Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12. Twelfth Steps

Scorpio trơ mắt nhìn những phù thủy đang lôi xềnh xệch nó đi, những phù thủy luôn tự hào với chiếc khăn quàng màu đỏ cùng chiếc phù hiệu hình sư tử ấy. Scorpio biết rõ tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này - bị bắt nạt hội đồng. Đây cũng không phải lần đầu tiên, nên Scorpio cũng không kháng cự. Bởi nó biết hiện tại nó chỉ là một con phế vật không hơn không kém, hơn nữa những người trước mắt nó đây đều là những phù thủy tài giỏi, cho dù đũa phép của nó có hoạt động đi chăng nữa thì cũng không thể nào thắng nổi. Chờ người cứu ư? Sẽ chẳng có ai cứu nó đâu, ai cũng khinh miệt nó, có khi họ còn ủng hộ cho đám người này ấy chứ. Vậy nên, nó buông xuôi, mặc cho những phù thủy đó muốn làm gì thì làm, đánh đấm gì thì đánh, họ chán, họ mệt thì họ lại bỏ đi ngay thôi ấy mà. À không, trước khi đi họ sẽ dừng lại và rao giảng đạo lý cho Scorpio nghe đã. Lần nào cũng vậy, có vẻ như những người đó không biết chán hay sao ấy?

"Bốp!" 

Một cái bạt tai được giáng thẳng xuống khuôn mặt trắng bệch, xanh xao của Scorpio, khiến cô ngoảnh hẳn mặt sang một bên, trên má hằn rõ năm ngón tay. Sau cái tát đó, những người còn lại cùng dùng chân đá vào người Scorpio, như thể chúng coi Scorpio là chiếc giẻ chùi chân vậy. Nhưng Scorpio không hề kêu lên lấy một tiếng, thấy vậy đám người đó càng đá mạnh hơn nữa. Được một lát, một nữ sinh ra lệnh cho chúng dừng lại, chúng liền nghe lệnh răm rắp mà đứng dạt sang hai bên. Nữ sinh đó hạ thấp người xuống, dùng một tay bóp chặt lấy cằm Scorpio, ép Scorpio phải nhìn vào mắt mình.

- Sao? Lần sau còn dám lại gần anh Libra của tao nữa không? - Nữ sinh đó "trìu mến" nhìn Scorpio. Scorpio không đáp lại, Libra của cô ta? Nó không thèm!

- Loại mồ côi như mày, phế vật như mày đáng nhẽ nói chuyện với Libra còn không được phép, vậy mà hôm đó mày lại dám giở trò bẩn thỉu để được đi cùng em ấy, mày dám khinh thường Blair tao sao? Mày không sợ gia tộc tao sao? - Blair cay nghiệt nói. Nghe đến đây, Scorpio liền cười khẩy. Blair thấy vậy thì trợn mắt gằn từng chữ:

- Sao? Mày cười gì?

Scorpio vẫn không chịu trả lời. Thấy vậy, những nữ sinh khác liền gắt lên:

- Sao? Mày bị câm à?

- Phải đấy, không thấy chị Blair đang hỏi sao?

- Đúng là cái con không biết điều!

Scorpio nghe họ nói vậy liền dâng lên một cỗi thắc mắc. Sao họ lại vào nhà Gryffindor vậy nhỉ? Nếu có ai thấy thì sẽ thật là mất mặt cho những-chú-sư-tử-con quá đi. À không, đấy là nếu cái người đang đứng một góc kín quan sát kia không hé một lời nào. Nhưng chắc là không đâu, vẫn là cùng một giuộc cả.

- Sao tôi lại phải sợ chị? À không, sao tôi lại phải sợ gia tộc nhà chị? - Scorpio cuối cùng cũng chịu đáp lại. Câu nói của cô như một lời khiêu khích đối phương. Blair nghe xong lửa giận càng nổi to hơn. Nhưng rồi cô kìm nó lại, đáp một câu xen lẫn ý châm biếm:

- Phải rồi? Mày đâu có gì để mất. Cha mẹ không, phép thuật không, bạn bè cũng không nốt!

Scorpio lại im lặng. Chị ta nói đúng, Scorpio không có gì để mất cả. Cô như một bóng ma lang thang trong cái thế giới này vậy, nhưng vẫn là bóng ma yếu đuối nhất.

- Tao mong là mày biết điều mà tránh xa Libra chút, lần tới, bọn tao sẽ không nương tay cho mày nữa đâu. Hãy nhớ rõ vị trí của mày đi! - Nói rồi, Blair đứng dậy, ra hiệu cho đồng bọn cùng rời đi, dù sao cũng sắp tới bữa tối rồi.

Đấy, nó nói có sai đâu. Trước khi đi cứ phải nói đạo lý cơ. Đúng là những người nói đạo lý thường sống như... à mà thôi. Mấy hôm nay Scorpio đọc thêm nhiều sách về Muggle Học quá nên bị lậm ấy mà. Giờ thì nên làm gì nhỉ? Đi ăn ư? Đó quả là một ý kiến tồi bởi với cái tình trạng quần áo lấm lem đất cát, khuôn mặt sưng đỏ như bây giờ của Scorpio sẽ khiến mọi người ăn không trọn bữa mất. Có lẽ nên đi về thôi. Nhịn đói một bữa cũng đâu chết được, trước khi được "người ấy" đem về, có bữa nào là nó được no nê đâu.

Nghĩ là làm, Scorpio trở mình đứng dậy. Nhưng có vẻ hôm nay nặng hơn mọi hôm thì phải. Ngay cả việc đứng dậy Scorpio cũng cảm thấy khó khăn. Thế rồi, một bàn tay chìa ra trước mặt đó.

- Cần giúp chứ?

Scorpio nheo mắt nhìn bàn tay nọ, lại là màu đỏ! 

- Không cần đâu - Scorpio thẳng thừng đáp. Nó không muốn nhận được sự giúp đỡ của bất kì ai, nhất là cái người đang ở trước mặt nó bây giờ đây - nguồn gốc của mọi sự việc.

- Thôi nào, ngay cả đứng dậy đàn em còn không nổi, có chắc là về được tới hầm Slytherin không đấy? - Người đó vẫn giữ nguyên tư thế, ra vẻ chờ đợi.

- Khoảng cách của anh đâu rồi, tiền bối? - Scorpio cười khẩy. Chả trách sao cô luôn ghét lũ Huynh Trưởng, chúng cứ tự cao như vậy, luôn ra vẻ thương hại đó.

- Có lẽ là không phải bây giờ - Libra nhướn mày đáp

- Thôi nào tiền bối, nãy giờ tiền bối cũng chứng kiến hết rồi đó, tốt nhất là tôi không nên dây dưa gì với tiền bối cả! - Scorpio lạnh nhạt nói. Phải, người đứng ngoài nãy giờ chứng kiến hết tất cả mọi chuyện là Libra, đương nhiên là hội của Blair không biết điều này rồi.

- Vậy ra là em biết à? Sao em không kêu lên nhỉ? Có lẽ họ sẽ tha cho em lần này đấy! - Libra ra vẻ đăm chiêu đáp lại. Đúng là anh có chứng kiến, nhưng chỉ kịp nghe đoạn cuối thôi, tức là khi công đoạn đánh đấm đã hoàn tất rồi ấy.

- Bởi tôi ghét anh, và tôi cũng không muốn nhờ anh giúp đỡ thêm lần nào nữa -  Scorpio vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt lúc nãy, mắt nhìn về nơi khác. 

- Thôi nào, giúp đỡ đàn em vốn là bổn phận của chúng tôi mà - Libra nở nụ cười tỏa nắng đặc trưng. Nhưng chỉ tiếc rằng, điều này càng khiến Scorpio ghét anh hơn - Mà sao đàn em lại ghét chúng tôi tới như vậy?

- Người trên đỉnh vinh quang như mấy người, làm sao hiểu được cái cảm giác dưới đáy vực? Chẳng phải các anh luôn khinh thường, thương hại những người như tôi sao?

- Không không, đàn em hiểu nhầm rồi, chúng tôi không như em nghĩ đâu - Libra mỉm cười phủ định.

- Này tiền bối, anh không thấy mệt sao? - Scorpio cười khẩy. Cái tên trước mặt cô cứ như một tên hề vậy.

- Mệt? Ý em là...? - Libra vẫn giữ nụ cười đó, giọng điệu có đôi phần ngập ngừng.

- Mang chiếc mặt nạ ấy suốt ngày, tiền bối không thấy mệt sao? - Scorpio trừng mắt nhìn anh. Libra ngạc nhiên, thu tay về. Thấy điệu bộ đó, Scorpio hả hê trong lòng. Cảm giác vạch trần người khác quả thực chẳng phải rất vui sao?

- Sao em biết? - Libra lập tức trưng ra một bộ mặt lạnh nhạt. Phải rồi, đây mới đúng là Libra chứ.

- Diễn xuất quá tệ! - Scorpio khẳng định

- Ồ, ra vậy - Ngay lập tức, Libra rút đũa phép ra, chĩa thẳng nó trước chiếc cổ của Scorpio - Mong là đàn em biết giữ mồm giữ miệng.

- Cần phải đợi anh nhắc sao, Hoàng-Tử-ấm-áp? - Scorpio nhấn mạnh bốn chữ cuối. Nghe vậy, đầu đũa phép của Libra càng được dí chặt vào cổ Scorpio hơn nữa.

- Vậy thì tốt, nhưng đàn em yếu đuối như vậy, nhỡ chẳng may bị đánh tới mức nói ra bí mật của tôi rồi chạy trốn thì sao đây? - Libra gằn từng chữ. Bí mật anh giấu kín suốt mười mấy năm nay, thậm chí cả Capricorn cũng không biết, nay lại bị một con bé vô dụng khóa dưới vạch trần, điều này như một cú tát thẳng mặt Libra vậy.

- Làm ơn đi, tôi thà chết còn hơn! - Scorpio nhíu mày. Cái tên trước mặt cứ làm như là kim bài miễn tử của cô vậy? Chẳng phải tại anh ta mà cô mới ra nông nỗi này sao?

- Thôi thì, để cho chắc ăn, tôi sẽ dạy cho đàn em vài phép thuật phòng thân, được chứ? - Libra liền thay đổi thái độ, anh rút lại chiếc đũa phép, trưng ra nụ cười "giả tạo" ban đầu.

- Anh bị điên hả tiền bối? Đũa phép của tôi còn chả hoạt động nữa là học phép phòng thân! Hơn nữa, anh là Gryffindor, còn tôi là Slytherin! - Scorpio cáu kỉnh nói. Giờ thì nó cáu thực sự rồi, nó ghét cay ghét đắng Libra Nightray, và niềm ghét bỏ đó ngày càng được nhân lên chứ chẳng hề giảm bớt.

- Không gì là Libra này không làm được, vậy nên cứ nghe theo tôi đi, chẳng phải em cũng sẽ được lợi từ việc này sao, đàn em? - Libra vẫn giữ nguyên thái độ "thân thiện" của mình mà đáp lại.

- Tôi... - Scorpio định nói gì đó, bỗng từ đâu xuất hiện một con mèo Blue Golden nọ khiến cho cô ngừng lại. Con mèo đó dùng đôi mắt tròn xoe màu lục bảo nhìn thẳng về phía hai người. Scorpio nhìn thấy con mèo đó, nhất thời nuốt nước bọt.

"Meow...meow..."

Hai tiếng, đúng vỏn vẹn hai tiếng meow, rồi con mèo đó liền chạy đi. Nhanh như cách mà nó xuất hiện vậy. Scorpio thấy vậy thì quay sang nhìn Libra, rồi nhìn lại về hướng con mèo vừa chạy đi, tâm tư hỗn loạn vô cùng. 

"Moru..."

Scorpio khẽ nói, ánh mắt vẫn dán về phía con mèo của cô biến mất. À không, đã-từng-là-của-cô mà thôi.

- Sao? Đồng ý chứ? - Libra lập tức bỏ qua con mèo kì lạ ấy mà quay sang hỏi Scorpio. Nghe vậy, Scorpio đảo mắt, khẽ thở dài một hơi, cô đáp:

- Được!

o0o

- Cái gì cơ ạ giáo sư? Giáo sư không đùa con đó chứ giáo sư McGonnagall? - Aquarius nói lớn, à không, phải nói là hét lên với vị giáo sư trước mặt. Cô đang rất, rất shock trước thông tin mình vừa nhận được. 

- Phải đấy giáo sư, Aquarius thì con còn hiểu nhưng tại sao lại có cả con nữa vậy? - Ở bên cạnh, Virgo cũng không khác cô bạn mình là mấy.

- Trò Aquarius, trò Virgo, hét vào mặt người cao tuổi như tôi là một điều không nên đâu! - Cô McGonaGall nghiêm nghị đáp lại.

- Dạ vâng, em xin lỗi, nhưng em không thể tin nó là sự thật được! Giáo sư biết đấy, nó khá khó khăn để chấp nhận - Aquarius đáp, điệu bộ đã có vẻ bình tĩnh hơn.

- Hai đứa dù sao cũng đã từng chung một nhà. Tôi đã nghĩ người như em sẽ làm tốt việc này chứ Aquarius. Còn em, trò Virgo, tôi không nghĩ có ai thích hợp với nhiệm vụ này hơn em đâu. Có thể nói, trò Aquarius đi cùng chỉ để phụ tá thôi - Cô Mcgonagall nhướn mày, bình thản đáp.

- Vâng, nhưng tại sao lại phải là chúng em ạ? Mà tại sao em lại thích hợp với một nhiệm vụ cần có quá nhiều sự thân thiện như vậy? Chẳng phải nhờ chị Leo sẽ hiệu quả hơn sao? - Virgo khó hiểu hỏi lại. Tính cách Virgo vốn dĩ khá kiêu kì, mà nhiệm vụ lại yêu cầu cô phải đi ngược với bản tính của mình, thích hợp chỗ nào vậy cô Hiệu Trưởng đáng mến ơi?

- Leo cần chuẩn bị cho cuộc bầu cử Thủ Lĩnh Nữ Sinh sắp tới cùng Taurus và Aries nên cả ba đứa đó đều bận cả rồi. Dù sao trong Zodiac, có mỗi hai đứa cùng là nữ sinh năm năm mà thôi. Hơn nữa kết bạn và bảo vệ không phải là một nhiệm vụ quá đỗi khó khăn, đúng chứ? Hai trò dù sao cũng là những phù thủy nổi trội nhất trong khóa, đương nhiên thích hợp để bảo vệ. Còn kết bạn, đừng lo Virgo, như tôi đã nói, trò Aquarius sẽ trợ giúp cho em, dù sao cũng là tốt cho em mà - Cô McGonagall vẫn bĩnh tĩnh đáp.

- Nhưng... - Cả Aquarius và Virgo cùng đồng thanh nói. Nhưng câu vẫn chưa thành thì liền bị ngắt lời:

- Không nhưng nhị gì nữa, miễn trực đêm hai tuần, được chứ? - Cô McGonaGall ra điều kiện. Nghe tới đây, mặt cả hai người đều sáng bừng:

- Đồng ý, thưa giáo sư!

Khỏi phải nói Virgo và Aquarius vui nhường nào. Suốt ngày phải thức đêm khiến cho da mặt của họ phần nào bị ảnh hưởng. Họ cũng là con gái. Và con gái rất quan tâm tới sắc đẹp! Nên đương nhiên bọn cô cũng vậy. Hiếm lắm mới có dịp được nghỉ ngơi hợp pháp, phải biết tranh thủ vô điều kiện chứ! Cô McGonagall thấy vậy liền lắc đầu thở dài. Đúng là tuổi trẻ, tuổi trẻ....

o0o

"Chậc, ai ngờ lại phải dùng tới mày rồi"

o0o

Hết chap 12

P/s: Sorry mọi người vì dạo này mình bận quá :)) Mọi người đoán xem ai sẽ đoạt giải Thủ Lĩnh Nữ Sinh nhỉ? À đừng quên vote cho truyện nha :>






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com