9
Vừa mới bị cự tuyệt, trong lòng Tiêu Nhàn tích một bụng khí, lại không thể phát giận với nhân viên công tác, nhìn người đυ.ng trúng họng súng vừa lúc để ả trúc giận.
Với kinh nghiệm của Điền Chính Quốc, biết cô gái này muốn gây sự, vì thế có chút khẩn trương lắc đầu: "Tôi không phải nhân viên giao đồ ăn!"
"Sao lại như thế này? Nơi này như thế nào lại để cho nhân viên giao đồ ăn tiến vào?" Bắt được nhược điểm, Tiêu Nhàn không muốn buông tha, trực tiếp gọi nhân viên công tác đến: "Quy định này cũng không biết sao?"
"Tôi thật sự không phải nhân viên giao đồ ăn!" Điền Chính Quốc biết ả ta muốn gây sự, vậy không thành vấn đề, tôi liền an tâm làm một tiểu bạch hoa.
Gấp đến nỗi đôi mắt đều đỏ, cũng không biết giải thích như thế nào: "Tôi thật sự không phải nhân viên giao đồ ăn, tôi chỉ là....."
"Mỗi ngày người giả làm nhân viên giao hàng trà trộn vào cũng không ít, nhanh đưa cậu ta đi, miễn cho lại bị account marketing viết loạn." Tiêu Nhàn liếc nhân viên công tác một cái, mắt hạnh xinh đẹp đều là ý vị cảnh cáo.
Nhân viên công tác không muốn vì một người lạ mặt mà đắc tội Tiêu Nhàn, thậm chí còn muốn lấy lòng, duỗi tay đẩy Điền Chính Quốc một cái: "Nhanh đi ra ngoài đi."
Điền Chính Quốc vốn dĩ đang đứng trên cầu thang, bị đẩy về sau một bước nhỏ, vừa lúc đạp hụt một chút, xém chút nữa đã ngã xuống, còn kịp thời bắt lấy tay vịn, giữ lại cho cả người không bị ngã xuống.
Kim Thái Hanh ở lầu hai trên hành lang tận cùng bên trong phòng nghỉ, vừa mới thay quần áo muốn đi ra ngoài đón người, liền nhìn thấy một màn mạo hiểm này, sợ tới mức hô hấp đình chỉ.
Bước chân dài ra ngoài, đẩy người đang xem náo nhiệt ra, tiến lên một tay đem người đang đứng ở lầu thang bên cạnh ôm lấy, ấn người vào trong lòng ngực: "Quốc Quốc!"
Lúc nãy làm Kim Thái Hanh sợ hãi, nhìn người thiếu chút nữa đã ngã xuống, trái tim hắn liền quặn đau.
Điền Chính Quốc thực nể tình mà gắt gao ôm chặt eo hắn, thanh âm run rẩy, như sắp khóc tới nơi: "Em không phải nhân viên giao đồ ăn."
Chuyện phát triển thế này, tất cả mọi người đều không nghĩ tới, tiểu nam nhân lạ mặt này một giây sau liền biến thành bảo bối trong lòng ngực Kim tiên sinh.
"Quốc Quốc đừng sợ." Kim Thái Hanh gắt gao ôm cậu, nhiệt độ cơ thể quen thuộc nói cho hắn biết cậu không có bị gì, trái tim đang treo lơ lửng mới được hạ xuống.
Dựa vào trong lòng ngực hắn, ở hướng không ai nhìn thấy, Điền Chính Quốc khoé miệng hơi nhếch lên nào còn có bộ dáng nhu nhược vừa rồi.
"Kim tiên sinh, chúng tôi....." Nhân viên công tác đột nhiên xấu hổ, chuyện này nên làm thế nào mới tốt.
Kim Thái Hanh liếc mắt nhìn nhân viên đó một cái, còn có ả ta, kỳ thật lúc Quốc Quốc gọi điện hắn liền muốn đi đón, kết quả ở hành lang, ả ta còn cố ý lấy ly nước trái cây đυ.ng vào hắn, mượn chuyện này muốn vào phòng nghỉ của hắn, đương nhiên là bị cự tuyệt.
"Quốc Quốc đừng sợ, chúng ta đi trước." Kim Thái Hanh nữa ôm người lướt qua những người đó đi đến phòng nghỉ của mình, hiện tại phát tác, sợ doạ đến người trong lòng ngực, vẫn là nên ngăn chặn trước.
Mọi người ở đây đều không ai quen biết tiểu nam nhân, đều dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìn theo hướng bọn họ đi.
Điền Chính Quốc quay đầu nhìn hành lang, hành lang này một bên là phòng, một bên là lan can, thật nhiều người đang nhìn cậu, một đám ánh mắt kỳ kỳ quái quái.
Kim Thái Hanh ôm người tiến vào, một phen ôm lấy eo, thực ôn nhu hôn lên trán cậu, đem thùng giữ ấm trên tay cậu cầm lấy: "Có mệt không?"
"Còn tốt." Điền Chính Quốc rất phối hợp ôm cổ hắn: "Nhanh ăn cơm đi."
Hai người cứ như vậy mà công khai ôm ấp đi vào, trong đó có một người kinh ngạc kêu ra tiếng: "Cậu ấy không phải là người bị đám paparazzi săn tin trước đây sao?"
Bóng dáng tuy rằng mơ hồ, nhưng hiện tại thoạt nhìn lại rất giống.
Điền Chính Quốc cười nhìn hắn ăn cơm, bạch liên hoa không cần phải tự mình động thủ, chuyện này giao cho Kim Thái Hanh, hắn sẽ làm tốt.
Bạch liên hoa chính là thuần khiết.
Chờ hắn cơm nước xong, Điền Chính Quốc đem thùng giữ ấm đều cầm đi.
Lúc sắp đi Kim Thái Hanh cố ý dặn dò: "Tan học gọi cho anh, anh đi đón em."
"Được." Điền Chính Quốc đồng ý, lại không hiểu vì sao hắn lại kiên trì muốn tới đón mình.
Điền Chính Quốc ở một khu nhà huấn luyện cơ cấu làm lão sư dạy dương cầm, đều là khoá chiều nay.
Hơn 7 giờ, Kim Thái Hanh liền đến đây, bởi vì quan hệ thân phận nên hắn đã chuẩn bị khẩu trang kính râm.
Điền Chính Quốc tiễn một thiếu niên cuối cùng về, thu dọn đồ đạc tốt đang muốn đi xuống, liền nhìn thấy hắn đang chờ cậu ở lầu thang: "Sao anh lại lên đây làm gì?"
"Anh muốn đến nhìn em xem." Bởi vì tầng lầu này đã không có ai, Kim Thái Hanh tháo kính râm cùng khẩu trang xuống.
Điền Chính Quốc đỏ mặt, cúi đầu, dùng ngữ khí yêu kiều trách cứ, phá lệ không có sức thuyết phục: "Nếu như anh bị người khác phát hiện thì làm sao bây giờ?"
"Quốc Quốc."
Nghe thấy âm thanh ôn nhu của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn hắn: "A?"
Nào ngờ, Kim Thái Hanh đột nhiên giữ mặt cậu lại, hướng người lên một chút.
Kim Thái Hanh hai tay trụ mặt cậu lại, ngậm lấy bờ môi của cậu, giây tiếp theo đầu lưỡi liền tiến vào, hắn đè hơi nặng, khiến Điền Chính Quốc bị đẩy lùi hai bước, lưng dựa trên lan can ở ngã rẽ lầu thang.
Mắt phượng hẹp dài hơi hơi nheo lại, khoé mắt nhìn thấy Trình lão sư ở ngã rẽ lầu thang dại ra, Trình lão sư ngẩng đầu, liền nhìn thấy một màn hoang đường này.
Nhưng Kim Thái Hanh còn ngại chưa đủ, tay phải một phen chế trụ sau cổ cậu, làm cậu không thể động đậy, tay trái bắt lấy tay cậu, hai người mười ngón đan xen.
Không thể không nói, nam nhân cộc lốc này kỹ thuật hôn đã tiến bộ vượt bậc, Điền Chính Quốc không có kinh nghiệm gì, chống đỡ không nổi, môi răng cậu gian nan trở thành con rối bị hắn chinh phục.
Trình lão sư nguyên bản muốn hỏi một chút có muốn cùng nhau về không, kết quả lại nhìn thấy một màn này, Điền lão sư cùng một nam nhân khác hôn môi, hơn nữa không khí thực tốt, không giống như là bị cưỡng ép.
Bừng tỉnh, xoay người vội vàng chạy xuống lầu, tim đập thật nhanh.
Điền Chính Quốc nghe được tiếng bước chân, bắt đầu giãy giụa.
Nhưng Kim Thái Hanh lại không như mong muốn của cậu, ngược lại ôm đến càng chặt, ôm cậu từ lầu thang gian nan đi đến vách thang máy, tay trái ấn thang máy, từ đầu đến cuối đều không buông môi cậu ra.
Chờ đến khi thang máy đến, đem người đẩy vào thang máy, lúc này mới nhân từ buông môi cậu ra.
Ngoài miệng thì buông ra, nhưng Điền Chính Quốc vẫn là bị Kim Thái Hanh vây trong góc thang máy.
Điền Chính Quốc oán giận chỏ hắn một cái, dùng tay lau đôi môi nhiễm hồng: "Nếu như bị người khác thấy thì phải làm sao bây giờ."
"Em không nghĩ muốn cho người khác biết chúng ta đang ở bên nhau?" Kim Thái Hanh cười, nhưng cảm xúc ở đáy mắt lại bắt đầu sóng gió mãnh liệt, tay nắm chặt thành quyền.
"Em thì không sao, chỉ là một người bình thường, nhưng anh thì không được, nếu bị paparazzi chụp lại, vậy anh phải làm sao bây giờ?"
Hệ thống vừa mới nói người vừa mới chạy trốn kia là Trình lão sư, Điền Chính Quốc liền biết, Kim Thái Hanh căn bản là nhớ đến lần trước cậu nói chuyện cùng Trình lão sư, cho nên hắn nháo như vậy là đang biểu thị công khai chủ quyền.
Kim Thái Hanh cười, buông tay đang nắm chặt ra, lòng bàn tay đều là hình dạng trăng khuyết bị móng tay bấm, cúi người hôn một chút lên đôi môi đỏ tươi, ôn ôn nhu nhu.
Quốc Quốc rất thích công việc này, cho nên hắn luyến tiếc để cậu từ chức, chính là muốn cảnh một số người, cậu là thuộc về hắn.
Đến buổi tối, Điền Chính Quốc dựa vào đầu giường đọc sách, Kim Thái Hanh tắm rửa xong đi ra ngoài: "Quốc Quốc, lỗ tai anh bị vào nước."
"Được." Kim Thái Hanh bệnh cũ, lúc gội đầu đều bị nước dễ dàng vào lỗ tai, lấy tăm bông ra: "Anh nói anh lớn như vậy, lúc trước bị vô nước thì phải làm sao đây? Tô Bạch giúp anh sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com