Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

14

Trong TV phóng viên mở buổi họp báo, Kim Thái Hanh nhận phỏng vấn.

"Vì sao trước kia có người nói, ngài cùng Tô Bạch có tình yêu lâu dài vậy?"

"Không phải, thật ra bởi vì Tô Bạch lớn lên giống vị kia nhà tôi, cho nên mấy bạn học cũ mới hiểu lầm, tôi cùng Tô tiên sinh đã rất lâu rồi không có liên lạc, cũng không biết những loại chuyện này như thế nào lại bị tuôn ra, cái bóng lúc trước bị chụp được, không phải Tô tiên sinh."

"Chuyện này lúc trước bị tuôn ra ngoài, lúc sau ngài liền mang theo vị kia ra cửa, có phải hay không là bởi vì sợ cậu ấy không vui?" Phóng viên hơi mang ngữ khí trêu chọc.

Kim Thái Hanh cũng không cố kỵ, nói thẳng ra: "Đúng vậy, yêu một người, làm sao có thể để người đó không vui? Cho nên, tôi cùng Tô tiên sinh thật ra không có quan hệ gì, mọi người không cần đoán mò, miễn cho vị kia nhà tôi ghen, không cho tôi ngủ trên giường."

Tô Bạch xác thật tức giận đến bốc khói, nhưng không phải hắn ta bốc khói, mà là TV bốc khói, hắn ta tức giận dùng ly nước đập hư TV, biểu tình dữ tợn: "Điền Chính Quốc! Là cậu ép tôi!"

"Quá lố rồi." Lúc sau xem xong phỏng vấn, Điền Chính Quốc có chút tức giận: "Tôi không cho anh lên giường ngủ? Hôm nay tôi đây liền không cho anh ngủ trên giường!"

Thời điểm lúc công ty quản lý phát hiện vị ảnh đế đại nhân tú ân tú ái đã không kịp ngăn cản, liền quyết định tạo cho hắn một bản tin yêu vợ tha thiết, các loại bản thảo thông báo bắt đầu che trời lập đất.

Nhưng giờ phút này ảnh đế đại nhân, lại không quá dễ chịu, đứng ở mép giường nói tốt cho mình: "Quốc Quốc, em đừng nóng giận được không, cho anh lên giường ngủ, giờ này đã trễ như vậy rồi!"

"Em không phải không cho anh lên giường ngủ sao? Vậy anh cũng đừng lên!" Điền Chính Quốc ngồi ở trên giường, trong tay cầm gối đầu xem như vũ khí, chỉ cần hắn dám lên liền đánh hắn.

"Thật không cho anh lên?!" Kim Thái Hanh nhìn biểu tình kiên quyết của cậu, thở dài: "Được, anh đây liền ngủ dưới đất, anh thật sự ngủ dưới đất!"

Điền Chính Quốc hừ nhẹ một tiếng: "Ngủ liền ngủ đi." Cư nhiên lại dám ở trước mặt nhiều người như vậy bôi nhọ cậu, thật đáng giận.

Kim Thái Hanh lúc này cũng thực ngoan, liền thật sự lấy chăn trong ngăn tủ cùng đệm dự phòng dọn ra: "Ai*, Quốc Quốc cư nhiên cho anh ngủ dưới đất, thật tàn nhẫn, nếu anh bị cảm thì làm sao bây giờ?"

(Ai* là tiếng thở dài nha)

Một bên trải nệm một bên nói thầm, chờ lúc làm xong, lại chưa từ bỏ ý định hỏi thêm một câu: "Quốc Quốc, em thật không cho anh lên a?"

"Ngủ nhanh đi, ngày mai em còn có việc." Nói xong Điền Chính Quốc cũng nằm xuống, nhắm mắt lại: "Tắt đèn cho em!"

Thấy cậu nằm xuống, Kim Thái Hanh lộ ra ý vị thâm trường tươi cười: "Được." Sau đó đi tới tắt đèn.

Một mình chiếm giường lớn ngủ đến thật thoải mái, hắn ngủ dựa ở cửa sổ bên kia, Điền Chính Quốc liền xoay người đối mặt với cửa chính, thoải mái nhắm mắt lại.

Vừa nhắm mắt lại liền cảm thấy không ổn, đột nhiên mắt cá chân bị nắm lấy, doạ Điền Chính Quốc nhảy dựng, kết quả còn chưa kịp la lên thì cả người với chăn đều bị bế lên: "Kim Thái Hanh!"

"Làm sao vậy?" Trong bóng tối, Kim Thái Hanh cười đến vô tội.

Điền Chính Quốc bị bóc đến vững chắc, không thể động đậy: "Anh thả em xuống!"

Kim Thái Hanh cười, liền đem người từ trên giường ôm xuống, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống nệm, hắn cũng nằm xuống, không màng cậu giãy giụa đem người cách chăn ôm vào trong ngực: "Anh không có lên giường ngủ, có phải là thực nghe lời không?"

"Phi, anh buông em ra, em muốn ngủ trên giường!" Điền Chính Quốc toàn thân trên dưới cũng chỉ có đầu có thể động, vừa nhấc đầu trực tiếp cắn cằm hắn, nhưng lại không có lực, chẳng qua là dùng hàm răng nghiền.

Kim Thái Hanh ôm đến càng chặt: "Quốc Quốc, anh yêu em."

Quả nhiên vừa nói ra những lời này, Điền Chính Quốc liền bất động, tùy ý để hắn ôm.

Cái đệm này so ra chung quy vẫn kém giường, Kim Thái Hanh thức dậy cũng sớm, nhìn Quốc Quốc đang đánh răng, đi qua từ phía sau ôm lấy cậu: "Hôm nay em muốn đến trường sao?"

"Vâng." Điền Chính Quốc đem bọt biển trong miệng phun ra, dặn dò hắn: "Đêm nay là sinh nhật một lão sư, chúng em đi chúc mừng, cơm chiều anh tự giải quyết."

Kim Thái Hanh trầm mặc một chút, làm bộ lơ đãng hỏi: "Cái người Trình lão sư kia cũng đều đi sao?"

"Không biết, hẳn là đi." Điền Chính Quốc rửa mặt xong, liền đi làm bữa sáng, không để ý đến sắc mặt đột biến tại chỗ của Kim Thái Hanh.

Lúc sau Điền Chính Quốc trở lại trường học, người trong trường đều điên rồi, đặc biệt là những nữ lão sư đó: "Điền lão sư, cậu có thể giúp tôi xin chữ ký không?"

"Tôi giúp cô hỏi thử một chút xem." Điền Chính Quốc có chút thẹn thùng, tựa hồ không có thói quen bị người vây quanh.

"Được được được." Các lão sư đều rất vui vẻ, đến tối mọi người cùng nhau đi ăn ở quán thịt nước Hàn Quốc, Điền Chính Quốc vẫn luôn bị chuốc rượu.

"Thật sự không thể uống tiếp, thật đó." Điền Chính Quốc đẩy bia đến trước mặt, khó chịu nấc lên, cảm thấy có chút mệt: "Tôi ra ngoài hóng gió."

Nơi này không nhiều người lắm, bên ngoài cũng có chút quạnh quẽ, gió thổi tới làm Điền Chính Quốc cảm thấy thoải mái hơn nhiều, dứt khoát đi đến bên cạnh đầu hẻm, thanh tĩnh trong chốc lát.

"Tôi còn chưa từng thấy qua cậu uống say, lừa ai đây?" Hệ thống cười nhạo cậu.

Điền Chính Quốc dựa vào tường, lấy một điếu thuốc lá ra châm lửa, chậm rãi hút một hơi: "Lười ứng phó mà thôi."

Nhìn sương khói cùng màng đêm dung hoà, gió cuối mùa thu thổi ngang qua, làm người ta càng thêm thanh tỉnh, ánh trăng cong cong cười, có vẻ rất cao hứng như thế.

Cả một đêm Trình lão sư đều có tâm sự, lần kia ở lầu thang, người anh ta nhìn thấy đoán chừng là Kim Thái Hanh, thì ra bọn họ đã sớm ở bên nhau?

Nhưng Điền lão sư là một người thẹn thùng đơn thuần, có thể thích ứng với giới giải trí sao?

Biết rõ không nên lo lắng, nhưng vẫn là không nhịn được, đứng dậy nhìn một vòng trong tiệm, phát hiện người còn chưa trở về, liền đứng dậy đi tìm, sợ người uống say.

Điền Chính Quốc hé mắt nhìn ánh trăng, chậm rãi hút thuốc, dựa đầu vào tường trong hẻm, đột nhiên bị người túm một cái, trực tiếp kéo vào ngõ nhỏ u ám.

Trình lão sư ra ngoài, không nhìn thấy người càng thêm lo lắng, nhìn vào ngõ nhỏ liền nghe được tiếng rêи ɾỉ như tiếng mèo con kêu, cảm thấy kỳ quái, phóng nhẹ bước chân đi qua.

Hẻm nhỏ tối tăm, anh ta chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng hình bóng, còn có lửa nhỏ trên tàn thuốc chậm rãi cháy.

Điền Chính Quốc bị đè ở trên tường hôn môi, lại không có phản kháng, tay phải kẹp thuốc để trên vai Kim Thái Hanh, tay trái ôm lấy cổ hắn.

Buông môi cậu ra, Kim Thái Hanh nhìn Quốc Quốc đang say chuếch choáng trước mặt, lúc này cậu thực khác thường, ánh mắt tan rã mê ly, đôi môi ướŧ áŧ hồng nhuận, tựa như được tô thêm đường mật.

Đầu dựa vào tường, cằm hơi hơi giơ lên, tiếng thở dốc thô nặng cùng với một câu ưm nhẹ nhàng, vô ý thức: "Ưm ha~"

Điền Chính Quốc rất rõ ràng tình trạng hiện tại, nuốt nước miếng, do vậy hầu kết cũng lăn lộn theo, vừa lúc bại lộ trước mặt hắn.

Chung quy không nhịn được, Kim Thái Hanh cắn môi cậu một chút, liền dời xuống chiến đấu liên tục ở các chiến trường trên cổ, theo cổ chậm rãi cắn xuống, mãi cho đến xương quai xanh, tại khu vực này lưu luyến.

Điền Chính Quốc phối hợp mà ngẩng đầu lên, tay trái ôm lấy đầu của hắn, tay phải kẹp thuốc đưa lên miệng, hút thật sâu một ngụm, sau đó chậm rãi phun ra, hai mắt trong sáng, nhìn sương khói bay trước mặt, ánh mắt mê người, mê hoặc tâm trí.

Khoé mắt quét đến Trình lão sư đứng đầu hẻm, nhưng lại không để bụng.

Kim Thái Hanh cũng biết, nhưng cũng không để bụng, hắn lại một lần công khai biểu thị chủ quyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #yhwg2g