🌹Chương 15: Mũ xanh
"Cố Đình! Có chuyện gì bất mãn thì nhằm vào ta đây này!"
Không biết từ đâu, Cố Khánh Xương chạy tới, đỡ lấy Giang Mộ Vân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Giang huynh đã làm gì có lỗi với ngươi chứ! Ngươi nhiều lần quấn lấy, vì nể mặt ngươi nên huynh ấy không nói thẳng lời từ chối, chỉ là không muốn làm ngươi khó xử. Vậy mà ngươi lại dám đối xử với huynh ấy như thế!"
Cố Đình lạnh lùng cười: "Chính vì cái kiểu muốn từ chối mà chẳng chịu dứt khoát ấy, ta mới thấy chán ghét!"
Giang Mộ Vân khép mắt, khẽ thở dài: "Khánh Xương đệ, đừng trách đệ ấy. Đệ ấy còn nhỏ, tính khí đang lúc hay làm loạn, ngươi là ca ca thì nên bao dung, dỗ dành đệ ấy nhiều hơn thì cũng chẳng có chuyện gì lớn."
Thấy sắc mặt hắn ta tái nhợt, Cố Khánh Xương đau lòng không chịu nổi: "Nhưng cũng đâu thể vin cớ tính khí mà tùy tiện đánh người! Ta để ý nó, dỗ nó, vậy ai lo cho huynh?"
Cố Đình chẳng buồn nhìn cái cảnh hai người kia quan tâm nhau, kéo Hoắc Diễm rời đi.
Cát Thất khi gặp Giang Mộ Vân, vốn chỉ lo lắng việc làm ăn với Nhị gia sẽ gặp rắc rối. Người này quá nguy hiểm, gã chỉ mong kiếm thêm một con đường giữ mạng. Giờ thấy rõ lập trường hai người đối địch nhau, gã cho dù không thể giúp Nhị gia, cũng không dám làm Nhị gia chán ghét. Còn Giang Mộ Vân thì tất nhiên chẳng nhận lời gì, lập tức bỏ đi.
Giang Mộ Vân được Cố Khánh Xương đỡ ngồi xuống một bên: "Sao ngươi lại tìm đến đây?"
"Nghe nói huynh tự mình đến, ta nào có thể ngồi yên được?" Cố Khánh Xương vừa nói vừa liên tục quan sát Giang Mộ Vân, muốn xem chỗ nào bị thương nhưng lại thấy ngượng ngùng không tiện kiểm tra. Không xem thì sốt ruột, ngập ngừng rồi bật thốt: "Huynh bị thương chỗ nào? Có đau không? Cái tên khốn đó sao dám ra tay như vậy... Ta phải đi tìm đại phu ngay cho huynh!"
"Không cần." Giang Mộ Vân kéo tay gã lại: "Cố Đình còn nhỏ, chúng ta là ca ca, phải nhường nhịn một chút."
Đôi mắt Cố Khánh Xương thoáng hoảng hốt: "Nó đối xử với huynh như vậy, mà huynh còn bênh nó!"
Giang Mộ Vân khẽ lắc đầu, mỉm cười: "Ta không sao đâu."
Cố Khánh Xương cũng không phải kẻ hồ đồ, ngẩng lên nhìn chằm chằm hắn ta: "Huynh tự mình đến đây... có phải vì ta đã làm sai chuyện gì, khiến huynh lo lắng?"
Giang Mộ Vân cúi mắt, khẽ thở dài: "Không phải ngươi sai, là ta chưa nói rõ ràng."
"Là chuyện gì?" Cố Khánh Xương hỏi.
Giang Mộ Vân nhìn thẳng vào mắt gã, ánh mắt vô cùng chuyên chú: "Ta phải nói cho ngươi biết, chỉ cần gặp người cầm cái bình nhỏ kia đi tìm, họ Mạnh, chính là người chúng ta cần. Có thể ngươi không biết, nhưng cũng có thể ngươi đã gặp rồi."
Cố Khánh Xương chợt nhớ ra: "Mạnh... Mạnh... Là Mạnh Trinh, cái tên mặt bánh bao đó hả?"
Giang Mộ Vân gật đầu.
Cố Khánh Xương lập tức vỗ trán, ánh mắt hoảng loạn xen lẫn hối hận: "Ta sai rồi... Ta hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này. Thấy nó thân thiết với Cố Đình thì theo bản năng mà bài xích... Ta đáng lẽ phải coi trọng nó hơn..."
May mà giữa bọn họ chỉ là mấy chuyện vặt vãnh, cãi vã mấy câu cũng không thành chuyện lớn.
Cố Khánh Xương nghiêm túc nhớ lại: "Lúc ấy ta chỉ muốn gạt bỏ cái kẻ làm vướng chân sau này, tính toán chuốc say nó để tự lo việc mình. Nhưng khi vào phòng thì nó đã biến mất, ta cũng đi tìm, mà chẳng thấy đâu."
Ngón tay Giang Mộ Vân khẽ xoay, trong mắt hiện lên ánh sáng tối mờ: "Có thể thấy, không chỉ có chúng ta đang tìm..."
"Vậy Cố Đình cũng biết sao?" Cố Khánh Xương hỏi.
Giang Mộ Vân trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu: "Đệ ấy chắc là không biết. Đệ ấy thông minh như vậy, nếu biết bối cảnh của Mạnh Trinh, sao lại không bảo vệ cẩn thận chứ?"
Chắc chỉ là trùng hợp mà thôi.
Cố Khánh Xương chẳng muốn nghe thêm lời nào khen ngợi Cố Đình, vội nói: "Thời gian vẫn còn ngắn, Mạnh Trinh chắc chắn còn ở trong lâu. Huynh đừng lo, ta sẽ đi tìm ngay, nhất định đưa nó về!"
Giang Mộ Vân đứng dậy: "Ta đi cùng ngươi."
"Nhưng vết thương của huynh —"
"Không quan trọng."
......
Bên kia, Cố Đình cảm thấy hơi khó chịu. Hình như lúc nãy Giang Mộ Vân có nhắc đến chữ "Mạnh"? Hắn ta đến đây để tìm một người họ Mạnh sao?
Họ Mạnh cũng không phải hiếm, nhưng hôm nay lại trùng hợp như vậy?
Lẽ nào là Mạnh Trinh?
Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Giang Mộ Vân? Chỉ vì muốn hòa giải giúp Cố Khánh Xương thôi sao?
Không, Giang Mộ Vân là kẻ thâm hiểm, mỗi một hành động đều có mục đích. Không liên quan đến lợi ích của hắn ta, hắn ta tuyệt đối sẽ không quan tâm Cố Khánh Xương sống chết thế nào.
Thế nhưng mục đích đó, Cố Khánh Xương rõ ràng không biết, nếu không thì đã chẳng dễ dàng để Mạnh Trinh bị mất dấu như vậy.
Cố Đình nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhớ ra: Giang Mộ Vân không biết võ công, xuất thân cũng không phải quá cao sang, gia tộc thì bị hạn chế. Đời trước hắn ta có thể leo cao đến mức đó, ngoài việc kết giao "tri kỷ" khắp nơi, dường như còn có một con đường khác. Hắn ta thường xuyên có được tin tức, tìm được những kẻ lâm vào bước đường cùng, từ đó "ra tay cứu giúp".
Dù gì cũng đâu thể tất cả đều là "tri kỷ tình ái". Có người hơn tuổi, đã có gia đình, thậm chí còn đang hạnh phúc. Rất nhiều mối quan hệ khác của hắn ta, phần lớn là nhờ những lần "ra tay đúng lúc" như vậy.
Cố Đình đời trước chưa từng tới thành Cửu Nguyên, mà lại một lòng đi tìm Giang Mộ Vân nên không biết rõ chuyện ở đây. Nhưng cậu vẫn nhớ mang máng, đúng vào khoảng thời gian này, Giang Mộ Vân từng biến mất một thời gian, sau khi trở về thì mang theo một đống linh dược quý, mặt mày hớn hở. Chẳng lẽ hắn ta cũng đã đến thành Cửu Nguyên?
Mà lúc này những loại dược liệu quý chỉ có Đổng Trọng Thành mới có, còn Mạnh Trinh cũng từng "biến mất" đúng lúc này... Đổng Trọng Thành chỉ là một thương nhân tầng đáy, có gì quý giá thì đưa ra rồi là hết, không còn lý do gì để bị nhắm đến. Vậy thì, Mạnh Trinh mới là...
Cố Đình cố nhớ lại trong mạng lưới của Giang Mộ Vân, có ai họ Mạnh là quan trọng?
Chẳng lẽ là... Cô Tàng Vương – Mạnh Sách?
Thì ra cái mặt bánh bao kia không phải là loại bánh bao thường, mà là "bánh bao dát vàng"!
Dám toan tính với người của cậu... Cố Đình bỗng lóe lên một ý nghĩ tuyệt diệu.
Những người Giang Mộ Vân quen biết, hắn ta biết thì cậu cũng biết, giành lấy cũng chẳng khó. Nếu không giành được... thì cũng không sao. Ai cũng có đối thủ cả, có khi thua không phải vì không đủ mạnh, mà chỉ vì thời thế chưa đúng, cơ hội chưa nắm bắt được. Cậu chọn người, chưa chắc đã thua!
Cố Đình muốn trút hết những ấm ức đời trước, nhưng hiện tại Giang Mộ Vân còn chưa làm gì, trong lòng cậu lại thấy nghẹn. Hôm nay gặp lại, tính tình Giang Mộ Vân vẫn vậy, hắn ta cực kỳ chướng mắt. Một kẻ như vậy mà leo lên được địa vị cao, thì Đại Hạ còn hy vọng gì? Nếu Giang Mộ Vân không dây vào cậu thì thôi, còn dám tới trêu ngươi...
Cậu nhất định sẽ khiến Giang Mộ Vân chết rất khó coi!
"Ngươi đang nghĩ cái gì? Cười như chuột vậy?" Giọng Hoắc Diễm vang lên sát bên.
Cố Đình giật mình: "Ngươi mới giống chuột ấy!"
Đúng là một con chuột bự vừa nhờn vừa trơ trẽn!
Hoắc Diễm liếc ra sau: "Lúc nãy, người đó... ngươi thích sao?"
Cố Đình khựng lại, lông mi khẽ cong, ánh mắt lướt qua chút trêu chọc: "Sao, ngươi ghen hả?"
Hoắc Diễm thoáng sững.
Hai người đối mặt, chỗ ngoặt cầu thang chật hẹp, ánh nến từ khe cửa hắt ra, chiếu lên khuôn mặt Hoắc Diễm, còn bao lấy cả dáng người Cố Đình.
"Ngươi muốn ta ghen?"
Có lẽ sợ người khác nghe thấy, giọng Hoắc Diễm lúc này thấp trầm hơn mọi khi.
Cố Đình không hiểu sao tim đập nhanh hơn, ánh mắt đối phương sâu thẳm quá, chuyên chú đến mức như mang theo tình ý: "Ai... Ai thèm ngươi ghen chứ..."
"Vậy thì ngươi phải cố gắng hơn nữa."
Hoắc Diễm khẽ ấn xuống đầu Cố Đình. Không thể nói là dịu dàng, nhưng cũng tuyệt đối không thô bạo. Hắn bước ngang qua, không quay đầu lại, tay phải hững hờ giơ lên: "Hẹn gặp lại, bảo bối nhỏ của ta."
Tim Cố Đình đập như trống trận.
Tên, tên lưu manh!
Cậu vừa bị trêu ghẹo sao?
Người này chẳng phải là vị Trấn Bắc Vương cứng rắn, nghiêm nghị đến mức nhàm chán sao? Từ khi nào lại biết nói giỡn thế này?
Hay là... thực ra cậu chưa từng thật sự hiểu con người Hoắc Diễm. Vị Trấn Bắc Vương trong lòng mọi người, không chỉ là hình tượng cao ngạo để người ta tôn sùng, mà cũng là một con người sống, có tính cách, có quá khứ, có trải nghiệm.
Thế thì tại sao... đời trước, đến cuối cùng...
Đúng rồi, vào trận chiến cuối năm nay, Hoắc Diễm mất toàn bộ người thân. Từ đó, hắn chưa từng cười nữa.
Lúc nãy, chỉ thoáng qua thôi, Cố Đình không nhìn thấy rõ vì bị râu che, nhưng cậu chắc chắn Hoắc Diễm vừa cười. Nếu có thể, cậu nguyện nỗ lực chỉ để giữ lại nụ cười đó, giữ lại một Trấn Bắc Vương biết đùa cợt.
"Kẽo kẹt" – Cửa phòng mở ra.
Ngay khi Hoắc Diễm đi ngang qua, cánh cửa ngay sát mặt hắn bật mở, từ trong đi ra chính là Vưu Đại Xuân.
Đừng nói Hoắc Diễm, ngay cả Cố Đình cũng ngẩn ra. Vưu Đại Xuân chẳng phải ở phòng khác sao, sao lại chạy sang đây? Ờ cũng đúng, bên kia vì có người thả chuột, cửa sổ lại bị phá hỏng, không thể ở tiếp được.
Xong rồi! Hai người này vốn là đối thủ, đang lo không biết nên đối mặt thế nào, giờ lại chạm trán trực tiếp ——
Hoắc Diễm có cải trang, Vưu Đại Xuân chưa chắc đã nhận ra, nhưng lỡ như ông ta nhận ra thì phải làm sao bây giờ!
Cố Đình vội chạy lên vài bước, hai tay ôm chặt cánh tay Hoắc Diễm, làm bộ hoảng hốt: "Đi nhanh như vậy làm gì, sao không đợi ta với!"
Giọng cậu cố ý kéo dài, nũng nịu đến mức ngay cả chính mình cũng thấy buồn nôn.
Sự chú ý của Vưu Đại Xuân bị màn diễn lố lăng ấy thu hút, lập tức cau mày: "Ngươi không phải là tiểu bảo bối của.... Trấn Bắc Vương?"
Cố Đình gật đầu lia lịa, cười tươi: "Đúng rồi đấy."
"Thế còn hắn ——" Vưu Đại Xuân chỉ vào hành động Cố Đình đang ôm chặt một người đàn ông xa lạ.
Cố Đình chớp mắt nhìn ông ta: "Biên cương chiến sự bận rộn, Vương gia thường xuyên không về, đêm khuya một mình khó tránh cô quạnh, đại nhân chắc ngài hiểu mà."
Vưu Đại Xuân: ......
Hoắc Diễm: ......
Cố Đình cố gắng giữ bình tĩnh, đừng đỏ mặt, đừng đỏ mặt!
Ngay trước mặt đương sự mà phải nói mấy lời này thật sự quá xấu hổ. Rốt cuộc cậu tạo nghiệt gì mà hết lần này đến lần khác rơi vào cái cảnh Tu La Tràng này vậy!
Cậu biết, đã đến thành Cửu Nguyên làm việc thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp Hoắc Diễm, nhưng cậu tuyệt đối không ngờ lại là đêm nay, còn gặp đúng vào lúc khó xử thế này.
Cậu biết sau khi sống lại, cho dù không chọn Giang Mộ Vân thì cũng sẽ có ngày gặp lại Hoắc Diễm. Nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, mà còn chưa kịp hết xấu hổ thì đã tự tay đội cho người ta một cái "mũ xanh" rồi.
Giờ thì hay rồi, còn tự mình diễn trò "không chịu nổi cô đơn", "ngoại tình trong đêm", mà diễn ngay trước mặt chính chủ...
Thế là thế nào? Chẳng lẽ vì trời quá lạnh, sợ Vương gia đau đầu vì lạnh nên cậu đặc biệt đội thêm mấy lớp "mũ xanh" để giữ ấm sao?
Trước mặt có sói, sau lưng lại có hổ, hôm nay cậu thật sự là xui tận mạng!
Cố Đình len lén liếc Hoắc Diễm một cái.
Vương gia, ngài chịu đựng chút đi, thật ra ta không phải loại người như vậy đâu...
Hoắc Diễm chưa kịp phản ứng thì Vưu Đại Xuân đã nhìn Cố Đình đầy ghét bỏ: "Ngươi bớt lại một chút."
Ý ông ta chính là, thằng nhóc này sau này có lẽ còn hữu dụng.
Cố Đình lập tức gật gù nghe lời: "Đại nhân dạy phải, tiểu nhân nhất định sẽ chú ý. Không biết tối nay ngài đến đây, là có việc quan trọng sao?"
Vưu Đại Xuân: "Ngươi nói xem?"
Không cần giải thích nhiều, chỉ một cái nhìn thôi, Cố Đình đã hiểu ngay, lập tức kêu khẽ một tiếng "à" rồi nhìn quanh thấy không có ai, mới hạ giọng: "Vậy ngài nên nhanh lên, lỡ như Vương gia trở về thì......"
Cậu nói vậy để lừa Vưu Đại Xuân, không coi là bí mật gì, người khác nghe được cũng chẳng sao nên cậu cũng không lo Hoắc Diễm sẽ hiểu lầm.
Vưu Đại Xuân vốn rất nhạy cảm, ghé lại gần thì thầm: "Ngươi nghe được tin gì à?" Tin tức liên quan đến Trấn Bắc Vương thì quá bình thường rồi.
Cố Đình cũng ghé sát lại: "Tạm thời chưa có, nhưng ta đã nói với ngài rồi, việc này nên nhanh thì hơn."
"Ngươi không hiểu, có những việc không thể nhanh được."
"Thế đại nhân có muốn nghe ta góp chút ý kiến không? Ta có vài ý tưởng nhỏ, tuy chưa hoàn chỉnh......"
"Nói thử xem."
Hai người càng lúc càng sát lại gần. Cố Đình nhân lúc Vưu Đại Xuân không nhìn thấy thì lén đá Hoắc Diễm một cái: Còn chưa đi là sao hả?
Hoắc Diễm đương nhiên hiểu, nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Đình thật lâu rồi mới rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com