Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

VII.

Đường phố phương Đông những năm đầu thế kỷ XIV rất nhỏ hẹp. Không những nhỏ hẹp, lại còn đông nghịt. Không những đông nghịt, lại còn lắm thị phi.

Nhìn bên trái xem, thấy mấy tên ăn mày đáng thương ngồi kia không? Đừng coi thường họ, trông dơ và bẩn vậy thôi mà tâm cơ sâu lắm đấy. Có cả một tổ chức tên Cái Bang được lập ra để kiếm sống kìa, không những sống sung túc qua ngày, mà còn xưng bá giang hồ nữa. Bạn hỏi vì sao giàu thế mà vẫn thích ngồi đầu đường xó chợ ăn xin á? Đơn giản thôi, vì họ là Cái Bang, không ăn xin thì còn gì gọi là Cái Bang. Với lại, người ta thích thế, bạn là ai, có quyền gì mà thắc mắc?

Rồi, nhìn sang phải xem, thấy mấy cô nương thân hình bốc lửa mà quần áo trông có vẻ cấm dục kia không? Đừng đánh giá họ qua vẻ ngoài nhu mì ấy. Người ta nói, phụ nữ quyến rũ nhất không phải khi hở toàn bộ, mà phải nửa kín nửa hở, kín mà hở, hở mà kín, đám nam tử hán chắc chắn sẽ bị vắt kiệt không còn một giọt máu. Mấy nàng tất hiểu đạo lý ấy, nên thi thoảng mới vô tình để lộ mấy nơi nhạy cảm, tạo một khung cảnh khiến mấy chàng dại gái nóng bừng mặt mũi. Sau đó, một tên hám gái nào đó sẽ bị một tiểu cô nương ngây thơ dụ dỗ dẫn đi đâu mất, sau đó không thấy về nữa.

Bạn đoán đúng rồi đó, đây là tổ chức buôn người cao cấp.

Tiếp tục, nhìn trước mặt xem, thấy tửu lâu kia không? Trông có vẻ đàng hoàng đấy, nhưng khi bước vào quán, đi sâu vào trong, rẽ trái, đi thẳng, sau đó đi cầu thang xuống dưới một mật thất, sau đó quẹo phải, đi đến một trụ lớn, đi vòng quay, rồi đập đầu vào trụ mấy cái, sau tiếp tục đi thẳng vào một căn phòng nhỏ, rồi rẽ phải, rẽ trái, đi thẳng, lại xuống một cầu thang, lại thấy một mật thất. Rồi đọc một mật khẩu gì đó, khi cửa mở, bạn sẽ thấy một sòng bạc hổ nháo. Thị phi nhất là cái đám này. Đây là nguồn gốc của mấy vụ cho vay lãi suất cao, giết người cướp của, tán gia bại sản, bỏ nhà đi bụi, trốn nợ đi biệt xứ, rồi còn có kẻ cầm dao rựa hoặc cái chảo bếp đi tru di tam tộc nhà người khác. Mà mấy tên ngu si đó không biết, khi bản thân chịu biết bao đau khổ như thế, kẻ lợi nhất lại là cái tửu lâu này. Mấy tên phục vụ trong tửu lâu giả trang làm khách đánh bạc, toàn là cao thủ trăm trận trăm thắng ở đây.

Tóm lại, đường phố phương Đông thời này, chẳng khác gì một mẩu than đen thui. Bản chất vốn đen, cũng chẳng thể làm trắng.

Nhưng mà, nếu bạn có thể nhìn thật kỹ, mà không, có lẽ bạn phải dùng kính hiển vi mới được, bạn có lẽ sẽ thấy trong cái xã hội mục nát này vẫn tồn tại một chút ít tốt đẹp. Ví dụ như mấy tiểu hài tử rất ngây thơ đang chơi đùa vui vẻ kia, hay mấy lão bản già đang tụ tập vừa đánh cờ vừa bàn sự đời kia. Hay vị thư sinh đẹp đến yêu nghiệt đang xuất thần ở đầu đường kia.

Người thư sinh có dáng người cao, có chút gầy. Nhưng vừa khéo, hai vai của người này lại rất rộng, nên cho dù cổ tay cậu ta quả thực có chút nhỏ nhắn như thiếu nữ, thì ở người này vẫn toát ra một cảm giác đặc thù chỉ có ở những nam tử kiêu hùng văn võ toàn tài. Mái tóc dài đen dài ngang vai được buộc cao bởi một mảnh vải trắng, trên trán có đeo một dải xanh lam tơ tằm, dùng để giữ tóc mái khỏi rủ xuống mặt. Mà cũng nhờ dải vải xanh đó, người ta mới nhìn rõ đôi mắt đẹp đến mê hồn của chàng trai này. Khuôn mặt đẹp thì thôi đi, nếu đôi mắt cậu ta bình thường một chút thì giá trị nhan sắc của cậu này vẫn đạt đến mức yêu nghiệt. Đằng này, đôi mắt cậu ta lại đẹp đến mức dọa người, triệt để kéo giá trị nhan sắc của cậu ta lên mức thánh thần. Con ngươi màu huyết dụ, nhỏ và sắc sảo như mắt mèo, đáy mắt còn có ẩn chút sắc đỏ nhàn nhạt, tạo cảm giác lạnh lùng mưu mô, nhưng khi thật vui vẻ thì lại hoàn toàn ôn nhu ấm ấp. Lực sát thương có lẽ không so được với nụ cười của Sư Tử, nhưng khi kết hợp với khuôn mặt góc cạnh đúng tỉ lệ chuẩn này, thì lại nhỉnh hơn Sư Tử một ít.

Tất nhiên, đối với cô em gái brocon nào đó, không ai có thể khiến cô bé mê mẩn và yêu thương thật nhiều như anh trai của cô.

Cậu thư sinh đó cứ đứng đơ ra như tượng một hồi lâu, khiến nhiều người đi đường vô thức tránh thật xa chỗ cậu ta đang đứng, vì sợ làm hỏng mất một mỹ cảnh. Vì vậy hiện tại, lấy vị trí của cậu này làm tâm, vẽ một hình tròn bán kính năm mét, hoàn toàn không có người.

Xã hội loài người, tự cổ chí kim, luôn là một cái xã hội nhan khống.

Cậu thư sinh đứng thất thần gần hết buổi sáng, cho đến khi cậu ta nghe được tiếng nhạc hỷ sự. Hướng về phía âm thanh, con ngươi huyết dụ nhìn thật xa, cho đến khi nhìn được một đoàn người màu đỏ đang thổi kèn đánh trống, lần đầu tiên trong ngày, cậu thư sinh cử động một thớ cơ. Cậu ta nhíu mày, sau đó khẽ thở dài cảm thán.

"Đám cưới thời xưa thật khoa trương!".

Sau đó, cậu thư sinh, lần đầu tiên trong ngày, di chuyển. Nhưng có lẽ vì đứng cả buổi sáng, hai chân tạm thời tê rần, vậy nên, cậu ta đã ngã. Lại còn là kiểu ngã khó ưa nhất, ngã úp mặt vào đất mẹ.

Người đi đường xuýt xoa. Người đẹp quả là người đẹp. Đến ngã thôi cũng đẹp.

Sau khi di chuyển vài bước nhỏ để hai chân lấy lại cảm giác, cậu thư sinh nhanh chóng bám theo đoàn người trước đó. Người trên đường chủ động rẽ ra nhường đường cho cậu ta, không ai dám quá phận bước vào trong vòng tròn bán kính năm mét. Cảnh tượng so với cảnh thánh Moses đưa người Do Thái vượt biển Đỏ còn có phần khoa trương hơn.

Cậu thư sinh di chuyển rất nhanh, thân thủ kỳ diệu đến lạ thường. Bộ trang phục vướng víu màu lam dịu nhẹ cũng không khiến cậu ta gặp phải cản trở. Chỉ trong nháy mắt, cậu ta đã đến được nơi cậu ta muốn đến. Một biệt viện rất lớn và rộng, tường cao kín mít, trên hai đại môn bằng gỗ đang đóng có dán hai chữ Hỷ thật lớn lồng vào nhau. Xác pháo đỏ rơi nhiều thật nhiều bên ngoài biệt viện, lại có một chậu than hồng còn đang cháy dở và một túi gạo chưa kịp mang vào, ai cũng có thể suy đoán, nhà này vừa mới rước dâu về không lâu.

Cậu thư sinh đứng trước đại môn hít sâu một hơi. Cậu ta đang chuẩn bị tinh thần. Sau đó, rất ngang nhiên đẩy cửa lớn bước vào.

Tiếng động lớn từ ngoài cửa khiến một người giật mình, sau đó theo quán tính mà nhìn chăm chú vào người nam tử yêu nghiệt kia. Tất cả đều cảm thấy boăn khoăn và bối rối. Càng boăn khoăn và bối rối khi cậu thiếu niên kia lớn tiếng tuyên bố.

"Ta đến để mang tân nương đi."

Thật khéo, cậu ta bước vào ngay lúc tân lang và tân nương chuẩn bị làm tam bái.

Cả không gian tĩnh lặng.

Nhưng chẳng mấy chốc, sự tĩnh lặng ấy bị phá hủy. Tân nương trông có vẻ dịu dàng và nhu nhược bỗng dưng dùng thân thủ điêu luyện lao thật nhanh đến chỗ cậu thư sinh. Khăn đỏ theo gió bay ngược về sau, mũ phượng cũng theo quán tính mà rơi xuống đất. Tiểu tân nương một thân trang phục đỏ bỗng biến thân thành một tiểu cô nương với trang phục nha hoàn. Ngoại trừ lớp trang điểm và kiểu tóc vẫn giữ nguyên, nếu không, sẽ chẳng ai nhận ra cô nương nhỏ uy vũ này và tân nương nhu mì trước đó là một.

"Đại ca ca, huynh có phải hay không mang ta đi?", tân nương cười tươi tắn, lộ ra hai chiếc hổ nha nhọn nhọn, níu thật chặt vạt áo dài của cậu thư sinh.

"Ta... mang cô đi.", có chút bất ngờ và ngoài ý muốn trước phản ứng của vị tân nương này, chàng thư sinh hơi ngập ngừng đáp lại. Nhưng sau đó lại rất nhanh bình tĩnh lại, trong đáy mắt huyết dụ hiện lên ý cười, "Chỉ là cô có muốn đi không? Đi với ta, cô sẽ mãi mãi không được trở lại đây, mãi mãi không được gặp lại phụ mẫu cô."

"Đại ca, họ không phải phụ mẫu ta. Họ luôn không tốt với ta.", tiểu tân nương lắc đầu nguầy nguậy. Trong đôi mắt đen như hay hột nhãn hiện lên một chút bi thương, tiếp đó nhanh chóng thay thế bằng sự kiên định, "Huynh rất đẹp nha, ta đi theo huynh."

"Hảo.", cậu thư sinh cười hào sảng, hài lòng nói hai ba tiếng Hảo. Thật không ngờ, nhiệm vụ này lại được thực hiện dễ dàng như vậy.

"Nghịch tử! Ngươi... ngươi lại dám giở trò? Còn dám bỏ hôn sự này để đi với... với một tên thư sinh lạ hoắc như hắn? Đồ nghịch tử! Ngươi định làm gì?".

Tiếng hét the thé vang lên trong lễ đường khiến cậu thư sinh vô thức nhướng mày. Mọi người trong biệt viện cũng tỉnh táo lại, xôn xao bàn luận. Hai cặp phu phụ trung niên, là phụ mẫu của tân nương và tân lang, sắc mặt từng người đều tái nhợt không còn một giọt máu. Có thể dễ dàng nhìn ra, họ đang cảm thấy rất xấu hổ, rất mất mặt, rất giận dữ, rất căm tức. Bao nhiêu cảm xúc tiêu cực đều hiện rõ trên khuôn mặt, như vậy rất dễ dẫn đến nghẹn ức mà chết.

Còn tân lang cũng không khá hơn bao nhiên. Nét mặt hắn vặn vẹo, hai môi mấp máy thật lâu, sau đó lên tiếng chửi rủa.

"Đồ tiện nhân nhà ngươi! Lão tử chọn nạp ngươi làm thiếp là phúc ba đời nhà ngươi, bây giờ ngươi còn muốn làm gì? Không muốn làm chó ngoan, lại còn muốn cắn chủ một phát? Tiện nhân! Còn hai phu phụ các ngươi, cũng chính là tiện nhân. Cả tổ tiên các ngươi là tiện nhân. Chỉ tiện nhân mới dưỡng mới dưỡng ra được một nha đầu tiện như nàng."

Hắn ta một tiếng tiện nhân hai tiếng tiện nhân, nguyền rủa rất thâm độc, chửi lên cả tổ tiên người khác. Lão gia lão phu nhân không thể nói lại, cả hai cắn chặt răng cố nuốt trôi cơn tức. Còn tiểu tân nương chỉ cười khanh khách khoái chí.

"Đại ca ca, mặc kệ bọn họ.", cô nói lớn, giọng thanh thanh lém lỉnh đầy trêu tức, "Huynh mau mang ta đi."

"Tiện nhân! Hôm nay ngươi đừng hòng thoát khỏi đây.", tân lang nghe vậy thì càng thêm điên cuồng, hắn kêu gào gọi gia nhân, ai nấy đều mang theo vũ khí, bao vây lấy biệt viện.

Tiểu tân nương chưa kịp cảm thấy lo lắng, thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy eo. Cô mở to đôi mắt đen hạt nhãn, nhìn thẳng vào đôi mắt huyết dụ đầy ý cười của người đối diện.

"Đừng lo, chúng ta sẽ rời khỏi đây.", cậu thiếu niên nói nhỏ, "Mà cô còn chưa cho ta biết tên."

"Đại ca ca, ta tên Nhân Mã.", tiểu tân nương ngoan ngoãn đáp lại.

"Cô gái ngoan.", cậu mỉm cười, đôi môi mỏng tạo thành một đường cong mê người, "Là đại tỷ tỷ, không phải đại ca ca. Còn nữa, đại tỷ tỷ tên Xử Nữ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com