Bữa tối (hoàn)
3 năm sau.
"Tôi xin được phép trao giải thưởng nhóm nhạc xuất sắc nhất cho...ST! Xin chúc mừng!"
"Đồng thời tôi cũng xin trao giải nhạc sĩ mới xuất sắc nhất cho anh Mạc Quan Sơn, đại diện và cũng là đội trưởng nhóm nhạc ST!"
"Xin kính mời đại diện nhóm nhạc, anh Mạc Quan Sơn lên nhận giải!"
Ở bên dưới khán đài, ánh đèn pha chiếu xuống một người con trai. Cậu mặc bộ vest xám bạc, so với ba năm trước thì thiếu đi nét ngông cuồng và nóng nảy của tuổi trẻ, nhiều hơn phần trầm ổn và nội liễm, khuôn mặt tuấn tú cũng càng thêm góc cạnh và đẹp trai.
Mạc Quan Sơn từ tốn đi lên nhận giải trong tiếng vỗ tay chúc mừng của mọi người, khuôn mặt bình tĩnh nhưng đáy mắt lại không giấu được nét vui sướng điên cuồng. Cậu ôm hai chiếc cúp trong tay, nụ cười hiện lên trên khóe miệng, ánh mắt như vô tình đảo qua hội trường, dừng lại ở một người đàn ông mặc vest đen.
"Tôi xin được thay mặt toàn bộ nhóm nhạc ST cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ chúng tôi suốt thời gian qua, đặc biệt là các tiền bối đã chỉ dạy tận tình và các fans hâm mộ. Chúng tôi có thể đi tới ngày hôm nay, công lao to lớn nhất là nhờ mọi người, tôi thay mặt toàn bộ thành viên ST, cảm ơn mọi người rất nhiều."
Trong lúc mọi người đang vỗ tay nhiệt liệt, giọng nói êm tai lại một lần nữa vang lên.
"Về giải thưởng của bản thân tôi...tôi muốn gửi lời cảm ơn tới một người."
Mạc Quan Sơn vành tai thoáng phiếm hồng, cậu không quen bày tỏ ở nơi đông người như vậy, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp.
"ST đạt được tới ngày hôm nay, tôi chỉ góp một phần sức lực rất nhỏ trong đó, nhưng có được tôi của ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ vào một người."
"Là anh ấy đưa tôi tới nơi này, anh ấy đưa tôi đi những bước đi đầu tiên, khi tôi gục ngã, là anh ấy ở bên cạnh, thời điểm tăm tối nhất cuộc đời, anh ấy là tia sáng xuất hiện trong cuộc sống của tôi."
"Thực ra tôi cũng đã từng oán giận, oán giận anh ấy cứ như một cơn gió, tự tiện xông vào cuộc sống của tôi, luôn tự ý thay tôi quyết định mọi thứ, nhưng cũng là anh ấy chứng kiến thời điểm tôi tuyệt vọng nhất, kiên trì nắm tay tôi đi tới lúc tôi có thể đứng giữa vầng dương quang xán lạn."
"Tôi ở nơi đây chỉ muốn nói một điều, câu hỏi ba năm trước của anh, em đồng ý!"
Ba năm trước.
"Tao con mẹ nó không cần mày bố thí! Tự tao cũng có thể kiếm tiền!"
Mạc Quan Sơn nổi giận đùng đùng gạt tay Hạ Thiên ra, gần như là quát lên.
Hạ Thiên đương nhiên biết cậu có lòng tự trọng vô cùng cao, thà chết chứ không chịu nhận sự thương hại của người khác, nhưng mà...
"Đây sao có thể gọi là bố thí! Mạc Tử, tao là người kinh doanh, tao đây là đang đầu tư! Tao nhìn trúng mày, muốn đầu tư cho thiên vương ca nhạc tương lai, có gì không đúng!"
"Hơn nữa, tiêu tiền cho vợ mình thì có gì sai?"
Mạc Quan Sơn lập tức tạc mao, vành tai đỏ bừng.
"Mụ nội mày, ai là vợ mày? Mày đừng có mà nói láo!"
Hạ Thiên cười lưu manh tiến lại gần ôm eo cậu, hơi thở nóng bỏng phả vào khiến cậu run rẩy.
"Mày có cần tao...gợi lại giúp mày nhớ không?"
Mạc Quan Sơn đẩy mạnh hắn ra, chạy một mạch vào trong phòng, cửa phòng đóng sầm lại.
"Mạc Tử...Mạc Tử!!"
"Mạc Tử, mày sao vậy? Đừng giận, tao không nói nữa là được, mở cửa ra được không?"
...
Bên kia cánh cửa, Mạc Quan Sơn ngồi tựa vào cửa, vùi mặt giữa hai đầu gối, ánh mắt trầm mặc, cậu khẽ thì thào.
"Tao không cần mày giúp..."
"Tao không xứng..."
Làm sao có thể nhận lời mày được chứ...
Hạ Thiên một cước đá văng cửa phòng, chạy vào ôm ngang Mạc Quan Sơn ra ngoài, để đầu cậu tựa vào lồng ngực mình. Cả hai người đều trầm mặc không nói gì, ăn ý không nhắc lại chuyện lúc nãy.
Sau đó, Mạc Quan Sơn đi vay tiền, bước chân vào giới ca nhạc bên nước ngoài, mà Hạ Thiên vẫn luôn đứng sau âm thầm dọn đường giúp cậu.
Hạ Thiên đã vốn có công ty, lấy danh nghĩa nhà đầu tư, âm thầm tiến vào giới giải trí.
Mạc Tử của hắn có lòng tự trọng cao vô cùng, hắn lại không ngu, đương nhiên biết vì sao cậu cự tuyệt mình.
Nhưng cái bọn họ không thiếu nhất là thời gian. Hạ Thiên và Mạc Quan Sơn vẫn ở chung nhà, trong giai đoạn yêu đương nhưng chưa kết hôn.
Mạc Quan Sơn không muốn để lộ mối quan hệ giữa cậu và Hạ Thiên, bởi vì Hạ Thiên là tổng tài của tập đoàn TS, để lộ mối quan hệ này sẽ không tốt cho danh tiếng của một người mới như cậu, Hạ Thiên cũng đồng ý.
Nhưng đồng ý là một chuyện, chăm sóc người (vợ) yêu vẫn là chuyện thiên kinh địa nghĩa nhá.
Vì vậy fan của Mạc Quan Sơn ngày ngày thấy Hạ tổng ngày ngày mang cơm đưa đón đội trưởng của nhóm nhạc ST, rải cơm chó công khai luôn.
Lúc đầu cũng rất nhiều người bôi đen Mạc Quan Sơn bị bao nuôi này nọ, nhưng sau khi hắt cả tấn bùn lên mà vẫn thấy hai con người kia rải cơm chó đều đều từ năm này qua năm khác thì tới antifan cũng từ bỏ, chuyển thành fan cp.
Vì vậy hiện tại, fan cp của hai người này đã xếp chật đường kín phố.
Hiện tại.
Bởi vì màn trao giải của Mạc Quan Sơn là live stream công khai, vì vậy các fan lập tức bạo tạc phần bình luận.
"Aaaaaa tỏ tình rồi tỏ tình rồiiiiiii!! Nam thần của tui cuối cùng cũng nói ra rồi!!!"
"Ba năm chèo thuyền, con thuyền nhỏ này cuối cùng cũng cập bến rồi!!"
"Hạ tổng mau mau bắt phu nhân của ngài về kìa!!! Ba năm ân cần đúng là không uổng phí mà!!!"
"Huhuhuhu nam thần của tui có người thương rồi, nhưng thấy nam thần hạnh phúc tui cũng hạnh phúc theo là sao vậy nè. Hạ tổng à, hãy chăm sóc tốt cho anh ấy nhé!"
"Trời ơi ngọt quá điiii!! Mạc ca ca cuối cùng cũng chấp nhận rồi!!!"
"Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một ngàn bước, anh hãy bước 999 bước, một bước cuối cùng, hãy để em tự mình bước tới nhé!"
"Cho dù điểm xuất phát của chúng ta khác nhau, nhưng sẽ có một ngày em tới sóng vai cùng anh, đi hết quãng đường còn lại. Hai nam thần của tôi, hạnh phúc nhé!"
Hạ Thiên cách một lớp màn hình nhìn chăm chú bình luận kia, khẽ mỉm cười.
Cho dù điểm xuất phát của chúng ta khác nhau, nhưng sẽ có một ngày em tới sóng vai cùng anh, đi hết quãng đường còn lại.
Mạc Quan Sơn và Hạ Thiên, vốn dĩ là hai người đến từ hai thế giới khác nhau. Khi cậu còn đang tuyệt vọng trong bóng tối, hắn lại đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời, kiêu ngạo như vậy, chói mắt như vậy. Hắn dùng hai năm bước vào thế giới của cậu, cậu lại dùng ba năm để leo lên từ vực sâu, cuối cùng cũng có thể sánh vai cùng hắn.
Quãng đường còn lại, hãy để cả hai người cùng bước đi.
Có người ở lầu cao, có người ở dưới mương bùn, có người luôn là ánh hào quang rực rỡ, có người toàn thân chỉ là gỉ sắt. Trên đời người nhiều loại, cũng không thể giữ lại. Nếu cậu là cầu vồng, gặp gỡ mới biết là có.
Thật tốt, hắn vẫn đứng đó chờ cậu.
_TOÀN VĂN HOÀN_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com