Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6.4:

Ánh nắng ban mai nhạt nhòa len lỏi qua những đám mây xám xịt, nhen nhóm chút tia sáng yếu ớt trên nền trời đầy tuyết. Khắp Khu lăng mộ hoàng gia, một tấm chăn tuyết trắng tinh khôi phủ lên mọi thứ, biến khung cảnh trở nên tĩnh lặng và uy nghiêm lạ thường. Những hàng cây bách cổ thụ vươn mình thẳng tắp, cành lá phủ đầy tuyết trắng xóa, như những người lính gác im lặng đứng gác cho những linh hồn yên nghỉ. Pisces nắm chặt tay Leo, bước chân nhỏ bé rụt rè trên con đường lát đá dẫn vào, giờ đây đã được dọn tuyết cẩn thận nhưng vẫn còn vương những hạt tinh thể lấp lánh. Hơi thở của cô bé hóa thành những làn khói trắng mờ ảo trong không khí lạnh buốt.

Pisces chưa bao giờ thấy một nơi nào như thế này. Nó không giống khu vườn trong dinh thự Sovereign, cũng không giống những con phố nhộn nhịp hay bến cảng đông đúc. Nơi đây mang một vẻ đẹp khác, một vẻ đẹp trang trọng đến mức khiến cô bé cảm thấy choáng ngợp. Những bức tường cẩm thạch trắng ngà cao vút như chạm tới mây, giờ đây được điểm xuyết bởi những lớp tuyết bám nhẹ, tạo nên một vẻ đẹp cổ kính và huyền bí hơn. Những bức tượng thiên thần bằng đá trắng tinh khôi nhưng lại mang nét u buồn, giờ đây như được khoác thêm một lớp áo choàng bằng tuyết, càng khiến chúng trở nên thanh khiết và xa vời. Những khóm hoa Iris tím biếc, dù bị tuyết bao phủ, vẫn cố gắng hé nở những nụ hoa kiên cường, toát lên một mùi hương thoang thoảng, thanh khiết trong không khí lạnh giá.

Không khí ở đây thật khác biệt. Nó không nặng nề, u ám như những nơi tang tóc mà cô bé từng vô tình nhìn thấy ở thị trấn, mà ngược lại, nó tĩnh lặng, trang nghiêm, và dường như có một thứ năng lượng vô hình nào đó bao trùm, khiến cô bé cảm thấy vừa kính sợ, vừa tò mò. Pisces ngước nhìn những vòm đá cao vút, rồi lại nhìn xuống những phiến đá mộ được chăm sóc tỉ mỉ, giờ đây được điểm xuyết bởi lớp tuyết mỏng. Cô bé cảm nhận được sự hiện diện của rất nhiều linh hồn, không phải là những linh hồn đáng sợ, mà là những linh hồn bình yên đang an nghỉ, được bảo bọc bởi màn tuyết trắng và chút nắng yếu ớt của buổi sáng.

Pisces tự nhủ thầm, đôi mắt to tròn lướt khắp không gian. Mặc dù không hoàn toàn hiểu được ý nghĩa sâu xa của nơi này, nhưng bản năng nhạy cảm của cô bé mách bảo rằng đây là một nơi rất quan trọng, một nơi mà chỉ những người đặc biệt mới được đặt chân tới. Pisces cảm thấy mình thật nhỏ bé trước sự vĩ đại và trang nghiêm của khu lăng mộ hoàng gia, trong cái lạnh se sắt của mùa đông nhưng lại được sưởi ấm bởi chút nắng nhen nhóm đầy hy vọng.

"Chị Leo..." Pisces khẽ gọi, giọng cô bé thì thầm, như sợ làm vỡ tan sự tĩnh lặng thiêng liêng nơi đây. "Tại sao hôm nay chúng ta lại đến đây ạ?"

Giữa khuôn viên lăng mộ, có một bia mộ đặc biệt nổi bật. Đó là nơi yên nghỉ của Hoàng tử Allen. Mộ của ngài được làm từ đá cẩm thạch đen bóng, khắc hình một thanh kiếm vắt ngang qua một chiếc vương miện, biểu tượng cho sự hy sinh và lòng dũng cảm. Trên đỉnh bia mộ, một bức tượng thiên thần bằng đá trắng đang quỳ gối, đôi cánh gãy một bên, vĩnh viễn hướng ánh mắt buồn bã về phía bầu trời. Dù được các người hầu trong cung chăm sóc kỹ lưỡng, không một cọng cỏ dại nào mọc, không một hạt bụi nào bám vào, nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lẽo, vắng vẻ của một nơi mà sự sống đã ngừng lại.

Leo nắm tay Pisces, dẫn cô bé đến trước ngôi mộ ấy, gương mặt thoáng chút u buồn, nhưng ánh mắt xa xăm ấy đã nói nên tất cả. Pisces thầm nghĩ, chị ấy, dường như đang nhìn về một nơi rất xa xôi trong quá khứ.

Hoàng tử Allen, người đáng lẽ đã kế vị, đã đỡ nhát dao chí mạng thay cho Leo trong thư viện ngày lễ kế vị. Anh ta hy sinh để bảo vệ cô, gục ngã trong vòng tay Leo, với lời thì thầm cuối cùng. Đó dường như là ký ức đau đớn nhất trong cuộc đời Leo, và là lần đầu tiên cô khóc nhiều đến vậy. Cô luôn tự trách bản thân, giá như cô mạnh mẽ hơn, tỉnh táo hơn, thì đã có thể cứu được anh.

Leo quỳ xuống trước mộ, nhẹ nhàng đặt bó hoa Iris tím lên phiến đá lạnh lẽo. "Ổn không?" Cô tự tay nhặt những cọng cỏ nhỏ li ti mà mắt thường khó thấy, dùng vạt áo của mình lau đi từng vết ố, từng hạt bụi dù rất nhỏ bám trên bia mộ. Cô làm việc đó một cách tỉ mỉ, cẩn thận, như thể đang chăm sóc cho một người thân yêu còn sống. Cho dù trước đó đã có người hầu trong cung làm sạch sẽ, nhưng không ai có thể chu đáo và tận tâm như Leo.

Vừa dọn dẹp, Leo vừa lẩm bẩm, như đang nói chuyện với hoàng tử Allen. Pisces đứng bên cạnh, không hiểu sao trong lòng dâng lên cảm xúc kì lạ, cô bé không kìm được nữa, nước mắt cứ thế lăn dài trên má. Leo thở dài, Pisces quả là một đứa nhỏ dễ xúc động. Cô khẽ dang tay, để em ấy lao vào lòng mình, cứ thế ôm chặt mà khóc nức nở.

Giọt nước mắt trong veo, lấp lánh của Pisces chảy dài trên má, rồi tí tách rơi xuống phần mộ bằng đá cẩm thạch đen bóng. Len lỏi qua khe đá, thấm sâu xuống lòng đất lạnh lẽo, và chạm đến nơi an nghỉ.

Pisces khóc nức nở trong vòng tay Leo, nỗi đau của Leo như thấm sâu vào tâm hồn non nớt của cô bé. Leo nhẹ nhàng xoa đầu Pisces, lòng đầy cảm kích trước sự đồng cảm thuần khiết của đứa em gái bé bỏng. Cả hai cứ thế ngồi bên mộ Hoàng tử Allen, trong sự tĩnh lặng của khu lăng mộ hoàng gia, cho tới khi ánh hoàng hôn dần bao phủ, nhuộm tím cả bầu trời. Khi những tia nắng cuối cùng khuất dạng, Leo mới dẫn Pisces trở về dinh thự.

Họ không hề biết rằng, theo sau họ, một cánh bướm nhỏ nhắn trong suốt ánh xanh dịu nhẹ cứ thế bay theo. Không chút âm thanh, cứ thế mờ nhạt mà len lỏi qua mọi thứ. Lặng lẽ tới, đậu xuống và nhẹ nhàng chạm đến mặt viên ngọc lục bảo trên chiếc vòng. Ngay lập tức, một chút ánh sáng xanh biếc lóe lên, dịu nhẹ nhưng đủ để làm bừng sáng căn phòng ngủ đang chìm dần vào bóng tối. Ánh sáng đó không rực rỡ chói chang, mà là một sự phản chiếu lung linh, huyền ảo từ chính viên ngọc. Ánh sáng đó nhanh chóng tan biến, để lại chiếc vòng vẫn nằm yên vị, nhưng không khí trong phòng dường như có một sự thay đổi tinh tế nào đó, như một dấu hiệu của một điều kỳ diệu vừa xảy ra.

Ở đó, nằm trên một tấm lụa mềm mại, không ai biết rằng chiếc vòng ấy dần mờ đi, trong tích tắc, biến mất hoàn toàn. Chiếc vòng ngọc lục bảo mà Hoàng tử Allen đã dành rất nhiều công sức và tâm tư để tự tay chế tác và dành tặng cho riêng Leo. Đã biến mất, hoàn toàn.

Cùng lúc đó, tại khu lăng mộ hoàng gia, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển nhẹ. Một vết nứt nhỏ xuất hiện trên phiến đá cẩm thạch đen, rồi nhanh chóng lan rộng. Từ dưới lớp đất cứng cáp, một cánh tay đầy sức sống, mạnh mẽ đâm lên, phá vỡ lớp đất và đá. Mặt đất xung quanh ngôi mộ bị đùn lên, tạo thành những gò đất lộn xộn.

Và rồi, một chàng trai trưởng thành, cao lớn, với mái tóc vàng kim rực rỡ như ánh nắng ban mai, đôi mắt cùng màu long lanh như những viên hổ phách, dồn sức vào cánh tay vững chắc mà từ từ kéo bản thân lên khỏi lòng đất. Lấp lánh ánh xanh lục bảo, trên cổ anh, chính là chiếc vòng ấy. Một tác phẩm tinh xảo với sợi dây bạc mảnh mai, sáng lấp lánh như dòng nước xoắn quanh điểm nhấn của chiếc vòng là mặt dây chuyền hình vuông, được chế tác từ một viên ngọc lục bảo lớn, trong suốt và xanh thẳm như mắt biển sâu.

Ngay khi hoàn toàn thoát khỏi nấm mồ, một vầng ánh sáng lục bảo nhen nhóm yếu ớt bủa vây xung quanh ngôi mộ. Vầng sáng đó lan tỏa, và mọi thứ xung quanh ngôi mộ bỗng chốc trở lại bình thường một cách kỳ lạ. Những gò đất lộn xộn biến mất, mặt đất trở lại bằng phẳng, và những phiến đá cẩm thạch không còn một vết nứt. Cỏ dại biến mất, bụi bẩn tiêu tan, và cả bó hoa Iris của Leo cũng như chưa từng được đặt xuống. Chỉ có chàng trai tóc vàng kim đứng đó, sống động một cách phi thực, trên cổ là chiếc vòng ngọc lục bảo phát sáng yếu ớt, là bằng chứng duy nhất cho điều kỳ diệu vừa diễn ra.

Anh không chút do dự, hướng thẳng về phía dinh thự Sovereign. Bước chân xiêu vẹo trên con đường lát đá ẩm ướt, đôi mắt vàng kim long lanh một ánh nhìn đầy hi vọng, hi vọng cháy bỏng được gặp lại người con gái ấy. Người con gái với mái tóc hồng nhạt, sẽ tỏa màu rực rỡ khi bắt nắng. Người con gái với đôi mắt xanh lục bảo, sẽ ánh vàng ấm áp khi mỉm cười.

Mặc dù trời tối, gió rít từng hồi và những bông tuyết nặng hạt đang quất thẳng vào người, khiến mái tóc vàng kim bết dính vào trán, vạt áo choàng dính bùn và rách tả tơi, nhưng khí chất vương giả vẫn ngời ngời tỏa ra. Từng đường nét trên khuôn mặt vẫn hoàn hảo không tì vết: sống mũi thẳng tắp, bờ môi cương nghị khẽ mím chặt, và đôi mắt rực sáng một ý chí phi thường. Dù rũ rượi trong gió tuyết, anh vẫn giữ được vẻ oai vệ và uy quyền của một người từng là hoàng tử, từng được cả vương quốc ngưỡng mộ.

...

"Hôm nay yên ổn nhỉ, Crust." Một thị giả trẻ tuổi cảm thán.

Người còn lại thở dài, "Cone, đừng nói vậy. Mới hôm qua thôi, cả dinh thự đã rối tung chỉ vì ngài Pisces đi lạc đấy!"

"Nghe bảo do la cà đi chơi mà bị lạc." Cone tặc lưỡi, đùa vui, "Đúng là bọn trẻ, thích khám phá lắm."

Bỗng, mập mờ bóng dáng kì lạ của ai đó hiện lên trong làn gió tuyết lạnh lẽo. Một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ tiều tụy nhưng toát lên khí chất phi phàm, đang đứng sừng sững dưới màn tuyết. Họ không thể hiểu, kẻ đứng trước mặt họ, cao hơn họ một cái đầu, lại giống Hoàng tử Allen tiền nhiệm đến vậy. Cả hai đều đứng đờ người, đôi mắt mở to kinh ngạc, hoàn toàn không thể phản ứng.

Quản gia Capricorn, ngay khi cảm thấy mùi tuyết lành lạnh tràn vào cùng làn gió rít, liền quyết định đem chút trà nóng cho hai thị giả gác cửa. Cả hai mới học việc tại dinh thự Sovereign được vỏn vẹn ba tháng, cô nên chuẩn bị cho họ thêm chút đồ ăn, tiện dặn dò vài điều. Cô nhanh chóng đẩy cửa, và thấy cảnh hai thị giả đang đứng đờ người như pho tượng trước mắt. Định lên tiếng trách mắng sự bất cẩn của họ, thì ánh mắt cô chạm phải người đàn ông đứng trước cửa.

Một người luôn điềm tĩnh, đã trải qua bao nhiêu điều tồi tệ và tối tăm nhất trong cuộc đời, nhìn thấu mọi âm mưu và toan tính trong cung cấm, từng chứng kiến cả sự sống và cái chết cận kề, lúc này cũng hoàn toàn ngỡ ngàng. Đôi mắt nâu hạt dẻ sắc sảo của cô mở lớn, biểu cảm trên khuôn mặt vốn luôn giữ sự lạnh lùng chuyên nghiệp giờ đây lại lộ rõ sự kinh ngạc tột độ. Cô không nói nên lời, chỉ có thể đứng đó, sững sờ trước sự trở lại không tưởng của người đàn ông này. Mọi giác quan của cô đều mách bảo rằng điều này là không thể, nhưng hình ảnh trước mắt lại quá đỗi chân thực.

Thấy Capricorn, Hoàng tử Allen ngay lập tức nhận ra. Anh biết, Capricorn đã theo gia tộc Sovereign từ năm Leo mười tuổi, và cô ấy tất nhiên biết anh với Leo thân thiết như nào. "Capricorn, có thể cho ta gặp Leo được chứ?" Lời nói của Allen thực sự khẩn cầu, cầu xin, nhưng sức nặng của nó lại khiến Capricorn tuyệt đối nghe theo.

Trong sự ngỡ ngàng của hai thị giả, Capricorn như một người vô thức, quay người và dẫn Hoàng tử Allen vào bên trong dinh thự. Cô đi dọc hành lang, ánh mắt vô hồn, bước chân đều đặn.

Cho đến lúc họ gặp Leo và Pisces đang đi tới hành lang dẫn tới phòng sách để gặp Bà Victoria, Capricorn mới như choàng tỉnh khỏi một giấc mơ. Cô nhận ra bản thân đã quá bất cẩn khi để năng lượng ma pháp của Hoàng tử Allen ảnh hưởng, đã quá sơ suất khi không tạo một hàng rào thép bảo vệ bản thân trước khi bị lời nói của ngài ấy thôi miên. Một sự tự trách thoáng qua trên gương mặt vốn đã rất bình tĩnh của cô.

Pisces ngỡ ngàng với chàng trai to lớn trước mắt. Anh ta có vóc dáng cao hơn Aries một cái đầu, nhưng lại thấp hơn một chút so với Virgo. Dù vậy, vẻ đẹp và khí chất vương giả của anh vẫn nổi bật, toát lên sự hoàn hảo ngay cả khi bị vấy bẩn bởi mưa gió. Mái tóc lấp lánh như dát vàng, đôi mắt vàng óng ánh như mật ong, và những đường nét gương mặt sắc sảo đầy mê hoặc.

"C-Cô Leo." Capricorn choàng tỉnh, giọng cô lắp bắp, lắp bắp một cách hiếm thấy. "Ngài Allen, ngài ấy..." Cô chỉ tay về phía Hoàng tử Allen, không thể hoàn thành câu nói.

Pisces nghe đến đây, bất ngờ hơn nữa. Ngài Allen ư? Chẳng phải mới sáng nay, cô bé mới đến thăm mộ ngài Allen hay sao? Sao ngài ấy lại ở đây?

Trái ngược với sự kinh ngạc của Capricorn và Pisces, Leo trầm tĩnh quan sát. Không một chút lay động. Ánh mắt cô vẫn sắc bén, nhưng không có bất kỳ cảm xúc nào.

"Capricorn," Leo lên tiếng, giọng cô bình thản đến lạ. "Hãy dẫn Hoàng tử Allen về phòng dành cho khách. Đồng thời, chuẩn bị nước ấm và trang phục sạch sẽ cho ngài ấy." Cô ra lệnh, và không hề liếc nhìn người kia.

Hoàng tử Allen nhìn Leo, đôi mắt thần thái của anh đượm buồn. Anh đã vượt qua gió tuyết tàn bạo, nhưng tại sao Leo lại lạnh lùng đến vậy.

"Leo, em không vui khi gặp ta sao?" Giọng anh mang theo một nỗi xót xa khó tả.

Leo đáp lại, vẫn không nhìn anh. "Muộn rồi, ngài nên nghỉ ngơi sớm." Nói rồi, quay xuống mỉm cười với Pisces, tiếp tục dẫn cô bé đi về phía phòng sách để gặp bà Victoria, như thể sự xuất hiện của Hoàng tử Allen chỉ là một sự kiện nhỏ không đáng bận tâm.

...

"M-Ma?!"

Taurus trợn mắt nhìn về phía đó.

Một ý nghĩ điên rồ xẹt qua đầu.

Người đã chết thì làm sao có thể quay về? Taurus nghĩ, chắc mình gặp ma thật rồi.

Sau khi Leo và Pisces tiếp tục đi về phía phòng sách, cậu không thể nào giữ được bình tĩnh. Cậu ta đứng chết trân ở hành lang một lúc, đôi mắt mở to nhìn theo bóng dáng Hoàng tử Allen được Capricorn dẫn đi.

Ồ, không, không. Cậu lại tự trấn an bản thân. Chắc do quá nhiều công việc chồng chất, ngủ không đủ, nên cậu bắt đầu sinh ra ảo giác thôi.

Ảo giác rồi, chắc chắn là ảo giác!

Đúng rồi, chắc là vậy, bây giờ cậu phải xin anh Virgo ít thuốc để uống rồi nghỉ ngơi thôi.

N-Nhưng hôm nay anh Virgo lại không có ở nhà, anh ấy còn dẫn Sagitarius đi cùng. Cả hai bọn họ tới nhà thờ trung tâm thành phố để thăm Thánh nữ, người thường xuyên nhận được những lời cầu nguyện từ hoàng gia và các gia tộc lớn rồi!

Phải làm sao đây, phải làm sao?!

Không chần chừ thêm, Taurus hớt ha hớt hải lao tới phòng sách. Chắc chắc cậu phải nhờ chị Leo cho ít liều thảo mộc để dễ ngủ thôi, chứ thế này thì không ổn.

Nghĩ vậy, cậu cứ thế lao đi. Đến nơi, cũng chẳng thèm gõ cửa, cậu đẩy mạnh cánh cửa, để nó va vào tường cái rầm!

"Chị Leo, chị có nhìn thấy cái mà em mới nhìn thấy không?!" Taurus hét toáng lên, giọng đầy vẻ hoảng loạn, hai tay giơ cao như muốn tóm lấy một cái gì đó vô hình.

Tiếng động lớn khiến Pisces và Bà Victoria đang ngồi bên trong đều giật mình quay lại. Taurus lúc này mới để ý thấy sự hiện diện của họ. "Sao mẹ cũng có ở đây? C-Cả con nhỏ này nữa!" Cậu ta lắp bắp, khuôn mặt vẫn còn trắng bệch.

Leo thở dài thườn thượt vì sự ồn ào không cần thiết này. Cô quay sang nhìn Taurus, ánh mắt có phần trách móc. "Sovereign vốn kín tiếng, các gia nhân, người hầu và thị giả, sẽ chẳng ai để lộ chuyện này ra ngoài đâu." Cô nhìn vào Taurus đang mất bình tĩnh, "Nhưng với cái miệng to của em thì không khéo ngay ngày mai cả đất nước này biết hết đấy."

"Ý chị là sao?" Taurus nghi hoặc, khuôn mặt ngơ ngác. Cậu ngẫm nghĩ một lúc, đôi mắt đảo liên tục, cố gắng sắp xếp lại những mảnh ký ức vừa rồi. Tự tiêu hóa hết tất cả, cậu rợn người, "Không lẽ... không lẽ, đó thật sự là...?"

Leo gật đầu, một cái gật đầu chậm rãi nhưng dứt khoát, xác nhận điều mà Taurus đang sợ hãi.

"Không thể nào." Taurus lùi lại một bước, toàn thân như mất hết sức lực. Cậu không thể tin nổi vào tai mình, vào mắt mình. Hoàng tử Allen đã chết. Cậu còn nhớ rõ ngày tang lễ, nhớ rõ di thể của anh được chôn cất. Đó là một sự kiện lịch sử, một vết thương lòng lớn của cả vương quốc. Anh ấy đã chết hơn một năm rồi! Cơ thể đã an nghỉ trong mộ địa, mọi chức năng sống đã ngừng lại. Làm thế nào một người đã chết có thể trở về? Không có một công thức nào, không một ma pháp cổ đại nào mà cậu biết có thể làm được điều phi lý đến vậy.

Điều này thực sự đi ngược lại mọi quy tắc tự nhiên, mọi định luật ma pháp mà cậu đã dành cả đời để nghiên cứu và tin tưởng. Nó vô lý đến mức khiến cậu muốn hét lên, muốn đập phá một cái gì đó để xác nhận rằng đây chỉ là một cơn ác mộng.

Bà Victoria ôm Pisces vào lòng, vòng tay che chắn cho cô bé khỏi sự điên loạn của Taurus. Giọng bà dịu dàng nhưng đầy uy lực. "Con lớn rồi, Taurus, biết cách cư xử hơn đi." Sau đó bà quay sang nhìn Leo, ánh mắt đầy thấu hiểu, như thể biết hết những gì Leo giấu trong lòng. "Cứ bình tĩnh, Leo. Mọi chuyện đều cần thời gian để giải quyết."

"Sơ suất thôi."Leo gật đầu, nhìn về phía Pisces rồi mới quay sang nhìn bà. "Không sao đâu mẹ." Hai mẹ con nhìn nhau, ánh mắt giao nhau, dường như hiểu ra điều gì đó, một điều gì đó mà chỉ những người được di truyền năng lượng ma pháp từ gia tộc Vermilion mới có thể hiểu.

...

Đêm về, dinh thự Sovereign chìm vào sự tĩnh lặng quen thuộc. Hoàng tử Allen đi qua đi lại trong căn phòng dành cho khách, không hề nghỉ ngơi. Quyết định lập tức, anh cứ thế rời khỏi phòng. Theo trí nhớ mơ hồ còn sót lại, anh tìm đến căn phòng của Leo. Hành lang tối hiện lên trước mắt ngay khi anh mở cửa, bỗng thoáng thấy một bóng dáng nhỏ bé đang lén lút đi qua.

"Cô bé là em gái của Leo sao?" Allen hỏi, giọng anh dịu dàng nhưng đầy vẻ dò xét. Anh nhìn Pisces từ đầu đến chân, ánh mắt hiện lên sự tò mò. "Không ngờ Leo còn người em gái khác ngoài Gemini." Anh bắt đầu kể, giọng anh trầm ấm, mang theo chút hoài niệm. "Ngày xưa Leo còn một người em gái là Gemini, không biết Gemini bây giờ sống ổn không."

Pisces ngước nhìn, đôi mắt to tròn ngỡ ngàng. Con bé chỉ định tìm quản gia Capricorn để nhờ giúp lấy chút sữa đêm, thì bất ngờ bị ngài ấy kéo lại. Pisces không biết trả lời sao, vì con bé cũng không biết Gemini là ai. Con bé chỉ đứng đó, lúng túng nhìn vị hoàng tử cao lớn trước mặt. Con bé còn chưa hết bất ngờ khi nghe tin ngài ấy, hoàng tử Allen, người đã mất, giờ lại xuất hiện sờ sờ trước mắt mà!

Thực ra, con bé còn muốn đến tìm chị Leo, để hỏi thêm về Aquarius nữa. Lúc nãy, con bé đã được bà Victoria và chị Leo dặn dò đủ điều, rằng con bé không cần đính ước hay gì cả. Nhưng, con bé vẫn cảm thấy, hình như người tên Aquarius đã bị ảnh hưởng bởi ánh sáng mà con bé vô thức tỏa ra... Con bé chỉ muốn hỏi, liệu người tên Aquarius đó có còn ổn không.

Bỗng nhiên, quản gia Capricorn xuất hiện, ánh mắt sắc bén lướt qua khung cảnh lạ lùng trước mắt. Cô vừa đi kiểm tra các phòng ngủ và không thấy Pisces trong phòng. Ngay lập tức, cô tách hai người ra, giọng nói có chút nghiêm nghị. "Ngài Pisces, sao đêm rồi ngài lại ra ngoài?"

Con bé rụt rè đáp: "Em muốn uống chút sữa ạ, quản gia Capricorn."

Capricorn khẽ gật đầu, gọi Pretzel đang đi phía sau cô. Pretzel, người vừa tìm được ruột chăn khác thay cho Pisces nên giờ mới có mặt, chứ không thì cô cũng không dám rời Pisces nửa bước. Cô đã để lạc tiểu thư một lần, nếu lần sau còn vậy, cô quyết sẽ tự phạt bản thân thật nặng!

"Pretzel, dẫn ngài Pisces đi uống sữa. Đảm bảo ngài ấy uống xong thì đưa về phòng ngủ ngay."

Pretzel nhanh chóng đưa Pisces rời đi, để lại Capricorn và Hoàng tử Allen trong hành lang.

Sau khi Pisces và Pretzel đã khuất bóng, Capricorn quay sang Hoàng tử Allen, giọng cô trở nên lạnh lùng hơn. "Thưa Hoàng tử, không biết có việc gì mà ngài đêm còn ra ngoài, lại còn tìm gặp tiểu thư Pisces?"

"Ồ không." Allen không hề né tránh ánh mắt dò xét của Capricorn. Anh khẽ mỉm cười, nụ cười mang theo chút u buồn. "Ta đang tìm gặp Leo."

Đúng lúc đó, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện phía cuối hành lang.

Là Leo.

Bởi vì Hoàng tử Allen cao lớn đang che mất tầm nhìn của Capricorn, cô chỉ còn biết nghiêng người, đôi mắt sắc sảo nhìn thấy Leo.

"Sao vậy, Capricorn?" Leo hỏi, giọng cô bình tĩnh như thường lệ, không hề có vẻ ngạc nhiên khi thấy Allen đứng đó.

Capricorn cúi đầu, giọng cô có chút do dự. "Hoàng tử Allen muốn gặp ngài." Nhận được cái gật đầu của Leo, Capricorn liền thở phào, nhanh chóng rời đi.

Leo vừa tắm xong. Áo choàng tắm màu trắng ngà quấn hờ hững quanh người, vẫn còn thấm đẫm hơi nước. Mái tóc hồng nhạt bết vào hai bên thái dương, từng giọt nước trong veo lăn dài trên đốt sống cổ, lướt qua xương quai xanh thanh mảnh và đọng lại trên bờ vai trần nõn nà. Khuôn mặt yêu kiều, vừa thoát khỏi hơi nóng của nước, giờ đây ửng hồng nhẹ, đôi mắt tinh anh lấp lánh như ẩn chứa ngàn vì sao. Hơi nước còn vương vấn trên làn da, khiến cô toát lên vẻ quyến rũ khó tả, nhưng cũng đầy mong manh trong bộ dạng chưa khô hẳn.

Cô đứng đó, chỉ ngoái lại nhìn Hoàng tử Allen một lúc, ánh mắt không hề biểu lộ cảm xúc gì, rồi định mở cửa bước vào phòng mình.

Hoàng tử Allen không kìm được nữa. Anh bước vội tới, nắm lấy cánh tay trắng nõn của Leo. Ngay lập tức, anh cảm nhận được sự mát lạnh từ làn da ướt át của cô. Anh dần để ý hơn rằng... mái tóc bết dính, những giọt nước vẫn đang thi nhau lăn xuống. Cảm giác xấu hổ bất chợt dâng lên trong lòng. Một thoáng bối rối lướt qua gương mặt anh, anh cố không nhìn chằm chằm vào cô, nhưng nếu không giữ lấy thì cô ấy sẽ đi mất, và anh không biết liệu mình còn có cơ hội nói chuyện với cô nữa không. Cố gắng dặn lòng, anh giữ chặt tay cô, đôi mắt vẫn nhìn thẳng, mặc dù đôi gò má có chút ửng hồng trong bóng tối. Anh cảm thấy một chút luống cuống, vừa muốn giải thích nhưng lại e dè trước sự điềm tĩnh của Leo và tình cảnh hiện tại của cô.

"Nếu không có việc gì, tôi nghĩ hoàng tử nên nghỉ ngơi sớm," Leo nói, giọng cô vẫn trầm tĩnh, không hề có ý định kéo tay ra.

"E-Em không nhớ ta sao, Leo?" Allen hỏi, giọng anh run nhẹ, đầy nghẹn ngào và sự thất vọng. Anh đã mong chờ một phản ứng khác, một sự nhận ra hay một nỗi mừng rỡ. 

"Có chuyện gì, để mai rồi nói." Leo đáp, giọng cô vẫn lạnh nhạt cách lạ thường. Nhìn về phía phòng dành cho khách gần như đối diện, dù sao phòng mà Capricorn chuẩn bị cho Hoàng tử Allen cũng ngay gần phòng cô. Việc nói chuyện bây giờ không phù hợp chút nào.

"N-Nhưng ta..." Allen muốn nói thêm điều gì đó, muốn giải thích về sự trở lại của mình, về những gì anh đã trải qua, nhưng ánh mắt kiên quyết và sự thờ ơ của Leo khiến lời nói mắc kẹt trong cổ họng. Allen cố gắng níu kéo, anh có quá nhiều điều muốn nói, quá nhiều câu hỏi, và quá nhiều hy vọng. Nhưng Leo không cho anh cơ hội...

Leo đáp lại, vẫn không nhìn anh. "Muộn rồi, ngài hãy nghỉ ngơi sớm." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com