Phần 8.1 (end)
Vài tuần sau, Công Phượng được tin cậu cưới, Thiệp cưới cũng đến tay anh. Vợ cậu là một cô gái đẹp, nghe nói cũng là tiểu thư, có học thức. Từ ngày hôm đấy cậu cũng không chơi bóng ở CLB HAGL nữa mà cậu đã chuyển về CLB Hà Nội chơi bóng để gần gia đình nhỏ của mình. Nghe mọi người bàn tán, anh cười chua chát với nỗi uất hận trào lên. Anh học sống với những ngày cô đơn, học sống với nỗi tủi hờn khi nhìn thấy một cặp tình nhân tay trong tay, anh tự vùi mình trên sân cỏ, học hỏi thêm nhiều điều, để mặc thời gian qua đi. Từ ngày cậu rời xa anh. Anh quyết tâm quên đi ngày tháng, quên đi những ngóc ngách kỷ niệm của một thời. Dòng người trôi đi, dòng đời trôi đi, vậy mà trái tim anh vẫn khép chặt trước những ngỏ yêu. Không ai ở ngoài biết vì sao nụ cười của một cầu thủ nổi tiếng, một ngôi sao sáng trong làng bóng đá, năng động và đẹp trai của CLB HAGL lại mang đến ấn tượng về nỗi buồn tê tái đến dường ấy. Chỉ mình anh và những người anh em đồng đội của anh hiểu rằng, anh vẫn không thể trốn chạy trái tim mình, đó mới là nơi chất chứa những kỷ niệm cùng nỗi đau dai dẳng luôn còn hiện hữu...
Còn cậu sau khi chuyển đến CLB cậu cũng ít xuất hiện hẳn, nhưng không hiểu nguyên nhân. Nhiều người nói do cậu muốn giành thời gian cho việc kinh doanh và gia đình nhỏ của mình nên ít khi ra sân.
Cũng đã hơn 3 năm... Ông trời khéo an bài dù anh cố tránh né để ngày hôm qua anh bỗng nhiên gặp lại cậu ở chính nơi chất chứa đầy yêu thương đầy kĩ niệm này . Đối diện với cậu trên sân, anh vẫn nghe tim mình loạn nhịp trước một ánh mắt dịu dàng, có phần chịu đựng, dù chỉ dừng lại ở cái gật đầu chào xã giao khi cả hai đang là đối thủ của nhau. Với tư cách là đội trưởng, anh miễn cưỡng cười xã giao bắt tay với đội bạn, để sáng nay, anh lại nghe tiếng cậu trong điện thoại, ấm áp như ngày nào...
Ngày... tháng... năm...
Gặp lại anh hoàn toàn tình cờ sau những ngày dài vắng bóng, trái tim em lại dâng trào nỗi nhớ thương da diết. Dù là em luôn dõi theo anh trên các phương tiện truyền thông nhưng đến khi gặp anh...
Anh ơi, anh có biết sự xa cách của anh khiến lòng em tan nát đến thế nào không? Mà, cũng phải thôi, em làm sao dám đòi hỏi ở anh một điều gì hơn thế, khi em là kẻ quay lưng lại với tình yêu của chúng mình. Nghe giọng nói anh hờ hững đến lạnh lùng, em càng thấy tội lỗi mình chồng chất. Em muốn nói với anh bao điều, muốn thấy lại nụ cười rạng rỡ của anh, nhìn ngắm gương mặt anh bừng sáng, hôn lên cái trán bướng bỉnh, cái mũi hếch và cả đôi môi hay hờn dỗi của anh... nhưng em lại ngàn lần không dám. Một thằng đàn ông đã phản bội anh thì vì lý do gì cũng không có tư cách ấy phải không anh?
Cuốn nhật ký tình yêu của chúng ta, em vẫn giữ gìn cẩn trọng, chỉ có mình em ghi tiếp những dòng chữ yêu thương cho anh, và chỉ mình anh.
Cuộc hôn nhân nghĩa nặng hơn tình không giam được tình yêu em giành cho anh. Em đã cố gắng, cố gắng rất nhiều để làm một người đàn ông có trách nhiệm, một người chồng chu toàn với vợ đến giờ phút cuối cùng của cô ấy, nhưng em thừa nhận với bản thân là mình thất bại, vì em không thể quên anh.
Gấp cuốn nhật ký lại, Văn Thanh ngó mông lung ra ngoài cửa sổ, cậy như nhìn thấy cảnh tượng của hơn 3 năm về trước, vào một ngày mà người đàn bà gần như quỳ xuống để cầu xin cậu:
– Chỉ có cháu mới giúp được nó thôi – bà Mai nhìn cậu, van vỉ – Ái Nhi nó yêu cháu từ lâu rồi mà.
– ...
– Nó... cần có nghị lực để chiến đấu với bệnh tật – mắt bà hoe đỏ – mà giờ nó lại buông xuôi tất cả... bác xin cháu... hãy giúp bác kéo nó lên...
Hình ảnh cô bé mà cậu coi như em gái từ nhỏ hiện lên khiến cậu động lòng. Cậu gật đầu, trấn an người mẹ đang đau khổ và tuyệt vọng:
– Vâng, xin bác đừng quá bi lụy, cháu sẽ cố gắng thuyết phục em Nhi. Mọi chuyện sẽ ổn mà bác!
Văn Thanh chưa từng hối hận về câu nói đó, càng chưa từng hối hận khi dành một thời gian dài gác lại mọi thứ ở bên chăm sóc Ái Nhi, làm cô vui, giúp cô có thêm sức mạnh đương đầu với những đợt điều trị căn bệnh quái ác, cho tận đến lúc cô không thể chống chọi thêm được nữa...
Văn Thanh cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại Công Phượng nữa, cứ ngỡ anh vẫn vui vẻ toả sáng ở đất Phố Núi ấy. Ấy thế mà, trái đất tròn, khi cậu trở lại sân bóng đã phải một lần nữa đối diện với anh, chỉ khác đôi mắt anh đã không còn trong veo như nắng, mà nhuốm màu u uẩn, cô độc... Đôi mắt ấy ám ảnh cậu, khiến cậu đau lòng, và lại làm bùng lên trong cậu một tình yêu còn âm ỉ... Cậu băn khoăn tự hỏi, nếu nói ra mọi chuyện, liệu anh có thể trở lại bên cậu thêm một lần nữa không?
******
Công Phượng thả mình vào cái lạnh Hà Nội với những bước chân thong thả hiếm có trong dòng người hối hả. Anh miên man suy nghĩ về buổi hẹn kỳ lạ với người phụ nữ tên Mai. Trong không gian yên tĩnh của CP10, anh ngồi lặng đi nghe từng lời bà nói, về lý do bà tìm đến anh. Mắt anh nhòa đi khi câu chuyện còn chưa kết thúc. Bà đưa cho anh một bức thư, nét chữ nghiêng nghiêng mềm mại: „Gửi anh Phượng"
„Hà Nội, ngày... tháng... năm...
Công Phượng thân mến,
Khi anh cầm trên tay lá thư này thì em đã không còn trên đời này nữa. Em muốn một lần đến trước mặt anh để tạ tội, nhưng em không dám anh à... Xin anh hãy hiểu cho em...
Em là Ái Nhi, là người mà anh Thanh đã lấy, nhưng chưa và không bao giờ là người anh ấy yêu cả. Anh ấy vẫn vậy, chỉ coi em như một đứa em gái thôi... Em biết điều đó. Em cũng biết anh ấy yêu anh, mãi mãi chỉ có anh... Nhưng em vẫn đành lòng „đánh cắp" anh ấy từ anh, em thật nhỏ nhen, xấu xa, ích kỷ có phải không hả anh? Anh cứ mắng em đi, nhưng đừng giận em, đừng giận anh Thanh mà tội nghiệp anh ơi! Nếu em không bệnh, anh Thanh sẽ không đến bên em như thế. Nhưng anh ấy quá tốt lại khiến em càng cảm thấy mình chẳng ra gì. Em đã tước đoạt của anh ấy sự tự do, cả sự nghiệp cả niềm hạnh phúc được ở bên người anh ấy yêu. Nhiều lần em ghen tị với anh lắm, khi mà anh ấy vô thức nói về anh với một ánh mắt đắm say và hạnh phúc không thể che giấu. Những lúc ấy, em hiểu rất rõ ràng rằng phải trả anh ấy về với anh. Nhưng em lại quá hèn nhát và yếu đuối. Em không đủ can đảm để rời xa anh. Thế là em vẫn tiếp tục tự lừa dối mình...
(...)
Em xin anh hãy tha thứ cho em, đừng trách anh Thanh nữa. Tất cả lỗi là do em. Anh hãy trở về bên anh ấy, anh nhé! Chỉ có ở bên anh, anh Thanh mới thực là mình. Ở nơi xa xôi nhất, em vẫn sẽ cầu chúc cho hai người được hạnh phúc...
Em
Ái Nhi"
Công Phượng nhìn vào bức thư, từng giọt nước mắt lăn dài. Nét bút run rẩy trong những dòng cuối, như tiếng nấc nghẹn ngào của cô gái trẻ. Anh nắm lấy đôi tay của bà Mai, siết chặt. Bà nén xúc động, từ tốn:
– Bác xin lỗi, vì bác mà hai đứa chia rẽ bao năm...
– Bác đừng nói thế ạ – anh an ủi – chuyện không đành mà bác!
– Ừ, em Nhi nó vắng số... – bà thở dài – nếu cháu còn yêu thương thằng Thanh, cháu về với nó đi. Bác đi tìm cháu mấy năm nay không phải chỉ vì di nguyện của em Nhi, mà thực lòng mong Thanh nó được đoàn tụ với cháu. Nó là một đứa con trai tốt cháu à!
Một tin nhắn đến kéo anh khỏi dòng hồi tưởng, trong khi bước chân đưa anh vào một con ngõ rất quen, nơi có quán nhỏ lãng mạn mà mổi khi đến Hà Nội Thanh và Phượng hay đến.
Số của cậu: " anh đang làm gì? Hôm nay Hà Nội lạnh. Cuối năm,Dream vắng lắm...". Anh không nhắn lại, bước nhanh hơn vào quán. Cậu ngồi một mình, lặng lẽ, như đã hòa lẫn với khung cảnh yên tĩnh xung quanh.
– Anh! – Cậu sững người, ánh mắt bừng sáng những tia yêu thương, trìu mến – Anh thật sao?
– Ừ... – anh chớp mắt, giấu đi sự xúc động và bối rối – anh đến rồi.
Cậu kéo ghế, vẫn nhìn anh chăm chú, như thể sợ chỉ chớp mắt thôi, anh sẽ lại biến mất ngay trước mắt cậu. Anh khẽ ngồi xuống. Hai người im lặng cho đến lúc một ly cà phê được mang ra cho anh.
– Anh biết mọi chuyện rồi. – Công Phượng hằng giọng.
– Anh biết... Chuyện gì cơ?
– Uhm, bác Mai lên Gia Lai gặp anh, bác ấy đã kể cho anh nghe.
Văn Thanh sửng sốt.
– Em xấu lắm, em đã biến anh thành người xấu mất rồi!
– Em... em xin lỗi. eM...
– Nhưng anh không trách em nữa. – giọng anh nhỏ đi – anh đến đây, để nói với em, mình sẽ yêu nhau thêm lần nữa nhé!
Văn Thanh giang rộng vòng tay cho anh ùa vào lòng mình, một nụ hôn dài ngọt ngào của những khao khát từ bao nhiêu năm cuốn họ lại với nhau, hơi thở cùng hòa chung nhịp thành đôi trái tim hạnh phúc. Cậu hít hà mùi thơm dìu dịu trên mái tóc và trên da thịt anh. Đã bao lâu rồi, cậu vẫn mơ được ôm anh thật chặt như thế này... Cậu khẽ đặt môi lên mái tóc của anh, thầm thì:
– Em sẽ không bao giờ để mất anh nữa! Cảm ơn anh đã về lại bên em, cho em có cơ hội được yêu anh thêm lần nữa... và yêu anh hơn rất nhiều!
______
Tôi đang viết cái gì vậy trời 😂😂😂
Đừng lướt qua như một cơn gió :))
Tui nhận ra một điều hình như càng ngày mình viết càng tệ thì phải :((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com