Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Nặng nề.

Cái thằng này... Chị ghét em.

...

"À! Hiện tại vẫn không có tiến triển gì cả thưa cô Mộc Trà!"

Bác sĩ vừa gỡ khẩu trang xuống giọng từ tốn trả lời.

Chị ấy hơi lặng rồi chậm rãi cầm bệnh án mà ra về.

cũng không đáng e ngại cả! Thôi kệ vậy... Mình cứ tiếp tục như thường ngày ổn thôi .

"Mộc Trà!" Đang thơ thẩn bất chợt một ai đó gọi lấy tên của chị, nghe thấy liền quay lại mà xem đó là ai.

"Là em sao?" Hơi ngạc nhiên cô đáp.

...

Cả hai người ngồi trên xích đu trong công viên, Hạ Vy thì cầm ly cafe nóng mà nhìn chăm chăm vào nó, Mộc Trà thì đánh đưa chiếc xích đu của mình liên tục, cả hai hơi yên lặng, có vẻ như giữa hai người có hơi khó mở lời để trò chuyện với nhau.

Nhưng rồi chị ấy cũng cất lời trong khi vẫn đang đánh đưa chiếc xích đu của mình đang ngồi.

"Minh Nhựt trong mắt em là người như thế nào?" Giọng chị ấy nhẹ nhàng.

Vy nghe thấy liền tỉnh táo trở lại, lòng hơi e thẹn mà nghĩ đến cậu ta.

"Nhựt sao? Trong mắt của em ấy hả..." Con bé giọng ấp úng mà nói tiếp "Nên nói sao ấy nhỉ... Thật ra thì cậu ta không quá nổi bật, học hành cũng bình thường, cũng không phải là một người xấu... Nhưng mà cậu ấy rất tốt bụng đó chị!"

Dứt câu Vy quay sang mà nhìn chị ấy, tâm trạng đầy hưng phấn mà kể về Nhựt.

Trà yên lặng một nhịp rồi khẽ giọng.

"Em đã thích thằng bé từ khi nào vậy?"

Cái tâm trạng hưng phấn ấy không tồn tại quá lâu, cô lại tiếp tục lắng xuống tuy môi vẫn mỉm chi và sau đó cô lại kể về quá khứ của mình.

"Hồi ở trung học em gần như không có bạn bè, em luôn luôn cô đơn... Người thân cũng vậy" Hạ Vy cười trừ và tiếp lời "Thật ra thì em hệt như không tồn tại vậy"

Nghe Hạ Vy kể, chị ấy bất chợt dừng xích đu lại.

Em ấy cũng từng giống mình ngày xưa sao?

"Lúc mà em nghĩ rằng mình đã gục ngã ấy... Thì cậu ta lại xuất hiện, tặng em một chiếc nơ đỏ 🎀" Nói hết câu, cô từ từ mở túi ra mà lấy một chiếc nơ đỏ đã cũ kĩ ra nhìn nó rồi mỉm cười "Em xem nó là báu vật vậy và từ hôm đó em luôn cài nó phía sau búi tóc của mình... Tuy là sau hôm đó cậu ấy thi thoảng gặp mặt em chỉ đơn thuần là cười và em chỉ bẽn lẽn mà cười lại mà ngại ngùng quay đi... Thật sự rất khó... Cho đến bây giờ vẫn vậy, sau một thời gian em cất luôn chiếc nơ ấy vào trong chiếc túi này và cậu ấy cũng đã quên luôn con bé mà cậu ấy đã gieo cho một xíu hi vọng vào cuộc sống" Hạ Vy kể mà tâm trạng khá là ảm đạm, miệng vẫn cứ mỉm cười.

Chị ấy nghe, ừ vẫn nghe, lòng hơi khó chịu và tự hỏi rằng cái cảm giác khó chịu này là gì? Trách nhiệm chăng? Hay là ghen? Thật sự nếu đây là ghen thì lẽ ra nó không nên xuất hiện vì chị ấy nên nhớ một điều rằng Hứa Minh Nhựt là em trai của chị, lẽ ra cái cảm giác ghen tị này không nên tồn tại.

"Em về trước nha! Em sắp phải đi học thêm rồi" Dứt câu Hạ Vy nhanh chóng rời khỏi công viên mà một mạch chạy về bỏ mặc Mộc Trà đang ngồi đấy mà trĩu lòng.

***

Đang xem TV thì bất chợt cánh cửa mở ra, nối tiếp sau đó là giọng của Mộc Trà với vẻ mặt khá là ảm đạm.

"Chị về rồi đây" Nhỏ giọng.

Mắt vẫn dán vào TV, Minh Nhựt đáp "À, chị về rồi sao?"

Dứt câu Mộc Trà không nói gì thêm mà chỉ một nước đi lên phòng, thấy lạ cậu liếc sang mà nhìn chị ta rồi lẽo đẽo theo sau.

"Em đi chỗ khác chơi đi đừng có theo mà làm phiền chị"

"Chị không vui à?" Khẽ giọng Nhựt hỏi chị ta.

"Không phải chuyện của em" Trầm trọng chị ấy đáp.

"Em có làm món trứng cuộn chị thích kìa..."

"CHỊ ĐÃ BẢO LÀ ĐỪNG CÓ LÀM PHIỀN CHỊ RỒI MÀ EM NGHE KHÔNG HIỂU HAY SAO VẬY?"

Mộc Trà đóng sầm cửa lại còn cậu thì ngỡ ngàng mà nhìn cánh cửa ấy rồi tự hỏi rằng chị ấy đã gặp chuyện gì mà lại cáu gắt như vậy?

Chị ấy bị làm sao vậy? Lần đầu tiên mình thấy bả cáu như vậy luôn.

...

Chị đứng tựa lưng vào cánh cửa mà bỏ khăn choàng cổ ra sau đó thì nằm ịch xuống giường.

Rốt cuộc mình nên làm đây chứ? Mình không muốn dây dưa với Thiên Vương nên đã chia tay cậu ta... Giờ lại còn cả một mối quan hệ mập mờ với Minh Nhựt... Mộc Trà à!? Mày rốt cuộc đang nghĩ cái vậy?

Thôi suy nghĩ, Mộc Trà ngồi dậy rồi cởi chiếc áo len ra sau đó là áo ngực.

Ánh nhìn của chị ta vô tình đánh sang chiếc gối vừa nãy chị úp mặt vào, bất giác chị đưa tay lên mũi mà quệt vội.

"Máu sao?"

Rời khỏi giường chị lấy trong túi xách một lọ thuốc, cô cầm hai viên rồi cho vào miệng rồi uống nước.

Xong xuôi cô lột chiếc áo gối ra và mặc lại chiếc áo len ban nãy rồi rời khỏi phòng, cô đi ngang phòng khách thì thấy Minh Nhựt đang hâm nóng đồ ăn cho chị ấy.

"Đồ bẩn sao? Để đấy đi tí em giặt cho! Tắm xong vào ăn tì gì đi nè"

Mộc Trà phớt lờ đi lời nói của cậu mà bỏ đồ của cô lẫn chiếc áo gối ban nãy vào máy giặt.

"Sao hôm nay chị tự giác vậy?" Giọng có ý trêu chọc.

Minh Nhựt dứt câu thì cũng là lúc chị ấy vào phòng tắm rồi đóng cửa lại chẳng thèm nói lời nào.

Minh Nhựt chỉ im lặng mà nhìn không nói nên lời.

...

Dưới làn nước ấm từ vòi sen, mắt cô nhắm đậm rồi suy nghĩ rằng liệu bản thân có nên dứt khoát và rõ ràng với Minh Nhựt hay không? Có lẽ bản thân cô đã quá dễ dãi với thằng bé để cho em ấy có thể lấn lướt cô như vậy, mối quan hệ này lẽ ra không tồn tại nếu như chị không phải là người im lặng cho em ấy lấn tới, quá sai trái, tất cả là do chị quá dễ dãi mà ra...
Còn Hạ Vy đáng lẽ đã được em ấy đáp lại tình cảm nếu như không có cô cản trở vào ngày hôm ấy, cái ngày hai người họ đi xem phim cùng nhau có thể sẽ có gì đó chớm nở nếu như chị không xen vào chuyện của hai người họ, thật sự trong lòng chị bây giờ đang rối bời thật sự.

Liệu mình nên ích kỉ bản thân hay dứt khoát với em ấy đây..

***

Tắm xong từ trong nhà tắm chị ấy mặc đồ ngủ và cầm một chiếc khăn bông mà lau khô tóc. Minh Nhựt đứng nhìn cô rồi nhỏ giọng.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hôm nay chị cư xử lạ vậy hả?"

"Không có gì cả" Mặt lạnh chị ấy cộc lốc đáp.

"Chậc! Lần đầu tiên chị cư xử như thế này với em thì làm sao mà em tin được chứ hả?"

Mộc Trà nhìn Minh Nhựt mà rưng rưng hai mi mắt và quát cậu "Thế em muốn chị phải làm sao đây? Đó là chuyện của chị! Với cả chị cũng đã 19 tuổi rồi không còn nhỏ nữa đừng có xem chị là con nít nữa được không? Và em không có quyền xen vào chuyện riêng tư của chị vì đơn giản chị với em chỉ là chị em không hơn không kém! CÒN HƠN HẾT CHÚNG TA LÀ CHỊ EM RUỘT ĐÓ HỨA MINH NHỰT À!"

Cậu ấy nhìn chị một cách bình thản rồi khẽ cười.

"Phải đó em với chị là chị em mà nhỉ?" Nhựt cười trừ rồi xát lại gần chị mà lau nước mắt cho chị ấy.

Gạt tay Minh Nhựt, Mộc Trà nói.

"Chị tự lau được" Dứt câu cô bỏ lên phòng mà đóng sầm cửa lại một lần nữa, còn cậu thì vẫn còn ngoái nhìn chị cho đến khi bóng dáng nhỏ bé ấy dần khuất khỏi tầm mắt của mình.

Mày đang trông chờ điều từ chị ấy vậy chứ? Mày muốn làm bạn trai của chị gái mình sao? Phải rồi, chị ấy nói đúng... Cả hai chỉ chị em thôi còn chuyện hôm đó chẳng qua chỉ một phút nông nổi ra... Cả cái cảm giác ấy chỉ đơn thuần là thèm khát thể của đối phương ra chứ chẳng phải là... Tình cảm cả.

...

Còn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com