|7|
Giữa thế gian bao la này, kì thực, kẻ không có tới một người để tin tưởng cũng đáng thương thật đấy!
Cô đơn không phải là những khi một mình không có ai bên cạnh,
mà là khi ở giữa cuộc vui thấy mình u uẩn,
giữa tiếng cười rộn ràng thấy trong lòng mưa rơi,
giữa yêu thương thấy dửng dưng vời vợi.
Bạn có bao giờ có cảm giác như này không?
(•~•) (•~•) (•~•)
Renhe Hospital, Beijing
[Tích tắc... Tích tắc....]
Kim đồng hồ quả lắc vẫn không ngừng chuyển động, từng tiếng tích tắc vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Mỗi giây trôi qua, âm thanh đó lại càng trở nên rõ ràng, như nhấn mạnh sự chậm chạp của thời gian, như kéo dài thêm nỗi dày vò trong lòng người.
Hàn Sư Tử chậm rãi hạ điện thoại xuống sau khi nhắn tin báo rằng tối nay cô sẽ không về nhà. Cô kéo chăn quấn chặt lấy cơ thể mình, tựa như một con tằm cố thủ trong chiếc kén, vùi mặt vào gối bệnh Viện, cố gắng ép bản thân chìm vào giấc ngủ.
Cô muốn quên đi...
Quên đi người đàn ông đã khiến cô yêu đến tận xương tủy.
Quên đi những chuyện vừa xảy ra, những đau đớn mà cô không biết nên gọi tên thế nào.
Làn gió đêm khe khẽ lùa qua ô cửa sổ, mang theo chút hơi thở lành lạnh, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô.
Hàn Sư Tử lăn qua lăn lại trên chiếc giường chật hẹp, trái tim cuộn trào từng đợt sóng ngầm. Phải mất rất lâu sau, cơn mỏi mệt mới kéo cô vào giấc ngủ chập chờn.
Bởi lẽ, chỉ trong giấc mộng, có lẽ cô mới có thể nhìn thấy một Vương Bảo Bình toàn tâm toàn ý yêu thương mình.
...
Tia nắng ban mai xuyên qua những kẽ rèm, chạm nhẹ vào hàng mi dài của nữ nhân.
Hàn Sư Tử nhíu mày, khó chịu mở mắt. Đưa tầm nhìn về phía đồng hồ treo tường, kim ngắn chỉ số 5, kim dài vừa chạm đến con số 12 tròn trĩnh.
Cô chỉ mới ngủ được bốn tiếng.
Là do lạ giường...
Hay thực ra, còn một nguyên nhân khác mà cô chẳng muốn thừa nhận?
Hàn Sư Tử lặng lẽ xỏ chân vào đôi dép, chậm rãi bước vào nhà vệ sinh. Hiếm khi nào cô thức dậy sớm thế này, có lẽ nên đi ra ngoài, ngắm nhìn bầu trời lúc rạng sáng một chút.
...
"Sư Tử?"
Giọng nam nhân khẽ vang lên bên tai, kèm theo một cái chạm nhẹ lên bờ vai mảnh khảnh của cô.
Hàn Sư Tử theo bản năng quay lại.
Là Vương Nhân Mã!
Em trai của Vương Bảo Bình, cũng là một bác sĩ thực tập tại bệnh viện này. Và nếu không có gì thay đổi, cũng chính là "em chồng tương lai" của cô.
Ánh mắt thâm sâu của Vương Nhân Mã lướt qua thân hình nữ nhân trước mặt. Gương mặt cô nhợt nhạt đến mức gần như trong suốt, đôi mắt thâm quầng như một chú gấu trúc nhỏ. Trông cô tiều tụy hơn rất nhiều so với dáng vẻ ngượng ngùng, e ấp mà anh từng thấy vào hôm qua.
Có điều gì đó không đúng.
Nhưng rốt cuộc là không đúng ở đâu, Vương Nhân Mã nhất thời không biết nữa.
"Sao em lại mặc đồ bệnh nhân thế này, lại còn băng bó trên đầu? Em bị thương sao?"
Giọng nói của anh đầy vẻ lo lắng.
Vương Nhân Mã chính là kiểu đàn ông mà bao cô gái mơ ước - đẹp trai, phong độ, ôn nhu, quan tâm đến người khác mà không màng đến danh lợi hay quyền thế.
Nhưng các cô gái thời nay lại thường chẳng mấy để mắt đến người tốt bụng như anh, mà toàn lao đầu vào những kẻ chẳng ra gì!
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng lo cả."
Hàn Sư Tử mỉm cười nhạt nhẽo, giọng điệu khách sáo xa cách.
"Bảo Bình có biết chuyện này không? Để anh gọi điện cho nhé."
"Anh ấy... biết rồi."
Thanh âm nhàn nhạt vang lên, cắt đứt mọi suy nghĩ trong đầu Vương Nhân Mã.
Chỉ một câu nói ngắn gọn ấy thôi, nhưng đủ để khiến anh hiểu - giữa Vương Bảo Bình và Hàn Sư Tử, hẳn là đã có chuyện gì đó xảy ra.
Anh không muốn xen vào chuyện người khác, càng không muốn dính dáng đến chuyện tình cảm không liên quan đến mình. Nhưng nhìn nữ nhân đứng trước mặt với vẻ mặt trống rỗng, thất thần, anh lại cảm thấy không đành lòng.
Thôi thì, có lẽ việc duy nhất anh có thể làm bây giờ chính là cùng cô ngắm bình minh đi. Ít nhất, nếu có người bên cạnh, cũng sẽ bớt cô đơn hơn một chút.
...
"Mã Mã, theo anh thì... Vương Bảo Bình có yêu em không?"
Hàn Sư Tử đột ngột lên tiếng, giọng nói tựa như bị gió cuốn đi, nhẹ bẫng nhưng lại trĩu nặng ưu tư.
Vương Nhân Mã sững người.
Anh không nghĩ cô sẽ hỏi anh câu này.
Tình yêu sao?
Tình yêu là viên kẹo ngọt, ai ai cũng muốn được nếm thử. Nhưng với một số người, viên kẹo ấy lại chưa bao giờ thuộc về họ.
Giống như anh.
Đã hơn hai mươi năm trôi qua, anh chưa từng yêu ai. Không phải vì anh yêu đồng giới, cũng không phải vì anh đã có người trong lòng nhưng không được hồi đáp. Chỉ đơn giản là vì anh chưa từng cảm thấy mình thiếu gì cả, nên cũng không có nhu cầu kiếm tìm tình yêu.
Suy cho cùng, yêu nhau rồi cũng sẽ chia tay.
Yêu nhau để rồi có một ngày, trở nên tiều tụy, mất ngủ như Hàn Sư Tử đây sao?
Vậy thì, Vương Nhân Mã anh không cần.
...
"Câu hỏi này, em là người hiểu rõ nhất."
Giọng anh trầm thấp, chậm rãi từng chữ.
"Người ngoài như anh, không thể phán đoán thay em."
Anh ngừng lại một chút, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào người con gái bên cạnh. Có lẽ, anh cũng nên thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, dù có thể khiến đối phương tổn thương nhưng anh thật sự mong cô gái này lựa chọn đúng đắn. Lớn lên cùng Hàn Sư Tử và Hàn Cự Giải, Vương Nhân Mã sớm đã coi hai người như em gái bé bỏng của mình rồi.
"Anh nghĩ là có yêu... nhưng chưa đủ."
Khoảnh khắc ấy, khóe mắt Hàn Sư Tử khẽ đỏ lên.
Không biết là vì câu nói ấy đã chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng cô, hay chỉ đơn thuần là do gió thổi vào mắt.
Cả hai lại rơi vào im lặng.
...
Một lát sau, khi có người vẫy tay gọi từ xa, Vương Nhân Mã mới vỗ nhẹ lên vai cô.
"Anh phải đi rồi. Gặp lại sau nhé."
"Mã Mã... chuyện em nhập viện, đừng nói với ai nhé."
Giọng điệu Hàn Sư Tử mang theo chút mỏi mệt.
"Em không muốn mọi người lo lắng."
Vương Nhân Mã thoáng dừng lại, rồi khẽ gật đầu, vẫy tay tạm biệt.
Cô vẫn đứng yên tại chỗ, đôi mắt thất thần nhìn về khoảng trời xa xăm.
Bầu trời bao la là thế.
Nhưng lòng cô lại chẳng tìm nổi một nơi để bình yên tựa vào.
Hàn Sư Tử trở nên mất phương hướng, cô không biết bây giờ nên làm gì và cần làm gì.
Không muốn bất cứ ai lo lắng, càng không muốn Vương Bảo Bình bị chỉ trích nên Hàn Sư Tử không dám nói chuyện này với bất kì ai.
Yêu bao nhiêu, hận bấy nhiêu.
Hay hận bao nhiêu, yêu còn hơn thế!
Hàn Sư Tử chính là cũng không biết phải tìm hiểu về cô gái kia như thế nào?
Tìm một người có gương mặt giống tôi?
Tìm một người đã thay thế vị trí của tôi ngày hôm qua?
Nghe thật nực cười làm sao!
Giữa thế gian bao la này, kì thực, kẻ không có tới một người để tin tưởng cũng đáng thương thật đấy!
Cô đơn không phải là những khi một mình không có ai bên cạnh,
mà là khi ở giữa cuộc vui thấy mình u uẩn,
giữa tiếng cười rộn ràng thấy trong lòng mưa rơi,
giữa yêu thương thấy dửng dưng vời vợi.
***
Tianxin Orphanage, Mentougou District
Chiếc xe khách chở các bác sĩ áo blouse trắng dừng trước cổng lớn với cái bảng Thiên Tâm Viện. Mọi người cùng nhau xuống xe, ai nấy đều mang theo một chiếc cặp lớn, tay bê những thùng lương thực đầy ắp.
"Thật hân hạnh cho chúng tôi vì các bác sĩ đã không quản ngại khó khăn, đường xá xa xôi mà lái xe xuống tận đây!"
Một ông lão đứng tuổi gương mặt phúc hậu đại diện lên tiếng.
"Dạ dạ, bác đừng nói thế ạ. Được tới đây gặp bác và các em là vinh dự của chúng cháu."
Giáo sư Trần, người dẫn dắt các thực tập sinh, cũng là người có nhiều năm kinh nghiệm, trả lời đầy chân thành.
Nói đoạn những vị trưởng bối ra bắt tay các bác sĩ rồi cùng mời họ vào Viện.
...
Viện không khác gì một xã hội thu nhỏ được xây thành hai khu: một khu để ở, sinh hoạt và một khu trường học. Thiên Tâm Viện là nơi chăm sóc, nuôi dưỡng, hỗ trợ trẻ em mồ côi, trẻ em bị bỏ rơi và trẻ em có hoàn cảnh khó khăn. Viện đã mang đến cho trẻ một gia đình ngập tràn tình yêu thương, thắp sáng ước mơ cho những đứa trẻ tội nghiệp để có đủ can đảm viết tiếp tương lai.
...
Trong Viện đầy ắp tiếng cười đùa hồn nhiên vui tươi của các bạn nhỏ.
Một góc nhỏ là vài bạn đang chơi trò "đuổi bắt" truyền thống của Trung Quốc, còn có những bạn chơi trò "bịt mắt vẽ chữ", khi các em bị bịt mắt phải vẽ những chữ Hán đúng trên tấm bảng. Những trò chơi dân gian này mang đến không khí vui vẻ và cũng giúp các em rèn luyện sự kiên nhẫn và khéo léo.
Bên cạnh đó, một nhóm bạn lại ngồi cùng nhau chơi "đánh cờ tướng" dưới gốc cây, hoặc cùng nhau luyện võ thuật, những động tác uốn lượn mạnh mẽ nhưng đầy tinh tế.
Các bạn nhỏ hồn nhiên, vô tư cho dù chúng không có bố mẹ nhưng chưa bao giờ cảm thấy bản thân thiếu thốn khiến ai nấy cũng đều cảm thấy ấm lòng.
...
Sau khi đặt thùng lương thực xuống, bất giác, ngẩng đầu lên hình ảnh người thiếu nữ đang chơi đùa với lũ trẻ đã thu gọn vào tầm mắt Vương Nhân Mã.
Nữ nhân này hình như chính là nữ phục vụ xinh đẹp ở quán cà phê bữa nọ, cũng chính là con nợ cứng đầu, bướng bỉnh nhất mà anh từng thấy?
Mắt cô đã được bịt kín bằng tấm khăn lụa màu đen đối lập với làn da trắng ngần không tì vết. Hôm nay, cô ấy chọn cho mình chiếc áo sơ mi trắng cùng quần bó ôm sát đôi chân thon dài. Bộ đồ tuy đơn giản ấy nhưng lại càng tôn lên vẻ đẹp thu hút đến lạ thường khi diện trên người cô. Đôi môi mọng nước nở nụ cười tươi rói, rạng rỡ như ánh mặt trời. Cô như một vì sao toả sáng cả một góc Viện.
Đúng là người đẹp thì đi tới đâu cũng sẽ trở thành trung tâm của sự chú ý!
Vương Nhân Mã ngơ người ngắm nhìn người con gái thuần khiết chơi đùa cùng lũ trẻ.
...
Nữ nhân đang chơi trò "bịt mắt bắt ẩn", cô chính là người bị bịt mắt. Xung quanh cô là tiếng vỗ tay rộn ràng, như những làn sóng sóng vỗ vào bờ, cô chỉ biết chạy theo những âm thanh ấy, tay lần mò tìm kiếm trong khoảng không gian tối mịt. Cả người cô trong lúc loay hoay không biết phương hướng. Tiếng vỗ tay mỗi lúc một gần, khoảng cách giữa cô và nam nhân kia đang dần thu hẹp.
Tuy nhiên, nam nhân đứng đối diện lại bất động, như thể bị một lực vô hình nào đó cuốn hút, không có lấy một cử động, không né tránh, chỉ đứng yên như một bức tượng, ngắm nhìn nữ nhân đang tiến gần.
[Phập]
Cô chẳng thể nhìn thấy gì, vì vậy chẳng mấy chốc đã vấp phải một hòn đá. Phản xạ tự nhiên khiến cơ thể cô nghiêng về phía trước, như thể đang chuẩn bị đón nhận một nụ hôn của đất mẹ. Nhưng rồi, bất ngờ, một bàn tay lớn, ấm áp và vững vàng đặt lên eo cô, kéo cô vào lòng. Cô chưa kịp nhận ra điều gì thì đã bị ôm gọn vào vòng tay nam nhân, an toàn trong sự che chở ấy.
Khi cơ thể nhỏ bé đã ổn định trong vòng tay ấm áp của anh, Tiêu Xử Nữ khẽ tháo chiếc khăn bịt mắt ra. Trước mắt cô là một nam nhân với ngũ quan sắc nét, gương mặt ấy có chút gì đó quen thuộc, như thể đã gặp đâu đó từ rất lâu rồi.
Cả hai ánh mắt chạm nhau trong giây lát. Tiêu Xử Nữ không thể không cảm nhận nhịp tim đập nhanh liên hồi của anh.
Nhưng chưa kịp có thêm bất kỳ hành động nào, một tiếng loa phát thanh vang lên, hiệu lệnh yêu cầu mọi người tập trung. Vương Nhân Mã, dù đôi mắt vẫn chưa rời khỏi cô, nhưng đành phải buông tay, lướt qua cô mà chạy về phía các tiền bối.
Nhìn theo bóng lưng vững vàng của anh, Tiêu Xử Nữ bỗng nhận ra, chính là anh ta.
Chính anh đã giúp cô giải vây ngày hôm đó.
Chiếc áo khoác blouse trắng kia... không thể nhầm được, anh chính là bác sĩ!
Và lần này, anh lại cứu cô một lần nữa.
...
Các bé chạy nhanh, kéo Tiêu Xử Nữ về khu tập trung, cắt đứt dòng suy nghĩ mơ màng của cô.
Nữ nhân hòa vào dòng trẻ nhỏ xung quanh, ánh mắt vô tình hướng lên sân khấu. Trong số gần hai chục người, không quá khó để nhận ra khuôn mặt anh. Mặc dù tất cả đều mặc áo trắng, nhưng với dung mạo điển trai ấy, anh vẫn nổi bật hơn hẳn.
Hóa ra hôm nay, bệnh viện nơi anh làm việc tổ chức một buổi từ thiện, khám sức khỏe cho các bạn nhỏ ở đây. Anh là một trong những bác sĩ tham gia.
...
Sau phần giới thiệu, các thầy cô giáo trẻ và các vị bác sĩ phong độ đều đồng loạt vào trong, khênh bàn ra ngoài sân. Các cô y tá nhanh chóng xếp bàn, mỗi bàn một tên công việc khác nhau để tiện phân biệt. Anh phụ trách đo nhịp tim cho các bạn nhỏ.
Từng bé lần lượt xếp hàng, chúng đều có hoàn cảnh đặc biệt, nhưng lại hiểu chuyện hơn bất cứ ai. Dù còn nhỏ, nhưng chúng rất quy củ, không chen lấn xô đẩy, thậm chí còn nhường nhau khám trước. Đối với chúng, gặp được bác sĩ từ thành phố đã là một điều hiếm có, khuôn mặt đứa nào đứa nấy đều rạng ngời. Mỗi lần khám, chúng lại hỏi những câu ngây ngô khiến các bác sĩ không khỏi bật cười.
...
"A! Anh bác sĩ đẹp trai đỡ chị Xử Nữ."
Đến lượt mình khám, một bé gái với đôi mắt tròn to, tết hai bím tóc xinh xinh, reo lên với vị bác sĩ đang đứng trước mặt - Vương Nhân Mã.
"Xử Nữ?"
"Là chị ấy đó!" - Bé gái chỉ tay về phía Tiêu Xử Nữ, người đang ngồi trên ghế đá, mắt hướng lên trời xanh. Những tia nắng dịu dàng chiếu vào đôi mắt cô, khiến chúng như lấp lánh hơn bao giờ hết.
Mỗi lần Vương Nhân Mã nhìn Tiêu Xử Nữ, anh cảm giác như bị một lực hút vô hình lôi kéo, không thể rời mắt khỏi cô.
"Anh thích chị bọn em à?"
"Hả?"
"Chị ấy đẹp lắm đúng không? Ước mơ của em là lớn lên có thể xinh đẹp và tốt bụng như chị Xử Nữ. Ai nhìn chị ấy cũng đơ người ra như anh luôn ý."
Bé gái nghĩ một lúc rồi lại nói tiếp:
"Ai cũng thích Xử Nữ mà chị ấy thì chẳng thích ai, chắc do nghèo."
"Hả? Nghèo thì liên quan gì hả em?"
Vương Nhân Mã vừa đo nhịp tim cho cô bé vừa bật cười trước câu nói ngây ngô của cô bạn nhỏ.
"Nghèo thì chỉ nghĩ tới tiền thôi chứ tâm trí đâu mà nghĩ tới tình yêu hả anh?"
Mặc dù câu trả lời có phần ngây thơ, nhưng lại vô tình khiến Vương Nhân Mã phải suy nghĩ. Đang kí tên vào tờ giấy, anh thấy thông tin của cô bé này mới chỉ có 7 tuổi, nhưng suy nghĩ lại già dặn như "bà cụ non", khiến anh không thể nhịn cười. Cứ thế, anh tiếp tục khám cho những bé tiếp theo, nhưng nụ cười vẫn chưa tắt trên môi.
...
Sau khi khám xong, bọn trẻ lại tụ tập xung quanh Tiêu Xử Nữ, xếp thành một vòng tròn nhỏ và chơi trò "câu cá" – một trò chơi dân gian rất phổ biến ở Trung Quốc. Trong trò này, các bé sẽ giả làm "cần câu", đưa tay ra và cố gắng chạm vào bạn khác trong khi mọi người cùng di chuyển xung quanh. Tiếng cười giòn tan và tiếng chân đập trên nền đất hòa vào nhau, tạo nên không khí vui tươi, náo nhiệt. Trò chơi khiến không gian thêm phần sinh động và đầy tiếng trẻ thơ.
Hôm nay, bọn trẻ vui hơn mọi ngày, không chỉ vì trò chơi mà còn vì sự hiện diện của các cô chú bác sĩ thành phố và chị Xử Nữ. Những ánh mắt trong trẻo của chúng ngập tràn niềm hạnh phúc, tựa như những giây phút này là khoảng thời gian quý báu nhất trong cuộc sống bé nhỏ của chúng.
Vương Nhân Mã ngồi nghỉ trên ghế đá, đôi mắt anh không ngừng lướt qua đám trẻ đang vui đùa, nhưng lại không thể rời khỏi hình bóng của một cô gái duyên dáng. Trong ánh nhìn ấy là sự ôn nhu ẩn chứa, khóe môi anh bât giác cong lên một đường hoàn hảo.
"Đẹp đúng không?" - Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh. Vương Nhân Mã quay lại, nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi, tầm ngoài 50, dáng người cao gầy với vẻ mặt hiền từ đang ngồi bên cạnh mình. Bà nhìn anh rồi khẽ cười, đôi mắt sáng lấp lánh khi nhắc tới Tiêu Xử Nữ.
"Chẳng ai nhìn thấy Xử Nữ mà không trầm trồ, đúng là con bé có sắc đẹp tựa như đóa hoa sen, thanh thoát mà quyến rũ. Nhưng ai cũng biết, hồng nhan bạc phận... Thật đáng tiếc."
"Tại sao bác lại bảo cô ấy là 'bạc phận' ạ?" - Vương Nhân Mã không khỏi tò mò, lòng anh dâng lên một cảm giác muốn hiểu rõ hơn về cô gái ấy.
"Xử Nữ... Con bé đến từ đâu chẳng ai hay biết. Ta tìm thấy con bé khi nó chỉ mới 8 tuổi, lang thang ngoài đường trong bộ dạng khổ cực, gương mặt nhem nhuốc, đôi mắt ngấn lệ. Cô bé lúc ấy chỉ biết đi xin mấy đồng lẻ để mua ổ bánh mì, nhưng bị người ta xua đuổi, thậm chí còn bị đánh đập. Khi ta đón con bé về, nó cứ lặp đi lặp lại rằng mẹ sẽ quay lại đón, hứa hẹn với nó rồi. Nhưng bao năm tháng trôi qua, chẳng ai đến tìm. Người ta bỏ lại con bé một mình giữa thế gian lạnh lẽo, giữa cái rét mùa đông. Con bé ấy... Xử Nữ đối với ta như là báu vật, như kim cương sáng ngời. Dù nghèo khó, nhưng nó luôn giữ trong mình một tấm lòng trong sáng, luôn nở nụ cười, mang đến nguồn năng lượng tích cực cho tất cả mọi người ở đây."
Vương Nhân Mã im lặng, ánh mắt anh lặng lẽ dõi theo Tiêu Xử Nữ, tự dưng trong lòng cảm thấy một cảm giác thương xót. Cô gái ấy, mang trong mình vẻ đẹp thuần khiết, lại phải chịu đựng biết bao nhiêu nỗi đau.
"Chẳng giấu gì bác sĩ, Viện chúng tôi đã phải đối mặt với một cú sốc lớn," - Người phụ nữ nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe. - "Vì không đủ kinh phí, Viện đã phải bán đất để lấy tiền trả thuế, phải dỡ bỏ nơi này để làm đất đấu giá. Đối với những người giàu có, nơi này chẳng là gì cả, nhưng với bọn trẻ ở đây thì là tất cả. Chúng còn nhỏ, nhưng phải chịu bao nhiêu nỗi mất mát. Giờ đây, mỗi đứa trẻ mà một phương, không biết sẽ thế nào khi phải xa nhau?"
Bà nghẹn ngào, giọng nói càng lúc càng yếu đi.
"May mà có Xử Nữ, không biết con bé đã xoay sở đâu ra được 15.000 tệ (xấp xỉ 51 triệu VND), cộng với chút tiền tiết kiệm của chúng tôi, giúp trả thuế và duy trì thêm một năm cho Viện."
Vương Nhân Mã lặng người. Quả thật, anh không ngờ rằng cô gái mà anh nhìn thấy hôm nay lại là người chịu nhiều đau đớn đến vậy. Cô mạnh mẽ, kiên cường đến mức không ai nghĩ rằng đằng sau nụ cười ấy là một trái tim đầy vết thương.
Người phụ nữ tiếp tục.
"Nhờ con bé ấy, Viện đã duy trì thêm một thời gian, nhưng tương lai thì không biết sẽ ra sao. Ta lo lắng lắm, không biết làm thế nào để giữ lại nơi này cho bọn trẻ... Cô bé ấy đã hy sinh rất nhiều để bảo vệ chúng, cuộc sống của chúng và cả Viện này."
Vương Nhân Mã nhìn bà, lòng dâng lên một sự cảm phục vô bờ bến. Anh không thể không thừa nhận, cô gái ấy, Tiêu Xử Nữ, tuy nhỏ bé nhưng lại có một sức mạnh phi thường mà ngay cả những người trưởng thành cũng phải ngả mũ thán phục.
...
Ngập ngừng một lúc lâu, Vương Nhân Mã đưa ra lời đề nghị.
"Con có thể đầu tư cho Viện được không?"
"Con sao?"
"Con sẽ về bàn bạc với cha con rồi sẽ trao đổi cụ thể hơn với mọi người. Bây giờ đang giờ làm việc nên cũng khó nói chi tiết được."
"Cha con là ai?"
"Cha con là một người có điều kiện ạ..."
Vương Nhân Mã không muốn tiết lộ cha anh là Vương Cao Lãnh!
"Được, được, ta chờ tin vui của con."
Người phụ nữ nở một nụ cười tươi, đôi mắt híp lại, ánh mắt chứa đầy hy vọng, tay bà nắm chặt lấy tay anh.
Trong lòng bà bắt đầu nhen nhóm ngọn lửa hi vọng.
...
Sau khi đã cho bọn trẻ ngủ, mọi người bắt đầu cùng nhau tụ tập dùng bữa. Các vị trưởng bối ngồi một bên, thanh niên ngồi một bên, cùng trang lứa cho dễ trò chuyện, trao đổi.
Không biết do vô tình hay cố ý, Vương Nhân Mã lại ngồi cạnh Tiêu Xử Nữ. Giữa nhiều bác sĩ lạ mặt là thế, vậy mà nữ nhân này không hề ngại ngùng mà cứ tự nhiên gắp các món ăn đưa lên miệng chậm rãi.
"Không biết Tiêu tiểu thư đã có bạn trai chưa?"
Lời nói phát ra từ một bác sĩ thực tập họ Dương tên Vũ. Dương Hạ Vũ là bạn cùng khóa với Vương Nhân Mã.
Các bác sĩ cũng đã được nghe kể về cô gái xinh đẹp lớn lên tại Viện.
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nữ nhân kia, chờ câu trả lời.
Kì thực mà nói, ngay cả những nữ y tá còn nhìn cô không chớp mắt, nói gì đến các đấng mày râu.
"Tôi chưa từng có bạn trai và cũng chưa bao giờ muốn có bạn trai."
Tiêu Xử Nữ đã quá quen thuộc với những câu hỏi kiểu này.
Không ai ngờ Tiêu Xử Nữ lại trả lời thẳng thắn đến mức phũ phàng khiến Dương Hạ Vũ ngượng đỏ mặt, chỉ hận không thể tìm được một cái hố để chui xuống.
Thà rằng cô trả lời "có", tức là cô đã có ý trung nhân không muốn ai hỏi thêm gì,
hoặc đơn giản là "không", để cho những chàng trai đơn côi kia một cơ hội tiếp cận cô,
thế mà nữ nhân này lại trả lời như vậy khiến không khí trở nên có chút gượng gạo.
"Một bông hoa đẹp như thế này kén cá chọn canh cũng là điều dễ hiểu."
Một vị bác sĩ khác lên tiếng.
"Vậy gu cô Tiêu là như thế nào mà lại kĩ tính đến vậy?"
"Gu tôi à?"
Tiêu Xử Nữ dừng đũa, ngẩng đầu lên thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt chờ mong, kể cả chàng trai ngồi bên cạnh.
"Một người tài giỏi, có tham vọng và có thể thực hiện được những điều gì bản thân muốn. Một người quyền lực chăng?"
Lời nói nửa thật nửa đùa khiến không khí càng thêm căng thẳng, lâm vào thế bí.
Nữ nhân này có phải quá thẳng tính rồi không?
Quyền lực ư?
Đó là thứ Vương Nhân Mã anh từ bỏ.
Tham vọng ư?
Đó là thứ duy nhất Vương Nhân Mã anh không có.
***
Có rất nhiều cách để trải nghiệm Bắc Kinh, có thể thưởng thức ẩm thực, ghé thăm các danh lam thắng cảnh, tìm hiểu về lịch sử văn hóa Trung Quốc,... Nhưng nếu đến đây mà chưa từng ghé vào các quán bar tại Bắc Kinh thì quả là đã bỏ lỡ cơ hội trải nghiệm trọn vẹn đời sống cũng như xu hướng giải trí ở thành phố sầm uất bậc nhất Trung Quốc này.
Bar LUXE là một địa chỉ nổi tiếng dành cho những người trẻ và phóng khoáng tụ tập tại Bắc Kinh. Tại Bar LUXE, khách hàng có thể tham dự các buổi khiêu vũ theo chủ đề hàng ngày như dance, disco, pop, techno...
Mới được cải tạo và nâng cấp thêm trong thời gian gần đây, hiện Bar LUXE là một tổ hợp gồm nhiều tầng với các bữa tiệc buffet phong phú, vô số loại cocktail mới, dịch vụ VIP và một trong những sàn nhảy tuyệt vời nhất của thành phố.
Tuy nhiên, nên lưu ý cẩn thận khi tới Bar LUXE vui chơi ban đêm bởi ở nơi đây rất phức tạp, quy tụ đủ loại ăn chơi có tiếng.
Bar LUXE, Beijing
Giữa tiếng nhạc xập xình, ánh đèn nhiều màu nhấp nháy trong căn phòng VIP với những cô nàng mặc chiếc váy ngắn cũn cỡn bó sát cơ thể lộ ra đường cong hoàn hảo đang nhảy uốn éo, người thanh niên với ngũ quan tinh xảo chán nản cầm ly rượu đổ hết xuống mồm mặc cho có những giọt chảy xuống ướt áo.
Cậu chính là đang muốn say, muốn quên đi hiện thực tàn khốc về người con gái mình thương sắp trở thành chị dâu mình.
"Hôm nay, ai đi được bằng bốn chân sủa giống tiếng chó nhất, anh sẽ thưởng cho thật nhiều tiền. Anh đây chẳng thiếu gì ngoài tiền chứ!"
Vương Song Tử cười lớn, loạng choạng đứng lên sofa vung nhiều tờ tiền xuống.
Có thể nói cậu ta như một tên quan háo sắc thời xưa đang ở chốn lầu xanh, chỉ có điều tên quan này lại quá đẹp trai rồi! Không cần phí một đồng nào thì cũng nhiều mỹ nữ sẵn sàng bò lên giường để Vương Song Tử xơi thôi.
Yêu cầu này nghe có vẻ vô lý nhưng mà những cô gái ở đây cũng không còn gì quá xa lạ đối với vị công tử này.
Người thanh niên thoáng nhìn có vẻ trẻ con này lại luôn bày ra những trò khủng khiếp, tinh quái nhất để thoả mãn thú vui quái đản của cậu ta.
Có hôm thì làm ngựa cho cậu ta ta cưỡi,
Có hôm thì ngồi im cho cậu ta tát,
Có ngày thì quỳ xuống mà liếm đôi giày da hàng hiệu của cậu ta...
Bù lại, ai làm tốt sẽ được không chỉ rất nhiều tiền mà còn có cả vàng, cả những món đồ trang sức mà có lẽ cả đời này họ còn không có cơ hội chạm vào chứ đừng nói là mua!
Thật khó tin, Vương thiếu này lại bày ra những trò đáng sợ tới mức ấy.
Những người xuất hiện trong căn phòng này vốn cũng đâu còn có lòng tự trọng đâu, chịu đau đớn một tí, nhục nhã một tí mà được sung sướng một đời tội gì không thử?
[Ting... Ting...]
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Vương Song Tử trong cơn say mở máy nghe.
"Alo, Giải Giải à? Chắc chắn ta là cậu rồi."
Vương thiếu đã say rồi nên chẳng để cho người đối diện kịp mở lời, cậu ta cứ thao thao bất tuyệt.
"Ngoài cậu ra thì còn ai gọi cho mình nữa chứ? Giải Giải của mình... Tiểu Giải của mình... Mình không cần nhìn số điện thoại cũng biết là cậu. Cậu tới đây chơi với mình đi!"
Giọng nói ngày một yếu ớt, cậu ta đã buông thõng cánh tay xuống chìm vào giấc ngủ trên chiếc ghế sofa mềm mại.
...
Chỉ chưa đầy nửa tiếng sau, Hàn Cự Giải đã có mặt tại Bar LUXE.
Đối với loại chuyện này, cô gái nhỏ chính là không cảm thấy quá xa lạ.
Đối với người thuần khiết và trong sáng như em xuất hiện tại đây, những người phục vụ cũng cảm thấy quá quen rồi.
Tiến thẳng vào phòng VIP nơi cậu bạn thân đang nằm, mở cửa phòng ra là cảnh tượng Vương Song Tử say mèm nói mớ, còn các cô nàng vũ y thì đang chống tay chân xuống đất sủa tiếng chó.
Nếu là người khác sẽ thấy cảnh tượng này thập phần ghê tởm nhưng đây là Hàn Cự Giải, một người đã quen đi dọn những tàn cuộc của Vương Song Tử nên đã không còn xa lạ gì với những hình ảnh này.
Vương Song Tử ơi là Vương Song Tử, cậu ta không muốn vấy bẩn lên Hàn Cự Giải, không bao giờ dẫn em tới đây vì em mong manh như một trang giấy trắng, ấy vậy mà lần nào người con gái nhỏ này cũng phải tới nơi đây để đón cậu về.
Hàn Cự Giải rụt rè đi qua đám người đang "đi bằng bốn chân", khó nhọc đỡ Vương Song Tử dậy mà thở dài chán chường.
Kì thực một con người cố chấp với mối tình đơn phương không kết quả như em đã đánh mất hạnh phúc vốn có ban đầu.
Hàn Cự Giải em đã tự mình chặt hết tất cả lối thoát của bản thân, tự giam cầm mình vào một khoảng tối hẹp với những nỗi đau âm ĩ.
Là Hàn Cự Giải tự nguyện, một mực chạy theo sau Vương Song Tử!
...
Sau khi khách đã ra khỏi phòng, "những con chó mang hình hài người" kia quỳ xuống vui sướng nhặt tiền.
Trên đời này, làm gì có gì đáng ra hơn tiền chứ?
Lòng tự trọng có mài ra ăn được không?
***
Hàn Cự Giải đỡ Vương Song Tử vào taxi. Nhưng khi gần tới nhà, cậu đột ngột đòi xuống xe. Em chỉ biết thở dài, vội vàng thanh toán tiền rồi đỡ cậu ra khỏi xe, dắt cậu đến một góc cây gần đó. Cậu vẫn chẳng nôn một chút gì, chỉ làm em thêm mệt mỏi hơn.
Dinh thự Vương gia nằm trên con đường vắng vẻ, khu vực này thuộc tầng lớp thượng lưu với những căn biệt thự sang trọng và rất ít xe cộ qua lại. Vì vậy, em quyết định đỡ cậu ta đi bộ về, không muốn mất thời gian tìm kiếm phương tiện khác, bởi đoạn đường cũng không còn xa.
Như đã thành thói quen, Hàn Cự Giải rút một chai nước lọc trong túi, đưa cho Vương Song Tử để cậu xúc miệng. Ánh mắt em lướt qua khuôn mặt cậu, trong lòng tự hỏi liệu người ngoài sẽ nhìn nhận tình cảm này của em thế nào. Là ngưỡng mộ? Hay chỉ đơn giản là một sự ngốc nghếch không thể lý giải?
Cả người em như một làn gió yếu ớt, phải còng lưng chống đỡ thân thể nặng trĩu của Vương Song Tử, chàng trai say rượu với dáng đi loạng choạng, tựa như chiếc lá vàng bị cơn gió cuốn đi, không thể tự đứng vững. Em cố gắng từng bước, từng bước một, chỉ mong mỗi lần bước đi sẽ không khiến cậu ngã xuống như thể em đang phải gồng mình chống đỡ cả một thế giới. Cũng may, con phố vắng vẻ, không một bóng người, chỉ có âm thanh bước chân em hòa cùng tiếng loạng choạng của cậu vang lên trong đêm tối.
Rồi một cú nghiêng người đột ngột của Vương Song Tử khiến cậu mất thăng bằng, cả thân hình vạm vỡ đổ dồn về phía em. Không kịp phản ứng, em bị đẩy vào góc tường, cơ thể cậu áp sát em, gần như không còn khoảng cách. Hơi thở cậu nóng rực, như vũ bão vội vã cuốn em vào vòng xoáy bất ngờ ấy. Vương Song Tử mở nửa mắt, gương mặt ửng đỏ, sắc hồng trên má cậu càng rõ ràng hơn dưới ánh đèn đường mờ ảo. Càng nhìn cậu trong khoảnh khắc này, em càng cảm thấy không thể dứt mắt.
Khoảng cách giữa hai người lúc này gần như không còn, hơi thở của cậu ấm áp và vội vã phả vào làn da em, khiến từng mạch máu trong em như bừng tỉnh, đập loạn nhịp. Đôi môi cậu mang một sức hút không thể cưỡng lại, từ từ tiến lại gần em. Em chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bờ môi ấy đã chạm vào môi em, nhẹ nhàng nhưng đầy cuốn hút, khiến em không thể kháng cự dù trong lòng còn một nghìn câu hỏi, một nghìn cảm xúc hỗn loạn. Cảm giác mềm mại và nóng bỏng ấy như thôi miên tâm trí em, để lại trong em một khoảnh khắc không thể quên, không thể lý giải, như mọi thứ xung quanh em chỉ là bóng mờ, chỉ còn lại cậu và em trong thế giới riêng của mình.
Tâm hồn em chao đảo, trái tim đập mạnh, như thể mọi cảm xúc của em đều bị cậu chiếm đoạt trong khoảnh khắc này. Tất cả những gì em cảm nhận được chỉ là nụ hôn ấy, nụ hôn khiến em không thể nhớ nổi mình là ai, chỉ biết là em muốn được chìm đắm mãi trong cảm giác này.
Hết chương 7.
ooOoo
~ Đừng quên thả một sao, nhấn follow và cmt ủng hộ au nha. Thank u and love u ~
[Cập nhật lần cuối: 18/02/2025]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com