22
"Vậy bây giờ cậu tính làm như thế nào? Có đi hay không?" Hệ thống nhìn bộ dạng phiền muộn của cậu, đoán chừng cũng là lần đầu tiên gặp được tình huống như vậy.
Điền Chính Quốc đặt tay lên tay vịn ở ban công, nhìn vào trong bóng đêm mênh mông xa xôi, chờ hút một hơi thuốc xong mới trả lời: "Đến thăm hỏi, nói không chừng lại trình diễn một màng kịch hào môn lớn, mẹ Kim ném cho tao một trăm triệu, kêu tao rời khỏi con của họ."
"Quốc Quốc, lỗ tai anh bị vô nước!"
Trong phòng truyền đến âm thanh, Điền Chính Quốc xoay người đi vào, trong tay còn kẹp điếu thuốc: "Khi nào chúng ta đi gặp ba mẹ anh a?"
Kim Thái Hanh vỗ lỗ tai bên trái, vẫn luôn ẩm ướt khó chịu: "Vậy cũng phải chờ anh đem vết thương trên mặt dưỡng tốt, nếu không vừa thấy liền nghĩ vợ anh còn biết đánh người."
"Vậy cũng là do anh xứng đáng, ai kêu anh doạ em." Điền Chính Quốc để hắn nằm trên đùi mình, dùng tăm bông lau sạch nước trong tai, động tác mềm nhẹ.
Kim Thái Hanh híp mắt, thật sự thoải mái, còn không quên trấn an cậu: "Thật ra cha mẹ anh đều rất tốt, em đừng lo lắng."
Vì muốn cha mẹ có thể tiếp nhận Quốc Quốc, Kim Thái Hanh đã làm rất nhiều chuẩn bị, chính là không muốn để cậu phải chịu ủy khuất, nếu chịu ủy khuất, vậy hắn liền đem theo cậu chạy thêm một lần.
"Em còn tốt." Điền Chính Quốc không có cảm giác gì, nhưng giống như là cảm thấy bản thân không nên biểu hiện đến quá không sao cả, lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng cũng có chút khẩn trương."
Kim Thái Hanh thật biết hướng lòng người mà đi, ngồi dậy thực trịnh trọng mà nắm lấy tay cậu, hai người ngồi đối diện: "Quốc Quốc, em không cần khẩn trương tất cả đều có anh, đời này đều có anh!"
Thế gian này tuy nhiều phong ba, nhưng không sao, hết thảy đều đã có anh.
Thông báo này đến có chút chính thức, Điền Chính Quốc đỏ mặt cúi đầu, trong lòng lại cảm thấy: Tạo cảm tình tốt, dù sao cậu không không nghĩ muốn nỗ lực.
Trước thời gian Kim Thái Hanh đến đoàn phim một ngày, đến một tiệm ăn tại nhà có ghê lô cao cấp.
"Em chút nữa đi vào, nhớ gọi bác trai bác gái, mẹ anh tính tình ôn hòa, cha anh nghiêm túc, em cũng đừng sợ, ông ấy chỉ là không muốn nói chuyện." Kim Thái Hanh nắm tay cậu, dặn dò từng câu.
Đối với chuyện của Kim Thái Hanh, nguyên chủ hoàn toàn không biết gì cả, cho nên cũng không rõ tình huống nhà bọn họ như thế nào: "Em ở bên anh lâu như vậy, cũng chưa từng nghe qua chuyện nhà anh."
Lúc trước bởi vì hắn thích Tô Bạch, cùng người trong nhà náo loạn, hiện tại trở về vì Quốc Quốc, như vậy cũng coi như là bắt đầu một lần nữa.
Kim Thái Hanh xoa xoa tay cậu: "Bởi vì thời niên thiếu không hiểu chuyện, thực xin lỗi bọn họ."
"Hiện tại không làm họ thất vọng thì tốt rồi a, không có sao đâu." Điền Chính Quốc an ủi nói, tuy rằng kỳ quái, nhưng một hai đều không thể biết rõ ràng.
Cửa phòng ghế lô mở ra, bên trong rất rộng, phòng trà cùng giường nghỉ ngơi còn có ngăn cách, đốt huân hương, bàn vòng trong lớn có hai người ngồi, một người mặc tây trang, thoạt nhìn 60 tuổi, ngồi nghiêm chỉnh.
Một người khác mặc váy nhỏ màu đen, xuất đầu 50 tuổi nhưng lại được bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua thực tỉ mỉ, trang sức trên người không nhiều lắm, nhưng giá trị chiếc nhẫn trên tay cũng tuyệt đối xa xỉ.
Nàng nhất định sẽ lấy ra một trăm triệu, Điền Chính Quốc vui mừng cười, xem ra trong nhà Kim Thái Hanh không đơn giản.
"Đây chính là Quốc Quốc đi." Mẹ Kim thoạt nhìn như vậy nhưng thực ra rất nhiệt tình, đứng lên tiếp đón: "Mau ngồi xuống đây."
Điền Chính Quốc cúi đầu, làm bộ khẩn trương, nhưng trong lòng đã bắt đầu suy tư, cậu phải làm thế nào để có thể cầm được một trăm triệu mà chạy.
Bốn người ngồi xuống cùng nhau, Điền Chính Quốc ngoan ngoãn gọi: "Bác trai khoẻ, bác gái khoẻ."
"Hừ!" Cha Kim hừ nhẹ một tiếng, xem như trả lời, mẹ Kim cười tươi như hoa, từ trong túi xách màu đen lấy ra một tấm thẻ ngân hàng.
Muốn bắt đầu rồi hả? Muốn bắt đầu rồi sao!
Mẹ Kim ngồi gần Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc ngồi gần Kim Thái Hanh, cho nên hai người có chút khoảng cách.
"Quốc Quốc a!" Mẹ Kim cúi người, đem tấm thẻ ngân hàng màu đen trong tay đưa qua: "Chúng ta không mua lễ gặp mặt, cũng không biết cháu thích cái gì, tiền trong card này cứ dùng thoải mái, không có cài mật mã, muốn mua cái gì thì mua."
Không đúng nha, cốt truyện này có chút kỳ quái, không phải là rời khỏi con trai tôi sao? Bạch liên hoa làm sao có thể lấy tiền như vậy không có tôn nghiêm!
Điền Chính Quốc lời lẽ chính đáng từ chối: "Bác gái, cháu còn tiền, nên không cần đâu ạ."
"Khụ." Cha Kim bất mãn ho khan một tiếng.
Kim Thái Hanh tương đối dứt khoát, cũng biết Quốc Quốc sẽ không lấy, nên hắn trực tiếp lấy thẻ ngân hàng qua nhét vào trong tay cậu: "Đều là người một nhà, mẹ cho em thì em cứ lấy."
Cầm thẻ như khoai lang phỏng tay, Điền Chính Quốc gục đầu xuống, trong lòng phun tào: Tiền này lấy thật không có tôn nghiêm, bình thường đều là cầm tiền rồi rời khỏi con trai tôi.....
Kim Thái Hanh cẩn thận phát hiện vấn đề này, nắm lấy tay cậu: "Cha mẹ, con dẫn em ấy đi rửa tay." Nói xong kéo người hướng phòng vệ sinh rời đi.
"Đi đi!" Nhìn hai đứa nhỏ rời đi, mẹ Kim đôi mắt đẹp nhìn qua: "Hừ cái gì mà hừ, ông mà còn chọc con trai tôi tức giận rời đi, thì ông ở một mình luôn đi! Ít ra Quốc Quốc còn có thể khuyên nó trở về, ông còn không hài lòng?"
"Anh không có ý này." Cha Kim buông lỏng biểu tình nghiêm túc.
Cũng biết ông ấy có thể tiếp thu, mẹ Kim thở dài: "Nhiều năm như vậy, con trai có thể trở về là không tệ rồi, tôi thấy đứa nhỏ Quốc Quốc này tính tình đơn thuần, không chừng là bị con trai lừa tới tay, Thái Hanh cùng cậu ấy ở bên nhau, còn tốt hơn Tô Bạch kia.
Thái Hanh lúc đi vào đều cười không dứt, nếu là cùng Tô Bạch kia ở bên nhau, chắc cả ngày cũng cười không nổi một cái."
Lúc trước thời điểm Thái Hanh tới tìm bà, có chút không tình nguyện, nhiều lần tỏ vẻ nếu không phải Quốc Quốc, hắn sẽ không trở về.
Kim Thái Hanh cũng thật sự tàn nhẫn, giữa những câu từ đều nói bản thân là sói xám dụ dỗ tiểu bạch thỏ, cho nên mẹ Kim mới cảm khái như vậy.
Kim Thái Hanh kéo cậu vào phòng vệ sinh, lại trực tiếp ấn người lên tường: "Em không vui sao?"
Lưng dựa lên gạch men lạnh lẽo, Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn tấm thẻ trong tay, tiền không hề có tôn nghiêm của bạch liên hoa, hạ âm thanh xuống rầu rĩ: "Cha mẹ anh có ghét bỏ em không xứng với anh không a?"
Nhìn thẻ trong tay cậu, Kim Thái Hanh hiểu rõ có ý gì, còn phải dỗ vợ, dỗ vợ thì phải giả bộ đáng thương, cười khổ lắc đầu: "Không phải đâu, bọn họ có thói quen lấy tiền tống cổ, khi còn nhỏ ném anh một mình ở nhà, trừ bỏ nhận tiền thì không làm cái gì."
"Thái Hanh." Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn hắn, thuận thế lộ ra thần sắc đau lòng, duỗi tay vòng lấy eo hắn: "Không sao cả, sau này em bồi anh a."
Kim Thái Hanh đem người ôm vào trong lòng ngực, lộ ra một bộ dáng tươi cười mỹ mãn.
Điền Chính Quốc dựa vào lòng ngực hắn, đắc ý lộ ra thoả mãn tươi cười.
Nhân sinh khó gặp được người chịu bồi mình diễn.
Hai người đi ra ngoài ngồi xuống, Điền Chính Quốc nhạy bén phát hiện biểu tình cha Kim hoà hoãn đi không ít, đoán chừng là mẹ Kim đã nói qua cái gì.
Cha Kim liếc mắt nhìn Điền Chính Quốc, lấy ra lễ vật đã chuẩn bị tốt, lại là một cái chìa khóa: "Đây là một căn biệt thự ở khu biệt thự mới, tặng cho cháu, không liên quan đến Thái Hanh."
Kim Thái Hanh tự chủ trương lấy chìa khóa, đưa cho Quốc Quốc: "Cảm ơn cha."
Điền Chính Quốc thụ sủng nhược kinh nhận chìa khóa, má ơi, kiếm được nhiều như vậy, trước kia vì sao không triển khai nghiệp vụ như vậy chứ? Như vậy sẽ phất lên rất nhanh a!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com