Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Vân Túc Sơn Trang

"Con không hiểu! Chúng ta cùng Phụng gia có quan hệ, vì sao bọn họ sung sướng, mẫu thân lại phải ở nơi này chịu đủ loại dày vò?" Khinh Dương không thể kiềm chế liền cao giọng.

Nàng không hiểu, vĩnh viễn đều không hiểu. Năm đó mẫu tử nàng thoát khỏi bể lửa, người vì lẽ gì không quay về Phụng gia, vì lẽ gì mai danh ẩn tích, thậm chí thuận ý gả cho một tên chẳng ra sao?

Đậu thị cúi đầu trầm ngâm, đối với câu nói của nàng không biểu tình gì. Khinh Dương ngược lại cảm thấy mình có chút quá lời, hạ giọng nói "Phụng gia coi chừng nghiêm ngặt, con không gặp được Phụng lão gia...Còn có, đệ đệ sống rất tốt, đã cao hơn con cả một cái đầu."

Khinh Dương càng nói càng hăng hái, hai mắt ánh lên tia sáng dịu dàng, trong khoảnh khắc giống như lưỡi dao bén nhọn cứa vào đáy lòng Đậu thị.

"Được rồi!" Đậu thị ngắt lời nàng "Sau này con không cần đến tìm bọn họ, chuyện trong nhà ta tự khắc có sắp xếp."

Khinh Dương biết mẫu thân đã quyết ý, chỉ có thể lí nhí nói thêm mấy câu.

"Mẫu thân, chúng ta thật sự không nên tiếp tục ở lại đây, sức khỏe người không tốt, tránh được đám thô lỗ kia càng lợi bao nhiêu."

Đậu thị vươn tay xoa đầu nàng " Không cần lo cho ta."

Khinh Dương tự nhiên hiểu rõ mẫu thân chỉ đang an ủi nàng. Phụ thân thua bạc bỏ trốn, đám người đòi nợ cứ vài hôm lại đến đập phá một trận. Mẫu thân đối với gã đàn ông kia coi như là đã cạn tình cạn nghĩa, thà rằng quay về Phụng gia, Phụng lão gia ít nhất cũng sẽ thương tình thu nhận.

"Người còn nhớ Phụng lão gia không?" Nàng bâng quơ hỏi.

Đậu thị cười khổ "Nhớ chứ. Nhưng ta đã hứa với người đó, cả đời không thể gặp mặt, càng không thể quay về."

Nếu thất hứa, mẫu tử nàng chỉ còn đường chết.

Mà chuyện hôm nay người ấy hẳn đã biết, trốn hay không trốn, đều lĩnh chung một loại kết cục.

Trăng lên đỉnh đầu, căn phòng nhỏ xơ xác run lên vì lạnh. Đậu thị ngồi bên mép giường Khinh Dương. Nàng đã ngủ, ngủ rất say.

Đậu thị ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú trước mắt, từng đường nét đều khiến nàng nhớ về trượng phu. Đáy lòng chua xót nghĩ, con trẻ tự có số mệnh riêng, người làm phụ mẫu không thể gượng ép, huống hồ là kéo nó xuống bùn cùng mình.

Nàng vén tóc mai xòa xuống trán Khinh Dương. Nữ nhi của ta, được nhìn con khôn lớn, thật tốt.

Hồi lâu, lấy trong tay áo miếng ngọc bội chỉ còn phân nửa, danh thiếp đỏ tươi, phong thư vừa khô mực, cuối cùng, rút trâm cài đầu, tất cả bọc lại trong túi vải rồi cất kĩ.

...

Tận cùng phương nam sừng sững một ngọn núi, gọi tên Vân Túc.

Vân Túc đỉnh tọa lạc trên cao, khắp chốn mây mù bao phủ, cỏ cây thưa thớt, khung cảnh có phần bình đạm cô liêu. Nơi như vậy, độc chỉ có Vân Túc sơn trang được xây dựng, dựa vào địa thế khắc nghiệt rèn luyện công phu, trên giang hồ vì vậy ít nhiều để lại danh tiếng.

Sáng sớm, trong làn sương mờ ẩn hiện hai bóng người cao gầy, thân khoác trường bào xanh ngọc, lưng đeo kiếm, hông giắt đoản đao, lững thững đi xuống triền núi.

Nữ nhân đưa mắt nhìn cánh ưng tuyết chao liệng giữa tầng không, nuối tiếc nói "Sư huynh, ta thấy vẫn nên quay lại tìm sư phụ nói một lời từ biệt."

"Không cần." Nam nhân một lời gạt phăng "Đêm qua ta đã tới chỗ sư phụ. Chuyến này đi tốn nhiều thời gian, không thể chậm trễ."

Nữ nhân im lặng theo sau đại sư huynh. Hắn vội vàng như vậy là vì cái gì, nàng rất rõ ràng. Thi thoảng xoay người lại nhìn, khung cảnh vẫn hoang vắng tĩnh lặng, tiểu sư muội có khi nào từ bỏ rồi?

Sau lưng bọn họ dần dần truyền tới tiếng bước chân dồn dập. "A Lang, A Lang, Yết Phi tỷ tỷ!"

Bạch Xử Lang hai chân tê cứng không đi nổi, thanh âm trong trẻo quen thuộc kia lôi kéo hắn quay đầu.

Đằng xa tiểu nữ tử vội vàng chạy tới, ước chừng 15, 16, khuôn mặt vì vận động quá sức mà đỏ ửng như gấc. Bạch Xử Lang nhìn thấy nàng ăn mặc mỏng manh, cả người ướt đẫm mồ hôi liền bốc hỏa "Ai cho muội ra ngoài?"

Bạch Trường Bình mất đà suýt nữa té ngã sấp mặt, may mắn Bạch Yết Phi lao ra đỡ lấy, hồi lâu mới ngừng thở dốc, cười cười "A Lang ca ca, Yết Phi tỷ tỷ."

"Ai cho muội ra ngoài?" Bạch Xử Lang lặp lại câu hỏi, vẻ mặt rõ ràng là muốn giết người.

Bạch Trường Bình bị hắn dọa sợ, cả người đều phát ngốc.

Bạch Xử Lang trừng mắt nhìn Bạch Yết Phi. Chuyện xuống núi tìm giải dược trị bệnh tim cho tiểu sư muội, ngoại trừ sư phụ chỉ có hai người bọn họ biết. Hắn lo lắng sức khỏe của Bạch Trường Bình nên cố ý không nói cho nàng, âm thầm xuất phát, Bạch Yết Phi lại không biết điều làm hỏng chuyện.

Ngu xuẩn.

Bạch Trường Bình mặc dù bình thường đầu óc chậm chạp, nhưng ít nhiều cũng nhận ra bầu không khí có phần không đúng, bèn nói "Không liên quan đến Yết Phi tỷ tỷ, là Trường Nhi bảo Tiểu Thất nghe lén mọi người nói chuyện."

Bạch Xử Lang vẻ mặt trầm ngâm nhìn nàng. Người khắp đỉnh Vân Túc này, kể cả sư phụ sợ rằng cũng không hiểu nàng bằng hắn. Nàng đầu óc đơn giản, đột nhiên sáng suốt nghĩ ra việc nghe lén, có thể sao? Hắn hừ lạnh, Bạch Yết Phi, sư muội thật biết chỉ bảo người khác.

"A Lang, cho Trường Nhi đi cùng được không?" Bạch Trường Bình vươn tay níu lấy vạt áo của hắn, giọng điệu thật khiến người ta tay chân mềm nhũn.

Nhưng Bạch Xử Lang lại là người như thế nào.

"Quay về!"

"..."

"Ta nói muội quay về!"

Bạch Trường Bình ôm ngực ho một tiếng, A Lang chưa bao giờ lớn tiếng mắng nàng. Bạch Yết Phi cuối cùng chịu không nổi, đi lên chắn trước mặt tiểu sư muội "Được rồi, tiểu sư muội cũng không mắc lỗi, huynh cáu gắt cái gì?" Dừng một lúc, lại tiếp. "Ta cảm thấy tiểu sư muội tốt nhất nên theo chúng ta xuống núi, khổ cực một chút, ngược lại đối với thân thể rèn luyện nhiều thêm. Lại nói, sắp vào đông rồi, thời tiết khắc nghiệt không phù hợp với thể trạng tiểu sư muội, huống hồ đồng bằng khí hậu ấm áp, đời sống náo nhiệt, huynh cũng không thể nhốt nó ở đây cả đời chứ?"

Nàng nói một thôi một hồi, nói đến Bạch Xử Lang cũng ngây người. Mắt nhìn Bạch Trường Bình nghe nàng nói mà cao hứng gật đầu liên tục, trong lòng cũng thấy có đạo lí. Bạch Trường Bình thể chất bẩm sinh suy nhược, cộng thêm bệnh tim khiến nàng càng lớn càng yếu rớt, sống được đến nay đã là kì tích. Vân Túc trang chủ cấm cản nàng vận động, hạn chế hoạt động của nàng ở trong biệt viện, hàng tháng đều đặn truyền công lực, tránh cho độc trong tim phát tác. Đối với một tiểu nữ tử mà nói, thật quá mất tự do.

Lại nói, hiện giờ trang chủ đóng cửa bế quan, bình thường đều là hắn chăm sóc, Bạch Trường Bình sớm đã sinh ra thói quen ỷ lại, để nàng cho người khác, hắn thật không an tâm.

Bạch Yết Phi thấy hắn im lặng không biểu tình, thầm trách nam nhân này lo nghĩ quá độ. "Sư phụ bế quan sớm đã giao phó chuyện truyền nội công cho huynh, vừa hay đến Bình thành tròn một tháng, ta kiếm chỗ an tĩnh vận công là được."

"Nghe nói đồng bằng nhiều danh y, đi một chuyến không biết chừng lại có thu hoạch."

Bạch Yết Phi nói rất có đạo lí, Bạch Xử Lang muốn phản bác cũng không được. Hắn chẳng nói chẳng rằng cởi áo choàng ném về phía nàng, sau đó xoay người đi thẳng.

"A Lang nhất định là đang giận Trường Nhi, làm sao đây?" Bạch Trường Bình vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn sang sư tỷ cầu viện, cố gắng nén cơn ho khan ở cổ họng, sợ lỡ ho một tiếng lại chọc giận hắn.

Bạch Yết Phi biết hắn ngoài mặt cau có, thực tình không hề giận dỗi, chỉ là còn lo lắng vài chuyện. Nàng khoác áo lên vai Bạch Trường Bình, sau đó dịu dàng cầm tay tiểu sư muội, cười cười "Muốn đại sư huynh hết giận, muội trước tiên phải tự mình giữ gìn sức khỏe, không làm đại sư huynh phân tâm."

Bạch Trường Bình nghe vậy thì tin tưởng mười phần, một tay giữ áo choàng, tay kia ôm chặt túi hành lý, cả người đều phấn chấn đi về phía trước, chẳng hề mảy may ngoảnh đầu.

...

Chiều, hoàng hôn đổ xuống đỏ lựng cả một góc phố. Khinh Dương chật vật cùng mấy người làm thuê đẩy nốt xe thóc cuối cùng vào kho. Xong xuôi mới hướng chỗ ông chủ đi tới. Ông chủ hôm nay kiếm được kha khá, cũng không ngại cùng bọn họ hào phóng vài đồng, còn khoát tay cho tan sớm.

Khinh Dương cẩn thận đếm từng đồng bạc lẻ, gương mặt lấm tấm mồ hôi dưới ánh tà dương hiện lên nét phiếm hồng. Thật tốt, hôm nay ngoại trừ màn thầu nàng có thể mua thêm vài thang thuốc bổ.

Bước ra khỏi tiệm thuốc trời liền đổ mưa. Khinh Dương vươn tay hứng lấy vài giọt nước trong trẻo, thầm nghĩ nếu đợi quầy màn thầu mở, sợ rằng mưa sẽ càng lớn, lúc đó thật muốn về cũng không được.

Phố Lộ Hà nằm xa trấn những bảy con phố, đến nơi còn phải đi hết một con dốc dài mới đến nhà nàng. Khinh Dương tay cầm cây dù mượn từ chỗ chủ tiệm thuốc, lững thững đi. Con đường mọi hôm tuy là ít cây cỏ lại cằn cỗi, nhưng so với lúc này mưa giông ảm đạm cũng không đến nỗi quá dọa người.

Nàng mơ hồ nhìn về phía trước, đáy lòng bất an. Căn nhà gỗ đơn sơ của mẫu tử nàng giữa tiếng mưa tầm tã bỗng nhiên trở nên yên ắng lạ thường. Hai chân chùng xuống, một cỗ hương vị tanh nồng quấn lấy bùn đất ngai ngái xộc vào mũi nàng.

Là cái gì!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com