Chương 2.2:
Thế rồi, ánh mắt đỏ sẫm tựa máu của bà Victoria, đầy vẻ nghiêm khắc nhưng cũng ẩn chứa sự quan tâm, khẽ lướt qua Taurus. Trong tâm trí cậu vang lên giọng nói trầm ấm nhưng kiên quyết của mẹ: Con trai của mẹ, Taurus. Mẹ biết con lo lắng cho Leo, nhưng chị con đủ mạnh mẽ và khôn ngoan để đối phó với mọi chuyện. Con hãy tin tưởng vào chị ấy. Hơn nữa, việc của Pisces quan trọng hơn lúc này. Chúng ta cần ở đây để bảo vệ em ấy.
Để đảm bảo an toàn, Aries vẫn ghì chặt cậu em trai của mình. Virgo gõ nhẹ gọng kính vàng, tạo nên một vài tinh thể băng hiện ra trước mắt. Có lẽ, Pisces sẽ trầm trồ về điều này, nhưng đây chỉ là một phần nhỏ trong khả năng của Virgo, và... hiện tại, chỉ Taurus có thể nhìn được những gì phản chiếu trong tinh thể đó. Tinh thể đó bắt đầu phản ánh lại toàn bộ những gì đã diễn ra trong buổi họp mặt gia đình tối qua, từng lời nói, từng biểu cảm, từng quyết định của mọi người...
Taurus từ dáng vẻ không cam lòng đột nhiên hiểu ra điều gì, khuôn mặt cậu ta thẫn thờ, rồi từ từ ngồi xuống ghế, không còn giãy giụa nữa. Tuy rằng, cậu ta không thể ngoan ngoãn trong tức khắc, vẫn còn chút bướng bỉnh trong ánh mắt, nhưng bà Victoria biết, con trai mình đã nghe và hiểu quyết định của Leo, và quan trọng hơn, đã hiểu được tầm quan trọng của việc bảo vệ Pisces lúc này.
Pisces nhìn hành động thái quá này của Taurus, lòng đang yên ổn bỗng chực trào lo sợ. Liệu mọi chuyện sẽ ổn như lời mọi người nói, hay sẽ có gì đó không hay xảy ra như cách Taurus xử sự, như một điềm báo chẳng lành? Cô bé ôm chặt lấy bà Victoria, trái tim đập thình thịch, đầy bất an.
Tối hôm qua, ngay sau khi Virgo rời phòng của Pisces, một cánh cửa bí mật trong dinh thự Sovereign đã hé mở. Bên trong, ánh đèn vàng dịu hắt ra, soi rõ những gương mặt nghiêm nghị của gia đình Sovereign. Tất cả thành viên, trừ Pisces bé nhỏ đang say nồng trong giấc ngủ và Taurus vẫn chưa về kịp, đều đã có mặt đông đủ. Bầu không khí trong phòng không còn sự ấm áp hay hài hước thường ngày, thay vào đó là sự căng thẳng và một nỗi lo lắng ngầm, đè nặng lên từng thành viên.
Aries đặt hai tay lên mặt bàn tròn bằng gỗ mun, nhìn thẳng vào mẹ mình, giọng anh đầy vẻ sốt ruột và có chút bực dọc:
"Mẹ, con biết chuyện có em gái là rất vui, nhưng đứa bé này chẳng phải là người của Iphigenia hay sao? Lỡ có âm mưu gì thì sao?"
Hơn ai hết, bà Victoria hiểu Pisces ước mong được sống, hiểu nỗi kinh hoàng mà con bé đã phải trải qua. Bà đồng ý nhận nuôi Pisces, đơn giản chỉ là đang giúp nó thôi, giúp một sinh linh bé nhỏ thoát khỏi địa ngục trần gian. Nhưng thay vì nói ra suy nghĩ của mình, bà nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt tinh quái, và bắt đầu trêu đùa con trai:
"Vậy con ghét con bé à?"
"Làm gì có!" Aries lắc đầu kịch liệt phản đối điều mẹ vừa nói, khuôn mặt anh đỏ bừng vì bị hiểu lầm, trông thật ngây ngô.
Anh chuyển mắt về phía anh trai mình, Virgo, khi anh ấy vừa gõ gõ vào mặt bàn ba tiếng rõ ràng – một tín hiệu bí mật mà chỉ những người trong gia tộc mới hiểu, báo hiệu cho việc bắt đầu đọc ký ức. Đạt được mục đích, Virgo đẩy quyển sách dày cộp với phần bìa rách tươm cùng những trang giấy ố vàng tới chỗ Aries. Không nói không rằng, Aries chỉ gật đầu, ánh mắt nghiêm túc, và giở cuốn sách ra.
Ào một cái, thứ ánh sáng kì lạ bao quanh người anh, đưa anh tới một không gian khác – không gian của những kí ức và cảm xúc mà cuốn sách mang lại, chân thực đến rùng mình. Aries thấy mình đang sống lại cuộc đời của Pisces, cảm nhận từng khoảnh khắc đau thương.
Được sinh ra như một kẻ thế thân. Phải học đủ thứ để trợ giúp chị mình. Bị bỏ đói, bị cha mẹ ruồng bỏ, bị mọi người xa lánh, những lời nguyền rủa, đánh đập vang vọng trong tâm trí. Đến cuối cùng còn bị đẩy xuống làm kẻ hiến tế cho quỷ, đứng trước vực sâu đen ngòm.
"Gì vậy...?" Aries lặng người đi, khuôn miệng cứng cáp không cử động được, đôi mắt anh dần đỏ hoe, khóe mắt đã ướt đẫm. Pisces đã phải chịu những điều khắc nghiệt như thế nào sao? Cho dù mới mười ba tuổi? Những cô tiểu thư cùng tuổi khác đều được chơi đùa, được cha mẹ quan tâm, được mọi người ca ngợi... còn con bé thì...?!
Những dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên má anh, xé lòng.
"Ôi trời, Ar... em khóc đấy à?" Leo vươn tay đến xoa đầu thằng em bề ngoài mạnh mẽ như một hiệp sĩ nhưng bên trong lại dễ tổn thương của mình, rồi nhấc xuống lau dòng nước mắt trên má. Aries không thể giấu đi tâm trạng của mình, anh vội tránh bàn tay an ủi của chị, bởi vì anh sợ, càng âu yếm bởi bàn tay ấy, anh sẽ càng khóc nhiều hơn. Có lẽ khi chinh chiến, chưa bao giờ anh phải đổ lệ, nhưng câu chuyện đáng thương của cô bé Pisces này lại khiến anh buồn bã vô cùng, như có một tảng đá đè nặng trong lòng, khó mà thở nổi.
"Nếu mà em khóc, thì đến lúc kể cho Taur, nó sẽ ra sao đây..." Leo thì thầm, khẽ lắc đầu, ánh mắt cô cũng thoáng chút xót xa.
Virgo giơ tay lên, cuốn sách tự khắp nằm gọn trong tay mình, ánh sáng bao quanh anh tan biến. Anh nuốt xuống đáy họng thứ gì đấy đắng cay, vẻ ngoài vẫn cố giữ bình tĩnh để mọi người không lo lắng, nhưng khóe mắt anh cũng đỏ hoe, một giọt nước mắt vô tình lăn xuống má.
Bà Victoria nhìn Virgo, ánh mắt tràn đầy tự hào. "Virgo, con đã làm rất tốt rồi. Con đã tìm thấy Pisces ngay khi con bé tuyệt vọng nhất, và đưa con bé về với chúng ta." Sau đó, như để thay đổi sự đau buồn trong không gian, bà liền đổi chủ đề. "Nhưng... Pisces thật sự rất tiềm năng, Virgo ạ. Con bé đã chủ động thể hiện trước mắt mẹ, và năng lượng ma pháp của con bé thật sự rất kỳ ảo, cho dù thứ năng lực đó lúc hiện lúc không. Khi đó, ngay cả ta cũng khó mà cảm nhận được nó rõ ràng, cho đến khi con bé gắng bộc lộ."
Virgo gật đầu, đẩy kính. "Vâng, thưa mẹ. Năng lượng của Pisces thực sự đặc biệt. Nó không chỉ là ánh sáng thuần túy, mà còn mang theo một sự thanh khiết đến lạ thường, như có khả năng gột rửa mọi thứ vậy. Khi con cảm nhận nó, con có cảm giác như mọi vết thương, mọi đau đớn đều có thể được xoa dịu."
Aries gật gù, ánh mắt vẫn còn đỏ hoe nhưng đã hiện lên vẻ tò mò. "Vậy chẳng phải năng lượng đó rất giống với một Thánh nữ mà chúng ta quen sao?"
Leo khẽ lắc đầu, vẻ mặt cô nghiêm túc hơn hẳn. "Cũng không hẳn. Khả năng của Thánh nữ bao gồm khả năng chữa lành, bảo vệ và ban phước tuyệt đối, có thể vượt qua giới hạn của năng lượng ma pháp thông thường, nó đến từ ý chí của thần linh và mang tính chất định mệnh. Trong khi năng lượng Ánh Sáng của Pisces, dù rất thanh khiết và có khả năng chữa lành, nhưng nó mang tính chất ma pháp hơn, nó xuất phát từ chính bản thân con bé, và có khả năng phát triển theo hướng khác, không chỉ giới hạn ở việc chữa lành. Nó có thể là một nguồn sức mạnh cực kỳ lớn, nhưng cũng tiềm ẩn sự khó kiểm soát nếu không được dẫn dắt đúng cách."
Sau đó, cô bỗng dừng lại đôi chút, ánh mắt đầy suy tư. "Chậc. Bọn Iphigenia đó, tại sao lại hành hạ một đứa trẻ sở hữu năng lực phi thường như thế?! Thường thì với những khả năng như vậy, chúng sẽ trọng dụng, hoặc ít nhất là tìm cách lợi dụng, kiểu như... đối xử tốt chỉ để khai thác. Vậy mà tại sao, tại sao chúng lại đối xử độc ác như súc vật với con bé như thế?"
Ông Alexander, sau khi nghe xong những lời đó, đột nhiên đập bàn. Một tiếng rầm vang lên long trời lở đất, ông gầm lên, giọng đầy phẫn nộ, khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ:
"KHỐN NẠN!"
Tất cả giữ im lặng cho dù đối mặt với hành động mạnh mẽ này của gia chủ. Ông nghiến răng, tay nắm thành quyền, gân xanh nổi lên cuồn cuộn trên cánh tay, phẫn uất chửi rủa, giọng nói như tiếng gầm của một con sư tử đang bị thương:
"Bọn Iphigenia, thứ chó má! Hành hạ một đứa trẻ như thế mà không cảm thấy tội lỗi sao?"
Thật may là căn phòng này cách âm tuyệt đối, nếu không tất cả đã bịt miệng ông ấy lại vì sợ Pisces sẽ nghe thấy. Cũng bởi vì là phòng cách âm, nên họ cứ để ông ấy tiếp tục trút giận, cho đến khi sự phẫn nộ trong lòng vơi bớt.
"Ta sẽ bẻ gãy xương từng tên Iphigenia, rồi thả xuống khu rừng Wolfgang này cho chó sói gặm nhấm, để chúng chết không toàn thây!" Ông Alexander nghiến răng, tưởng tượng ra cảnh báo thù đầy rùng rợn.
Tự dưng đến đây, Leo chợt ngăn lại, giọng thản nhiên như không:
"Đừng! Sao lại bắt mấy bé cưng của con gặm thứ xương dơ bẩn đó chứ?"
"Rồi rồi. Vậy ta sẽ không làm thế." Ông Alexander chán nản gật đầu, biết là không thể làm trái ý con gái yêu. Song sau đó, ý chí báo thù vẫn hừng hực bốc lên, ông tiếp lời, ánh mắt lóe lên sự tàn bạo, độc ác: "Phải cho bọn chúng cảm nhận cái chết dần dần cào xé cơ thể... Nên ném vào một căn phòng chứa đầy chuột dịch hạch! Hoặc..."
Thấy cha mình như thế, Virgo không muốn cản lại, biết rằng ông cần giải tỏa sự giận dữ tích tụ bấy lâu. Nhưng khi quan sát thời gian, anh nhận ra mình phải kết thúc nhanh cuộc trò chuyện này, vì mọi chuyện còn cần được giải quyết một cách hợp pháp.
"Trước lúc đó, chúng ta cần phải nhận nuôi con bé theo đúng pháp luật." Virgo nói, giọng dứt khoát, cắt ngang dòng suy nghĩ báo thù của cha.
Leo nhìn Virgo, ánh mắt cô lại thoáng một tia suy tư, rồi cô gật đầu. "Đúng vậy. Và có lẽ chúng ta cũng nên tìm hiểu thêm về năng lực của Pisces, xem nó có thể giúp ích gì cho vụ kiện Iphigenia hoặc ít nhất là để hoàn thành thủ tục nhận nuôi Pisces hay không. Hoặc ít nhất là moi ra được thêm thông tin về tâm địa của gia tộc đó, có khi đó sẽ là bằng chứng quan trọng."
Lần này, Leo trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn. Leo Lionel Sovereign, nữ thẩm phán tài ba của vương quốc Zodiac, người có khả năng giải quyết mọi rắc rối pháp lý một cách nhanh gọn, danh tiếng lẫy lừng. Họ tin tưởng cô ấy sẽ giúp ích rất nhiều.
"Đừng nhìn con." Leo xua tay đáp lại, vẻ mặt có chút bất lực, như thể đã quá quen với những ánh mắt đầy kỳ vọng. Thấy họ không hiểu nên cô bắt đầu gợi nhớ, giọng điệu có chút mệt mỏi: "Mọi người quên rồi sao, vụ của hoàng tử Allen, con bị tình nghi có dính líu đến. Nếu vụ này không giải quyết xong, con sẽ không thể đứng ra đại diện bên phía pháp luật để giúp mọi người trong việc nhận nuôi Pisces."
Aries bực mình suýt nữa phá tan cả chiếc bàn tròn, gắt gỏng, giọng đầy căm phẫn:
"Vẫn chưa xử lý xong vụ đó à? Cái vụ vô lý đó cứ kéo dài mãi thế này!"
Ngăn cản em mình, Virgo thở dài lên tiếng, giọng đầy ngao ngán:
"Bên phía Iphigenia và Liselotte nhất mực đổ tội vì chị ấy có mặt ở hiện trường và có dấu vân tay trên người hoàng tử, nên mãi chẳng kết thúc. Họ cố tình kéo dài vụ án để làm suy yếu ảnh hưởng của chúng ta."
Rầm!
Lộp cộp, lộp cộp... Tiếng gỗ vụn rơi xuống tấm thảm dưới nền nhà tiếp nối âm thanh rùng rợn ban nãy. Và lần này, chiếc bàn đã chẳng còn nguyên vẹn, bị một cú đấm của ông Alexander phá nát thành từng mảnh. Ông không kìm chế nổi bản thân nữa, gầm lên một tiếng đầy giận dữ, khuôn mặt biến dạng vì căm phẫn:
"Đ*t mẹ, lại là bọn Iphigenia."
Chúng muốn đối đầu với Sovereign này sao?!"
"Alex, ngồi xuống, bình tĩnh nào." Người duy nhất mà ông ấy nghe lời lúc này chỉ có vợ mình, bà Victoria. Giọng bà dịu dàng nhưng đầy uy quyền, tựa như một phép thuật trấn an. Sau khi vuốt vuốt lưng cho chồng, bà nhìn về phía Leo, mỉm cười trấn an:
"Đừng quá vội vàng nhé... Cứ bình tĩnh, rồi cuối cùng mọi chuyện sẽ qua. Chúng ta sẽ tìm ra cách tốt nhất cho Pisces."
Biết là mẹ quan tâm đến chị, mẹ đang an ủi chị, nhưng lần này Virgo phải phản đối mẹ rồi. Anh nhìn mẹ, giọng anh đầy kiên quyết, không chút do dự:
"Nếu có thể thì nhanh vẫn là tốt hơn. Sau đó sẽ cùng nhau giúp Pisces. Chúng ta không thể để con bé sống trong bất an được."
Theo ý anh, nếu không giải quyết gọn lẹ vụ hoàng tử Allen, thì bọn Iphigenia có thể lấy vụ này là một cái cớ để giành lại Pisces, giam cầm con bé lần nữa, hoặc tệ hơn nữa.
"Đ-Được..." Leo gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh bằng cách cắn móng tay, vẻ mặt cô đầy phức tạp, ánh mắt chất chứa nhiều suy nghĩ.
Giá như người đó không phải hoàng tử Allen, thì cô có thể giải quyết nhanh chóng rồi. Nhưng ngài Allen... ngài ấy...
Đôi mắt thoáng qua một nỗi buồn khó tả, một bí mật không thể nói thành lời. Cô thở dài, thoáng chốc, hình bóng ai đó với mái tóc đen dài khẽ hiện lên trong hồi tưởng, cô liền giơ tay đề xuất:
"Hoặc... có lẽ nên để R. đứng ra lo liệu vụ này, ít nhất là tạm thời. Cô ấy cũng rất tài năng."
"Có đáng tin thật không vậy chị?" Aries cau mày, những người bạn của Leo, không một ai là bình thường cả.
Leo khẽ cười, gật đầu chắc nịch: "Ừ, đáng để tin tưởng mà."
...
Từng ký ức, từng hình ảnh về Hoàng tử Allen cứ thế hiện về, rõ ràng như mới hôm qua, nhưng cũng đau đớn như một vết dao cứa vào tim. Cô nhớ nụ cười ấm áp của anh, ánh mắt đầy trìu mến, và lời thú nhận cuối cùng đã vĩnh viễn khắc sâu vào tâm hồn cô. Nỗi đau mất mát, sự dằn vặt vì bất lực, tất cả hòa quyện lại, tạo nên một cơn bão cảm xúc trong lòng Leo.
Cô vẫn luôn tự hỏi, tại sao một vị thế tử điện hạ cao quý, một người tài giỏi và được cả vương quốc kính trọng như Allen, lại có thể dành những lời ấy cho một kẻ kiêu ngạo, bướng bỉnh và tùy tiện như cô. Cô đã cố gắng ngẫm nghĩ, lục lọi trong tâm trí mình hàng ngàn lần, nhưng vẫn không tìm thấy một lời giải thích trọn vẹn nào. Với Leo, Allen luôn là một người bạn tri kỷ, một vị hoàng tử đáng kính, một người luôn bao dung và thấu hiểu cô hơn bất cứ ai. Cô trân trọng anh, tin tưởng anh, và cảm thấy thoải mái khi ở bên anh, như thể anh là một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô, một bến đỗ bình yên giữa thế giới đầy rẫy phức tạp.
Chính vì vậy, trước lời tỏ tình đột ngột của Allen, Leo đã sững sờ, tim cô như ngừng đập. Cô đau đớn không chỉ vì cái chết của anh, mà còn vì những lời nói cuối cùng ấy, một gánh nặng không lời đặt lên trái tim cô. Cô khóc không phải vì một tình yêu tan vỡ, mà vì mất đi một tri kỷ hiếm có, một phần quan trọng trong cuộc đời cô đã biến mất vĩnh viễn. Nỗi đau ấy giống như cách Đức vua Liscropca đã đau buồn tột độ khi cha cô qua đời, một nỗi đau của sự mất mát, của một khoảng trống không thể lấp đầy. Ngài ấy rời đi, bỏ lại cô, giống như cha mẹ cô ngày đó vậy...
Có lẽ, thực sự, cô vẫn chưa đủ mạnh mẽ!
Nước mắt cô tuôn rơi vì sự tiếc nuối khôn nguôi, tiếc cho một sinh mệnh cao quý đã phải kết thúc quá sớm, tiếc cho một tình cảm chân thành mà cô không thể hoàn toàn thấu hiểu hay hồi đáp một cách trọn vẹn.
Cô ghét những kẻ đã gây ra cái chết của anh, ghét cả những lời vu khống đã đẩy cô vào vòng xoáy tội lỗi. Cô muốn trả thù, muốn rửa oan cho bản thân, nhưng quan trọng hơn cả, cô muốn giữ gìn hình ảnh trong sáng của anh, không để bất kỳ vết nhơ nào vấy bẩn.
Vậy nên, mỗi lần đối mặt với Libra và Scorpio, cô lại thấy hình bóng Allen, và nỗi đau ấy lại trỗi dậy, biến thành sự lạnh lùng và căm ghét.
Tâm trí Leo chẳng muốn bước ra sảnh chính, nơi cô biết mình sẽ phải đối mặt với những gương mặt không mong muốn, những kẻ mà cô khao khát được quên lãng. Thế nhưng, bổn phận và nhiệm vụ của cô lại bắt buộc cô phải đi. Sự khó chịu cuộn trào trong lòng, cô trút hết sự bực dọc vào đôi giày đế cao của mình, từng bước chân vang vọng kiên quyết trên nền đá cẩm thạch lát hoa văn cầu kỳ của hành lang. Trên hành lang vang lên đều đều những tiếng lộc cộc đầy kiêu hãnh, sắc lạnh, như một lời báo hiệu hùng hồn rằng nữ thẩm phán Leo Sovereign đã tới.
Khi cô bước vào phòng trà nơi Capricorn đang đứng cạnh cửa, một khung cảnh quen thuộc đến đáng ghét hiện ra. Trước mặt là hai vị hoàng tử cùng một cô tiểu thư mà cô chẳng muốn nói chuyện chút nào. Hoàng tử Libra, với vẻ mặt buồn rầu quen thuộc thường trực trên nét mặt thanh tú, Hoàng tử Scorpio đứng im lặng đầy bí ẩn, đôi mắy sắc lạnh như chim ưng, và một Pandora Iphigenia thì ngẩng cao đầu đầy vẻ kiêu ngạo, ánh mắt rực lửa thách thức.
"Điện hạ đến đây có việc gì?"
Leo nói năng không chút lịch sự, giọng cô lạnh tanh và thẳng thừng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao lướt qua ba người. Cô còn chẳng thèm ngồi xuống ghế đối diện với kẻ trước mặt, giữ khoảng cách rõ ràng, như thể họ là những kẻ xa lạ không đáng để cô hạ mình, không đáng để cô lãng phí dù chỉ một giây của mình.
"Chỉ là... ta muốn nhờ em một việc..." Hoàng tử Libra, với vóc dáng mảnh khảnh, dáng cao, cùng làn da trắng, đứng dậy, tiến về phía cô. Anh nắm lấy tay cô, đôi mắt đặc trưng của hoàng tộc luôn buồn như thế. Chậc, đôi mắt xanh da trời đó chính là thứ khiến anh ta nổi bật hơn, cùng mái tóc vàng và xương gò má sắc nét. Anh mỉm cười dịu dàng, như thể đang nói chuyện với một người bạn thân thiết, nhưng trong giọng nói có chút cầu khẩn, một sự nài nỉ khó nhận ra. "Em sẽ đồng ý chứ?"
Ngọc lục bảo chiều tà của Leo hướng lên nhìn vị hoàng tử, sắc như dao găm. Cô cảm thấy ghê tởm cái chạm tay này, một cảm giác ô uế khó tả lan ra khắp cơ thể, khiến cô muốn rùng mình. Từng sợi tóc của cô dường như muốn dựng đứng lên, phản đối sự tiếp xúc không mong muốn này.
Rút ngay tay ra khỏi kẻ đối diện, Leo phô trương chùi chùi vào khăn mùi soa trắng tinh, vẻ mặt đầy khinh bỉ, ánh mắt cô thể hiện rõ sự ghê tởm, có ý định vứt đi ngay tức khắc, như thể muốn xóa bỏ mọi dấu vết, mọi cảm giác khó chịu. Cô lắng giọng, nghiêng đầu, đáp gọn lỏn, không chút do dự hay nể nang, giọng lạnh lẽo như băng giá:
"Không!"
Hai người còn lại trong căn phòng ngay lập tức chú ý đến cô, vẻ mặt họ đầy kinh ngạc, thậm chí là kinh hãi trước thái độ bất kính và thẳng thừng của Leo. Và xem kìa, kẻ dối trá nhất lại đứng lên dạy đời cô, Pandora Iphigenia, đôi mắt lóe lên sự giả tạo:
"Tiểu thư Leo, cô nên ăn nói lễ phép với các hoàng tử ch—"
"Câm miệng!" Chưa nói hết câu, Leo đã khó chịu chen vào, giọng cô gắt lên đầy căm phẫn. "Đừng dạy dỗ tao! Mày căn bản không có tư cách!"
Pandora cứng họng, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi mím chặt. Cô ta định nói thêm thì Scorpio ngồi bên cạnh nhắc nhở bằng một cái cau mày, ánh mắt lạnh lùng của anh ta dường như cảnh báo cô. Thế là Pandora đành im lặng, không dám nói gì nữa, ánh mắt đầy oán hận và căm ghét nhìn Leo.
"Nhìn đi, Hoàng tử Libra và cả Thế tử Scorpio..." Leo chỉ tay về phía mình, vừa mới gọi bằng tông giọng giễu cợt, đầy khinh bỉ, thì ngay lập tức gằn giọng, ánh mắt cô đầy thách thức và đau đớn, như đang tự vạch trần vết thương lòng mình: "Tôi là người bị tình nghi đã giết chết anh trai của hai người đấy!"
Càng dính líu với bọn họ, tôi càng khó quên được ngài ấy. Càng nhìn thấy họ, nỗi đau lại càng cào xé, xé nát trái tim tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com