quốc có đôi khi cũng không hiểu được, hắn tựa hồ rất hưởng thụ cảm giác này, dù sao bản thân cậu cũng không khó chịu nên liền mặc kệ.

Ngày hôm sau hơn 10 giờ, Điền Chính Quốc đứng ở trước gương, nhìn bản thân, trên người mặc một kiện áo sơ mi màu trắng bên trong, bên ngoài một kiện áo khoác bóng chày màu xanh nhạt, nửa người dưới là quần jean màu lam nhạt cùng giày chơi bóng màu trắng.

Kim Thái Hanh nhìn đến, tràn đầy cảm giác thanh xuân, hắn cũng mặc một kiện áo sơ mi màu trắng, áo khoác gió kaki cùng màu với quần tây đen.

"Em có thể hay không đi đổi bộ quần áo khác a?" Điền Chính Quốc đứng ở trước gương, tựa hồ không quá vừa lòng với với cách phối đồ của mình.

Cảm xúc khẩn trương bộc lộ ra ngoài, Kim Thái Hanh từ phía sau ôm lấy cậu, cằm đặt trên đỉnh đầu cậu: "Quốc Quốc mặc gì cũng đẹp."

Hai người cứ như vậy ra cửa, ăn bữa cơm, khi đi ngang qua cổng vòm màu vàng, Điền Chính Quốc đứng bất động tại quán đồ ngọt, túm tay áo hắn: "Em muốn ăn kem ốc quế."

"Vậy ăn một cái, thời tiết lạnh chỉ có thể ăn một cái."

Kim Thái Hanh còn mang khẩu trang, nhưng không có đội mũ.

Chờ một lát, rốt cuộc cũng có kem ốc quế, Điền Chính Quốc thoả mãn liếʍ một ngụm, cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái, thích cảm giác trời lạnh lại ăn đồ lạnh này.

Kim Thái Hanh cảm giác giống như có paparazzi, nên hắn dứt khoát kéo khẩu trang màu đen xuống, sau đó dùng áo gió từ phía sau đem người bọc lại, kéo người vào trong lòng ngực, cúi người căn một miếng kem ốc quế.

Nhìn một khối kem bị cắn mất, Điền Chính Quốc sửng sốt: Ngạo tào, mẹ nó kem ốc quế của cậu! Bị hàm cá mập của cẩu nam nhân cắn mất!

Nhìn cậu ngây người, Kim Thái Hanh đột nhiên cúi đầu ngậm lấy môi cậu, đem kem đã tan trong miệng đẩy qua cho cậu.

Dùng áo khoác bọc lấy thân thể cậu, vòng tay trụ eo.

Quả nhiên, nữa giờ sau, trên mạng liền bạo, tuôn ra tin ảnh đế Kim Thái Hanh ở bên đường cùng một nam nhân hôn môi, ảnh được chụp thật rõ ràng.

Rõ ràng có thể nhìn thấy Kim Thái Hanh cùng một khuôn mặt khác, lúc hôn môi xong, hai người còn đi ăn lẩu.

Người kia căn bản không phải Tô Bạch, có người đào ra được, người đó là thầy dạy dương cầm trong trường học, họ Điền, năm nay 24 tuổi.

Kim Thái Hanh xuất đạo mười năm, không có chuyện tai tiếng nào, hiện tại trực tiếp hăng hái bạo, làm fans đều có chút khó tiếp thu.

Ngày hôm sau Điền Chính Quốc chỉ mặc áo sơ-mi, ngồi ở trên sô pha xếp bằng, hút bạc hà yên, xem trong TV Kim Thái Hanh đang nhận phỏng vấn, từ từ phun khói ra: "Tô Bạch kia, giờ đang tức giận đến bốc khói đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #yhwg2g