Chương 3.1:
Capricorn tỉnh dậy trong chiếc giường trần bông ấm áp, ngước nhìn lên đồng hồ đã thấy bốn rưỡi sáng. Lạnh run người. Vậy là mùa đông đã đến! Khiến cơ thể cô trở nên mệt mỏi hơn và chẳng muốn ra khỏi giường một chút nào. Cố gắng thoát khỏi lớp chăn ấm áp, cô vẫn thay đồ và tiếp tục thực hiện những công việc ngày thường của một quản gia ở dinh thự Sovereign. Áo sơ mi trắng thắt cà vạt chỉnh tề, cùng ghi lê và quần âu ôm sát cơ thể. Lần này thêm một chiếc áo choàng dạ, vì trời trở lạnh rồi.
Chợt, Capricorn nhớ ra điều gì. Cô chủ nhỏ Pisces, cô ấy chưa có một một chiếc áo ấm nào cho ngày đông này. Lục tìm trong tủ đồ để quần áo mùa đông, cô chẳng thấy một bộ đồ nào vừa vặn với cơ thể bé nhỏ đó cả. Đành phải lấy tạm chiếc áo lông thú... cho dù nó vẫn lớn quá cỡ. Lúc nữa, lúc dùng xong bữa sáng, chắc chắn phu nhân sẽ nhắc cô đưa Pisces đi mua áo choàng mùa đông thôi.
Sau khi chuẩn bị xong trang phục mùa đông cho các thành viên trong gia tộc Sovereign, Capricorn có ý định đến phòng của cô Pisces. Trong tích tắc, cô trông thấy Pretzel, phụ trách chăm sóc cho Pisces đi ngang qua. Giao lại chiếc áo lông thú cho Pretzel, cô nhanh chóng đến phòng bếp để kiểm tra bữa sáng.
"Cái quái gì vậy? Sao lại đến sớm như thế chứ..."
Leo đi vụt qua trong vài giây, để lại trong Capricorn nhiều nghi vấn. Bởi vì cái cô Leo này có bao giờ dậy sớm như thế đâu, hơn nữa còn là tự động thức dậy mà không có ai gọi cả...
"Cô định đi đâu vậy, có cần tôi chuẩn bị xe ngựa không?"
Hỏi han chính là việc làm mà Capricorn thực hiện ngay lúc này. Và Leo cũng không mấy ngạc nhiên, do cô ấy đã quá quen thuộc cái tính cẩn thận ấy rồi.
"Cám ơn, nhưng không cần đâu." Đơn giản đáp lại, song cô vội vàng khoác thêm tấm áo choàng đỏ có mũ trùm trước khi rời khỏi dinh thự.
Capricorn bao quát cảnh bên ngoài thông qua ô cửa kính khổng lồ ở tầng trên, vừa khoanh tay vừa tựa lưng. Ồ, một thiếu niên, nhỉ? Capricorn khẽ mỉm cười, chắc cô không nên kể chuyện này với ai, đúng không? Theo quan điểm cá nhân, thì nhìn từ xa, trông người chẳng nghiêm túc chút nào. Mái tóc xanh thủy tinh rối xù, quần áo thì luộm thuộm, nhếch nhác. Chậc, nếu không mua được áo cánh én thì ít ra cũng phải có bộ sơ mi với ghi lê chỉnh tề chút chứ?
"Có chuyện gì vậy, Capricorn?"
Giọng nói quen thuộc của cậu chủ Virgo vang lên, kéo cô ra khỏi căn bệnh thích phán xét người khác. Cô nghiêng đầu, khẽ đáp lại:
"Dạ, không có gì đâu. Trời lạnh rồi, cậu Virgo có muốn dùng chút trà gừng không?"
"Ồ, được."
Virgo vừa gật đầu đồng ý thì Capricorn ngay lập tức rời khỏi vị trí đứng, tiến tới phòng bếp. Ngó nghiêng phía bên ngoài đôi chút, Virgo cũng nhún vai cho qua và đi theo vị nữ quản gia phía trước.
...
Tưởng rằng điều lạ chỉ có hai người nhìn thấy, nhưng... lầm to rồi. Cảnh lạ ngoài sân đã lọt vào mắt cô bé mười ba tuổi nào đó.
"Mới sáng sớm, chị Leo đã đi đâu vậy nhỉ? Và người đứng chờ chị ấy là ai... nhìn thật lạ!" Cố rướn người lên theo dõi, con bé ngơ ngác tự hỏi. Thật đáng xấu hổ... một đứa bé mười ba mà không thể với tới tầng cửa sổ chừng một mét.
Cạch. Cánh cửa được mở ra, khá nhẹ nhàng. Pretzel rón rén bước vào, chắc là sợ làm Pisces thức dậy. Cô ấy đâu ngờ rằng cô chủ nhỏ của mình đã dậy từ rất sớm và đang ngắm cảnh đâu chứ.
"C-Cô Pisces?" Sau một chốc giật mình hốt hoảng, cô nhanh chóng nhắc nhở: "Trời lạnh, cô hãy mặc thêm áo nào."
Pisces nhẹ nhàng quay lại, nhún người chào buổi sáng Pretzel. Con bé ngay lập tức được trùm một tấm áo lông thú khổng lồ. Nếu không có cô hầu đỡ lấy thì có lẽ nó đã ngã lăn xuống đất rồi. Có lẽ Pisces không mấy chú ý, nên chẳng thể biết được cô hầu ấy đang nghĩ gì. Cô ấy chỉ đơn giản cười nhẹ, một nụ cười phảng phất nỗi buồn và xót thương vô hạn.
Pretzel không hiểu, gia tộc Iphigenia đó đã làm gì với đứa trẻ ngây thơ tên Pisces này. Cơ thể nhỏ bé hơn những đứa trẻ cùng lứa tuổi, sức đề kháng và chịu đựng cũng kém hơn rất nhiều. Chưa kể... cô luôn nhìn thấy đôi mắt lam ngọc ánh lên sự ngạc nhiên trầm trò bất cứ lúc nào cô đem điểm tâm đến cho con bé. Sơn hào hải vị thì cô không nói, nhưng... đến cả một cốc cacao nóng hay vài chiếc bánh quy phô mai đơn giản? Cô tự hỏi, con bé chưa từng được ăn những thứ như thế sao? Thuộc một gia đình quý tộc mà chưa từng được nếm thử qua hay sao? Nếu thế... nếu thế thì... chẳng phải cô chủ nhỏ của cô thật sự rất đáng thương hay sao? Nhìn Pisces một lần nữa, Pretzel ẩn ý che đi giọt nước mắt đang dần lăn dưới má. Sửa soạn xong xuôi, cô ngỏ ý muốn dẫn con bé tới phòng ăn, bởi vì gia tộc Sovereign đã hiện diện đầy đủ ở nơi đó, à, trừ cô Leo.
Cô chủ nhỏ của Pretzel ừm một tiếng dễ thương, đôi má phúng phính đỏ ửng lên vì tiết trời lạnh. Cô mở cửa mời Pisces đi trước. Chắc vì ngại ngùng nên con bé đứng tựa tường đợi cô khép cửa rồi cùng bước đến phòng ăn. Nó mỉm cười. Một nụ cười tưởng chừng như nhỏ bé, nhưng... cô muốn lưu giữ nó suốt cuộc đời này.
Cô chủ nhỏ của tôi ơi, mong rằng, cô sẽ luôn mỉm cười như thế, luôn vui vẻ như thế.
Không cần lo lắng, cũng chẳng cần sợ hãi.
Nếu Sovereign này không thể bảo vệ được cô... thì tôi, tôi sẽ làm việc đó. Dù có phải... hi sinh cả mạng sống này.
...
"Ngài bị cảm rồi, ngài Aries."
Pisces đang thong thả dạo bước cùng cô hầu Pretzel thì nghe thấy tiếng nói nghiêm nghị của vị nữ quản gia tên Capricorn. Bên cạnh đó, còn lộ rõ tiếng thở dài của Virgo. Anh không nói gì, bỏ qua hai người và cứ thế bước tiếp. Đột nhiên đi qua đúng chỗ mà Pisces đang trốn, anh liền cúi người khẽ xoa đầu và gửi lời chào đến con bé.
Sau khi Capricorn dìu tên khổng lồ kia vào phòng ngủ, cũng đi lướt qua chỗ này. Cho dù chẳng còn nhìn thấy bóng dáng của Virgo xung quanh đây, cô vẫn rất đỗi bình tĩnh. Lịch sự cúi chào là hành động tất nhiên sẽ xảy ra đối với một con người lịch sự như cô. Và trông thấy cô chủ nhỏ lo lắng khôn xiết, cô khẽ đáp:
"Anh em nhà Sovereign này tự lập lắm... nên cô Pisces không cần quá lo đâu." Cô khẽ ngồi xổm, nắm trọn lấy bàn tay nhỏ bé nhiễm lạnh của cô chủ nhỏ, xoa xoa để chúng ấm lên, rồi nhẹ nhàng an ủi: "Ngài Aries sẽ sớm khỏi bệnh thôi."
Pisces vẫn không nguôi lo lắng. Đôi mắt lam ngọc vẫn hướng đến căn phòng ở cuối hành lang. Thấy thế, Capricorn cũng hết cách. Cô chỉ về chính xác một phía, đưa ra lời gợi ý:
"Cô có thể đến tòa nhà phía Đông. Nơi đó có phòng thuốc của ngài Virgo. Nếu ngài Virgo không giúp đỡ, thì vẫn còn có Sagitarius Cethia Flamme."
Nghe đến đấy, Pisces sáng mắt lên. Con bé không nghe lầm chứ... Người mà vị quản gia vừa nhắc tới là Sagitarius sao? Suốt mấy ngày nay ở trong dinh thự này, nó chưa gặp lại cô ấy một lần. Thật kì lạ, nó còn tưởng cô ấy rời đi từ lúc nào... còn tưởng cô ấy ở cùng gia đình... thì ra, thì ra cô ấy ở phòng thuốc phía Đông sao?
Vâng một tiếng rõ to, Pisces một mạch chạy đến phía ấy, bỏ quên mất Pretzel đang lơ ngơ một hồi. Thấy cô chủ mình chạy vụt đi tự lúc nào, cô bối rối xách váy cong đít chạy theo trông thật thảm thương. Capricorn nhìn dáng chạy đang dần mờ đi ấy, khẽ mỉm cười nhẹ nhàng.
"Có chuyện gì mà cô vui quá vậy?"
Taurus lò dò bước đến như một con ma, hỏi Capricorn với tông giọng mệt mỏi và uể oải vô cùng. Nếu là những người khác thì đã giật mình từ lâu rồi, nhưng thân là quản gia trưởng của Sovereign, Capricorn Chloe Florence ấy sẽ không bao giờ sợ hãi. Nói thật, nếu người ta đồn đại Scorpio là hoàng tử mặt lạnh, thì cái cô này sẽ là quản gia mặt lạnh. Nghiêm khắc, chỉn chu, gọn gàng và chuẩn mực. Mọi người trong dinh thự này không sợ cô ấy, mà chỉ lo sợ việc lập gia đình của con người này. Họ nghĩ... một người quá nghiêm túc như thế làm sao có thể kiếm được chồng đây?
"Không có gì đâu, cậu Taurus ạ." Capricorn bình tĩnh trả lời, sau đó quay gót chủ động cúi gập người mời cậu chủ của mình: "Nào, chúng ta cùng đến phòng ăn thôi. Mọi người có lẽ đang đợi cậu đấy."
Chẳng còn gì để nói, Taurus đành nghe theo lời của vị quản gia này, cứ thế bước đi.
...
Hôm nay là ngày đầu tiên của mùa đông. Mùa đông đã đập cửa từng nhà và xổ từng đợt gió mạnh mẽ vô mặt từng người. Sagitarius không thích điều này chút nào. Cô ngả lưng trên chiếc ghế bành đỏ thẫm cùng màu với mái tóc rối xù của mình, thở dài ngao ngán.
Phòng thuốc vẫn luôn trống trải như vậy. Chẳng có ma nào tới thăm, huống chi là con người. Có lẽ là vì... đây là phòng thuốc riêng của Sovereign và thường thì Sovereign chẳng có ai bị bệnh cả.
"Toàn mấy con người lập dị khổng lồ, bệnh thế nào được!" Kết lại bằng câu khen ngợi chan chứa gắt gỏng, Sagitarius nhanh chóng đứng dậy túm gọn lại mái tóc và có ý định rời khỏi căn phòng.
Bỗng nhiên phía cửa vang lên tiếng lạch cạch. Lần này, nó mở ra đầy rụt rè. Người duy nhất làm hành động này chỉ có thể là Pisces! Ngay lập tức, xin được nhắc lại, ngay lập tức, Sagitarius chuyển từ trạng thái khó ở sang niềm nở và thân thiện. Vừa dẫn con bé đến ghế ngồi, cô vừa ân cần hỏi han:
"Có chuyện gì vậy, Pisces? Em cần gì sao?"
"Em nghe quản gia Capricorn nói... rằng ngài Aries bị cảm lạnh rồi. Nhưng ngài Virgo có vẻ không quan tâm đến ngài ấy cho lắm. Chị Leo thì đi ra ngoài từ sáng sớm, còn ngài Taurus... em nghĩ ngài ấy không thích em. Nên đến nhờ chị giúp."
Sagitarius cố nhịn cười. Lí do chính là... cô tinh ý nhận ra cách xưng hô của Pisces dành cho Sovereign có vẻ cứng nhắc. Hơn nữa, thật lạ khi Leo được gọi là 'chị', còn những kẻ kia vẫn mang cái danh là 'ngài'. Một hồi suy nghĩ, cô ngao ngán thở dài, rằng con bé này cẩn trọng quá. Quả nhiên khác với mấy đứa trẻ cùng lứa rắc rối kia!
"Chị giúp em, được chứ?"
Một lần nữa, Pisces nài nỉ Sagitarius bằng đôi mắt lấp lánh. Con bé thật giống một chú cừu non ngây thơ. Xinh xắn, dễ thương và nhỏ bé. Và vì thế, Sagitarius không thể từ chối được. Cô gật đầu đáp lại:
"Được, được mà." Đúng lúc này, bên cửa lại có tiếng gõ cành cạch. Sagitarius nhận ra, cô mở lời: "Mời vào."
Pretzel xuất hiện với bộ dạng tã tượi và rối bù. Cô ấy thở hồng hộc vì mệt, nên đã tựa nhờ cánh cửa để hồi sức. Cô thực sự không hiểu tại sao cô chủ nhỏ của mình lại có thể chạy nhanh đến vậy.
"P-Pis... Cô Pisces..."
Trông thấy cảnh tượng này, Pisces bối rối vô cùng. Con bé lao đến đỡ lấy cô hầu, hối hả xin lỗi:
"E-Em xin lỗi, chị Pretzel. Chị ổn chứ?"
"Tôi ổn mà cô chủ." Pretzel nhanh chóng điều hòa nhịp thở, sau đó sửa soạn lại đồ trên người Pisces. Bởi vì chạy mà nơ váy của con bé bị tuột ra...
Sagitarius nhìn họ một hồi, nhíu mày hỏi:
"Này Pretzel, con bé đã dùng bữa sáng chưa?" Vừa nói vừa chỉ vào Pisces.
Pretzel lắc đầu, bản thân quá mệt mỏi khiến cô không thể nói thêm một lời nào nữa.
"Vậy dẫn con bé đến phòng ăn đi."
Sagitarius vừa dứt, Pisces đã tiếp lời:
"Nhưng chị ơi, còn ngài Aries thì sao ạ?"
Ôi trời, con bé này tốt bụng quá. Sagitarius cảm thán. Mới có ở dinh thự vài ngày đã dần học được cách quan tâm đến người khác rồi. Ở một nơi khác, một nơi lạ lẫm mà có thể thích ứng nhanh đến thế... thật tốt nhỉ?
Tay thì giã nhuyễn thuốc, đều đều, còn miệng vẫn cười, dịu dàng đáp:
"Đừng lo, chị sẽ đến chăm sóc ngài ấy." Tránh trường hợp bị hỏi thêm nhiều lần, cô đặt cối giã xuống bàn, cúi xuống và giơ ngón út trước mắt Pisces: "Chị hứa."
Pisces nhún người lên ngoắc tay với cô, khẽ nhoẻn miệng: "Em cám ơn!"
Gì chứ? Sagitarius tự hỏi. Sao con bé có thể vui như thế... Những đứa trẻ cùng lứa tuổi chỉ vui khi đòi được món quà mình thích, còn con bé này lại vui khi có thể giúp được người khác? 'Ôi chúa ơi, ngài Virgo, tôi đã hiểu nhầm ngài rồi...' Thầm tự trách bản thân là vậy, nhưng Sagitarius ngay lập tức nhắc nhở Pretzel.
"Vậy nhé, dẫn Pisces đi."
Pretzel gật đầu đồng ý, rồi nhanh chóng đưa cô chủ nhỏ đi dùng bữa sáng. Cô ấy nhắc Pisces rằng nếu bỏ bữa sáng sẽ không tốt cho sức khỏe. Pisces nghe lời, và không quên quay lại cúi chào Sagitarius một tiếng trước khi rời đi.
Một ngày đầu đông bắt đầu, ở dinh thự Sovereign. Và lần này... có điều gì đó khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com