🎰 [Canh Bạc Cuối] #7
Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)
Gộp 3 chương, tổng 12k từ
.
.
.
———
247
———
Khi Nguyễn Thanh đang xem quy tắc đánh cược, đã biết rõ rằng trong nửa tiếng đầu tiên sau khi ván cược bắt đầu, các con bạc không được phép theo dõi nhau.
Cậu vốn nghĩ rằng những người chơi khác sẽ không dám đụng đến mình, ngay cả khi cậu đứng ngay trước lối vào mê cung mà không đi đâu cả, cũng chẳng ai dám ra tay.
Nhưng với Tô Chẩm và Ninh Vọng thì lại khác.
Hai người đó chắc chắn sẽ để một kẻ ở lại ngoài mê cung. Mà bất kể kẻ đó là ai, với cậu cũng đều là hiểm họa.
Nếu ở ngoài mê cung quá lâu, kiểu gì cậu cũng sẽ bị tóm.
Chính vì vậy, Nguyễn Thanh chỉ mới rời đi chưa tới nửa giờ đã lập tức liên lạc qua tai nghe, gọi Hàn Trạch quay về đón cậu.
Cậu muốn cùng Hàn Trạch tiến vào mê cung.
Bên ngoài mê cung, việc tìm thấy cậu là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng một khi đã vào trong, việc lần ra dấu vết của cậu sẽ khó hơn nhiều.
Khi nghe thấy tiếng Nguyễn Thanh gọi qua tai nghe, Hàn Trạch hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn quay lại.
Gã ta kéo lấy tay cậu, rồi cả hai cùng chạy vào mê cung.
Vừa chạy, Hàn Trạch vừa dặn rõ ràng, "Vào trong rồi thì đừng rời khỏi tầm mắt tôi."
Nguyễn Thanh tất nhiên sẽ không đem tính mạng ra đùa, "Ừm."
Ngay tại lối vào mê cung, không có gì nguy hiểm đáng kể. Hơn nữa ở đó có bảy lối đi để lựa chọn.
Số lượng lối vào dường như được thiết kế dựa trên số đội tham gia, có bao nhiêu đội thì có bấy nhiêu lối.
Như thể mỗi đội đều được sắp riêng một con đường.
Tuy nhiên, không có quy định bắt buộc con bạc phải đi đúng con đường của đội mình. Dù sao thì chỉ cần đi một đoạn, đường nào rồi cũng rẽ thành những ngã khác nhau.
Kể cả khi có đi chung với đội khác, thì vì những cơ quan và nguy hiểm trong mê cung, khả năng bị chia tách vẫn rất cao.
Bảy lối vào thoạt nhìn không khác biệt gì mấy, rất khó đoán được đâu là đường tốt.
Ngay cả những người đứng bên ngoài cũng không nhìn ra, nên các con bạc đều chọn bừa một hướng.
Nguyễn Thanh để cho Hàn Trạch kéo đi vào mê cung, sau đó cậu liền chỉ đại một lối.
Hàn Trạch không chút do dự kéo cậu chạy theo hướng đó.
Tầm nhìn của người quan sát bên ngoài chỉ giới hạn quanh khu vực của đồng đội mình. Nếu nhìn quá xa, sẽ lại đau đầu như ban đầu, thậm chí ảnh chụp bằng camera cũng không duy trì được lâu.
Hàn Trạch không đi quá sâu vào mê cung, Nguyễn Thanh cũng không có nhiều bản đồ chiếu từ máy tính bảng. Nhưng cậu cũng không phải hành động bừa.
Cậu cố tình chọn con đường không ai đi qua, xác suất gặp người khác sẽ thấp hơn.
Đó là tính toán của Nguyễn Thanh.
Nhưng chưa đi được bao xa, hai người đã nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói từ phía trước.
Nguyễn Thanh khựng lại ngay lập tức, đó là giọng của Lục Như Phong.
Rõ ràng Lục Như Phong đang trao đổi với người chỉ đường cho anh ta. Anh ta đang báo cáo tình hình mê cung cho đồng đội.
Âm thanh đó không hề xa.
Chỉ cần vượt qua một cánh cửa được khóa đơn giản bằng trò chơi ghép hình là sẽ chạm mặt. Mật mã để giải trò chơi nằm ở góc tường phía trước. Sau khi giải xong, chỉ cần khôi phục hình ảnh là cửa sẽ mở.
Và như vậy, họ sẽ bị phát hiện.
Nguyễn Thanh ban đầu định rẽ trái, bởi cuối đường bên trái có một lá cờ, nhưng giờ thì không thể.
Khả năng cao là Lục Như Phong cũng nhắm đến lá cờ đó.
Con đường ấy đầy cạm bẫy, rất khó để lấy cờ nhanh chóng. Nếu họ vẫn cố đi tiếp, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Hơn nữa, Nguyễn Thanh không biết liệu các cánh cửa đã mở trước đó có tự đóng lại hay không. Nếu chúng vẫn mở, Lục Như Phong có thể đi thẳng tới mà không cần dừng lại.
Chưa tới nửa phút, Lục Như Phong sẽ đến đúng vị trí của họ.
Không kịp nghĩ nhiều, Nguyễn Thanh lập tức kéo Hàn Trạch rẽ sang một đường khác, còn tiện tay để lại vài dấu hiệu nhận biết trên tường.
Cách đó không xa, quả nhiên Lục Như Phong xuất hiện.
Anh ta thấy cánh cửa đã mở liền nheo mắt lại, lập tức nhận ra có người đã chọn con đường này.
Nhưng là ai?
Hàn Trạch? Hay Tô Chẩm? Hoặc người nào khác?
Lục Như Phong quan sát kỹ dấu vết xung quanh, cố phân tích xem người nào đã đi qua đây.
Anh ta càng nhìn càng nhíu mày, sao lại phảng phất có mùi lan nhẹ?
Giống như Nguyễn Thanh* đã từng qua đây.
Nhưng cậu lẽ ra đang ở ngoài, giúp Hàn Trạch chỉ đường chứ? Sao lại có thể xuất hiện trong mê cung?
Ở đây không còn manh mối gì thêm, Lục Như Phong cũng khó xác định ai là người vừa đi qua.
Không điều tra được gì thêm, anh ta cũng không dừng lại nữa mà tiếp tục bước qua cánh cửa, đi tới khu vực tiếp theo.
Ánh mắt Lục Như Phong lướt một vòng rồi dừng lại ở một bức tường.
Trên đó có vết tích màu đen như bị thứ gì đó tấn công.
Luồng khí kia rất giống với Tô Chẩm.
Ngoài hơi thở ấy, trong không khí vẫn phảng phất mùi lan nhẹ ban nãy.
Lục Như Phong nhìn dấu vết thêm lần nữa rồi thu hồi ánh mắt, rẽ sang một lối khác mà không do dự.
Anh ta đoán con đường kia là do Tô Chẩm đi qua. Trên người Tô Chẩm rất có thể đang giữ thứ gì của thiếu niên kia.
Nên mới có mùi ấy.
Lục Như Phong tạm thời không muốn đụng mặt với Tô Chẩm.
Nếu Hàn Trạch là người anh ta muốn giết đầu tiên, thì Tô Chẩm chắc chắn là kẻ thứ hai.
Và chắc các đối thủ khác cũng nghĩ vậy.
Trong số họ, mạnh nhất chính là Tô Chẩm, một kẻ từng là trùm cuối của một phó bản cấp cao.
Ngay cả khi đã rời khỏi phó bản, hắn vẫn quá mạnh.
Đặc biệt là những sợi chỉ rối của Tô Chẩm, chỉ cần lơ là, hắn có thể thao túng người khác bất cứ lúc nào.
Chống lại hắn một mình là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Ít nhất khi có nhiều người, nếu ai đó bị điều khiển, người còn lại vẫn có thể cắt đứt sợi rối.
Bên trong mê cung, mọi chuyện diễn ra trong im lặng, nhưng bên ngoài lại hoàn toàn khác.
Các người chơi bên ngoài đã thấy rõ cảnh Nguyễn Thanh vừa bước vào mê cung.
Tất cả đều chết lặng, ngay cả nhân viên Sòng Bạc Sinh Tử cũng ngẩn người.
Một nhân viên lập tức tái mặt, nhảy vội xuống khỏi đài quan sát, tính chặn hai người lại.
Nhưng tốc độ Hàn Trạch không hề chậm. Rất nhanh, gã ta đã kéo Nguyễn Thanh biến mất vào mê cung.
Nhân viên kia không kịp ngăn, vội liên lạc với đồng nghiệp qua tai nghe để có người thay vị trí, còn bản thân thì lập tức đuổi theo.
Các người chơi đứng ngoài nhìn nhau, mặt ai cũng đầy hoang mang và do dự.
Một người chơi cùng đội với Lục Như Phong nhíu mày, "Giờ sao? Có nên báo với họ không?"
Một người khác bối rối, "Nhưng báo kiểu gì bây giờ?"
Phải biết, trước khi bước vào trận đánh cược, họ đều bị cảnh cáo tuyệt đối không được đụng đến thiếu niên kia.
Hơn nữa không chỉ là không được phép động vào cậu, mà còn phải bảo vệ cậu cho thật tốt.
Vậy mà giờ cuộc đánh cược còn chưa đến nửa tiếng đã bắt đầu, người ta lại trực tiếp xông vào mê cung.
Mê cung nguy hiểm cực độ, bọn họ mà đi vào lúc này chẳng khác nào dâng đầu cho quái vật. Không chỉ chẳng thể cứu được thiếu niên kia, e rằng chính mình cũng bỏ mạng trong đó.
Nhưng nếu cậu mà xảy ra chuyện, thì đám người họ cũng chẳng sống nổi.
Không ai dám đối mặt với cơn thịnh nộ của mấy vị đại lão.
Mọi người đều có chút hoảng và luống cuống, đang lúc họ nghiến răng chuẩn bị liều mình xông vào, thì nhìn thấy nhân viên của Sòng Bạc Sinh Tử cũng vừa lao theo.
Các con bạc lập tức dừng bước, chỉ biết sốt ruột đứng tại chỗ chờ đợi, hi vọng nhân viên đó có thể đuổi kịp và đưa người quay trở lại.
Nhân viên chắc chắn hiểu rõ mê cung hơn họ rất nhiều, nếu có ai có thể tìm được thiếu niên, thì đó cũng chỉ có người đó mà thôi.
Nhưng năm phút trôi qua, vẫn không thấy bóng người nào trở lại từ cửa mê cung.
Tám phút trôi qua.
Mười phút trôi qua.
Kiên nhẫn cạn dần, có người nhìn quanh, nói nhỏ, "Giờ phải làm sao?"
Một người khác nghiến răng, "Nói cho họ biết đi."
Người kia gật đầu, "Nhân viên cũng không ra được, chúng ta vào thì càng vô dụng. Biết đâu ở bên ngoài còn có thể giúp họ tìm người."
Mọi người đều không có cách nào tốt hơn, đành báo chuyện thiếu niên đã đi vào mê cung cho người bên trong thông qua tai nghe.
Lúc này Lục Như Phong đang tiến về phía treo cờ, liền nghe trong tai vang lên một giọng nói, "Lục đại lão, có một người đi vào mê cung rồi."
Lục Như Phong lập tức chậm bước. Với người bình thường vào mê cung, anh ta vốn không cần quan tâm, nhưng ngay khoảnh khắc trước còn ngửi thấy thoang thoảng mùi lan, lòng anh ta lập tức dâng lên cảm giác bất an.
"Ai?"
Giọng Lục Như Phong nghe ra rõ ràng chứa đầy nguy hiểm.
Con bạc nghe được giọng anh ta liền hoảng, biểu cảm thoáng hiện lên nỗi sợ.
Nhưng hắn không thể không nói.
Bằng không, đợi đến khi Lục Như Phong ra ngoài, hắn chết thế nào cũng chẳng ai cản được.
Hắn khó khăn nuốt nước bọt, rồi run run nói nhỏ, "Là người tên Nhan Thanh."
Lục Như Phong khựng lại tại chỗ, giọng lạnh hẳn đi, "Ai cơ?"
"Nhan, Nhan Thanh ạ......"
Trước đó khi họ đang tìm đồng đội, đã điều tra rõ tình huống của thiếu niên. Tự nhiên ai cũng biết 'Nhan Thanh' chính là tên cậu trong phó bản lần này.
Cờ đã ở ngay trước mắt, nhưng Lục Như Phong mặt không đổi sắc quay người, lao về phía nơi dấu vết vừa mới biến mất.
Nhưng anh ta đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất. Khí tức của thiếu niên đã hoàn toàn biến mất.
Rất có thể do biết anh ta ở gần, cậu không để lại chút dấu vết nào.
Không cách nào xác định được cậu đã đi đâu.
Những người khác cũng rơi vào tình cảnh tương tự.
Mấy người lập tức bỏ qua việc tranh cờ, bắt đầu truy tìm khí tức và dấu vết của thiếu niên.
Nguyễn Thanh tuy không rõ hành động cụ thể của mấy người đó, nhưng cậu đoán được họ sẽ làm gì sau khi biết cậu đi vào mê cung.
Lối vào mê cung ngay trước mắt mọi người, chắc chắn có người đã nhìn thấy cậu đi vào.
Và bọn họ chắc chắn sẽ báo lại với những người kia.
Dù vậy, Nguyễn Thanh không hề hoảng. Mê cung quá lớn, muốn tìm ra cậu đâu phải chuyện dễ.
Khu vực bên ngoài mê cung không quá nguy hiểm, nhưng càng đi sâu vào, độ nguy hiểm và độ khó sẽ càng tăng cao.
Đương nhiên, cờ cũng càng lúc càng nhiều.
Nguyễn Thanh không do dự mang theo Hàn Trạch tiến sâu vào mê cung.
Mấy chỗ cần giải mật hay tính toán chẳng thể làm khó cậu, chỉ có những cánh cửa nguy hiểm chứa bẫy ngầm là phải chậm lại đôi chút.
Càng đi vào sâu, không còn là đơn thuần vượt cửa ải nữa, mà là bước vào những không gian quái dị, rùng rợn như thể trong các mật thất trốn thoát kinh dị.
Ví dụ như căn phòng đầu tiên mà Nguyễn Thanh và Hàn Trạch vào, nơi đó toàn là búp bê sứ. Nhưng những con búp bê ấy sẽ sống dậy và tấn công bất kỳ ai bước chân vào.
Nguyễn Thanh phải vất vả lắm mới tìm được lối thoát ra khỏi không gian đó.
Cậu quay đầu nhìn về phía sâu trong mê cung, trong lòng càng lúc càng nghi ngờ.
Cậu nghi ngờ mê cung này chính là khu vực số ba của Sòng Bạc Sinh Tử.
Trước đó khi xem xét tình hình đánh cược, Nguyễn Thanh đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Vì trò đánh cược lần này rất khác với những khu vực khác của Sòng Bạc Sinh Tử.
Thông thường, các trò cược đều có nguồn nguy hiểm đến từ con bạc hoặc nhân viên sòng bạc.
Nhưng đây lại là lần đầu tiên, nguy hiểm đến thẳng từ bản thân bản đồ phó bản.
Chỉ riêng việc mê cung tồn tại thôi đã khiến người ta rùng mình. Cảm giác sợ hãi đó, Nguyễn Thanh từng cảm nhận ở các trùm lớn của các phó bản khác.
Chẳng hạn như tròng mắt trong Phòng Livestream Khủng Bố, hoặc vị 'thần' trong Trường Trung Học Số 1, hay hắc ảnh trong Khu Tây Sơn.
Tất cả đều là trùm cuối của các phó bản lớn.
Không thể đi sâu hơn vào mê cung nữa. Nếu không sẽ càng lúc càng nguy hiểm, thậm chí có thể xảy ra tình huống ngoài tầm kiểm soát.
Bên ngoài mê cung không có nhiều cờ, nhưng bọn họ đã gom đủ bảy lá.
Nếu giờ quay ra, có khi còn tìm được thêm ba lá nữa.
Nguyễn Thanh cầm lấy cờ, quay sang nhìn Hàn Trạch, "Chúng ta quay lại thôi."
"Được." Gã ta không có ý kiến gì, như thường lệ ngoan ngoãn nghe theo lời cậu.
Dường như chỉ cần Nguyễn Thanh bảo gã ta chạy đi tìm cái chết, Hàn Trạch cũng sẽ không do dự mà làm.
Hàn Trạch đưa tay định nắm lấy tay Nguyễn Thanh, nhưng vừa đưa ra liền khựng lại. Bởi vì gã ta nhìn thấy trên tay mình đầy vết máu và bẩn thỉu.
Đó là tàn tích để lại sau những trận chiến khi gặp nguy hiểm.
Do phải vượt qua mê cung, trên người Hàn Trạch có phần nhếch nhác. Máu me loang lổ khắp người, có máu của chính gã ta, cũng có máu của những sinh vật không rõ hình dạng.
Trong khi đó, Nguyễn Thanh thì khác hẳn. Cậu gần như không phải đối mặt với nguy hiểm thực thể nào mà chỉ dựa vào trí nhớ mà vượt qua chốn mê cung, nên quần áo vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu, như thể chỉ vừa đi dạo ở ngoại ô.
Chỉ có đầu ngón tay trắng của cậu dính một ít chất đen không rõ nguồn gốc.
Hàn Trạch lặng lẽ cúi đầu, trong lòng có chút chột dạ sợ bị chê bẩn, liền khẽ thu tay lại, định lén lau khô vào quần áo.
Nhưng Nguyễn Thanh đã thấy, cậu chủ động nắm lấy tay Hàn Trạch, "Đi thôi. Mê cung vẫn chưa biến đổi, chúng ta phải rời khỏi đây trước."
Một khi mê cung bắt đầu biến dạng, những lối đi vừa vượt qua sẽ bị thay đổi hoàn toàn, buộc họ phải tìm một tuyến đường mới. Như vậy chẳng khác nào phải đối mặt với toàn bộ cạm bẫy cực kỳ nguy hiểm lại từ đầu.
Nguyễn Thanh đã nắm được quy luật biến động của mê cung, mỗi một giờ sẽ thay đổi một lần. Lần biến động gần nhất đã qua được hơn bốn mươi phút, nghĩa là họ chỉ còn chưa đến hai mươi phút.
Họ phải rời khỏi nơi này trước khi mê cung thay đổi lần tiếp theo.
Hàn Trạch cứng đờ cả người khi bị Nguyễn Thanh nắm tay. Dù đã nhiều lần như vậy, gã ta vẫn không thể quen được, nét mặt tuấn tú đầy vết máu thoáng ửng đỏ, ánh mắt khẩn trương đảo quanh.
May thay, máu che lấp sắc đỏ trên mặt, người khác không dễ nhận ra.
Không muốn lãng phí thêm thời gian, hai người nhanh chóng chạy về hướng lối ra. Nguyễn Thanh chạy rất chậm, Hàn Trạch cũng giảm tốc độ để đi kịp với cậu. Gã ta từng định cõng hoặc bế cậu, nhưng Nguyễn Thanh từ chối.
Không phải vì cậu cố chấp hay tự ái, mà bởi vì trong mê cung bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện quái vật. Hàn Trạch cần rảnh tay để chiến đấu. Nếu gã ta gặp chuyện, Nguyễn Thanh sẽ không thể sống sót rời khỏi nơi này.
Đang chạy, Hàn Trạch bất ngờ khựng lại, nắm tay Nguyễn Thanh kéo nhẹ rồi ôm cậu vào lòng, nhanh chóng nép sau một vách tường ở khúc ngoặt.
Nguyễn Thanh ngoan ngoãn để mặc cho gã ta ôm mà không phản kháng, cùng Hàn Trạch cùng nhau dán chặt vào bóng tối, căng thẳng nhìn về phía đầu hành lang.
Hàn Trạch nhỏ giọng nói bên tai cậu, "Có thứ gì đó đang tới gần chúng ta."
Nguyễn Thanh lập tức nín thở, sợ phát ra bất kỳ âm thanh nào sẽ khiến chúng bị phát hiện.
Trong mê cung này có một loại sinh vật ghê rợn nửa người nửa quái vật, hung dữ và mạnh mẽ đến mức phi lý, cực kỳ khó tiêu diệt. May mắn là chúng có thị lực rất kém, chỉ phản ứng với âm thanh. Chỉ cần không gây ra tiếng động nào, khả năng sống sót sẽ rất cao.
Tiếng bước chân sột soạt dần tiến lại gần.
Khoảng bảy, tám giây sau, mấy bóng đen xuất hiện ở đầu hành lang.
Nguyễn Thanh theo bản năng nắm chặt vạt áo Hàn Trạch, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng quá nhiều lực.
Một...... hai...... ba...... bốn......
Tám con.
Có tới tám con quái vật.
Hàn Trạch có thể đối đầu với một, miễn cưỡng chạy trốn nếu là hai, nhưng tám thì hoàn toàn vô vọng.
Một khi bị phát hiện, bọn họ gần như chắc chắn sẽ bỏ mạng tại đây.
Khác với bên ngoài mê cung, nơi Hàn Trạch có thể bất chấp tất cả để bảo vệ Nguyễn Thanh, thì trong mê cung này, nếu thiếu gã ta, cậu tuyệt đối không thể một mình sống sót ra ngoài.
Hiện giờ, hướng thoát an toàn nhất lại dẫn sâu hơn vào mê cung với nguy hiểm tăng cao, nhưng vẫn còn khả thi hơn là đụng độ trực diện với lũ quái vật.
Thời gian biến động của mê cung sắp tới. Chỉ cần bọn quái này rời khỏi, họ có thể thoát kịp.
Hàn Trạch nhìn chằm chằm tám con quái vật, sẵn sàng bế Nguyễn Thanh bỏ chạy bất cứ lúc nào nếu bị phát hiện.
Thị lực của lũ quái rất tệ, gần như chỉ phản ứng với chuyển động hoặc âm thanh, nên dù khoảng cách cực gần, chúng vẫn chưa phát hiện ra hai người đang ẩn mình sau vách đá.
Tiếng bước chân nặng nề, hơi thở của quái vật phả ra như gió lạnh, sát bên tai, rợn sống lưng.
Nguyễn Thanh rút ánh mắt lại, vùi đầu vào ngực Hàn Trạch, im lặng tuyệt đối.
Tám con quái vật không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường, dần lướt qua hai người, hướng về phần sâu hơn của mê cung.
Cậu liếc nhìn bọn chúng, ánh mắt lo lắng không yên. Biến động của mê cung sắp xảy ra. Nếu lũ quái còn quanh quẩn ở đây, họ có thể bị kẹt cùng lúc với chúng ở cùng một nơi khi mê cung thay đổi, khó có đường sống.
Nguyễn Thanh âm thầm cầu nguyện.
Có lẽ lời cầu nguyện của cậu hiệu nghiệm, tốc độ bọn quái tăng lên, nhanh chóng hướng tới cuối hành lang.
Chỉ cần chúng quẹo sang hướng khác, dù mê cung biến động, cũng sẽ không còn ở cùng không gian với hai người.
Ngay lúc Nguyễn Thanh vừa thở phào nhẹ nhõm, thì ở đầu hành lang vang lên một âm thanh.
Lũ quái vật đang chuẩn bị rẽ vào một lối khác thì dừng lại ngay lập tức, đồng loạt quay đầu về phía tiếng động vừa phát ra.
Tim Nguyễn Thanh thắt lại. Theo phản xạ, cậu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Là Lục Như Phong và Quý Chi Viên.
Xong rồi.
Do vị trí của quái vật nằm ở khúc ngoặt, nên từ chỗ họ không thể nhìn thấy rõ. Lục Như Phong và Quý Chi Viên vẫn chưa nhận ra sự tồn tại của đám quái vật.
Nhưng họ lại nhìn thấy Hàn Trạch.
Cũng thấy cả thiếu niên đang được ôm trong vòng tay gã ta.
Từ lúc biết Nguyễn Thanh tiến vào mê cung, cả hai đã rơi vào trạng thái lo lắng tột độ, sợ cậu sẽ chết ở một góc nào đó mà họ không thể tìm ra.
Giờ phút này, lý trí của họ đã chạm ngưỡng cuối cùng.
Ánh mắt cả hai lạnh băng như tuyết, không chút do dự mà cùng lúc lao về phía Hàn Trạch.
Lúc này, Hàn Trạch đã không còn cách nào đứng yên. Gã ta muốn ôm người trong ngực chạy thoát thân.
Nhưng lối đi phía sau đã bị quái vật chặn kín, còn phía trước lại là Lục Như Phong và Quý Chi Viên.
Không còn đường nào để trốn thoát.
Hàn Trạch ôm Nguyễn Thanh lao lên, né tránh đòn công kích từ hai người kia.
Nhưng đúng khoảnh khắc gã ta vừa di chuyển, thân ảnh đã bị bọn quái vật khóa chặt. Hai con quái vật đồng loạt lao tới chỗ gã ta, trong khi số còn lại thì vây đánh Lục Như Phong và Quý Chi Viên.
Lục Như Phong và Quý Chi Viên tuy cũng bị tấn công, nhưng tình cảnh của họ vẫn còn dễ thở hơn nhiều so với Hàn Trạch.
Gã ta không chỉ đang ôm Nguyễn Thanh, mà còn phải vừa tránh né quái vật, vừa đối phó hai kẻ địch, lập tức rơi vào thế bị động hoàn toàn.
Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn sẽ không cầm cự nổi.
Nguyễn Thanh khẽ mở miệng, "Anh tìm chỗ nào đặt tôi xuống đi, tôi sẽ ngồi yên tại chỗ, không gây sự chú ý đâu."
Như vậy cậu sẽ không bị quái vật tấn công, cũng không làm vướng chân Hàn Trạch nữa.
Hàn Trạch do dự trong chốc lát, rồi lợi dụng lực tấn công của quái vật để kéo giãn khoảng cách, nhanh chóng đặt Nguyễn Thanh vào một góc tương đối an toàn.
Sau đó gã ta lập tức quay người tấn công bọn quái vật đang lao đến.
Nguyễn Thanh vừa bị thả xuống liền ngồi im, không dám cử động, sợ làm thu hút sự chú ý của lũ quái vật.
May mắn là tiếng đánh nhau của mấy người kia không nhỏ, nên lũ quái vật đều dồn sự chú ý vào ba người bọn họ.
Nguyễn Thanh cúi mắt nhìn thời gian, trong đáy mắt ánh lên vẻ căng thẳng. Chỉ còn chưa đầy một phút nữa là mê cung sẽ bắt đầu biến động.
Cậu mím môi, mắt dán vào mấy thân ảnh đang đánh nhau, cuối cùng vào lúc còn lại 25 giây liền siết chặt tay áo, khẽ nói, "Mê cung còn hai mươi giây nữa sẽ bắt đầu thay đổi. Dẫn lũ quái vật về phía hai người kia rồi lập tức quay lại."
Giọng Nguyễn Thanh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, cũng không đủ lớn để khiến quái vật chú ý.
Nhưng Hàn Trạch đang đeo tai nghe, đã nghe rõ từng chữ.
Gã ta không chút do dự lùa lũ quái vật về phía hai người kia, rồi cắn răng chịu một đòn của Quý Chi Viên, mượn lực đẩy lao ngược về phía Nguyễn Thanh.
Nhìn Hàn Trạch đang lao về phía mình, Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng hơi thở ấy vừa trút ra một nửa, tim cậu lại thắt lại lần nữa.
Một con quái vật khác lại xuất hiện ở gần đó.
Có vẻ như bị tiếng đánh nhau dẫn dụ tới.
Ngay khoảnh khắc Nguyễn Thanh phát hiện ra con quái vật kia, mê cung bắt đầu biến động.
Toàn bộ mê cung rung lắc dữ dội, những bức tường vặn vẹo như sắp sụp đổ, lối đi phía trước bị chặn kín lại, trong khi một lối mới dần lộ ra.
Nguyễn Thanh trừng mắt nhìn bức tường đột nhiên mọc lên chắn trước mặt mình, trơ mắt chứng kiến Hàn Trạch sắp sửa tới gần bị tách ra, kẹt lại trong một không gian hoàn toàn khác.
———
248
———
Trong mê cung biến động, cách nhau một bức tường chưa chắc đã thực sự chỉ là một bức tường.
Rất có thể, khoảng cách thực tế phải rơi vào khoảng vài nghìn mét.
Vì mê cung lúc biến động đã trực tiếp cắt ngang cánh cổng không gian, sau đó lại ngẫu nhiên tái cấu trúc, khiến không gian bên trong bị xáo trộn.
Hơn nữa, dù chỉ ngăn cách bởi một bức tường, cũng có thể dẫn đến tình huống không thể đi ngang qua, hoặc phải vòng rất xa mới đến được vị trí kia.
Mê cung biến động dường như tuân theo một quy luật nào đó, nhưng quy luật này vô cùng khó để nắm bắt.
Nếu Nguyễn Thanh đang ở ngoài mê cung, có lẽ cậu còn có thể tìm ra manh mối. Nhưng hiện giờ cậu đã lọt vào trong mê cung, tầm nhìn và phạm vi hành động đều bị giới hạn bởi chính nó.
Đương nhiên chẳng có cách nào lần theo quy luật, cũng không thể suy đoán vị trí hiện tại của mình so với chỗ của Hàn Trạch.
Nói cách khác, cậu đã bị tách khỏi Hàn Trạch.
Điều tệ hơn là, quái vật lúc nãy ở không xa cũng bị cuốn theo biến động và rơi vào cùng một không gian với cậu.
Nhìn thấy con quái cách đó không xa, Nguyễn Thanh tái mặt.
Với sức chiến đấu của mình, nếu phải đối đầu với thứ đó, cậu gần như không có cơ hội sống sót.
Cậu tuyệt đối không thể để bị phát hiện.
Từ lúc bị tách khỏi Hàn Trạch, tiếng nôn nóng và sợ hãi của gã ta vẫn liên tục truyền đến từ tai nghe. Nhưng Nguyễn Thanh không dám đáp lại.
Vì nơi cậu đang đứng, ngoại trừ bản thân và quái vật, hoàn toàn không có ai khác. Chỉ cần cậu cất tiếng, có thể sẽ bị phát hiện ngay.
Lợi dụng lúc quái vật quay người, Nguyễn Thanh tháo tai nghe xuống, lập tức tắt tiếng để đề phòng âm thanh từ Hàn Trạch làm kinh động đến nó.
Sau đó, cậu giơ tai nghe lên, giữ nguyên tư thế, không dám nhúc nhích.
Cậu không thể phát ra tiếng, nhưng bước chân và hơi thở của quái vật thì rất rõ ràng, và không hề nhỏ.
Chắc chắn tai nghe sẽ bắt được âm thanh ấy.
Âm thanh đó sẽ cho Hàn Trạch biết cậu vẫn còn sống, và đang ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm.
Nếu chỉ là Hàn Trạch nghe thấy tiếng, có lẽ gã ta còn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng vì gã ta là phân thân của hệ thống, chỉ cần có một tín hiệu đủ rõ ràng, hệ thống sẽ giúp gã ta nhận ra tình hình của Nguyễn Thanh.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo sau khi âm thanh của quái vật truyền đến tai nghe, Hàn Trạch lập tức im lặng.
Nguyễn Thanh vẫn giữ nguyên tư thế giơ tai nghe, bởi lúc này quái vật đã tiến lại rất gần. Chỉ cần cậu cử động một chút thôi, khả năng bị phát hiện sẽ tăng vọt.
Con quái vật mỗi lúc một tiến gần, toàn thân toát ra luồng khí tức đáng sợ đến rợn người.
Đó chính là luồng khí giống hệt mê cung, u ám, chết chóc, khiến người ta lạnh toát sống lưng.
Nguyễn Thanh nhìn chằm chằm con quái vật đang đến sát bên mình, mắt không chớp, cứ như tượng đá.
Nhờ quãng cách gần đến mức không thể gần hơn, cậu cuối cùng cũng thấy rõ hình dạng con quái vật.
Tuy hình thể giống con người, nhưng nó chỉ có mắt và miệng, không hề có bất kỳ cơ quan nào khác.
Làn da nó xám xịt, trên bề mặt như có một lớp màng trong suốt bao phủ, trông bóng loáng rợn người.
Ánh mắt của Nguyễn Thanh dừng lại trên đôi mắt quái vật.
Mắt nó có màu vàng kim, lạnh lẽo vô hồn, hoàn toàn không mang theo chút cảm xúc nào mà con người nên có.
Con quái vật không phát hiện ra cậu. Nó cứ thế đi ngang qua người Nguyễn Thanh, lặng lẽ lướt qua.
Nguyễn Thanh cũng không quay đầu lại, chỉ khẽ liếc mắt theo bóng lưng nó rời đi.
Cả quá trình đó diễn ra vô cùng yên tĩnh, cậu không phát ra chút âm thanh nào, lặng thinh chờ nó khuất hẳn.
Dường như con quái vật có thể phân biệt được đâu là vùng sâu của mê cung, đâu là vùng rìa bên ngoài. Theo bản năng, nó bắt đầu di chuyển về phía trung tâm mê cung.
Tuy nhiên, nó vẫn bị những quy tắc ràng buộc trong mê cung giới hạn. Khi gặp phải đường chết, nó sẽ quay lại đi lối khác.
Đáng tiếc là cánh cổng không gian nơi Nguyễn Thanh đang đứng, cả hai bên đều là cửa tử cần có sự can thiệp của con bạc để mở ra.
Quái vật thì đâu thể làm điều đó.
Nguyễn Thanh nhìn con quái vật cứ lặp đi lặp lại, tiến tới rồi quay trở lại, môi mím chặt, ánh mắt hướng về cánh cửa bên phía trung tâm mê cung.
Đó là hướng gần cậu nhất.
Cậu buộc phải mở cửa cho quái vật đi qua. Nếu không, sớm muộn gì nó cũng sẽ phát hiện ra cậu đang ở đây.
Chỉ cần quái vật đi rồi, cậu có thể đóng cửa lại, chờ Hàn Trạch tới tìm.
Đây là cách duy nhất để cậu rời khỏi mê cung mà còn giữ được mạng sống.
Nguyễn Thanh không chần chừ thêm, chờ lúc quái vật quay lưng trôi dạt về phía bên kia hành lang, cậu bắt đầu âm thầm dịch chuyển về phía cánh cửa, nhẹ đến mức không tạo ra chút âm thanh nào.
Cả quá trình, tiếng thở của cậu cũng được hạ thấp đến tối đa.
Lối đi cậu đang đứng cũng không dài, nên khi quái vật đến cuối rồi quay trở lại, Nguyễn Thanh đã sớm dừng lại và ép sát người vào vách tường mê cung.
Cậu nhìn thấy nó quay đầu lại, trong mắt chỉ toàn là căng thẳng và bất an.
Khi đứng yên, thị lực của quái vật rất kém. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó mù hoàn toàn.
Chắc chắn dáng vẻ hiện tại của cậu không giống như trước. Nếu con quái vật nhận ra sự thay đổi, cũng đồng nghĩa với việc phát hiện ra cậu đang ở đây.
May thay, nó có vẻ không chú ý đến sự di chuyển trong hành lang. Vẫn cứ lặng lẽ tiến về phía cuối lối đi.
Nguyễn Thanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhân lúc con quái vật quay lưng liền lặng lẽ di chuyển về phía cánh cửa.
Sau khi nó tuần tra qua lại đến bảy, tám lần, Nguyễn Thanh mới đến gần được cánh cửa, cũng thấy rõ cách để mở nó.
Phải có một chiếc chìa khóa đặc chế.
Nguyễn Thanh đã từng thử qua, mọi cánh cửa trong mê cung đều không thể dùng mánh lới hay phương tiện bất quy tắc để mở. Nếu là cửa cần chìa khóa, thì nhất định phải tìm ra đúng chìa tương ứng. Mọi công cụ hay mẹo vặt đều vô dụng.
May thay, hễ trong mê cung có cửa thì đó không phải là đường chết. Điều này cũng đồng nghĩa chìa khóa chắc chắn ở quanh đây, ngay trong đoạn hành lang này.
Nguyễn Thanh cẩn trọng quan sát xung quanh.
Đoạn hành lang này hơi phức tạp, vách tường không thẳng mà ngoằn ngoèo, uốn lượn. Trên tường mọc đầy những dây leo màu xanh, trông thì vô hại.
Nhưng trước đó, trong lúc di chuyển, cậu vẫn vô thức giữ khoảng cách rất xa với thứ thực vật này.
Bởi vì trong mê cung, không thứ gì là vô hại. Ngay cả một loài thực vật tưởng như hiền lành cũng có thể giấu hiểm họa khôn lường.
Hơn nữa, thứ dây leo màu xanh kia Nguyễn Thanh đã thấy khắp nơi, từ lối vào mê cung đến vị trí hiện tại, chúng mọc dày đặc hơn khi càng tiến sâu vào bên trong.
Cậu cũng nhận ra rễ của chúng chẳng hề lộ ra, như thể chúng mọc từ tầng sâu thẳm nhất của mê cung trồi lên, ăn rễ vào chính không gian nơi đây.
Thứ gì càng gần trung tâm mê cung thì càng quái dị và đáng sợ. Một loài thực vật bình thường tuyệt đối không thể tồn tại ở đây.
Vì thế Nguyễn Thanh vẫn luôn nhắc Hàn Trạch tránh xa những dây leo đó.
Còn bản thân cậu cũng chưa từng chạm vào chúng dù chỉ một lần.
Nhưng lúc này thì không tránh được nữa. Bởi vì hầu hết các bức tường đều bị phủ kín bởi dây leo. Nếu chìa khóa được giấu, rất có thể nó nằm phía sau lớp dây ấy.
Nếu không lại gần, cậu sẽ không tìm được gì, càng đừng nói tới chuyện lấy được chìa khóa.
Nguyễn Thanh hít sâu, bước về phía đám dây leo một cách cẩn trọng.
Cậu di chuyển rất chậm, không chỉ vì sợ con quái vật, mà còn đang để ý xem dây leo có bất thường gì không.
Chỉ cần thấy bất kỳ dấu hiệu kỳ lạ nào, cậu sẽ lập tức lùi lại giữ khoảng cách.
Khi chỉ còn chưa đầy một mét giữa cậu và dây leo, Nguyễn Thanh dừng lại. Cậu nhặt một thanh gậy gỗ ở gần đó rồi nhẹ nhàng, lặng lẽ chọc vào dây.
Cả cơ thể cậu căng cứng, ánh mắt dán chặt vào đám dây leo, chuẩn bị sẵn tinh thần nếu nó sống dậy.
Nhưng mọi thứ không diễn ra như Nguyễn Thanh lo ngại. Đám dây leo không hề động đậy gì ngoài những chuyển động nhỏ do bị cậu chọc vào. Không có phản ứng dị thường nào cả.
Trông nó chỉ giống một loài thực vật bình thường.
Tại kênh phát sóng trực tiếp, người xem vẫn luôn theo dõi từng bước của Nguyễn Thanh. Khi thấy cậu và Hàn Trạch bị chia cách, nhiều người đã căng thẳng đến mức nín thở, như thể chính họ đang bị kẹt lại với quái vật vậy.
May mà cậu bình tĩnh hơn họ tưởng, thậm chí còn thông minh hơn phần lớn người chơi khác.
Tuy nhiên, khi thấy Nguyễn Thanh dùng gậy chọc vào dây leo, khán giả bắt đầu thấy khó hiểu.
【 Chồng iu đang làm gì vậy? Đùa giỡn dây leo à? Hay là chán quá không có việc gì làm? 】
【 Mấy người bị gì vậy? Ẻm đang thử xem dây leo có nguy hiểm không đấy chứ?! 】
【 Khoan...... giờ tôi mới để ý. Dây leo này hình như mọc khắp mọi nơi người chơi đi qua, đúng không? Và khi mê cung biến đổi, nó cũng không hề bị đứt đoạn...... 】
【 Áaaaa! Đừng chạm vào nó! Dây leo này có vấn đề đó! 】
Một người xem sau khi để lại bình luận đã lập tức gửi liên kết đến phòng phát sóng của một người chơi đang đứng ngoài mê cung, hỗ trợ chỉ đường cho nhóm trong mê cung.
Anh ta không chỉ hướng dẫn cho Phong Dã mà còn chỉ đường cho cả Ninh Vọng và Tô Chẩm, vì ngay sau khi biết Nguyễn Thanh tiến vào mê cung, Ninh Vọng đã bỏ mặc Tô Chẩm để chạy theo, không còn để tâm chỉ lộ nữa.
Nên toàn bộ gánh nặng chỉ đường dồn hết lên một người chơi chẳng dám đắc tội ai trong số ba người.
Tuy Tô Chẩm, Ninh Vọng và Phong Dã không phát sóng, nhưng khán giả vẫn có thể theo dõi hành trình của họ thông qua đồng đội.
Liên kết video được gửi là cảnh quay qua ống nhòm từ phía Tô Chẩm.
Tô Chẩm đang chiến đấu với một con quái vật. Một đòn đánh vô tình trúng vào vách tường, nơi có dây leo.
Một đoạn dây bị chém đứt.
Ngay sau đó, từ đoạn bị đứt, chất lỏng màu vàng kim chảy ra. Chiếc dây bị cắt liền tự kết nối trở lại, hồi phục nguyên vẹn không để lại dấu vết nào.
Lá vẫn đung đưa nhè nhẹ theo gió, trông chẳng khác gì một cảnh vật yên bình.
Nhưng tất cả khán giả đều lạnh sống lưng. Một nỗi sợ vô hình dâng lên, khiến người ta dựng tóc gáy.
Cảm giác này giống hệt lúc họ lần đầu nhìn thấy mê cung.
Trong Sòng Bạc Sinh Tử, các kênh phát sóng thường truyền tải cảm giác rùng rợn rất thật. Không chỉ người chơi cảm nhận được, mà cả người xem cũng đồng cảm rõ rệt.
Và giờ đây, khi nhìn thấy dây leo phục hồi như chưa từng bị chém, cảm giác rùng mình ấy còn mạnh hơn cả lúc mới vào mê cung.
Khán giả tròn mắt nhìn đoạn video, trong lòng trào lên một suy đoán khủng khiếp.
Có lẽ thứ thực sự đáng sợ từ đầu chẳng phải mê cung.
Mà là đám dây leo màu xanh kia.
Chúng mới chính là nguồn gốc của nỗi sợ hãi đang rình rập nơi đây.
Người chơi đang chỉ huy bên ngoài mê cung lập tức truyền đạt phát hiện này cho những người còn đang kẹt lại bên trong.
Nhưng Nguyễn Thanh lại chính là người chỉ huy. Mà hiện tại, cậu đang một mình trong mê cung và chưa hề biết thứ cậu sắp chạm vào, có thể là cơn ác mộng thật sự.
Những dòng bình luận nhắc nhở về đám dây leo trong kênh phát sóng đều bị hệ thống che chắn hoàn toàn.
Ngay cả hệ thống cũng không thể can thiệp.
Nó không thể ngăn những cảnh báo đó hiện ra, cũng chẳng thể gửi tín hiệu cảnh báo cho Nguyễn Thanh về sự nguy hiểm ẩn giấu trong đám dây leo xanh lục ấy.
Tất cả những gì hệ thống có thể làm, là lặng lẽ theo dõi cậu tiếp cận mớ dây leo, đồng thời điều hướng cho Hàn Trạch nhanh chóng chạy về phía cậu.
Nguyễn Thanh cẩn trọng quan sát. Dù cậu đã thử dùng gậy chọc mạnh vài lần vào đám dây leo, vẫn không thấy có phản ứng gì kỳ lạ. Thấy vậy, cậu lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách.
Thứ dây leo trông càng bình thường, thì sẽ càng chẳng bình thường.
Tình thế hiện tại gần như đã vào ngõ cụt: nếu không lấy được chìa khóa thì không thể mở cửa, mà không mở cửa thì con quái vật sẽ không biến mất.
Muốn có được chìa khóa, bắt buộc phải đến gần đám dây leo.
Nguyễn Thanh khẽ rùng mình, hàng mi dài khẽ run lên. Ánh mắt cậu liếc nhanh về phía con quái vật đang đi lại chậm rãi gần đó.
Khi con quái xoay lưng lại, Nguyễn Thanh lặng lẽ lùi về phía sau, giữ khoảng cách hợp lý giữa nó và đám dây leo.
Sau đó, nhân lúc nó vẫn đang quay lưng, cậu dồn hết sức lực, ném cây gậy trong tay về phía bức tường phủ đầy dây leo xanh lục.
Xong xuôi, cậu lập tức rút về, nép sát vào góc tường, hòa vào không gian tối om như thể biến mất.
Lấy được chìa khóa đúng là phải lại gần đám dây leo. Nhưng ai bảo người phải lại gần là cậu?
Nếu con quái vật có thể lao vào đó mà không bị hề hấn gì, thì đồng nghĩa Nguyễn Thanh cũng có thể lại gần. Còn nếu dây leo thực sự nguy hiểm, thì biết đâu con quái vật sẽ là kẻ đầu tiên bỏ mạng.
Dù theo cách nào, cậu cũng có lợi.
Vì cậu ném gậy từ phía sau, nên con quái vật hoàn toàn không nhìn thấy hành động của Nguyễn Thanh.
Chỉ đến khi cây gậy va mạnh vào tường, phát ra tiếng động lớn, con quái vật mới lập tức quay đầu, hung hăng lao về phía âm thanh phát ra.
Thị lực của nó cực kém khi đứng yên. Trong mắt nó, bức tường gần như vô hình, nên nó cứ thế lao thẳng tới.
Cây gậy bị chém đôi, những dây leo trên tường cũng bị chém nát một mảng lớn, dường như không chịu nổi đòn tấn công của quái vật.
Con quái cũng vì thế mà đâm sầm xuống đất, lao theo cây gậy rơi dưới chân tường.
Nguyễn Thanh cau mày, sắc mặt căng thẳng. Cậu bắt đầu nghi ngờ liệu mình có đoán sai.
Nhưng đúng vào lúc ấy, chỗ dây leo bị chém đứt bỗng rỉ ra thứ chất lỏng màu vàng kim.
Cùng lúc đó, một luồng cảm giác rùng rợn tột độ trào lên, còn mạnh hơn cả lần đầu tiên khi cậu bước vào mê cung.
Nó không đơn thuần là cảm giác sợ hãi, mà là sự bất lực tuyệt đối khi đối mặt với thứ gì đó vượt quá tầm hiểu biết, như đang nhìn lên bầu trời mà bị bóp nghẹt bởi một sức mạnh vô hình.
Nguyễn Thanh tái mặt, trắng đến gần như trong suốt. Cậu trừng mắt nhìn, cả người căng chặt, dán chặt ánh nhìn vào đám dây leo.
Sau khi chất lỏng màu vàng kim chảy ra, chúng như có linh hồn riêng. Những dòng chất lỏng biến thành tơ mảnh, nhanh chóng kết nối phần dây leo bị đứt, phục hồi thành hình dạng ban đầu chỉ trong chưa đầy ba giây.
Ngay cả hoa văn và gân lá cũng y như trước, chẳng khác gì vừa được tải lại từ dữ liệu trò chơi.
Tuy nhiên, dây leo chỉ phục hồi mà không phản kích. Ngoài cảm giác kinh hoàng lan tỏa, nó dường như không tấn công bất kỳ ai.
Sau khi phục hồi xong, luồng cảm giác kinh khủng kia cũng biến mất, trả lại vẻ bình thường cho không gian.
Con quái vật có vẻ chẳng hề phát hiện điều gì, vì khi cây gậy bất động và không còn mục tiêu, nó lại bắt đầu lảng vảng khắp nơi.
Nguyễn Thanh siết chặt môi. Trong lòng cậu dâng lên một suy đoán khủng khiếp.
Chất lỏng màu vàng kim ấy, cậu đã thấy trước đó.
Đó chính là màu con ngươi của nhân viên trong Sòng Bạc Sinh Tử.
Những nhân viên ấy, khi cảm xúc dao động cực độ, trông sẽ không còn giống con người nữa, vì đôi mắt sẽ chuyển thành màu vàng kim.
Quái vật có đồng tử vàng kim.
Nguyễn Thanh cho rằng đây không thể là trùng hợp.
Nơi đây rất có thể chính là khu ba của Sòng Bạc Sinh Tử, là một khu vực chỉ dành cho nhân viên. Là hang ổ của những kẻ không phải người.
Cậu phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Dây leo có vẻ đang ở trạng thái ngủ đông. Dù bị tấn công cũng không phản kích.
Tạm thời xem như vô hại.
Giống như trước đó, Nguyễn Thanh nhân lúc quái vật quay lưng lại, lặng lẽ tiếp cận đám dây leo.
Chúng phủ kín hơn nửa bức tường, che khuất hoàn toàn tầm nhìn. Muốn tìm chìa khóa không phải chuyện dễ.
Nhưng cậu không vội.
Cậu cầm máy tính bảng, đổi điểm lấy một con dao nhỏ, rồi nhẹ nhàng gạt những chiếc lá ra, bắt đầu dò tìm dấu vết của ổ khóa.
Quả nhiên, manh mối bị dây leo che khuất.
Phía sau đám lá là một cơ quan, nhưng muốn mở nó thì phải có mật mã.
Chìa khóa có thể nằm bên trong.
Nguyễn Thanh kiên nhẫn lục soát hơn mười phút, cuối cùng phát hiện một hình vẽ kỳ lạ được khắc lên tường, bị dây leo phủ hơn phân nửa.
Dù có gạt lá sang, vẫn không nhìn rõ toàn bộ.
Cậu liếc nhanh con quái vật vẫn đang quay lưng, rồi dùng dao cắt một đoạn dây leo, nhanh chóng rút tay lại để tránh dính chất lỏng.
Dây leo bị cắt lập tức chảy ra chất lỏng vàng kim, nhưng không phản ứng gì khác, chỉ mất vài giây để tự khôi phục lại như cũ.
Thế là đủ để cậu nhìn rõ hình vẽ.
Đó chỉ là một phần. Cần phải tìm đủ những hình vẽ tương tự.
Nguyễn Thanh tiếp tục lần theo các mảng tường, cuối cùng tìm được toàn bộ. Sau khi tính toán xong mật mã, cậu quay trở lại chỗ cơ quan.
Nhưng tốc độ phục hồi của dây leo quá nhanh. Cậu gần như không thể nhập mật mã kịp trước khi chúng liền lại.
Càng không thể rút chìa khóa trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy.
Cậu thử dùng vật khác kẹp vào chỗ bị đứt, để cản đám chất lỏng nối liền.
Nhưng chỉ cần tiếp xúc, vật đó lập tức bị chất lỏng ăn mòn.
Tệ hơn nữa, đám chất lỏng thậm chí còn bò dọc theo vật thể về phía tay Nguyễn Thanh, như muốn nuốt trọn cậu.
Nguyễn Thanh hoảng hốt buông tay, rút dao lại.
Sau khi nuốt chửng vật cản, đám chất lỏng liền nối liền dây leo như cũ, khôi phục nguyên trạng.
Nguyễn Thanh nghiến chặt môi. Đôi mắt sắc lạnh lóe lên tia căng thẳng.
Trong tình huống hiện tại, gần như không thể lấy được chìa khóa.
Trừ phi có vật gì đó đủ lớn để cản đám chất lỏng trong vài giây.
Chỉ vài giây thôi, cũng đủ cho cậu hành động.
Cậu chầm chậm đưa mắt nhìn quanh.
Ánh nhìn dừng lại trên con quái vật đang đi đi lại lại gần đó.
Vừa rồi, nó có tấn công vào dây leo, nhưng sau đó theo quán tính đâm xuống cây gậy trên đất và không chạm vào chất lỏng. Vì vậy mới không bị nuốt chửng.
Tuy nhiên, ném đồ để đánh lạc hướng rõ ràng là không khả thi. Đồ vật nếu rơi xuống đất sẽ tạo ra âm thanh, như vậy sẽ khiến quái vật bị chất lỏng màu vàng kim loại hấp dẫn nhầm hướng.
Nguyễn Thanh lấy máy tính bảng ra, mở giao diện Sòng Bạc Sinh Tử, không do dự mà đổi lấy một sợi dây thừng và một chiếc đồng hồ báo thức.
Sau đó, cậu chỉnh giờ hẹn sẵn cho đồng hồ, buộc chặt nó vào dây đằng trên tán lá cây rồi lặng lẽ lùi lại.
Lần này Nguyễn Thanh không lùi quá xa, dù gì sau khi quái vật xảy ra chuyện, cậu còn muốn nhân cơ hội lấy được chiếc chìa khóa.
"Rriingg! Rriingg!" Đồng hồ báo thức vang lên.
Con quái vật lập tức nhào về phía tiếng chuông, tấn công khiến dây đằng lập tức đứt gãy bung ra.
Do đồng hồ được buộc vào dây đằng nên nó không rơi xuống đất.
Quái vật cũng không rời đi.
Chất lỏng màu vàng kim bắt đầu rỉ ra từ phần dây đằng cụt, lan dần lên cơ thể quái vật.
Con quái có đồng tử màu vàng kim thoáng chốc hiện lên nét hoảng sợ, nó cố vùng vẫy để thoát thân, nhưng lại bị chất lỏng màu vàng kim nuốt chửng từng chút một.
Nguyễn Thanh thấy vậy thì không còn lo sợ việc phát ra tiếng động, cậu lập tức chạy nhanh về phía chỗ dây đằng cụt.
Nhân lúc chất lỏng còn đang xâm chiếm cơ thể quái vật, cậu nhanh tay đưa mật mã vào cơ quan, lấy được chiếc chìa khóa.
Có điều do hành động quá nhanh, cậu bị gai bảo vệ cơ quan đâm trúng đầu ngón tay.
Miệng vết thương trên ngón tay cậu không nhỏ, máu đỏ tươi lập tức trào ra, men theo làn da trắng nõn của ngón tay dài nhỏ nhỏ giọt xuống.
Cuối cùng, một giọt máu đọng lại trên tán lá màu xanh lục của dây đằng.
Nguyễn Thanh không có thời gian để quan tâm tay mình có bị thương hay không, cũng không nhận ra máu đã nhỏ lên lá cây. Sau khi lấy được chìa khóa, cậu lập tức lùi về phía sau, tránh xa thứ chất lỏng vàng kim khủng khiếp kia.
Dây đằng xanh lục cũng nhanh chóng khép lại, chỉ là lần này bên trong thông đạo chỉ còn lại một mình Nguyễn Thanh.
Lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống góc tường thở dốc.
Cậu cúi xuống nhìn chiếc chìa khóa dính máu trong tay, rồi đưa mắt nhìn vết thương nơi ngón tay.
Nguyễn Thanh khẽ nhíu mày, không phải vì vết thương đau, mà là vì máu có thể dẫn dụ nguy hiểm nào đó tới gần.
Dù hiện tại nơi này chỉ còn lại một mình cậu.
Nguyễn Thanh mở thương thành Sòng Bạc Sinh Tử, đổi lấy thuốc và băng gạc. Sau khi nhanh chóng xử lý vết thương xong, cậu dùng tai nghe liên lạc với Hàn Trạch.
Giọng của Hàn Trạch có vẻ vô cùng lo lắng, mang theo chút hoảng loạn và run rẩy, "Cậu đang ở đâu vậy!?"
Nguyễn Thanh không biết rõ vị trí của mình, nhưng cậu biết vị trí của Hàn Trạch.
Cậu trấn an gã ta, sau đó dựa vào chấm đỏ hiển thị trên máy tính bảng để xác định vị trí hiện tại của Hàn Trạch.
Không ai để ý rằng, đúng khoảnh khắc máu Nguyễn Thanh nhỏ xuống lá cây, chiếc lá run nhẹ vài cái, rồi từ từ hút hết giọt máu đó vào.
Ngay sau đó, dây đằng vốn đang ngủ yên như thể bị đánh thức, bắt đầu lặng lẽ sinh sôi và lan rộng.
Nguyễn Thanh vẫn đang chăm chú phân tích, không hề để ý đến sự kỳ quái của dây đằng xanh lục, cũng không nhận ra chúng đang âm thầm trườn tới gần cậu.
Chỉ trong chưa đầy ba giây, phía sau cậu đã bị bao phủ bởi vô số dây đằng màu xanh lục đang phấn khích uốn lượn, như thể sắp nuốt chửng lấy cậu.
Nguyễn Thanh không thấy được cảnh ấy.
Nhưng người xem trong phòng livestream thì thấy rõ.
【 Áaaaa! Chồng iu chạy lẹ lên!!! Mau chạy đi!!! 】
【 Xong rồi xong rồi, hu hu hu, nếu chồng mà không thoát được thì...... 】
———
249
———
Dây đằng màu xanh lục chỉ khi chảy ra chất lỏng vàng kim mới mang theo áp lực khiến người ta khó thở.
Nhưng lúc này, dù chưa bị chặt đứt, nó vẫn không ngừng sinh trưởng một cách điên cuồng.
Không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng lại khiến người nhìn rợn tóc gáy.
Nó bò lên tường mê cung, lặng lẽ lan rộng, từng mảng từng mảng vươn ra sau lưng Nguyễn Thanh như muốn nuốt trọn cả người cậu.
Nguyễn Thanh lúc này đang nghe Hàn Trạch miêu tả tình hình, đồng thời theo dõi máy tính bảng để phán đoán khoảng cách giữa hai người.
Do dây đằng không tạo tiếng động, cũng không có bất kỳ áp lực rõ ràng nào, nên cậu không hề hay biết sau lưng mình đã bị dây đằng xanh phủ kín.
Tuy nhiên, cậu vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cúi mắt xuống, cậu nhìn về phía cái bóng dưới chân.
Trong mê cung, dù có ánh nắng, nhưng mặt trời kia vẫn luôn như một lớp ánh sáng bất biến treo trên cao, và bóng người thường chỉ đổ thẳng ngay dưới chân.
Nhưng lúc này, cái bóng dưới chân cậu lại dường như to ra, thậm chí còn đang dần lan rộng.
Như thể có thứ gì đó sau lưng đang lặng lẽ tiếp cận. Cảm giác khiến người ta lạnh toát sống lưng.
Nguyễn Thanh không quay đầu lại. Cậu vừa cảm nhận được điều khác thường thì lập tức nắm chặt chìa khóa, muốn đứng lên và chạy về phía cánh cửa trước mặt.
Nhưng đã quá muộn.
Ngay khoảnh khắc cậu bật người đứng dậy, một dây đằng màu xanh từ phía sau lao tới, quấn chặt lấy cổ tay trắng muốt của cậu.
Trái tim Nguyễn Thanh siết lại. Cậu vội dùng tay còn lại rút con dao nhỏ định chặt đứt thứ kia.
Thế nhưng, ngay khi nhìn rõ đó là gì, đôi mắt xinh đẹp của cậu trợn lớn, đồng tử co rút, bàn tay đang cầm dao cũng khựng lại.
Là dây đằng xanh.
Nếu cậu chặt đứt nó, nó sẽ lập tức chảy ra chất lỏng vàng kim nguy hiểm kia. Và chắc chắn tốc độ đó sẽ nhanh hơn tốc độ cậu tháo lui.
Trong khoảnh khắc Nguyễn Thanh còn đang do dự, một dây đằng khác đã quấn chặt lấy eo cậu.
Rồi tiếp đến là tay phải đang cầm dao.
Có thể do dây đằng từng bị dao cắt qua nên sợ hãi, nó siết lấy tay phải của cậu càng chặt hơn.
Cậu không còn cách nào dùng sức, con dao nhỏ cuối cùng cũng rơi khỏi tay, va xuống đất.
Nguyễn Thanh cảm thấy tim mình như bị hẫng mất một nhịp. Cậu dùng hết sức vùng vẫy, nhưng không tài nào thoát khỏi.
Sức mạnh của dây đằng vượt quá sức người, thậm chí có thể phá nát cả bức tường. Với sức của cậu, hoàn toàn không thể làm gì.
Tứ chi đều bị trói chặt, chỉ còn phần đầu là có thể cử động.
Khi nhận ra giãy giụa vô ích, Nguyễn Thanh quay đầu nhìn ra sau.
Và rồi cậu nín thở. Sau lưng cậu là một trời dây đằng xanh rậm rạp đang vũ động như sống dậy, phủ kín không trung.
Cảnh tượng khiến người ta không rét mà run, sự sợ hãi dâng tràn từ sâu trong bản năng, đè nén đến mức không thể kháng cự.
Nguyễn Thanh nổi da gà khắp người, lông tơ dựng đứng. Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo.
Đó là nỗi sợ nguyên thủy, không thể lý giải, không thể kiểm soát.
Giống như đang đối mặt với một sinh vật khổng lồ vượt khỏi tầm hiểu biết con người, khiến mọi tồn tại đều trở nên nhỏ bé và vô lực.
Dù không bị siết cổ, Nguyễn Thanh vẫn thấy khó thở, từng tế bào trong cơ thể gào thét cậu mau chạy đi!
Nhưng cậu không thể. Tứ chi đều bị dây đằng trói chặt, ngay cả một cử động nhỏ cũng không làm được. Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng ngày càng tiến lại gần.
Mắt Nguyễn Thanh bắt đầu nhòe đi vì nước, phản chiếu ánh sáng khiến đôi đồng tử như lớp pha lê mờ sương, đẹp đến ngỡ ngàng.
Làn da trắng như sứ nổi bật giữa đám dây đằng xanh mướt, trông như một mỹ cảnh bước ra từ tranh thủy mặc.
Cậu giãy giụa, cổ tay bị dây đằng ma sát đến ửng đỏ, để lộ lớp da trắng hồng, mềm mại mà dễ vỡ.
Hàng mi dài khẽ run, tựa như tiên tử sa vào mây mù, bất lực đến mức khiến người ta muốn chạm vào, muốn chiếm lấy.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến tâm trí người xem chao đảo.
Dây đằng đang trói cậu vốn định rút lui về sâu trong mê cung, nhưng không hiểu sao lại đột ngột dừng lại.
Và rồi như có linh tính.
Dây đằng quấn quanh người Nguyễn Thanh bắt đầu chuyển động nhẹ, như đang vuốt ve cậu.
Nhẹ nhàng, nhưng cũng mang theo áp lực khó hiểu.
Thậm chí, dây đằng quấn lấy eo cậu còn bắt đầu lặng lẽ trườn vào trong áo.
"Ưm......" Cảm giác lạnh băng nơi da thịt khiến khóe mắt Nguyễn Thanh ửng đỏ, cả người run lên theo phản xạ, cố vùng vẫy.
Nhưng vô ích.
Dây đằng siết mạnh, nhấc bổng người cậu khỏi mặt đất. Không còn điểm tựa, cậu hoàn toàn không thể phản kháng.
Khán giả kênh phút đầu còn lo lắng. Nhưng khi chứng kiến cảnh tượng này, tất cả đều rơi vào im lặng.
Sự lo lắng ban đầu dần chuyển thành hồi hộp, căng thẳng và mong chờ.
Mặc dù hình ảnh không hề trần tục, chỉ là Nguyễn Thanh bị trói giữa không trung, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt long lanh hơi nước, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến người xem nghẹn lời.
【 Xong đời rồi, xong thật rồi. Mình thế mà lại mong chờ thêm một chút vào cái thứ hy vọng điên rồ này...... Chẳng lẽ mình không phải một con chó đủ tiêu chuẩn? 】
【 Tôi cũng vậy...... Chỉ là bỗng dưng muốn tìm cảm giác kích thích chút thôi...... Dây leo, mày vào luôn đi! Mày vén hẳn lên cho tao! Tao muốn nhìn eo vợ cơ!! 】
【 Tui thấy mấy người vẫn nhát quá đấy. Riêng tui thì thấy có thể xé toang đồ ra, rồi thì *beep beep beep*, lại tiếp tục *beep beep beep*. 】
Dù Nguyễn Thanh cố gắng giữ giọng thật thấp, nhưng tai nghe có độ nhạy cực cao, nên ở đầu bên kia Hàn Trạch vẫn nghe được.
Ngay khoảnh khắc đó, tim gã ta đập lệch một nhịp, cả người lại lần nữa nóng bừng.
Và lại một lần nữa có phản ứng.
Hàn Trạch nuốt khan một ngụm nước bọt mà không phát ra tiếng, nhưng giây tiếp theo, gã ta bỗng luống cuống.
Bởi vì thiếu niên tuyệt đối sẽ không vô cớ phát ra âm thanh kỳ lạ.
Gã ta hoảng hốt, lập tức mở miệng, "Cậu sao thế!? Có gặp nguy hiểm không!?"
Nguyễn Thanh hít sâu một hơi, cố đè nén dị trạng đang truyền khắp cơ thể, bình tĩnh nói, "Không sao. Ấn vào bản đồ, tôi sẽ chỉ tuyến đường cho anh......"
Cậu còn chưa dứt lời, một dây leo màu xanh đã quấn lấy tai nghe bên tai cậu, rồi đột ngột giật mạnh, kéo cậu tuột sâu vào trong mê cung.
Tốc độ nhanh đến mức kinh hoàng, như thể nó biết sẽ có người đến tìm Nguyễn Thanh vậy.
Không chỉ cắt đứt liên lạc mà còn cố rời khỏi vị trí đó càng nhanh càng tốt.
Khoảnh khắc bị kéo đi, Nguyễn Thanh trừng to mắt, tim lại lệch thêm một nhịp, tiếng nói cũng vụt tắt.
Tường mê cung cao đến dị thường, cao như tường thành, hoàn toàn không thể vượt qua.
Người chơi muốn vào phải đi đúng lối.
Thế nhưng tường đối với dây leo màu xanh kia lại chẳng là gì. Nó có thể bò tự do khắp mặt tường, như thể những bức tường ấy chẳng tồn tại.
Chỉ một đoạn ngắn, dây leo đã kéo Nguyễn Thanh xuyên thẳng vào sâu bên trong mê cung.
Vì tốc độ quá nhanh, gió quất vào mắt khiến cậu gần như không mở ra nổi.
Nhưng từ trên không, cậu nhìn thấy toàn cảnh mê cung, dây leo màu xanh mọc đầy mọi nơi.
Chúng không phải mọc trong mê cung, mà chính mê cung này được dựng nên để tồn tại cùng chúng.
Áp lực đáng sợ kia, có lẽ không đến từ mê cung, mà đến từ chính dây leo đó.
Mê cung không chỉ giam giữ những người vô tình bước vào, mà còn giam cả con quái vật kia bên trong, đồng thời trở thành nơi nuôi dưỡng cho giống dây leo chết người.
Nơi này có thể chính là trung tâm thật sự của phó bản Sòng Bạc Sinh Tử.
Và trung tâm ấy không liên quan gì đến người chơi. Một khi lỡ chân bước vào đây, gần như không còn cơ hội sống sót.
Nguyễn Thanh siết môi, đáy lòng chìm xuống từng chút một.
Hàn Trạch đã rất gần vị trí ban đầu của cậu, nhưng cậu lại bị kéo đi sâu hơn.
Nếu tiếp tục thế này, cậu sẽ không bao giờ quay lại được.
Chiếc máy tính bảng đã rơi mất từ lâu, không còn nó, cậu không thể đổi vật phẩm trong Sòng Bạc Sinh Tử.
Nhưng từ đầu, Nguyễn Thanh đã từng đổi đồ rồi.
Ngay khi cậu quyết định từ bỏ ván cược lần này, định dùng vật phẩm đổi được để dịch chuyển rời khỏi, thì dây leo quấn chặt lấy cậu bỗng bị chém đứt.
Nguyễn Thanh trợn to mắt, đồng tử co lại, tim gần như ngừng đập.
Không phải vì có người cứu khiến cậu xúc động, mà vì dây leo một khi bị chặt sẽ tiết ra chất lỏng màu vàng kim.
Cậu không thể né được.
Thậm chí không kịp kích hoạt vật phẩm truyền tống.
Nhưng kỳ lạ thay, lần này dây leo lại không tiết ra chất lỏng vàng kim, mà rơi thẳng xuống đất cùng Nguyễn Thanh, như thể nó chỉ là một loài thực vật bình thường.
Không có thời gian để suy nghĩ vì sao, bởi vì lúc này Nguyễn Thanh đang rơi.
Tường mê cung cao ít nhất 10 mét, dây leo còn cao hơn nữa, ít nhất 15 mét. Cú rơi đó, cậu chắc chắn sẽ mất mạng.
Nhưng cậu không rơi xuống đất.
Ngay trước khi va chạm, một bóng người lao tới, đỡ lấy cậu từ trên cao.
Nguyễn Thanh mở mắt nhìn người đang ôm mình, ánh mắt bất ngờ lóe sáng.
Thiếu niên hầu gái mỉm cười rực rỡ trong vòng tay cậu, cất giọng ngọt ngào, "Khách quý ơi, xin hỏi ngài có muốn dùng dịch vụ đặc biệt không ạ?"
Nguyễn Thanh như bị dọa đến đờ người, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu ta mà không đáp.
Thấy thế, thiếu niên hầu gái nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi, "Sợ rồi hử?"
Nhưng lần này, cậu ta không đợi câu trả lời.
Ngay lập tức ôm lấy Nguyễn Thanh, nhảy vọt ra xa hơn mười mét.
Phần dây leo vừa bị cắt bắt đầu rỉ ra chất lỏng màu vàng kim, rồi nhanh chóng tái sinh.
Thiếu niên hầu gái không màng chiến đấu, chỉ ôm Nguyễn Thanh lao về phía ngoài mê cung.
Dây leo đung đưa vài cái như muốn đuổi theo, nhưng rồi lại như chần chừ không đuổi nữa.
Nguyễn Thanh ngoái đầu nhìn lại đám dây leo bất động kia, cuối cùng mặc cho thiếu niên hầu gái mang cậu rời đi.
Dù dây leo bao trùm hơn nửa mê cung, nhưng ngoại trừ chỗ vừa sống lại kia, những chỗ khác dường như vẫn bất động.
Cậu ta ôm Nguyễn Thanh đi ngang qua mê cung mà không gặp phải bất kỳ điều gì bất thường, dọc đường cũng không đụng trúng cạm bẫy hay nguy hiểm.
Cũng có thể xem là quá may mắn.
Sau khi thoát khỏi đoạn đường tử, cậu ta mới thả Nguyễn Thanh xuống đất.
Cậu ta nở nụ cười nhẹ, nhìn Nguyễn Thanh, "Khách nhân à, một mình tiến vào mê cung thực sự rất nguy hiểm."
Nguyễn Thanh mím môi, khẽ đáp, "Cảm ơn."
Cậu ta khẽ bật cười, "Khách nhân cũng hiểu mà, cảm ơn không phải chỉ nói miệng là xong đâu."
Nguyễn Thanh nghe vậy, lấy từ túi ra mấy đồng vàng, đưa về phía cậu ta.
Cậu ta nhướng mày nhìn số tiền trong tay Nguyễn Thanh, "Khách nhân cho rằng mạng mình chỉ đáng từng ấy vàng thôi?"
Trước khi vào bàn cược, Nguyễn Thanh đã đổi khá nhiều vật phẩm, số vàng còn lại chẳng đáng là bao, lúc này trong túi chẳng còn mấy đồng.
Vì thế số tiền trong tay cậu gần như là tất cả những gì cậu có, thậm chí chưa đến một trăm đồng vàng.
Cậu đưa vàng ra lần nữa, giọng cứng rắn, "Trước trả bấy nhiêu, phần còn lại đợi cược xong sẽ thanh toán."
Cậu ta lại cười nhẹ, "Khách nhân à, chỗ tôi không có vụ nợ nần đâu."
"Nếu ngài không trả được......" Thiếu niên hầu gái vừa nói, vừa đặt tay lên vai Nguyễn Thanh, đẩy nhẹ một cái, trực tiếp ép cậu tựa vào tường.
"Thì tôi đành phải tự thu lấy thôi."
Dứt lời, cậu ta đưa tay nắm lấy cằm Nguyễn Thanh, chẳng để cậu kịp phản ứng đã cúi đầu hôn xuống.
Hành động của cậu ta quá đột ngột, chẳng hề báo trước. Mãi đến khi cảm nhận được ẩm ướt nơi môi, Nguyễn Thanh mới choàng tỉnh.
Cậu trợn mắt, cắn chặt hàm răng, cố sức muốn đẩy cậu ta ra, còn nghiêng đầu sang một bên để tránh nụ hôn ấy.
Nhưng cậu ta giữ chặt cằm Nguyễn Thanh, hoàn toàn không để cậu có cơ hội né tránh.
Sức lực của Nguyễn Thanh cũng không đủ để chống lại, cậu ta có thể dễ dàng chặt đứt dây leo màu xanh lục, thì làm sao cậu có thể đẩy ra nổi?
Cậu ta chậm rãi liếm lấy môi dưới của Nguyễn Thanh, chờ đến khi khắp môi đều phủ đầy hơi thở mình, liền ấn nhẹ cằm cậu, buộc cậu phải hé miệng.
Rồi cậu ta thẳng thừng đưa đầu lưỡi vào, không còn là khẽ liếm mà trực tiếp chen vào giữa hàm răng, cọ xát giữa đôi môi, hoàn toàn lấn át.
Miệng đầy thứ không thuộc về mình, Nguyễn Thanh dốc toàn lực phản kháng, không chút do dự cắn mạnh xuống.
Cậu ta vẫn không rút lui, để mặc cho cậu cắn.
Ngay sau cú cắn, vị máu tươi tanh nhàn nhạt lan ra trong miệng, nhưng kẻ đang hôn cậu vẫn không dừng lại, tiếp tục liếm mút giữa môi, như thể chẳng hề bận tâm chút nào.
Máu rỉ ra nơi khóe miệng, từ từ chảy xuống, đỏ rực nổi bật trên làn da trắng nõn như ngọc của Nguyễn Thanh, vô cùng chói mắt.
Cậu hoàn toàn bị cướp mất hơi thở, khiến lồng ngực phập phồng khó khăn, khuôn mặt trắng mịn vì thiếu oxy mà nhuộm đỏ.
Phải đến lúc ấy, cậu ta mới chịu buông Nguyễn Thanh ra.
Cậu ta đưa ngón cái quệt qua vết máu ở khóe môi, vẫn cười hờ hững, "Kỹ thuật của khách nhân hình như phải cần luyện thêm đấy ạ."
Nguyễn Thanh trừng mắt, vung mu bàn tay lau mạnh môi, như thể muốn xóa sạch dấu vết và hơi thở của cậu ta.
Đôi môi cậu đã đỏ ửng vì nụ hôn vừa rồi, thậm chí còn hơi sưng lên. Cộng thêm vết máu bị cậu lau quá mạnh, khóe môi cũng đỏ thêm mấy phần, khiến vẻ ngoài càng trở nên mị hoặc.
Tựa như đang dụ người phạm tội.
Mê cung tầng giữa rất khó gặp người khác. Dù có ai biết bọn họ đang ở đâu, cũng khó lần ra được chính xác lối đi.
Nơi này, dường như có thể làm mọi thứ.
Nhưng cậu ta lại thu lại ánh mắt u tối, nháy mắt với Nguyễn Thanh, "Chẳng lẽ khách nhân thích tên ngốc kia hơn?"
"Ngốc như vậy, chắc gì đã thỏa mãn được nhu cầu sinh lý của khách nhân?"
Ở Sòng Bạc Sinh Tử khu hai, đừng nói là cưỡng hôn, ngay cả giết người cũng không vi phạm quy tắc.
Mà nếu xét về thực lực, Nguyễn Thanh hoàn toàn không có cơ hội thắng.
Cậu không nói gì, cũng chẳng tỏ thái độ tức giận, chỉ xoay người rời đi.
Cậu ta lập tức theo sau, giọng vẫn nhẹ nhàng, "Khách nhân giận à?"
"Nhưng tôi vừa cứu ngài mà. Ngài trả thù lao cho tôi cũng là chuyện đương nhiên, sao lại giận?"
Cậu ta nghiêng đầu suy nghĩ, "Hay khách nhân thích dây leo hơn?"
"Tuy dây leo đúng là làm được những việc mà con người không làm được, mang lại nhiều khoái cảm, nhưng tôi nghĩ khách nhân sẽ không chịu nổi đâu."
"Hơn nữa, dây leo thì chẳng có chút độ ấm nào, sao có thể hơn được con người chứ?"
Nguyễn Thanh từ đầu đến cuối không đáp lời. Nhưng cậu ta dường như chẳng cần cậu phản hồi, vẫn tự nói một mình, càng nói càng quá đà, đến mức khiến người nghe mặt đỏ tim đập.
"Khách nhân thích tư thế nào? Ngồi trên, hay từ phía sau?"
"Còn tôi thì thích......"
"Ầm ầm ầm—" Cánh cửa trước mặt Nguyễn Thanh bị cậu đẩy mở, tiếng động cắt ngang lời nói đầy mờ ám của cậu ta.
Nguyễn Thanh bước qua mà không ngoái lại.
Cậu ta cũng vội vã bước theo, nhưng chưa kịp băng qua cánh cửa, cả mê cung bắt đầu rung lắc dữ dội.
Biến hóa bắt đầu rồi.
Bởi vì Nguyễn Thanh đã bước vào cánh cửa bên kia, còn thiếu niên hầu gái vẫn đang đứng ở phía bên này, hiển nhiên hai người không còn chung một hành lang nữa.
Thế nên, chuyện sắp xảy ra sau đó sẽ không ảnh hưởng đến cả hai cùng lúc.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn bức tường cao bất ngờ trồi lên phía trước, hơi sững lại một chút, rồi khóe môi khẽ nhếch, không nhịn được bật cười khe khẽ.
Cũng thông minh đấy.
Vì muốn bỏ rơi cậu ta mà cậu đã tính toán đúng thời điểm mê cung bắt đầu biến động, thừa dịp cửa vừa mở ra mà bước vào.
Thậm chí suốt quá trình còn không để lộ ra bất kỳ biểu hiện nào khác thường, đến mức ngay cả cậu ta cũng không hề phát hiện ra suy nghĩ đó.
Rốt cuộc, trong mê cung này, một kẻ tay không tấc sắt như cậu vốn không thể tùy tiện tách ra hành động một mình.
Vất vả lắm mới gặp được một người có năng lực, đáng lẽ phải lo sợ bị bỏ rơi từng giây từng phút mới đúng.
Vậy mà người bị bỏ rơi lại chính là cậu ta.
Thiếu niên hầu gái khẽ vuốt môi, cảm giác như nơi đó vẫn còn lưu lại độ ấm và xúc cảm quen thuộc.
Thật sự là giận rồi.
Vậy thì phải tặng cho cậu một món quà bất ngờ để trả lễ mới được.
Nguyễn Thanh quả thật đã tính toán chuẩn xác thời gian mở cửa. Chỉ cần hai người không ở trong cùng một hành lang, thì khi mê cung biến động, chắc chắn họ sẽ bị phân tách về hai không gian khác nhau.
Thực tế chứng minh là cậu đã thành công.
Nguyễn Thanh nhìn bức tường cao vừa trồi lên, ngăn cách giữa mình và thiếu niên hầu gái, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, cậu đột nhiên bị ai đó kéo giật từ phía sau, rồi cả người bị đẩy sang một bên.
Cậu không kịp phản ứng, toàn thân cứng đờ, trợn tròn mắt kinh ngạc.
Đến khi thấy rõ người vừa kéo mình là ai, Nguyễn Thanh mới nhẹ người.
Là Hàn Trạch đã thất lạc với cậu từ trước.
Vừa kéo cậu qua, gã ta lập tức đưa tay ra, vội vã kiểm tra, hoảng hốt hỏi, "Cậu có sao không? Có bị thương không? Có gặp nguy hiểm gì không?"
Giọng Hàn Trạch run rẩy đầy lo lắng, vành mắt đỏ hoe, rõ ràng là hoảng sợ đến mức tột cùng.
Từ lúc bị tách ra, gã ta đã luôn trong trạng thái bất an, chỉ sợ Nguyễn Thanh xảy ra chuyện.
Và nỗi bất an ấy, sau khi không thể liên lạc được với Nguyễn Thanh, đã lên tới cực điểm. Gã ta gần như phát điên vì sợ, sợ rằng trước khi tìm được cậu, cậu đã gặp nguy hiểm rồi.
Còn tốt quá.
May là người này vẫn còn sống.
Thấy Nguyễn Thanh lắc đầu, vành mắt Hàn Trạch càng đỏ, gã ta liền kéo mạnh cậu vào lòng ôm chặt.
Nguyễn Thanh không đẩy ra, cũng không giãy giụa, ngược lại còn thả lỏng cơ thể đang căng cứng, yên lặng để mặc gã ta ôm mình.
Dù mê cung đầy rẫy nguy hiểm, nhưng khoảnh khắc ấy, thế giới như thể lặng im.
Hàn Trạch cứ ôm cậu suốt hai phút mà không chịu buông ra. Nguyễn Thanh cuối cùng phải nhẹ nhàng đẩy đẩy, ý nhắc nhở rằng đã đủ rồi.
Nỗi sợ của Hàn Trạch cũng tan biến ngay khi ôm lấy cậu. Nhưng cảm giác thơm tho, mềm mại trong lòng còn dễ chịu hơn cả chiếc chăn bông êm nhất, khiến gã ta luyến tiếc chẳng muốn rời tay. Vì thế, gã ta vẫn ôm chặt lấy Nguyễn Thanh, khuôn mặt tuấn tú cũng đỏ ửng vài phần.
Đến khi bị Nguyễn Thanh đẩy ra, Hàn Trạch mới miễn cưỡng buông cậu ra, rồi lập tức thấy môi cậu có chút sưng đỏ.
Gã ta cau mày, "Môi cậu bị sao vậy? Có phải bị thương rồi không?"
Nguyễn Thanh nhẹ nhàng chạm lên môi mình, rồi khẽ lắc đầu, "Chỉ bị muỗi đốt thôi, bị dị ứng ấy mà."
Hàn Trạch tin ngay. Gã ta liếc nhìn đôi môi hồng hào của Nguyễn Thanh, không biết nghĩ gì, chỉ thấy mặt mình càng lúc càng đỏ.
Trải qua lần bị tách ra ấy, lần này Hàn Trạch không dám rời khỏi Nguyễn Thanh dù chỉ một bước, sợ chỉ cần chớp mắt, người lại biến mất.
Hai người vừa tìm cờ vừa di chuyển ra khỏi mê cung.
Vì lần này đang tiến về phía lối ra nên về cơ bản không gặp nguy hiểm gì quá lớn.
Một người phụ trách sức mạnh, một người ghi nhớ bản đồ, rất nhanh họ đã gom được chín lá cờ.
Nguyễn Thanh dắt theo Hàn Trạch đi tìm lá cờ cuối cùng.
Nhưng lần này, sau khi tìm được, cậu không để Hàn Trạch nhặt ngay mà bảo gã nhớ kỹ vị trí lá cờ.
Sau đó, chờ Hàn Trạch đưa cậu rời khỏi mê cung trước, rồi mới quay lại lấy lá cờ cuối cùng ấy.
Vì ngay sau khi bắt được lá cờ cuối cùng, toàn hệ thống sẽ phát thông báo qua loa, và tất cả những ai tham gia trò chơi đều sẽ biết Hàn Trạch cùng Nguyễn Thanh đã gom đủ mười lá cờ.
Như vậy chắc chắn họ sẽ trở thành mục tiêu công kích của tất cả những người còn lại.
Nên cậu không thể rời khỏi mê cung cùng Hàn Trạch, nếu không sẽ trở thành gánh nặng của gã ta.
Hàn Trạch không phản đối gì, ngoan ngoãn nghe lời, trước tiên đưa Nguyễn Thanh ra khỏi mê cung.
Bởi vì chín lá cờ đầu không bị hệ thống phát hiện hay thông báo, và trong mê cung cũng không có quy tắc nào cấm rời đi nếu chưa đủ mười cờ.
Thế nên Hàn Trạch đưa cậu ra ngoài một cách thuận lợi, rồi lập tức quay lại lấy lá cờ cuối cùng.
Chưa đến nửa giờ sau, giọng thông báo điện tử lạnh lùng vang khắp mê cung, lập tức gây chấn động:
【 Xin các con bạc chú ý, đội số 5 đã thành công thu thập đủ mười lá cờ. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com