Chương 44
Làm em vui lòng
Ngay khoảnh khắc Hứa Tế ôm lấy mình, cảm xúc ngạc nhiên và bàng hoàng trong mắt Phó Ứng Thâm là thứ không thể diễn tả thành lời. Tim anh đập rộn ràng, chưa từng có một giây phút nào khiến anh cảm nhận rõ ràng một điều như thế - rằng được sống trên đời thật tốt biết bao.
Anh nhìn Hứa Tế ở ngay trước mắt, cảm nhận hơi thở tươi mới được truyền sang, theo bản năng siết nhẹ eo cậu.
Anh luôn thích cảm giác ở dưới nước, khi tâm trạng dâng lên đến đỉnh điểm, cảm giác ngột ngạt đến cực hạn ấy lại khiến anh cảm thấy được giải thoát, được giải tỏa. Nhưng từ trước đến nay chưa từng có ai đưa anh ra khỏi sự ngạt thở ấy ngoại trừ chính anh.
Thì ra, khi dưỡng khí rời khỏi cơ thể từng chút một, nếu có một người ôm lấy bạn, bằng hơi ấm sống động của cơ thể, truyền lại cảm giác được sống thì cảm giác đó còn mãnh liệt và đẹp đẽ hơn cả khoái cảm của sự ngạt thở. Khiến người ta tham lam, khiến người ta say đắm, khiến người ta phát cuồng.
Phó Ứng Thâm ôm lấy Hứa Tế nổi lên khỏi mặt nước. Ngay khoảnh khắc đầu anh trồi lên, hơi thở lập tức trở nên dồn dập.
Hứa Tế còn chưa kịp thở hay nói gì đã bị Phó Ứng Thâm hôn ngược lại, môi anh chiếm lấy môi cậu, mạnh mẽ và đầy áp đảo.
Hứa Tế cảm nhận bàn tay lạnh buốt của Phó Ứng Thâm đặt lên sau gáy mình, nụ hôn như muốn lấy đi hết không khí khiến đầu cậu choáng váng. Không khí ít ỏi vừa có được lúc dưới nước giờ đã cạn sạch, cậu khẽ nhíu mày, tay bám lấy lưng Phó Ứng Thâm, muốn lắc đầu từ chối.
Phó Ứng Thâm buông cậu ra, ánh mắt lặng lẽ dừng trên người cậu. Hứa Tế bắt đầu thở hổn hển, thậm chí có chút choáng váng.
Khả năng bơi của cậu cũng không phải quá tốt, chỉ dừng ở mức biết bơi thôi. Phó Ứng Thâm đã cảm nhận được điều đó ngay khi ôm cậu lên khỏi mặt nước.
Dẫu vậy, Hứa Tế vẫn không chút do dự mà lao xuống tìm anh.
Phó Ứng Thâm bơi cùng Hứa Tế vào sát bờ, đẩy cậu lên trước rồi mới trèo lên theo. Hai người ngồi xuống sàn gỗ bên cạnh hồ bơi. Hứa Tế mặc đồ ở nhà, cả người ướt sũng, trông hơi chật vật. Vậy mà Phó Ứng Thâm lại nở một nụ cười hiếm hoi nhìn cậu.
Không phải kiểu cười kiềm chế như thường ngày, mà là nụ cười rạng rỡ mang theo chút trêu chọc, nhưng trong mắt lại ngập tràn dịu dàng say đắm. Từ một người lạnh lùng và khắc chế như Phó Ứng Thâm, sự mềm mại này càng khiến người ta khó lòng rời mắt.
“Em xuống tìm anh làm gì thế?” Phó Ứng Thâm hỏi.
Hứa Tế cũng biết trông mình bây giờ chắc không đẹp đẽ gì cho cam, nhưng lại bị nụ cười trên mặt Phó Ứng Thâm làm cho ngẩn ngơ mất mấy giây.
“Thấy anh mãi không lên, em lo.” Hứa Tế đáp.
Giờ nghĩ lại mới thấy, đúng là khi lo lắng thì người ta sẽ trở nên rối trí. Phó Ứng Thâm thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
Chỉ là khi trái tim và ánh mắt của một người dồn hết vào một người khác, thì lý trí thường chẳng còn mấy phần.
“Đi thay đồ đi, ướt thế dễ cảm lạnh lắm.” Phó Ứng Thâm đứng dậy, chìa tay về phía Hứa Tế.
Hứa Tế ngẩng đầu nhìn anh, vóc dáng và đường nét cơ thể Phó Ứng Thâm thật sự rất đẹp, vai rộng eo thon, cơ bụng vẫn còn đọng nước. Làn da anh rất trắng, cơ bắp săn chắc, bảo sao lúc bình thường sức mạnh lại đáng nể đến mức khiến cậu chẳng thể chống đỡ nổi.
Cậu đặt tay vào tay anh, Phó Ứng Thâm nắm lấy rồi kéo cậu đứng dậy, cùng đi vào phòng thay đồ, Phó Ứng Thâm cũng thay một bộ đồ thường ngày.
Lúc Hứa Tế bước ra, cậu vừa lau tóc bằng khăn, Phó Ứng Thâm nhìn cậu, khuôn mặt lạnh nhạt thường ngày lại có thêm chút dịu dàng: “Xin lỗi, làm em lo rồi.”
Hứa Tế khẽ lắc đầu, rồi nhìn Phó Ứng Thâm như muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, do dự một chút mới mở lời: “Nếu anh có chuyện gì mà không ngại chia sẻ, thì có thể nói với em. Tuy có lẽ em cũng chẳng giúp được gì nhiều.”
Ánh mắt của Phó Ứng Thâm dừng lại trên người Hứa Tế, nét mặt không có biểu cảm gì đặc biệt: “Lộ rõ thế à?”
“Liên quan đến em không?” Hứa Tế bỗng hỏi, giọng nói rất nhẹ.
Phó Ứng Thâm hơi bất ngờ vì sự nhạy cảm của Hứa Tế, nhưng những chuyện này anh không thể nói với cậu, liền lắc đầu: “Không liên quan đến em.”
Nói xong, anh nắm tay Hứa Tế dắt cậu quay lại phòng khách. Hai người ngồi xuống ghế sofa, Phó Ứng Thâm đưa tay lấy chiếc khăn từ tay Hứa Tế giúp cậu lau tóc.
“Em tự làm được mà.” Hứa Tế hơi ngượng ngùng, đưa tay định nắm lấy cổ tay Phó Ứng Thâm. Nhưng khi tay cậu chạm vào chiếc vòng vỏ sò đeo trên cổ tay anh, động tác dừng lại một chút.
Phó Ứng Thâm lại khẽ đỡ vai Hứa Tế, nhẹ nhàng kéo cậu tựa vào lòng mình, giọng trầm thấp vang lên: “Đừng động.”
Hứa Tế nghe vậy liền ngoan ngoãn buông tay.
Động tác lau tóc của Phó Ứng Thâm rất nhẹ nhàng, khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Hứa Tế được anh ôm trong lòng, ánh mắt lại dừng trên chiếc vòng vỏ sò trên cổ tay anh. Có lẽ vì ánh sáng trong phòng nên món đồ nhỏ ấy trở nên hơi chói mắt, khiến cậu không nhịn được mà hỏi: “Anh vẫn còn đeo à? Hôm đó em đưa, anh có vẻ không thích lắm.”
Thật ra kiểu trang sức này đeo lên tay Phó Ứng Thâm cũng đẹp, nhưng nhìn thế nào vẫn thấy không hợp. Có lẽ vì khí chất anh quá sang trọng, khiến những món đồ nhỏ như vậy trở nên bình thường đi khi đặt cạnh anh.
“Không phải em là người đeo cho anh sao?” Phó Ứng Thâm nhẹ nhàng hỏi lại.
Hứa Tế nghe vậy thì bật cười khẽ: “Em đâu bắt anh phải đeo mãi, không thích thì tháo ra thôi. Hôm đó cũng chỉ là bốc đồng một chút.”
“Nhưng anh rất thích.” Ánh mắt Phó Ứng Thâm rơi xuống chiếc vòng nhỏ ấy, giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng rõ ràng.
Hứa Tế ngẩn người. Phó Ứng Thâm nói anh thích - rốt cuộc là thích gì chứ? Nhưng cậu mơ hồ hiểu được, chữ thích anh nói đến chắc chắn không phải chỉ là chiếc vòng vỏ sò này.
“Để em tháo giúp anh nhé.” Hứa Tế nhẹ nhàng nói.
Phó Ứng Thâm khẽ khựng lại khi nghe vậy, sau đó mới đáp: “Ừ.”
Anh buông tay xuống, chìa cổ tay ra trước mặt Hứa Tế. Hứa Tế nâng tay nhẹ nhàng tháo chiếc vòng tay ra, gỡ từng nút nhỏ rồi đặt chuỗi vỏ sò ấy lên bàn.
Phó Ứng Thâm nhìn Hứa Tế, không rõ đang nghĩ gì. Sau khi Hứa Tế buông tay, anh liền nắm lấy tay cậu.
“Muốn thử đi lặn không?” Phó Ứng Thâm bỗng hỏi.
“Em thật sự không biết lặn đâu.” Hứa Tế ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười nói.
“Anh sẽ dẫn em đi.” Phó Ứng Thâm đáp.
Hứa Tế hơi bất ngờ, đôi mắt sáng lên: “Còn thứ gì mà anh không biết nữa không?”
“Có chứ.”
Hứa Tế vốn chỉ buột miệng nói chơi, không ngờ Phó Ứng Thâm lại nghiêm túc trả lời.
Cậu nhìn vào ánh mắt của anh, đôi mắt ấy lặng lẽ không rõ là đùa hay thật. Rồi anh thản nhiên nói tiếp: “Làm em vui lòng… chuyện này anh không giỏi, làm thế nào cũng không tốt nổi.”
Từ miệng một người như Phó Ứng Thâm thốt ra bốn chữ “làm em vui lòng”, nghe sao lại có cảm giác không thật. Đến cả Hứa Tế cũng sững người, hàng mi nhẹ khẽ run lên trong một khoảnh khắc ngỡ ngàng, rồi lại nhanh chóng trấn tĩnh.
“Anh như vậy đã đủ tốt rồi, không cần phải cố làm vừa lòng ai cả.” Hứa Tế nói, đặc biệt là không cần cố làm vừa lòng cậu.
“Thật sao?” Giọng Phó Ứng Thâm vẫn không rõ cảm xúc. Nếu anh thật sự tốt như thế, thì tại sao Hứa Tế lại nhất định đòi ly hôn?
“Để anh lấy máy sấy cho em sấy tóc, em ngồi đây chờ chút.” Phó Ứng Thâm buông tay Hứa Tế, đứng dậy nói.
Hứa Tế ngẩng lên, khẽ gật đầu: “Vâng.”
Phó Ứng Thâm mang máy sấy đến, cẩn thận giúp Hứa Tế sấy khô tóc. Sau đó anh đặt máy sấy lên bàn bên cạnh, đưa tay vén nhẹ phần tóc mái trước trán Hứa Tế đang che mất đôi mắt, hình như tóc cậu dài ra rồi.
Động tác ấy khiến khuôn mặt Hứa Tế hơi ngứa ngáy, cậu nghiêng đầu nhìn anh. Cùng lúc đó, Phó Ứng Thâm cũng đang chăm chú nhìn cậu, bàn tay vẫn dừng lửng giữa không trung.
Khoảng cách giữa hai người chỉ trong gang tấc. Đôi mắt lạnh lùng thường ngày của Phó Ứng Thâm lúc này lại ánh lên chút dịu dàng. Anh nhìn Hứa Tế bằng ánh mắt trân trọng, nếu nhìn sâu thêm nữa, có thể sẽ cảm nhận được cả tình cảm sâu kín mà anh cất giữ trong đó.
Tim Hứa Tế khẽ lay động. Cậu liếc xuống bàn tay anh, rồi như bị dẫn dắt bởi cảm xúc trong lòng, cậu cúi người nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Phó Ứng Thâm.
Phó Ứng Thâm có vẻ kinh ngạc, tay theo bản năng vòng lấy eo Hứa Tế, nhưng lại không dám siết chặt. Hứa Tế thuận thế đè nhẹ lên người anh, đẩy anh tựa hẳn vào ghế sofa. Cơ thể cậu kề sát lấy anh, hơi thở nóng ấm phủ lên môi Phó Ứng Thâm, hai người hòa vào nhau trong một nhịp thở rối loạn.
Mùi hương quanh mũi đều là của Hứa Tế. Tim Phó Ứng Thâm đập mạnh, ánh mắt nhìn Hứa Tế sâu thẳm đến mức không thể đoán ra, cơ thể cũng khẽ run lên vì hành động bất ngờ của cậu. Một lúc lâu sau anh mới dám vòng tay ôm chặt lấy người trong lòng.
Nụ hôn chủ động của Hứa Tế gần như cuốn sạch mọi lý trí trong lòng Phó Ứng Thâm. Khi nụ hôn ấy dần trở nên sâu hơn, anh nín thở hé môi, rồi cứ thế để từng nhịp thở của mình bị lấp đầy bởi hơi thở của Hứa Tế.
Âm thanh khe khẽ của những hơi thở gấp gáp vang lên giữa hai người. Hơi thở nóng bỏng quấn quýt lấy nhau. Phó Ứng Thâm thuận theo nụ hôn của Hứa Tế, nhẹ nhàng đáp lại. Anh không hiểu rõ Hứa Tế thực sự đang nghĩ gì, nhưng anh biết Hứa Tế là người dễ mềm lòng.
Và anh sẵn lòng đắm chìm trong sự dịu dàng mà Hứa Tế ban cho, không cần truy hỏi điều gì quá sâu xa…
Yết hầu của Hứa Tế khẽ chuyển động, hơi thở lẫn lộn khiến khuôn mặt cậu trở nên ửng hồng. Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, hàng mi khẽ rung lên mang theo vẻ e lệ lẫn cuốn hút khó tả.
Nụ hôn kéo dài ấy cuối cùng cũng chậm rãi kết thúc, hai người dần rời khỏi môi nhau. Môi Hứa Tế vì ướt át mà trở nên đỏ mọng lấp lánh, lồng ngực cũng phập phồng dữ dội hơn hẳn bình thường. Cậu khẽ cúi đầu nhìn Phó Ứng Thâm, ánh mắt vừa lạnh nhạt lại vừa ẩn chứa một chút tình cảm khiến người đối diện không khỏi cảm thấy nóng bừng.
Ngọn lửa giấu kín trong lòng Phó Ứng Thâm bị Hứa Tế châm lên. Đôi mắt anh trở nên u tối, khó đoán, rồi bất chợt đưa tay ôm lấy sau đầu Hứa Tế, không kìm nén được nữa mà lần nữa hôn lên môi cậu, một nụ hôn như muốn lấy đi cả hơi thở.
Anh đè Hứa Tế xuống sofa. Vị trí hai người đã bị hoán đổi tự lúc nào, giờ đây Hứa Tế lại nằm dưới thân anh, môi lưỡi quấn quýt, thân thể khẽ run lên dưới những nụ hôn và vuốt ve của anh.
Hứa Tế vòng tay ôm chặt lấy Phó Ứng Thâm. Trên làn da trắng ngần thậm chí có thể nhìn thấy những đường gân xanh nổi lên. Cậu như đang trôi dạt trong từng đợt sóng cảm xúc mãnh liệt, vừa tiếp nhận lại vừa tìm kiếm sự dịu dàng mà Phó Ứng Thâm mang đến.
Trên chiếc sofa chật hẹp, hai người như hòa làm một. Từng lớp quần áo rơi rớt lộn xộn xuống đất.
Với Hứa Tế, cậu chỉ là bị xúc cảm dẫn dắt mà muốn hôn Phó Ứng Thâm. Nhưng với Phó Ứng Thâm, nụ hôn ấy chẳng khác nào một liều thuốc kích thích chí mạng.
Đặc biệt là hôm nay, khi tâm trạng anh vốn dĩ không cao, vậy mà vì Hứa Tế, tất cả khao khát bị đè nén trong anh đều bị đánh thức.
Cuối cùng, cả hai ôm lấy nhau trong yên lặng, cảm nhận sự dư âm sau phút giây cuồng nhiệt. Không ai nói lời nào. Phó Ứng Thâm ôm chặt Hứa Tế, cả người vùi sâu vào lồng ngực của cậu.
Hứa Tế bị đè đến mức có chút khó thở, nhưng vẫn đưa tay ôm lại anh, nhẹ nhàng siết chặt như một sự vỗ về.
Dường như Phó Ứng Thâm cũng cảm nhận được Hứa Tế có chút không thoải mái, nên chỉ ôm thêm một lúc rồi nhẹ nhàng nới lỏng tay ra.
Sau khi thay đồ xong, Hứa Tế nằm dựa vào sofa. Phó Ứng Thâm nhìn cậu như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nắm lấy tay cậu, đặt lên môi hôn khẽ một cái.
Ngón tay Hứa Tế khẽ co lại. Nụ hôn nhẹ nhàng và ẩm ướt ấy khiến đầu ngón tay cùng cả trái tim cậu khẽ rung động.
“Trưa nay em muốn ăn gì không?” Phó Ứng Thâm hỏi, giọng nói dịu dàng hơn hẳn thường ngày.
Hứa Tế vốn không có khẩu vị cố định, điều này Phó Ứng Thâm rất rõ. Nhưng anh vẫn quen miệng hỏi một câu, thậm chí hy vọng Hứa Tế có thể thích nhiều món hơn một chút, như vậy ít ra anh cũng biết nên chiều theo kiểu gì.
Tình cảm của Phó Ứng Thâm dành cho Hứa Tế, nhiều khi giống như một kiểu bù đắp, chỉ cần mình đối xử tốt thêm một chút, biết đâu Hứa Tế sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.
Hứa Tế nhìn anh, khẽ rút tay về: “Món canh gà hầm hạt dẻ lần trước anh nấu cũng ngon lắm.”
Ánh mắt Phó Ứng Thâm nhìn Hứa Tế có chút bất ngờ, có lẽ anh không nghĩ Hứa Tế sẽ đưa ra câu trả lời như vậy. Anh khẽ bật cười, gật đầu nói: “Được.”
——
Ban đầu Hứa Tế cứ nghĩ chuyện lặn biển mà Phó Ứng Thâm nhắc đến chỉ là nói đùa cho vui, không ngờ hôm sau anh thực sự mang đến hai bộ đồ lặn, còn đặc biệt mời cả huấn luyện viên.
Dù gì cũng là xuống biển, Phó Ứng Thâm không dám đùa giỡn với sự an toàn của Hứa Tế.
Hai người cùng nhau ngắm nhìn những rạn san hô rực rỡ sắc màu dưới đáy biển, từng đàn cá bơi lượn, sao biển, những tảng đá ngầm, những hang động sâu thẳm dưới lòng đại dương.
Phó Ứng Thâm nắm tay Hứa Tế cùng nhau khám phá thế giới ấy. Đây là lần đầu tiên Hứa Tế thực sự trải nghiệm cảm giác kỳ diệu của việc lặn biển, người đi cùng lại chính là Phó Ứng Thâm.
Trước khi xuống nước, Phó Ứng Thâm từng hỏi cậu có sợ không. Dù là ai thì lần đầu lặn xuống biển sâu cũng khó tránh khỏi có chút hồi hộp xen lẫn lo lắng.
Nhưng Hứa Tế chỉ mỉm cười lắc đầu: “Không sợ.”
Cậu tin tưởng Phó Ứng Thâm, nên không có gì phải sợ cả.
Nửa tháng sau đó, phần lớn thời gian của hai người đều là vui chơi, trôi dạt trên biển, câu cá trên du thuyền, ra khơi dạo chơi, cùng nhau đi nhặt vỏ sò khi thủy triều rút.
Phó Ứng Thâm vốn lo Hứa Tế sẽ cảm thấy nhàm chán, sợ cậu không quen với cuộc sống nhàn nhã thế này.
Nhưng thời gian lại trôi qua vô cùng vui vẻ và nhẹ nhàng. Chớp mắt một cái, kỳ nghỉ dài gần một tháng đã sắp kết thúc.
Hứa Tế vì chơi quá mệt nên mấy hôm sau chỉ nằm nghỉ ngơi trong biệt thự.
Phó Ứng Thâm không nói gì về chuyện khi nào sẽ quay lại, nhưng kỳ nghỉ phép của cậu thì chỉ còn đúng một tuần.
Vì vậy, trong một bữa trưa yên tĩnh, Hứa Tế khẽ lên tiếng: “Khi nào chúng ta về?”
Khuôn mặt luôn điềm tĩnh của Phó Ứng Thâm bỗng nhiên có chút thay đổi khi nghe câu hỏi ấy, gần như trong một khoảnh khắc, nét mặt anh trở nên trầm lặng hơn.
Anh không trả lời ngay, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cơm một cách im lặng.
Thấy anh không đáp, Hứa Tế hơi nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Phó Ứng Thâm đang nhẹ nhàng đặt một con tôm đã lột vỏ vào bát của mình.
Phó Ứng Thâm nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Ăn cơm trước đi, chuyện khác để sau rồi tính.”
Hứa Tế hơi khựng lại. Một cảm giác kì lạ thoáng qua trong lòng, cậu mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cuối cùng cũng không hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu: “Ừ.”
Phó Ứng Thâm vẫn thường gắp đồ ăn cho cậu như trước, nhưng không hiểu vì sao, kể từ sau câu hỏi đó, Hứa Tế cảm thấy không khí xung quanh dường như có chút thay đổi - vô hình mà nặng nề hơn.
Nhưng nhìn kỹ lại, Phó Ứng Thâm vẫn chẳng khác gì mọi ngày, nét mặt cũng chẳng hề dao động.
Chắc là mình nghĩ nhiều rồi, Hứa Tế thầm nghĩ, cúi đầu tiếp tục ăn.
Phó Ứng Thâm ngước mắt lên nhìn Hứa Tế đang vô tư không nhận ra điều gì, trong mắt thoáng qua một tia u ám khó lường…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com