Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

17

Kim Thái Hanh vươn tay, đem người gắt gao ôm vào trong ngục, chóp mũi quanh quẩn mùi hương của lẩu, cũng là mùi hương của nam nhân kia.

Độ ấm trong lòng ngực, làm Kim Thái Hanh dần bình tĩnh lại, buông cậu ra, ngón trỏ sủng nịch nhéo chóp mũi: "Lần sau ăn cơm ở bên ngoài, phải nói với anh, nếu không lại hại anh lo lắng."

"Ừm ừm." Điền Chính Quốc đem mặt vùi vào ngực hắn, ỷ lại cọ cọ, lần này bình ổn lửa giận của hắn.

Hắn sao có thể xuống tay đối với Quốc Quốc, vậy đành phải loại bỏ những nhân tố không xác định bên người cậu, người đàn ông kia nếu có thể thức thời như Trình lão sư kia, vậy hắn cũng có thể nhân từ một chút.

"Được rồi, em muốn đi tắm rửa trước." Điền Chính Quốc vươn tay, bóp chặt hai má hắn, chơi đùa hôn hôn môi hắn một chút: "Một thân mùi hương."

Kim Thái Hanh, em sẽ đem bàn đồ ăn này đến trước mặt anh, anh phải dùng cho tốt nha!

Tiếng nước róc rách trong phòng vệ sinh, Kim Thái Hanh lại đứng trước cửa đi qua đi lại, phải hỏi như thế nào, mới có thể không làm cho Quốc Quốc phản cảm, muốn biết người đàn ông kia là ai.

Tiếng nước dừng lại, Kim Thái Hanh lập tức bước nhanh lên giường, tùy tay cầm lấy một quyển sách lên nhìn.

Vừa ra ngoài liền nhìn thấy Kim Thái Hanh ngồi xếp bằng trên giường đọc sách, Điền Chính Quốc xoa tóc đi ngủ: "Tại sao anh lại còn chưa ngủ?"

"Ngày mai không có việc gì." Kim Thái Hanh thực tự nhiên đem sách bỏ qua một bên, tiếp nhận khăn lông, thay cậu lau tóc: "Nếu em muốn ăn lẩu, thì kêu anh, nếu là một người đi ăn sẽ rất chán, chán đến khóc a!"

Điền Chính Quốc ngồi trên đùi hắn, dựa lưng vào ngực, nghe được lời này, có chút không phục, phản bác: "Em mới không đi ăn một mình đâu, là đi cùng Lục học trưởng."

Tay dừng một chút, Kim Thái Hanh đè nén cảm xúc xuống, tiếp tục nói lời khách sáo: "Lục học trưởng là ai?"

"Là đại học trưởng của em, anh ấy đối với em rất chiếu cố, không nghĩ tới có thể gặp được anh ấy ở đây." Điền Chính Quốc nói, đột nhiên có chút cảm khái: "Trước kia không có bạn bè gì, chỉ có Lục học trưởng đối tốt với em nhất."

Kim Thái Hanh khoé miệng dần dần giơ lên, từ phía sau đem người ôm lấy, tiến đến bên tai cậu nhẹ nhàng kể ra: "Thật hy vọng thời gian quay lại, anh có thể bồi em từ nhỏ, thay em che mưa chắn gió, vuốt phẳng những cái nhăn mày không vui của em."

Xem ra cái gọi là Lục học trưởng này, đối với Quốc Quốc rất quan trọng, không thể hành động thiếu suy nghĩ.

"Hiện tại có anh em cũng thật vui vẻ a." Điền Chính Quốc đột nhiên giãy giụa, xoay người khoá ngồi trên đùi hắn, cùng hắn mặt đối mặt, khoé mắt nhiễm chút vui sướиɠ: "Thật ra sơ trung em rất thích anh, nhưng thật sự không nghĩ đến sẽ cùng thần tượng của mình ở bên nhau."

Nói tới đây, còn có điểm ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Cảm giác thật thần kỳ."

Sơ trung?

Kim Thái Hanh đột nhiên ý thức được một vấn đề: Hắn già rồi sao? Quốc Quốc sẽ không ghét bỏ hắn già rồi đi? Không được, hắn muốn chứng minh mình còn trẻ tuổi!

Vẻ mặt của hắn rất kì quái, Điền Chính Quốc nhìn không thấu, thổ lộ như thế không phải là nên cảm thấy ngọt ngào sao? Vì sao nam nhân cộc lốc này biểu tình có chút tối nghĩa.

"Em có phải hay không nói gì đó làm anh không vui?" Điền Chính Quốc thật cẩn thận hỏi.

Không phải đâu, a sir*, anh muốn em trả lời em đều trả lời, còn tặng một cái thổ lộ ngọt ngào, không đạo lý còn không vui a, dỗ nam nhân này thật khó!

(a sir* : thưa ngài)

"Quốc Quốc em sẽ ghét bỏ anh sao?" Kim Thái Hanh hốc mắt hơi phiếm hồng, nguyên bản một đại nam nhân cao 1m8, lúc này thoạt nhìn vậy mà có chút đáng thương.

Lúc này Kim Thái Hanh thật sự soái, lúc này đôi mắt phượng có rặng mây đỏ cùng sương mù, cái mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, ngũ quan gần như hoàn mỹ, gộp chung lại với nhau lại càng thoải mái, tuấn lãng lại soái khí.

"Em ghét bỏ anh cái gì?" Điền Chính Quốc có chút không thể hiểu được, nghiêng đầu nhìn hắn: "Ghét bỏ anh quá đẹp trai? Quá sủng em? Hay là ghét bỏ anh tư thế nhiều sức lực lớn?"

Trong nháy mắt, bầu không khí xung quanh hai người đều thay đổi, Điền Chính Quốc cố ý nói thế, bởi vì chịu không nổi nam nhân cộc lốc kia giả bộ bộ dáng vô cùng đáng thương, giống như cậu mới là người phụ lòng hắn, giống như tùy thời sẽ vứt bỏ hắn.

Quả nhiên, Kim Thái Hanh cũng là nóng lòng chứng minh bản thân, liền vừa mới tư thế kia, trực tiếp đem người áp đảo, đè ở trên giường: "Quốc Quốc, em thật sự không ghét bỏ anh? Tuổi anh so với em lớn hơn nhiều như vậy."

"Thái Hanh, không cần khổ sở được không?" Điền Chính Quốc rũ mí mắt xuống che lại biểu tình đau thương, vươn tay vòng lấy cổ hắn: "Chúng ta thật vất vả mới ở bên nhau, anh có thể hay không đừng đau lòng."

Bộ dáng đáng thương vô cùng, hơi mang âm thanh run rẩy cầu xin, làm Kim Thái Hanh nuốt nuốt nước miếng, đây là thần tiên bảo bối dâu tây tinh gì vậy!

Thấy hắn không nói lời nào, Điền Chính Quốc cắn môi dưới, thiếu điều muốn khóc ra.

Mềm lòng đến rối tinh rối mù, vì cái gì lại khổ sở tức giận, tất cả đều không quan tâm, Kim Thái Hanh làm sao có thể để cậu lại thương tâm, sợ cậu đem bản thân cắn đau, vì thế ngậm lấy cánh môi cậu, chậm rãi dùng đầu lưỡi an ủi.

"Quốc Quốc, anh yêu em!" Trịnh trọng lại hàm hồ mà nói, ở giữa môi răng hai người thoát ra.

Điền Chính Quốc gắt gao đem người ôm lấy, trong lòng khinh thường: Tiểu dạng, giả vờ đáng thương với em?. Khinh thường thì khinh thường nhưng thân thể vẫn đáp lại động tác càng thêm nóng bỏng.

Nhưng hiện tại, Điền Chính Quốc có chút hối hận, cậu không nên nói cái gì mà tư thế nhiều sức lực lớn, đã liên tục đổi nhiều tư thế như vậy, cũng thật sự mệt mỏi a.

Lười nhác khoá ngồi trên đùi hắn, đầu dựa vào vai có chút mơ hồ, như bình thường bởi vì vui sướиɠ mà nhẹ nhàng hừ một tiếng, bây giờ liền không còn sức lực.

Thật sự đừng nói anh 32, anh nói anh 23 em đều tin.

Kim Thái Hanh cũng phát hiện cậu mệt mỏi, thò lại gần cổ cậu môi răng lưu luyến, nhẹ nhàng cắn ra một đám dấu vết đỏ không lớn không nhỏ, ôn nhu hỏi: "Rất mệt sao?"

"Vâng~" Điền Chính Quốc hiện tại chỉ có thể phát ra tiếng đơn âm, cảm giác giống như thân thể bị đào rỗng.

Mệt là được rồi, mệt liền không thể đi tìm Lục học trưởng gì đó, đem em thao đến không thể xuống giường được, đến nhớ không nổi mấy tên đàn ông khác, Quốc Quốc cũng chỉ có thể là của hắn.

Nghĩ đến đây, động tác lại càng thêm ôn nhu, nhẹ nhàng chậm rãi chống lên, thường thường kí©h thí©ɧ cậu lộ ra tiếng kêu giống như mèo con kêu, trên cổ tinh tế xinh đẹp trắng nõn, đều là kiệt tác của mình.

"Quốc Quốc~"

Điền Chính Quốc hiện tại đầu óc bị nổ tung như pháo hoa, hỗn loạn đến không phân rõ hôm nay là hôm nào, kéo âm cuối gợi cảm đáp lại: "Vâng~"

"Ngày mai, vì cảm ơn Lục học trưởng kia, chúng ta mời hắn ta ăn cơm được không?" cái mũi cao thẳng của Kim Thái Hanh, lướt qua bả vai xinh đẹp đơn bạc của cậu.

Hắn đã nói như vậy, cũng không có lý do gì để cự tuyệt, dù sao cũng tính toán đem Lục Lương Lân giao cho hắn xử lý, thấy được mặt ngược lại càng tốt, vì thế thoải mái nheo lại đôi mắt: "Được."

Kết thúc khi nào, Điền Chính Quốc không có ứng tượng, thực sự là ngày hôm qua eo đau, đi đều đi không nổi, trái lại bộ dáng Kim Thái Hanh tinh thần phấn chấn, có loại ảo giác: Chính cậu mới là 32 tuổi đi?

"Quốc Quốc." Kim Thái Hanh vẻ mặt tươi cười không giấu được, đêm qua ăn uống no đủ, bưng chén đi đến mép giường: "Có mệt hay không?"

Cười đến thật thiếu đòn, Điền Chính Quốc nheo mắt đào hoa lại, nhẹ nhàng hừ một tiếng, trực tiếp đem mặt vùi vào trong chăn, tựa hồ như đang kháng nghị.

"Anh xoa xoa giúp em?" Kim Thái Hanh cũng biết đêm qua hắn làm quá mức, buông chén xuống, lên giường mát xa cho cậu, làm bộ lơ đãng hỏi: "Chúng ta muốn mời Lục học trưởng ăn cơm, em có phương thức liên hệ của hắn không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #yhwg2g