Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

🐇Chương 90: Gặp lại

Trần Trường Ca bị cấm quân áp giải rời đi.

Khi đi ngang qua bên Thẩm Chiết Chi, gã vẫn nở nụ cười như thường lệ. Trên người bị khóa xích, nhưng thần thái không chút nào sa sút, vẫn giữ phong thái phong lưu, chẳng hề có vẻ thảm hại.

Thẩm Chiết Chi liếc nhìn Lý Thịnh Phong, lại quét mắt nhìn cấm quân đang áp giải, sau đó cúi đầu nắm lấy tay Quý Cảnh Chi và dùng tay ra hiệu trên lòng bàn tay hắn: "Tối nay coi như uổng công rồi. Trần Trường Ca sẽ trốn được."

Quý Cảnh Chi vỗ nhẹ lên lưng Thẩm Chiết Chi, nói: "Cũng không hẳn là uổng công. Ít nhất đã định tội được cho gã."

Thẩm Chiết Chi chỉ đành gật đầu đồng tình.

Điều phiền phức nhất của Trần Trường Ca là ở chỗ gã ra tay vừa tinh vi vừa kín đáo, có những chuyện thoạt nhìn thì rõ ràng là do gã làm nhưng lại không tìm ra được bằng chứng.

Tối nay cũng thế, gã dám ngang nhiên ra tay ngay trong hoàng thành. Nếu thực sự có bản lĩnh rút lui hoàn toàn, gã đã giết Quý Cảnh Chi xong rồi đốt cháy mọi thứ và tẩu thoát sạch sẽ, chứ chẳng để lại gì.

Vậy nên, có thể định tội được như giờ cũng đã là tốt rồi.

Đám thị vệ nhìn hai người họ cứ tay nắm tay, thì thầm với nhau ra hiệu mãi từ nãy đến giờ, đến giờ vẫn chưa hết kinh ngạc.

Dựa theo quần áo và dáng vẻ, đây đúng là vương phi của họ.

Từ khi vương phi mở mắt, khí chất và dáng vẻ đã hoàn toàn thay đổi. Nếu trước kia là một người trầm lặng, thì giờ lại toát ra vẻ lạnh lẽo đến tận xương, dù vẫn giữ vẻ ngoài ôn hòa nhưng không ai dám nhìn thẳng.

Hình tượng vương phi trong lòng họ hoàn toàn sụp đổ.

Ban đầu ai cũng nghĩ vương phi là một người mù yếu đuối, xinh đẹp và mong manh. Không ngờ sự thật lại hoàn toàn trái ngược. Người mà họ tưởng yếu đuối ấy, lúc cầm kiếm ra tay lại nhanh và hiểm hơn cả họ, giết nhiều người như vậy mà không dính một giọt máu. Ở một khía cạnh nào đó, còn đáng sợ hơn cả Vương gia.

Nhìn theo đoàn cấm quân áp giải Trần Trường Ca rời đi, Lý Thịnh Phong quay người nói: "Đêm đã khuya, khó tìm nơi nghỉ chân. Vương gia... vương phi, tối nay hãy vào cung nghỉ lại. Dù sao trong cung vẫn an toàn hơn bên ngoài."

Không hiểu sao, đại thái giám đứng sau lại cảm thấy mấy chữ "vương phi" của Lý Thịnh Phong như được nghiến răng mà nói ra.

Quý Cảnh Chi quay sang nhìn Thẩm Chiết Chi, Thẩm Chiết Chi lại dùng tay ra hiệu trong lòng bàn tay hắn mấy cái, khẽ gật đầu.

Trong tình huống này, không thể làm khác được.

Quý Cảnh Chi gật đầu đồng ý.

Lý Thịnh Phong cho người chuẩn bị xe ngựa, không bao lâu đã tới.

Ngoài dự đoán, chỉ có một chiếc xe ngựa.

Ý rất rõ: Ba người sẽ ngồi chung.

Thẩm Chiết Chi liếc nhìn Lý Thịnh Phong, tạm thời vẫn chưa đoán được rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì.

Lý Thịnh Phong lên xe trước, Quý Cảnh Chi vẫn như thường lệ cẩn thận đỡ Thẩm Chiết Chi lên xe, không chút thay đổi nào.

Thẩm Chiết Chi cũng không từ chối, phối hợp rất nghiêm túc.

Bên trong xe, không khí lạnh như băng, náo nhiệt bên ngoài hoàn toàn chẳng liên quan gì đến ba người trong xe.

Hôm nay ngoài đường người chen chúc đông đúc, xe di chuyển rất chậm.

Trên đường, đám đông bỗng xôn xao, gió đêm thổi màn xe bay lên, Thẩm Chiết Chi mới nhìn ra nguyên nhân.

Pháo hoa đợt hai đã bắt đầu bắn.

Những chùm pháo hoa màu vàng kim bay lên trời rồi nổ tung, rực rỡ sặc sỡ, lấp lánh đầy trời.

Pháo hoa nối tiếp nhau bắn lên trời.

Ánh sáng pháo hoa chiếu vào đôi mắt nhạt màu của Thẩm Chiết Chi khiến chúng càng thêm rực rỡ.

Lý Thịnh Phong đang định nói gì thì Quý Cảnh Chi nắm tay Thẩm Chiết Chi, nhẹ giọng hỏi: "Thế giới này... có đẹp không?"

Thẩm Chiết Chi nghiêng đầu nhìn miệng hắn, Quý Cảnh Chi kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.

Thẩm Chiết Chi cười khẽ: "Đẹp."

Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến mức Quý Cảnh Chi có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của y, thậm chí thấy hình bóng mình trong mắt y.

Lý Thịnh Phong siết chặt tay dưới ống tay áo.

Không nên như vậy... không nên như thế này.

Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác xa với hình ảnh cậu ta từng nhớ.

Trong ký ức, người ngắm pháo hoa lẽ ra phải là cậu ta, còn Thẩm Chiết Chi sẽ xoa đầu, dịu dàng hỏi: "Thế giới này có đẹp không?"

Từ trước đến nay, cậu ta luôn là người ngắm người khác xem pháo hoa. Pháo hoa vào dịp sinh thần của phụ hoàng, sinh thần của hoàng huynh, hay các lễ tế... Nhưng bây giờ, pháo hoa cuối cùng lại vì cậu ta mà được bắn lên một lần, nhưng người cùng ngắm với cậu ta lại đã đổi thành người khác.

Không nên như vậy.

Xe ngựa rẽ vào đường lớn, tốc độ lập tức nhanh hơn rất nhiều. Nhưng từ góc độ này, họ không còn nhìn thấy pháo hoa nữa. Bên trong xe chìm trong im lặng.

Dù ba người cùng ngồi một xe, ai cũng ít nói nhưng tất cả đều hiểu rõ cách trò chuyện với đối phương. Chính vì vậy, bầu không khí này không phải vì gượng gạo, mà là vì không ai muốn mở lời.

Khi vào cung, Lý Thịnh Phong sắp xếp cho Quý Cảnh Chi ở một nơi nghỉ tạm bên ngoài, nói với hắn rằng Thẩm Chiết Chi ở ngay phòng bên cạnh. Nhưng thực tế, lại đưa Thẩm Chiết Chi đến một chỗ hoàn toàn khác.

Trong cung yên tĩnh lạ thường. Một cung nữ cầm đèn đi phía trước dẫn đường, Thẩm Chiết Chi muốn đi chậm một chút để tụt lại phía sau Lý Thịnh Phong. Nhưng Lý Thịnh Phong lại chủ động giảm bước chân, đi song song với y.

Thẩm Chiết Chi nhắc khéo: "Bệ hạ, nơi này hình như khá xa chỗ Vương gia nghỉ."

Lý Thịnh Phong gật đầu: "Ừ."

Rồi không nói gì thêm nữa.

Thẩm Chiết Chi lúc này không còn là nghi ngờ nữa, mà là chắc chắn — Lý Thịnh Phong đã biết điều gì đó.

Hoặc là đã nhớ ra điều gì đó.

— Con đường họ đang đi, y không thể quen thuộc hơn, chính là đường dẫn đến nơi y từng ở trong cung.

Cũng là con đường Quốc sư thường đi.

Cả con đường được ánh đèn chiếu sáng, sân vẫn giữ nguyên dáng vẻ ngày trước.

Lý Thịnh Phong đi theo y vào điện, sau đó cho tất cả cung nữ và thái giám lui xuống.

Thẩm Chiết Chi nói: "Đêm đã khuya, bệ hạ nên nghỉ ngơi sớm một chút."

Lúc trước uống thuốc để bảo vệ cổ họng vẫn chưa hoàn toàn phát huy tác dụng nên giọng y vẫn khàn khàn, nhưng từng lời vẫn rõ ràng, dễ nghe, khiến người ta không thể không chú ý.

Đây là cách uyển chuyển để Thẩm Chiết Chi ngỏ ý muốn Lý Thịnh Phong rời đi.

Nhưng Lý Thịnh Phong vẫn đứng nguyên, trái lại còn cúi người rót trà, hỏi: "Người thấy nơi này thế nào?"

Cậu ta không gọi là vương phi, cũng không nhắc tên gọi khác, ý tứ thế nào thì để Thẩm Chiết Chi tự đoán lấy.

Thẩm Chiết Chi đáp: "Nơi này rất tốt."

Lý Thịnh Phong giả vờ không hiểu thì y cũng làm ngơ theo, không hề nhắc đến chuyện xưa năm đó.

"Chỉ là." Thẩm Chiết Chi tiếp lời: "Bệ hạ cũng nên nghỉ ngơi. Tay run thế này, không nghỉ thì không được rồi."

Lý Thịnh Phong mới rót chưa đầy một chén trà, nhưng nước đã tràn ra xung quanh rất nhiều.

"Nếu trẫm nói, tối nay muốn nghỉ lại nơi này thì sao?"

Thẩm Chiết Chi cười khẽ bằng giọng khàn khàn: "Vậy e là không ổn."

Lý Thịnh Phong khép mắt, rồi mở ra: "Chiết... Sư phụ, người định cùng ta tiếp tục giả vờ đến cùng sao?"

Không giấu nữa.

Thẩm Chiết Chi vẫn bình thản: "Vậy ngươi định làm gì? Lại giết ta thêm một lần?"

Ánh mắt Lý Thịnh Phong chợt lóe, cậu ta rút kiếm bên hông ra.

Thẩm Chiết Chi theo dõi từng động tác.

Nhưng Lý Thịnh Phong chỉ đặt kiếm sang một bên, sau đó quỳ xuống.

Động tác rất dứt khoát, không do dự chút nào, hai đầu gối nện xuống sàn vang lên tiếng động nặng nề.

Vẻ bình thản trên gương mặt Thẩm Chiết Chi biến mất.

"Sư phụ, ta biết sai rồi."

Giọng của Lý Thịnh Phong run đến mức không thể giữ được bình tĩnh, hai mắt cũng đỏ hoe.

"Ta không nên... Sư phụ, ta hối hận, người đừng đi... đừng bỏ ta lại..."

Cậu ta chưa kịp nói xong, một tiếng "vút" vang lên, lưỡi kiếm lạnh lẽo đã kề sát cổ họng.

Thẩm Chiết Chi nhìn cậu ta không chút cảm xúc, hỏi: "Ngươi làm trò gì vậy? Ta từng dạy ngươi như thế à?"

Mũi kiếm hạ xuống, đặt ngay tim cậu ta.

"Ngươi không cảm thấy xấu hổ với bộ áo ngự này sao?"

Giọng Thẩm Chiết Chi rất nhẹ, không có chút trách mắng nào, nhưng Lý Thịnh Phong hiểu rõ, đó là dấu hiệu rõ ràng nhất của sự tức giận.

Y từng dùng đúng giọng điệu này để xử lý những tâm phúc mưu phản.

"Lý Thịnh Phong, đừng để ta cảm thấy mình đã chọn sai người."

Những lời ấy như búa nện vào lòng ngực khiến Lý Thịnh Phong hoảng loạn ngay tức khắc.

Cậu ta có thể chịu đựng bất cứ ai thất vọng về mình — ngoại trừ Thẩm Chiết Chi.

Cậu ta không thể để người đó thất vọng.

Nhưng càng hoảng loạn, cậu ta càng rối trí, không biết nên nói gì. Mọi mưu lược thông minh ngày thường giờ phút này đều tan biến.

"Sư phụ, đừng bỏ lại ta một mình, ta chỉ còn có người..."

Thẩm Chiết Chi là người thân duy nhất cậu ta còn lại trên đời, là người cậu ta kính trọng, là người cậu ta yêu.

Những lời sau cùng, Lý Thịnh Phong không thể nào thốt ra được.

Thẩm Chiết Chi thu kiếm, nhẹ nhàng đánh vào gáy rồi đỡ cậu ta nằm lên giường, cởi giày vớ và áo khoác, đắp chăn cho cậu ta thật cẩn thận.

"Tiểu hoàng đế, đây là lần cuối cùng ta chăm sóc ngươi."

Sau đó y đi đến bàn, uống một ngụm trà rồi đặt chén trở lại chỗ cũ, nơi nước trà đã tràn ra ngoài khi nãy.

"Sinh thần vui vẻ."

.

Sáng sớm hôm sau.

Lý Thịnh Phong tỉnh dậy trên giường, vừa ý thức được điều gì đó thì lập tức bật dậy nhìn quanh. Phát hiện trong phòng không còn ai, cậu ta không kịp suy nghĩ nhiều, tiện tay khoác lấy một chiếc áo ngoài rồi mở cửa bước ra.

Thấy Lý Thịnh Phong đi ra, cung nữ định hành lễ thì bị cậu ta ngăn lại, vội hỏi: "Sư... Trấn Nam Vương phi đâu rồi?"

Cung nữ đáp: "Ngài ấy đã rời đi từ nửa canh giờ trước ạ."

Lý Thịnh Phong khựng lại: "Y đã ở lại đây suốt đêm sao?"

Cung nữ gật đầu: "Vâng, đúng vậy."

Lý Thịnh Phong lập tức quay lại nội điện.

Trong phòng không có gì thay đổi, cậu ta tiến đến bên bàn, nhìn thấy ly trà đã uống cạn đến đáy. Rõ ràng là Thẩm Chiết Chi đã ngồi ở đây cả đêm.

Đại thái giám bước vào, nói: "Bệ hạ, trời lạnh lắm, người mau mặc thêm áo..."

Lý Thịnh Phong hỏi: "Hiện giờ Trấn Nam Vương phi đang ở đâu?"

Đại thái giám đáp: "Ngài ấy có thẻ bài do người ban để ra vào hoàng cung, chắc đã cùng Trấn Nam Vương rời đi từ sớm rồi."

Ông ta ngừng một chút rồi cuối cùng lấy hết can đảm, run giọng nói: "Bệ hạ... Dù sao thì ngài ấy cũng là Vương phi của Trấn Nam Vương... Mong bệ hạ đừng vướng bận tình riêng."

Lý Thịnh Phong không đáp.

.

Sau khi gặp lại Quý Cảnh Chi, Thẩm Chiết Chi cùng hắn rời khỏi hoàng cung, dự định đến tửu lâu đón Thống tử rồi ra cửa thành chờ Thẩm Tắc Nhất.

Trên đường đi, Quý Cảnh Chi hỏi: "Tối qua mọi chuyện thế nào?"

Thẩm Chiết Chi đáp: "Cũng không có gì. Ta không muốn nghe cậu ta nói nữa nên đánh cho ngất đi."

Quý Cảnh Chi bật cười.

Sau một giấc ngủ tối qua, tai của cả hai tuy chưa hoàn toàn hồi phục nhưng nếu chú ý lắng nghe và kết hợp nhìn khẩu hình thì vẫn có thể hiểu được đối phương đang nói gì.

"Chờ gặp được Thống tử rồi, em lên trước đi. Để nó ở ngoài lâu như vậy, chắc chắn sẽ trách ta cả buổi."

Vừa nói, Thẩm Chiết Chi vừa nhìn quanh tìm một hàng rong bên đường để mua kẹo hồ lô, nói thêm: "Tuổi như nó chắc vẫn thích ăn đồ ngọt. Ừm, đúng là tuổi này ai chẳng thích kẹo hồ lô."

Dọc đường đi, họ mua không ít đồ ngọt định tặng Thống tử. Dù vậy, Thẩm Chiết Chi vẫn không tránh được màn trách móc nước mắt lưng tròng từ hệ thống.

Hôm qua tỉnh dậy đã không còn ở căn phòng cũ, xung quanh toàn là người lạ, vốn dĩ đã hứa tối đó sẽ về đón nó, vậy mà nguyên cả đêm cũng không có động tĩnh gì.

Nó còn tưởng Thẩm Chiết Chi gặp chuyện gì rồi, lo lắng đến mất ngủ. Đã vậy lại còn đưa cho vài món đồ nhỏ để làm yên lòng, chẳng trách sao lại bị giận.

Khi cuối cùng cũng dỗ được Thống tử đang vừa ăn kẹo hồ lô vừa khóc xong xuôi, Thẩm Chiết Chi và Quý Cảnh Chi cùng nhau đến cửa thành.

Lúc họ đến nơi, đã thấy một người đứng sẵn ở đó.

Người ấy đang dắt một con ngựa đen, dáng người cao ráo.

Trên tay còn cầm một xâu kẹo hồ lô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com