Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1.2:

Dinh thự Sovereign uy nghi ngự trị trên triền đồi rộng lớn, thoáng đãng, nằm biệt lập phía ngoại ô, cách xa làng Agena. Nơi đây sở hữu không gian tĩnh lặng tuyệt đối, cùng cảnh quan thiên nhiên hùng vĩ, đẹp đến nao lòng. Từ xa, dinh thự hiện lên như một bức tranh cổ kính, mang đậm dấu ấn kiến trúc Gothic và trường phái cổ điển với những mái vòm nhọn hoắt vươn lên trời xanh, hệ thống cột trụ vững chãi, những ống khói vươn cao, tượng điêu khắc tinh xảo và vô vàn chi tiết trang trí cầu kỳ, khẳng định địa vị và phong thái vương giả của chủ nhân. Không gian vườn tược, cây xanh xung quanh cũng được thiết kế vô cùng tỉ mỉ, góp phần tạo nên vẻ bề thế, lộng lẫy cho toàn bộ dinh thự.

Tiếng vó ngựa vừa dứt, cánh cổng sắt cao vút lập tức từ từ mở ra, như một lời chào đón trang trọng. Pisces tinh ý nhận thấy, chiếc cổng cao chọc trời này được lấy cảm hứng từ những hình kỷ hà, hoa cỏ tự nhiên, mang tính nghệ thuật cao và đồng bộ hoàn hảo với phong cách kiến trúc tổng thể. Hai hàng thị giả xếp dài hai bên, nghiêm chỉnh cúi chào mỗi khi xe ngựa đi qua, tạo nên một khung cảnh trang nghiêm đến lạ.

Virgo khẽ liếc nhìn vị quản gia nào đó qua tấm kính xe, ánh mắt anh dừng lại một thoáng, một tia khó hiểu lướt qua nhưng nhanh chóng tan biến, sau đó nhanh chóng xuống khỏi xe ngựa. Anh ngoảnh mặt lại, hướng bàn tay ra trước mắt Pisces, ngón tay khẽ cong, như có ý muốn dìu con bé bước xuống bậc thềm của xe ngựa.

Thực sự, Pisces có chút chần chừ trước điều này, trong lòng dấy lên một nỗi bối rối khó tả. Cho dù con bé chưa bao giờ được dạy những phép tắc của quý tộc chỉ vì bị hắt hủi, nhưng ít nhất con bé cũng được chứng kiến vô số lần Pandora được học quy củ rồi. Chỉ là, con bé chưa bao giờ được thực hành điều đó, và hiện tại nó cảm thấy... nó không xứng đáng để được làm điều đó.

Sagittarius để ý thái độ này của con bé, nhanh chóng đặt tay mình lên lòng bàn tay đang ngửa của Virgo, sau đó bước xuống, còn nhún người, nghiêng váy với tay còn lại, một mình cô ấy diễn trọn hai vai: "Ôi trời, cảm ơn Virgo nhé." Giọng Sagittarius nũng nịu pha chút trêu chọc, nụ cười ranh mãnh nở trên môi.

Sau đó, Sagittarius nhìn về phía Pisces, ánh mắt cổ vũ vô cùng, như muốn nói con bé cứ thoải mái đi. Con bé thấy vậy, liền bẽn lẽn làm theo, đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào lòng bàn tay ấm áp của Virgo, để anh dìu xuống xe ngựa. Kỳ lạ thay, khi vừa bước xuống xe, Pisces cảm thấy như có hàng trăm ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, nhưng khi quay lại, lại chẳng thấy một bóng người nào. Mà... dù sao cũng là đưa người lạ về nhà, nên họ ngạc nhiên cũng phải. Nó xoay người về phía họ, khẽ nhấc váy lên và nhún người cúi chào một cách duyên dáng. Pisces nghĩ rằng đây luôn là hành động đầu tiên phải làm khi đến thăm nhà người khác, nên mọi cử chỉ đều rất thoải mái, không chút gò bó hay gượng gạo.

Từ lối vào, một nữ quản gia trẻ tuổi đã đứng chờ sẵn. Cô ấy khoác lên mình bộ trang phục gọn gàng, đơn giản nhưng toát lên khí chất ngời ngời của một người chuyên nghiệp, gòm áo sơ mi trắng thắt cà vạt chỉnh tề, cùng ghi lê và quần âu ôm sát cơ thể, tôn lên vóc dáng thanh mảnh. Ai cũng nghĩ cô ấy lớn tuổi, bởi sự nghiêm túc và chuẩn mực trong từng cử chỉ, nhưng thực sự cô ấy còn nhỏ tuổi hơn cả Sagittarius. Dường như chỉ cần cảm nhận chút âm thanh nhỏ nhất, cô ấy lập tức mở cửa và cúi chào ba người một cách chuyên nghiệp, không sai một li.

Ánh mắt nữ quản gia dừng lại trên Pisces, khẽ mỉm cười, niềm nở cất lời, giọng cô ấm áp, đầy sự chào đón:

"Chẳng mấy khi ngài Virgo có khách, tôi cần chuẩn bị những gì đây ạ?"

Pisces rụt rè cúi đầu chào, cảm thấy một chút bối rối trước sự niềm nở ấy. Tầm mắt nó dần được mở rộng khi Sagittarius khẽ kéo nó xích lại gần mình. Sự lộng lẫy, kỳ bí và lãng mạn của không gian bên trong dinh thự khiến một người lạ như nó khi bước vào phải có cảm giác choáng ngợp, thậm chí là choáng váng, và kèm theo một chút cảnh giác mơ hồ.

Virgo lắc đầu, xua xua tay, ánh mắt anh lướt qua Capricorn, một tia gì đó khó hiểu lướt qua nhưng nhanh chóng tan biến, giọng anh điềm tĩnh: "Không cần đâu, Capricorn. Bọn ta sẽ đi gặp mẹ luôn."

Capricorn vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, giọng nói nhẹ nhàng, như một cỗ máy được lập trình hoàn hảo. "Phu nhân hiện đang thưởng trà trong phòng sách, để tôi đến gõ cửa báo trước ạ."  Ngay lập tức cô hướng tay về phía cầu thang cổ điển, tráng lệ bằng đá cẩm thạch kết hợp lan can sắt sang trọng.

Không gian quá rộng lớn, cầu thang được chia thành hai hướng dẫn lên hai phía của dinh thự, giúp việc di chuyển dễ dàng hơn, đồng thời tạo điểm nhấn ở trung tâm, mang lại thế cân bằng cho phong thủy. Cách trang trí lan can cầu thang sắt mỹ thuật hòa quyện với những chi tiết nội thất như phào chỉ, chạm khắc tinh xảo, điêu luyện, tạo nên một tổng thể hài hòa và đẳng cấp.

"Không cần báo trước đâu, để ta tự đi gặp mẹ được rồi, Capricorn." Một lần nữa, Virgo lắc đầu từ chối. Nhận được cái gật đầu ngay tức khắc của Capricorn, anh khẽ vỗ vai nhắc nhẹ Pisces, rồi thảnh thơi bước đi.

Đang chạy theo Virgo, đột nhiên Pisces cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. Sagittarius vẫn đứng đó, không đi theo hai người. Cô bé khựng lại, định hỏi tại sao thì Sagittarius đã lớn tiếng đáp, giọng có chút kiên quyết và pha chút tự hào:

"Chị chỉ là cận vệ theo sau bảo vệ Virgo thôi, nên không có quyền gặp phu nhân."

"Vậy sao?" Pisces đảo mắt nghĩ thầm, trong lòng vẫn còn chút ngạc nhiên. "Thảo nào trước đó ngài Virgo có nói..." Nhưng cận vệ mà mặc váy phồng thì có hơi kỳ lạ. Nó luôn nghĩ cận vệ phải là đàn ông, còn phải mặc áo cánh én các thứ... Thật đáng xấu hổ, nó không chỉ nhìn nhầm tuổi của Virgo, mà còn nhầm Virgo và Sagittarius là hai anh em nữa chứ.

"Nào Pisces, em chần chừ gì nữa." Giọng Virgo vang lên, kéo nó khỏi dòng suy nghĩ.

"Vâng thưa ngài" Nó nghe thấy tiếng Virgo gọi, liền gật đầu đáp lại, rồi cứ thế chạy lon ton theo sau, thích thú bước lên những bậc thang thiết kế hình phím đàn dương cầm, bỏ lại phía sau những lời bàn tán xì xào.

Con bé sẽ không bao giờ nhận ra được phía sau lưng có bao nhiêu người đang đứng chú ý quan sát mình. Tất nhiên, nó cũng sẽ chẳng bao giờ biết, họ vui mừng đến mức nào khi thấy cô bé đáng yêu ấy.

Đúng lúc đó, vài ba thị giả và người hầu đang hóng chuyện từ xa, thấy Sagittarius đứng một mình, liền xán lại gần, tò mò hỏi han: "Này này cô Sagittarius, cô bé dễ thương đó là ai vậy ạ? Trông cô bé ngoan ngoãn quá."

Sagittarius nhún vai, nở nụ cười rạng rỡ: "À, đó là người mà Virgo vừa mang về đấy."

Một người hầu lớn tuổi hơn, khẽ cau mày, nhìn Sagittarius đầy trách cứ, giọng bà trầm xuống: "Sagittarius, ngài lại nói dối trẻ con như thế rồi. Ngài đâu phải cận vệ! Ngài là..."

"Suỵt!" Sagittarius đưa ngón trỏ lên miệng, còn nháy mắt nhí nhảnh. Cũng đâu phải một mình cô che giấu thân thế của mình đâu nhỉ?!

...

Virgo và Pisces đi đến đâu cũng được những người hầu cúi chào đón, ánh mắt họ đầy sự tôn kính và tò mò. Đối với Virgo thì điều này là bình thường thôi, bởi vì dù sao cũng là nhị thiếu gia ở đây hai mươi năm rồi, nên anh coi những điều này là phép tắc cần có của họ. Nhưng đối với Pisces, đây là một điều hoàn toàn mới lạ. Nó chưa bao giờ được người ta chào nhiều đến thế. Người ta cứ cúi chào nó, thì nó sẽ nấn ná cúi chào đáp lại, chào đến mức chính bản thân cảm thấy mệt mỏi, nhưng không lúc nào dám dừng lại, sợ bị coi là vô lễ. Nó tự hỏi dinh thự Sovereign có bao nhiêu lính canh, cận vệ và người hầu, bởi vì số lần cúi chào của nó... ít ra cũng phải được trăm lần rồi!

Tường lát đá sạch sẽ, không gian sinh hoạt rộng lớn, cánh cửa gỗ lớn với màu sắc trung tính, không quá rực rỡ, không thiết kế các hình khối phức tạp. Pisces thầm nghĩ, so sánh với ngôi nhà cũ của mình, cảm thấy một sự khác biệt rõ rệt. Đang suy nghĩ đăm chiêu, Virgo đột ngột dừng bước khiến Pisces giật mình, vội vàng thắng lại để không đâm sầm vào người đứng phía trước.

Cốc, cốc. Tiếng gõ cửa vang lên đều đều, nhẹ nhàng phá vỡ sự tĩnh lặng của hành lang. Và giọng nói trầm bổng như tiếng đàn hạc cầm nhẹ nhàng vang lên từ bên trong, đầy quyền uy nhưng cũng rất đỗi dịu dàng:

"Vào đi."

Virgo đẩy cửa bước vào, cúi chào và hướng về phía Pisces, ra hiệu cho cô bé. Nó thấy vậy, nhún người cúi chào theo, và lúc ngẩng đầu lên, cô bé đã phải choáng ngợp với mọi thứ trước mắt.

Một căn phòng đọc sách rộng lớn, với hơn chục tầng tủ sách áp sát vào lề tường, và từng tầng đều có đường dẫn lối với lan can sắt bao quanh. Ngay từ cửa ra vào mà nó đang đứng là cầu thang dẫn lên tầng sách thứ hai, và cứ thế, cứ thế, cầu thang nối liền nhau lên đến phút chót, tạo thành một mê cung tri thức đồ sộ. Đèn chùm pha lê kiểu dáng thả dài đặt trên khu vực trần cao, thể hiện sự sang trọng và tỏa sáng lấp lánh từ trên tầng cao xuống tầng thấp. Đối diện cửa ra vào là mẫu cửa kính khổng lồ vừa hợp với chiều cao của căn phòng, nó thực sự muốn đứng trên tầng thứ ba hoặc thứ tư để có thể quan sát cảnh bên ngoài. Ánh mắt con bé cứ thế lấp lánh đầy mơ mộng.

Không chỉ bị sốc bởi căn phòng tuyệt đẹp, Pisces còn bị chinh phục bởi đôi mắt đỏ rực, hàng mi cong, dài và cặp chân mày thanh tú của người đang ngồi đọc sách phía bàn trà. Bờ môi điểm son tím trông duyên dáng kỳ lạ, sao lại hài hòa với mái tóc dài đen mượt sang trọng đến thế. Lớp váy phom áo thắt lại ở phần eo và ôm gọn nhẹ thân trên đã tôn lên thân hình đồng hồ cát với eo nhỏ, ngực đầy, vai thon. Một vẻ đẹp quyến rũ, tinh tế và đẳng cấp một cách đơn giản, không hề phô trương. Dường như vẻ đẹp kiêu sa ấy đã truyền lại một phần cho Virgo đứng kế bên nó, Pisces đảo mắt liếc nhìn, ngài Virgo cũng thật đẹp!

"Ồ, một cô bé dễ thương." Ngay khi trông thấy Pisces, bà ấy đã mỉm cười, khen nức nở, giọng nói đầy trìu mến. "Con dâu của mẹ à?" Bà Victoria thốt lên, ánh mắt đầy thích thú.

Virgo mặt mày khó chịu khi nghe từ 'con dâu', một cái nhíu mày khó chịu hiện rõ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để phản bác:

"Không, thưa mẹ."

Cho dù lời nói bị phản đối, bà ấy vẫn tủm tỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý, như thể bà đã nhìn thấu mọi chuyện. Pisces nhìn Virgo một hồi, cảm giác có điều không ổn nên cúi chào thêm một lần nữa, giọng có chút rụt rè, và có phần ngại ngùng:

"Dạ xin chào, cháu tên Pisces." Đến đây, nó gãi đầu xấu hổ, chần chừ không biết có nên giới thiệu cái họ Iphigenia không, nó thật sự sợ hãi về phản ứng của đối phương.

"Ồ, Pisces, ngồi đi." Giọng bà Victoria dịu dàng, ấm áp, hoàn toàn không có vẻ gì là phán xét.

Tưởng rằng sẽ gây ấn tượng xấu, nhưng phu nhân Sovereign vẫn niềm nở đứng dậy, kéo nó ngồi xuống ghế, một hành động đầy sự chào đón và quan tâm.

Đó là một đứa bé kỳ lạ, với đôi mắt lam ngọc quý giá cùng mái tóc mang sắc xanh nhè nhẹ pha thêm chút màu trắng của hoa sen nguyên thủy, thực giống với màu của mây trời, của dòng suối thanh khiết đang róc rách chảy xiết. Quý bà Victoria thầm nghĩ, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Nếu như bà có một cô con gái, thì chắc hẳn con bé cũng xinh xắn như thế này, nhỉ?

Sở dĩ mà ước mong như vậy, là vì bà đã có tới ba đứa con trai, và không có mụn con gái nào. Đến mức chồng bà, Alexander Sovereign, ngày ngày nài nỉ bà sinh thêm một bé gái nữa cho 'đủ bộ'.

Tưởng lúc nhận cô cháu gái con nhà chị ruột về nuôi nấng, ông ấy sẽ dẹp bớt tư tưởng hoang đường đi. Ai dè đứa con gái này bị nhiễm tính cách tinh nghịch của mấy thằng con xất xược kia, nên không thích trang điểm, không thích mặc váy, khiến ông lại khóc lóc năn nỉ bà thêm một lần nữa. Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, bà quyết định từ chối, vì nuôi nấng ba thằng kia cùng một cô cháu gái cũng đã đủ mệt rồi.

Thật nhỏ nhắn?!

Thoạt nhìn lại cô bé tên Pisces này, bà tự hỏi là thế, con bé bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, tám, hay chín tuổi? Thật khó để bà có thể đoán đúng tuổi của cô bé này, bởi vì những thằng con của bà cứ luôn luôn trở nên khổng lồ ngay cả khi bọn chúng chỉ là những đứa trẻ... Phải công nhận là, gen của gia tộc Sovereign thật sự mạnh đấy!

Bàn tay thoáng xuất hiện nếp nhăn vẫn cố nhẹ nhàng nhấc ấm trà, rót vào chén nhỏ thứ nước màu cam nhẹ tỏa mùi thơm nồng đặc trưng của thảo mộc. Như thường tình, bà sẽ đẩy nhẹ tách trà cho đối phương, rồi người đó chỉ cần ngồi đúng vị trí và nhận lấy. Nhưng cô bé này thật khác! Nó bối rối khi bà rót trà cho mình, và vội vàng đứng dậy, cúi đầu nhận lấy tách trà trên tay một cách cung kính. Nó chưa bao giờ được dạy dỗ cách ứng xử, hay... nó nghĩ rằng nó không xứng để được nhận tách trà đó? Có lẽ là lý do thứ hai, nhỉ? Bà Victoria thầm đoán.

"Vậy con sẽ rời đi trước." Con trai của bà, Virgo, dường như đã nhận ra mình là kẻ thừa trong căn phòng này. Trước khi rời đi, anh còn thì thầm bên tai bà một số điều. Chỉ vài điều cũng đủ khiến bà ngạc nhiên, nhưng khuôn mặt thanh tú vẫn dễ dàng giữ được bình tĩnh. Bà khẽ mỉm cười nhìn đứa trẻ trước mặt thưởng thức chén trà hương thảo - một loại thức uống tuyệt vời giúp tinh thần sảng khoái, loại bỏ căng thẳng và tăng cường trí nhớ.

Pisces cảm thấy vị chát, nóng và hơi se trong miệng. Nó chưa một lần uống trà, nên trong đầu luôn nghĩ rằng trà chỉ có vị ngọt thanh thôi, ai ngờ loại trà này...

Bà Victoria nghiêng đầu, dịu dàng hỏi: "Đắng lắm sao?"

Nó ngại ngùng gật đầu, đặt tách trà xuống bàn và lén thở dài một tiếng. Thấy thế, bà nhấc hộp đường vuông đặt gần nó, bảo:

"Ta đã cho thêm hồng trà và cỏ ngọt vào để giảm bớt vị đắng rồi đấy. Hay là thêm chút đường?"

"Cháu cảm ơn." Con bé lễ phép đưa hai tay nhận lấy, rồi lấy một cục đường bỏ vào trong chén. Cảm thấy bà Victoria cứ mãi nhìn mình như để hỏi bây giờ trà ra sao, nó khuấy chén trà rồi nhấp một chút vào miệng, nhanh chóng đáp lại: "Đỡ hơn rồi ạ."

Nụ cười hiền dịu của bà Victoria khiến Pisces lặng đi một chút. Nó nghĩ, dường như chỉ cần được nhìn thấy nụ cười, là đã hiểu tâm trạng của người đó là như thế nào rồi. Chính nụ cười, làm cho cuộc sống có giá trị hơn, là dấu hiệu tồn tại tích cực của cuộc sống. Nụ cười cũng có thể lây truyền, và lúc này đây, khóe môi của một đứa trẻ bất hạnh đang dần cong lên. Nhưng chẳng được bao lâu, khi nghĩ đến cái tên 'Pisces Iphigenia', nó không cười nổi nữa. Nó thầm nghĩ, có nên nói cho bà ấy biết tên thật của mình không? Liệu có cần tên thật để được nhận nuôi?

Bà Victoria thở ra một hơi nhẹ nhõm, bởi vì đã nhìn xuyên thấu cảm xúc của nó lúc này. Vậy ra đây là con gái nhà Iphigenia. Đôi mắt đỏ máu đảo đảo một chút, nhận thấy có điều kỳ lạ. Gia tộc Iphigenia sao? Họ còn có một đứa con gái khác? Bà nhớ lại những lần tham dự tiệc của hoàng tộc, họ chỉ nhắc đến Pandora Iphigenia, 'cô con gái xinh đẹp tuyệt vời Pandora của chúng tôi'. Cô Pandora đó được người khác khen nức nở về vẻ ngoài xinh đẹp, và họ còn đáp lại rằng, không chỉ đẹp, cô ta còn sở hữu nhiều điều khác tuyệt vời hơn. Nói đến đây, lão Phedra đó còn liếc xéo gia đình bà, chắc chắn có ý coi thường vì bà chẳng có mụn con gái nào. Và kỳ lạ, cô bé nhà Iphigenia này lại muốn được gia đình bà nhận nuôi... liệu có phải kế hoạch do lão kia lập ra không? Thoạt đầu bà còn nghĩ rằng nó sẽ giống những cô gái khác, đến gặp bà và mong được cưới mấy thằng con trai nhà bà. Nhưng... nhận nuôi à?

Tựa vào lưng ghế, ngón tay đan xen vào nhau, và bà trở thành người bắt đầu câu chuyện, giọng nói trầm ấm:

"Được rồi Pisces, ta đã nghe..."

Pisces ngồi ngay ngắn, đôi mắt lam ngọc quyết tâm nhìn thẳng về phía đối diện, lời lẽ thốt ra hết sức đanh thép, đầy tự tin:

"Cháu biết, việc ngắt lời người khác là không nên. Nhưng, cháu đến đây vì muốn đưa ra một đề nghị." Bàn tay nhỏ bé tự tin đặt trước ngực, và nó tiếp lời, giọng nói vang rõ trong căn phòng rộng lớn: "Hãy nhận nuôi cháu!"

"Tại sao ta phải làm thế?" Bà Victoria hỏi, giọng điệu bình thản, không chút ngạc nhiên.

Mọi chuyện đều đã nghe từ con trai bà, nên giờ bà Victoria chẳng ngạc nhiên gì cả. Sau khi đưa ra câu hỏi, bà vẫn thoải mái ngồi chăm chú lắng nghe, xem cô bé Pisces này định làm gì tiếp theo. Nó đặt đan hai tay vào nhau, nhẹ nhàng khép mi, và thanh thoát đáp lại:

"Thứ nhất, ngài sẽ nhận về thứ mà ngài muốn."

"Làm sao mà cháu biết ta muốn gì?" Bà Victoria nhướng mày, có chút tò mò.

Pisces hít một hơi thật sâu, cảm nhận luồng năng lượng quen thuộc đang cuộn chảy trong huyết quản. Nó nhớ lại cảm giác khi ánh sáng này đã cứu nó khỏi vực sâu tuyệt vọng, một sức mạnh thanh khiết và ấm áp. Nhưng nỗi sợ hãi cũng len lỏi trong tâm trí non nớt, liệu lần này nó có thể điều khiển được không? Liệu ánh sáng có đủ mạnh để thuyết phục bà Victoria? Một thoáng chần chừ, rồi sự quyết tâm bừng lên trong đôi mắt lam ngọc. Nó phải làm được!

Vừa dứt lời, cả tòa dinh thự Sovereign chìm trong phép màu! Ánh sáng nhảy nhót khắp nơi, đi đến đâu, cầu vồng nối liền đến đó, rực rỡ và huyền ảo. Hiểu rồi, bà Victoria nhếch môi, một nụ cười bí ẩn nở trên khóe môi. Bây giờ bà đã hiểu một phần nào đó rồi. Kẻ Phi Thường đã hiếm có, nhưng Kẻ Phi Thường mà sở hữu năng lượng ma pháp Ánh Sáng còn hiếm hơn gấp bội! Cho tới hiện tại, bà mới gặp được hai Kẻ Phi Thường sở hữu năng lực này. Và điều đặc biệt là, Ánh Sáng Tinh Khiết, hay còn gọi là Ánh Sáng Thanh Tẩy, có một phần nào đó giống với khả năng của Thánh nữ!

Thánh nữ, trong truyền thuyết, là những người phụ nữ được tôn kính vì vẻ đẹp, phẩm hạnh cao quý, sự thánh thiện, đức hạnh, và lòng vị tha. Họ sở hữu tấm lòng nhân ái, luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác, hy sinh vì cộng đồng và thường xuyên làm việc thiện, đồng thời sở hữu khả năng phi thường hoặc trí tuệ siêu việt để giải quyết các vấn đề phức tạp, cứu giúp thế giới. Sự tồn tại của Thánh nữ trên thế giới này vô cùng hiếm có, chỉ khi một Thánh nữ qua đời, thì mới có một Thánh nữ khác được sinh ra. Không có sự tồn tại song song, bởi khả năng phi thường của Thánh nữ chỉ được tồn tại trong một người duy nhất tại một thời điểm.

Bà Victoria cảm thấy sức mạnh tràn trề, như hàng ngàn con sóng ầm ầm cuồn cuộn trong cơ thể, bà càng thích thú hơn. Có thể áng chừng được, lượng sức mạnh này sẽ áp đảo kẻ sử dụng ma pháp Ánh Sáng khỏe nhất hiện tại.

"Cháu không biết ngài muốn gì, nhưng cháu nghe nói ngài đang tìm kiếm một bé gái để nhận nuôi, và cháu sẽ thích hợp với vị trí đó, với năng lực này..." Pisces cố gắng đào bới ký ức của mình về một ngày nào đó, khi nó bất đắc dĩ nghe được cuộc trò chuyện của phu nhân Sovereign và một bà xơ già ở cô nhi viện cạnh nhà thờ nhỏ bé mà nó hay đến cầu nguyện. Cuối cùng, nó tự tin đưa ra những lý luận chặt chẽ nhất, với mong muốn thuyết phục được người đối diện.

Nhấc tách trà trên tay, bà Victoria tiếp lời:

"Ồ, hiểu rồi. Vậy tại sao tiểu thư nhà Iphigenia lại muốn được nhận nuôi? Làm chủ của gia tộc đó, cháu chẳng bao giờ chết đói hoặc trải qua bất kỳ khó khăn khủng khiếp nào... Vậy tại sao, lại muốn được nhận nuôi, bởi ta?"

"Cháu..." Pisces cúi gằm mặt xuống, giọng nói nghẹn lại, nhớ lại những ngày tháng đáng sợ ở ngôi nhà cũ.

Chẳng bao giờ chết đói ư? Nhưng lúc cô bé phạm sai lầm, thì hình phạt luôn là bị bỏ đói, có khi đến vài tuần!

Chưa bao giờ trải qua khó khăn ư? Những lời chửi rủa, phỉ báng không chỉ từ người ngoài mà còn chính gia đình mình không phải khó khăn sao?

Đột nhiên, nó ngẩng cao đầu lên, cố gắng nặn ra một nụ cười, khác với trước đó, nụ cười này không tự nhiên chút nào, thậm chí còn có chút gượng gạo, ẩn chứa nỗi đau.

"Cháu không phải là tiểu thư nhà Iphigenia."

Trong mắt bà Victoria lúc này, những cuộn phim ký ức về cô bé tên Pisces cứ trải dài, trải dài mãi. Vậy... bà đã đoán sai rồi. Con mắt đỏ nhìn thấu tâm can này đã chứng minh điều đó, không, là cô bé dũng cảm trước mặt đã chứng minh điều đó. Con bé đã phải trải qua những trắc trở tưởng chừng giết chết chính bản thân, nhưng nó vẫn kiên trì, cố gắng chịu đựng mà bước tiếp. Và bây giờ, nó đến đây nhờ vả bà, cũng chỉ vì nó muốn tồn tại! Khao khát được sống tràn ngập trong đôi mắt lam ngọc ấy, bà có thể nhìn thấu được.

"Cháu chỉ muốn được lớn lên, được yêu thương và sống một cuộc sống bình thường như bao người khác." Giọng Pisces run run, đầy sự khao khát, gần như bật khóc.

Và giờ trước mặt bà, nó khóc. Những giọt nước mắt không hề giả dối, chúng lăn dài trên má, thấm đẫm bộ váy giản dị. Chúng cứ thế chảy ra không ngừng, vì chủ nhân của chúng đã chịu đựng quá nhiều khổ đau, và giờ... trở nên yếu ớt biết chừng nào! Nhưng chỉ được một lúc, cô bé tên Pisces này đã không khóc nữa. Nó cố gắng kìm chế nước mắt chảy ra, tự nhủ rằng mình không thể yếu đuối mãi được. Nó dụi dụi con mắt ầng ậc nước, khiến chúng đỏ hoe trông thật thảm thương.

"Ta đoán rằng còn có nhiều lý do hơn thế." Bà Victoria đặt tách trà xuống, lúc này bắt đầu nghiêm túc hơn, giọng nói trầm tĩnh, đầy uy quyền. "Cứ nói đi, Pisces."

Pisces sụt sịt một chút, sau đó thẳng thắn lên tiếng, ánh mắt ánh lên sự kiên quyết, không còn vẻ yếu đuối:

"Nếu có thể, cháu muốn đè nát Iphigenia, khiến bọn họ ngã khuỵu ở tầng đáy cùng."

"Quyết tâm đấy," Bà Victoria mỉm cười, bà thích sự quyết tâm này. Quả nhiên con mắt nhìn người của Virgo, con trai bà chưa bao giờ làm bà thất vọng.

Gia đình bà tràn ngập những con người lập dị, và sẽ thật tuyệt vời nếu một cô bé xinh xắn như Pisces là thành viên của gia đình. Nhìn qua thì con bé khá hiểu biết, học một biết mười. Nhưng mà... mười ba tuổi và chỉ cao bằng một nhóc chín tuổi, lại còn nhỏ bé, yếu ớt...

Mà cũng chẳng cần lo lắng mấy. Nếu gia đình bà trao cho nó tình yêu và sự quan tâm, thì sẽ nhanh chóng nó sẽ trở thành một thiếu nữ xinh đẹp và tài giỏi hơn bất kỳ ai thôi! Và tất nhiên, một năng lực gia tài ba nữa, chắc chắn rồi."

"Được rồi." Bà đứng dậy, tiếp lời. "Về lời đề nghị đó..."

Pisces giật mình vì hành động đó, lập tức đứng dậy theo, hai tay siết chặt vạt váy. Nó nắm chặt váy, hướng mắt nhìn lên người phụ nữ xinh đẹp ấy, không hề sợ hãi. Cơ mà... nó khá lo lắng về quyết định của bà. Không lẽ bà ấy...

"Tất nhiên là ta sẽ chấp nhận rồi." Bà Victoria mỉm cười, ánh mắt đầy trìu mến và hài lòng.

Chỉ với một câu nói, khuôn mặt Pisces rạng rỡ hơn hẳn, một nụ cười tươi tắn nở trên môi, xóa tan mọi lo lắng.

Và nó còn sung sướng hơn khi bà Victoria mời nó ăn tối cùng. Phòng ăn là nơi Pisces chưa bao giờ đặt chân đến, bởi vì lúc trước, cha không cho phép nó ăn cùng gia đình, và nó luôn phải ngồi trong phòng bếp, ăn một mình ở cái nơi tối tăm, thiếu ánh đèn đó. Vậy mà ở gia tộc Sovereign này, Pisces có dịp được đặt chân đến phòng ăn.

Bên ngoài, có tiếng thì thầm bàn tán.

Rằng, cô bé lịch sự đó là ai?

Chỉ là khách, hay hôn thê của nhị thiếu gia?

Chẳng biết cô ấy thế nào, nhưng nghe Sagittarius rêu rao thì cô bé đó có vẻ ngoan ngoãn lắm?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com