Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

19

Đây cũng là vấn đề Kim Thái Hanh vẫn luôn lo lắng, Quốc Quốc thẹn thùng lại đơn thuần, thật sự là không thích hợp với giới giải trí, nhưng cùng hắn ở bên nhau, không khỏi bị cuốn vào đi.

"Còn tốt a." Điền Chính Quốc gắp lên một khối cá, lấy hết xương cá ra, bỏ thịt cá vào trong chén Kim Thái Hanh.

Vừa nãy nên kí©h thí©ɧ cũng đã kí©h thí©ɧ, giá trị thù hận tích cóp đủ, Lục Lương Lân cách ngày chết cũng không xa, hiện tại nên trấn an cẩu nam nhân này cho tốt mới là chuyện quan trọng: "Học trưởng yên tâm, Thái Hanh đối với em rất tốt."

"Vậy là tốt rồi." Lục Lương Lân gật gật đầu, không dấu vết ngó Kim Thái Hanh liết mắt một cái, đột nhiên hỏi: "A Quốc, ngày mai em có rãnh không? Cùng anh đến trường học nhìn xem?"

Mắt thấy Điền Chính Quốc muốn đáp ứng, Kim Thái Hanh đột nhiên rêи ɾỉ một tiếng, che bụng lại, bả vai đều bắt đầu run rẩy.

"Thái Hanh anh làm sao vậy?" Điền Chính Quốc ban đầu là thật sự bị doạ cho nhảy dựng, nhưng nhớ tới nghề nghiệp của cẩu nam nhân này, liền lập tức biết sao lại thế này.

Kim Thái Hanh cắn răng, cả người đều dựa vào trên vai gầy yếu của Quốc Quốc: "Đau~~"

Lục Lương Lân không hiểu rõ thật đúng là bị hắn doạ sợ, buông đũa xuống, đứng dậy muốn hỗ trợ: "Làm sao vậy?"

"Anh ấy đau dạ dày." Điền Chính Quốc vươn tay ôm lấy bờ vai của hắn, có chút áy náy: "Học trưởng, thực xin lỗi em phải đưa Thái Hanh về trước."

"Không sao." Người này thật yếu, Lục Lương Lân khinh thường nhìn đầu đã đầy mồ hôi lạnh của người đàn ông.

Cẩu nam nhân này tại sao lại lười như vậy, Điền Chính Quốc đỡ hắn diễn kịch chậm rãi đi đến xe bên kia, còn cách đến không xa, nếu không cái thân thể nhỏ bé này phải tan ra thành từng mảnh.

Đi đến bên xe, mở cửa xe phía sau ra, đem người ném vào trước, giọng điệu run rẩy: "Thái Hanh anh chờ một chút, em lập tức đưa anh đi bệnh viện."

Nói xong liền mò vào túi hắn, muốn tìm chìa khóa xe lấy ra.

Lúc này Kim Thái Hanh đột nhiên bắt lấy cổ tay cậu, trực tiếp đem người kéo vào trong xe, lật thân thể qua liền đem người đè ở ghế sau của xe.

Điền Chính Quốc bị doạ, nằm ở ghế sau của xe mà dại ra, dưới chân đầu gối còn lắc lư ở bên ngoài, thật sự bị doạ đến là vì Kim Thái Hanh phải luôn diễn kịch đến khi về nhà.

Cho nên, thời điểm Lục Lương Lân vừa mới tới hỗ trợ, sợ bị phát hiện có chỗ không thích hợp, cố tình giúp hắn giải vây, không nghĩ tới đến đây liền lộ ra mặt thật.

Tesla* ghế sau mở rộng, Kim Thái Hanh khoá ngồi ở trên phần eo của Quốc Quốc, dùng đầu gối di chuyển tới, cúi người xuống, đem người đè ở dưới thân, đôi mắt phượng sắc bén có chứa tính xâm lược.

"Thái Hanh anh?" Điền Chính Quốc ngây người, mắt đào hoa mở to to nhìn hắn.

Kim Thái Hanh hơi hơi nheo đôi mắt lại, quanh thân phát ra một loại hơi thở có tính xâm lược, rõ ràng rất cường thế đem người áp chế dưới thân, lại dùng giọng nói vô cùng ôn nhu: "Quốc Quốc~"

Thanh âm khàn khàn gợi cảm, chui vào lỗ tai Điền Chính Quốc, không thể không thừa nhận, eo mềm, nhưng làm một người có đạo đức nghề nghiệp bạch liên hoa, còn có công tác chưa hoàn thành, vì thế khẩn trương hỏi: "Thái Hanh, dạ dày anh?"

"Tưởng tượng đến em muốn cùng gã cùng nhau đi ra ngoài, không chỉ có dạ dày đau còn có đau lòng!" Kim Thái Hanh đem người chặt chẽ giam giữ trong ngực, chóp mũi cọ lên chóp mũi cậu.

Đồ ngốc cũng biết mình bị lừa, Điền Chính Quốc bắt đầu giãy dụa, tay đẩy hắn ra: "Anh đứng lên!"

"Quốc Quốc, Quốc Quốc!" Kim Thái Hanh bắt lấy cổ tay của cậu, đem hai tay cậu ấn trên đỉnh đầu, làm cậu không thể động đậy: "Quốc Quốc!"

"Anh gạt em, anh gạt em." Điền Chính Quốc cáu kỉnh, quay đầu đi không muốn đối diện với hắn, giận dỗi hơi hơi biểu môi, này chỗ nào là phát giận, căn bản chính là dụ dỗ.

Bạch liên hoa mà phát giận, liền làm người muốn ngừng mà ngừng không được.

Biết Quốc Quốc ăn mềm không ăn cứng, Kim Thái Hanh dùng mặt cọ cọ vai cậu, thực ủy khuất nói: "Không được đi ra ngoài cùng Lương Lân!"

"Em cùng học trưởng không có gì, anh ăn dấm bậy cái gì." Điền Chính Quốc vẫn là không để ý tới hắn, thoạt nhìn như là thật sự tức giận.

Kim Thái Hanh dùng tay không, bóp chặt cằm cậu, đem mặt xoay lại đây, ánh mắt đan chéo nhìn nhau: "Anh biết, anh tin tưởng em, nhưng chính là tim anh sợ, sợ em rời khỏi anh, giống như tim quặn đau, chỉ hận không thể cứ như vậy chết đi."

Nói xong, Kim Thái Hanh còn sợ cậu không tin, cầm lấy tay cậu ấn lên ngực của mình: "Quốc Quốc, lòng đau dạ dày cũng đau theo, sau đó sẽ đau chết, em nhẫn tâm sao?"

Làm người phải biết rằng một vừa hai phải, nhìn không sai biệt lắm, Điền Chính Quốc liền động tay, nhẹ nhàng dùng nắm tay đánh hai cái lên ngực hắn: "Thật biết lừa gạt em!"

Là cậu hết giận, nhưng Kim Thái Hanh khí còn chưa có tiêu đâu, vì thế chậm rãi đứng dậy, bởi vì độ cao trong xe không đủ, chỉ có thể cong eo, nhưng điểm này cũng không làm phiền động tác của hắn.

Hai tay nâng đùi Quốc Quốc, đầu gối uốn lượn chân cũng thuận lợi vào hết trong xe, phanh một cái, xoay người kéo cửa xe lên.

Điền Chính Quốc cảm thấy có chút không thích hợp, mày nhăn lại: "Vâng? Anh không quay về sao?"

"Ngày mai chúng ta lên hot search đi." Kim Thái Hanh ngay trước mặt cậu, kéo nơ trên cổ xuống, cười đến thực ôn nhu.

"Hot search?" Điền Chính Quốc không phản ứng lại đây là có ý gì.

Kim Thái Hanh gật gật đầu, trong ánh mắt lộ ra ý cười, nơ màu đỏ bị bạo lực kéo xuống, cúc áo bên trong áo sơ mi cũng bị kéo hư một cái: "Chính là tag: Kim Thái Hanh Điền Chính Quốc xe rung."

Vừa định nói chuyện, môi đã bị lấp kín, Điền Chính Quốc trong lòng ngoạ tào vài câu: Ôi mẹ ơi, kí©h thí©ɧ như vậy sao?

Chỗ này là phía sau trường học, vị trí cũng tương đối hẻo lánh, vị trí dừng xe là ở giữa hai hẻm nhỏ, rất ít người qua lại.

Thanh âm phi mĩ bị chặn ở trong xe, Điền Chính Quốc lần đầu tiên cảm thấy mình là gà con nhu nhược, là thái kê (cùi bắp), đàn ông 30 như mãnh hổ, quá khó khăn!

"Quốc Quốc, tự em động được không?"

"Không có sức, không động.....muốn động anh tự động."

"Anh đây động!"

Xe đong đưa động tác càng thêm rõ ràng, giờ khắc này, Điền Chính Quốc hận không thể cho mình vài bạt tai, không khác gì cho cam, nhất thất túc thành thiên cổ hận*.

(( *: Đó là một trong hai câu:

Nhất thất túc thành thiên cổ hận

Tái đầu hồi thị bách niên thân”

Tức:

Một bước sa chân hận thành muôn thuở

Ngoái đầu nhìn lại thân đã trăm năm”.

Hai câu này có trong ảnh "Ngôi mộ của Nguyễn Trường Tộ" ))

Trời đã tờ mờ sáng, đem người ôm đến trên giường, Kim Thái Hanh nhìn xem thời gian, đã rạng sáng 5 giờ, người trên giường đã ngủ say, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn rất chọc người yêu thương.

Lục Lương Lân cái gì kia, vô duyên vô cớ xuất hiện, nhất định có vấn đề, tâm tư Quốc Quốc đơn thuần như vậy, chỉ sợ sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, phải cho người tra xem, nếu trong lòng thật sự mang ý xấu.

Vậy đừng trách hắn, đem hắn giống như Tiêu Nhàn, ném vào trong biển cho cá ăn.

Một giấc này trực tiếp đến 3 giờ chiều, Điền Chính Quốc mở to mắt, mơ mơ màng màng nhìn ánh mặt trời qua bức màn, hỏi: "Kim Thái Hanh đâu?"

"Đi ra ngoài." Hệ thống trả lời.

Điền Chính Quốc như được đại xá, từ trên giường bò dậy, xoa eo đi rửa mặt, sau đó trở về bò lên giường một lần nữa, từ ngăn kéo tủ đầu giường lấy thuốc cùng bật lửa ra.

"Bụng rỗng hút thuốc, pháp lực vô biên?" Hệ thống cảm thấy bản thân càng ngày càng giống mấy bà mẹ, nhưng kỳ thật ký chủ đại lão như vậy, hệ thống không có nhiều ít cảm giác tồn tại, trừ bỏ quan tâm thân thể cậu một chút, không có tác dụng nào khác.

"Đem ảnh chụp tao cùng Lục Lương Lân thân mật trên mạng xoá đi." Điền Chính Quốc phủi phủi tàn thuốc, tùy ý để khói bụi bay hết lên sàn nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #yhwg2g