Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 214 Ảo ảnh thân thể


Tựa hồ chỉ có tiếng bước chân của một người, đến từ tồn tại duy nhất ở đây — chính là Sở Hàn Hành. Những 【Nữ tu sĩ cầu nguyện】 theo sau hắn hoàn toàn không phát ra âm thanh nào, lặng lẽ như u linh.

Trong hành lang trống trải của giáo đường, chỉ có đoàn người ấy đi ngang qua để lại bóng dáng, không có vật gì khác.

【Nữ tu sĩ cầu nguyện】 như đang áp giải phạm nhân, đưa Sở Hàn Hành quay lại chính điện của giáo đường, cánh cửa phía sau đóng sầm lại không một tiếng động.

Không rõ từ khi nào, toàn bộ nến trắng trên bệ tế đàn phía dưới bức tượng nữ thần đã được thắp sáng.

Dường như có một bàn tay vô hình đẩy từ phía sau, nhưng Sở Hàn Hành vẫn bước đi vững vàng, tiến đến gần bức tượng nữ thần, gương mặt hắn trầm tĩnh, không chút kính sợ, cũng chẳng hề run sợ.

【Nữ tu sĩ cầu nguyện】 dẫn đầu không biết đã cầm từ khi nào một lưỡi dao sắc bén. Không chút do dự, nàng cắt cổ tay mình, dòng máu đen đặc lập tức chảy ra, nhỏ từng giọt xuống những hoa văn trên tế đàn.

Cùng lúc đó, tất cả các 【Nữ tu sĩ cầu nguyện】 đồng loạt quỳ xuống.

Họ phủ phục nửa người trên sát đất, miệng lẩm bẩm những lời cầu khẩn, âm thanh quỷ dị đến rợn người vang vọng khắp không gian trống rỗng của giáo đường.

Một cảm giác áp lực khổng lồ bắt đầu phát ra từ bức tượng nữ thần kia, dồn dập ập đến trước mặt Sở Hàn Hành, như muốn xé rách tinh thần hắn, buộc hắn quỳ xuống.

Trong đầu hắn, từng luồng tư tưởng hỗn loạn bùng lên, muốn kéo hắn chìm vào vực sâu không đáy.

Cảnh vật trước mắt bắt đầu nhòe đi, giống như bị phủ kín bởi khăn trùm đầu đỏ rực.

Cánh tay của bức tượng thần bắt đầu vặn vẹo, chiếc khăn trùm mặt kéo dài thành những sợi chỉ đỏ mềm mại, nhẹ nhàng bò lên tứ chi của hắn, muốn trói chặt lấy Sở Hàn Hành.

Loại ô nhiễm này, Sở Hàn Hành vẫn có thể chống đỡ.

Hắn hơi cúi đầu, ánh mắt dần trở nên trống rỗng và mê ly, giả vờ như bị mê hoặc, trong miệng cũng bắt đầu lẩm bẩm những từ ngữ cổ xưa khó hiểu.

【miêu cùng thời gian: @#?■……%&…………@?】

【sui: Trên lầu có ổn không đấy? Nghe như thần trí không rõ, lăn mặt lên bàn phím rồi. Chịu không nổi thì rút đi, đừng ép bản thân quá!】

【tham lam ngươi tồn tại: Mấy người không cảm thấy tượng thần kia đẹp lạ thường à? Làm người ta muốn quỳ xuống thần phục… Ta chủ a ——】

【night: Ổn áp, lại thêm một người phát điên. Không được, tui cần nghỉ ngơi một lát, tránh xa ra chút, chứ coi tiếp đầu chắc nổ tung mất】

【ánh sáng đom đóm: Chủ bá bị gì vậy? Không phải bị mê hoặc thiệt rồi chứ? Lần này ngã ngựa thật à?】

【đồ sơn trần: Xem bộ trên lầu coi livestream chưa được bao lâu. Đây là diễn đấy, diễn kịch đó, mà đúng là diễn nhập tâm quá, khiến người xem cũng lạnh gáy luôn... Tui cũng thấy run người rồi nè…】

Từng điểm sáng đỏ không ngừng toát ra từ người Sở Hàn Hành và các 【Nữ tu sĩ cầu nguyện】, tụ lại thành những sợi tơ rực sáng, hội tụ về phía thánh đàn.

Theo nghi lễ tiếp tục, từng ngọn nến trắng trên tế đàn bắt đầu cháy lên.

Tổng cộng có bảy ngọn nến.

Giờ đã có năm cây bốc lửa, và cùng lúc ấy, cảm giác về sự tồn tại của pho tượng đá trở nên mạnh mẽ hơn, dường như ngay giây tiếp theo sẽ sống dậy và bước xuống khỏi tế đàn.

Nhưng bất kể các 【Nữ tu sĩ cầu nguyện】 cầu khẩn thế nào, ngọn nến thứ sáu vẫn không chịu bốc cháy, như thể đang thiếu một phần sức mạnh nào đó.

Người dẫn đầu khẽ khựng lại, chậm rãi quay đầu nhìn Sở Hàn Hành — hắn vẫn đang cúi đầu, im lặng mặc kệ cho mọi thứ sắp đặt.

Một tia sáng bạc lóe lên — con dao găm đâm mạnh vào ngực hắn.

Máu tươi lập tức tuôn ra, tay của 【Nữ tu sĩ cầu nguyện】 biến thành những móng vuốt sắc bén, móc thẳng vào lồng ngực, rút ra trái tim vẫn còn đập thoi thóp.

Nam nhân bị móc tim vẫn bị một sức mạnh quỷ dị ghìm chặt tại chỗ, không ngã xuống.

【Nữ tu sĩ cầu nguyện】 đưa trái tim lên tế đàn, máu tươi từ từ nhỏ xuống, nhanh chóng lấp đầy các hoa văn khắc trên bệ.

Thế nhưng… vẫn vô ích. Ngọn nến thứ sáu mãi không bốc cháy.

Dường như thế lực thao túng nghi lễ này vô cùng bất mãn.

Toàn bộ giáo đường trở nên lạnh lẽo đến cực điểm, các 【Nữ tu sĩ cầu nguyện】 rùng mình liên tục, vẫn không ngừng lẩm bẩm những lời cầu nguyện khốn khổ.

Trong khoảnh khắc ấy, chiếc khăn đỏ che mặt trên tượng nữ thần bỗng biến mất.

Gương mặt đá lạnh băng lộ rõ, lộ ra vẻ dữ tợn méo mó mang theo sự ghét bỏ và giận dữ.

Những ngọn nến đang cháy lập tức tắt sạch.

Bức tượng nữ thần quay về hình dạng ban đầu, cánh tay thu lại, khăn che mặt cũng không còn bao phủ lấy thân tượng.

Tượng thần hơi nghiêng về phía trước, hai tay mở rộng, như muốn ôm lấy toàn thể thế gian, ôm cả thống khổ nhân gian.

Từ cổ họng vang lên vài tiếng nghẹn ngào quái dị, 【Nữ tu sĩ cầu nguyện】 tùy ý ném trái tim rơi bên chân Sở Hàn Hành.

Lực lượng thao túng biến mất, cơ thể hắn đổ gục xuống, máu chảy không ngừng từ ngực ra, thấm ướt sàn nhà.

Một hình thoi được tạo từ máu dần hiện lên dưới thi thể — chính là pháp trận truyền tống từng xuất hiện trước đó.

Sàn nhà bắt đầu lõm xuống, thi thể bị nuốt trọn từng chút một, đến khi không còn gì, mặt sàn lại trở nên sạch sẽ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

---

Ở một hang động tăm tối không chút ánh sáng, nơi đầy rẫy xương trắng — xương bị gặm nham nhở, dính đầy chất nhầy kinh tởm.

Một luồng hồng quang lóe lên. Trên đống xương hỗn độn, một thi thể còn tươi xuất hiện.

Quả tim bị móc ra lăn lộc cộc vào góc hang.

Chỉ chốc lát sau, thi thể ấy nứt ra thành vô số mảnh vụn, rồi nhanh chóng tổ hợp lại.

Một người đàn ông lạnh lùng, sạch sẽ không một vết máu, thậm chí tóc tai còn không rối, giẫm lên đống xương trắng đứng dậy.

Trên người hắn không còn chút vết thương nào. Đôi mắt đen trầm tĩnh như nước, lặng lẽ quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Đây là một trong những năng lực đặc biệt của hắn:

【Phục khu】

Còn gọi là 【Ảo ảnh thân thể】.

Một cơ thể do máu hắn tạo thành, có thể thay thế hắn gánh chịu thương tổn.

Một thể xác chân thực, giống hệt hắn cả về hơi thở lẫn khí tức.

Và có thể bị chính hắn giải cấu hoặc tái tạo bất kỳ lúc nào.

Kẻ mà 【Nữ tu sĩ cầu nguyện】 tấn công vừa rồi, chính là một bản sao từ kỹ năng 【Phục khu】.

Mà đã tấn công một ảo ảnh, thì tất nhiên sẽ không làm tổn hại gì đến thân thể thực của Sở Hàn Hành.

…Nhưng nơi này rốt cuộc là tầng sâu bao nhiêu dưới lòng đất?

Không đúng — có tiếng động.

Thứ gì đó đang di chuyển rất nhanh, mục tiêu rõ ràng, đang lao thẳng về phía hắn.

Sở Hàn Hành lập tức căng thẳng toàn thân, ánh mắt sắc như dao quét về phía bốn lối đi trong hang.

Chúng đến rồi.

Không chút do dự, hắn khẽ nhún chân, cả người phóng vọt lên không, hai tay khẽ lướt qua sườn áo khoác, rút ra hai khẩu súng đặc chế.

“Đoàng ——!”

Ngay tại vị trí hắn vừa đứng, hai con quái vật lao bổ tới.

Và còn rất nhiều con khác vừa trồi ra từ những lối đi.

Phần thân dưới của chúng ngắn ngủn, khó nhìn ra chính xác là bao nhiêu chân.

Chúng cử động phát ra âm thanh răng rắc, chính là lý do khiến tốc độ của chúng nhanh đến khó tin.

Khăn trùm đỏ bọc sát mặt như thể đã hòa thành một lớp da, chúng gầm lên rợn người, lao thẳng về phía Sở Hàn Hành.

Áo khoác hắn bay phần phật, lập tức hóa thành một lớp giáp đen mỏng bọc lấy toàn thân.

Hơi thở của hắn lập tức trở nên như u linh, tồn tại cảm gần như biến mất.

Xem ra — muốn thoát khỏi nơi này, phải xử lý sạch đám này trước đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com