chương 17
|
virgo nouvelle đứng bên cửa sổ tầng ba của tòa nhà hành chính, nơi nàng có thể nhìn thẳng ra sân chính rộng lớn, đang còn lưu lại những vệt nước loang lổ chưa khô sau trận mưa đêm qua. không khí bên ngoài mang chút hơi lạnh buổi sáng, hòa cùng mùi đất ẩm và gió nhẹ thổi qua tán cây, khiến cảnh vật trở nên vừa tĩnh lặng vừa đầy sức sống.
trên tay nàng là danh sách các mục cần thảo luận trong cuộc họp sắp tới, mỗi dòng chữ đánh máy tỉ mỉ, gọn gàng, với những nét bút máy màu tím được đánh dấu cẩn thận. kiểu viết ấy phản ánh sự chính xác, gọn gàng và có phần khắt khe của nàng, đến mức dường như đã vô tình che lấp những cảm xúc ẩn sâu bên trong.
nhưng trái tim nàng thì không một phút bình yên. dưới lớp vỏ bọc của sự cẩn trọng và trật tự, những dòng suy nghĩ xoay vòng, dồn nén như những con sóng lặng lẽ đập vào bờ đá trong đêm. nàng ngước mắt nhìn ra xa, nơi đội ngũ kỹ thuật vẫn đang tất bật gia cố lại lớp bảo vệ phía đông của khu học xá dành cho năm i - một công trình bị ảnh hưởng nặng nề sau trận chiến. ánh sáng loang loáng của những tia ma thuật bảo vệ đang tạo nên một bức tranh chuyển động sống động giữa sự im lặng của buổi sáng.
bất giác, nàng khẽ kéo nhẹ tay áo chùng màu xanh navy - chiếc áo mới tinh thay cho chiếc đã rách tươm sau trận chiến, như thể chuẩn bị cho một ngày đầy áp lực phía trước. đó là một cử chỉ vô thức của người quen với việc phải chuẩn bị tinh thần trước những điều không chắc chắn, một thói quen để trấn an bản thân mỗi khi cảm thấy bất an. nàng thở dài nhẹ, ánh mắt vẫn không rời khỏi bầu trời phía xa.
một tiếng động nhỏ phía sau khiến nàng giật mình. nouvelle nghiêng đầu, không mấy ngạc nhiên khi thấy người vừa bước vào chính là capricorn eclipse. anh dừng lại cách nàng vài bước, không nói gì, chỉ đứng đó trong ánh sáng xuyên qua khung cửa kính, phần khuôn mặt anh được chiếu sáng một nửa, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, lạnh lùng nhưng đồng thời cũng toát lên một vẻ sâu lắng và u uẩn mà chỉ những người tinh ý mới nhận ra.
nàng không quay lại nhìn, nhưng cảm nhận rõ ràng sự hiện diện vững chắc ấy - một tấm chắn bảo vệ âm thầm nhưng đầy uy lực bên cạnh nàng. sự im lặng giữa hai người không phải là khoảng cách, mà là một sự đồng cảm không lời, nơi những nỗi lo và dự cảm chung được chia sẻ mà không cần câu nói nào.
cuối cùng, như thể đã đủ thời gian để nàng gom góp và nén những nỗi lo lắng thành lớp trầm tích yên lặng dưới đáy tâm hồn, virgo nhẹ nhàng cất giọng, âm thanh của nàng mềm mại như làn gió thổi qua những tán lá, nhưng cũng đầy quyết đoán:
- tôi đã đọc bản tường trình của đội tuần tra. lớp bảo vệ bị xé rách vào đêm bão vừa rồi... có dấu vết của gideon. đồng thời sự kỳ lạ trên chiếc áo chùng nhặt được cũng tương đồng với lỗ hổng.
capricorn vẫn đứng im, không nhúc nhích, nhưng ánh mắt anh khẽ co lại, như thể một mũi dao sắc nhọn vừa chạm đến những vết thương chưa lành. anh giữ im lặng một lúc lâu trước khi nói:
- nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy có ma pháp chủ động phát ra từ cậu ta.
nàng tiếp tục với giọng điệu bình thản nhưng ẩn chứa nỗi lo:
- ừ, đúng rồi, nhưng cũng không cảm nhận được bất cứ loại phép thuật dịch chuyển nào đến từ người khác. điều đó có nghĩa, tất cả không hề là mục đích của gideon, nhưng cũng không phải là bất kỳ ai sử dụng phép thuật đưa cậu ta đến đó.
nếu chỉ tính trong phạm vi phép thuật của esperanza.
còn nếu là một thứ gì đó mới hoàn toàn...
khoảng lặng kéo dài, như một lời nhắc nhở rằng bí ẩn còn đang nằm đó, chờ đợi họ phải tìm ra câu trả lời.
một lần nữa, ánh mắt nàng khẽ dịch chuyển - lần này không hướng ra xa nữa, mà dừng lại nơi hình bóng người đang đứng sau lưng. có điều gì đó khiến nàng chậm rãi quay lại, không vội vàng, như thể giữa những lớp suy nghĩ dày đặc vừa hé ra một khoảng trống nhỏ cho sự quan tâm len vào.
ánh sáng mờ của buổi sáng chiếu lên khuôn mặt capricorn - làn da tái hơn bình thường, quầng mắt đậm lại vì thiếu ngủ, và nếu nhìn kỹ, nàng vẫn có thể thấy lớp băng vết thương dưới tay áo anh, được giấu kỹ như thói quen bao năm qua của một người đã quá quen với việc coi sự chịu đựng là lẽ tự nhiên.
nàng khẽ cau mày, giọng nói lần này hạ thấp, mềm lại:
- vết thương... đã đỡ chưa?
capricorn hơi ngẩng đầu. một giây im lặng trôi qua - không phải vì anh không nghe, mà vì anh đang cân nhắc có nên trả lời đúng như thực tế hay không. đôi mắt anh, dù vẫn như thường ngày - điềm tĩnh, khép kín - lại có một thoáng chao nghiêng như sóng ngầm dưới lớp băng dày.
- không sao cả.
câu trả lời ngắn ngủi, gần như buộc miệng, vang lên nhẹ nhưng dứt khoát. nàng im lặng. không phải vì tin capricorn, mà vì hiểu - hiểu rằng nếu gặng hỏi, cậu ta cũng chỉ sẽ chỉ lùi lại xa hơn. một khoảng lặng nữa trôi qua, rồi chính anh là người phá vỡ nó, với giọng nói trầm thấp, mang theo âm sắc nhẹ đến mức gần như nghiêm nghị:
- cậu thì sao?
virgo ngẩng lên, hơi bất ngờ.
- đừng quên rằng bản thân cậu cũng vừa trải qua trận chiến ấy. đừng chỉ chăm chăm lo cho người khác mà quên rằng bản thân cũng là một phần trong đó.
giọng anh không trách móc. chỉ là sự quan tâm được nén lại quá lâu, giờ buộc phải nói ra dưới một hình thức khác - khô khan, cộc lốc, nhưng vẫn là quan tâm.
virgo khẽ mím môi, bàn tay siết nhẹ tờ danh sách vẫn còn đang cầm. một làn gió thổi qua cửa sổ, mang theo chút lạnh, khiến nàng bất giác rùng mình - không rõ vì thời tiết hay vì điều gì đó vừa chạm vào trong lòng. nàng không đáp ngay, chỉ lặng lẽ nhìn anh, và trong một thoáng ngắn ngủi, ánh mắt nàng không còn là ánh nhìn của một người giám sát hay chỉ huy - mà là ánh mắt của một người đã quá mệt mỏi để tiếp tục giữ khoảng cách với những người khác.
- cảm ơn, eclipse.
︶꒦꒷☽꒷꒦︶
phòng họp tầng hai của khu hành chính được xây dựng từ thời kỳ đầu của học viện, mang kiến trúc bán cổ điển kết hợp với dấu ấn phép thuật từ thuở sơ khai. những bức tường đá vôi màu ngà sáng không hề lạnh lẽo như đá thông thường, mà ngược lại, ấm áp đến lạ thường - như thể vẫn lưu giữ hơi thở của những cuộc họp hàng thập kỷ trước. trên mỗi mảng tường, các phù văn khắc chìm hiện mờ trong ánh sáng, tựa như những câu thần chú đang ngủ yên, chỉ đợi được kích hoạt trong tình huống khẩn cấp.
ánh sáng trong căn phòng không chỉ đến từ cửa sổ. trên trần vòm cao, ba chiếc tinh cầu phát quang lơ lửng nhẹ nhàng - là sản phẩm của phép thuật điều hướng ánh sáng, duy trì độ sáng ổn định dựa theo chu kỳ năng lượng của ngày. mỗi tinh cầu mang một màu ánh sáng riêng biệt: vàng ấm, lam dịu và trắng bạc, hòa quyện để tạo nên thứ ánh sáng trung lập - không làm lóa mắt, cũng không để lại bóng sắc gắt, lý tưởng cho những cuộc thảo luận dài.
chiếc bàn tròn bằng gỗ phủ kính trong suốt được làm từ thân cây elderan, một loài cây có tính truyền dẫn phép lực tự nhiên. khi bước vào phòng, người ta sẽ cảm nhận ngay một sự thay đổi khó diễn tả - giống như không khí nơi đây đặc hơn, nặng hơn, khiến từng cử động, từng ánh nhìn đều trở nên có trọng lượng. ở đây, lời nói không chỉ là phương tiện trao đổi - nó mang lực. và ý nghĩ, nếu không vững, có thể bị bẻ cong bởi trường năng lượng trí thức bao phủ cả không gian.
không ai bước vào căn phòng này mà không cảm thấy mình phải thay đổi chút gì đó: ngôn từ trở nên cẩn trọng hơn, lưng thẳng hơn, và ánh mắt - dù tự do đến đâu - cũng học cách biết kiêng dè.
gemini selenophile là người đến phòng họp sớm nhất cùng với thủ lĩnh nouvelle. em bước vào phòng với nụ cười dịu, chiếc váy đen dài đến đầu gối khẽ lay theo nhịp bước chân. mái tóc màu vàng nâu tỏa sáng như ánh trăng được buộc hờ phía sau, để lộ đôi tai đeo bông đá sapphire - cùng màu với chiếc áo chùng màu xanh navy. nhưng điều khiến em rực sáng nhất lúc ấy không phải là phục trang, mà là ánh nhìn lập tức hướng về libra ngay khi anh bước vào cùng capricorn eclipse.
không đợi ai lên tiếng, em bước nhanh về phía anh, nét lo lắng hiện rõ sau nụ cười thường ngày.
- anh lib...
giọng em nhẹ, gần như thì thầm, nhưng trong phòng yên tĩnh, ai cũng có thể nghe thấy.
- lưng của anh... vẫn còn đau phải không?
libra hơi khựng lại. như thể từng bước chân chậm của em khiến vết thương cũ cũng nhói theo một cách khó lý giải. anh gật nhẹ, xong lại lắc đầu.
- không đáng kể đâu. chỉ là va chạm nhỏ thôi, gemi... gem không cần lo lắng quá.
- nhưng vẫn là vết thương nặng đấy!
em vươn tay, định chạm vào cánh tay libra, nhưng rồi lại rụt về. gemini phồng má, đôi lông mày mỏng khẽ nheo lại, em chỉ nói tiếp với đôi mắt không rời anh:
- nếu anh không giữ sức, em sẽ không tha thứ đâu! lib đúng là đồ ngốc!
có một thoáng tĩnh lặng. libra quay đi, không đáp ngay, nhưng khóe môi anh cong lên, chỉ vừa đủ để em biết rằng lời nói ấy đã chạm đến anh. và thế là đủ với gemini - em nháy mắt tinh nghịch, dặn dò vài điều cho vị hôn phu của mình rồi trở về chỗ ngồi, bên cạnh virgo, ánh mắt vẫn còn lưu luyến nơi anh vừa đứng.
nhưng vừa quay lại thì gặp cái người mà em gai mắt nhất.
vô cùng, vô cùng gai mắt!
capricorn chứng kiến tất cả nhưng không nói gì. khi anh lướt ngang qua trước tầm mắt của virgo, ánh nhìn của nàng chỉ lướt qua anh trong chốc lát. nhưng anh nhận ra sự thay đổi - nàng không cần nói gì, và anh cũng không hỏi. khi virgo im lặng lâu hơn bình thường, điều đó không phải vì nàng bình tâm, mà là vì nàng đang cố giấu những hỗn loạn bên trong.
anh chống một tay lên bàn, gần vị trí của virgo đồng thời cúi đầu, khẽ nghiêng sang phía nàng, giọng nói đủ thấp để chỉ nàng nghe được:
- cậu không cần gắng đến mức ấy.
virgo không đáp, nhưng hàng lông mày nàng hơi giãn ra. một cử chỉ không ai để ý, trừ capricorn. chỉ có anh mới thấy, trong từng hơi thở nàng kìm nén, có một dạng mỏi mệt không thuộc về thể xác.
và gemini đã nhanh chóng chạy ù đến, bĩu môi dành lại vị trí cạnh virgo cho mình. tên thủ lĩnh eclipse của sisyphus đúng là đồ phiền phức.
chỉ vài phút sau, các vị trí còn lại cũng đã kín. dù chiếc bàn trong phòng họp được thiết kế dạng tròn - tượng trưng cho sự bình đẳng và minh bạch - nhưng cách sắp xếp vị trí ngồi lại mang theo những tầng nghĩa khác. virgo nouvelle ngồi tại vị trí trung tâm, nơi tất cả các ánh nhìn sẽ quy tụ. nàng không chỉ là người triệu tập cuộc họp, mà còn là điểm tĩnh lặng duy nhất giữa những dòng đối thoại có thể bất ổn. trái với những hình thức chủ tọa, ghế của nàng không lớn hơn ai, chỉ khác ở tấm phù khắc viền lưng - biểu tượng của trách nhiệm cao nhất trong phiên họp lần này.
thật ra là vì ngài hiệu trưởng lucasta không có mặt trong cuộc họp, và lý do vắng mặt của ngài hiện chưa được công bố chính thức. không một ai trong phòng dám công khai hỏi, nhưng sự thiếu vắng của người đứng đầu khiến bầu không khí càng thêm nặng nề. trong tình huống tạm thời ấy, virgo tạm thời sẽ là người thay mặt ban điều hành học viện để duy trì trật tự và điều phối thảo luận - một vị trí không chỉ cần sự cứng rắn, mà còn đòi hỏi sự nhẫn nại đến tuyệt đối.
bên trái nàng là cô yue, chủ nhiệm nhà episteme, người giữ vai trò phân tích và làm cầu nối giữa các trường phái học thuật. bên cạnh yue lần lượt là aries crescent với vẻ điềm tĩnh như một tảng đá nóng âm ỉ, rồi đến scorpio halve. cuối cùng trong dãy này là thầy rishama, ngồi với tư thế nghiêm cẩn, ánh mắt nghiêm nghị như đang soi xét từng cử chỉ xung quanh, không giấu nổi sự cảnh giác đối với những ý kiến trái chiều.
phía bên phải virgo, gemini selenophile ngồi lặng lẽ nhưng ánh mắt vẫn không ngừng dõi theo người ngồi cách nàng vài ghế - libra pleine, vị hôn phu luôn giữ dáng điềm đạm dù khuôn mặt khó đoán. xen giữa gemini và libra là hai người nữa: cô luminarc, chủ nhiệm nhà sisyphus - người hiện đang chịu nhiều áp lực vì học viên của mình là tâm điểm nghi vấn; và capricorn eclipse, với dáng ngồi vững như đá, ánh mắt tưởng như bất động nhưng luôn ngầm quan sát nhất cử nhất động của virgo. anh ngồi đó, lặng lẽ như một thế lực được nén chặt lại - không thể hiện nhưng luôn sẵn sàng hành động.
khoảng trống giữa libra và thầy rishama - cũng chính là đoạn vòng tròn đối diện virgo - được dành cho các giáo sư từng trực tiếp tham gia vào trận chiến đêm bão. họ không phát biểu nhiều, nhưng sự hiện diện lại đóng vai trò như những chứng nhân sống - mỗi người mang theo những vết thương chưa lành và ký ức vẫn còn nóng hổi về sự kiện ấy.
tuy là bàn tròn, nhưng những mạch ma lực ẩn trong mặt bàn vẫn phản ánh nhịp độ của căn phòng: có nơi dao động nhẹ như hồ tĩnh, có nơi âm thầm nổi gợn - cho thấy rõ các luồng ý niệm không hề hòa hợp. và chính trong bố cục ấy, những điều chưa được nói ra mới là thứ tạo nên trọng lượng thật sự của cuộc họp.
- chúng ta sẽ bắt đầu.
virgo lên tiếng, giọng nàng đều và lạnh, sắc sảo như đường kiếm cắt qua tấm lụa, nhưng vẫn không thiếu sự tôn trọng. ánh mắt nàng lướt chậm qua từng người có mặt trong phòng họp, như một sự xác nhận nghi thức và cũng là lời nhắc nhở ngầm về mục đích buổi họp.
- có ba nội dung chính: đánh giá thiệt hại sau trận chiến, kế hoạch tái thiết lớp bảo vệ và tu sửa, xây dựng lại từ đầu tòa nhà của năm i, và cuối cùng, tình huống đặc biệt liên quan đến gideon thuộc nhà sisyphus.
không khí hơi xao động. một vài ánh mắt - sắc sảo, tò mò, thậm chí phòng bị - lặng lẽ liếc sang chỗ luminarc. nhưng cô, như thường lệ, giữ nguyên nét mặt. sự điềm tĩnh không hề gượng ép mà mang tính tự nhiên, như lớp băng mỏng phủ lên mặt hồ sâu, không thể đoán được bên dưới đang tĩnh lặng hay sóng ngầm cuộn trào.
- trước tiên, báo cáo của đội kỹ thuật xác nhận: khu vực đổ vỡ sau trận chiến đã được ổn định tạm thời, nhưng lớp bảo vệ cần được dựng lại từ nền. mất ít nhất mười ngày.
một con số đơn giản, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, nó như một án treo giữa không trung. aries, người từ đầu vẫn chăm chú theo dõi, lập tức nhấc tay.
- vấn đề là mười ngày thì không kịp. lũ năm i vẫn phải sử dụng sân cỏ để học môn bay và biến hình, nếu không thì tình trạng quá tải sẽ xảy ra.
lời nói của aries, tuy không mang vẻ công kích, nhưng rõ ràng thể hiện sự không hài lòng. sự thực tế pha chút sốt ruột trong giọng nói khiến nhiều người không thể không đồng tình. scorpio, luôn là người kín tiếng, chỉ gật nhẹ, một dấu hiệu đồng tình hiếm hoi.
virgo lặng im vài giây, ánh mắt nàng trở nên tập trung, rồi dời về phía libra - người giữ vai trò quan sát nhiều hơn là phát biểu từ đầu buổi họp.
- còn về gideon?
libra ngẩng đầu. giọng anh trầm và rõ, mang theo một loại sức mạnh không đến từ âm lượng mà từ trọng lượng nội dung.
- cậu ta không hề có dấu hiệu bị dịch chuyển. không cảm nhận thấy bất kỳ phép thuật chủ động nào xung quanh lúc phát hiện. và... vị trí xuất hiện của cậu ta trùng với tâm chấn nơi quái vật biến mất.
câu cuối vang lên như một tiếng chuông rơi vào đáy giếng sâu. mọi âm thanh khác dường như bị nuốt chửng. cả phòng rơi vào im lặng, sự căng thẳng như những sợi dây vô hình bắt đầu thắt lại. và rồi, thầy rishama - người vốn nổi tiếng với tư duy hệ thống và quan điểm cứng rắn - hắng giọng. ông lên tiếng, ánh mắt lướt qua luminarc với vẻ đã mất đi chút kiên nhẫn:
- vấn đề này không thể tách rời khỏi hệ thống đào tạo. cần xét lại cách nhà sisyphus quản lý học sinh của mình. việc một học viên xuất hiện ở vị trí trọng yếu, đúng vào thời điểm lớp bảo vệ học viện bị vỡ ra, không thể chỉ là trùng hợp.
một phát ngôn trực diện - không chệch đi một tấc - nhằm thẳng vào nguồn gốc sự việc. nhưng chưa kịp có ai phản ứng, luminarc đã quay sang. ánh mắt sắc như lưỡi dao được rút ra trong im lặng.
- thầy đang ám chỉ nhà sisyphus tạo điều kiện cho việc phá phong ấn? nếu thầy rishama muốn nghi ngờ, vậy tôi cũng có thể nêu câu hỏi về cách nhà exousia rèn luyện những học viên luôn chọn giải pháp ngu dại đâm đầu vào chỗ chết một cách thiếu suy nghĩ như một logic cốt lõi.
lời đáp trả không chỉ sắc sảo mà còn mang tính phản công chiến lược. luminarc không đơn thuần phòng thủ, cô vạch ra cả một hệ tư tưởng đối lập.
- tôi không nói tạo điều kiện, tôi nói thiếu kiểm soát.
rishama đáp, giọng ông vẫn giữ sự lạnh lùng lý trí.
- vậy hãy bắt đầu bằng việc kiểm soát thành kiến của chính mình đi, thưa thầy.
từng lời được bắn ra như mũi tên, không mang tính thù địch cá nhân, nhưng rõ ràng là một đòn đánh vào cách lập luận của rishama - một sự từ chối thẳng thừng việc dùng thành kiến để làm nền cho hệ thống luận cứ.
không khí trong căn phòng chùng xuống. virgo đưa tay lên như một dấu hiệu kết thúc phần đối đáp - không nói, nhưng đủ rõ để mọi người hiểu rằng ranh giới đã được chạm tới.
trước khi nàng kịp lên tiếng, capricorn - người cho đến lúc này vẫn im lặng quan sát sự giằng co - nhẹ nhàng xen vào. giọng anh đều đặn, không cao không thấp, nhưng vang lên với một loại trọng lượng khiến mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn về anh.
- có lẽ chúng ta nên xét đến yếu tố khác.
một câu nói đơn giản, nhưng lại đủ để dịch chuyển trục của cuộc trò chuyện.
eclipse chắp tay trên mặt bàn, những ngón tay đan vào nhau như đang giữ chặt một ý nghĩ chưa kịp nói ra. anh không phải người thường chen lời khi chưa cần thiết, và chính sự điềm đạm ấy khiến mọi người trong phòng gần như tự động im lặng khi anh bắt đầu cất tiếng. giọng anh trầm và mang một âm sắc đặc biệt - không chỉ là sự điềm đạm, mà còn pha lẫn nét kính trọng, như thể anh đang không chỉ nói với hội đồng chủ nhiệm, mà với một lực lượng vô hình lớn hơn đang tồn tại phía sau những con chữ, những con số và sự kiện.
- thưa các giáo sư, nếu được phép, em xin chia sẻ thêm một điểm.
anh dừng lại một nhịp, như muốn đảm bảo rằng mọi ánh mắt đều đang hướng về mình - và thật vậy, sự tập trung trong căn phòng lúc này như được kéo căng.
- cơn bão lần trước... không khớp với bất kỳ chu kỳ khí hậu ma lực nào từng được ghi nhận. lớp dao động phép thuật có tần số hỗn loạn đến mức bất thường.
không khí trong phòng như ngừng lại. những đôi mắt khẽ nhíu, những hơi thở bị nén xuống mức gần như không còn tồn tại. có điều gì đó trong giọng capricorn khiến người ta không thể xem nhẹ lời cảnh báo. nó không phải một phỏng đoán cảm tính - mà là kết luận rút ra sau quá trình phân tích và đối chiếu những dữ liệu anh thu thập được bằng cả trực giác lẫn lý trí.
lúc này, một giọng nữ nhẹ nhưng rõ ràng vang lên - phá vỡ sự im lặng kéo dài. cô yue, người từ đầu cuộc họp vẫn ngồi yên như thể là một phần không khí, bất chợt cất lời. giọng cô trầm tĩnh và mang tính thẩm định, như một giám khảo chỉ lên tiếng khi thí sinh vừa chạm đến một điều đáng để suy nghĩ.
- em đang nói rằng... có khả năng đây là tín hiệu của một tác động từ bên ngoài?
đó không phải một lời kết luận, mà là một câu hỏi có chủ đích - như đặt mồi lửa gần một vệt dầu âm ỉ. không phải để kích động, mà để thắp sáng điều còn đang giấu trong bóng tối.
capricorn không đáp ngay, mà nghiêng đầu nhìn cô vài giây. anh biết cô yue không đặt câu hỏi vô cớ - và cũng hiểu rằng, nếu một người nắm rõ lịch sử ma thuật trong lòng bàn tay đã bắt đầu quan tâm, thì vấn đề đã vượt ra ngoài phạm vi của những giả thiết đơn lẻ. sau cùng, anh gật đầu - một cái gật nhẹ, chậm rãi nhưng chắc chắn. không màu mè, không tạo kịch tính - nhưng với những người có mặt trong phòng, đó là một sự xác nhận mang trọng lượng không thể xem nhẹ.
không ai nói gì sau cái gật đầu ấy. và trong sự im lặng đó, cảm giác về một thứ gì đó lớn hơn, rộng hơn - và xa hơn tầm kiểm soát của từng cá nhân - bắt đầu len lỏi vào suy nghĩ của tất cả những người đang có mặt trong căn phòng.
- cơn bão hôm đó. nó không giống bất kỳ hiện tượng khí hậu phép thuật nào mà em từng nghiên cứu hay gặp qua. lớp ma lực trong không khí bị xáo trộn không theo bất cứ chu kỳ nào... như thể có điều gì đó bên ngoài đang tìm cách tác động vào trường năng lượng của học viện, và rộng hơn là thứ đó có thể nằm ngoài esperanza. nếu vậy thì gideon chắc chắn không phải nguyên nhân gây ra.
chính vào cái đêm hôm đó, cảm giác ớn lạnh len lỏi từ đầu đũa phép của anh rồi truyền đến từng ngóc ngách trong cơ thể, capricorn đã nhận thức rõ ràng được nguy cơ mà sophronie sắp phải đối mặt.
lời nói của capricorn như một làn sóng vô hình. không ai phản bác, nhưng không ai hoàn toàn thoải mái. sự việc bắt đầu được kéo ra khỏi phạm vi nội bộ - từ lỗi hệ thống sang khả năng bị can thiệp từ một thực thể hay thế lực ngoài tầm kiểm soát. sự im lặng lần này không còn là phản đối mà là sự cân nhắc sâu sắc.
và rồi, đúng như bản chất của ông, rishama lên tiếng - lần này giọng lạnh hơn.
- nếu có điều gì đó bên ngoài đang tác động, như cậu nói, thì lý do gì nó lại chọn xuất hiện đúng thời điểm gideon có mặt? đây là lần thứ ba trong chuỗi sự kiện bất thường liên quan đến học viên của nhà sisyphus. tôi cho rằng chúng ta không thể tiếp tục xem nhẹ trách nhiệm giáo dục ở đây.
lời buộc tội vẫn không đổi - khéo léo, có căn cứ, nhưng không che giấu mối nghi kỵ kéo dài từ trước. luminarc hơi nhíu mày, nhưng khi cô đáp lại, giọng vẫn giữ sự bình tĩnh đến mức lạnh lùng.
- xin phép thầy rishama, nhưng tôi cho rằng những kết luận như vậy đang đi quá nhanh. gideon là học sinh, không phải là hiện thân của một mối nguy. và tôi tin, trước khi có bằng chứng cụ thể, chúng ta không nên dùng giả định để đánh giá phẩm hạnh một học viên.
- cô luminarc, tôi không nghi ngờ phẩm hạnh. nhưng tôi đặt câu hỏi về mức độ kiểm soát. học viện không thể chờ đợi đến khi xảy ra chuyện rồi mới hành động.
- tôi xin phép được phản hồi rằng, nếu có thiếu sót nào đó, thì đó là của toàn bộ hệ thống, không riêng gì nhà sisyphus.
không khí trong phòng trở nên đặc quánh, như thể cả không gian đang nén lại, chờ một tiếng nổ. aries crescent hơi nhích người về trước, định cất lời. nhưng ngay lúc ấy, virgo - vẫn điềm tĩnh như ban đầu - nhẹ gõ ngón tay lên mặt bàn. âm thanh tuy nhỏ, nhưng vang lên sắc sảo trong căn phòng yên lặng như lưỡi dao cắt ngang làn khói mỏng.
- em xin phép...
nàng nói, ánh mắt chậm rãi đảo qua các vị chủ nhiệm, từng người một.
- buổi họp này được tổ chức để thảo luận về giải pháp và trách nhiệm chung, không phải là nơi để quy kết lỗi lầm khi chưa có đầy đủ thông tin.
câu nói như chiếc chốt đóng lại chiếc nắp đang bật mở của thùng thuốc súng. sự can thiệp của nàng không áp đặt, nhưng mang tính điều phối rõ ràng - một dạng quyền lực đến từ khả năng duy trì trật tự hơn là từ uy quyền chính thức.
capricorn không lên tiếng, nhưng anh nghiêng đầu nhẹ, ánh mắt chạm thoáng qua phía nàng. một cái nhìn không cần lời, nhưng rõ ràng là một sự công nhận âm thầm. đó là cách họ giao tiếp - ngắn gọn, không hình thức - nhưng vẫn đầy trọng lượng, như những nhịp thở chung của người từng chiến đấu cùng một chiến tuyến.
virgo khẽ gật đầu.
đó không phải là một cái gật đầu vô thức hay xã giao. nó là hành vi có tính toán, một chuyển động vừa đủ để kích hoạt sự chú ý của căn phòng mà không cần phải cất lời. sự im lặng bao trùm sau cái gật đầu ấy không chỉ là không khí ngưng lại – mà là thời khắc trước khi chân lý tạm thời tiếp theo được xác lập.
rồi, virgo quay sang libra – ánh nhìn như thể mọi thứ đã được sắp đặt từ trước trong một ván cờ mà nàng là người nắm rõ cả bàn. giọng nói cất lên không lớn, nhưng có lực – âm thanh của người từng quen với việc được lắng nghe mà không cần nhấn mạnh:
- pleine, nhờ cậu tiếp tục báo cáo tình trạng hiện tại của gideon.
tay libra lật mở tập hồ sơ, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi virgo – như thể anh đang tìm kiếm một dấu hiệu để xác nhận rằng mình thực sự phải nói những điều sắp nói. bởi có những sự thật, khi thốt ra, sẽ kéo theo hệ quả mà không ai kịp chặn lại.
- cậu ấy vẫn chưa tỉnh. lúc được đưa đi chữa trị, nhân viên y tế phát hiện không có vết thương vật lý nào, cũng không phản ứng với phép hồi phục.
anh dừng lại một chút, để câu chữ thấm dần vào bầu không khí đang đông đặc lại. rồi, khi tất cả đang chờ phần nhưng – phần luôn ẩn chứa mầm mống của khủng hoảng – thì anh buông lời, đơn giản nhưng tàn nhẫn:
- tuy nhiên, nhân viên y tế cho rằng cũng không cảm nhận được về dòng phép thuật chảy trong cơ thể cậu ấy. không có trường ma lực cơ bản, không bắt được bất kỳ tín hiệu hay tần số nào. trạng thái... như thể đã bị rút sạch - không để lại bất kỳ dấu tích nào.
một luồng không khí lặng lẽ rít qua khắp bàn họp. mất đi khả năng thi triển phép thuật không giống như một chấn thương - nó giống như việc một nhạc sĩ thức dậy và không còn nghe thấy nhạc nữa, hoặc một họa sĩ nhìn thế giới mà không còn thấy màu sắc.
libra tiếp tục, dù trong mắt anh, một bóng tối mơ hồ đã bắt đầu bám lấy.
- với dữ liệu hiện tại, khả năng cao là gideon sẽ không thể sử dụng phép thuật trong tương lai. và có thể là vĩnh viễn.
libra khẽ lật trang tiếp theo trong tập hồ sơ, giọng không đổi - vẫn đều đặn và rõ ràng - nhưng trong lớp vỏ ấy, một nốt trầm khác đã xuất hiện, như tiếng vọng của điều gì đó chưa từng được phép hiện diện.
- trường hợp này... chưa từng được ghi nhận trước đây.
anh không nói hiếm – mà là chưa từng. một sự phân biệt lựa chọn cẩn trọng, bởi điều hiếm gặp vẫn còn nằm trong vùng hiểu biết, còn điều chưa từng là một lời thú nhận lạnh lùng rằng vùng dữ liệu của cả hệ thống tri thức phép thuật đã bị xuyên thủng.
- trong quá khứ, chúng ta từng ghi nhận một số học viên mất khả năng thi triển phép thuật tạm thời vì chấn thương tâm lý - đặc biệt là sau những biến cố nghiêm trọng: cái chết, sự phản bội, hoặc một cú sốc. cũng có những trường hợp khác - do luyện tập vượt quá giới hạn thể chất, cơ thể kiệt quệ đến mức không thể duy trì được dao động ma lực, dẫn đến tình trạng tê liệt phép thuật tạm thời... nhưng trong tất cả các báo cáo - cả chính thống lẫn phi chính thống - chưa từng có ai rơi vào trạng thái mất hoàn toàn dòng chảy phép thuật bên trong, mà không có dấu hiệu tổn thương hay cơ chế phong ấn rõ ràng.
libra ngẩng đầu, ánh nhìn quét qua từng khuôn mặt trong phòng.
- ít nhất là trong một ngàn năm đổ lại đây.
câu nói ấy như một cơn gió lạnh thổi qua. mọi lý trí, mọi học thuyết, mọi cấu trúc được xây dựng qua hàng thế kỷ - bất chợt lung lay, không phải vì bị bác bỏ, mà vì có điều gì đó nằm ngoài tầm của tất cả những điều đó vừa nhúng tay vào hiện thực.
trong phòng họp, những tiếng rì rầm bắt đầu vang lên - nhỏ, nhưng rõ ràng. không ai nói to, không ai biểu lộ quá mức, nhưng từng ánh mắt trao nhau, từng cái khẽ gật, từng tiếng giấy tờ bị lật nhanh... tất cả như khắc họa một tâm trạng chung: điều này quá bất thường để có thể coi là tai nạn.
và điều khiến không khí càng trở nên đặc quánh, chính là thực tế rằng gideon vẫn chưa tỉnh lại.
một tuần đã trôi qua từ đêm trận chiến đó. toàn bộ đội ngũ chữa trị đã thử mọi biện pháp hồi phục, nhưng cơ thể gideon không đáp lại. không phải là hôn mê y học, cũng không giống trạng thái phong ấn – mà là một kiểu đóng kín từ bên trong, như thể bản thân cậu đã bị cách ly hoàn toàn khỏi thế giới sống động.
không thể tra hỏi. không ai có thể tái hiện lại thời khắc cốt lõi. và điều đó - trong bối cảnh này - là nguy hiểm hơn bất kỳ câu trả lời nào.
bỗng, một giọng nam cất lên. âm sắc thấp, dứt khoát, mỗi chữ thốt ra như nhỏ giọt vào không gian, để lại dư âm kéo dài và lạnh toát sau gáy.
- những kẻ đứng sau chuyện này không muốn chúng ta biết điều gì đã xảy ra.
cả căn phòng như đông cứng trong một nhịp thở.
- nhưng nếu kẻ đó muốn bưng bít hoàn toàn về kế hoạch của bản thân, thì hắn đã không để gideon rơi vào tay của chúng ta. với những gì mà chúng ta đã điều tra được, thì rõ ràng hành động của hắn như... một thông điệp chăng?
scorpio dừng lại một chút, có lẽ là để chắc chắn về suy đoán của bản thân.
- điều đáng sợ hơn... là nó không phải dành cho một cá nhân - mà là cho chính sophronie.
hoặc thậm chí là esperanza.
và rồi anh im lặng. không thêm một từ. sự im lặng anh để lại kéo dài chưa đầy một nhịp tim, nhưng trong quãng ngắn đó, nỗi sợ lan dần - như nước ngấm vào đất.
lúc ấy, một giọng nói khác vang lên - nhẹ hơn, mềm hơn, nhưng không kém phần rõ ràng. gemini selenophile - người ít khi phát biểu trong các buổi họp lớn, nay lại cất tiếng. là một trong các thành viên đại diện, em không tham gia trực tiếp vào trận chiến, nhưng mọi diễn biến đều đã được thuật lại - từng chi tiết, từng mảnh rời rạc ghép lại thành một bức tranh mà giờ đây buộc cô công chúa nhỏ ấy phải đối diện. giọng em dịu, có âm sắc của những cánh gió tháng ba – nhưng phía sau đó, nếu lắng đủ lâu, có thể cảm nhận một thoáng... run nhẹ.
không hẳn là sợ hãi - nhưng là linh cảm về điều không thể kiểm soát.
- nếu đúng như vậy... thì liệu điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?
như sóng ngầm bắt đầu lan ra từ trung tâm một mặt hồ tưởng như phẳng lặng. những dòng suy nghĩ va vào nhau, chồng chéo và xoắn lại như mạng lưới phép thuật bị nhiễu loạn. không ai nói thành lời, nhưng bầu không khí đã đổi khác - không còn là sự tranh luận trong nội bộ học viện, mà là cảm giác bị đẩy ra rìa của một điều gì đó lớn hơn, xa hơn, lạ hơn.
virgo nhìn quanh bàn một lần nữa. mỗi ánh mắt nàng bắt gặp đều mang sắc thái riêng - hoài nghi, lo lắng, phòng vệ, hoặc chỉ đơn thuần là bối rối. nàng không tìm kiếm sự đồng thuận, chỉ tìm kiếm điều kiện để giữ cho phiên họp này không trượt khỏi tầm kiểm soát. một khi sự hoảng loạn - dù là dưới hình thức học thuật - bắt đầu len lỏi, thì học viện sẽ không còn là một pháo đài, mà sẽ trở thành một ngọn nến giữa bão.
cuối cùng, cô yue lên tiếng phá đi khoảng không yên lặng đáng sợ, giọng trầm xuống, nhẹ như thể đang nói với chính mình – nhưng đủ vang để mọi người phải dừng lại:
- vậy là... chúng ta không còn đang đối mặt với một vụ vi phạm nội quy hay sự cố kỹ thuật đơn thuần.
mà là một lỗ hổng trong chính nền tảng nhận thức của chúng ta về phép thuật.
không một ai phản bác.
︶꒦꒷☽꒷꒦︶
trong gian phòng của thủ lĩnh episteme, chùm đèn treo bằng thuỷ tinh khắc tinh thể rọi thứ ánh sáng dịu như sáp nến xuống mặt bàn gỗ sẫm. mùi sách cũ, hương trà thảo dược còn sót lại trong không khí, và cả âm vang trầm mặc của đá lát sàn dưới bước chân hiếm hoi. virgo nouvelle đứng quay lưng lại, dáng người thẳng như một thanh gươm cắm giữa nền trời xám đục sau khung kính lớn. ngoài kia, đêm đã buông như một tấm rèm nhung, nặng nề và lặng thinh.
tiếng bước chân vang lên đều đặn, không vội vàng.
- cậu đến muộn hơn tôi nghĩ.
virgo nói, giọng nàng không trách móc cũng chẳng hờ hững, như thể đã quen với việc người kia sẽ luôn đến sau thời khắc cần thiết một chút, nhưng chưa bao giờ là quá trễ.
pisces lunette bước vào. áo choàng dài của em nhuốm hơi ẩm của sương khuya, vạt trước lấm vài giọt nước mưa. thời tiết gần đây đã không còn khắc nghiệt như trước, những cơn bão hằng đêm đã biến mất như thể chưa từng xuất hiện. nhưng esperanza đã bước vào thu, và những cơn mưa rào là không thể tránh khỏi. em không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ đặt một cuộn giấy cũ kỹ lên mặt bàn rồi ngồi xuống đối diện virgo.
- selenophile không có ở đây sao?
virgo không quay đầu lại, giọng nói vang nhẹ.
- đang ở chỗ cancer gumusservi. tôi không muốn em ấy dính líu vào chuyện này, ít nhất là bây giờ, em ấy chỉ nên dừng lại ở việc tham gia cuộc họp chiều nay cho đúng trọng trách bản thân thôi.
bởi vì selenophile còn quá non nớt với những điều mà nàng và vị cộng sự ngồi ở đây muốn làm. pisces gật nhẹ, ánh mắt thoáng hiện nét thấu hiểu sâu sắc - một sự đồng cảm không cần lời giải thích, một sự hợp tác được xây dựng trên nền tảng của niềm tin và thận trọng. cả hai biết rằng, con đường họ đang đi là gập ghềnh và đầy ẩn số, và mỗi bước đi đều phải được cân nhắc kỹ càng.
- quả cầu lại thì thầm...
pisces nói khẽ, mắt không rời bóng lưng người đối diện.
- vẫn là lời tiên tri ấy, dạo gần đây tần suất quả cầu nhắc lại về nó dường như nhiều hơn.
virgo xoay người, ánh nhìn sắc sảo lướt qua cuộn giấy, rồi dừng lại nơi gương mặt pisces. một thoáng tĩnh lặng.
em gật đầu như đã hiểu ý, khẽ mở giấy cuộn giấy ra, bên trong là dòng chữ em nắn nót viết lại về đoạn tiên tri kỳ lạ đó.
"lông vũ che khuất ánh trăng mờ
huyền bí cất giấu thưở ban sơ
câu hát nhân ngư ai còn nhớ
biển đêm cuộn sóng tự bao giờ"
- lời tiên tri đã đầy đủ rồi sao?
- ừm, lời tiên tri hiện hữu đã rõ ràng hơn trước, như thể báo hiệu nó sắp diễn ra.
pisces lật giở quyển sách em đem theo - một quyển sách cũ mèm như đã xuất hiện từ hàng trăm năm trước. lớp da bọc bìa sách đã sờn và bong tróc, pisces cẩn thận lật từng trang sách mỏng tang đã ngả vàng, những dòng chữ ghi bằng mực đen nắn nót nhưng đã nhoè đi vì thời gian.
đây chính là quyển sách được gia tộc lunette truyền lại qua các đời, ghi lại những sự kiện, hay thậm chí là những bí mật của gia tộc, được cất giấu cẩn thận và nghiêm ngặt. có thể nói, với những người con mang họ lunette, quyển sách này chính là kho báu thời gian.
quyển sách vốn dĩ vẫn luôn được đặt ở một vị trí an toàn nhất trong phòng sách của dinh thự lunette. vốn dĩ nó vẫn chưa được truyền lại cho pisces, nhưng với tình huống hiện tại, em buộc phải năn nỉ cha để được mang quyển sách này đến đây, với điều kiện không được để bất kì ai trông thấy.
virgo nouvelle chính là ngoại lệ duy nhất được biết đến sự hiện diện của quyển sách này.
- khi còn bé, bất kì đứa trẻ nào của oceanum cũng thuộc lòng bài đồng dao có đề cập đến một kho báu khổng lồ bị con quái vật hung tợn chiếm giữ. đại đa số mọi người đều cho rằng đó chỉ là một câu chuyện cổ tích được truyền miệng, tuy nhiên tổ tiên của tôi đã từng thấy được kho báu đó.
trà đã ngấm, virgo rót một tách trà, đẩy về phía người đối diện. nàng hiểu pisces đang muốn nói gì.
- quyển sách đó không phải là nên được cất kĩ à?
- đáng ra là nó không nên xuất hiện ở đây. có thể xem như tôi rất tin tưởng cậu.
pisces cười mỉm, rồi em lại tiếp tục.
- lông vũ che khuất ánh trăng mờ, chắc chắn là đang đề cập đến kẻ phản bội vẫn đang lởn vởn trước mặt chúng ta, còn câu cuối cùng lại như một lời báo hiệu rằng kẻ đó đã hành động từ rất lâu rồi. tôi nghĩ chúng ta nên lật lại những sự kiện đáng ngờ ở năm học trước. cậu biết đó, những sự kiện mà chúng ta đã bỏ qua vì nghĩ rằng nó bình thường.
dường như ngay lập tức, như một cuộn phim được thu sẵn, những sự kiện đó lần lượt phát lại trong trí óc của virgo, rõ ràng như thể mới diễn ra từ ngày hôm qua.
- còn hai câu ở giữa, cậu nghĩ rằng nó có liên quan đến những bí ẩn xưa của oceanum?
pisces gật đầu. quả cầu pha lê đã được lấy ra từ bao giờ tỏa sáng, thứ ánh sáng lam nhạt nhẹ nhàng và dễ chịu. em nâng quả cầu lên cao, chăm chú nhìn vào hình ảnh tòa lâu đài nguy nga tráng lệ giữa những cơn sóng lớn.
- không sai được đâu.
một lời khẳng định chắc chắn, không hề nao núng. pisces đã cảm nhận được những gì quả cầu muốn thì thầm, và em biết, những điều này chắc chắn không thể sai.
và em cũng càng chắc chắn hơn nữa, rằng ngày mà em là người tiếp theo chắp bút vào quyển sách của gia tộc cũng chẳng còn xa. đây chẳng phải lời tiên tri, đây là số mệnh mà pisces lunette quyết tâm thực hiện.
︶꒦꒷☽꒷꒦︶
- thề luôn, nếu trường còn bắt làm thêm một đề khảo sát nữa, tao sẽ tự hóa mèo và chui vô lò sưởi nằm đến hết năm.
aquarius ném xấp đáp án của các bài thi khảo sát xuống bậc đá bên hành lang chính của khu nhà exousia, lưng ngả ra cột, mắt nhắm như thể định ngủ luôn giữa sân mà chẳng cần để ý đến ánh mắt của những người xung quanh. dưới ánh nắng nhạt buổi chiều, cùng với làn khói thuốc lá bạc hà bay ngập không gian xung quanh, những sợi tóc nhỏ ánh lên một màu xám bạc. gương mặt dù nhắm mắt vẫn toát lên vẻ mệt mỏi pha chút thờ ơ - kiểu mệt mỏi không chỉ từ thể xác, mà còn là sự chán chường tích tụ dần qua từng kỳ khảo sát liên tiếp.
vì kết quả quá tệ ở các bài khảo sát, aqua cùng với một vài thành viên đội sổ của exousia vừa bị thầy rishama triệu tập gấp lên phòng giáo viên, ăn một tràng thuyết giáo cùng với xấp giấy dày cộp mà thầy gọi là "đáp án tham khảo" và yêu cầu bọn nó rà soát lại những kiến thức còn hổng ngay lập tức. thề với những vị pháp sư gây dựng nên cái thế giới phép thuật này, thi cử là điều đáng ghét nhất trên đời, làm gì có đứa học sinh nào lại thích việc thi cử?
và đã không thích thì làm gì có chuyện sẽ ngồi xem lại đáp án và kiến thức, rồi còn phải phân tích lại những bài kiểm tra mà bản thân đã làm xong, xem xem mình làm tốt ở đâu và còn thiếu sót chỗ nào, không nắm rõ lí thuyết ở đâu để đọc lại sách vở hay hỏi lại các vị giáo sư. mà thậm chí bài kiểm tra này còn không ảnh hưởng đến xếp hạng nhà, nên aquarius có thể chắc chắn, thầy rishama vừa bị hai người đồng nghiệp của mình kháy khịa về thứ hạng của nhà exousia.
thì vốn dĩ, exousia không hề có lợi thế trong các bài kiểm tra lí thuyết toàn chữ là chữ thế này mà.
leo ngồi xuống bên cạnh, tay vặn nắp chai nước khoáng hồi sức, mồ hôi chưa kịp khô sau trận đấu bóng giao hữu với sisyphus mà đội của exousia đã thắng đậm. cậu nhìn aquarius một lát, ánh mắt có chút ghen tị lẫn ngưỡng mộ - vì dù uể oải đến đâu, chị ta vẫn luôn có một kiểu hiện diện mà ai cũng phải chú ý.
là ồn ào. ồn ào phát điên lên được.
- thi xong rồi còn gì. bà than cái gì nữa.
giọng leo khô khốc, nhưng không hẳn là trách móc. chỉ là một phản xạ tự nhiên khi đối diện với người lúc nào cũng có vẻ lười biếng nhưng lại dư năng lượng để phàn nàn.
- than cho đủ combo: kiệt sức, thiếu ngủ, cạn năng lượng và bị giám thị môn biến hình nhìn như muốn thả tao vào nồi độc dược.
aquarius liệt kê từng cái một bằng giọng đều đều, như thể nhỏ chỉ đang đọc một danh sách mua sắm. nhưng mỗi từ tuôn ra đều mang theo một tầng cảm xúc mà chỉ những học sinh đã sống sót qua kỳ thi phép thuật mới thực sự hiểu. đặc biệt là môn biến hình - thứ mà cả khối xem như "bài thi tử thần". với người bình thường, đó là áp lực. với aquarius, có lẽ đó là một dạng... thử thách nhẹ nhàng buổi sáng?
leo không giấu được bực mình, khóe môi nhếch lên giật giật liên hồi. cậu đã luyện cả tuần chỉ để tạo ra được một con sóc biến hình không bị rụng đuôi giữa chừng, còn aquarius thì điểm thi gần tuyệt đối? một con phượng hoàng, với ánh lửa tỏa ra có màu lam - đòi hỏi sự kiểm soát bậc thầy, mà chị ta làm đơn giản như thể chỉ đang tập thở thôi ấy.
- ai mượn bà dồn hết phép vào phần thi để tạo ra con phượng hoàng, biết phép đó tốn nhiều năng lượng rồi còn tham lam. đã thế còn nộp bài xong còn lăn ra ngủ.
- vẫn cao điểm hơn mày.
đôi lúc leo tự hỏi, liệu có phải aquarius thực sự không cố gắng, hay là chị ta đã quá quen với việc che giấu sự nghiêm túc của mình sau một vỏ bọc chán đời? nói thế thôi, chứ cậu làm bạn với aquarius đủ lâu để hiểu, mấy môn khác của chị ta điểm chác có ra gì đâu. aquarius chỉ thật sự nghiêm túc với những thứ chị ta cảm thấy có hứng thú thôi mà.
nghe như quan điểm học của một số đứa bên sisyphus vậy.
- tuần sau được đi xưởng làm bánh dẻo rồi đó.
leo lảng sang chủ đề khác. cậu không muốn cuộc hội thoại kéo dài thêm về chuyện thi cử.
- ờ, có nghe qua. ai cũng được đi à, hay mỗi thành viên đại diện?
aquarius hơi nhổm dậy, tỏ vẻ hứng thú, dù chỉ một chút. nhỏ luôn vậy - với những hoạt động có yếu tố thủ công hay phép thuật ứng dụng, lúc nào cũng tỏ ra thờ ơ, nhưng kỳ thực là đang đánh giá xem có đáng để tham gia không.
- năm nay nghe bảo cứ đăng ký trước là được xếp lịch, mỗi nhóm ba người. có thể chọn nhân bánh, rồi được khắc bùa lên vỏ nữa.
mỗi năm, sophronie sẽ tổ chức vài đợt trải nghiệm ở khu làng nghề - nơi có rất rất nhiều làng nghề truyền thống, mỗi nơi lại chuyên biệt về một sản phẩm nào đó. sắp tới sẽ là làng yogashi, một làng nghề chuyên về các loại bánh ngọt. năm nào đây cũng là đợt khó kiếm vé đi nhất, vì đa số các học sinh đều thích trải nghiệm ở các xưởng bánh kẹo.
- nghe cứ như tiết thủ công có phép.
- cô helen nói đây là kết hợp văn hóa truyền thống với năng lực khắc ấn cá nhân. chấm điểm sáng tạo với độ ổn định.
sắp đến trung thu, nên năm nay nhà trường quyết định chọn xưởng làm bánh dẻo là địa điểm tổ chức chính. khi hoàn thành các hoạt động trải nghiệm bắt buộc, học sinh có thể tự do khám phá làng nghề yogashi, và dù đã đi bốn năm lần thì bọn nó vẫn không thể kìm nén được sự phấn khích, thể hiện rõ nhất ở chỗ trên diễn đàn trường đã chi chít những bài đăng "danh sách các món nhất định phải thử khi đến yogashi".
aquarius và cả leo đều thích thú với làng nghề này, nên leo biết một trăm phần trăm bà chị của nó cũng sẽ đi thôi, dẫu cho có đang thể hiện ra cái thái độ chán chường không quan tâm đến thế giới. chấm điểm các hoạt động bắt buộc vốn là điều quen thuộc, nên cũng chẳng phải thứ sẽ khiến aquarius đắn đo.
aquarius nhướng mày:
- vẫn chấm điểm. rồi còn độ ổn định của một cái bánh? chẹp, tao tự hỏi khi nào nhà trường mới dẹp quách mấy cái điểm số này để tao có buổi đi chơi thoải mái.
nhỏ khẽ khịt mũi, giọng giễu cợt. nhưng sâu trong ánh mắt lại ánh lên một tia sáng - loại tia sáng chỉ xuất hiện khi aquarius thấy hứng thú thật sự với một ý tưởng. làm bánh dẻo, khắc bùa, phát nổ - nghe cũng không tệ.
- là hoạt động ngoại khoá, không phải đi chơi! năm ngoái có bánh phát nổ, nghe bảo dán nhầm bùa tăng kháng lửa lên nhân trứng chảy, nhớ không?
- nhớ chứ, sôi động hẳn luôn. nghe có chút thú vị rồi đó. đăng ký đi, mày, tao với pis một nhóm.
- có cả chị pisces? bà nghĩ anh scorpio có chịu không.
- kệ cha ổng. năm ngoái tao đã không được đi với pis rồi, năm nay nhân lúc ổng đang nằm liệt giường mà tranh thủ thôi.
aquarius vẩy vẩy tay, bĩu môi khi nhắc đến vị thủ lĩnh nhà mình vẫn đang nằm bẹp dí trên giường, và mỗi ngày vẫn đang gián tiếp hành xác nó bằng những bát cháo nóng hổi. vì đây vốn là điều được pisces nhờ nên nó mới làm mà không giãy nảy lên từ chối, nhưng nếu scorpio không nằm im một chỗ như thế thì nó đã không phải chen lấn thêm trong cái nhà ăn đông nghịt để mua thêm một bát cháo.
mong cho ổng nhanh khoẻ lại đi, để còn tự mua được đồ ăn cho bản thân.
leo đột nhiên hạ giọng:
- năm nay liệu có tổ chức dạ vũ không nhỉ?
dạ vũ - hay đầy đủ hơn là dạ vũ giáng sinh - là một sự kiện thường niên được tổ chức tại sophronie, với mục đích gắn kết học sinh và như một sự kiện giải trí sau khi kết thúc một học kì. đây sẽ là một buổi tiệc trọng đại, vì không chỉ các học sinh và giáo sư của sophronie, mà hội đồng phép thuật và đại diện của các hành tinh khác cũng sẽ tham dự. chính vì thế mà hiệu trưởng lucasta luôn dốc hết tâm sức chuẩn bị cho buổi tiệc này.
một cơn gió lướt qua hành lang, lá cây phát sáng màu vàng nhat. từ xa, những chiếc đèn lồng đầu tiên cũng được treo lên, dù còn gần một tuần nữa mới đến trung thu. không khí bắt đầu mang theo mùi hương của giấy nến, trăng rằm và những lời đồn chưa có lời giải. thấy aquarius không có dấu hiệu trả lời, cậu mới tiếp tục.
- thiệt hại sau bão nghiêm trọng như thế, không biết có định tổ chức không.
- cũng còn mấy tháng nữa mới giáng sinh cơ mà, mày lo sớm thế, giờ mới đầu năm học. dạ vũ là sự kiện lớn, tao nghĩ kiểu gì cũng tổ chức thôi.
aquarius đá hòn đá dưới chân khiến nó cử động, lăn xung quanh cậu em khóa dưới. rồi búng tay một cái, hòn đá dừng lại. aquarius cũng rời đi bước về phòng sinh hoạt exousia, leo cũng lẽo đẽo đi theo vì trời đã bắt đầu trở lạnh. không ai nói gì thêm. chỉ có tiếng bước chân khẽ vang, hòa trong tiếng lá phép rì rào và ánh sáng đèn lồng rung rinh đầu gió.
- giờ tao chỉ muốn hóa mèo về nằm dài trước lò sưởi.
- gì nữa vậy?
- mèo thì không cần phải đi học.
- bà còn kỳ thi giữa kỳ với cuối kỳ đó.
- tới lúc đó tao sẽ hóa mèo khổng lồ rượt thầy hiệu trưởng khắp sân trường.
....
hilu cả nhà, lâu qs o update gì ha =)) nhma đổi lại thì chương 17 là một chương siêu dàiiii, 9k2 chữ lận á, 17 trang docs mừng chương 17 hen (ㅅ' ˘ ')
zà hôm qua aka 16/8 là sinh nhật hai tủi của ga bụi á (còn snhat của wttm cả cái nhóm này quên luôn...) vậy là đáng lẽ theo kpi thì hôm qua phải up được 24 chap rồi nhma chúng tôi quá lười nên mới đang dừng lại ở chương 17, ae thông cảm á hj (*ฅ́˘ฅ̀*)
quên mất team có sign...
17.08.25
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com