29
Hai tay Điền Chính Quốc chống trên lan can, thuốc trên tay đã tàn gần hết, chân với eo mềm không chịu được, cố gắng chống đỡ đem một ngụm thuốc cuối cùng hút vào, sương khói theo đừng tiếng rêи ɾỉ từ từ đi ra.
Đỉnh đến chỗ kia, tay mềm nhũn điếu thuốc không cẩn thận rơi, từ trên ban công rơi xuống dưới lầu, nhưng hiện tại không có ai quản.
Gạch dưới lầu ban công đem tàn thuốc dụi tắt, nhưng trên ban công trên lầu lại như cũ hừng hực lửa nóng.
Kim Thái Hanh thực tuân thủ lời hứa của mình, buổi sáng đi làm, buổi chiều về nhà đúng giờ, hoa dại bên ngoài đều không liếc mắt một cái, dần dà mọi người đều trêu chọc, quả nhiên là người đàn ông tốt tam tòng tứ đức.
Sáng sớm một ngày, Điền Chính Quốc dậy sớm làm bữa sáng, ở trong buồn vệ sinh, lỗ mũi đột nhiên chảy ra dòng máu đỏ tươi, thoạt nhìn rất ghê người.
Nhưng Điền Chính Quốc đã thấy nhiều nên cũng không quan tâm lắm, vội vàng lau sạch máu mũi, mở chậu nước ra xối, đem máu pha loãng, sau đó chảy xuống cống thoát nước: "Còn bao lâu?"
"Nửa năm." Hệ thống không giấu giếm, bệnh này là của nguyên chủ đem đến, bản thân hệ thống cũng chỉ có thể hỗ trợ ức chế đến bây giờ.
Điền Chính Quốc đếm ngày chết, cậu cùng Kim Thái Hanh kết hôn cũng chỉ mới mười sáu năm, thứ nên cho đều cho, nếu bây giờ đi, chắc là không thành vấn đề.
Mười sáu năm, người trong gương cũng không có biến hoá gì nhiều cố gắng kiềm chế thân thể không khoẻ của mình đi làm bữa sáng cho hắn.
Nhưng điều nên đến vẫn sẽ đến, một đêm Kim Thái Hanh trải giường chiếu ở bên ngoài, đột nhiên nghe được âm thanh trong phòng vệ sinh như có thứ gì rơi xuống, đi qua đẩy cửa khép hờ ra: "Quốc Quốc."
Một màn bên trong mới thật sự làm người sợ hãi, Quốc Quốc ngã lăn trên đất, hai bước vọt vào đem người nâng dậy, đến khi nhìn thấy máu mũi chảy ra, tay hắn sợ tới run run: "Quốc Quốc, Quốc Quốc!"
Ý thức còn sót lại của Điền Chính Quốc, cậu vâng một tiếng liền ngất đi.
Lúc tỉnh lại, chóp mũi đều là mùi hương của thuốc sát trùng, cụ thể là ở bệnh viện, mở to mắt nhìn trần nhà màu trắng.
"Quốc Quốc!" Kim Thái Hanh thấy cậu tỉnh lại hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Điền Chính Quốc muốn dụi mắt, lại phát hiện kim châm trên tay mình, lúc này mới từ bỏ: "Ngủ bao lâu rồi?"
"Một ngày một đêm." Kim Thái Hanh sờ nhẹ lên trán cậu, vẫn có chút sốt nhẹ: "Đã kiểm tra, không sao đâu."
Kim Thái Hanh cũng cũng là tự an ủi bản thân, ánh mắt bắt đầu lập loè, Điền Chính Quốc cũng không để ý: "Anh có thể đi tìm Tô Bạch."
"Em đang nói chuyện quái quỷ gì vậy!" Âm thanh Kim Thái Hanh hơi lớn, lại bởi vì cậu bị bệnh nên âm thanh phóng nhẹ lại: "Anh sẽ không đi tìm Tô Bạch, anh chờ em khoẻ lên."
Ngoài cửa, bác sĩ đã tới, Kim Thái Hanh hôn hôn cái trán cậu trấn an: "Anh đi ra ngoài trước."
"Kim tiên sinh." Bác sĩ biểu tình do dự, báo cáo trên tay chậm chạp không dám đưa tới: "Điền tiên sinh....bị ung thư xương, trừ khi có thể trong vòng mười ngày tìm được cốt tủy thích hợp sau đó thay tủy, nhưng thân thể Điền tiên sinh đã không có biện pháp thừa nhận giải phẫu."
Bây giờ Kim Thái Hanh không biết nên làm thế nào, vô lực chậm rãi theo tường trượt xuống ngã ngồi trên mặt đất, gắt gao cắn cánh tay mình, không chịu khóc ra tiếng.
Đạt được rồi, cuối cùng cũng mất đi.
Điền Chính Quốc ngồi dậy, thấy Kim Thái Hanh tiến vào, hốc mắt hắn hồng hồng, vừa thấy đã biết hắn mới khóc: "Thái Hanh, bồi em nghỉ ngơi một chút."
"Được." Kim Thái Hanh dùng tay áo che lại cánh tay bị mình cắn đến xuất huyết, cởi giày leo lên giường, đem người ôm vào trong lòng ngực.
"Em có khả năng không khoẻ lên được, nhưng anh phải khoẻ."
Chẳng qua chỉ một câu như vậy, lại khiến đôi mắt Kim Thái Hanh chua xót: "Bác sĩ nói em sẽ thực nhanh khoẻ lại."
"Anh nên hiểu, cuộc sống tám chín phần mười sẽ không như ý nguyện." Điền Chính Quốc đã trải qua rất nhiều, nhìn thấu cũng không ít.
Người khác là tám chính phần mười, còn hắn là thập phần mười, như vậy không công bằng, cậu vừa đi, hết thảy mọi thứ của hắn cũng đều bị cướp đi.
Cuối cùng Kim Thái Hanh vẫn không thể giữ cậu lại, nhưng thói quen lại sửa không được, vẫn như cũ vừa tan làm liền về nhà.
Nhưng đến khi mở cửa ra trong nhà đều trống không, mới kinh ngạc phát hiện, niềm vui sướиɠ của hắn tại hai năm trước đã mai táng.
Cong lưng trượt xuống, theo lời của người già, hắn giống như một dã quỷ không nhà để về, ở trong phòng phiêu đãng.
Thế Giới 1, Kết thúc!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com