Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17

Đi vào quán cà phê, “Bach Kiến Tề cũng không giống trước kia được ánh mắt to trong suốt của Tô Y  Nguyên thâm tình chào đón, con nhóc trừng mắt nhìn của không biết đang nghĩ cái gì, bộ dáng thoạt nhìn rất buồn rầu, Bái Kiến Tề bước nhanh đến điỗ ngồi đối diện Tô Y Nguyên ngồi xuống.

“Hôm nay đi đâu?” Bách Kiến Tề tháo lòng caravat, thả lỏng tựa vào ghế tựa. Tô Nguyên chậm rãi chuyển tầm mắt về, phẫn nộ từng khuôn mặt anh tuấn của Bách Kiến Tề, cô rất tức giận, rất muốn chất vấn hắn, nhưng nghĩ đến bọn họ mới bắt đầu, cô lại dùng lực đè nén phẫn nộ xuống, “Chỗ nào cũng không đi!”

Vừa thấy nhóc con bĩu môi cùng khuôn mặt không che giấu được tâm sự, Bái Kiến Tề chỉ biết chắc chắn tâm tình nhóc con không tốt, cùng nhóc con ở chung vui thoải mái chính là cô không hề che giấu tâm sự một chút việc nhỏ cũng khiến cô vui vẻ thật lâu, mà cảm xúc mất hứng tan thành mây khói nhất định sẽ vui vẻ hò hét.

“Làm sao vậy? Ai đọc công chúa nhỏ Tô gia mất hứng?”

Nghe được Bách Kiến Tề xưng hô, Tô Y Nguyên càng giận, cô là công chúa nhỏ Tô gia, cô là cô gái nhỏ tùy hứng hồ nháo! Dù cao ở trong lòng hắn, căn bản không xem cô là phụ nữ!

Tô Y Nguyên thở phì phì đứng lên, đi đến cửa quán cà phê, đi vài bước rồi dừng lại, quay đầu phát hiện Bách Kiến Tề không có đuổi theo, cô tức làu bàu do dự vài giây, lại xoay người đi về chỗ cũ ngồi xuống, các mặt càng khó coi, miệng bĩu rất cao, dù sao cô thích hắn, cho nên chỉ có thể bị rơi vào hoàn cảnh xấu.

“Tức cái gì? Ai chọc em tức giận", nói xong Bách Kiến Tề xác định, việc con nhóc tức giận chắc chắn là hắn, “Anh vừa tan tầm liền đến đây, một phút đều không có chậm trễ, làm sao vậy? Đừng tức giận, buổi tối đi điới chỗ nào? Bây giờ là 6h15, đúng giờ đưa em về nhà, thời gian của chúng ta chỉ còn có hai tiếng cười mà thôi, em xác định muốn nháo ở trong chỗ này sao?”

Trong khoảng thời gian Cùng Tô Y Nguyên ở chung này, Tô Y Nguyên sắp xếp chính xác thời gian bọn họ ở chung, làm cho hắn nhận ra cô là nghiêm túc cỡ nào đối với việc kết giao của bạn họ, điều này làm cho hắn vừa cảm động lại khiếp đảm, bởi vì hắn không thể đối xử lại cô chú tâm cùng nghiêm túc như vậy, để có thể dùng thái độ không sao cả cho có lệ với chân tình của cô.

“Bách Kiến Tê, anh là bạn trai của em sao?” Tô Y Nguyên bĩu môi thở phì phì thỏi.

“Em nói đi?” Khuôn mặt tươi cười Bác Kiến Tế biến mất một ít, cho rằng ngày sẽ như vậy mơ mơ hồ hồ trôi qua, đi đến khi công chúa nhỏ mất đi hứng thú với hắn, không biết vì sao cô lại đột nhiên nhắc tới việc này.

“Em nói tính sao? Nếu em nói, em hy vọng em là bạn gái của anh, anh là bạn trai của em, em thích anh, em yêu anh, anh cũng thích em, anh cũng yêu em, có thể chứ?” Tô Y Nguyên dùng khi lực thật lớn mới nhịn được nước mắt tiếng, nghiêm túc mà nói. Nếu không phải người phụ nữ kia xuất hiện, cô thực cho rằng hết thảy bây giờ chính là cô muốn, hắn đối cô thực ôn nhu, thực săn sóc, lại chưa bao giờ từng thực sự đến gần quá cô, trừ khi qua ngã tư đường, thậm chí ngay cả tay cô hắn cũng chưa nắm qua, cô đã hai mươi bốn tuổi, đã là người phụ nữ thành thục, thế nhưng thiếu chút gây ngốc nghĩ rằng mỗi ngày cùng nhau hẹn hò chính là tình yêu, hắn nhất định xem cô là phiền toái lớn để đối phó!

“Chúng ta đã nói rất rõ ràng......”

“Đúng chúng ta nói rất rõ ràng!” Tô Y Nguyên đánh gãy lời nói Bách Kiến Tề mà nói, “Chúng ta không nói chuyện tình cảm, nhưng vì sao anh không chịu hôn em, ôm em? Anh cùng bạn gái anh kết giao đều như vậy đao?” Tô ay Nguyên phẫn nộ không thể đè nén âm lượng chính mình, kết quả cả quán cà phê đều nghe được lời nói của cô, bao gồm cả bốn anh em Tô gia tránh ở chỗ tối.

“Nguyên Nguyên, em không hiểu...” Các loại ánh mắt đều dùng trên người hắn, Bái Kiến Tề biết bên trong bao hàm một ít khinh bỉ hắn... Mỹ nữ đặt trước mặt không ra tay, không phải ngốc chính là cô nàng.

hắn thực đau đầu, không biết nên đối đãi thế nào với con nhóc Tô gia non nớt lại cố chấp này.

“Anh biết, anh biết cái gì, là em không hiểu!” Tô V Nguyên gào thét lớn nói, sau đó cầm túi xách đập vào Bách Kiến Tề một chút, khóc chạy đi ra ngoài.

Bái Kiến Tề cảm thấy đầu óc thoáng váng, lần này con nhóc Tề gia đập một chút cũng không lưu tình, động tác của bốn anh em Tô gia do với hắn còn nhanh hơn, khi đi qua hắn trừng hắn liếc mắt một cái, đuổi theo chạy ở phía trước của hắn.

Lần này con nhóc Tô gia rời đi, thế nhưng một tuần đều không có trở lại.

Lúc Bắt đầu, Bách Kiến Tề nói với chính mình, như vậy tốt lắm, sinh hoạt của hắn trở lại bình thường, hắn có thể có cuộc sống tiêu sái như xưa, nhưng đến lần thứ ba hắn vô lực từ trên người bạn gái xoay xuống dưới, hắn không thể không thừa nhận cái gì hắn cùng không làm được, đối mặt với bạn gái gợi cảm nóng bỏng, hắn không có chút hứng thú, căn bản không thể nhấc thương ra trận, ngược lại bộ dáng con nhóc kia khóc luôn luôn xuất hiện ở trong đầu hắn, giống ma rủa tra tấn hắn.

Cô sẽ không xảy ra chuyện gì đi? Tuy rằng bốn anh em Tô gia đi theo cô liền xông ra ngoài, nhưng là có rất nhiều phát sinh ngoài ý muốn lại không bởi vì ai xuất hiện mà thay đổi! Bách Kiến Tề vì phán đoán này sợ đến mức mồ hôi lạnh tuông ra, ở trên Internet, trên báo liều mạng tìm kiếm, không có tìm được gì về tin tức ngoài ý muốn, nhưng là hắn vẫn không thể yên lòng, thế hắn mới phát hiện, hắn không có số điện thoại của Tô Y Nguyên, mỗi ngày tan tầm cô đều xuất hiện ở trước mặt hắn, căn bản không cần hắn chủ động liên lạc.

Giãy dụa do dự mấy ngày, Bách Kiến Tề lái xe đến ngoài cửa lớn Tô gia, một buổi chiều người hầu vào vào ra ra, hắn hỏi Tô Y Nguyên, người hầu đều lắc đầu chạy đi.

Cuối cùng, rốt cục khi chạng vạng thấy được xe Tô Y Phàm, Bách Kiến Tề vội vàng xuống xe, ngăn cản xe Tô Y Phàm.

“Anh sao lại ở trong này?” Tô Y Phàm đeo kính đen, căn bản không đem Bách Kiến Tề nhìn trong mắt.

“Tôi đến tìm Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên ở đâu? Tôi muốn gặp cô!” Bách Kiến Tề lo lắng nói, không tận mắt thấy Tô Y Nguyên hắn thực sự không thể xỏa bỏ lo lắng trong lòng.

“Anh đến gặp em gái tôi?” Tô Y Phàm đẩy kính râm xuống, “Đừng quên anh đáp ứng chúng tôi cái gì, anh sẽ không quấn quít lấy Nguyên Nguyên, sẽ không cầu xin nó cái gì!” Tô Y Phàm cẩn thận nhìn chằm chằm biểu cảm của Bách Kiến Tề, “Bây giờ không phải tốt lắm sao, Nguyên Nguyên không tiếp tục quấn quít anh, anh có thể trở lại cuộc sống phong lưu của anh.”

“Tôi muốn tận mắt nhìn Y Nguyên không có việc gì mới được.” Bách Kiến Tề cố chấp nói.

“Là Nguyên Nguyên không chịu gặp anh, bằng không tôi cũng không ngăn được nó.” Tô Y Phàm đẩy kính râm lên, khép lại cửa kính xe, lái xe vào cửa lớn Tô gia, hắn vốn không phải là người có tấm lòng nhân từ, lại càng không mềm lòng đối với tà tâm muốn trộm đi em gái bảo bối của bọn họ.

Bách Kiến Tề đợi đến nửa đêm, một đám anh em Tô gia trở về, lại thủy chung không có nhìn thấy thân ảnh Tô Y Nguyên, hắn nghĩ, có lẽ Tô Y Nguyên đã tỉnh ngộ, phát giác ra hắn là tên hỗn đản, căn bản không đáng để cô trả giá.

Như vậy tốt lắm, thực sự tốt ! Bách Kiến Tề nói như vậy như thuyết phục chính mình, trống rỗng trong lòng càng lúc càng lớn, tiếng vang tịch mịch vang vọng trong ngực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com