Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

26

Hiện tại bắt cóc bị con tin phản lại, Kim Thái Hanh đem người cầm đầu túm lên, dùng cánh tay khoá trụ cổ gã, dao kề lên huyện thái dương gã: "Đều tránh ra."

Điền Chính Quốc bừng tỉnh, vội vàng tiến lên, lập tức trốn ở phía sau hắn: "Thái Hanh!"

"Không sao, chúng ta chậm rãi lui ra ngoài." Kim Thái Hanh bắt con tin, còn không quên trấn an Quốc Quốc, bảo hộ cậu chậm rãi đi ra ngoài cửa: "Quốc Quốc mau đi lấy xe."

Việc đã đến nước này, phối hợp diễn xiếc đã xong, Điền Chính Quốc gật gật đầu, xoay người đi nhanh, đem chiếc xe đậu ở cách đây không xa lái đến.

Xe dừng lại bên cạnh hắn, Điền Chính Quốc mở cửa ghế phụ ra: "Thái Hanh!"

Kim Thái Hanh ánh mắt ra hiệu cho cậu, sau đó dùng sức đem người trên tay đẩy ra, xoay người nhảy lên ghế phụ.

Điền Chính Quốc giẫm chân ga trực tiếp lái xe đi, Kim Thái Hanh vội đóng cửa xe lại, lúc này mới xem như kết thúc hoàn toàn.

Xe lao ra đường phố yên tĩnh không người, Điền Chính Quốc đánh tay lái quẹo phải, hướng tới đường lớn chạy đi, nhưng tay đang điều khiển tay lái run rẩy rất lợi hại.

Kim Thái Hanh thấy không ổn, lập tức nắm lấy cổ tay của cậu: "Quốc Quốc em không sao chứ?"

"Em....em sợ hãi!" Mới vừa rồi do sốt ruột nên không lo lắng, hiện tại nghĩ tới, Điền Chính Quốc bắt đầu nghĩ mà sợ, sắc mặt trắng bệch tay run rẩy không ngừng.

Như vậy còn để cậu lái xe sẽ xảy ra chuyện mất, Kim Thái Hanh nhanh tay để cậu phanh xe, đổi chỗ ngồi bản thân tự lái xe.

Nơi này xung quanh đều là khu công nghiệp, cho nên thời điểm này không có người, Điền Chính Quốc mặt trắng bệch, đai an toàn cũng quên cài, vẫn luôn nhìn phía trước, chờ đến khi xe vào đường phố phồn hoa, trái tim trong lòng ngực cuối cùng cũng được thả xuống.

Cả người tê liệt ngã xuống ghế phụ, tự lẩm bẩm nói, đem kiếp nạn sinh tử lớn vừa mới trải qua, bây giờ hồi tưởng lại bộ dáng nghĩ mà sợ, diễn vô cùng nhuần nhuyễn: "Tại sao lại như vậy?"

Nhìn xung quanh chỗ này cũng an toàn, Kim Thái Hanh ngừng xe bên đường, cởi bỏ đai an toàn, cúi người qua ôm lấy người đang run bần bật kia, ôn thanh an ủi: "Không sao, bây giờ đều không sao rồi."

Điền Chính Quốc dường như thực sự sợ hãi, một phen ôm chặt lấy hắn, không ngừng hỏi: "Tại sao lại như vậy, sao lại thế này?"

"Thật ra, đây là âm mưu của Lục Lương Lân, gã vốn dĩ tính toán để em đi tiễn gã cơ, sau đó bắt cóc em, rồi muốn tiền chuộc, nhưng gã không nghĩ tới người đến là anh, thế nhưng vẫn đem anh trói lại. Lúc đó anh không có phòng bị nên mới bị đánh ngất, vừa tỉnh lại em đã tới rồi."

Nói một đống từ, nhưng thật ra là thiên y vô phùng, Điền Chính Quốc nằm ở trong lòng ngực hắn, tự trách lại ủy khuất: "Đều do em, không nghĩ tới Lục Lương Lân thật ra là loại người như thế, thực xin lỗi Thái Hanh, là em hại anh."

"Tri nhân tri diện bất tri tâm, Quốc Quốc việc này anh không trách em." Kim Thái Hanh ngữ khí phóng nhẹ, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cậu, trấn an nói: "Em cũng không biết sẽ như vậy mà, Lục Lương Lân bụng dạ khó lường, lừa em là gã đáng chết, anh sẽ bảo vệ em."

Quốc Quốc, thế giới này đều là người xấu, chỉ có mình anh là tốt, như vậy em mới không thể rời khỏi anh.

Điền Chính Quốc dựa vào trong lòng ngực hắn, nghe hắn vô điều kiện, dùng sức gật gật đầu: "Thái Hanh, anh yên tâm về sau em sẽ lại không tùy tiện tin tưởng người khác."

Thật ra trận này kế hoạch lổ hổng chồng chất, thời điểm ngay từ đầu Điền Chính Quốc cũng đã đoán được chuyện là như thế nào. Vừa vào cửa, có thấy cái bọn cướp nào mà thời điểm bắt cóc còn dùng dao chỉa vào bả vai không?

Cái khác không nói, chỉ có một điều, gia thế Lục Lương Lân căn bản không có khả năng có tiền mướn bọn bắt cóc nhất bang này tới.

Cùng lắm, em tính kế anh một lần, anh tính kế em một lần, hai ta huề nhau.

Nhưng Lục Lương Lân ở đâu?

Tình huống hiện tại này, chỉ có thể về nhà trước, nhưng Kim Thái Hanh vẫn còn làm bộ làm tịch báo cảnh sát, chờ đợi bên kia xử lý.

Điền Chính Quốc một chuyến này diễn đến mệt, được Kim Thái Hanh trấn an liền đi về ngủ trước, vừa nằm xuống liền ngủ mất.

Đem người ôm vào trong ngực, bồi cậu ngủ, trong đầu lại suy nghĩ chuyện khác, Lục Lương Lân vốn đang bị bắt giữ, đề phòng có biến động gì đó, nhưng bây giờ cũng không cần nữa.

Người trong lòng ngực, gắt gao ôm lấy hắn, thật giống như sợ hắn rời đi, nhẹ nhàng vén tóc trên trán cậu ra, nhìn dung nhan đang ngủ của cậu rất đáng yêu.

Quả nhiên, Quốc Quốc chính là bảo bối tốt nhất thiên hạ.

Thời điểm Điền Chính Quốc tỉnh lại, mới phát hiện người đã không thấy đâu, lười đi tìm hắn, tên gia hỏa này đoán chừng đã đi giải quyết hậu quả tốt, dọn đồ xong liền đi học.

Sáng sớm, Kim Thái Hanh lái xe đi đến biệt thự tại bờ biển không người cư trú, vừa mới xuống xe liền có một người tiến lên đón: "Kim tiên sinh."

Nhìn thấy hắn, biểu tình Kim Thái Hanh lại không thể nào tốt, mày hơi nhăn: "Đêm qua cậu lấy dao chỉa vào em ấy, làm em ấy sợ hãi thì phải làm sao?"

Người hắn nói đương nhiên là Điền Chính Quốc, người đàn ông dáng người cường tráng cúi đầu: "Thực xin lỗi Kim tiên sinh."

Chỉnh tốt nút thắt âu phục, Kim Thái Hanh cất bước đi vào cửa biệt thự, căn biệt thự này đã lâu không có ai ở, đồ vật đều được dùng vải trắng che lại, bàn trà ở phòng khách đã được dời đi, Lục Lương Lân bị trói tay sau lưng nằm trên mặt đất.

Nhìn qua còn tốt, ít nhất còn thở dốc được, đi đến bên cạnh mặt gã nhìn xuống: "Thế nào? Còn chưa chết?"

"Mày, mày làm như vậy là phạm pháp!" Lục Lương Lân còn chưa phản ứng được đây là chuyện gì, gã đã tính toán để Điền Chính Quốc tới tiễn gã, thuận tiện kích động cậu, để cậu với gã cùng nhau rời đi.

Kết quả người tới không ngờ lại là Kim Thái Hanh, còn ngang nhiên mang theo không ít người, trực tiếp đánh gã trói lại, hành vi thổ phỉ như vậy, gã còn chưa nghe thấy đâu.

"Có phải Tô Bạch đáp ứng cậu, chỉ cần đem Quốc Quốc từ bên cạnh tôi cướp đi, liền cho viết thư tiến cử cho cậu, để cậu tiến vào ban nhạc Ani?" Kim Thái Hanh nữa ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt này của Lục Lương Lân, thật chán ghét.

Lục Lương Lân không nghĩ tới hắn đã biết, nhưng bây giờ gã không thể thừa nhận, liền thề thốt phủ nhận: "Không phải, tôi thật sự thích A Quốc."

Nói như vậy ngược lại chạm được nghịch lân của Kim Thái Hanh, duỗi tay xách cổ sau của gã lên, trực tiếp dùng sức ấn mặt gã lên đất, làm gã không thể động đậy: "Chỉ bằng cậu cũng xứng thích Quốc Quốc? Lúc trước cũng có cô gái tên Tiêu Nhàn, cậu biết không?"

"Ô ô." Cả khuôn mặt Lục Lương Lân đều bị ấn trên sàn nhà, động đậy cũng động không được, toàn thân bị trói giãy giụa.

"Cô ta a, tôi kêu kim chủ cô ta, tặng cho cô ta một chiếc du thuyền, sau đó động tay động chân chiếc thuyền đó, cô ta còn thật vui vẻ ra biển, đến bây giờ còn chưa vớt được xác đi?"

Kim Thái Hanh buông tay ra, đứng dậy, lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra lau tay, phảng phất như vừa rồi chạm vào cái đồ vật gì ghê tởm lắm: "Tôi còn rất nhiều biện pháp, để cho một người lặng yên không một tiếng động biến mất khỏi thế giới này, mà cậu....."

Lục này đây, Lục Lương Lân xác thật cảm nhận được sự sợ hãi, gã không nghĩ tới sẽ là cái kết quả này, sớm biết sẽ như vậy, bản thân gã tuyệt đối sẽ không đáp ứng làm loại chuyện này.

"Tôi cầu xin anh, buông tha cho tôi đi, tôi không dám, cho tôi thêm vài cái mạng cũng không dám nữa!"

Âm thanh người này thật làm người ta cảm thấy ghê tởm, Kim Thái Hanh đem khăn tay ném xuống đất, cũng không để ý tới lời xin tha của gã.

Quốc Quốc chỉ có thể là của hắn, ai cũng đừng nghĩ có thể đem người từ bên cạnh hắn cướp đi, nếu ai có tâm tư đó, vậy không thể trách hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #yhwg2g