Chap 7: Vương vị thực sự
"Em thích anh, em thích anh đấy, Song Tử"-Ma Kết lắc đầu, giữ tay Song Tử cầu xin-"Em xin anh, đừng đến chỗ nàng ta mà"
Song Tử nhất thời không biết bản thân nên trả lời như thế nào, cứ đứng yên nhìn Ma Kết trong tình cảnh khó xử.
Thiên Bình đứng trước trời cao, nhìn ánh sáng xa vời kia, tự nhận ra bản thân mình đã trèo cao đến mức nào. Nhìn chằm chằm nàng bây giờ, không chỉ có Bạch Dương, Đức Vua, Hoàng Hậu, còn có cả học sinh của nàng, Sư Tử và Thiên Yết. Nàng nhắm mắt, nghe tiếng reo hò cổ vũ từ phía Lôi Nhân Mã và Kim Cự Giải, mi tâm dần giãn ra. Dù gì thì cũng chết, ít nhất cũng nên chết trong thanh thản một chút.
"Lưu Thiên Bình, thân là Đại Công Nương, hôn thê của Đại Hoàng Tử Hoàng Bạch Dương, lại lăng loàn qua lại với một kẻ mới chuyển tới là Giản Song Tử. Theo như xét xử cho thấy, Giản Song Tử tuy có lỗi, nhưng vì là người mới tới nên chưa rõ, sẽ được hưởng khoan hồng. Đại Công Nương Lưu Thiên Bình còn chưa biết hối cải, dám cả gan quyến rũ cả Nhị Hoàng Tử Hoàng Kim Ngưu, gây xích mích cho Hoàng Gia, tội không thể tha thứ"-Bạch Dương nhìn Thiên Bình đắc chí mà phán ra một tràng tội trạng cho nàng, lại không ngờ nhận được nét mặt cười cợt của nàng ta
"Xin hỏi, Đại Hoàng Tử ngài, từ khi ta tới bên người đã từng yêu ta lấy một lần hay chưa?"-Thiên Bình mỉm cười nhìn lên phía Bạch Dương, tự đau xót cho sự trung thành của mình
"Lưu Thiên Bình"-Bạch Dương cong môi nở một nụ cười, khiến cho Thiên Bình bỗng thấy rùng mình-"Ta trước giờ, vốn chưa từng thích ngươi, nói gì là yêu"
Thiên Bình thấy dạ dày mình thắt chặt, giống như là đang buồn nôn trước lời nói của hắn. Nói sao thì nói, nàng đã từng dụng tâm cống hiến hết cho hắn, nay nhận lại một câu khinh bỉ như này, có chút không cam tâm: "Vậy xin hỏi, cớ gì người lại tức giận khi hoàng đệ người..thích ta?"
Câu nói của Thiên Bình như đâm xuyên qua tim đen của Bạch Dương, khiến hắn có chút run rẩy vì tức giận, nhưng lại nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh của hắn mà khiêu khích: "Chính là, kẻ thuộc về ta, dù ta có vứt đi, cũng không đến lượt kẻ khác chạm tới"-Bạch Dương nhìn Thiên Bình, mặt nàng có chút ý cười chế giễu, chỉ là hắn không đọc được, nàng là đang chế giễu hắn hay tự giễu nàng đây? Bạch Dương nhìn Thiên Bình lần đầu chống cự hắn bằng cách này, đứng ngồi không yên mà hỏi-"Ngươi sẵn sàng chưa?"
"Lệnh của người, ta đã từng không tuân theo chưa?"-Thiên Bình tự mình quay người, tới gần chiếc máy chém, mỉm cười nhếch mép-"Bổn Tiểu Thư..thà chết chứ không muốn làm việc cho ngươi nữa"
Bạch Dương nghe được lời tuyên bố của Thiên Bình, đùng đùng nổi giận đòi chém nàng ngay lập tức. Thiên Bình nàng chuyện ác đã làm, quả báo phải nhận. Nàng không ngần ngại quỳ xuống đưa cổ đặt lên chỗ chờ chém, chờ đợi một lời phán quyết.
"Ta không cho phép!"-Kim Ngưu đêm qua mãi rồi mới ngủ được, lại không ngờ hắn chỉ mới chớp mắt vài phút, nàng liền bị đại huynh hắn lôi đi xét xử. Kim Ngưu hắn mất nàng một lần, tuyệt nhiên không để mất nàng mãi mãi
Kim Ngưu hùng hổ đi tới trước mặt Bạch Dương, mở đôi mắt nghiêm nghị của mình nhìn sâu vào mắt hắn, khiến Bạch Dương có chút bối rối. Kim Ngưu túm lấy cổ áo của Bạch Dương, thét một câu khiến cho tất cả những kẻ xôn xao dưới kia phải run sợ:
"Ngươi có từng nhớ những lời ngươi hứa với ta không?"
Hoàng Đạo Quốc có ai không biết, 7 năm về trước Hoàng Kim Ngưu và Hoàng Bạch Dương từng tranh giành một nữ nhân. Hoàng Kim Ngưu rõ ràng là thích Lưu Thiên Bình trước, đòi nàng về bên mình trước, nhưng lại chẳng ngờ đến cuối đột nhiên Hoàng Bạch Dương lại đi tới tước nàng về tay hắn. Có ai không biết, điều kiện để Hoàng Kim Ngưu bỏ cuộc, chính là lời hứa của Hoàng Bạch Dương, mãi mãi bảo vệ nàng, đối xử tốt với nàng.
"Ta đối xử tốt với nàng, nhưng ngươi nhìn xem, nàng phản bội ta"-Bạch Dương tưởng những chuyện hắn làm, Kim Ngưu đều không biết, ra sức biện hộ đổ lỗi cho nàng
"Hoàng Bạch Dương, ngươi có phải nam nhân hay không?"-Kim Ngưu nghiến răng ken két, quay xuống tất cả đám người bên dưới hắn-"Nếu đã vậy, ta cho tất cả thần dân dưới kia của ngươi biết, ngươi là người thế nào"-Kim Ngưu ném Bạch Dương xuống dưới, chỉ tay vào hắn mà chỉ tội-"Ngươi tưởng việc ngươi hoang dâm vô độ Hoàng Đạo Quốc này không ai biết sao? Ngươi tưởng ngươi đứng ra đòi bảo hộ cho lũ người từ Tinh Tú Quốc kia chỉ vì muốn chiếm được con bé bần tiện kia không ai biết hay sao? Ngươi đừng tưởng ta không biết việc ngươi cưỡng ép Thiên Bình, bắt nàng phải thu phục nữ nhân kia cho ngươi. Ngươi tưởng tất cả mọi người là lũ mù sao?"
Kim Ngưu sớm đã tra ra hết mọi chuyện rồi. Trước đây Bạch Dương huynh trưởng hắn là kẻ vang danh thiên hạ về tài trí hơn người, lại ít ai nhớ tới mưu lược tài ba, trí tuệ xuất sắc lại nằm trên người kẻ đang đứng ở vị trí Nhị Hoàng Tử. Kim Ngưu tối sầm mặt mũi, nhìn đám người xung quanh bắt đầu xôn xao về vụ việc, tiếp tục nghiến răng nhắc lại lần nữa: "Ta tự hỏi ngươi, Bạch Dương, ngươi có thực sự nhớ ngai vị ngươi đang ngồi, vì sao lại có được hay không?"
Bạch Dương đến lần này thì im thin thít, một câu cũng chẳng trả lời. Không phải vì hắn sợ, mà bởi giờ đây hắn nhận ra, đến cả Đức Vua và Hoàng Hậu cũng đang không đếm xỉa gì tới hắn. Bạch Dương yếu ớt nhìn Thiên Bình, như là đang cầu xin nàng giải vây cho hắn, như nàng đã từng. Nhưng, đáng tiếc, Thiên Bình nàng má kề với cỗ máy giết người kia, mắt đang mơ màng không tỉnh táo, miệng mấp máy hai tiếng "Kim Ngưu". Kim Ngưu nhìn Bạch Dương đang cúi gằm mặt, lại nhìn Thiên Bình nhục nhã chịu đựng, liền hét lớn một câu quyết định:
"Hoàng Bạch Dương, nếu ngươi đã quên, bổn Hoàng Tử liền nhắc lại cho ngươi nhớ. Hoàng Vị ngươi có được, là do ngươi đã trao đổi với ta. Ngươi đã nói, chỉ cần ta nhường Hoàng Vị này cho ngươi, Thiên Bình sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Nhưng hình như lời nói đó bị phá bỏ rồi, thiết nghĩ ngươi cũng chẳng đủ tư cách ngồi lên ngôi vị đó"
Bạch Dương bị khơi lại vụ việc ngày đó, bản thân có chút run lên. Hắn không thể mất tất cả như vậy được. Hắn đã suýt nữa đẩy được Lưu Thiên Bình khỏi đời hắn, không còn ai kiểm soát hắn, nhưng tại sao?
"Bãi bỏ Bạch Dương, ủng hộ Kim Ngưu"-Thiên Yết đứng dưới đã lâu như vậy, bản thân là một người có tiếng nói, không thể im lặng được nữa rồi
"Bãi bỏ Bạch Dương, ủng hộ Kim Ngưu"-Ngay sau hắn, câu khẩu lệnh ấy ngày một to, ngày một dõng dạc, khiến cho Bạch Dương tự cảm thấy hổ thẹn mà bỏ chạy
Kim Ngưu lúc này mới nhìn sang Thiên Bình, thấy nàng nằm yên bất động, mới chạy tới bế nàng lên. Nhưng Kim Ngưu không ngờ, Thiên Bình hai mắt mãi không mở, cơ thể đẫm mồ hôi, hai mắt thâm tím, cả người run lên. Nàng uống thuốc độc?
Kim Ngưu sau khi để Thiên Bình tới chỗ Thái Y Viện, đùng đùng nổi giận hạ chiếu lệnh. Lôi Nhân Mã và Giản Cự Giải lập mưu đồ hại Lưu Thiên Bình, lập tức hạ bậc, 1 tháng không được phép xuất hiện tại sảnh chính, buộc phải đi cửa sau. Hoàng Bạch Dương, tội ác tày trời, nhưng vì chưa mưu hại đến tính mạng của bất cứ người dân vô tội nào, buộc phải chịu trách nhiệm về tội lỗi của mình, xóa bỏ ngôi vị, ban hôn cho Di Ma Kết, lấy lại danh dự cho nàng.
Ma Kết nghe xong chiếu chỉ, ngã cả người xuống giường. Nàng mà phải ở bên cạnh một tên tệ hại như Hoàng Bạch Dương sao? Ma Kết nhìn Song Tử, lắc đầu ý muốn từ chối, liền nhận một cái lắc đầu từ Song Tử:
"Dù ta có tình cảm với em cũng chẳng thể giúp gì cho em cả, nữa là khi ta chỉ coi em như em gái"
Ma Kết nghe xong, thế giới của nàng như thật sự sụp đổ. Nàng rốt cuộc tại sao phải chịu cảnh này cơ chứ? Nàng rốt cuộc đã làm gì sai hay sao? Ma Kết ôm đầu gần như gào khóc, lại nghe thấy tiếng bước chân vào phòng
"Các người đang hỏi, tại sao ta làm như vậy hay sao?"-Kim Ngưu vẫn dùng giọng nói uy nghiêm của mình, khiến cho tất cả bốn người trong phòng phải sởn gai ốc. Kim Ngưu nhìn ánh mắt lạnh lùng chiếu xuống người Ma Kết-"Hôm đó trong thư viện, ta giúp ngươi chỉ vì Thiên Bình bảo hộ ngươi. Nay ngươi đã hận Thiên Bình tới mức có ý xấu với nàng.."-Kim Ngưu sát ý nhìn Ma Kết, rồi liếc qua Song Tử, tự mình nhớ lại lúc tìm đến Song Tử làm nhân chứng, lại nghe thấy lời Ma Kết nói mà sát phạt-"..ngươi nghĩ ngươi sẽ có kết quả tối hay sao?"
Ma Kết run sợ nhìn Kim Ngưu đang đằng đằng sát khí tới mức muốn giết người, ủy khuất mà hỏi-"Dựa vào cái gì chứ?"
"Dựa vào việc, ta có quyền, ngươi không có quyền"-Kim Ngưu khinh khỉnh dừng một lúc rồi quay lưng, trước khi bỏ đi còn đanh thép nói ra một câu-"Ta yêu Thiên Bình, chứ không yêu ngươi. Nếu muốn trách, ngươi hỏi hỏi Giản Thiếu Gia, lí do gì lại đụng đến người của bổn Hoàng Tử?"
Ma Kết như nghe tin sét đánh, gương mặt tái mét, thở dốc. Ma Kết cảm thấy sợ hãi, rất rất sợ hãi. Đồng thời, nàng cũng uất hận, uất đến mức lần đầu tiên nàng cảm thấy muốn lao tới cào nát khuôn mặt kiêu ngạo kia của Hoàng Kim Ngưu, muốn bóp nát cổ trắng của Lưu Thiên Bình, và nàng lườm tới rách của áo Giản Song Tử. Ma Kết uất hận đến mức, nàng không còn suy nghĩ nữa
"Ma Kết, ta xin lỗi"-Song Tử thực không ngờ những điều mình làm lại lệch ra khỏi suy tính của mình. Hắn đã tách được Thiên Bình khỏi Bạch Dương, hạ gục Bạch Dương, lại không ngờ có một Hoàng Kim Ngưu đứng chặn đường hắn, lại làm cho hắn và Ma Kết sống chết không yên. Rốt cuộc, rốt cuộc hắn nên làm thế nào đây?
Kim Ngưu đang họp để kế vị, chỉ còn một mình Thiên Bình nằm trong phòng bệnh, khuôn mặt tái nhợt nhăn lại, giống như một người bệnh đang ngủ gặp ác mộng thần chết. Ma Kết cầm một lưỡi dao găm tiến tới giường Thiên Bình, thấy nàng đang mê man nói không rõ, cả sát ý trong con ngươi Ma Kết lộ rõ. Chết đi, trả tội đi, Lưu Thiên Bình!
"Bạch Dương...không..Ma Kết.."-Thiên Bình ngay cả trong giấc mơ cũng ám ảnh chuyện mình đã hại Ma Kết nhục nhã thân tàn ma dại, chẳng có cách nào ngăn lại được
Xin lỗi? Xin lỗi có ích gì sao? Nếu chị tử tế như vậy, ít nhất chị đã báo với ta, để ta cảnh giác, chứ không phải hợp tác với hắn hại ta rồi. Ma Kết suy nghĩ không phải không có lí, đúng ra là rất đúng với thực tế, bởi Thiên Bình chẳng đáng thương đến vậy, nàng ta là hôn thê của Bạch Dương, Bạch Dương có muốn chiếm đoạt nàng ta cũng chỉ là lẽ thường, vậy mà nàng ta lại đánh đổi trinh tiết của Ma Kết, để giữ lại trinh tiết của nàng ta hay sao? Thiên Bình tốt không? Ma Kết nói, nàng tốt. Nhưng ngoại trừ cái tốt đó, Ma Kết thực sự nhận rõ, Thiên Bình là một con người ích kỉ. Lưỡi dao sáng loáng giơ lên cứ như vậy mà hạ xuống.
"Này, vị Tiểu Thư này.."-Một giọng nói thánh thót bay bổng vang lên từ phía sau Ma Kết, giữ tay nàng lại mà cười-"Có gì từ từ nói không được sao? Phải không, Di Tiểu Thư?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com